TL Note: Dạo này trans 2 cv bận quá (tương lai cũng thế) nên mình muốn tuyển ai đam mê bộ này có kinh nguyệt dịch thuật làm phó thớt nhé ㅠㅠㅠ ai có hứng thú cứ pm mình (có thêm đặc quyền: được mình cấp raw thoải mái nếu muốn đọc bất kỳ truyện Hàn Trung gì, chủ yếu từ Novelpia và Sfacg, có thể mtl eng luôn)
_________________
174. Đây chỉ là trùng hợp thôi (3)
Cánh rừng rộng lớn trải dài không thấy điểm tận cùng, chìm trong màn sương tím dày đặc.
Sương mù dày đến nỗi không thể phân biệt nổi đây là ban ngày hay đêm tối.
Chỉ có hương núi rừng thoảng qua cùng tiếng côn trùng rả rích bên tai khiến tôi mơ hồ đoán rằng, có lẽ đêm đã buông xuống.
Rắc—
Một âm thanh khô khốc vang lên giữa những thân cây.
Tiếng gì đó như gãy vụn, bật tung—
Roạt—
Âm thanh vừa dứt, đàn chim nấp trong tán lá giật mình hoảng hốt, vỗ cánh bay tán loạn.
「Haa…」
Tôi thở phào một hơi, hơi thở mà suốt trận kịch chiến tôi đã cố dồn nén.
Tôi túm lấy phần cổ con ma vật, rồi ném mạnh nó đi.
Chiếc đầu bị xé nát ấy là của một con ma thú xanh lục, hình dạng như chó sói.
Bộp!
Cái đầu văng xa, rơi phịch xuống đất.
Nó lăn lông lốc đến chân của một người đang đứng.
Vừa nhận ra khuôn mặt ấy, tôi lập tức sa sầm nét mặt.
Một người mà tôi chẳng muốn gặp chút nào trong tình cảnh này.
「Gì đây.」
Giọng tôi vẫn cộc lốc, sỗ sàng như mọi khi.
「…Chỉ hạ được một con ma vật cấp lục mà đã thở hồng hộc thế à?」
「Vừa mới mò tới đây đã mở miệng móc mỉa, chán sống rồi phải không?」
Người phụ nữ cất giọng châm chọc ấy không ai khác là Tuyết Phụng, Moyong Hi-ah.
Cô ta đứng đó, người lấm lem đất cát và lá cây, trông như vừa lăn lộn dưới đất bò lên.
Moyong Hi-ah thở dài sau khi nghe tôi gằn giọng.
「Haa… Nhàn nhã quá đấy, thật khiến người ta phải ganh tỵ.」
「Nhàn nhã? Nhìn ta vậy mà cũng gọi là nhàn nhã à?」
Đánh nhau sống chết mới giữ được cái mạng, thế mà bị nói là nhàn nhã.
Chính vì kiểu người này mà tôi mới ghét cô ta phát điên lên được.
Lúc nào cũng tưởng vạn vật xoay quanh mình.
Không muốn đôi co thêm nữa, tôi khạc nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
Nhưng Moyong Hi-ah vẫn chưa chịu buông tha cho tôi:
「Chẳng hiểu tình hình đang thế nào, lại còn thong dong đi săn ma vật… Vậy mà không gọi là nhàn rỗi thì là gì?」
Câu đó khiến tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta.
「Ngươi đang nói cái khốn gì đấy? Nói cho rõ.」
「Tưởng đâu tìm được người nên mừng lắm, ai dè lại là ngươi… Đúng là xui tận mạng.」
「Con điếm chết tiệt này.」
Chính cô là người mò đến chứ ai? Đã vậy gặp là kiếm chuyện với cạy mồm khiêu khích người ta.
Tôi đang mệt rũ rượi mà còn phải đối mặt với thể loại người này, đúng là tận cùng xui xẻo.
Tôi gần như gầm lên, lửa giận sắp bùng phát từ người, nhưng Moyong Hi-ah vẫn thở dài với khuôn mặt chán chường:
「…Lần cuối ngươi gặp người khác là bao lâu rồi?」
「Hả?」
Một câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi, khiến tôi phải hỏi lại.
Nhưng cô ta chẳng buồn giải thích, chỉ giục tôi trả lời:
「Bao lâu rồi? Đừng quanh co. Trả lời nhanh. Đây là tình huống khẩn cấp.」
「Chừng… ba ngày.」
「Ba ngày? Vậy mà… suốt ba ngày đó, ngươi không thấy có gì bất thường à?」
「Bất thường gì? Nói sao cho dễ hiểu coi.」
Moyong Hi-ah đưa tay vuốt tóc, mặt lộ vẻ khó chịu.
「…Tất cả mọi người đã biến mất rồi.」
Nghe vậy, lông mày tôi khẽ nhíu lại.
Đã hơn một năm trôi qua kể từ khi chúng tôi bị mắc kẹt ở cái vùng đất quái quỷ này. Ma Cảnh, không, phải gọi là Ma Giới mới đúng.
Dù số người sống sót đã giảm đi không ít tính từ ngày đầu tiên, nhưng số lượng còn lại vẫn khá là đông.
Chính nhờ những người như Tiềm Long và Wi Seol-Ah lao lực không ngơi nghỉ mà chúng tôi mới cầm cự được đến giờ.
Vậy mà giờ cô ta bảo, mọi người đều đã biến mất?
「Ngươi nói nhảm cái quái gì vậy? Dù rừng có rộng thật, nhưng nuốt sạch người thì cũng quá vô lý rồi.」
Đây là khu rừng phía Bắc mà tôi tự nguyện tiến vào để do thám.
Dù bị sương mù bao phủ dày đặc, chúng tôi vẫn nuôi hy vọng tìm ra manh mối nào đó — lối thoát, hoặc ít ra là nguồn thực phẩm. Vì thế, tôi đã xung phong đi cùng một nhóm người.
Thế mà, tất cả số đó đã biến mất?
Lúc vào đây ít nhất cũng phải hai chục người chứ ít gì.
Nghe tôi hỏi lại, Moyong Hi-ah cũng cau mày tỏ vẻ khó hiểu, vẻ mặt chẳng khá khẩm gì hơn.
「Thế nên ta mới nói, đây là tình huống khẩn cấp. Người ta mất tích, lẽ ra ngươi phải tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra. Đằng này lại đi đánh nhau với ma vật?」
「Có bị mù không vậy? Nhìn mà không biết à? Ta đang liều mạng để sống sót đây này!」
Cô ta tưởng tôi rảnh lắm sao?
Suốt mấy ngày qua, tôi đã phải lăn lộn khắp cái khu rừng chết tiệt này, vật lộn với bầy ma vật chỉ để giữ được mạng mình.
Thật lòng mà nói, tình huống tôi phải đối mặt chẳng lạc quan gì cho cam. Tôi đã mấy lần suýt chết rồi.
Dù chỉ là đám ma vật cấp thấp, nhưng sau ba ngày liền không có một bữa ăn ra hồn, không có nổi một giấc ngủ yên, thì đến cỏ dại cũng trở thành hiểm họa.
Ngay cả trận nãy, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là tôi đã mất mạng rồi.
Nghe vậy, Moyong Hi-ah cười nhạt, kiểu bất lực:
「Vậy thì ít nhất cũng nên đi tìm người ghép đội chứ. Làm cái trò anh hùng đơn độc này để làm gì? Đáng thương thấy mồ.」
「Tưởng là mình bị bỏ lại rồi chứ còn gì.」
「…Ngươi vừa nói gì?」
Câu nói tôi buột miệng thốt ra khiến Moyong Hi-ah sững sờ hỏi lại. Rõ ràng đã nghe rồi, mà còn bắt tôi lặp lại.
「Có gì lạ đâu. Hoàn cảnh như thế này, bị bỏ rơi cũng chẳng phải chuyện bất ngờ.」
「…」
Có lẽ vì tôi nói ra sự thật lạnh lùng quá dễ dàng nên Moyong Hi-ah đột nhiên câm lặng trong thoáng chốc.
Gì chứ, câu đó kỳ lạ lắm sao?
Tôi từ đầu đã không tin tưởng ai ở đây, lúc nào cũng trong tâm thế sẵn sàng bị bỏ lại.
Ngay cả Moyong Hi-ah trước mặt tôi đây cũng thế.
Cái loại người phụ nữ điên rồ như cô ta, nếu gặp nguy hiểm là không chần chừ ném tôi ra làm mồi nhử rồi chuồn mất cho xem.
Tôi không ngu đến mức không hiểu điều đó. Và cô ta cũng chẳng ngốc đến mức không hiểu tôi.
Chắc cảm nhận được sự thờ ơ trong tôi, Moyong Hi-ah chỉ thở dài:
「…Thôi, chuyện đó để sau. Ngươi đã thử tìm cách thoát khỏi rừng chưa?」
「Chưa hẳn.」
Tôi thành thật đáp. Nói đúng ra, tôi còn chưa nghĩ đến chuyện ấy.
「Không ra được đâu.」
Đúng lúc tôi định mở miệng thì Moyong Hi-ah đã lên tiếng trước, đầy chắc nịch.
「Không ra được là sao?」
「Ta đã thử quay lại lối cũ. Kết quả là cứ vòng đi vòng lại rồi quay về đúng chỗ ban đầu. Hoàn toàn không thể thoát ra.」
「Ngươi có chắc là không phải đi lạc không đấy?」
「Ngươi nghĩ ta ngu như ngươi chắc? Dĩ nhiên là ta đã đánh dấu đường rồi.」
「…」
Thề chứ cái con điên này, tôi có nên đập cho nó một trận không?
Tôi thực sự đã cân nhắc động thủ tại chỗ, nhưng tôi cố kiềm chế cơn giận của mình.
Tôi thậm chí còn không đánh thắng nổi cô ta ở tình trạng tốt nhất của mình, giờ mệt lả như này mà gây sự với cô ta thì có khi mất mạng thật.
「Chung quy là… chúng ta không thoát ra khỏi khu rừng này được?」
「Không tin thì tự đi mà kiểm chứng.」
Thế là tôi quyết định đi xem thử.
Dấu vết mà Moyong Hi-ah để lại vẫn còn nguyên, chưa biến mất.
Tôi cứ lần theo vết đánh dấu đi mãi, đi mãi, và rồi…
「…Cái quái—? Sao lại quay về đây rồi?」
Tôi quay lại đúng nơi đã gặp Moyong Hi-ah lúc đầu, thay vì lối vào rừng như tôi đã nghĩ.
Tôi có thể sống xuề xòa thật, nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để biết đoạn đường nãy giờ là đường thẳng, không thể nào có chuyện quay vòng.
「Ta đã nói rồi mà.」
Moyong Hi-ah, người đi sau tôi, lên tiếng đầy đắc ý.
「Chúng ta không thể thoát khỏi đây đâu.」
Với ánh mắt có phần mỏi mệt, tôi đưa mắt nhìn quanh.
Sương mù vẫn dày đặc, phủ kín cả bầu trời lẫn mặt đất.
Lũ côn trùng vẫn kêu râm ran, như thể chẳng có gì bất thường.
Nhưng nghĩ đến việc nơi đây thuộc về Ma Giới, tôi chợt tự hỏi—
Thứ tiếng mà tôi đang nghe… liệu có thực sự tới từ “côn trùng” không?
Tôi lặng lẽ nhìn Moyong Hi-ah một lúc rồi trầm giọng:
「Vậy tức là… tất cả những người khác đều biến mất, chỉ còn ta với ngươi là mắc kẹt trong cái rừng này?」
Moyong Hi-ah cau mày khi nghe tôi nói vậy, nhưng không phản bác.
Chắc vì lời tôi nói hoàn toàn đúng.
Tóm lại thì:
Chúng tôi vào rừng để trinh sát, cả đội biến mất không dấu vết, và giờ tôi bị kẹt lại một mình… với một con điên.
Mà tệ hơn, còn không thể ra ngoài được.
Nghĩ đến đó, tôi đưa tay vuốt mặt, thở ra một tiếng đầy bực bội:
「Giết ta quách luôn cho xong.」
Lần này cũng vậy, Moyong Hi-ah không nói gì.
Tôi ước gì cô ta lên tiếng phản bác một câu, nói rằng tôi đã sai…
Nhưng thực tại vẫn luôn tàn nhẫn như thế.
Về sau nghĩ lại—
Khoảnh khắc này chính là khởi đầu cho một mối nghiệt duyên khác kéo dài lê thê.
***
Bậc thang dẫn lên Thiếu Lâm Tự không cao bằng so với phái Hoa Sơn.
Vị trí địa lý khác biệt, cộng thêm việc Thiếu Lâm là môn phái thường xuyên tiếp đón khách hành hương, nên điều này cũng dễ hiểu.
Tất nhiên, nếu muốn ghé thăm thì vẫn phải báo trước, họ mới mở cổng cho vào.
Nhưng chuyện đó với tôi chẳng có gì phức tạp.
Thật ra, tôi đã liên hệ với Thiếu Lâm từ trước rồi — trước cả khi lên kế hoạch chạy trốn khỏi Muyeon.
Vì dự tính quay về gia tộc ngay sau đại hội, tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thủ tục cần thiết, để mọi việc được xử lý nhanh gọn nhất có thể.
Nhưng mà… cái gì thế này?
Sao cô ta lại có mặt ở đây?
Moyong Hi-ah đang đứng ngay trước cổng Thiếu Lâm Tự, dáng vẻ thản nhiên đến kỳ lạ.
Nét đẹp của cô ta quá nổi bật, đến mức hoàn toàn lạc quẻ với khung cảnh trang nghiêm nơi này.
Tôi nhìn Moyong Hi-ah với vẻ mặt sững sờ.
Cô ta chỉ chỉnh lại vạt áo rồi nhoẻn miệng cười.
『Trùng hợp ghê nhỉ, thiếu gia Gu.』
Không. Chẳng có gì là trùng hợp ở đây cả.
Không cần tới trực giác tôi cũng biết, cái từ “trùng hợp” thốt ra từ miệng con cáo già này chính là thứ giả dối nhất trên đời.
『...Sao cô lại ở đây?』
『Sao là sao? Tôi cũng có chút việc, muốn gặp người ở Thiếu Lâm thôi mà.』
『Cụ thể là ai?』
Tôi cau mày hỏi, và Moyong Hi-ah khẽ giơ tay chỉ về phía tôi.
Từng cử chỉ dù rất nhỏ vẫn toát lên vẻ tao nhã, cao quý đến mức phát ghét.
『Vừa đến rồi kìa. Người tôi muốn gặp.』
『…』
Một cơn đau đầu quen thuộc lại ập đến.
Cô ta thậm chí còn chẳng buồn che giấu mục đích ban đầu của mình nữa.
『Tôi nhớ là mình đã từ chối lời đề nghị hôm trước rồi mà…』
『Nếu chỉ là tình cờ gặp lại, thì đâu tính là vi phạm lời từ chối đó, đúng không?』
『Chẳng phải cô vừa tự thừa nhận là không phải tình cờ rồi còn gì?』
『Là tình cờ đấy chứ. Đúng là tôi có ý định gặp thiếu gia thật, nhưng làm sao tôi biết được ngài sẽ đến Thiếu Lâm vào đúng lúc này?』
Đó. Chính cái đó mới là vấn đề đấy.
Cô biết thế quái nào vậy hả, cái con điên quái đản này.
Này, này, đừng nói là chôm được thư tôi gửi cho Thiếu Lâm nhé?
Dù không phải điều hoàn toàn bất khả thi, tôi vẫn cho rằng—dẫu có là Moyong Hi-ah đi nữa, chắc chắn cô ta cũng không làm chuyện trơ trẽn đến mức đó đâu.
Thế nên, trong những tình huống thế này, cách tốt nhất là hỏi thẳng luôn.
『Đó là điều tôi đang muốn biết đấy. Làm sao cô biết tôi sẽ đến Thiếu Lâm vào lúc này?』
Nghe câu hỏi của tôi, đôi mắt của Moyong Hi-ah cong lên như trăng lưỡi liềm.
Một ánh nhìn đủ để làm tim bất cứ kẻ si tình nào tan chảy.
『Linh cảm.』
『…Gì cơ?』
『Linh cảm bảo tôi thế. Rằng hôm nay thiếu gia sẽ đến đây.』
Nghe thì như trò đùa. Nhưng nếu nhớ lại chuyện kiếp trước, tôi lại chẳng thể cười nổi.
Moyong Hi-ah là kiểu người hành động vô cùng lý trí và tính toán cẩn thận.
Vậy mà, kỳ lạ thay, mỗi khi cô ấy nói rằng "có linh cảm không tốt", thì y như rằng tai họa sẽ kéo đến.
Nhiều lần, linh cảm của cô ấy trở thành chỉ dẫn cho cả nhóm, và kết quả luôn luôn trùng khớp: những tuyến đường chúng tôi định đi qua rốt cuộc đều bị ma vật tàn phá tan hoang.
Chính vì vậy, theo thời gian, nhiều người lại càng tin vào trực giác dị thường của cô ấy hơn cả những kế hoạch được vạch ra cặn kẽ.
Thấy tôi im lặng nhìn chằm chằm, Moyong Hi-ah lại tiếp lời:
『Thiếu gia đúng là người khác thường.』
『Khác thường chỗ nào?』
『Bình thường, nếu tôi nói là hành động dựa trên linh cảm, người khác đã lập tức chế nhạo rồi. Còn ngài thì không có phản ứng nào giống vậy.』
『Tôi chỉ thấy ngạc nhiên thôi. Vì đây là lần đầu tôi nghe một người như cô nói ra những điều hoang đường như thế.』
『Vậy à.』
Cô ta cười khúc khích. Nhưng rõ ràng ánh mắt ấy đang nói rằng — cô ta không tin một lời nào tôi vừa nói.
Mà… đến mức này rồi, tôi thực sự bắt đầu thấy khó hiểu.
Tại sao Moyong Hi-ah cứ bám lấy tôi như thế?
Ngay từ lời đề nghị ngày hôm đó, rồi cả chuyện này nữa.
Tôi từng nghĩ mục tiêu của cô ta là cái tên Niệu Long kia cơ…
Nhưng có vẻ như… không phải?
Không thể nào. Không thể không phải được.
『Thiếu gia Gu.』
『…Ừ?』
『Có lẽ, tình cờ gặp nhau cũng là một dạng duyên phận. Nếu vậy, ngài đi cùng tôi vào Thiếu Lâm Tự nhé?』
『Trước hết, bỏ ngay cái chuyện tình cờ hay trùng hợp đi. Thứ hai, cô không thể vào được cùng tôi đâu.』
『Tại sao lại không vào được?』
『Vì tôi đã gửi thư thông báo trước với Thiếu Lâm rồi. Còn cô thì chắc là tới bất ngờ, đúng chứ?』
Thông thường, muốn ghé thăm, phải báo trước ít nhất một ngày.
Dù Thiếu Lâm vốn cởi mở hơn so với các môn phái khác, nhưng phép tắc cơ bản vẫn phải được giữ gìn.
Tôi nghĩ điều mình nói là hiển nhiên, nhưng Moyong Hi-ah chỉ khẽ cười, đáp lời:
『Chuyện đó, thiếu gia không cần phải lo đâu.』
『Huh?』
Khi tôi còn chưa hiểu cô ta đang nói gì, thì từ bậc thang phía trên chùa, có một người xuất hiện.
Một tiểu hòa thượng, dáng người gầy gò, trông còn nhỏ tuổi hơn cả tôi, bước tới, chắp tay thi lễ.
『Bần tăng pháp danh Heeyoung, hôm nay được vinh hạnh đảm nhận vai trò hướng dẫn hai vị. Nếu có điều gì thiếu sót, mong được lượng thứ.』
Tôi định gật đầu đáp lễ, nhưng trong câu nói vừa rồi của vị tiểu tăng… có một điểm khiến tôi thấy hơi kỳ lạ.
『Tăng… Heeyoung.』
『Dạ, chính là bần tăng. À, vị đây có phải là thí chủ Gu Yangcheon?』
『Tôi là Gu Yangcheon.』
『Chúng tôi đã nhận được thư báo trước. Phương trượng có dặn rằng, nếu gặp được thí chủ, xin chuyển lời chúc mừng của người.』
『À… vâng, cảm ơn.』
Việc Phương trượng của Thiếu Lâm tự mình nhắn gửi lời chúc mừng khiến tôi không khỏi bất ngờ.
Nhưng mà chuyện đó vẫn chưa phải điều quan trọng nhất lúc này.
『Sư tăng, vừa rồi người nói là hai vị?』
Nghe tôi hỏi, Heeyoung nghiêng đầu, trông có vẻ khó hiểu.
『Vâng, đúng thế. Tôi nói là hai vị đang đứng trước mặt tôi đây.』
Câu trả lời nghe như thể đang hỏi ngược lại “Có gì sai sao?” khiến tôi theo phản xạ quay sang nhìn Moyong Hi-ah, trong ánh mắt đầy ngờ vực.
Cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Một nụ cười quyến rũ đến mức... ngay cả người đã xuất gia như tiểu tăng Heeyoung cũng hơi đỏ ửng hai má.
『Tôi đã bảo rồi mà, thiếu gia không cần phải lo.』
Moyong Hi-ah vừa nói vừa đưa tay vén nhẹ mái tóc ra sau tai.
Một cơn gió thoảng qua, mang theo hương thơm nhè nhẹ từ người cô ta chạm khẽ vào chóp mũi tôi.
『Tôi không phải kiểu người hành động mà không có chuẩn bị đâu.』
『….』
Cái "đó" mới chính là vấn đề lớn nhất đấy!
Tôi đã định bật ra câu đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
Không rõ là cô ta thực sự không hiểu hay chỉ đang vờ ngây ngô, nhưng tôi chắc chắn một điều: đó là giả vờ không để tâm.
『Vậy... ta vào thôi chứ?』
Nụ cười tự tin nhưng trơ tráo ấy khiến tôi không thể thốt lên được lời nào.
***
Thiếu Lâm Tự vốn là nơi mà lão Shin định ghé thăm.
Thế nhưng cuối cùng, người đặt chân đến đây lại chỉ có mình tôi, hoàn toàn không thấy bóng dáng ông ta kè kè bên cạnh.
Dưới sự dẫn đường của tiểu hòa thượng Heeyoung, tôi bước vào khuôn viên Thiếu Lâm Tự.
Ngôi chùa này vẫn giữ nguyên nét cổ kính và trang nghiêm, tựa như thời gian chẳng thể mài mòn được chút gì trên từng viên đá, mái ngói.
So với Hoa Sơn, quy mô kiến trúc nơi đây lớn gấp đôi.
Không phải vì Hoa Sơn nhỏ, mà chỉ đơn giản là Thiếu Lâm quá rộng, quá đồ sộ.
Chỉ cần liếc mắt nhìn quanh cũng đủ thấy môn phái này được hậu thuẫn lớn đến mức nào ở Hà Nam.
Không biết lão già kia định tìm hiểu điều gì ở đây nữa…
Tôi chợt nhớ đến vị kiếm khách già nua, người từng là truyền thuyết sống, nhưng giờ đã gác lại sự nghiệp anh hùng để lưu lại nhân gian như một hồn ma.
Chính là Thần Kiếm Hoa Sơn Shincheol, kẻ bây giờ vẫn còn đang ngủ say như chết chẳng chịu tỉnh lại.
『Chỗ này là nơi khách thập phương thường dừng chân lâu nhất.』
Theo tay chỉ của Heeyoung, tôi nhìn ra một hồ nước lớn nằm trong khuôn viên chùa.
Mặt hồ trong vắt như gương, có thể thấy rõ tận đáy.
Một con cá chép trắng đang bơi lững lờ, nổi bật giữa làn nước phẳng lặng và ánh nắng nhạt nhòa.
Chỉ có một con cá trong hồ khiến tôi lấy làm lạ, nhưng Heeyoung đã nhanh chóng giải thích:
『Đó là linh vật quý của Thiếu Lâm chúng tôi. Chúng tôi gọi nó là Bạch Nhã Nghĩa Ngư (白雅義魚).』
『Một con cá chép… mà lại là linh vật quý sao?』
『Vâng. Tương truyền rằng từ thời xa xưa, Hoàng A Phật Tôn đại sư đã thả nó xuống hồ này sau khi đẩy lùi Huyết Kiếp của Huyết Ma.』
Tức là… con cá này đã sống được mấy trăm năm rồi á?
Tới mức đó thì thôi gọi nó là ma thú luôn cho xong.
Tôi không thể nào thốt ra suy nghĩ ấy — dù trong đầu đã vang lên rõ mồn một — bởi vì chỉ cần buột miệng, e rằng tôi sẽ được “ban phước” vài cây gậy trúc ngay giữa sân chùa.
Thế nên tôi chỉ gật gù, làm bộ như đã hiểu rõ mọi chuyện.
Trước kia có chuyện này thật à...?
Kiếp trước tôi chẳng mấy quan tâm đến Thiếu Lâm, nên chưa từng nghe đến truyền thuyết ấy.
Ngay cả con cá này... tôi cũng chưa từng để tâm qua.
Dù vậy, tôi vẫn thấy kỳ lạ.
Một sinh vật còn sống, bơi tung tăng hằng ngày lại được xem là một trong những bảo vật quý giá của phái ư?
Mà cứ để nó bơi tự do giữa hồ thế kia... có an toàn không?
Lỡ như có tên đạo chích nào liều mạng mò vào giữa đêm rồi vớt mất thì sao?
Khi tôi còn đang nhìn con cá bằng ánh mắt đầy hoài nghi, thì Heeyoung dường như đã đọc được suy nghĩ trong đầu tôi và cất lời:
『Thiếu gia lo lắng là phải. Chính vì vậy, quanh hồ luôn có kết giới do chính Phương trượng đích thân thiết lập. Chỉ cần có người mang ác ý tiếp cận, lập tức sẽ bị phát hiện ngay.』
Nghe vậy, tôi bất giác nhớ đến kết giới từng thấy ở Hoa Sơn.
Tôi vận nội Khí, đưa ánh mắt dò xét xung quanh hồ.
Quả nhiên, một màn Khí mỏng gần như trong suốt đang bao phủ khu vực đó.
『Tôi có một điều muốn hỏi, tăng Heeyoung.』
『Xin cứ hỏi, tại hạ đang lắng nghe.』
『Tôi thắc mắc… bình thường sư ở đây có trực tiếp dẫn đường cho khách không?』
『A… à…』
Câu hỏi ấy đơn thuần chỉ là một sự tò mò vu vơ.
Dẫu Thiếu Lâm có đông sư tăng đến mấy, thì cũng thật khó tưởng tượng họ lại cắt cử người đi hướng dẫn riêng cho từng vị khách.
Heeyoung hơi lúng túng, ấp úng một chút rồi đáp:
『Thường thì không… Nhưng lần này là do chính Phương trượng ban lệnh.』
『Đích thân Thiên Nhãn đại sư trụ trì?』
『Vâng. Ngài nói rằng sẽ có quý nhân ghé thăm, phải tiếp đãi thật chu đáo…』
Quý nhân sao…
Với danh tiếng “đọc được thiên cơ” của Phương trượng Thiếu Lâm, câu nói ấy bỗng mang một sức nặng kỳ lạ.
Chẳng lẽ lão trọc đó biết mình đã nghịch chuyển thời gian?
Tôi lắc đầu. Không đời nào.
Nếu lão thực sự biết, thì hẳn đã sớm tìm đến tôi rồi chứ không phải để mặc như thế.
Hay là do dạo gần đây tôi gây chuyện hơi quá tay, nên vô tình lọt vào tầm mắt của Phương trượng?
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy phiền rồi.
Lẽ ra lúc đập tên khốn đó ra bã, mình nên nhịn một chút…
Tôi khẽ thở dài rồi quay đầu nhìn thẳng về phía trước.
Tôi không quay đầu lại là vì… không dám. Cái cảm giác rát buốt phía sau lưng thật sự khiến người ta khó chịu.
Từ lúc bước chân vào chùa đến giờ, Moyong Hi-ah chưa nói thêm lời nào.
Cô ta chỉ lặng lẽ bước cạnh tôi, nhưng ánh mắt thì như muốn khoan thẳng vào gáy tôi từng tấc một.
Sao cô ta lại đòi đi cùng mình, để rồi không làm gì ngoài việc soi mói thế…?
Cứ như thể đang cố tình quan sát lộ liễu, rồi cố moi ra cho bằng được bí mật nào đó của tôi vậy.
Chúng tôi cứ thế lặng lẽ đi theo sau Heeyoung dọc bờ hồ.
Cô ta vẫn im lặng, còn tôi thì cứ âm thầm chịu đựng ánh mắt đó… cho đến khi không chịu nổi nữa.
Khó sống thật đấy…
Tôi quay phắt lại, lườm Moyong Hi-ah:
『Tiểu thư Moyong, rốt cuộc cô nhìn tôi chằm chằm như thế là vì—』
Tôi ngừng lại giữa chừng.
Bởi Moyong Hi-ah đã đứng yên bất động.
Không phải kiểu “khựng lại vì bị gọi tên” thường thấy, mà là thực sự bất động.
Bàn chân đang bước dở của cô vẫn còn lơ lửng giữa không trung.
Đôi tay dịu dàng lúc trước còn đang đan nhẹ vào nhau, giờ cũng ở im giữa người.
Đôi mắt chăm chú quan sát tôi như soi gương ban nãy, cũng đông cứng lại.
Ngay cả những chiếc lá bên hồ, vốn đang lay động trong gió… cũng đã dừng lại giữa trời.
『…Cái quái gì thế này.』
Thế giới… ngưng lại.
Chỉ có tôi là còn đang chuyển động.
Tôi lập tức vận nội công, Khí tụ toàn thân theo bản năng.
Một tình huống kỳ lạ đến rợn người.
Là có kẻ địch ra tay sao?
Hay là một thế lực nào đó với sức mạnh vượt xa tưởng tượng?
Đúng lúc ấy…
[…cheol.]
Một giọng nói vang lên từ đâu đó.
[...Shincheol…]
Là giọng của một ông già. Khàn khàn, trầm đục và có phần mệt mỏi.
Tôi lập tức quay đầu lại nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Ở đó…
Chính là con cá chép trắng—Bạch Nhã Nghĩa Ngư—mà tôi đã thấy lúc trước trong hồ.
Nó đang nhìn chằm chằm về phía tôi.
[…Shincheol, cái thằng mất dạy, cục mịch, bảo thủ kia.]
Giọng nói ấy mang theo sự cay nghiệt đến nỗi tôi không biết nên sợ hay nên cười.


32 Bình luận
Mà hẳn là tuyển kinh nguyệt luôn :)))