Tôi thích những người tử tế.
Tôi không nói đến sự phân định nhàm chán, vô hồn giữa thiện và ác.
Những người tử tế mà tôi nhắc đến là những người thật sự thấu cảm được nỗi đau của ai đó, là những người có thể rơi lệ cùng những ai đang u sầu.
Chỉ bằng việc ngắm nhìn những cử chỉ đẹp đẽ ấy từ xa cũng đủ để sưởi ấm trái tim tôi, gợi nên một xúc cảm kỳ lạ, tê dại từ tận sâu bên trong.
Với tôi, họ giống như những vì sao lấp lánh giữa trời đêm.
Khi tôi lạc lối, họ đã đến bên tôi và trở thành những ngôi sao chỉ đường, dẫn lối cho tôi biết phải đi đâu.
Và khi tôi cô đơn, trống rỗng, họ đã ở cạnh tôi, như những người bạn rạng rỡ và ấm áp.
Vậy nên.
Bởi vì những con người ấy quá đỗi tuyệt vời, quá đáng yêu và quá quý giá đối với tôi...
Tôi muốn họ trưởng thành, muốn họ vươn xa hơn nữa.
Chẳng phải họ xứng đáng với vị trí đó hơn một sinh vật vô giá trị như tôi, một 'lỗi' không nên tồn tại hay sao?
Những người tử tế xứng đáng được đền đáp.
Nhưng cũng như cái cây cần nước và dưỡng chất để sinh trưởng, sự trưởng thành đòi hỏi phải có hy sinh.
Nhưng, liệu có tàn nhẫn quá không khi ép buộc những sinh linh quý giá đó phải chịu lấy số phận bi thảm, để rồi bị người khác nuốt chửng?
Đó là lý do tại sao, đây là chuyện mà chỉ mình tôi mới có thể làm.
Tôi sẽ nỗ lực hết mình.
Kể cả khi nó đồng nghĩa với việc phải hy sinh cái mạng sống nhỏ bé, vô nghĩa này vì họ.
Và đến lúc hạ màn...
Chỉ cần họ đau buồn và khóc than vì tôi là đủ rồi.
Một giọt nước mắt.
Một đóa hoa.
Ấy chính là giá trị tồn tại của tôi.
**
Lạch cạch, lạch cạch, thứ âm thanh đặc trưng, lạnh lẽo và cứng cáp của sứ phát ra từ một nơi khá xa, như thể xuyên qua cả bức tường. Nhịp điệu bất quy tắc, không đều đặn ấy đủ để kéo tôi ra khỏi giấc ngủ.
Có vẻ như chị Elli đang chuẩn bị đồ ăn.
Mấy giờ rồi nhỉ?
Tôi vẫn còn ngái ngủ, đầu óc lơ mơ vì chưa tỉnh hẳn.
Vì không thể nhìn được, nên tôi chẳng thể biết được bây giờ là sáng, trưa hay tối. Chị Elli, người luôn nói cho tôi biết mấy giờ mỗi khi tôi tò mò, giờ đang ở một chỗ cách xa tôi.
Nếu đang do dự thì tốt nhất là nên đi ra ngoài.
"....."
Tôi gạt chiếc chăn đang phủ lên người và bắt đầu lần mò xung quanh, tìm kiếm thứ mình cần. Dù đã được điều trị nhưng tay trái của tôi vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vậy nên tôi đành nhờ cậy vào tay phải, nó vẫn còn tương đối lành lặn.
Soạt, tôi sớm chạm được vào cảm giác quen thuộc của cây gậy. Chiều dài và trọng lượng của nó đã được điều chỉnh cho vừa với một đứa trẻ như tôi.
Có vẻ hôm nay tôi tìm thấy nó nhanh hơn mấy ngày vừa qua. Chẳng lẽ tôi đang dần quen với cách sống như thế này sao?
Lảo đảo, lảo đảo.
"... Ugh... Ungh..."
Tôi chậm rãi đứng dậy, dựa vào cây gậy để lấy thăng bằng.
Cộp, cộp, tôi bước đi nhịp nhàng bằng cách gõ nhẹ cây gậy xuống sàn theo một nhịp đều đặn.
Chị Elli đã cẩn thận dọn hết những món đồ nội thất không cần thiết để tôi có thể dễ dàng di chuyển dù có băng che mắt. Nhờ vậy, dù tôi cứ thế thẳng bước tiến về phía trước mà không nghĩ ngợi gì, thì cũng không lo va phải thứ gì đó để rồi bị thương nặng.
Nhờ sự cẩn thận ấy, tôi có thể an tâm mà đi về phía phát ra giọng nói của chị ấy.
Tôi thực sự rất thích nó.
Sau vài bước chân, mùi đồ ăn bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.
Bụp, ngón chân tôi vấp phải thứ gì đó. Chắc là tôi vừa bước qua cánh cửa. Đây hẳn là gian bếp. Âm thanh lạch cạch lúc này nghe rõ ràng và gần hơn hẳn.
Chị ấy đang ở ngay trước mặt tôi.
"Ah, em dậy sớm quá nhỉ."
"Chị Elli!"[note73461]
Giọng nói trong trẻo, dịu dàng và lễ độ ấy chào đón tôi. Mỗi lần nghe nó, tôi đều thầm nghĩ, giọng chị ấy quá đỗi tuyệt vời.
Saelli, người tôi hay gọi thân mật là chị Elli, ngừng ngay việc đang làm khi thấy tôi đã dậy, rồi vội vàng tiến đến bên tôi.
Bạn có thể hỏi rằng làm sao tôi biết được chị ấy làm vậy nếu tôi không thể nhìn thấy, nhưng để nói chính xác thì đó là do tôi cảm nhận được, chứ không phải nhìn thấy.
Tôi đã từng sinh ra trong tình trạng mù lòa không ít lần.
Dĩ nhiên, số lần tôi bị mù vì người khác còn nhiều hơn thế.
Đôi khi mất đi thị giác, giác quan mà con người phụ thuộc nhiều nhất, lại là một trải nghiệm khá thú vị.
"Trời ạ, chắc là do chị tạo tiếng ồn hơi lớn."
"Uu, không sao, em ổn mà."
Soạt, chị lấy cây gậy từ tay tôi, dựng nó tựa vào tường, rồi nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng như thể tôi là một con búp bê thủy tinh mong manh.
Một sự quan tâm dịu dàng, điều mà suốt cả cuộc đời tôi hiếm khi cảm nhận được, giờ đang bao bọc lấy tôi.
Cha mẹ không hay ôm tôi, Remi lúc nào cũng ôm một cách vụng về, còn Anna thì ôm rất điêu luyện, nhưng dáng người chị ấy thì hơi... tiếc thật. Ừm.
Tôi thực sự rất thích sự dịu dàng của chị ấy.
Vậy ra, dịu dàng nằm trong ở trong lồng ngực nhỉ?[note73462]
"Heehee..."
"Chị tính đợi đồ ăn chín rồi mới gọi em dậy, mà này... đi loanh quanh một mình thế này nguy hiểm lắm đấy, em có biết không?"
"Hmm... Em chỉ là... tỉnh dậy và thấy lo lắng vì không có Elli ở bên cạnh... Em xin lỗi..."
"...Chị hiểu rồi."
Chị nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Như thể tôi là bong bóng xà bông có thể vỡ tan chỉ với một cái chạm, chị xoa đầu tôi bằng một sự dịu dàng mơ hồ đến mức gần như không thể cảm nhận được.
Nhưng ngay cả một cái chạm nhẹ đến vậy cũng làm tôi cảm thấy dễ chịu, và một nụ cười khẽ khàng tự nhiên nở trên môi.
Ở trong vòng tay nồng nàn của chị, cơn buồn ngủ trong tôi lại kéo đến. Ah, tôi còn phải ăn nữa...
Nhưng buồn ngủ quá.
Tôi muốn tiếp tục thế này, thêm một chút nữa thôi.
"Thật là... Chị phải làm sao với em đây."
"Hehe..."
Tôi quyết định sẽ tận hưởng sự dịu dàng của chị thêm một lúc nữa, rồi mới ăn cũng không muộn.
**
Đồ ăn của tôi là một loại súp, hệt như cháo loãng vậy.
Tôi cũng không biết phải diễn tả như thế nào. Bởi tôi không nếm được vị, cũng chẳng nhìn thấy nó.
Elli đã xin lỗi, nói rằng tạm thời chị ấy chỉ có thể chuẩn bị được như vậy. Chị bảo tôi phải kiêng những món nặng vì nội tạng và cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Cũng chẳng sao cả, tôi vốn là kiểu người không quan tâm đến mùi vị hay hương thơm của món ăn, mà là tấm lòng và thứ tình cảm được gửi gắm bên trong đó, thế nên với tôi nó không quá quan trọng.
Món súp này có một kết cấu mịn màng, béo nhẹ, phủ đầy khoang miệng tôi một cách dễ chịu.
Sau khi ăn vài thìa.
Coong, chiếc thìa đã chạm đáy bát.
Tôi ăn xong rồi.
"Elli! Nó ngon lắmmmm luôn á!!"
"Chị chỉ nấu một món đơn giản thôi mà."
"Uu, em nói thật đó!"
"Haha…"
Bữa ăn kết thúc khá nhanh.
Khẩu phần vừa đủ, không gây quá nhiều sức ép cho cơ thể tôi, và nhiệt độ thì hoàn hảo, khiến việc ăn trở nên dễ dàng hơn.
Tôi rất thích những người chăm chút đến từng chi tiết nhỏ như vậy.
Vì đó là điều mà bạn chỉ có thể làm được khi thật lòng để tâm đến người khác.
Elli bế tôi quay về phòng sau bữa ăn. Tôi thích quãng đường ngắn ngủi này, bám chặt lấy chị như một chú gấu túi con.
Lắc lư, lắc lư.
"~♬"
"Lắc lư người như vậy nguy hiểm lắm đấy..."
Sau khi đi ngang qua vài căn phòng và rẽ vài góc, cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi. Chị nhẹ nhàng đặt tôi lên giường. Đón chào tôi là cảm giác thô ráp của tấm nệm, chẳng mấy êm ái.
Phù, một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra từ môi chị.
Đây là thói quen mà chúng tôi đều thực hiện mỗi buổi sáng sau khi ăn.
"Đến giờ 'khử trùng' rồi phải không, chị Elli?"
"…Ừm."
"Uu... Nó đau lắm, nhưng em sẽ cố chịu đựng!"
"…Ừ."
Câu trả lời lần này ngắn hơn thường lệ, và có một khoảng lặng trước khi chị tiếp lời. Lúc đó, khi nhìn tôi, chị đã nghĩ thế nào nhỉ?
Tôi cảm nhận được một chút run rẩy trong bàn tay của chị Elli khi hai tay của chúng tôi đan lấy nhau. Nhịp thở của chị trở nên gấp gáp, hỗn loạn hơn.
Tôi cảm nhận được cảm giác tội lỗi, buồn bã, và cả sự kích động trong chị.
Vì tôi không thể nhìn thấy gì nên rất khó để xác định chính xác. Tôi phải thấy nét mặt của chị ấy thì mới có thể đoán được chính xác hơn.
Khử trùng.
Đó là cách chị Elli gọi việc chị ấy sắp làm.
Tôi dang hai tay ra hết mức có thể. Đôi tay của chị Elli tiến lại gần bắt đầu cởi từng chiếc khuy áo.
Chị cởi đồ cho tôi một cách thành thạo, và khi làn gió mát từ cửa sổ đang mở lùa qua da thịt, tôi cảm thấy như được giải thoát.
Phần áo trên được cởi ra trước, rồi đến quần. Sau đó là những lớp băng quanh bụng, bắp chân, và tay trái, tất cả đều được cởi ra.
Cuối cùng, chị đưa tay đến miếng băng che mắt tôi và dịu dàng nói.
"...Vì khi một mắt chuyển động, mắt còn lại cũng sẽ chuyển động theo, nên dù có ngứa thì em cũng phải giữ cho mắt nhắm lại, để tránh làm tổn thương thêm bên mắt bị thương nhé."
"Vâng, chị Elli."
"… Đúng là đứa trẻ ngoan. Phải rồi, ngoan lắm."
Sột soạt, miếng băng che mắt tôi được tháo ra. Dù mắt tôi vẫn nhắm nghiền, nhưng ánh sáng vốn bị ngăn lại bởi lớp băng giờ đã có thể xuyên qua mí mắt, chạm vào võng mạc tôi.
Chói quá.
Và tôi tò mò.
Chị à, em tin rằng lời chị nói lúc nào cũng đúng.
Nhưng...
...liệu có thực sự cần phải băng mắt em chặt đến thế không, khi mà nhãn cầu của em vốn không hề bị thương?
Chị đúng là một người chị kỳ lạ, càng tìm hiểu, em lại càng thấy thú vị.
Thứ gọi là 'thuốc' chẳng qua chỉ là những loại thảo dược được nghiền nhuyễn, có vẻ được hái từ khu vực gần đây. Còn 'băng gạc' thì thô ráp và lộn xộn, như thể được xé vội từ mảnh vải nào đó.
Chị ấy đã cứu tôi bằng cách nào?
Hẳn là bí mật nằm ở những gì chị ấy sắp làm tiếp theo.
Tôi rất muốn mở mắt ra để khám phá bí mật của chị Elli, nhưng là một đứa trẻ ngoan, thế nên tôi vẫn kiên trì nhắm mắt.
Bởi tôi biết, vào cái khoảnh khắc tôi mở mắt ra, mối quan hệ giữa tôi và chị sẽ khác đi. Tôi luôn tin vào trực giác, thứ đã được tôi mài giũa qua biết bao năm tháng.
Đúng vậy.
Chưa, chưa phải lúc này.
Chỉ một chút nữa thôi, cho đến khi chị ấy thực sự trân trọng tôi.
Cho đến khi bên trong chị nảy sinh cảm giác ân hận và đau buồn vì tôi.
Tôi phải chờ đến khi ấy.
"Vậy thì, chị bắt đầu nhé."
"…Vâng."
Chà, hạt giống đã được gieo. Chúng sẽ sớm nảy mầm. Còn tôi thì chỉ cần chịu đựng đến lúc ấy.
Giọng chị như thể đang thì thầm một bí mật, vang lên sát bên tai tôi.
Tôi cảm nhận được từng hơi thở của chị ấy phả vào tai, khiến toàn thân rùng mình. Tôi cố lùi lại, nhưng tay phải của tôi, cánh tay duy nhất có thể cử động tự do vì chưa bị thương, đã bị tay trái của chị Elli đan chặt lấy.
Cánh tay còn lại của chị vòng ra sau, ôm lấy tôi.
Như một con thú ăn thịt, chuẩn bị nuốt chửng con mồi của nó.
"....."
"....."
Haa, haa.
Tôi nghe thấy tiếng thở dốc. Là của tôi, hay của chị?
Tôi cảm nhận được luồng khí ấm nóng thổi nhè nhẹ lên mí mắt. Như thể chị ấy đang truyền sinh khí trở lại cho tôi vậy.
Theo những gì tôi biết, khử trùng là quá trình sát khuẩn vết thương bằng chất sát trùng để ngăn nhiễm trùng thứ cấp do các mầm bệnh gây ra.
Nhưng 'khử trùng' của chị Elli dường như mang một ý nghĩa khác hẳn.
Lạ thật đấy.
Một đứa trẻ mười tuổi, lớn lên trong cung điện hoàng gia, đến cả tên mình cũng không nhớ rõ, thì làm sao có thể biết được thứ gọi là 'thường thức' ấy cơ chứ?
Không, phải chăng chị ấy cho rằng thế này mới là 'bình thường'?
Chính vì vậy, tôi không thắc mắc mà chỉ ngoan ngoãn làm theo lời chị ấy.
Với một thái độ sẵn sàng tin tưởng ngay cả khi chị ấy bảo ban ngày là ban đêm.
Chị Elli...
Em muốn biết thêm về chị.
Chị đang che giấu điều gì vậy, người chị yêu quý của em?
Thế nên, tôi sẽ vờ như không biết gì cả.
Ít nhất là bây giờ...
"Xin lỗi em."
"…??"
Xin lỗi, tôi nghĩ mình đã nghe thấy tiếng thì thầm ấy ngay bên tai. Vì đang mải suy nghĩ nên tôi đã bỏ lỡ những gì chị ấy nói.
Tôi định bảo chị nói lại lần nữa, nhưng chưa kịp nói gì thì bàn tay đang ôm tôi từ phía sau đã siết chặt hơn.
Siết chặt.
Và rồi...
—Ực.
"—Hieeeek!?"
".....Haa."
Một thứ gì đó ấm nóng, ướt át bắt đầu liếm lên mí mắt tôi.
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng sự chuẩn bị ấy đã tan biến một cách không thương tiếc, khiến tôi không kìm được mà phát ra tiếng rên nhẹ.
Mấy ngày nay tôi đã trải qua cảm giác này không ít lần, nhưng vẫn không thể quen được.
Ực, ực—[note73463]


5 Bình luận