Solo: Sereni
*****
Bị bất ngờ bởi phản ứng của họ, nhưng tôi không đề cập gì đến thêm, và rồi cả ba người bọn tôi, bao gồm cả Neun-san, trò chuyện phiếm một chút.
Sau một khoảng, như thể vừa mới nhớ ra, bác sĩ Vier trở về với chủ đề chính.
[Nói mới để ý, Miyama-kun này, cậu đến gặp tôi có chuyện gì sao?]
[Ừm, Neun-san đã ở đây thì chắc cũng không cần thiết lắm, nhưng mà…]
[Unnn?]
Bởi vì Neun-san là thành viên trong gia đình của Kuro nên chẳng lạ gì nếu cô ấy có thư mời, và nếu như hai người họ thật sự là bạn thân với nhau thì khả năng rất cao là bác sĩ Vier đã được mời từ trước rồi.
Mà, tôi cũng chẳng hại gì nếu nói chuyện đó tại đây nên cứ mời đi vậy.
Đúng lúc bác sĩ Vier nghiêng đầu chuẩn bị đứng dậy rót thêm một ấm trà thảo mộc khác, tôi quyết định đi vào vấn đề.
[Lễ Hội Lục Vương sẽ diễn ra vào ngày 24 của Quang Nguyệt, nếu cô thấy ổn thì có muốn đi không?]
[... Eh?]
Ngay sau đó, chiếc ấm trà trượt khỏi tay cô ấy và rơi xuống đất, vỡ tan thành mảnh vụn.
Eh? Phản ứng này là sao… Những cảm xúc… tựa bão tố này là gì chứ…
Khoảnh khắc tôi mở lời, Thấu Cảm Thuật của tôi bắt được cơn sóng cảm xúc đang trào ra từ bác sĩ Vier.
Biểu cảm cô ấy không thay đổi gì nhiều, chỉ trông như hơi bất ngờ thôi… Nhưng cảm xúc tôi cảm nhận được từ Thấu Cảm Thuật lại khiếp đảm giống như một con sông đục ngầu vậy.
Hối hận, sợ hãi, giận dữ, than khóc, lo âu, sự trốn chạy… Dòng xúc cảm đen tối ấy ập đến khiến tôi không thể thốt nên lời nổi.
Thế rồi, Neun-san bất ngờ bật dậy khỏi ghế và đến chỗ bác sĩ Vier.
[... Ahh, nhỏ này hết cứu rồi. Vier này, cậu vẫn “hậu đậu” như mọi khi ha.]
[A-Ahaha, unnn. Tớ xin lỗi, tớ lỡ trượt tay…]
Hậu đậu? Thật sự là vậy sao? Ý tôi là, mọi thứ vừa xảy ra khi nãy, thay vì do bác sĩ Vier hậu đậu thì… giống như cô ấy run tới mức làm rơi đồ thì đúng hơn.
Hơn nữa, tôi cũng cảm nhận được từ Neun-san… sự bối rối, cứ như cô ấy đang cố gắng che giấu chuyện gì đó vậy. Biểu cảm cô ấy vẫn điềm đạm như thường, nhưng tôi có cảm giác rằng tôi vừa chạm đến thứ không nên chạm tới vậy.
[... Miyama-kun.]
[Eh? À, vâng!]
[... Tôi xin lỗi. Được cậu mời như vậy khiến tôi vui lắm, nhưng vẫn còn rất nhiều bệnh nhân tôi cần cứu chữa nên tôi không có đủ thời gian tham dự được.]
… Nói dối. Tôi thậm chí không cần đến Thấu Cảm Thuật để biết luôn. Nhưng mà, tôi lại không thể nói được gì cả.
Bác sĩ Vier chắc chắn phải biết rằng dù có nói dối trong tình huống này cũng vô dụng, và cô ấy vẫn quyết định nói dối sao… Chắc tôi không nên đào sâu vào chủ đề này nữa thì hơn.
[Vậy sao… Làm phiền cô rồi.]
[Không sao. Nhận được thành ý từ cậu là đủ để tôi vui rồi, Miyama-kun. Cảm ơn vì đã mời tôi nhé.]
Tôi không hiểu. Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy chứ? Tôi chỉ đơn thuần muốn mời cô ấy đến dự Lễ Hội Lục Vương thôi mà…
Và tại sao… dẫu đang buồn bã như vậy, cô vẫn cười như thế kia chứ? Tôi không biết, và cũng sợ phải biết.
Tôi chắc chắn, đó là do… nếu tôi cố đào thêm vào, rất có thể sẽ khiến vết thương của cô càng đau đớn hơn nữa.
Sau cùng, một khoảng lặng đến khó tả bao trùm lấy cả ba bọn tôi. Không tìm được cái gì để tiếp tục cuộc hội thoại, tôi quyết định trở về dinh thự vào thời điểm thích hợp sau đó.
***
Đêm hôm ấy… Vừa nằm trên chiếc giường quen thuộc, tôi vừa nghĩ đến chuyện đã xảy ra cùng với bác sĩ Vier và Neun-san hôm nay, dẫu đã tự dặn lòng rằng không được nghĩ đến nữa.
Cảm xúc từ cô ấy thật quá đau buồn, đến mức tôi không thể tưởng tượng rằng chúng đến từ một bác sĩ Vier luôn điềm tĩnh và tươi cười được.
Một phần trong tôi muốn biết tường tận, nhưng phần còn lại lại nghĩ rằng tôi không nên tiến xa hơn nữa.
Tôi chỉ đoán thôi… nhưng mà, có lẽ nó có liên quan đến “tội lỗi” mà cô ấy đã từng nói khi trước.
Ngay từ đầu, tôi luôn không tin cô ấy lại có thể giết nhiều người đến như vậy.
À không phải, kể cả đó là thật, tôi lại nghĩ rằng đó là do nghề nghiệp của cô ấy… rằng đó là số mạng người mà cô không thể cứu lấy được.
Nhưng nhìn thấy bác sĩ Vier hôm nay, trực giác của tôi lại mách bảo… đó không phải là lý do đâu.
Sự hoài nghi trong tôi lại càng lớn dần. Tại sao một bác sĩ Vier dịu dàng như thế lại cướp đi sinh mạng mà không có lý do chứ? Không, tôi không nghĩ vậy… Tôi muốn tin nó là như vậy.
Cơ mà, tôi lại không biết được “lý do” đó là gì nổi… Dù nghĩ đi nghĩ lại biết bao lần, tôi vẫn không tìm được câu trả lời.
Ôm lấy cái đầu đang mờ mịt của mình và bất giác ngồi dậy, ngay lúc đó, một chú chim ma thuật xuất hiện trước mặt tôi.
[... Chim ruồi sao?]
Đây là phương tiện giao tiếp vô cùng tiện lợi của thế giới này, kiểu như tin nhắn được cấu thành từ ma thuật ấy. Nhưng mà ai lại đi gửi chim ruồi cho mình vào giờ này vậy trời? Khoảnh khắc tôi chạm vào nó, những dòng ký tự phát sáng trôi nổi trên không trung.
“Xin lỗi vì gửi cho cậu trễ thế này. Cậu có thể đến nhà thờ được không? -Vier”
Dẫu tin nhắn rất ngắn gọn và súc tích… chẳng hiểu sao tôi lại thấy nó nặng nề vô cùng.
Vừa nhìn thấy dòng chữ ấy, tôi ngồi dậy, thay đồ rồi lấy Ma cụ Dịch Chuyển của mình ra.
Bởi vì phải thường xuyên ghé thăm phòng khám của bác sĩ Vier để chữa bệnh cho Noir-san nên tôi có lưu chỗ của cô ấy lại rồi.
Ngay lập tức, một luồng sáng bao phủ khắp cơ thể, dịch chuyển tôi đến địa điểm cần đến.
***
Bên trong nhà thờ tờ mờ sáng, bác sĩ Vier đứng ngay trước bệ thờ trong khi được chiếu sáng bởi ánh nguyệt xuyên qua lớp kính màu.
Cô ấy không hẳn là cầu nguyện, chỉ đứng đó mà ngẩng nhẹ đầu lên, như thể nhìn vào ánh sáng chiếu qua kính màu và chiêm ngưỡng vẻ đẹp kỳ ảo của nó.
[... Xin lỗi vì đã goi cậu vào giờ này nhé.]
[... Không sao.]
Giọng của bác sĩ Vier vang vọng khắp gian phòng tĩnh lặng. Thế rồi, từ từ quay mặt về phía sau… và để lộ ra biểu cảm như muốn khóc của cô ấy.
[note72473]
Thưa Bố, Mẹ— Bác sĩ Vier là một người phụ nữ tốt bụng và vui vẻ, nhưng đôi khi cũng hơi đãng trí một tí. Cô ấy thực sự rất hòa đồng ạ… Nhưng mà, nghĩ lại thì, con vẫn luôn có cảm giác rằng cô ấy đang che giấu một thứ rất nặng nề vậy. Và bây giờ, con đã có thể chắc chắn rằng, những gì cô ấy sắp kể đây— chính là bí mật đã bị cô ấy giấu đi bấy lâu…
*****
Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại docln.net, các trang web khác đều là ăn cắp. Xin hãy ủng hộ bản dịch của mình bằng cách tìm đọc trên docln.net nhé.
*****
<Trans’s note>
Cảm giác sinh ra và lớn lên tại chính nơi tổ chức diễu binh mà không đi được, ta nói nó… tiếc thì thôi luôn…


2 Bình luận