Vài ngày trôi qua, buổi dạ vũ đón năm mới của Học viện Pilsberg chính thức bắt đầu.
Trong đại sảnh rộng lớn, tiếng nhạc du dương vang vọng khắp nơi. Các học sinh trong bộ vest và váy dạ hội mỉm cười với nhau, tản ra khắp chốn.
“Haaaaah…”
Rudell đứng trên tầng hai nhìn xuống rồi ngáp dài với vẻ mặt chán chường.
Như thường lệ, những buổi tiệc xa hoa thế này không hợp với Rudell chút nào.
“Tiệc tùng của Vương quốc thật nhàm chán. Một bữa tiệc đúng nghĩa phải có rượu, thịt và đánh nhau chứ?”
“Cái này hơi khác so với tiệc chiêu đãi, nhưng lần này thì tôi cũng đồng ý với cậu.”
Rudell khẽ thở dài tán thành.
Ít nhất ở bên kia, cậu không phải tuân theo lễ nghi nghiêm ngặt này.
Nghĩ vậy, Rudell chống cằm, thả ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không biết bao giờ bả mới đến nhỉ…”
Mặc dù buổi tiệc đã diễn ra được một lúc, nhưng Leje vẫn chưa xuất hiện.
(Nói trước cho ông biết là đừng có mà tìm cách chuồn đấy. Rõ chưa?)
Vì đã bị Leje cảnh cáo từ trước, Rudell chẳng thể trốn vào một góc yên tĩnh mà đọc sách để giết thời gian như mọi khi được.
Đúng lúc đó, khi Rudell đang nhìn xuống đại sảnh bằng ánh mắt dửng dưng...
“Rudell.”
“Hả? Gì thế?”
Một giọng nói vang lên từ đằng xa. Có vẻ như Kurt vừa nhìn thấy điều gì đó nên đã gọi cậu.
Rudell quay đầu lại theo tiếng gọi và bỗng khựng lại.
“Ồ…”
Dưới đại sảnh là hai cô gái.
Một cô có mái tóc trắng dài buộc đuôi ngựa tràn đầy sức sống.
Còn người kia lại có mái tóc đen dài như ngọc trai đen, toát ra vẻ u buồn.
Dù trái ngược về khí chất, nhưng cả hai đều sở hữu vẻ đẹp thu hút mọi ánh nhìn trong đại sảnh.
“Là… Silfier sao?”
“Chắc vậy.”
Rudell khẽ gật đầu trước câu hỏi của Kurt.
Một khung cảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bởi Rudell mới chỉ nhìn thấy vài minh họa của Silfier trong tiểu thuyết.
Thế nhưng, cô gái trước mặt cậu lúc này giống y hệt như những bản minh họa kia.
“Hai người chờ lâu không?”
“Ừm, tụi tui cũng mới vừa tới thôi…”
Một lát sau, Leje và Silfier len qua đám đông, chào hỏi Rudell và Kurt.
Một người với mái tóc trắng rực rỡ trong chiếc váy đen, một người tóc đen trong chiếc váy trắng muốt.
Có lẽ chính vì sự tương phản đó mà vẻ ngoài của họ càng thêm lộng lẫy hơn.
“Silfier… là cậu thật à?”
“P-Phải… là tôi đây…”
Trước câu hỏi của Kurt, Silfier khẽ gật đầu.
Nhưng vì quá căng thẳng, đôi mắt đen láy của cô cứ đảo liên tục.
“Tôi cũng đã cố gắng lắm rồi. Dù gì thì cũng không thể mặc áo giáp đến dạ tiệc được.”
“Ừ, cũng đúng thật.”
“Thế… trông nó ổn không?”
“Hợp với cậu lắm đấy.”
“C-Cảm ơn!!”
Vừa nghe lời khen ngắn gọn của Kurt, Silfier đã cúi gập người cảm ơn lia lịa.
Thấy vậy, Leje mỉm cười thích thú rồi quay sang Rudell.
“Sao? Nhìn ổn chứ? Có được hông?”
“Cực kỳ ổn. Nhưng tui không nghĩ là bà cần phải hỏi mấy chuyện như này đâu.”
Nghe Leje hỏi, Rudell cười khúc khích đáp lại.
Leje đỏ mặt cười khúc khích, rõ ràng là cô rất hài lòng với câu trả lời ấy.
“Được rồi! Mấy đứa thấy buổi dạ tiệc hôm nay thế nào?”
Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Một người phụ nữ trong chiếc váy đỏ rực rỡ, là Cayley Jane Karens.
“Chào Hội trưởng hội học sinh.”
“Chào ngài.”
“Ồ, chào chị…!!”
“Chị? Sao chị lại ở đây?”
Mọi người, bao gồm cả Rudell và Kurt, đồng loạt chào hỏi Cayley, trong khi Leje lên tiếng hỏi cô.
“Còn hỏi gì nữa? Tới để xem mấy gương mặt nổi nhất ở đây chứ sao.”
“Nổi? Tụi em á?”
Leje nghiêng đầu khó hiểu trước câu trả lời của Cayley.
Tất nhiên, khi suy nghĩ kỹ thì cũng không hẳn là không hợp lý.
Khác với vụ ám sát trước đó chỉ có số ít người chứng kiến, sự kiện kỳ thi cuối kỳ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Chính vì vậy, chuyện xảy ra khi ấy được lan truyền khắp nơi, đến mức giờ đây, có thể nói không ai trong Vương quốc là không biết đến tên họ.
“Mà nhân tiện, ai cũng có bạn nhảy hết rồi nhỉ? Riêng chị thì vẫn chưa có.”
“Nhưng chị có Công tước Tirenis rồi còn gì?”
“Cái tên đó á? Chị thà nhảy với một con orc còn hơn.”
Xét đến thân phận con gái công tước, bạn nhảy của Cayley lẽ ra phải là người có địa vị tương đương, ít nhất cũng là con nhà hầu tước trở lên.
Vậy mà nói thế xong, Cayley ngửa cổ uống cạn ly sâm panh không biết lấy từ đâu ra.
“Haizz! Mọi thứ thật vô nghĩa!”
“Chị à…”
Leje đưa tay lên trán như thể đang nhức đầu vì bà chị này chẳng màng đến thể diện nhà công tước chút nào.
Ngay lúc đó...
Bản nhạc đang tràn ngập trong đại sảnh bỗng dừng lại, thay vào đó là một giai điệu êm dịu vang lên.
Như được báo hiệu, các học sinh liền ghép đôi, bước vào sàn nhảy rồi bắt đầu khiêu vũ theo điệu nhạc.
“Gì chứ? Đã tới lúc khiêu vũ rồi à? Vậy thì chị lui nha, mấy đứa cứ vui vẻ đi nhé!”
Nói xong, Cayley bước đi, để lại bầu không khí như vừa có cơn bão quét qua, và mọi người đều dõi mắt theo bóng lưng rời đi của cô.
Cuối cùng, khi Cayley khuất hẳn khỏi tầm mắt...
“Như chị ấy nói đó. Chúng ta cũng nên nhảy một chút, nhỉ?”
“Nếu bà muốn.”
Leje hắng giọng, rồi đưa tay ra trước mặt Rudell.
Rudell nắm lấy tay cô, khẽ đáp lại.
_____________________________
Sau một hồi khiêu vũ, hai người cùng nhau bước ra sân thượng bên ngoài đại sảnh.
“Gì thế này? Ông nhảy khá thật đó! Học từ lúc nào thế?”
“À thì… trông tui thế thôi chứ tui vẫn là một quý tộc mà!”
Vừa nói, Rudell vừa đưa cho Leje một ly sâm panh.
Dù xuất thân từ quý tộc hạng thấp, một Bá tước, nhưng quý tộc thì vẫn là quý tộc. Được học lễ nghi từ thuở tấm bé, nên mấy điệu nhảy xã giao kiểu này không thể làm khó Rudell.
“Giờ nghĩ lại thì… cũng đúng nhỉ.”
“Bà biết không…”
Leje lè lưỡi trêu chọc, khiến Rudell hơi bất ngờ.
Nhưng khi thấy cô đang nhìn mình với nụ cười dịu dàng, Rudell liền ngừng nói và bật cười khúc khích.
Đúng lúc ấy, một cơn gió lạnh thổi qua sân thượng khiến Leje khẽ rùng mình.
“Chờ chút.”
“Hử? Ông tính làm gì đấy?”
“Tinh linh lửa.”
Rudell bước đến gần Leje, nhẹ nhàng đặt tay lên má cô rồi niệm một câu thần chú.
Những tia lửa lấp lánh xuất hiện quanh người cô, tỏa ra hơi ấm lan khắp không khí xung quanh.
“Ồ? Ồôoo…”
“Giờ thì ấm hơn rồi đấy.”
Rudell mỉm cười khi thấy Leje ngạc nhiên, rồi định rút tay lại.
Tuy nhiên…
“Leje?”
Leje nắm lấy tay Rudell, kéo nó trở lại rồi áp lên má mình.
Thế là, như đang dùng tay cậu làm túi sưởi, cô nhắm mắt lại và khẽ thì thầm:
“Tui nghĩ là tui thích thế này hơn.”
“Thôi, đừng đùa nữa… Lạnh lắm, vào trong thôi…”
“Trông tui giống đang đùa lắm sao?”
“Hả…?”
Giọng điệu bối rối của Rudell vang lên bởi câu nói của Leje.
Bả có ý thật à?
Tâm trí Rudell rối bời khi nghĩ về chuyện đó, rồi cậu chăm chú nhìn Leje.
“Phù…”
“Leje!? Loại này nặng đô lắm đấy!?”
Leje thở dài một hơi rồi bất ngờ nốc cạn ly sâm panh trong tay. Dù nhìn có vẻ vô hại, nhưng đó là loại rượu có nồng độ chẳng kém gì soju.[note72929]
Vả lại, bình thường Leje không bao giờ đụng vào giọt rượu nào, nên có lẽ ngay lúc này, cô đang gắng gượng hết sức.
“Ugh…!!”
Leje thở ra một hơi nặng nề, đặt chiếc ly rỗng xuống thành lan can rồi quay sang Rudell với đôi má đỏ bừng vì men rượu.
Trong khi Rudell vẫn chưa kịp phản ứng, cô bất ngờ đưa tay ra nắm lấy hai má cậu.
“Hở?”
“Nói trước nhé, tất cả những thứ mà tui đang làm lúc này là do tui say. Rõ chưa?”
Nói xong, Leje từ từ nghiêng người về phía Rudell.
Điều đầu tiên Rudell cảm nhận được là hương dâu tây ngọt ngào mà Leje yêu thích.
Sau đó, cảm giác mềm mại và ấm áp từ đôi môi cô cũng được truyền đến.
“…!!”
Cảm giác tê dại lan khắp đầu khiến Rudell mở to mắt. Lý trí cậu vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng bản năng thì đã dồn hết mọi sự chú ý vào đôi môi đang chạm vào mình.
Một thứ xúc cảm ngây ngất không thể diễn tả trào lên trong lồng ngực. Khi đôi môi Leje rời khỏi cậu, chiếc lưỡi quấn quýt cũng từ từ tách ra, để lại một sợi nước óng ánh giữa không trung.
“Le… Leje…”
“Tại sao lúc nào anh cũng như vậy thế? Hễ em cứ tiến lại gần thì anh lại tránh xa…”
“Chuyện đó…”
Rudell lắp bắp không nói nên lời, còn Leje thì khẽ cất giọng có phần buồn bã.
Rudell nhìn vào mắt cô với vẻ bối rối.
Sự thật thì… không phải là cậu không có tình cảm với cô. Chỉ là… vì mặc cảm tội lỗi, cậu đã luôn né tránh.
Danh tính thật sự, kiếp trước, và cả những gì sắp xảy đến. Làm sao cậu có thể thản nhiên đón nhận tình cảm của cô chứ?
“Vì những điều mà anh chưa nói với em… phải không?”
“Làm sao mà…!?”
Cô ấy đoán ra rồi sao?
Rudell mở to mắt, thốt lên kinh ngạc, còn Leje chỉ khẽ thở dài.
“Nè, em không quan tâm anh có bí mật gì đâu. Thậm chí em còn thích cả mặt đó của anh nữa. Em yêu chính con người của Rudellheit Weinstein, toàn bộ con người anh.”
“Leje…”
Ánh mắt Rudell như bị hút vào từng lời cô nói.
Và rồi, Leje khẽ bước tới, nâng tay đặt lên má Rudell.
Đôi bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt Rudell và đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Nên… em muốn nghe câu trả lời của anh.”
“…”
Thực lòng mà nói, câu trả lời đã rõ ràng từ lâu.
Sau lời tỏ tình này, làm gì còn người đàn ông nào có thể từ chối chứ?
Nếu có, hẳn người đó là kẻ ngu ngốc nhất thế gian.
“Câu trả lời của anh là… cái này.”
Rudell vừa nói vừa đưa tay ra, ôm lấy vai Leje rồi đặt môi lên môi cô.
Mắt Leje mở to vì bất ngờ, nhưng rồi cô vẫn nhắm lại, chấp nhận nụ hôn ấy.
Đầu lưỡi họ lại tìm đến nhau, quấn quýt say mê.
Một lúc sau, hai người mới từ từ rời khỏi nhau.
“Câu trả lời như vậy đã đủ rõ ràng chưa?”
Rudell hỏi trong tiếng thở gấp…
“Ừm…”
Leje gật đầu.
Và thế là đêm dạ vũ cứ thế lặng lẽ trôi sâu vào bóng tối.


15 Bình luận
Tfnc :D