Trở về năm 2000: Thanh ma...
Phấn Đấu Lão Cửu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

(151-300)

Chương 193: Thiếu nữ đang yêu

10 Bình luận - Độ dài: 1,552 từ - Cập nhật:

Hai bên đã đạt được thỏa thuận hợp tác, bản thân Tôn Phụng cũng rất vui mừng. Có thêm nhà đầu tư mới, định giá công ty chắc chắn sẽ tăng lên, giá trị cổ phần theo đó cũng tăng, và tất nhiên là điều này có lợi cho ông ta.

“Ha ha, đúng là chuyện đáng mừng. Việc tốt thế này, lát nữa cùng đi ăn một bữa chứ nhỉ?” Tôn Phụng đề nghị.

“Được, Chí Bắc, cậu đi đặt chỗ với gọi món trước đi.” Mã Đằng quay sang bảo Trương Chí Bắc.

“Ok, không thành vấn đề!” Trương Chí Bắc tâm trạng rất tốt, cười toe toét rồi quay người rời khỏi phòng họp.

Việc chính đã bàn xong, mọi người lần lượt ngồi xuống. Nhân viên phục vụ cũng vừa mang trà lên, và thế là mọi người vừa uống trà vừa tán gẫu.

Tôn Phụng lấy thuốc ra, cơn thèm thuốc nổi lên, muốn hút một điếu.

Uông Thiết thấy vậy lập tức đứng dậy, phát thuốc mời mọi người: “Nào nào, các vị sếp tổng, việc chính xong rồi, hút điếu thuốc cho vui nhé.”

Tôn Phụng nhìn Uông Thiết với ánh mắt đầy tán thưởng, trong lòng ông ta cảm thấy cậu thanh niên này làm việc rất khéo.

“Dưới trướng Dịch tổng toàn là nhân tài trẻ tuổi nhỉ, ha ha!” Tôn Phụng khen.

Dịch Phong lại không khiêm tốn, nghiêm túc đáp: “Uông Thiết luôn là cánh tay phải đắc lực của tôi, năng lực làm việc và khả năng thực hành đều rất tốt.”

Nghe được lời khen của hai người, Uông Thiết âm thầm xúc động và tự hào trong lòng.

Cung Phi Chương cũng nhận thuốc từ Uông Thiết, cười nói: “Có năng lực là tốt, có năng lực thì mới làm nên chuyện được. Cậu thanh niên này vừa nhìn là thấy có tinh thần, đầy nhiệt huyết, tốt đấy.”

Tất cả mọi người trong phòng đều hút thuốc, kể cả Mã Đằng.

Trong ký ức trước đây của Dịch Phong, Mã Đằng cũng được coi là dân nghiện thuốc lâu năm, lại còn khoái uống rượu, thuốc với rượu không kiêng gì cả.

Mọi người vừa hút thuốc vừa tán gẫu trên trời dưới đất, tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện chính.

Dịch Phong hiểu rằng có một số chuyện, đặc biệt là những khó khăn, vấn đề cụ thể trong công ty, thì tuyệt đối không thể nói ra trước mặt nhà đầu tư hay cổ đông được.

Trước mặt họ mà nói chuyện công ty gặp khó khăn, đó đúng là hành động thiếu não.

Vì thế, Dịch Phong cũng hoà theo câu chuyện, nói về ẩm thực và các địa điểm du lịch nổi tiếng.

Khoảng vài chục phút sau, Trương Chí Bắc quay lại báo rằng phòng riêng và các món ăn đã được sắp xếp xong, mọi người cùng nhau đến nhà hàng Thâm Loan, dùng bữa trưa ở tầng hai.

Bữa trưa hôm đó, Dịch Phong ăn vô cùng ngon miệng, bởi lần tụ họp này đơn thuần chỉ là ăn uống, uống chút rượu nhẹ, không bàn chuyện chính, chủ yếu là vì quá đông người. Tuy nhiên trong bữa ăn, Tôn Phụng cũng vài lần ẩn ý muốn hẹn Dịch Phong gặp riêng vào dịp khác, và Dịch Phong cũng vui vẻ nhận lời.

Ăn xong, mọi người trao đổi phương thức liên lạc, rồi Dịch Phong cùng Uông Thiết đứng dậy chào tạm biệt.

Trên đường về, Uông Thiết lái xe, vì Dịch Phong đã uống không ít rượu nên chỉ có thể ngồi ghế phụ nghỉ ngơi.

“Hehe, Phong ca, sau này cậu chính là Phó Tổng của Cánh Cụt rồi đấy, tiếp theo cậu định làm gì?” Uông Thiết hớn hở hỏi khi đang lái xe.

Dịch Phong hơi nheo mắt, đáp: “Tất nhiên là làm theo kế hoạch rồi. Cánh Cụt rất tiềm năng, vậy nên có rất nhiều cách để kiếm tiền. Chẳng qua vì họ mới thành lập chưa được hai năm, vẫn chưa tìm ra đường đi rõ ràng thôi.”

“Giả dụ như hạng mục thành viên Cánh Cụt trong kế hoạch, không đơn giản như thành viên net cà phê có vài quyền lợi tiện ích, làm vậy sẽ bị người dùng chửi tối mắt tối mũi. Mà phải xây dựng một hệ thống, mang lại giá trị gia tăng thật sự cho thành viên, khiến họ cảm nhận được sự khác biệt, sự tôn quý của thành viên Cánh Cụt, đáp ứng nhu cầu xã giao của họ thì mới thành công.”

Uông Thiết trầm ngâm suy nghĩ rồi nói: “Phong ca, tôi hiểu rồi, cái này là đào sâu nhu cầu tiềm ẩn của người dùng đúng không?”

Dịch Phong gật đầu, mỉm cười: “Ừ đúng, chỉ cần nhu cầu đó thực sự tồn tại, thì sẽ có thị trường, mà đã có thị trường thì chắc chắn có cơ hội kiếm tiền.”

“Ha ha! Phong ca, tôi hiểu rồi!” Uông Thiết tỏ vẻ đã hiểu.

_______________________________

Khi hai người về đến trường thì đã là buổi chiều. Dịch Phong về ký túc xá, vừa nằm xuống là ngủ ngay. Giấc ngủ đó sâu đến mức trời đất đảo lộn, mãi đến sáng hôm sau mới tỉnh dậy.

Cậu theo thói quen cầm điện thoại lên, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ đều là từ Cố Mộc Hi, còn có cả tin nhắn của cô.

Tin nhắn một:

Cố Mộc Hi: “Thối Phong, gọi điện cũng không bắt máy! Hứ! Ban đầu em còn định cuối tuần rủ nhau đi chơi đấy! Giờ thì bỏ đi!”

Tin nhắn hai:

Cố Mộc Hi: “Này này, Thối Phong, anh bị làm sao thế hả, em gọi cho anh mấy lần rồi đó! Rốt cuộc là anh đang làm gì vậy!?Em tức đến đau gan luôn rồi đây này!”

Tin nhắn ba:

Cố Mộc Hi: “Hứ~ Bổn tiểu thư đi ngủ đây, mai sẽ tính sổ với anh!”

Tin nhắn bốn:

Cố Mộc Hi: “A a a a! Không ngủ được, Thối Phong, em nhớ anh!”

_________________________

Nhìn những tin nhắn của Cố Mộc Hi, khóe môi Dịch Phong không kìm được mà cong lên, tạo thành một nụ cười ngọt ngào.

Nhỏ này… rõ ràng là nhớ mình rồi mà còn dám mạnh miệng à.

Nhưng mà… cô ấy không giận thật đấy chứ?

Dịch Phong ngồi dậy, nhìn quanh khu ký túc. Trời vẫn còn sớm, ba người bạn cùng phòng vẫn đang ngủ.

Cậu đi rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo, rồi ra khỏi ký túc xá định gọi điện cho Cố Mộc Hi, nhưng lại sợ gọi quá sớm làm cô thức giấc.

Không ngờ, điện thoại của Cố Mộc Hi lại gọi đến trước.

Dịch Phong hơi sững người, không nghĩ cô lại dậy sớm như vậy. Cậu liền vội vàng bắt máy.

Vừa áp điện thoại lên tai thì đầu dây bên kia vang lên một tiếng gầm như sư tử Hà Đông!

“Thối——Phong!!!”

“Cuối cùng thì anh cũng chịu bắt máy rồi hả?! Nói đi, tối qua anh đi đâu?!”

Dịch Phong lập tức đưa điện thoại ra xa một chút, không thì màng nhĩ cũng vỡ mất.

“Ây, Tiểu Hi Hi à, em đừng giận mà. hôm qua anh xuống Thâm thị xử lý công việc, là chuyện làm ăn đó.”

Sau đó Dịch Phong giải thích sơ qua một lượt.

Cố Mộc Hi nghe xong mới dịu lại, “Hứ! Được rồi, nhưng lần sau phải nói với em trước, nếu không… lại hại em lo cả đêm nữa.”

Dịch Phong nghe vậy thì trong lòng ấm áp vô cùng, cậu dịu dàng dỗ: “Được được, lần sau nhất định sẽ báo trước với em.”

“Hôm nay Chủ nhật, hay là tụi mình đi chơi đi, lần trước anh hứa với em là sẽ mua vài bộ đồ cho em mà, hehe.”

Dịch Phong vừa nói, trong đầu đã hiện lên hình ảnh Cố Mộc Hi mặc đồng phục thủy thủ, hóa thân thành cô nàng JK dễ thương…

Cảnh tượng đó… đúng là tuyệt vời ông mặt trời!

Shhh——

Suýt nữa thì cậu đã chảy nước miếng.

Ở đầu dây bên kia, Cố Mộc Hi nghe thấy được đi hẹn hò thì lập tức vui mừng reo lên “Được đó! Một tiếng sau gặp nhau dưới ký túc xá nhé! Hehe!” rồi tắt máy.

Phía bên kia, Cố Mộc Hi vui sướng nhảy bật dậy khỏi giường, hai chân dài trắng nõn tung tăng đá loạn trong không trung.

Trần Giai Giai đang ngồi trang điểm trước gương, nhìn thấy dáng vẻ của cô từ trong gương thì không nhịn được mà cười nói: “Ai tối qua còn nói tức đến đau gan hả? Ai mà còn bảo hôm nay phải cho ai đó một trận nhỉ?”

“Sao vừa nghe nói đi hẹn hò đã vui thế này rồi?”

Cố Mộc Hi đỏ mặt, bĩu môi nói: “Phải không nhỉ? Tối qua tớ có nói vậy à?”

Trần Giai Giai: “…”

Đúng là thiếu nữ đang yêu mà! Không chỉ IQ thay đổi, mà độ dày da mặt cũng thay đổi theo!

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

đau gan 🧠 ( ko kím thấy gan nên dùng đỡ 🤡 )
Xem thêm
TRANS
Bên nam thì ngủ say như chết, bên nữ thì sáng sớm CN dậy trang điểm 💀
Xem thêm
Thanks trans!
Xem thêm
AUTHOR
TRANS
Thanks Trans
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi kokuho