Kể từ khi chào đời và chứng kiến sự chuyển mùa, trải qua trận tuyết đầu mùa lần thứ hai trong đời, tôi đã được Remi đọc truyện cổ tích cho nghe mỗi tối.
Khi ấy, Remi mới sáu tuổi, vẫn còn đang tập nói tròn vành rõ chữ, nhưng đã chăm chỉ đọc truyện cho một đứa trẻ hai tuổi là tôi nghe rồi.
Thời điểm đó chị ấy đáng yêu lắm.
Mỗi khi gặp phải một từ khó đọc, chị lại lén hỏi mẹ cách phát âm, rồi lại đọc tiếp với vẻ mặt đầy tự hào, tôi lúc nào cũng bật cười vì điều đó.
Thú thực là giờ tôi mới dám nói chuyện này, rằng 'em' biết hết đấy, Remi ạ…
Mỗi ngày, Remi lại đọc cho tôi một câu chuyện mới, nhưng chị ấy cũng thường đọc đi đọc lại những cuốn truyện cổ tích mà chị ấy yêu thích.
Trong số đó, cuốn truyện đầu tiên chị ấy từng đọc cho tôi nghe.
Cũng là cuốn truyện cổ tích mà Remi yêu quý nhất.
『Alice trong khu rừng Lam』
Nhân vật chính, Alice, là một cô bé luôn mơ về những chuyến phiêu lưu. Cô ấy luôn cảm thấy cuộc sống của mình cứ lặp đi lặp lại như cánh quạt gió quay mãi không dừng.
Vì thế nên Alice oán trách cha mẹ mình vì đã luôn cấm cô bước vào khu rừng.
"Trong rừng có một con quái vật ăn thịt người, vậy nên con tuyệt đối không được vào đó."
Nhưng với Alice, khu rừng ấy chẳng hề đáng sợ hay có quái vật, đó là một nơi yên bình, một nơi có tiếng chim hót líu lo và những con nai chạy nhảy tung tăng.
Tại sao cha mẹ lại không cho cô vào rừng kia chứ?
Chẳng lẽ trong đó có giấu một kho báu nào đó sao?
Nếu Alice là một đứa trẻ ngoan ngoãn biết vâng lời cha mẹ thì câu chuyện đã chẳng còn gì để nói. Cô bé sẽ lớn lên thành một thiếu nữ bình thường, sẽ kết hôn, sẽ sinh con, rồi sống một cuộc đời dài lâu mà không có một chút trắc trở nào.
Nhưng đáng tiếc thay, đây lại là một câu chuyện cổ tích.
Và — cổ tích sinh ra là để răn dạy con người.
Câu chuyện này là một lời cảnh tỉnh.
Người tốt sẽ được khen thưởng, và kẻ xấu sẽ bị trừng phạt.
Những đứa trẻ không vâng lời cha mẹ sẽ phải chịu những bất hạnh.
Lòng tham quá mức chỉ mang lại tổn hại mà thôi.
Vào một ngày nắng rực rỡ hơn bình thường, Alice ngốc nghếch đã phớt lờ lời dặn của cha mẹ và bước chân vào khu rừng.
Ở đó, cô bé đã gặp những sinh vật kỳ diệu và hình thành những mối liên kết với họ.
Cô giúp một nàng tiên nhỏ bị rơi mất đôi cánh bên bờ suối tìm lại được chúng.
Cô chuyển một cái cây nhỏ bé sang một vị trí mới, vì lo rằng nó sẽ không đón đủ ánh nắng mặt trời.
Cô đưa ra lời khuyên cho một chú lùn có ước mơ làm ra một đôi giày có thể bền đến trăm năm, và cho cả một chú cá nhiệt huyết luôn khát khao một ngày nào đó có thể bay lên trời cao bằng cách tập luyện khe mang của mình.
Những cuộc gặp gỡ với những sinh vật huyền bí, điều mà cô chưa từng trải qua trước đây đã khiến trái tim Alice đập rộn ràng.
"Được sống quả là điều tuyệt vời nhất trên đời." Alice nói.
Alice không thể xem mình đang sống chỉ vì cô vẫn hít thở được. Có bé nói rằng, bản thân cô ngày trước không phải một con người đang sống, mà chỉ là một bức tượng vô hồn, chỉ tồn tại chứ chưa từng được sống.
'Ngay lúc này, tôi cảm thấy mình thực sự 'sống' hơn bao giờ hết.'
Mỗi mối liên kết quý giá mà Alice đã tạo ra khiến thế giới quanh cô trở nên ồn ào hơn, nhưng với cô, đó lại là sự ồn ào dễ chịu.
Thế nhưng, một đứa trẻ không chịu nghe lời cha mẹ thì phải nhận lấy hình phạt.
Bởi câu chuyện cổ tích này được viết ra để răn dạy những đứa trẻ không biết vâng lời.
Một lời cảnh tỉnh.
Nơi mà bạn bè cô đã bảo rằng đừng bao giờ đặt chân vào, nơi mà tất cả mọi người đều khuyên cô nên tránh xa.
Khu rừng sâu thẳm và tăm tối.
Chiếc hộp không bao giờ được mở nhưng lại hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì.
"Nè, nè, cậu là ai vậy?"
"…Tôi sao…?"
Alice đã đặt chân vào nơi đó, và chạm mặt với 'quái vật'.
**
Tôi cảm nhận được tấm vải mềm mại chạm vào mí mắt của mình.
Tôi cố gắng cử động, nhưng toàn thân như bị đè nặng bởi đá tảng, tựa như đang chìm dần xuống đáy biển. Một mùi hương kỳ lạ phảng phất quanh tôi.
Hương đắng của thảo dược trộn lẫn với mùi tanh của máu, tạo thành một mùi hăng khiến người ta khó chịu.
Haa.
Ý thức của tôi dần tỉnh táo trở lại.
Tôi cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, nhớ lại từng hành động cuối cùng của mình.
Một kế hoạch được thực hiện hoàn hảo, một cái chết đẹp đến nao lòng cùng tình cảm từ những người tôi yêu quý—phải rồi, tôi nhớ lại hết rồi.
Tôi đã bị Anna đâm nhiều nhát vào bụng. Dù chị ấy đã cố tình tránh các vị trí chí mạng, nhưng rốt cuộc tôi vẫn ngã khỏi vách đá cao hàng chục mét.
Dù có kéo tôi lên ngay lập tức thì tuyệt nhiên cũng chẳng có cách nào để cứu được tôi.
Đúng vậy. Không phải là do khả năng thấp, mà là hoàn toàn bất khả thi.
Thế nhưng, cảm giác này là gì vậy? Tôi đã tái sinh sau khi chết sao?
Không. Không thể thế được. Có gì đó không đúng. Tôi là kẻ hiểu rõ cái chết hơn bất cứ ai, vậy nên có thể cảm nhận được. Đây không phải là cảm giác đó.
Một thứ gì đó còn tuyệt vọng hơn, còn thảm thương hơn, còn bi ai hơn cả cái chết.
Một làn sóng u sầu, tủi nhục và đau khổ bao trùm lấy tôi.
Tôi cảm nhận được nước mắt mình đang trào ra.
Thì ra là vậy.
—Tôi vẫn còn sống sao?
"...... — —, Ah—"
Tôi, đang ở đâu vậy?
Miệng tôi khô khốc như nắm đất nứt nẻ. Tôi cố kêu lên, nhưng chỉ có một tiếng rên yếu ớt thoát ra ngoài. Tưởng như cổ họng tôi đang bị nứt toác ra vậy.
Giọng nói khàn đặc, trầm hơn bình thường, nhưng lại quen thuộc đến lạ. Đến đây tôi đã có thể chắc chắn được rồi.
Vì một lý do nào đó, Aris Akaia vẫn còn sống.
Cạnh.
"—Cô tỉnh rồi."
"…Ah…!!"
"Đừng có cử động. Tôi sẽ cho cô uống chút nước trước. Từ từ thôi, đừng vội."
Âm thanh của một vật rắn được đặt lên bàn gỗ vang lên, ngay sau đó là giọng nói của một người phụ nữ xa lạ.
Giọng nói ấy vang lên ngay bên cạnh, nó hay đến mức khiến tôi quên mất mình đang khóc.
Một giọng nói trong trẻo, ngân nga như những hạt ngọc lăn trên mặt đá. Nhưng ẩn sâu bên dưới lại là một cảm giác từng trải và thông thái.
Như một giấc mộng. Đẹp đến nao lòng.
Tôi chưa từng nghe thấy giọng nói nào như vậy.
Cô ấy là ai?
"Tôi đã nhúng khăn vào nước rồi. Tôi sẽ đặt nó vào miệng cô, thế nên hãy ngậm lấy nó và hút nước từ từ nhé. Từ từ thôi. Đúng rồi, làm tốt lắm."
"…Hap, haa, haa."
"Từng chút, từng chút một… Đúng rồi."
Một miếng vải mềm được thấm nước rồi đưa vào miệng tôi.
Tôi lúng túng cử động cái lưỡi đã không còn nghe lời, cố hút lấy chút nước. Một dòng nước nhỏ, thấm ướt đầu lưỡi khô khốc của tôi.
Cảm giác như đang tưới mát cho một cánh đồng khô hạn, nhưng dù vậy, dòng nước vẫn mát lạnh và trong lành đến lạ.
Soạt.
"…—Ah."
"Như thế là đủ rồi."
Cơ thể tôi vẫn thèm khát được uống thêm, nhưng người phụ nữ đó đã từ chối, cô ấy nói rằng tôi không nên uống quá nhiều cùng một lúc.
Chiếc khăn rời khỏi miệng tôi.
Hmph.
Xấu tính quá đi.
Dù không nói ra thành lời, nhưng cảm xúc ấy có hiện lên trên khuôn mặt của tôi không nhỉ? Tôi có cảm giác mình đã thấy cô ấy mỉm cười trong thoáng chốc.
Tôi định mở mắt để nhìn cô ấy, nhưng một bên mắt bất ngờ nhói đau khiến tôi ngay lập tức phải nhắm lại. Tôi khẽ rên lên.
Ui.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tất cả những gì tôi thấy chỉ là bóng tối. Hình như mắt tôi đang bị bịt kín. Cảm giác kỳ lạ mà tôi cảm nhận được ở xung quanh mắt là vải sao?
Có vẻ như đầu tôi, đặc biệt là vùng mắt, đang bị quấn bằng những dải băng thô ráp.
Tôi nghe thấy tiếng cô ấy thu dọn các dụng cụ đã dùng để cho tôi uống nước. Những tiếng lách cách ngừng lại, và vài giây sau, giọng cô lại vang lên lần nữa.
"Cô cảm thấy đỡ hơn chưa?"
"…ừm."
"Thật tốt khi nghe vậy. Lúc mới nhìn thấy cô, tôi cứ tưởng là cô đã chết rồi cơ."
Giọng nói của cô ấy vang lên ngay bên cạnh. Tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở, mùi hương và cả sự hiện diện của cô ấy, mọi thứ đều vô cùng rõ rệt.
Mùi hương mà tôi đã cảm nhận được trước đó, tôi cứ ngỡ rằng nó đến từ chính mình.
Người này là gì vậy?
Cô ấy có phải là con người không?
"Trông cô kinh khủng quá nên tôi đã mang cô về đây và ‘chữa trị’ cho cô… nhưng, cô có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra được không?"
"…Ah…?"
"Nếu khó quá thì không cần cố đâu."
Cô ấy thật ân cần. Qua những gì tôi đoán được thì có vẻ cổ là người đã trông thấy tôi trôi theo dòng nước và cứu tôi. Và hình như cô vẫn chưa biết tôi là ai.
Cổ thực sự không biết tôi sao? Đây là nơi khỉ ho cò gáy nào vậy?
Cô ấy chữa trị cho tôi kiểu gì thế?
Một mình cô ấy sao?
Tính hiếu kỳ trong tôi không những không giảm mà ngày càng lớn hơn.
Và.
Dù giọng cô vẫn lịch sự và ấm áp, nhưng sự dịu dàng ấy lại khiến tôi nghĩ, 'Nếu đồng cảm là một dạng âm thanh thì chắc chắn nó sẽ nghe như thế này'.
"À, quên chưa giới thiệu."
Từ đôi môi cô.
Từ những đầu ngón tay của cô.
Từ bộ y phục ướt sũng, bám chặt lấy cơ thể.
"Tôi là Saelli."
Mùi máu kia là gì vậy?
Và cô nói mình là bác sĩ?
Chứ không phải là một kẻ giết người sao?
"Tôi… tôi là…?"
Tôi rất tò mò.
Tôi chẳng còn vướng bận gì với thế giới này, nên tôi có thể đi lang thang khắp nơi rồi chết đi như một cái xác vô danh, hoặc trở về cung điện để gặp lại Anna và Remi.
Nhưng nếu tôi gặp lại họ lúc này, những bức tượng mà tôi đã dày công đẽo gọt sẽ lại đổ vỡ, và…
Chết ngay lúc này thì không nên chút nào, nhất là khi tôi vừa bắt đầu có hứng thú với cô, Saelli.
Ah, đúng như tôi nghĩ, tôi quá tốt bụng.
"Ah… Aaah… Tôi… tôi là…!?"
"… Cái gì?! Bình tĩnh lại nào!"
Phải rồi, cứ xem như tôi đã chết và được tái sinh đi. Đừng nghĩ nhiều làm gì.
Aris Akaia đã chết.
Chỉ vậy thôi.
"Tôi không, biết. Tại sao, tại sao vậy? Nó đau… Đau quá… Tôi cần phải biết… Tôi đã từng có thứ gì đó rất quý giá… Nhưng đau quá… Đau lắm… cứu tôi với…"
".....!!"
Tôi nghe thấy cô ấy hít mạnh một hơi.
Và nghe thấy cô ấy đứng bên cạnh lẩm bẩm gì đó trong khi quan sát tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục vai diễn.
Tôi chẳng cần gắng sức để khóc. Mảnh vải che mắt tôi đã sớm ướt đẫm và nhỏ từng giọt xuống sàn.
"Làm ơn, đừng bỏ em lại mà… Em đau lắm… Em cần phải biết… Đau quá… Dừng lại, dừng lại đi, đau quá, đừng đâm em nữa—chị ơi."
"…Ah…"
Tôi dồn hết sức nâng tay, vươn về phía Saelli, người đang ngồi bên cạnh tôi. Soạt, Saelli phản ứng dữ dội ngay khi ngón tay tôi chạm vào cô ấy, tôi nghe thấy tiếng gì đó, có lẽ là chiếc ghế, đã đổ xuống.
Dù người cô ấy nồng nặc mùi máu tanh đến mức tôi chưa từng ngửi qua bao giờ, vậy mà lại yếu đuối trước cảnh tượng này sao?
Tôi càng lúc càng thấy hứng thú hơn.
"Cái này là…!!"
"Cứ, cứu em, chị… ơ—"
Vút—, có thứ gì đó bay về phía tôi, xé ngang qua không khí. Không kịp phản ứng, tôi chỉ còn biết chuẩn bị tinh thần để đón nhận nó.
Chị đúng là tốt bụng thật đấy.
Bụp—.
" —Chị…"
"…Thế giới ngoài kia… đã mục nát đến mức nào rồi vậy!?"
Cơ thể tôi khẽ run lên vì cú đánh.
Cô ấy đánh vào cổ tôi à? Hmm, đánh ngất một đứa trẻ đang mê sảng cũng là một phương án hợp lý.
Nghĩ lại thì tôi vẫn chưa cảm ơn cô ấy vì đã cứu mình. Kệ đi, để sau khi tỉnh lại rồi nói cũng được.
Vậy, chúc ngủ ngon.
Ý thức của tôi bắt đầu trôi tuột xuống vực sâu.
Cơn buồn ngủ ập đến. Mặt nước chan hòa dưới ánh mặt trời đang rút dần khỏi tầm mắt.
Ùng ục, ùng ục.
Sâu hơn.
Ùng ục.
Sâu hơn nữa.


1 Bình luận