Solo: Sereni
*****
Ngày 16 của Quang Nguyệt. Tôi đến thăm nơi ở của Lilywood-san ở Quỷ Giới.
Tôi cảm thấy rất có lỗi với cô ấy, nhất là khi dạo này cô ấy rất bận bịu nữa. Nhưng mà, tôi có chuyện cần bàn nên đã gửi chim ruồi từ trước.
Trong khi được các thuộc hạ của Lilywood-san dẫn đến đại sảnh ngồi chờ một mình, một lúc sau đó, Lilywood-san mở cửa bước vào.
“Xin lỗi vì đã để cậu đợi.”
[Ah, không sao, tôi mới là người nên xin lỗi vì đã làm phiền… thì đúng hơn?]
Quay mặt lại về hướng của giọng nói, tôi nhìn thấy Lilywood-san… đang cực kỳ mệt mỏi.
Tại sao tôi lại biết á… là vì tóc của cô ấy, ý tôi là đống lá cây trên đầu cô ấy đều “héo úa” hết cả rồi.
[... Errr, Lilywood-san… Cô ổn không? Ummm, errr, cô đang héo đi đó?]
“U-Ừm, tôi xin lỗi vì đã để cậu nhìn thấy cảnh khó coi như vậy… Chỉ là tôi đang rất mệt, và còn màu lá thì sẽ thay đổi giống như nó bị héo ấy. Nếu tôi dưỡng sức đầy đủ thì chúng sẽ trở về bình thường thôi…”
[C-Cô chắc phải mệt lắm nhỉ.]
“... Ừm.”
Bình thường cô ấy sẽ nói kiểu “Không, không phải vậy đâu”, cơ mà có vẻ như hiện tại cổ mệt đến mức chẳng buồn che giấu điều đó nữa rồi.
Nói sao đây ta, tình trạng của Lilywood-san còn tệ hơn tôi tưởng nữa, chuyện mà tôi định nói nãy giờ cứ như kẹt lại nơi cổ họng vậy.
Thế rồi, như để giúp tôi thoát khỏi tình huống khó xử này, Lilywood-san gọi tôi.
“... Cậu có nhắn rằng muốn trao đổi với tôi một số chuyện gì mà, vậy đó là gì?”
[Ah, đúng nhỉ… Err, ummm, tôi không nghĩ là tôi cần phải xin phép cô chuyện này lắm, nhưng mà… Tôi có một đề xuất.]
“Đề xuất sao?”
Ừm, tôi vốn dĩ có thể nhắn bằng chim ruồi luôn, nhưng do sinh tò mò Lilywood-san đang làm gì nên tôi quyết định gặp mặt trực tiếp cô ấy.
Tuy vậy, khi nhìn thấy Lilywood-san còn khổ sở hơn cả dự đoán, tôi thấy rất có lỗi luôn. Quả nhiên mình nên nói luôn lúc dùng chim ruồi mà… Không, đã ở đây rồi thì nói ra càng nhanh càng tốt vậy.
[Errr… chỉ là ví dụ thôi nhé? Kiểu như là, tôi sẽ mời Isis-san đi hẹn hò… Xem nào… Điều đó sẽ giúp cho cô được nghỉ ngơi một hôm hay đại loại thế chăng?]
“.....”
[Ahh!? Ý tôi không phải là muốn lừa cô ấy đâu! Tôi thực sự muốn được đi chơi với Isis-san ấy… Chỉ là tôi không muốn gây cho cô thêm bất tiện nào nên mới đi hỏi xác nhận với cô ấy mà…]
“...Kaito-san.”
[À, không, tất nhiên nếu không được thì… Dù sao cũng chỉ là đề xuất của tôi thôi.]
Nghe được tình trạng hiện tại của Lilywood-san từ Alice, tôi nghĩ ngay đến ý tưởng dành một ngày với Isis-san để giảm bớt gánh nặng cho cô ấy.
*****
Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại docln.net, các trang web khác đều là ăn cắp. Xin hãy ủng hộ bản dịch của mình bằng cách tìm đọc trên docln.net nhé.
*****
Mà, cũng là do tôi thực sự muốn được hẹn hò cùng Isis-san nữa nên đề nghị này không hẳn là trăm phần trăm thiện ý cho lắm…
Tôi sẽ được vui vẻ khi hẹn hò với cô ấy, Lilywood-san cũng sẽ mừng vì đã có thể tập trung vào công việc, còn Isis-san tôi nghĩ cũng sẽ rất hạnh phúc vì được ở bên tôi. Kế hoạch này không phải một cục đá trúng hai con chim, mà là tận ba con luôn.
Thế nhưng mà, sau khi nghe đề xuất ấy của tôi, Lilywood-san lại cúi đầu xuống, cơ thể bắt đầu run rẩy.
Có lẽ tôi đã lỡ lo mấy chuyện bao đồng, nên chỉ bảo rằng đó đơn thuần là đề xuất thôi… nhưng Lilywood-san lại vòng tay bao quanh đầu tôi và trao cho tôi một cái ôm thật chặt.
“C-Cảm ơn cậu nhiều lắm! C-Cậu là đồng minh duy nhất của tôi đấy!!!”
[Mwahhhhh!? L-Lilywood-san, k-khoan đã…]
Không phải do tôi ảo tưởng đâu, mà thực sự là mặt tôi đang vùi vào hai quả bom nguyên tử khổng lồ ấy đấy.
Mặt tôi bị đè bẹp dí vào giữa bầu ngực nở nang của cô ấy, và chúng còn thay đổi hình dạng, bịt kín luôn mũi và miệng tôi nữa.
Đàn hồi, dẻo dẻo như marshmallow, cùng với thân nhiệt ấm áp của cô ấy… Mà trước khi tôi có thể tận hưởng sự kiện may mắn này thì tai họa không thở được lại vả vào mặt tôi trước.
“Uwaaaahhhh, t-tôi quá tải lắm rồi… nhưng mà Isis đã làm hết sức mình nên tôi không thể nào nói thẳng rằng cậu ấy chỉ đang cản trở được… và ừ, mọi người đều ném hết trách nhiệm trông coi cậu ấy cho tôi… tôi đã tưởng tôi không còn đồng minh nào nữa cơ!”
[D-Dừn… khó… thở quá…]
Mặc dù đã rất cố gắng trong việc thoát khỏi “thiên đường”... nhưng với một tên với chỉ số “ngang một con slime” theo Megiddo-san, tôi thoát thế quái nào được.
Ngực ở trước mặt, ở bên trái, rồi ở bên phải… Cả khuôn mặt của tôi bị ép vào trong hai quả bom ấy còn tâm trí thì đảo điên hết cả lên.
Nhưng mà, có vẻ như đang mất kiểm soát cảm xúc, cộng thêm không nghe được giọng tôi nữa… nên thay vì thả lỏng tay ra, cô ấy lại càng ôm chặt tôi hơn.
“Tôi tin chắc rằng mình có thể hoàn thành phần lớn công việc nhờ sự vắng mặt của cô ấy đấy! Thật sự, cảm ơn cậu nhiều lắm!”
[... Ngực… của cô… làm tôi chết… ngạt… mất…]
“... Oya? Kaito-san?”
[.....]
“Eh? Ah, t-tôi xin lỗi! Kaito-san, cố gắng lên! Kaito-san!”
Cảm giác mềm mềm, âm ấm, đầy đặn… Định mệnh của tôi chỉ dẫn đến độc một kết cục đáng xấu hổ này… bị nuốt chửng và chết ngạt trong tình mẹ bao la này thôi sao…
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói yếu ớt song lại bối rối của Lilywood-san vọng đến tai… tôi tắt ý thức.
*
“...Tôi thực lòng xin lỗi.”
[K-Không sao đâu.]
Ngày hôm nay, chính tại nơi này, một trang mới lại được cập nhật vào lịch sử đen tối của tôi.
Ngất vì chết ngạt trong ngực… Ngực to quả là vũ khí mà, thật lòng đấy…
“... Dù vậy, chuyện đó đã giúp tôi lắm. Tôi nên cảm ơn cậu thế nào đây…”
[Lilywood-san không cần phải cảm ơn tôi đâu… Tôi chỉ muốn được đi chơi cùng với cô bạn gái yêu dấu thôi mà.]
“...Tự dưng thấy hơi ghen tị với Isis nhỉ.”
[...Eh?]
“À không, không có chuyện gì đâu. Mà Kaito-san này, cậu có phiền không khi tôi muốn nhờ cậu một chuyện?”
[Eh? Không sao, là gì thế?]
Tôi gật đầu trước lời đề nghị đó.
Không biết cô ấy định nhờ gì nhỉ? Cơ mà nếu là Lilywood-san nhờ thì chắc không phải thứ gì đó kỳ lạ đâu ha…
“Khi Lễ Hội Lục Vương đang diễn ra… Nếu được, cậu có thể đi dạo với tôi vào ngày do tôi chủ trì không?”
[... Eh? Ah, errr, được thôi. Tôi cũng không có vấn đề gì…]
“Cảm ơn nhé. Vậy là tôi có thể trả ơn vào ngày hôm đó rồi.”
[K-Không cần đâu, nãy tôi đã bảo cô không cần phải cảm ơn tôi rồi mà…]
“Không được, nếu không làm thì tôi sẽ bứt rứt lắm. Nghe có vẻ ích kỷ nhưng tôi muốn đền đáp lại ân huệ của cậu, dù chỉ là một chút xíu thôi.”
[... H-Huh… Chà, vậy nếu đó là điều Lilywood-san muốn thì…]
“Ừm. Tôi mong chờ ngày đó lắm đấy.”
Từ thông tin chỗ Alice về Lễ Hội Lục Vương, Lilywood-san đã nói rằng sẽ đồng hành cùng tôi nếu tôi không phiền, cơ mà do tính cách thẳng thắn thái quá nên cổ mới xác nhận với tôi lần nữa nhỉ?
Và thế là, như để bổ sung cho lịch trình tại lễ hội vốn đã lên kế hoạch sẵn bất chấp mong muốn của tôi, tôi sẽ đồng hành với Lilywood-san vào ngày hôm đó.
Thưa Bố, Mẹ— Cả cuộc đời này con chưa bao giờ ngờ được rằng có ngày con sẽ bất tỉnh nhân sự bởi vì ngực đâu ạ. À không, là sao vậy chứ? Nghĩ lại về nó làm con thấy ngượng kinh khủng luôn. Thật sự đấy, kiểu gì thì kiểu— Ngực to đúng là vũ khí mà.
*****
<Lời bạt>
Serious-senpai: [Mị không muốn… mị ếu muốn nó đâu… Tới arc của Ma Vương nhanh nhanh giùm mị cái đi…]
<Trans's note>
Bắt đầu speed up, chắc vậy?


11 Bình luận