• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel - Main Story

349 - Anh hùng Huyền Thoại

2 Bình luận - Độ dài: 1,690 từ - Cập nhật:

Trans: Serenin ngập đầu trong deadline

*****

Sau khi kể lại cho tôi toàn bộ sự thật, bác sĩ Vier nhẹ thở ra và hướng mắt về đằng này.

[... Đó là toàn bộ những gì tôi đã che giấu. Vậy… cậu có coi thường tôi không?]

[À, ừm, thực lòng thì tôi vẫn chưa tiêu hóa xong hết mớ thông tin đó ấy… nhưng đến nỗi khinh thường cô thì…]

[Vậy sao, cảm ơn cậu nhé.]

Tôi không định quay lưng lại với cô ấy dẫu cổ từng là Quỷ Vương đâu.

Cơ mà, bởi vì lượng thông tin cần não tôi phải xử lý nó nhiều quá đâm ra tôi tạm thời chỉ có thể đưa ra câu trả lời mơ hồ mà thôi.

Thấy vậy, bác sĩ Vier mỉm cười và nói.

[... Thế nên là tôi sẽ không đến lễ hội đâu… hay đúng hơn là không thể. Tôi rất xin lỗi về chuyện đó dẫu cậu đã không ngại vất vả mà đến đây mời tôi.]

[Ah, k-không sao…]

[Nhưng việc cậu mời tôi khiến tôi vui lắm. Được rồi, thứ lỗi vì đã gọi cậu trễ đến thế này. Cậu có thể dùng Ma thuật Dịch Chuyển nên chắc sẽ không sao đâu. Về nhà cẩn thận nhé.]

Nói xong, bác sĩ Vier cười đau buồn và quay lưng lại để quỳ xuống rồi cầu nguyện dưới ánh trăng tà.

Có vẻ như cô ấy không còn gì để nói nữa, mà tôi thì lại chẳng thể làm gì cả… Cúi đầu về phía cô ấy, tôi quay gót rời đi.

Đúng là tôi có thể về thẳng nhà bằng phép Dịch Chuyển được, cơ mà tôi cần chút thời gian để thanh lọc đầu óc nên quyết định dạo quanh phố dưới màn đêm này.

Được bao trùm bởi không khí lạnh lẽo và im ắng của trời đêm, độc tiếng bước chân của tôi vang vọng khắp con đường.

[... Này, Alice.]

[... Sao á?]

[... Kuro có biết tung tích của bác sĩ Vier không…]

[Cô ấy biết á. Chỉ là họ không gặp mặt nhau trực tiếp thôi.]

Alice lộ diện và trả lời câu hỏi của tôi, bước chân cũng rất chậm rãi giống tôi vậy.

[... Kuro… ummm… “có hay dạo quanh hoàng đô không”?]

[... Vâng, đúng là Kuro-san rất thích việc vừa đi vừa ăn nên hay ghé mấy chỗ kia kìa lắm… nhưng mà cô ấy lại đến hoàng đô nhiều hơn tất thảy chỗ khác á.]

[À, quả nhiên…]

[Ừm, chắc chắn cô ấy đi xem tình hình của Vier rồi. Thế nên Kuro-san cũng thường hay mang Hikari theo đó.]

[Ờm…]

Vừa lắng nghe, tôi vừa miên man giữa dòng suy nghĩ, mặc dù tôi vẫn chưa hiểu cái mô tê gì sất.

Chuyện này có thực sự phù hợp để bên thứ ba như tôi can thiệp vào không?

Nếu như bác sĩ Vier là Quỷ Vương tàn bạo y hệt như suy nghĩ của tôi trước kia thì có thể tôi đã chỉ trích cô ấy rồi.

Thế nhưng mà, cô ấy lại rất ân hận về hành động của chính mình và tự dằn vặt bản thân như một cách để chuộc lỗi.

[... Này Alice, em nghĩ anh nên làm gì đây?]

Bất giác, tôi hỏi Alice. Dù có thể tôi không làm gì được, nhưng nó cứ mãi gào thét trong trái tim tôi thôi… Với lại, cứ để mặc mọi chuyện như vậy cũng không ổn lắm.

[... Em không biết. Ngay từ đầu em cũng không có quyền gì can thiệp cả.]

[... Thế sao.]

[Nhưng mà… Em tin tưởng vào quyết định của anh đó.]

[... Ừm.]

Nghe có hơi lạnh lùng, nhưng thực ra ý của Alice là bất kể lựa chọn của tôi là gì, cô ấy đều sẽ luôn có mặt khi tôi cần đó.

Dành lời cảm ơn cho cô người yêu đáng tin cậy của mình, tôi đi dạo thêm một lúc nữa rồi mới dùng Dịch Chuyển trở về nhà.

***

Dù đã ngủ qua đêm ấy, suy nghĩ của tôi vẫn hơi rối bời đôi chút. Với lại, chuyện này tôi không thể đem kể lể với Lilia-san và mọi người được.

Chuyện đó làm tôi phiền lòng đến mức không đi ra khỏi dinh thự, vốn vô cùng bất thường với tôi. Nguyên ngày hôm đó, tôi chỉ ở lì trong phòng mà lạc trôi trong dòng suy tư mà thôi.

*****

Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại docln.net, các trang web khác đều là ăn cắp. Xin hãy ủng hộ bản dịch của mình bằng cách tìm đọc trên docln.net nhé.

*****

Nhưng tôi mãi vẫn chưa định hình được việc cần phải làm. À đâu, tôi còn đang chẳng biết mình đang lo lắng vì cái gì đây này.

Lựa chọn dễ thực hiện nhất chắc là ngó lơ nó, cơ mà với cái bản tính thích lo chuyện bao đồng này của tôi thì cũng hơi khó à.

[... Kaito-kun?]

[Eh? Vào đi.]

Tôi cười gượng gạo với Kuro đã trong phòng tôi tự bao giờ rồi.

Chắc cô ấy cũng biết chuyện tôi tiếp xúc với bác sĩ Vier nên trông cô ấy hiện giờ có hơi buồn.

[... Vậy là anh gặp Vier rồi nhỉ.]

[Unnn. Mà, nói đúng hơn thì bọn anh đã gặp mặt nhau từ trước khi thực sự biết danh tính lẫn nhau ấy…]

[... Anh cảm thấy thế nào về quá khứ của Vier thế?]

[... Nói thật thì anh không rõ nữa.]

Ờm, có lẽ do tôi ở bên phe của cô ấy nên mới có nhận định như vậy chăng.

Hồi cô ấy còn là Quỷ Vương thì tôi không được tận mắt thấy. Tôi chỉ biết bác sĩ Vier của hiện tại thôi à.

Cô ấy có thể hơi hậu đậu thật, nhưng cổ vô cùng tốt bụng và dịu dàng với mọi người ấy… Đó là cảm nhận của tôi về cổ.

[Nè Kuro, anh hỏi em cái này được không?]

[Unnn.]

[... Em có muốn gặp cô ấy không?]

[... Unnn. Em muốn gặp cô ấy lắm. Sau cùng thì Vier là “gia đình” của em mà… Em thực sự muốn gặp mặt và chuyện trò với cô ấy.]

Bằng vẻ cô đơn hiện hữu trên gương mặt, Kuro gọi bác sĩ Vier là “gia đình”...

Bác sĩ Vier bảo rằng cô ấy từng thuộc về gia đình của Kuro, nhưng Kuro lại gọi cô ấy là người thân của mình không chút lưỡng lự nào. Mà có khi trong thâm tâm, bác sĩ Vier vẫn luôn coi Kuro là người thân của mình ấy chứ.

Cô ấy thậm chí còn gây chiến vì mong ước của Kuro kia mà… ắt hẳn cổ muốn gặp Kuro lắm.

[... Nhưng mà, em nghĩ nếu thấy em thì Vier sẽ đau đớn lắm… thế nên em không thể gặp cô ấy được.]

[... Ừm.]

Tôi đoán đây là yếu tố chủ chốt của vấn đề chăng? Bác sĩ Vier cảm thấy tội lỗi vì đã làm Kuro khóc, nhưng Kuro cũng tương tự vậy bởi vì không thể nói ra cảm xúc thật lòng của mình?

Có lẽ bởi do cảm thấy tội lỗi nên mới sinh hiểu lầm, dẫu cả hai lại vô cùng yêu thương lẫn nhau?

Ahh, ra vậy… Tôi hiểu tại sao tôi lại lo lắng thái quá chuyện này rồi.

Tôi đã luôn muốn… “cố gắng làm điều gì đó”... để có thể giúp Kuro và bác sĩ Vier đoàn tụ.

Nhưng mà, cả hai đều nói không thể gặp mặt đối phương, thế nên tôi mới khốn đốn vì lạc lối, không biết làm gì cả.

Với thân phận là người ngoài cuộc, tôi không nên can thiệp vào chuyện gia đình nhà người khác lắm. Tất nhiên, nếu ngó lơ nó đi thì dễ hơn cho tôi nhiều.

Cơ mà đúng là tôi thuộc kiểu đi đến cùng mỗi khi dính líu đến chuyện gì đó ha, bệnh này khó chữa thật, không can thiệp là không chịu nổi mà.

Thế thì lo lắng cũng bằng thừa, chi bằng đi đến chỗ bác sĩ Vier vào ngày mai vậy.

Thành thật mà nói ấy, tôi còn chả có một cái kế hoạch giải quyết cụ thể nào sất, nhưng thôi cứ tìm nói chuyện với cổ trước đã rồi tính tiếp.

Tôi không biết tôi nên làm gì cả, nhưng việc muốn làm thì tôi biết.

Vậy nên là, ngày 20 của Quang Nguyệt… tôi đến trước phòng khám của bác sĩ Vier bằng ma thuật Dịch Chuyển.

Tuy vậy, ở nơi ấy… có mặt của một người mà tôi không hề ngờ đến đang chờ tôi ở đó.

[... Tôi biết cậu sẽ đến mà.]

[... Neun-san?]

Cách chừng vài mét tính từ nơi tôi dịch chuyển tới là Neun-san, người đang cầm một thanh kiếm tựa katana Nhật trong tay, đang đứng khá là thong thả.

[... Tôi xin lỗi, Kaito-san… Tôi không thể để cậu đi qua được.]

[.....]

[Tôi không có ý làm hại cậu, nhưng tôi sẽ không cho phép cậu đi xa hơn nữa… Xin hãy rời đi đi.]

Thứ cảm xúc gai góc, mạnh mẽ rõ ràng mà tôi cảm nhận được từ Thấu Cảm Thuật này như muốn nói thay cho Neun-san rằng chắc chắn sẽ không cho tôi qua cổng yên ổn đâu.

Thưa Bố, Mẹ— Sau khi nói chuyện với Kuro, con đã biết được mình nên làm gì. Thế nên con nghĩ bản thân nên tìm đến bác sĩ Vier một lần nữa… Nhưng mà, người đứng trước mặt con đây là người đã từng đánh bại Ma Vương trong quá khứ— Cô nàng Anh hùng Huyền Thoại.

*****

<Lời bạt>

Thí mịe rồi… Tình tiết như này chèn ngoại truyện cá tháng tư kiểu quái gì đây trời… Chắc tui sẽ đăng lên sau khi arc này kết thúc vậy.

<Trans’s note>

Deadline chồng deadline, ếu có thời gian để dịch ;-;

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Thì kaito khá là dễ đoán, chắc vier bt thừa nên mới cho hikari chặn nhỉ
Xem thêm
Tem
Thanks~
Shi~
Xem thêm