(151-300)
Chương 191: Bản thỏa thuận đánh cược này, không được
6 Bình luận - Độ dài: 2,008 từ - Cập nhật:
Sáng hôm sau, tại Thâm thị, khách sạn Thâm Loan.
Đây là một trong số ít khách sạn năm sao ở Thâm thị, kiến trúc xa hoa, phong cách khí phái, rất có tiếng ở địa phương.
Mã Đằng cùng năm người trong đoàn và thư ký đến khách sạn trước, đứng đợi trong đại sảnh.
Một lát sau, kim đồng hồ chỉ tám giờ rưỡi, hai chiếc xe buýt thương mại màu đen hiệu Buick đồng thời dừng lại trước cửa khách sạn.
Từ hai xe, lần lượt bước xuống là hai người đàn ông trung niên với mái tóc vuốt tóc ngược ra sau. Một người đeo kính gọng vàng, mặc vest chỉnh tề; người còn lại mặc áo khoác thường ngày, có dáng người hơi tròn trịa và khuôn mặt phúc hậu.
Năm người Mã Đằng vội vàng bước tới rồi mỉm cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, Công tổng, Tôn tổng!”
Người đàn ông mặc vest là Công Phi Chương, Phó Chủ tịch của IDG, đại diện IDG tham dự cuộc họp lần này.
Người đàn ông mặc áo khoác tên là Tôn Phụng, Tổng Giám đốc Bộ phận đầu tư của Tập đoàn Viễn Thông.
“Haha, các cậu tới sớm thật đấy, người bên công ty Tây Phong đã tới chưa?” Công Phi Chương mỉm cười hỏi.
Mã Đằng nhìn đồng hồ, đáp: “Vừa gọi điện xong, sắp đến rồi.”
Tôn Phụng mỉm cười, nói: “Mã tổng vẫn rất có năng lực, nhanh như vậy đã kéo được nhà đầu tư mới rồi, chúc mừng chúc mừng.”
Tuy mặt ông ta nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại hiện lên tia bất mãn. Ông ta vốn đã có phần không hài lòng với Mã Đằng từ trước. Nếu Mã Đằng làm ăn thất bại, hơn một triệu đô-la mà công ty họ đầu tư vào sẽ tan thành mây khói.
Dù hiện tại có thêm nhà đầu tư và vốn mới, nhưng nếu không giải quyết được vấn đề doanh thu thì đó vẫn sẽ chỉ là chữa cháy tạm thời, không phải kế sách lâu dài.
Đối với những nhà đầu tư không tham gia vận hành cụ thể như họ, điều quan trọng nhất là lợi nhuận từ đầu tư. Nếu thu hồi được vốn thì còn chấp nhận được, nhưng nếu lỗ sạch thì đó là một thất bại lớn.
Viễn Thông và IDG đầu tư liên kết, hai bên đều có chung quan điểm: việc rót thêm vốn không có gì sai, nhưng điều cốt lõi vẫn là phải nâng cao năng lực sinh lời của công ty.
Công ty Cánh Cụt đã thành lập gần hai năm, phần lớn số tiền đã đốt vào chi phí nhân sự và máy chủ nhưng mô hình kiếm tiền vẫn chưa tìm ra, hơn nữa còn thất bại nhiều lần.
Điều này khiến họ ngày càng nghi ngờ năng lực của Mã Đằng và đội ngũ của ông.
Mã Đằng hơi cúi người, nói: “Việc thu hút thêm vốn đầu tư là cấp bách, chỉ cần vượt qua thời kỳ khó khăn này, công ty sẽ ổn định trở lại.”
Công Phi Chương chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, còn Tôn Phụng thì gật đầu, mỉm cười nói: “Hy vọng là vậy. À đúng rồi, tôi đã xem qua phương án đầu tư lần này, bên công ty Tây Phong thật sự đồng ý ký thỏa thuận đánh cược sao?”
“Đúng vậy, Tôn tổng, bên họ rất có thành ý. Hơn nữa công ty họ cũng đang phát triển một sản phẩm Internet, lại còn là một sản phẩm hot. Nhìn chung có đủ khả năng hoàn thành điều kiện của thỏa thuận đánh cược.” Mã Đằng đáp.
“Nếu thật sự làm được thì tốt, chỉ sợ họ nói miệng cho vui thôi, ha ha. Nhưng không sao, chuyện gì cũng phải thử rồi mới biết kết quả.” Tôn Phụng nhún vai cười.
Thực ra ông ta chẳng quan tâm gì tới khoản đầu tư một triệu này, bởi đó chỉ là món tiền nhỏ. Ông ta càng mong nhà đầu tư mới có thể tăng khả năng sinh lời cho Cánh Cụt, như vậy giá trị cổ phần mới tăng cao, sau này dễ bán tháo, chí ít không bị lỗ vốn.
Khi mọi người đang trò chuyện, bỗng một chiếc xe Audi 100 màu đen tiến vào sảnh.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa, chỉ thấy từ trên xe bước xuống hai thanh niên mặc sơ mi trắng, quần tây đen.
Nhân viên giữ xe nhận chìa khóa và đi đậu xe, còn hai thanh niên bước nhanh vào đại sảnh khách sạn.
Người đi trước là một chàng trai trẻ để tóc ba-bảy, dung mạo tuấn tú, trên mặt là nụ cười tự tin điềm đạm, cổ tay đeo chiếc đồng hồ vàng lấp lánh.
Mã Đằng thấy người đến, hai mắt sáng lên, vội bước tới đón: “Ha ha! Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh Dịch tiểu ca đến Thâm thị!”
“Chào Mã tổng, thật ngại quá, để mọi người đợi lâu rồi. Tôi không đến trễ chứ?” Dịch Phong cười sảng khoái nói.
“Không không, chúng tôi cũng mới đến thôi.” Mã Đằng chủ động bắt tay thật chặt với Dịch Phong rồi giới thiệu cậu với mọi người, và cậu cũng lần lượt bắt tay chào hỏi.
Tôn Phụng nheo mắt quan sát kỹ Dịch Phong. Và ấn tượng đầu tiên của ông ta về cậu là trẻ, vô cùng trẻ.
Chắc chỉ tầm hai mươi tuổi đầu, tuy ăn mặc trưởng thành, nhưng khuôn mặt vẫn còn nét non nớt.
Điều khiến ông ta kinh ngạc là, chàng trai trẻ này không hề có chút e dè nào, ngược lại rất điềm tĩnh, phong thái chững chạc, thậm chí có thể nói là già dặn lão luyện!
Một người trẻ như vậy mà có được phong thái này, thật không dễ chút nào.
“Haha, Dịch tổng, nghe Mã tổng nói cậu làm ăn buôn máy tính ở Quảng thị rất phát đạt, tuổi còn trẻ mà tài giỏi như thế, đúng là hậu sinh khả úy!”
“Gọi là gì nhỉ? Đúng rồi, đây gọi là sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát, sóng sau như Dịch tổng thì thật là lợi hại.” Tôn Phụng khen.
Dịch Phong mỉm cười: “Tôn tổng quá lời rồi, tất cả đều nhờ các tiền bối chỉ dạy nên tôi mới có chút thành tựu, vậy nên tôi nào dám xưng là ‘sóng sau’ chứ? Sau này tôi vẫn cần học hỏi nhiều từ các vị tiền bối như Tôn tổng và Công tổng đây.”
Câu nói ấy vừa khiêm tốn, vừa khéo léo, gọi họ là tiền bối để giữ thể diện cho họ, lại đồng thời kéo gần quan hệ.
Nghe vậy, Công Phi Chương ánh mắt cũng thoáng hiện ý tán thưởng, cười nói: “Haha, Dịch tổng thật khiêm tốn. Làm ăn kinh doanh thì nên học hỏi lẫn nhau, tôi cũng rất hứng thú với thị trường máy tính, sau này có dịp ta cùng trao đổi nhé.”
Câu này có lẽ chỉ là lời khách sáo. Với IDG, mấy triệu đô cũng chỉ là chuyện nhỏ, vậy nên họ sẽ không hứng thú với những chuyện thế này.
“Được, nếu có dịp thì tốt quá.” Dịch Phong cười đáp, cậu không tỏ ra quá sốt sắng, cũng khéo léo kết thúc chủ đề.
Thái độ này lại khiến Tôn Phụng đánh giá cậu cao hơn. Trước đây gặp nhiều giám đốc nhỏ, cứ biết ông làm đầu tư là thi nhau nịnh bợ, thậm chí kéo đi uống rượu nói chuyện đầu tư ngay tại chỗ.
Nhưng chàng trai trước mặt đây lại không hề như vậy, rất tự tin, mà là sự tự tin xuất phát từ năng lực thật sự.
“Giờ Dịch tổng cũng đã tới rồi, chúng ta cùng vào phòng họp thôi.” Mã Đằng mời.
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, nhanh chóng đến phòng họp đã được đặt sẵn.
Mã Đằng ngồi ghế chủ toạ, Dịch Phong và Uông Thiết ngồi bên phải, những người còn lại ngồi phía trái.
Uông Thiết lần đầu thấy cảnh tượng thế này, trong lòng không khỏi hồi hộp, lòng bàn tay cậu đã vã cả mồ hôi.
Cậu hạ giọng hỏi Dịch Phong: “Phong ca, lát nữa tôi có cần phải làm gì không?”
Giọng nói của Uông Thiết có chút run rẩy.
Dịch Phong vỗ vai cậu, thấp giọng trấn an: “Đừng căng thẳng, lát nữa thấy đúng lúc thì châm thuốc thôi, hai vị kia có hút thuốc.”
“Ồ, tôi hiểu rồi.” Uông Thiết hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh.
Ra ngoài cùng Dịch Phong, cậu không muốn làm mất mặt, trong lòng phải thật vững vàng!
Dịch Phong cười cười, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi đấy, cứ như đang trò chuyện bình thường thôi, ngồi cạnh nghe là được.”
Dịch Phong cố ý đưa Uông Thiết đi cùng cũng xem như rèn luyện cho cậu một phen, để sau này đi đàm phán không còn lúng túng nữa.
“Chí Bắc, phát phương án đầu tư đi, để Dịch tổng và mọi người xem kỹ các chi tiết.” Mã Đằng căn dặn.
Trương Chí Bắc đứng dậy, phát tài liệu cho mọi người.
Nội dung cuộc họp hôm nay chủ yếu là xác nhận phương án đầu tư. Trong đó bao gồm số vốn đầu tư cụ thể, thời gian chuyển khoản, thỏa thuận đánh cược, và rất nhiều tài liệu giới thiệu chi tiết về công ty Cánh Cụt: nền tảng, quy mô, cổ đông chính, đội ngũ, nhân sự, sản phẩm, vận hành…
Đây đều là những thông tin bắt buộc để nhà đầu tư nắm rõ.
Dịch Phong mất hơn nửa tiếng mới đọc kỹ xong toàn bộ phương án. Nhìn chung cũng giống như cậu dự đoán.
Từ báo cáo tài chính có thể thấy Cánh Cụt hiện đang chi nhiều hơn thu, mà khoản chi lớn nhất chính là lương nhân viên và chi phí duy trì máy chủ, mỗi tháng tốn đến 200.000 tệ chỉ riêng phần này!
Bảo sao QQ hay sập, chi phí này nhìn có vẻ cao, nhưng với lượng người dùng khổng lồ của QQ thì tính ra lại thấp.
Mấy tháng này đúng thật là thời kỳ khó khăn nhất của công ty Cánh Cụt.
Về số tiền đầu tư và thời gian chuyển khoản thì Dịch Phong không có ý kiến gì. Một tuần hoàn tất đầu tư một triệu vẫn nằm trong khả năng. Nhưng vấn đề nằm ở điều khoản trong thỏa thuận đánh cược...
Trong đó có một điều: Dịch Phong chỉ có quyền tham vấn, mọi đề xuất cần thông qua sự phê duyệt của các đối tác khác trong công ty Cánh Cụt.
Dịch Phong nhíu mày, vậy chẳng phải quyền can thiệp vào vận hành gần như bằng không sao?
Nếu không được nắm quyền, không đích thân thúc đẩy dự án, thì mục tiêu doanh thu chục triệu rất dễ xảy ra biến cố.
Vì cậu không thể kiểm soát tiến độ và việc triển khai các công việc cụ thể, điều này cũng khiến cậu rất khó tranh thủ được quyền lực trong nội bộ công ty Cánh Cụt!
Mã Đằng thấy sắc mặt Dịch Phong hơi thay đổi, liền hỏi: “Dịch tổng thấy phương án này thế nào?”
Dịch Phong đặt tài liệu xuống bàn, thản nhiên nói: “Những mục khác thì không sao, nhưng bản thỏa thuận đánh cược này, không được.”
“Mã tổng, đây chính là cái gọi là ‘thành ý’ mà các anh thể hiện sao?”
Vừa dứt lời, cả phòng họp bỗng lặng ngắt như tờ, ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên nhìn cậu.
Không một ai ngờ rằng, thái độ Dịch Phong lại đột nhiên trở nên đanh thép như vậy!


6 Bình luận