• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 166: Điều mà tôi muốn cho cô thấy (6)

24 Bình luận - Độ dài: 4,469 từ - Cập nhật:

Rắc!

Chỉ với một âm thanh—

Cả khớp vai đã lệch khỏi vị trí.

Rắc!

Tiếng thứ hai—

Lần này thì gãy chỗ nào?

Hắn cũng không biết nữa.

Cảm giác trong cơ thể đã mờ nhạt đến nỗi chẳng còn phân biệt được gì.

Thị lực mờ đục, thần kinh tê liệt.

Chỉ còn thanh kiếm trong tay là vẫn phản ứng, được điều khiển bởi bản năng thuần túy.

Mũi kiếm vẫn lóe sáng, nội Khí ngưng tụ quanh lưỡi kiếm vẫn sắc bén và hiểm độc.

Thần Khí trong cơ thể vẫn đang cường hóa thể chất và võ công của Jang Seonyeon.

Nó đẩy hắn lên một tầm cao mới, đến độ có thể dễ dàng đè bẹp cả những võ giả cùng cảnh giới—

Thậm chí còn chẳng để lại một vết rách trên áo đối phương.[note71963]

Rắccc…

Nhưng trước mặt người đó, tất cả đều trở thành trò cười rẻ mạt.

『Ughhh…!』

Jang Seonyeon loạng choạng lùi vài bước, rồi ôm lấy ngực, khuỵu gối xuống đất.

『Tại sao…』

Một câu lẩm bẩm bật ra trong vô thức, đến chính hắn cũng không nhận ra.

『Ngươi hỏi tại sao à?』

Vậy mà Gu Yangcheon vẫn nghe thấy như thể có thần giao cách cảm.

Cậu vươn tay về phía hắn.

Hành động đơn giản đó khiến Seonyeon giật thót người.

Khốn kiếp…

Hắn siết lấy bả vai đang run lẩy bẩy, rủa thầm trong đầu.

Chính hắn lại bị dọa đến mức này…

Một nỗi nhục ê chề, khiến hắn cảm thấy mình thật thảm hại.

Bàn tay kia chỉ vỗ nhẹ lên má hắn mấy cái.

Mà sao hắn lại thấy nhục đến vậy?

Tại sao…

Tại sao lại ra nông nỗi này?

____

『Ngươi không hiểu được đâu. Và có lẽ, suốt đời cũng chẳng hiểu nổi.』

Có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ hiểu được.

Và tôi không cần hắn phải hiểu.

Lý do? Rất đơn giản.

Dẫu câu "kẻ mạnh là vua" giờ đã trở nên sáo rỗng,

Dẫu thời đại có đổi thay bao nhiêu…

Bản chất Trung Nguyên vẫn chưa từng thay đổi.

Vẫn là nơi tôn sùng võ đạo, lấy nghĩa làm gốc.

Và cũng vì thế, người người tụ họp, mở ra các cuộc tỷ võ để phân cao thấp, tìm xem ai là kẻ mạnh hơn.

Nói một cách trần trụi nhất—

Hắn yếu. Còn tôi mạnh.

Nhưng phải công nhận, hắn mạnh hơn tôi tưởng.

Tôi vốn định chỉ dằn mặt chút ít.

Vì nơi này có quá nhiều ánh mắt dõi theo, tôi không tiện hạ thủ tàn độc.

Tôi không thể giết hắn ngay giữa chốn đông người như thế này.

Vậy mà tên khốn ấy còn cố tình giấu diếm con át chủ bài.

Cái thứ sức mạnh kia vượt ngoài dự đoán của tôi.

Cuối cùng, tôi vẫn phải dùng đến công pháp kích phát Hỏa Khí để cường hóa cơ thể.

Điều mà tôi chưa từng nghĩ sẽ cần dùng tới chỉ để đối phó với một hậu kỳ chi tú như hắn.

Nếu xét về cảnh giới, chắc hắn đã đạt đến viên mãn Nhất Lưu.

Đó là một thành tựu không tưởng với độ tuổi của Jang Seonyeon.

So với cái tên tè dầm Namgung Niệu Long thì đúng là khác biệt một trời một vực.

Nếu đặt lên bàn cân, hắn hoàn toàn có đủ tư cách để đứng ngang hàng với Kiếm Long, Tiềm Long, hoặc thậm chí là Kiếm Phụng.

Thế mà, một tên khốn như vậy, nhờ vào sức mạnh quái dị đó, đã tạm thời nâng cảnh giới lên một bậc.

Lòng tham của con người đúng là không đáy.

Mặc dù vậy, hắn vẫn chưa đột phá lên vùng trung đan điền.

Tôi không cảm nhận được khí tức đặc trưng của những kẻ đã bước qua ngưỡng Thượng Cảnh.

Có vẻ như đây chỉ là một sự bùng phát sức mạnh nhất thời, không bền vững.

Hắn dường như cũng không thể duy trì nó quá lâu.

Vậy nên hắn mới không sử dụng ngay từ đầu.

Thực ra, tôi không tin một kẻ nhỏ mọn như hắn sẽ vì lý do danh dự vớ vẩn mà không dám dùng đến sức mạnh đó.

Một kẻ đang lâm trận mà còn lưỡng lự như vậy—không đơn thuần chỉ là do muốn giữ thể diện.

Vậy thì chỉ có hai khả năng:

Hoặc thứ sức mạnh đó chỉ duy trì được trong thời gian ngắn, hoặc số lần sử dụng bị hạn chế.

Hoặc là cả hai.

Nếu thứ mà tôi đã hấp thụ được từ Namgung Cheonjun cũng chính là loại Khí ấy—

Nghĩa là tôi cũng có thể sử dụng nó?

Tuy nhiên, tôi đã thử qua rồi, và không thấy có phản ứng hay động tĩnh gì.

Chưa kể, nó còn bị thanh tẩy nhanh hơn cả Ma Khí, nên giờ có muốn kiểm nghiệm lại cũng chẳng còn cơ hội.

Bản chất khác hẳn với Ma Khí.

Ma Khí cũng có thể cường hóa thể chất, nhưng không làm tăng uy lực võ công.

Nó chỉ là chất xúc tác để thi triển ma đạo công—một nhánh biến thể mạnh hơn của võ học nguyên bản.

Và đồng thời, cũng là dấu hiệu cho thấy võ giả đã hoàn toàn biến thành ma nhân.

Nhưng thứ này thì không phải như vậy.

Tôi nhớ lại cảnh Jang Seonyeon chém đôi ngọn lửa của mình khi nãy.

Tôi cứ nghĩ hắn sẽ né chiêu đó—ai ngờ lại vung kiếm cắt thẳng, một nhát chém sạch sẽ xuyên qua biển lửa, ngay lập tức vô hiệu hóa nó.

Vút!

Trong lúc còn đang ngẫm nghĩ, thanh kiếm của Jang Seonyeon đột ngột xé gió lao tới.

Đường kiếm nhắm thẳng vào cổ tôi, cực nhanh và dứt khoát—

Rắc!

Tôi nghiêng đầu né tránh rồi chộp lấy cổ tay cầm kiếm của hắn, vặn mạnh.

Không có lấy một chút do dự trong hành động tàn bạo ấy.

『AGGHHHH—!』

Lần này thì Jang Seonyeon gào thét thực sự.

Nãy giờ hắn vẫn cố kiềm chế tiếng hét, nhưng có vẻ như sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.

Tôi có hơi ngạc nhiên khi thấy hắn vẫn còn sức tiếp tục tấn công tôi.

Hắn vẫn còn dám ra đòn sao? Mình đe dọa chưa đủ à?

Tôi tưởng mình đã gieo vào đầu hắn đủ nỗi khiếp sợ rồi—

Khiến hắn phải cúi gằm mặt xuống, im lặng nhận phán quyết trong tương lai.

Tôi muốn sau trận này, chỉ cần nghe đến tên tôi thôi, hắn cũng phải run lẩy bẩy mà tránh xa, bỏ ngay cái ý định cản đường tôi.

Dù gì thì tôi vẫn chưa thể giết hắn ngay lúc này, nên tôi chỉ định đánh phủ đầu cho hắn biết điều sớm một chút để sau này dễ bề ra tay.

Thế mà tên đó vẫn chưa chịu buông bỏ chiến ý.

Vậy thì…

Để xem rốt cuộc hắn chịu được đến đâu.

Nếu tôi muốn giết thì hắn đã chết từ lâu rồi.

Nhưng nếu muốn “nghiền nát” hắn, tôi cần phải cẩn trọng hơn chút.

Không được đánh quá tay, không được gây thương tổn vĩnh viễn, phải kiểm soát lực…

Tôi tự nhủ với mình liên tục như vậy.

Ít nhất, tôi cũng không nên đánh hắn đến mức không chữa trị được.

Tôi chưa thể để mối quan hệ với Võ Lâm Minh sụp đổ chỉ vì một cơn giận dữ bộc phát.

Tôi không cần thêm một kẻ thù vào lúc này.

Những chuyện kiểu này phiền thật.

Có rất nhiều kẻ tôi muốn giết nhưng lại không được phép giết.

Tôi biết đời vốn không như ý mình,

Nhưng đến cả thứ rác rưởi thế này mà cũng không được động vào thì đúng là bất công quá rồi đấy.

Nếu đã vậy thì mình hồi quy để làm cái quái gì? Chẳng được tích sự gì cả, cuối cùng vẫn bị ràng buộc bởi thế sự.

Tôi tung cước đá gãy khớp gối Jang Seonyeon, ép hắn khuỵu xuống thêm một lần nữa.

『Nếu ngươi cứ tiếp tục chạy lông nhông như thế, không khéo lại—』

Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang lên ngay tức thì, buộc tôi phải giơ tay lên che chắn.

Thằng chó đó vừa tung kiếm khí vào mặt tôi.

Rõ ràng tôi đã bẻ gãy tay phải hắn, cổ tay trái cầm kiếm cũng vừa bị vặn nát xong, sao hắn vẫn còn làm được thế?

Ồ?

Jang Seonyeon thật sự tiếp tục vung kiếm với cổ tay đã nát bấy.

Tôi không rõ sau trận này hắn định chữa trị thế nào.

Nhưng dám liều đến mức đó—ý chí này thì tôi buộc phải công nhận.

Suy cho cùng, hắn ta về bản chất vẫn là một võ giả huh?

Tôi lùi nửa bước lấy đà, dùng chân còn lại xoay người, tung một cú đá mạnh vào ngực hắn.

Bốp!

Thân thể hắn bị hất bay ra sau như bao cát.

Tôi liếc nhanh về phía góc võ đài, quan sát phản ứng của trọng tài.

Sàn đấu đã bị phá nát tơi bời, còn thân thể Jang Seonyeon thì gần như không còn hình dạng con người nữa.

Với tình trạng thảm hại như vậy, hắn rõ ràng không còn đủ khả năng tiếp tục chiến đấu.

Có vẻ trọng tài cũng nhận ra điều đó, ánh mắt ông bắt đầu dao động.

Nhưng ông ta không thể can thiệp.

Vì hắn vẫn chưa đầu hàng.

Nếu người thi đấu chưa ngất xỉu, hoặc trận đấu chưa phân thắng bại rõ ràng, thì trọng tài không được phép dừng trận.

Vậy mà hắn vẫn còn muốn tiếp tục sao?

Hắn phải biết chắc mình đã không còn cửa thắng rồi.

Ngay cả khi sử dụng đến thứ sức mạnh khác thường kia, kết cục vẫn sẽ không đổi.

Tuy nhiên, hắn vẫn không chịu nhận thua?

Hmm, không giống hắn chút nào.

Tôi bắt đầu thấy tò mò về sự khác biệt này với con người trước đây của hắn.

Nếu là Jang Seonyeon của kiếp trước mà tôi biết, hắn tuyệt đối sẽ không hành động ngu xuẩn như vậy.

Hắn sẽ tạm thời rút lui, nhẫn nhịn, rồi quay về trong bóng tối, dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào đó để đạt được mục đích của mình.

Hay là, tên này ở thời điểm hiện tại… không giống với kẻ thù mà mình từng biết?

Tôi không muốn nghĩ theo hướng đó.

Đó là một trong những khả năng tôi ghét phải đối mặt nhất.

Kể cả khi hắn có thay đổi, thì nó cũng chẳng quan trọng.

Tôi không định thay đổi bất cứ thứ gì chỉ vì điều đó.

Những gì tôi định làm, tôi sẽ không từ bỏ.

Cho dù hắn giờ chỉ là một thiếu niên chưa nhiễm bụi đời, chỉ đơn giản là một thằng nhóc say men sức mạnh mới có được—

Thì miễn là ký ức về những gì ngươi từng làm vẫn còn nguyên trong đầu ta…

Ta sẽ không dừng tay.

Việc tôi đang làm chẳng phải cao thượng gì như tha thứ hay báo thù.

Đây chỉ đơn giản là cơn thịnh nộ của tôi, và kẻ phải hứng chịu nó—chính là hắn.

Lý do tôi cứ nhắm vào ngực hắn từ nãy đến giờ cũng vì đó là chỗ hắn đã để lại vết thương trên người Namgung Bi-ah.

Còn chuyện gieo rắc nỗi sợ hãi cho hắn?

Dù có gán cho bao nhiêu cái cớ cao siêu đi chăng nữa, thì rốt cuộc—tất cả cũng chỉ là để giải tỏa cảm xúc cá nhân của tôi thôi.

Nếu tôi không trút được cơn giận này, tôi sẽ phát điên mất.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là thánh nhân.

Và tôi cũng chẳng muốn tự lừa mình như vậy.

Vì chính ảo tưởng đó mới là thứ độc dược khiến người ta chết mòn.

Tôi từng sống một kiếp người tầm thường, dơ bẩn, và hèn hạ.

Và chính quá khứ đó đã nhào nặn nên tôi của hiện tại.

Đừng chối bỏ quá khứ.

Càng phủ nhận bản chất của chính mình, thì càng rời xa con đường hướng tới Thiên Đỉnh.

Tôi đã tự hứa mình sẽ thế chỗ của Wi Seol-Ah cơ mà.

Thế nên, tôi phải bước lên cao hơn.

Cao hơn nữa, cao hơn nhiều so với hiện tại.

Vậy nên, thời gian dành cho ngươi, một kẻ còn thấp hèn hơn cả ta… không còn nhiều đâu.

Đã đến lúc phải kết thúc rồi.

Dù xả giận thế này vẫn chưa đã tay, nhưng kéo dài thêm cũng chẳng để làm gì.

Dứt điểm tại đây là vừa đẹp.

…Tuy vậy, tôi vẫn muốn tặng hắn một món quà tiễn biệt.

Một “lễ vật” chia tay, gọi là nhân dịp quen biết nhau một trận.

Kết thúc bằng một cú móc hàm thì hơi vô vị nhỉ?

Ít nhất cũng phải bẻ thêm một khớp tay,

Hoặc chơi khăm một chút ở chỗ hiểm hạ bộ… Chí ít cũng phải chọn một.[note71964]

Tôi cảm thấy mình mà không làm vậy thì về sau sẽ hối tiếc lắm.

Ngay lúc đó—

Rắc… rắc…

Jang Seonyeon từ từ gượng dậy.

Âm thanh xương cốt ma sát nhau vang lên rợn người, cho thấy hắn đang cố ép thân thể rệu rã của mình đứng lên.

Toàn bộ cơ thể đã bị biến dạng đến mức thê thảm, chỉ riêng việc đứng dậy thôi cũng là một cực hình.

Nỗi đau mà hắn đang chịu đựng hẳn phải dữ dội đến mức xuyên thấu tủy sống.

Hắn chịu đau giỏi hơn mình nghĩ…

Tôi đang định đánh giá cao ý chí kiên cường đó—

Thì đột nhiên, một luồng khí lạ lẫm bò dọc sống lưng tôi như một con rắn độc, khiến toàn thân tôi nổi da gà.

Tôi lập tức cảnh giác.

Bởi tôi đã từng chứng kiến hiện tượng này rất nhiều lần trong kiếp trước.

Chỉ là… tôi không nghĩ mình sẽ phải thấy lại nó sớm đến vậy ở kiếp này.

『Lại thêm một thằng ngu…』

Đôi mắt của Jang Seonyeon, vào khoảnh khắc hắn đứng dậy, đã trở nên trắng dã—hoàn toàn trống rỗng.

Hắn chắc chắn đã đánh mất ý thức, rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Vậy thì làm sao hắn vẫn có thể cử động được?

…Hắn bị chính sức mạnh của mình nuốt chửng.

Khi một ma nhân lạm dụng Ma Khí quá mức, vượt qua giới hạn chịu đựng của thể chất, hay ép buộc cơ thể hoạt động bất chấp cái giá phải trả…

Tâm trí họ sẽ bị nghiền nát, chỉ còn lại hình hài bị biến thành ma vật.

Tôi gọi trạng thái đó là "bị sức mạnh ăn tươi nuốt sống".

Và giờ, Jang Seonyeon đang rơi đúng vào trạng thái ấy.

Dù Khí hắn đang dùng không phải là Ma Khí, dường như tác dụng phụ của chúng không khác gì nhau mấy.

…Có khi nào do mình đã xuống tay hơi quá không?

Hmm, có thể lắm.

Tôi quả thực đã dồn hắn vào đường cùng, đến mức nếu không dùng sức mạnh kia thì chắc chắn hắn sẽ chết, rồi không dừng lại ở đó, tiếp tục đánh đập hắn túi bụi...

Tôi nheo mắt, nhìn Jang Seonyeon lảo đảo bước về phía mình.

Nếu cứ để mặc như thế, hắn sẽ không chết.

Nhưng cũng rất có thể, tinh thần hắn sẽ bị bào mòn đến vỡ vụn—không bao giờ trở lại được nữa.

Một kẻ không còn tâm trí, chỉ còn thể xác…

Hay là cứ để hắn trở thành phế nhân kiểu này luôn nhỉ?

Cũng không tệ.

Nếu hắn ngã gục ở trạng thái này, người ta sẽ nghĩ rằng hắn đã chiến đấu đến cùng để bảo vệ danh dự của một võ giả.

Như vậy, Minh Chủ cũng chẳng có cớ trách cứ gì tôi.

Ông ấy chắc chắn sẽ giận tôi, nhưng cùng lắm là đay nghiến trong lòng vì thương con, chứ ngoài mặt thì chẳng thể làm gì.

Còn nếu ông ta vẫn muốn đổ lỗi lên đầu mình, thì cứ gọi Nhị trưởng lão tới là xong.

Không biết cái lão gấu già đó có giúp được gì không…

Tất nhiên, tôi vẫn muốn tự tay kết liễu Jang Seonyeon vào một ngày nào đó. Nó sẽ khiến tôi hả giận hơn rất nhiều.

Nhưng tôi cũng không khờ dại đến mức phá hỏng cả kế hoạch chỉ vì oán hận cá nhân.

Vẫn còn quá nhiều thứ quan trọng hơn ở phía trước.

Tôi vừa nghĩ, vừa vào thế thủ.

Jang Seonyeon, kẻ vừa đứng lên bằng thân thể đã rách nát, chỉ nhìn tôi trân trân.

Một ánh nhìn rỗng tuếch, vô hồn.

Tôi lập tức vận Hỏa Khí bảo vệ toàn thân, chuẩn bị ứng phó nếu hắn vồ tới.

Nhưng trái với dự đoán—

Hắn không hề tấn công.

Thay vào đó…

『Là ngươi.』

Đột nhiên, hắn bắt chuyện với tôi.

Phát âm vẫn rõ ràng rành mạch đến khác thường, dù môi hắn đã sưng vù, nứt toạc máu.

Không thể nào… hắn vẫn còn ý thức?

『Cái gì?』

Tôi hỏi lại, không hiểu hắn đang cố nói gì.

Nhưng tên khốn đó chẳng buồn đáp lại—chỉ tiếp tục lải nhải điều hắn muốn nói.

『Ta cứ ngỡ có thứ gì đã vỡ nát… hóa ra là ngươi.』

Cái điệu cười khúc khích phát ra từ hắn khiến tôi cảm thấy bất an một cách khó hiểu.

Không một chút do dự, tôi lao đến siết chặt cổ hắn.

Một cảm giác kỳ lạ như có điện giật chạy toàn thân, làm tôi dựng hết cả gai ốc.

Từng giọt mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên trán tôi.

Tôi không biết tại sao mình lại cảm thấy ghê tởm đến vậy.

Tôi ghì chặt cơ thể của Jang Seonyeon xuống đất, gằn giọng hỏi:

『Rốt cuộc ngươi là cái quái gì?』

Nghe thấy tiếng gầm gừ của tôi, Jang Seonyeon—vẫn bị tôi bóp cổ—lại nở một nụ cười méo mó.

Hắn không cử động môi, không biểu lộ gì… vậy mà vẫn bật ra được một tiếng cười khe khẽ.

『Câu đó, là điều ta cũng muốn hỏi. Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là gì?』

『…Gì cơ?』

Siếttt—

Tôi siết mạnh hơn, bàn tay tăng lực xiết lên cổ hắn.

Chỉ cần hắn nói nhảm thêm một câu nữa thôi, tôi sẽ nghiền nát cổ họng đó ngay lập tức.

Nhưng miệng hắn vẫn không ngừng chuyển động, chẳng hề bận tâm đến cảnh cáo của tôi.

『Ngươi là cái gì, mà lại có thể mang trong mình nhiều thứ đến thế…?』

Cổ họng bị bóp nghẹt đáng lý ra phải khiến hắn nghẹt thở, không thể nói nổi.

Vậy mà hắn vẫn tiếp tục… giọng nói mạch lạc, từng từ từng chữ không hề đứt đoạn.

『Ngươi… Ngươi không phải là Jang Seonyeon.』

Tôi có thể cảm nhận được—thứ trước mặt tôi không còn là Jang Seonyeon nữa.

Chẳng lẽ hắn cũng có một thứ gì đó sống ký sinh trong cơ thể?

Suy cho cùng, kiếp này tôi đã nuốt phải không ít thứ quái đản, đến mức trong người tôi bây giờ chẳng khác gì cái hang ổ.

Thành ra chuyện người sống chung với thứ khác cũng không còn lạ lẫm gì.

Bản thân tôi còn đang chứa chấp hồn ma của lão Shin cơ mà.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ khác.

[Hiiiii…]

…Tôi nghe thấy nó.

Một âm thanh réo rắt vang lên—trực tiếp trong đầu tôi.

Ban đầu, tôi tưởng là lão Shin đã quay lại.

Lão Shin…?

Tôi cũng chẳng bất ngờ lắm nếu ông ấy đột ngột xuất hiện trở lại.

Vì thế, tôi vội gọi thử.

Lão Sh—

[Hiii… Hiiii… Đói quá…]

Một giọng nói lạ hoắc, rõ mồn một như có ai đó thì thầm ngay sau gáy.

…Không phải lão Shin.

『Lại cái quái gì nữa đây…』

[Đói quá… Ăn… Ăn cái kia điii…]

Giọng nói bắt đầu lan rộng trong đầu tôi như một đám rễ độc thâm nhập vào thần kinh.

Cùng lúc đó, đan điền tôi run rẩy dữ dội.

Khí trong người bắt đầu sôi trào, mất kiểm soát—như thể quyền kiểm soát cơ thể đang dần bị cưỡng đoạt.

Ngay lúc trận đấu sắp kết thúc thì sự cố kiểu này lại xảy ra!?

[Ăn… đi…! Cái đó… phải ăn… ăn hết…]

Chất giọng đó như tổ hợp của hàng chục, hàng trăm tiếng nói khác nhau trộn lẫn lại—như một bầy ruồi vỡ tổ gào thét cùng lúc.

Mới nghe vài câu thôi mà đầu tôi đã đau như muốn nổ tung.

…Giọng này…

Giữa cơn đau giằng xé tâm trí, tôi chợt nhận ra—

Tôi đã từng nghe giọng nói này trước đây.

Lúc đấu với Namgung Cheonjun, ngay khoảnh khắc tôi hấp thụ Khí của hắn…

Và khi giao chiến với Ya Hyeoljeok ở Thiểm Tây, ngay trước lúc tôi mất ý thức…

Chính là nó.

Uuuung…

『…!』

Tôi nghiến chặt răng, gồng mình chịu đựng cơn đau đầu như muốn xé nát hộp sọ—đồng thời cảm thấy nội Khí đang tự ý lưu chuyển quanh cơ thể.

Ma Đạo Tuyền Hấp Công lại tự động kích hoạt bất chấp ý chí của tôi.

Khốn kiếp, lần này thì không được!

Nếu tôi lại vô thức hấp thụ thêm Khí lần nữa, nó sẽ khiến người khác sinh nghi mất.

Mà chuyện tôi có khả năng hấp thụ Khí—tuyệt đối không được để lộ.

Nếu chuyện đó bị phanh phui thì rắc rối lắm.

Tôi không muốn phải đối mặt với những nghi ngờ không cần thiết.

Tôi lập tức định rút tay lại, cắt đứt dòng hấp thụ—

Soạt!

Nhưng tôi không ngờ chính Jang Seonyeon lại nắm chặt lấy cổ tay tôi, không thả tôi ra.

『Thì ra là thế… Cảm giác này…』

Ngay sau đó, hắn khẽ bật cười, giọng điệu như thể vừa nhận ra điều gì đó.

『Đem bóng tối nhốt vào một thân xác nhỏ bé à… Một tồn tại to lớn như thế lại chưa khiến vật chứa vỡ vụn… Lẽ nào là vì cái “bát” của ngươi đủ rộng? Không, ta không nghĩ vậy.』

Tôi chỉ muốn quát vào mặt hắn: “Ngươi đang lảm nhảm cái đéo gì thế!?”

Nhưng cổ họng tôi nghẹn ứ, không tài nào bật ra tiếng.

Lũ điên này… sao không chịu xuất hiện từng đứa một mà cứ lũ lượt kéo đến cùng lúc thế!?

Mỗi đứa một lúc thì tôi còn biết đường mà xử lý chứ.

Chứ kiểu bầy đàn thế này chỉ khiến mọi chuyện càng rối tung rối mù.

Hắn chắc hẳn phải cảm nhận được Khí đang bị rút khỏi cơ thể—

Thế nhưng tên khốn đó không những không chịu buông tay, mà còn siết chặt hơn nữa.

Cái sức mạnh chó má gì vậy…!?

Nếu là Jang Seonyeon bình thường thì tôi đã có thể gạt phăng ra dễ như trở bàn tay.

Thế mà giờ đây, vì một lý do nào đó, tôi lại không thể.

『Dù ta không hiểu vì sao Chúa tể của Vô Để Uyên (vực thẳm không đáy) lại cư ngụ trong thân xác của một đứa trẻ như ngươi… Nhưng phát hiện này quả là đáng mừng.』

Lượng Khí đang tràn vào cơ thể tôi mang cùng bản chất với Khí của Namgung Cheonjun—

Nhưng đậm đặc hơn, sâu hơn, và cũng… bẩn thỉu hơn.

Cái thân xác chết tiệt của tôi, chẳng hiểu vì sao, lại đang nuốt chửng thứ Khí ấy như một món mỹ vị.

『Ngươi đói đến mức ăn ngấu nghiến như vậy…』

Câu nói đó đã xác nhận tất cả.

Tên khốn kiếp này biết rõ rằng tôi đang hút sạch Khí của hắn…

Nhưng hắn không hề kháng cự, mà thay vào đó, cố tình để mặc cho nó xảy ra.

Thụp!

Sau một khoảng thời gian tưởng như bất tận, cuối cùng Jang Seonyeon cũng buông tay.

Ngay lập tức, cơ thể hắn sụp xuống như một khối sáp chảy, không còn chút sức lực nào.

『Tiểu tử…』

Hắn gọi tôi, nhưng tôi chẳng thể nào trả lời.

Thân thể tôi đã rời khỏi tầm kiểm soát.

Tay chân rũ rượi, như thể sức sống đã bị rút sạch.

『Nhân dịp vui được tái ngộ với vết nứt, ta sẽ để lại cho ngươi một món quà. Dã thú trong cơ thể ngươi… hẳn cũng sẽ vui mừng đón nhận nó.』

『…Ta muốn trao đi tất cả, nhưng tiếc thay—thân xác và linh hồn của đứa trẻ này vẫn còn hữu dụng, nên tạm thời không thể ban trọn cho ngươi được.』

『Vậy nên… nếu một ngày nào đó ngươi thấy món quà này hợp ý, thì hãy tìm đến ta.』

Lời nói của Jang Seonyeon vừa dứt—

Tôi loạng choạng, khuỵu một gối xuống, rồi đổ người ra sàn.

Dù cảm giác cơ thể đang dần quay trở lại, nhưng miệng tôi vẫn cứng đờ, không thể nói nổi một lời.

Cổ họng tôi như bị thứ gì đó chặn lại.

『Rất vui được gặp ngươi. Nếu sau này có dịp chạm mặt Vũ Cơ, hãy truyền lời rằng—』

Cơ thể của Jang Seonyeon từ từ khép mắt lại.

Ngay trước khoảnh khắc hoàn toàn mất ý thức, hắn thì thào thêm một câu:

『Ta, Dok Gojun, đang tìm đến ngươi, tiểu tử.』

Sau khi nói xong những lời khó hiểu đó, mắt của Jang Seonyeon hoàn toàn nhắm lại, còn tôi thì nằm đó thở dốc.

Vừa vì chỗ Khí lạ thâm nhập vào người,

Vừa vì mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, quá dồn dập.

Cứ như một giấc mơ điên loạn vậy.

Tôi cần thời gian để sắp xếp lại tất cả.

Trọng tài lập tức chạy tới bên cạnh Jang Seonyeon, cúi xuống kiểm tra tình trạng của hắn.

『…』

Sau một hồi chạm vào người, trọng tài gật đầu nhẹ nhõm.

Ông ta đã xác nhận rằng hắn vẫn còn sống.

Ngay sau đó—

『Chiến thắng thuộc về Gu Yangcheon của gia tộc Gu.』

Giọng trọng tài vang lên, tuyên bố phần thắng thuộc về tôi.

– WAAAAAHHHHHH!!!

Tiếng hò reo long trời lở đất từ khán đài nổ tung sau bầu không khí im lặng kéo dài.

Nhưng…

Gương mặt tôi vẫn nhăn nhó—chân mày không hề giãn ra dù chỉ một chút.

Ghi chú

[Lên trên]
Ý ở đây là hạ đo ván nhanh lẹ nên không cần làm rách áo đối phương
Ý ở đây là hạ đo ván nhanh lẹ nên không cần làm rách áo đối phương
[Lên trên]
Chơi ác vl, toàn nhắm vào hai hòn dái người ta
Chơi ác vl, toàn nhắm vào hai hòn dái người ta
Bình luận (24)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

24 Bình luận

Để thành Thâm Uyên Chi Vương nghe hay hơn
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Maybe, nhưng t chỉ dịch theo phiên âm thôi, chứ ko nghĩ/bịa ra được
Xem thêm
lắm plot twist vậy con thú trong main còn chx bt bí mật về tầng hầm rồi mẹ main nay lại thêm một lão nữa đọc xong lú quá mn
Xem thêm
TRANS
peak
Xem thêm
Ông nào nữa vịii
Với k nhẽ chúa tể của vực sâu vô đáy ở trong ng main là thiên ma à? Thiên ma ký sinh trong main ư
Xem thêm
tác giả điên vãi nho
Xem thêm
ờ vậy gia tộc main lâu đời là vật chứ của mấy bố bá conmej nó đạo
Xem thêm