• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 19. Hối hận.

4 Bình luận - Độ dài: 2,705 từ - Cập nhật:

Bạn có biết rằng cơ thể của con người có thể phân biệt được nỗi đau được gây ra để làm tổn thương hay để tấn công cơ thể và nỗi đau không ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe thể chất không?

Và rằng kiểu đau thứ hai đó là do sự giải phóng endorphin, thậm chí nó còn được cảm nhận như khoái cảm đối với những người đã quen với cảm giác đó?[note73647]

Có một câu nói như này, "Những gì không giết được ta sẽ rèn giũa ta thành thép."

À, dĩ nhiên là ý nghĩa của câu nói đó chẳng hề liên quan gì đến tình huống hiện tại.

Câu nói ấy không phải là phép ẩn dụ cho chủ đề thô thiển này, mà chứa đựng một tầng triết lý sâu xa mà chỉ những sinh viên tốt nghiệp ngành triết học đang tìm việc ở Hy Lạp cổ đại mới hiểu được.

Tôi chỉ dùng nó vì nó là một phép ẩn dụ hoàn hảo cho tình huống hiện tại mà thôi.

Trước đấy bạn chưa từng trải qua mấy chuyện như vậy sao?

Chẳng hạn như khi bạn được mát xa thật mạnh vào một vùng cơ đang bị căng cứng hay đau nhức.

Hoặc khi bạn dùng móng tay bóc lớp vảy của một vết thương đã lành từ lâu.

Hay khi bạn dùng thuốc để đắp lên một vết loét trong miệng.

Và khi bạn nặn mủ ra khỏi một cái nhọt.

Cảm giác khi bạn bôi cồn lên vết thương nhỏ do vật sắc nhọn gây ra.

Những hành động đau đớn đến mức khiến bạn muốn dừng lại ngay lập tức, vậy mà lại kỳ lạ đến mức gây nghiện, khiến bạn muốn nó tiếp tục.

Một cảm giác catharsis lạ kỳ, một cảm xúc bùng lên từ tận sâu trong lồng ngực.[note73648]

Đúng vậy.

Tôi đang cảm nhận nó thật rõ ràng lúc này đây.

"Hooah, ah, aah—ah!?"

"....."

Thứ gì đó nhớp nháp lướt qua đôi mắt tôi ngay khi băng bị tháo ra.

Là lưỡi người.

Mỗi lần lưỡi của Elli liếm qua những vết thương, đôi môi đang mím chặt của tôi lại khẽ mở, để lộ ra một tiếng rên nhè nhẹ.

Cơ thể tôi cong lại theo phản xạ, như thể có dòng điện chạy qua. Nhưng chân, tay, và thân thể mềm mại của chị ấy quấn chặt lấy tôi, không chịu buông ra.

Tôi chỉ có thể tiếp tục giãy giụa trong vô vọng, vùng vẫy một cách bất lực.

Hệt như một con mãng xà đang siết chặt lấy con mồi.

Cứ thế siết lại, siết chặt mãi như thế.

Rồi cuối cùng, con mãng xà ấy sẽ há miệng thật to và nuốt chửng con mồi của nó.

Trong một lần.

Nuốt lấy tất cả.

Ực, kèm theo là âm thanh như vậy đây.

"Mmf... Haa... Haaa... C-chị ơi... Đ-đừng mà...!!"

"..... —"

Wah, tôi là Aris bé bỏng đây...!

Hẳn là bởi tôi đã luôn nhắm mắt kể từ khi đặt chân vào căn nhà này, nên từ lúc khi bị tước đi thị giác đến giờ, những giác quan khác của tôi đã trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.

Không ngờ nó lại phản tác dụng như thế này…

Những thông tin không cần thiết tràn ngập tâm trí tôi: hướng di chuyển của chiếc lưỡi, hơi thở của chị ấy chạm tới những nơi nào, chị ấy đang dùng bao nhiêu lực để siết tay tôi, tất cả đều là những chi tiết mà trước đây tôi chưa bao giờ để ý đến.

Elli nắm lấy tay trái của tôi, bàn tay bị mũi tên xuyên thủng, bằng cả hai tay của chị ấy rồi hôn lên đó. Tôi có thể cảm nhận được đầu lưỡi chị len lỏi vào lỗ thủng nhỏ cỡ đồng xu.

Ực, ực.

Một luồng điện chạy dọc cơ thể tôi. Tôi muốn rụt tay lại.

Tôi cố kéo tay trái về, nghiến răng chịu đựng cơn đau.

Không rõ chị ấy có nhận ra tình trạng của tôi hay không, nhưng Elli chỉ càng siết chặt hơn, không cho tôi trốn thoát.

Ríttt!

"...Ah, đau! Aah, ah... Elli, chị Elli—!!"

"......."

Tôi hét lên vì đau như một biện pháp cuối cùng.

Đó không phải là nỗi đau không thể chịu đựng. Nhưng chỉ có tôi mới có thể chịu đựng được đến mức ấy. Nếu chỉ là một thiếu nữ bình thường thì hẳn lúc này tôi đã khóc lóc và thét lên rồi.

Tôi mong rằng Elli sẽ tỉnh lại và dịu dàng hơn một chút.

Ừ thì, tôi cũng nuôi một chút hy vọng rằng sau khi tỉnh lại, chị ấy sẽ cảm thấy hối hận và tội lỗi.

Nỗi nhục này... tôi sẽ trả lại chị ấy vào một ngày nào đó.

Mặc cho tôi van xin, chị ấy vẫn im lặng như bị quỷ ám, không có dấu hiệu nào là sẽ nhẹ tay lại.

Thậm chí, chị ấy còn dùng lực mạnh hơn nữa.

"...Aaaaaah!!!"

"......"

Chị Elli hiền dịu, người luôn vội vã chạy đến bên tôi mỗi khi tôi kêu đau, giờ đã không còn nữa.

Dù tay phải của tôi đã được tự do khi chị dùng cả hai tay giữ lấy tay trái, nhưng cũng chỉ có vậy.

Tôi vẫn bất lực, chỉ có thể vịn cơ thể vào người Elli rồi thở dốc.

Tôi bấu chặt lấy tay áo chị, cố nén tiếng rên rỉ.

Không ngờ chính cơ thể tôi, vốn ít nhạy cảm với đau đớn, lại khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn.

Liệu mọi thứ có khác đi nếu tôi cảm nhận được cơn đau? Khi chị ấy liếm những vết thương, mút lấy thứ chất lỏng kỳ lạ đang đọng lại ở đó, lại khiến tôi cảm nhận được thứ gì đó lành lạnh thay vì cảm giác đau đớn.

Tôi đã quen với đau đớn, nhưng lại chẳng thể quen được cảm giác kỳ lạ này, dù cho có cố gắng đến thế nào đi nữa.

Cớ sao chị lại uống nó một cách tham lam đến vậy...!!

"N-nhẹ thôi!!"

"......"

Tôi bắt đầu ước bản thân mất đi xúc giác, chứ không phải khứu giác hay vị giác.

Sự kích thích liên tục khiến tôi không thể suy nghĩ thông suốt. Đầu óc tôi mù mịt, như bị bao phủ bởi một lớp sương dày đặc, không thể gom nổi một ý nghĩ trọn vẹn.

Lạnh lẽo và ấm áp.

Đau đớn và trìu mến.

Những cảm xúc mâu thuẫn không thể cùng tồn tại, lại xoáy sâu trong tôi.

Soạt. Tôi chỉ có thể nhắm chặt mắt lại và hy vọng chị ấy sẽ tỉnh lại, hoặc là khoảnh khắc này sẽ sớm trôi qua.

"C-Chị ơi, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi màaaa!!!"

"...Haa."

Cơ thể tôi như đã hòa làm một với chị, khẽ run lên theo từng cử động của Elli. Mỗi lần chị ấy di chuyển, tôi lại cảm nhận từng đường cong áp sát vào mình một cách rõ ràng.

Tay phải tôi đẩy vào mặt Elli, nhưng chị không hề lay chuyển.

Tôi xấu hổ. Mọi thứ thật kỳ quái.

Tôi muốn bỏ chạy, muốn chui vào chăn để trốn tránh nó. Tôi muốn ngủ thiếp đi và quên hết tất cả.

"Hooah!? Ưm, c-chỗ đó, mmf!"

"......"

Cuối cùng chị ấy cũng rời lưỡi khỏi tay tôi. Cơn kích thích thuyên giảm khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Khó chịu thật đấy...

"…Hả…?"

"…Haa, haa."

Nhưng tôi tái mặt ngay khi nhận ra đầu của Elli đang hạ thấp dần, cùng với nhịp thở nóng rực phả lên da tôi.

Từ tay trái lướt qua vai… từ vai đến xương đòn… rồi xuống ngực, từng chút, từng chút một, chậm rãi trườn xuống.

Giống như một con rắn đang trườn trên mặt đất.

Chậm mà chắc.

Tiếng thét của tôi mỗi lúc một lớn.

Dừng lại đi…!! Thật đấy, đừng như vậy mà!!

Đó là nơi tôi bị thương nặng nhất, là nơi đã bị đâm nhiều nhát nhất.

"...Ah, aaaaah….!"

"......."

Bụng tôi như bị thiêu đốt.

Khử trùng mới chỉ là khởi đầu.

**

**

Đôi môi vẫn mím chặt, nhưng những tiếng rên rỉ khe khẽ vẫn thoát ra khỏi kẽ hở.

Là tiếng thét đau đớn, van xin cơn đau dừng lại.

Là lời cầu xin tuyệt vọng, mong tất cả mau kết thúc.

Một cơn bão vừa mới quét qua căn phòng này.

Khi tôi lấy lại được ý thức, thì tôi đã thở hổn hển và đứng trước đứa trẻ đang co quắp bất tỉnh trên giường.

Tôi đã làm gì thế này?

Con bé vẫn còn run bần bật, như chưa thể thoát khỏi cơn đau khủng khiếp.

Những giọt nước mắt chưa kịp khô vẫn còn đọng lại nơi khóe mi.

"Mình đã mất kiểm soát ư…!!"

Tôi đã không thể chế ngự nổi bản thân. Hôm nay hẳn là một ngày quá sức chịu đựng với con bé.

"Ah… Mình…!!"

"… Chị… ơi…"

Dù chỉ là một chút, nhưng tôi có thể thấy vết thương của con bé đang lành lại, từng lớp da non dần dần phát triển.

Một nghi thức tra tấn hằng ngày được ngụy trang dưới cái tên 'điều trị', nhân danh chữa lành.

Điều trị.

"Điều trị, phải, đây là điều trị. Phải rồi…"

Phải, tất cả là để đứa trẻ ấy mau chóng hồi phục.

Cho nên...

"Tất cả những điều này… là vì con bé..."

"Em…không thích… đâu…"

"Ah… ah… nó đau lắm…"

"Chị…Elli…"

Bộp.

"......"

Đứa trẻ biến mất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi cảm nhận được mặt tường cứng rắn lạnh lẽo phía sau lưng mình.

Cú va đã khiến tôi nhận ra rằng: không phải con bé đang di chuyển, mà chính tôi mới là người đang lùi bước khỏi nó.

Ngay lúc này, vị tanh của máu vẫn còn vương trong miệng tôi.

Và tôi, cái miệng này, đang thưởng thức nó như thể đó là món ăn ngon nhất trần đời.

Nhận thức được rằng bản thân đã lừa dối con bé, lợi dụng, coi nó như thức ăn để thoả mãn nhu cầu của mình khiến tôi buồn nôn.

Thế nhưng cơ thể tôi không hề kháng cự lại vị máu người, thứ hương vị đã lâu tôi không được nếm.

Mà ngược lại, nó còn thèm khát nhiều hơn nữa.

'Phải chịu đựng. Phải kìm nén lại.'

Lợi dụng, lừa dối, phản bội.

Cảm giác như tôi đang dần trở thành chính những kẻ mà mình từng căm ghét.

Đôi mắt của đứa trẻ nhắm nghiền lại bằng tất cả sức lực, hoàn toàn tin tưởng những gì tôi nói, cố gắng hết sức để không mở mắt.

Tôi vội vàng lấy băng gạc mới để che mắt con bé lại, sợ rằng đôi mắt đang nhắm nghiền vì bất tỉnh ấy sẽ mở ra và nhìn tôi bằng ánh mắt chất chứa oán hận và trách móc.

Xin lỗi…

Chị xin lỗi, xin lỗi em…

"Haa… haa…"

Đôi tay tôi vội vã quấn băng quanh mắt con bé.

Đây chẳng thể gọi là chuộc lỗi, nhưng tôi vẫn nhanh chóng băng lại những vết thương, rồi thay ga trải giường và tấm chăn đã sũng mồ hôi, nước dãi của con bé.

Đúng vậy, ban đầu mọi thứ chỉ là một cơn bốc đồng của tôi.

Một đứa trẻ mong manh lẽ ra sẽ phải chết đơn độc bên bờ sông lạnh giá, một đứa trẻ mà nếu như nó may mắn sống sót thì tôi sẽ phải kết liễu nó bằng chính tay mình.

Nhưng khi nghe thấy tiếng thều thào của con bé, tôi lại đưa nó về nhà và bắt đầu điều trị.

Tình cảm.

Phải, có lẽ chính thứ tình cảm ấy đã dần tích tụ.

Tình cảm thuần khiết mà đứa trẻ ấy dành cho một kẻ như tôi.

Tôi đã bị lay động bởi cảm xúc mà bản thân đã không được chạm vào trong một thời gian dài, và tôi không hề muốn buông con bé ra.

Dù vậy, lẽ ra tôi nên trả con bé về với gia đình ngay khi sức khoẻ đã hồi phục phần nào.

Khi tôi vẫn còn đủ sức để chịu đựng nỗi đau của sự chia ly.

Nhưng tôi đã không làm được.

"Mình biết… mình biết mà…!"

**

Tôi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, cầu mong con bé có thể tìm được chút yên bình, rồi quay người bước về phía bếp.

Thật đạo đức giả làm sao.

Khi chính tôi, con quái vật đã giày xéo đứa trẻ ấy, vẫn còn đang đứng ở đây.

Tôi phải để con bé đi.

Nhưng đôi môi đáng yêu ấy gọi tôi là "Elli" thật dịu dàng biết bao.

Khoảnh khắc con bé cố gắng chống gậy cố giữ thăng bằng để tiến về phía tôi, rồi tin tưởng mà lao vào lòng tôi, lại ngọt ngào đến nao lòng.

Tôi đã khuất phục trước lòng tham.

Chỉ thêm một chút nữa thôi.

Đợi đến khi tất cả vết thương lành hẳn.

Lúc ấy, tôi sẽ trả con bé về với gia đình.

Nhưng giờ đây tôi lại dằn vặt với chính quyết định ấy.

Tôi nên giữ lại, hay là trả con bé về đây?

Tôi nên phản bội, hay là nói ra sự thật?

"......."

Khi đặt chân vào bếp, tôi chợt nhận ra chiếc gương đang để trên bàn.

Như thể chẳng còn chút cảm xúc nào, kẻ vừa tạo nên cảnh tượng bi thảm kia đang nhìn trân trân vào gương, khuôn mặt vô cảm, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mái tóc đen như đám bùn bẩn, ghê tởm đến mức chỉ chạm vào thôi cũng khiến người ta rùng mình khó chịu.

Đôi mắt đỏ như máu, xẻ dọc như mắt thú dữ, là một phần cơ thể không thể nào biến đổi được dù tôi có cố bắt chước hình dạng con người đến đâu.

Khuôn mặt cứng đờ, không biểu đạt chút cảm xúc chỉ còn lại sự lạnh lùng.

'Cô… quả thực là một con quái vật…!!'

'... Tại sao cô lại chạy trốn khỏi ta vậy, Alice?'

Ngày xưa, đã từng có người gọi tôi như vậy.

Đúng vậy, một con quái vật.

Tôi là con quái vật.

Đứa trẻ ấy sẽ nghĩ gì nếu biết người phụ nữ mà nó hết mực tin yêu lại là một con quái vật khát máu?

Nếu tôi nói với con bé rằng tôi đã biết quá khứ mà nó đang cố gắng tìm lại, rằng tôi giấu kín chuyện đó để giữ nó không rời đi, vậy thì liệu con bé có oán hận tôi không?

Điều trị, đó là điều trị.

Những ngày tháng lừa dối đứa trẻ ấy bằng lời nói ngọt ngào, uống máu và chăm sóc vết thương bằng cách tạo ra đau đớn. Đứa trẻ ấy giờ đây không còn ở trên lằn ranh của sự sống và cái chết nữa, nó đang hồi phục dần.

Chẳng phải sự thật là tôi đã cưu mang một đứa trẻ yếu đuối, lặng lẽ xích chặt nó lại, để nó chỉ còn biết bám víu vào tôi mà chẳng thể chạy đi đâu nữa hay sao?

Và tôi thì bận thỏa mãn những dục vọng tham lam của bản thân, tận hưởng tiếng hét đau đớn của con bé.

Đúng vậy.

Chuyện này chẳng khác gì...

...Chẳng khác gì tôi đã bắt giữ đứa trẻ này, giam cầm, rồi nuôi nó như một con vật?

"...Thật tệ hại. Tệ hại đến không thể tả nổi."

Rầm, Tôi đập đầu xuống bàn.

Phải đến rất lâu sau đó tôi mới bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

**

(Trans eng: Đây là lời tác giả… chắc vậy…)

Ero (Medical)

Anh chàng Gấu Mèo ghé chơi giữa chừng.

Đây là chữa trị mà. Mấy người đang tưởng tượng cái gì thế?[note73649]

Ngày mai không có chương mới đâu.

Ghi chú

[Lên trên]
Endorphin là một loại hormone do cơ thể tiết ra, thường được gọi là "hormone hạnh phúc". Nó giúp giảm đau và tạo cảm giác dễ chịu.
Endorphin là một loại hormone do cơ thể tiết ra, thường được gọi là "hormone hạnh phúc". Nó giúp giảm đau và tạo cảm giác dễ chịu.
[Lên trên]
Catharsis là khoảnh khắc bộc lộ và gột rửa cảm xúc bị kìm nén, ví dụ như khi bạn xem một bộ phim buồn vch và khóc, rồi một lúc sau lại cảm thấy nhẹ nhõm thì đó chính là catharsis.
Catharsis là khoảnh khắc bộc lộ và gột rửa cảm xúc bị kìm nén, ví dụ như khi bạn xem một bộ phim buồn vch và khóc, rồi một lúc sau lại cảm thấy nhẹ nhõm thì đó chính là catharsis.
[Lên trên]
Chữa trị mà viết như kiểu bà chị nào đó đang rape bé gái 10 tuổi ಠ⁠_⁠ಠ
Chữa trị mà viết như kiểu bà chị nào đó đang rape bé gái 10 tuổi ಠ⁠_⁠ಠ
Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

TRANS
AI MASTER
Vẫn như cảm giác đầu tiên khi đọc bộ truyện này:)))
Xem thêm
Thật mong chờ chap tiếp theo💃
Xem thêm