Web Novel
Chương 47 Ngoại truyện: “Những cuộc phiêu lưu kỳ lạ của Công tước Kapeter.”
4 Bình luận - Độ dài: 2,402 từ - Cập nhật:
Don Quixote.
Là tác phẩm đầu tiên tôi đạo văn ở thế giới này, cũng là cuốn tiểu thuyết hiện đại đầu tiên.
Là cuốn khép lại những sự lãng mạn của hiệp sĩ.
Là Kinh thánh của đất nước Tây Ban Nha.
Là cuốn sách bán chạy đầu tiên.
Là một tác phẩm trường tồn, trường tồn mãi mãi chừng nào ngôn ngữ còn tồn tại và văn hóa tiểu thuyết còn tiếp diễn.
Cuốn tiểu thuyết báo hiệu hoàng hôn của thời Trung Cổ.
Và giờ đây, trước mắt tôi là Don Quixote xứ La Mancha, nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết đó.
Ông khoác lên mình bộ đồ của một hiệp sĩ lang thang và trên đầu là chiếc mũ bằng giấy, một hình ảnh chỉ còn sót lại từ thời Trung Cổ.
"Rất vui được làm quen. Tôi là Andy, Công tước xứ Kapeter."
Ông ta tự giới thiệu mình là Công tước Andy xứ Kapeter.
Công tước là tước vị quý tộc sở hữu vĩnh viễn một trong số ít các điền trang trong chế độ quân chủ của Đế chế. Ở thế giới hiện tại—tức là thế giới này—các Bá tước được coi là quý tộc "triều đình" theo hệ thống tước vị truyền thống.[note73717]
Nguồn gốc của việc này bắt đầu từ thời vị hoàng đế xưa, được biết đến với danh xưng " Vua Hiền Minh", nhưng điều quan trọng là mọi quyền lợi của giới quý tộc đều thuộc về Đế chế.
Mặc dù họ có thể làm chủ các điền trang là phương tiện sản xuất nhưng họ không thể cai trị mãi lãnh địa đó được.
"Xin cứ gọi tôi là Andy."
Thế nhưng, người đàn ông được gọi là Công tước Andy này lại khác. Những Công tước này là những người cai trị vĩnh viễn lãnh thổ của họ và được trao quyền tuyệt đối cũng như chịu trách nhiệm tuyệt đối trong giới hạn được quy định bởi hiến pháp của Đế chế.
Cha tôi, Bá tước của Fríden, đã đánh giá những công tước như vậy thế này.
"Ngài nói ngài là Công tước của Kapeter sao?"
"Đúng vậy."
“Nhìn vào quần áo thì có lẽ ngài đã có một cuộc phiêu lưu như một hiệp sĩ khá dài rồi. Tôi có thể hỏi ngài một câu được không?"
"Cứ tự nhiên nói."
"Ngài quản lý lãnh địa của mình như thế nào thế?"
Cha tôi từng nói rằng họ là những con người đáng thương bị ràng buộc vào lãnh thổ của mình, rồi làm việc suốt cả ngày.
Đúng là như vậy. Đế chế đặc biệt quan tâm sát sao đến việc quản lý lãnh địa của các công tước.
Bởi lẽ trật tự quân chủ của Đế chế được tiếp nối từ thời Vua Hiền Minh, có thể dễ dàng sụp đổ vì các quý tộc trong nghị viện luôn sẵn sàng kéo các công tước xuống ngang hàng với họ.
Thế nên, để duy trì một lãnh thổ công tước một cách ổn thỏa thì mọi thứ phải được giải quyết hoàn hảo, không một sai sót nào. Do đó mà khối lượng công việc của các họ thực sự vượt xa sức tưởng tượng được.
Tôi hỏi câu hỏi của mình với những hoài nghi đó trong lòng. Còn câu trả lời của Công tước Kapeter thật đơn giản.
"Tôi giao lại cho con trai tôi rồi."
“Hở?”
"Thằng bé lanh lợi lắm, nó sẽ xoay sở được thôi."
"À... Con trai ngài chắc hẳn rất tài năng."
"Đúng vậy. Tôi đã để lại một lá thư trước khi bắt đầu cuộc hành trình hiệp sĩ của mình, vì vậy nó sẽ hiểu thôi."
"Ồ, vậy ngài không đích thân trao quyền hay gì cả sao...?"
"Việc đó thực sự cần thiết sao?"
“…”
Hmm. Đúng như bộ dạng hiệp sĩ lang thang của mình, Công tước Kapeter này quả là một người khác thường. Có lẽ ông ta còn là người sống theo ý mình hơn cả cha tôi.
Nhận thấy ánh mắt của tôi, Công tước Kapeter khẽ cười và tiếp lời.
"Người ta nói những điều quan trọng nhất thường không nhìn thấy được."
"Ngài đã đọc 'Hoàng tử bé' rồi sao?"
"Ngay cả khi đang trên đường hành hiệp, tôi vẫn không ngừng tìm kiếm sách để đọc. Đặc biệt là các tác phẩm của Homer."
"Cảm ơn ngài."
"Vậy thì, về chuyện đó. Tôi có thể nhờ cậu một việc không?"
"À, vâng. Nếu đó là điều tôi có thể làm...
Công tước Kapeter lấy ra một cuốn sách và đặt nó lên bàn. Đó là phần đầu của Don Quixote, bản in gốc mà giờ đây được cho là vô giá. Dù các cạnh đã hơi mòn vì đọc nhiều nhưng bìa và các trang sách không hề có một vết bẩn nào. Ta có thể thấy rất rõ ràng tình yêu của ông cho tác phẩm.
Công tước tự tin nói khi trao tôi cuốn sách.
"Xin cậu ký tên cho tôi."
"... Hả?
"Một trong những mục tiêu tôi khao khát nhất trong chuyến đi này là có được chữ ký của Homer trên cuốn Don Quixote của mình. Dù tôi có đánh bại một con rồng tàn ác thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nếu không đạt được điều này."
"Ồ, vậy sao... Tôi rất sẵn lòng ký tặng cho ngài."
* * *
Công tước Kapeter là một người cực kỳ thú vị.
"Trong những cuộc hành hiệp của mình, tôi đã chứng kiến rất nhiều điều. Tôi đã đến cây thế giới nằm ở nơi nóng nhất hành tinh và cả lối vào địa phủ ở điểm cực."
"Ồ..."
Nói một cách chính xác, ông ấy là một người có vô số trải nghiệm độc đáo.
Sau khi Don Quixote xuất bản, Công tước Kapeter đã dành nhiều năm cho những cuộc hành hiệp sĩ, ngao du khắp chốn, tựa như thực hiện một "chuyến du ngoạn thế giới".
"Chắc hẳn không có tàu thuyền nào đến được những nơi như vậy. Vậy ngài đã đến đó bằng cách nào vậy?"
"Tôi đi nhờ xe của nhiều người... và khi không có đường, tôi cứ thế đi trên mặt nước. Rồi lạc đường và đi vào những con đường lạ lùng."
"Đi trên mặt nước á...?"
“Một kỹ năng vặt vãnh thôi mà. Bất kỳ hiệp sĩ nào nào cũng nên có khả năng biến ý chí thành hành động như thế."
Công tước Kapeter trả lời một cách hờ hững.
"Tôi hiểu rồi... Nếu không quá phiền, liệu ngài có thể kể cho tôi nghe vài câu chuyện của ngài không?"
Đây là một dịp hiếm có để thu thập những tư liệu giá trị mà không thể tìm thấy trong các ghi chép du hành cũ hay lời kể của thương nhân được.
Nó cũng có thể giúp ích cho việc sáng tác những tác phẩm như 'Gulliver du ký' hay 'Vòng quanh thế giới trong tám mươi ngày' sau này. Bản thân những câu chuyện mới đã rất thú vị rồi.
Đối người còn nhớ cuộc sống trên Trái Đất như tôi thì thế giới này vốn dĩ đã gần như là một thế giới huyền ảo.
Vậy nên những ghi chép du hành của một người đã chu du khắp thế giới như này nghe như một cuốn tiểu thuyết kỳ ảo vậy. Thậm chí tôi có lẽ nên gợi ý ông ấy viết một cuốn hồi ký du lịch.
"Hmm, à ừm. Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. Việc tôi có thể đi đến nhiều nơi như vậy phần lớn là nhờ bộ trang phục Don Quixote này. Những người đã đọc Don Quixote nhận ra tôi đang trong một cuộc hành trình hiệp sĩ và cho tôi đi nhờ tàu hỏa, xe ngựa và cả khinh khí cầu nữa. Tôi đã đến quá nhiều nơi rồi, kể hết thì lâu lắm."
"Ngài chỉ cần kể về những điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho ngài thôi.”
"Hmm. Được thôi. Vậy thì tôi đoán tôi nên bắt đầu với cây thế giới... Cây thế giới là một cây khổng lồ mọc cao vút lên trời. Nó nằm giữa một khu rừng rậm rạp ở một nơi cực kỳ nóng. Người bản xứ gọi nó là 'trung tâm của thế giới'. Tâm điểm của các cực, nơi thế giới xoay tròn. Họ bảo đó là đường xích đạo, nơi mặt trời đi qua đỉnh đầu."
* * *
Cây thế giới không có những tán lá xanh tươi, tràn đầy sức sống như trong nhiều truyền thuyết.
Thay vào đó, nó mang những chiếc lá xám xịt, ảm đạm. Các cành của cây thế giới vươn ra ngoài tầng mây, khiến nơi đó luôn có vẻ như mưa đen đang rơi xuống. Đó là cơn mưa màu xám hấp thụ mọi ánh sáng.
Những 'chiếc lá xám' từ trên cao rơi xuống khu rừng, hòa mình vào đất và mục đi trở thành nguồn dinh dưỡng nuôi dưỡng cả khu rừng.
“Khi ta nhìn thấy một ngọn núi cao thì chẳng phải tự nhiên ta sẽ muốn chinh phục đỉnh cao đó sao? Tôi cũng đã leo lên cây thế giới để xem nó cao đến mức nào."
“Đúng, đúng. Thế nó cao bao nhiêu thế?"
"Theo đơn vị đo Đế chế thì… hmm, tôi không rành hệ thống mới lắm, nhưng hình như khoảng 30.000 km."
“… Hả? Ý ngài có phải là 30.000 mét không?"
"Không. Nó ngắn hơn một chút so với chu vi của hành tinh, vậy nên chắc là đúng."
"Ý ngài là chiều cao của cái cây đó á...?"
"Khi leo cao hơn cả bầu trời, cậu có thể chiêm ngưỡng cực quang và ở đó không còn ranh giới giữa ngày và đêm nữa. Chỉ còn bầu trời đêm lấp lánh đầy sao. Nơi đó cậu không thể ở lâu được vì sẽ bị khó thở, da ta lúc đó rất rát.”
Nếu chiều cao đó là thật thì chẳng phải ngài sẽ chết ngay lập tức chứ không thể ở lại 'một lúc' sao cơ chứ?
Rõ ràng là cơ thể của Công tước Kapeter đã vượt qua giới hạn của con người rồi. Tôi đã thấy các pháp sư đun trà mà không cần lửa và chứng kiến những màn ảo thuật có thể làm lay động cả tâm trí nhưng sự tồn tại của những sinh vật 'siêu nhân' như vậy còn kỳ ảo hơn cả phép thuật nữa.
"Các cành cây ở đó vươn ra vô tận, tách ra và phân nhánh thành hàng tỷ nhánh nhỏ hơn. Những cành dày nhất còn lớn hơn bất kỳ cây nào tôi từng thấy từ mặt đất, trong khi những cành xa nhất lại nhỏ như cành của một cây bình thường. Những chiếc lá xám xịt rủ xuống rất nhiều ở đó, bao phủ cả bầu trời đêm."
"Tôi hiểu..."
"Và tôi khám phá ra rằng có những sinh vật sinh sống trên cái cây đó. Những sinh vật từ truyền thuyết... những sinh vật được gọi là Elf."
“Sao cơ?”
“Cơ mà họ không hề xinh đẹp như những gì truyền thuyết thường kể."
* * *
Elf.
Ngay khi chạm mặt Công tước Kapeter, những Elf đã giật mình và nhanh chóng rút vào bên trong thân cây. Bên trong là những đường ống nhỏ hẹp hút nước từ hành tinh này—về cơ bản thì đó là mạch mà nước tuần hoàn trong thực vật. Những Elf di chuyển giữa không gian và hành tinh thông qua những đường ống này.
Nghe điều này, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi là về một 'thang máy quỹ đạo'. Một thang máy thiên văn kết nối quỹ đạo địa tĩnh với hành tinh.[note73715]
Cây thế giới là một thang máy quỹ đạo vươn cành tới quỹ đạo địa tĩnh và thực hiện quá trình quang hợp bằng bức xạ mặt trời, một ý tưởng đậm chất tiểu thuyết khoa học viễn tưởng biopunk.[note73714]
Những chiếc lá màu xám có lẽ là kết quả của quá trình tiến hóa, cho phép chúng hấp thụ toàn bộ quang phổ ánh sáng.
Không, tiến hóa không phải là từ chính xác nữa. Một cái cây khổng lồ và độc đáo đến vậy không thể là sản phẩm của 'chọn lọc tự nhiên' được. Đó là một điều gì đó kỳ diệu hơn kia kìa.
Một bí ẩn của thế giới này, một điều vượt quá sự hiểu biết của tôi.
"Cũng như con người không thể chịu đựng lâu trên đỉnh cây thế giới, có vẻ như những Elf cũng không thể sống lâu trên mặt đất. Những giai thoại cổ xưa về sự tương tác giữa con người và Elf chắc hẳn là không đúng."
"Thú vị thật đó."
"À thì, đó là tất cả những gì tôi nhớ về cây thế giới. Tôi không giỏi ăn nói lắm nên không chắc có thể nói rõ hơn được không nữa."
“Được mà, được mà.”
“À trái lại, ở nơi lạnh nhất hành tinh thì có một lỗ thông xuống lòng đất. Bên dưới là một không gian trống rỗng khổng lồ, một cái hang."
"Có Đức Quốc xã ở đó không?"[note73716]
“Hả? Đó là gì thế?”
"Ồ, không có gì. Xin ngài cứ nói tiếp."
"Dù sao thì, các dwarf sống ở dưới đó."
Lời giải thích của Công tước Kapeter tiếp tục. Tôi nhận ra thế giới này chứa đựng nhiều điều bí ẩn hơn tôi tưởng.
Và cả…
Có lẽ việc truyền bá những điều huyền bí này đến mọi người chính là chìa khóa để khai sinh ra nền văn học của 'thế giới' này.
"Ngài Công tước Kapeter này."
"Tôi nghe, xin cứ nói."
"Ngài đã bao giờ nghĩ đến việc xuất bản những câu chuyện của mình thành một cuốn tiểu thuyết chưa?"
Đây không phải là điều có thể diễn tả hết trong 'Vòng quanh thế giới trong tám mươi ngày'. Dù có vài điểm tương đồng với 'Gulliver du ký', nhưng vẫn chưa đủ.
Cần một câu chuyện hoàn toàn mới.
Tôi cũng cần sự giúp đỡ của những 'nhà văn’ khác nữa.


4 Bình luận
mong tác giả sẽ tả hết được:)
và arigathank trans nữa:))
14: 'không thể trở cai trị'
Thanks trans