(151-300)
Chương 180: Phan tổng, đấy chẳng phải là một cái bẫy sao?
10 Bình luận - Độ dài: 1,651 từ - Cập nhật:
Ba ngày sau, tại Công ty Thịnh Đức.
Phan Thành Phúc đang ung dung ngồi trong văn phòng thưởng trà thì bất chợt, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên ngoài cửa.
"Vào đi."
Phan Thành Phúc đặt tách trà xuống, ngẩng đầu nhìn ra thì thấy Dư Quảng Xuân hớt hải chạy vào, sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
"Phan tổng, việc mua linh kiện cho dự án gặp chút trục trặc rồi!"
Phan Thành Phúc hơi cau mày. Chỉ là việc thu mua linh kiện máy tính đơn giản thế này mà cũng gặp vấn đề?
"Lão Dư, có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?"
Dư Quảng Xuân lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng đáp:
"Phan tổng, bên bộ phận thu mua báo về rằng tất cả linh kiện máy tính khác đã thu mua đủ rồi, chỉ duy nhất quạt CPU của Kyushu Fengshen là bị thiếu hàng..."
"Sao có thể thế được? Quạt của Kyushu Fengshen ngoài kia đầy ra, hàng nhiều như vậy cơ mà? Nếu cần thì điều hàng từ chỗ khác về cũng được, sao lại thiếu?" Phan Thành Phúc hỏi lại với vẻ khó hiểu.
Dư Quảng Xuân đáp với gương mặt trông vô cùng khó coi:
"Phan tổng, theo hợp đồng thì quạt CPU Kyushu Fengshen yêu cầu đúng loại 12cm, 4V chứ không phải 14cm 5V, cũng không phải loại cũ 12cm 3V. Loại 12cm 4V này là bản thử nghiệm của Kyushu, sản lượng ít lắm, nên... thực ra trên thị trường rất hiếm."
"Anh em bên thu mua chạy cả tòa nhà Điện Khoa rồi, cũng chỉ đặt được có bốn mươi lăm cái! Mà chúng ta lại cần tới tám trăm cái!"
Phan Thành Phúc nghe xong liền sững người, hắn hỏi lại:
"Sao lại thành ra thế này? Trong hợp đồng quy định vậy như vậy thật à?"
Hắn nhớ lúc trước kiểm tra hợp đồng đã đọc kỹ danh sách linh kiện, xác nhận là quạt CPU của Kyushu Fengshen. Thương hiệu này khá hot, nghĩ thế nào cũng không thể thiếu hàng được.
"Đúng vậy, bọn tôi đều thu mua theo đúng danh mục ghi trong hợp đồng." Dư Quảng Xuân vội vàng xác nhận.
Phan Thành Phúc lập tức bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng bước đến bàn làm việc và lôi tập hợp đồng phụ từ tủ tài liệu ra rồi xem kỹ lại.
Quả nhiên, trong mục quạt CPU ghi rõ model quạt CPU Kyushu Fengshen, mã P12U4, hắn lờ mờ nhớ ra dòng P12 còn chia nhiều loại, trong đó phổ biến nhất là loại cũ P12U3.
Ở phần ghi chú phía sau còn đặc biệt ghi rõ: loại 12cm 4V!
Đúng là yêu cầu mô hình 12cm, 4V thật!
Nhìn đến đây, lòng hắn bỗng lạnh ngắt.
"Má nó, lão Dư, sao bây giờ cậu mới báo cho tôi biết hả?!" Phan Thành Phúc tức giận quăng tập hợp đồng xuống, trừng mắt nhìn hắn.
Dư Quảng Xuân cúi gằm đầu, lí nhí:
"Là do anh bảo tôi đưa Lưu tổng đi chơi hai ngày, hôm nay là ngày thứ ba nên tôi mới quay về, rồi mới nhận được báo cáo bên thu mua..."
Sắc mặt Phan Thành Phúc lập tức tối sầm.
"Sao lại thế được, đã hỏi hết đồng nghiệp làm trong tòa nhà Điện Khoa chưa? Các nhà phân phối khác hỏi chưa?" Phan Thành Phúc gấp gáp hỏi.
"Tôi... tôi đều gọi điện hỏi từng chỗ rồi. Đúng là bọn họ có rất nhiều quạt Kyushu Fengshen, nhưng... không có đúng loại mô hình đó vì lượng hàng xuất xưởng quá ít." Dư Quảng Xuân đáp.
Phan Thành Phúc nghe vậy, bủn rủn cả người. Hắn ngồi phịch xuống ghế giám đốc với vẻ mặt thất thần.
"Phan tổng, giờ phải làm sao đây? Còn hai ngày nữa thôi, muộn nhất là trước sáu giờ chiều ngày kia chúng ta phải giao hàng rồi!" Dư Quảng Xuân cuống cuồng hỏi.
"Để tôi gọi Lưu tổng, hỏi thử xem có thể đổi linh kiện khác không. Chúng ta có thể đổi thành loại Kyushu Fengshen mới nhất, đắt tiền hơn." Phan Thành Phúc mặt mũi âm trầm nói.
Nói xong, hắn rút điện thoại ra rồi gọi cho Lưu Thiết.
Điện thoại vừa kết nối, sắc mặt hắn lập tức đổi thành tươi cười.
"À, Lưu tổng à, tôi có chuyện muốn hỏi anh chút... cái quạt CPU ấy, hàng trên thị trường thực sự không có rồi, anh xem chúng ta có thể đổi sang loại 14cm 5V mới ra được không? Loại này tốt hơn, tốc độ lại cao hơn nữa!"
"Đổi linh kiện? Phan tổng à, vậy thì không được đâu. Bên A người ta chỉ định rõ linh kiện rồi, anh đổi cái khác thì làm sao qua kiểm định được? Chúng ta đã thống nhất ngay từ đầu là không được thay đổi linh kiện mà! Một khi đổi là chắc chắn không qua kiểm tra nghiệm thu đâu!" Giọng Lưu Thiết bên kia điện thoại vô cùng nghiêm túc.
"Ôi dào, Lưu tổng, hay anh thông cảm nói giúp bên A một câu đi, chúng tôi sẵn sàng tự bỏ chi phí, đổi cho họ linh kiện tốt nhất, họ chắc chắn sẽ vui thôi mà. Anh giúp tôi nói một tiếng nhé?" Phan Thành Phúc nhẫn nhịn cơn giận trong lòng, cố nài nỉ.
"Không được đâu, cái này không thể thông cảm được, tôi còn bận chuyện khác. Nhớ giao hàng trước sáu giờ chiều ngày kia đấy nhé."
Nói xong, Lưu Thiết chủ động cúp máy.
"Alo alo, Lưu tổng..." Phan Thành Phúc còn chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt điện thoại, cơn giận trong lòng hắn rốt cuộc cũng không thể kìm nén nổi nữa.
"Bụp!"
Hắn tức giận ném mạnh chiếc điện thoại, đến mức nó nứt toác ra.
"Má nó! Cái thằng chết tiệt Lưu Thiết này!" Phan Thành Phúc chửi ầm lên.
Mình thì rượu ngon, gái đẹp tiếp đãi hắn suốt hai ngày trời, vậy mà lúc cần giúp đỡ thì lại trở mặt, không chịu nể nang gì hết!
Đúng là đồ ăn cháo đá bát!
Chết tiệt!
Đây là lần đầu tiên Dư Quảng Xuân thấy Phan Thành Phúc nổi giận đến mức này.
Trước kia dù có bực tức đến đâu, Phan Thành Phúc vẫn còn giữ được bình tĩnh, còn bây giờ thì đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Có lẽ... là vì mức phạt vi phạm hợp đồng lần này quá kinh khủng!
Phạt gấp năm lần giá trị hợp đồng, tức là hơn hai chục triệu tệ, đó không phải số tiền người bình thường có thể gánh nổi.
Ngay cả bán cả Công ty Thịnh Đức đi cũng chưa chắc bù nổi hơn hai chục triệu đó.
Vậy nên, tuyệt đối không thể để xảy ra vi phạm hợp đồng!
"Phan, Phan tổng, giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Dư Quảng Xuân sốt ruột hỏi. Bây giờ anh ta hoàn toàn không còn cách nào khác, chỉ còn biết trông chờ vào Phan Thành Phúc – người làm chủ mọi chuyện.
"Tôi sẽ tiếp tục đi tìm Lưu Thiết. Còn cậu, lập tức tìm cho tôi nguồn hàng tại Quảng thị! Xem thử là công ty nào từng phân phối mẫu này!"
"Chỉ cần Quảng thị vẫn còn hàng, chứng tỏ trước đây chắc chắn có người nhập về, nhất định phải moi ra! Bất kể giá có đội lên bao nhiêu, cũng phải mua bằng được cho tôi!"
"Tính cả hôm nay thì chỉ còn ba ngày thôi, mau đi ngay đi! Nhất định phải điều tra cho ra!" Phan Thành Phúc mắt vằn tia máu, ra lệnh.
"Dạ... vâng!" Dư Quảng Xuân vội vàng gật đầu, lập tức đi làm.
Trước khi rời đi, Dư Quảng Xuân ngập ngừng một chút rồi hỏi:
"Phan tổng, vì sao Lưu tổng lại kiên quyết không cho chúng ta đổi linh kiện mới vậy?"
"Chuyện này đối với bên A, hay đối với ông ta, cũng chẳng có gì bất lợi cả. Bên A bỏ ra ngân sách, nhận được linh kiện tốt hơn, chẳng phải sẽ càng vui sao?"
"Sao họ cứ nhất quyết phải dùng đúng loại linh kiện kia?"
Phan Thành Phúc nhíu mày hỏi ngược lại:
"Cậu muốn nói gì?"
"Phan tổng, liệu... chuyện này có phải là một cái bẫy không?"
Dư Quảng Xuân dè dặt bày tỏ suy đoán và linh cảm của mình.
Câu nói ấy như một tiếng sét giữa trời quang, đánh thẳng vào đầu Phan Thành Phúc, khiến hắn hoàn toàn đờ người tại chỗ!
Chẳng lẽ... đây thực sự là một cái bẫy?!
Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu hắn, lập tức hàng loạt ký ức mấy ngày trước ùa về như thước phim quay chậm.
Giấy mời từ Công ty Hưng Thành...
Công ty Tây Phong tham dự buổi đấu thầu...
Nụ cười có phần quỷ dị của Dịch Phong...
Không, không thể nào!
Chắc chắn không phải là bẫy!
Cái thằng họ Dịch đó làm gì có bản lĩnh và khả năng lớn như vậy?!
Nó chỉ là một đại lý bán lẻ nhỏ bé mà thôi, còn Công ty Hưng Thành lại là doanh nghiệp trị giá mấy chục triệu tệ cơ mà!
Phan Thành Phúc không ngừng tự thuyết phục bản thân trong đầu. Nhưng càng nghĩ, sắc mặt hắn càng tái nhợt, trái tim như rơi thẳng vào vực sâu.
Bởi vì, trong thâm tâm hắn, một linh cảm mơ hồ vẫn đang gào thét...
Dịch Phong chắc chắn không thể nào không liên quan tới chuyện này!
Thế nhưng, hắn lại không thể nào lý giải nổi, cũng không dám thừa nhận trực giác không chút chứng cứ ấy.


10 Bình luận