Lần đầu tiên tôi gặp tên khốn đó là vào thời điểm tôi vừa được phong làm Thiếu chủ của gia tộc.
Cũng chính là lần đầu tôi xuất hiện tại Long Phụng Chi Hội.
Sự kiện ấy diễn ra cách vài năm so với bây giờ ở kiếp này—trước khi tôi hồi quy.
Thông thường, khi một người trở thành Thiếu chủ, cách thế nhân nhìn nhận họ cũng thay đổi: từ một thiên tài trẻ tuổi trở thành một nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất định trong võ lâm Trung Nguyên.
Và cũng chính vì cái sĩ diện ngu ngốc của mình, tôi đã ngoan cố không chịu tham gia bất kỳ buổi tụ họp nào dành cho thế hệ trẻ.
Huống hồ, việc tôi được gọi là Thiếu chủ vốn dĩ cũng chỉ là chuyện nửa vời, chưa hề được chính thức công nhận.
Tôi lại là kiểu người quanh năm ru rú trong nhà, chẳng bước chân ra khỏi cổng lớn, nên buộc phải ra ngoài bắt đầu mở rộng mối quan hệ.
Một kẻ có tính cách tệ hại như tôi ngày đó thì gặp gỡ kết thân thế nào được?
Nhưng tôi đâu có quyền từ chối—đó là mệnh lệnh từ gia tộc.
Vóc dáng khi ấy của tôi có thể trưởng thành hơn hiện tại, nhưng tâm trí thì đã mục nát từ gốc rễ.
Sự tự ti giấu trong lòng, niềm kiêu hãnh ngốc nghếch và áp lực đè nặng từ những trọng trách tương lai… tất cả đủ để bóp nghẹt một thanh niên mới lớn như tôi.
Lúc bấy giờ, tôi chỉ bị xem như một kẻ chuyên gây rối, nhưng đến khi gần bước sang tuổi hai mươi, lời đồn về tôi đã khác.
Ác quỷ vùng Sơn Tây.
Nỗi ô nhục của gia tộc Gu.
Tôi bị gán cho những danh xưng đầy khinh miệt, nên tình cảnh khi ấy chẳng giống gì hiện tại.
Cũng bởi vậy, tôi chẳng thể tận hưởng bữa yến tiệc hôm đó như một người bình thường.
Nói thật, ký ức của tôi về ngày hôm đó khá mờ nhạt.
Tôi thậm chí còn không chắc liệu Wi Seol-Ah, Tang Soyeol hay Moyong Hi-ah có mặt ở đó không.
Cả Yung Pung, Tiềm Long, rồi Lôi Long nữa…?
Tôi thực sự không nhớ nổi mình có gặp ai trong số họ hôm ấy.
Thế cũng đủ để hiểu, trạng thái tinh thần của tôi lúc đó tệ đến mức nào.
Thế nhưng—có một điều tôi nhớ như in.
– Rất hân hạnh được gặp Thiếu gia Gu.
Bàn tay đưa ra trước mặt tôi.
Đôi mắt híp lại như lưỡi liềm, kèm theo một nụ cười nhã nhặn.
Và giọng nói giả tạo, mang theo vẻ chính trực.
Tôi vẫn nhớ rõ tất cả những chi tiết đó.
– Tại hạ là Jang Seonyeon.
Không phải vì tôi có ấn tượng gì đặc biệt.
Lại càng không phải vì cảm động trước một kẻ chủ động bước đến chào hỏi tôi—người đang đứng một mình trong xó.
Không đời nào tôi lại cảm kích chỉ vì một gã con trai tiến đến bắt chuyện với mình.
Chỉ có một lý do duy nhất khiến tình huống tưởng chừng rất đỗi bình thường ấy lại khắc sâu trong trí nhớ tôi đến vậy—
– Dù không xứng đáng, người ta vẫn gọi tôi là Tân Tinh.
…chính là vì, đó là khởi đầu của một mối nghiệt duyên.
***
Ngày diễn ra trận chung kết của giải đấu hữu nghị cuối cùng cũng đến.
Trời đã ngả về chiều.
Có lẽ sẽ có người thắc mắc vì sao trận đấu lại được tổ chức vào giờ muộn như thế, nhưng thật ra, lý do rất đơn giản—đó là thời điểm người dân Hà Nam nhộn nhịp và hào hứng nhất trong ngày.
Cũng nhờ vậy mà tôi được ăn một bữa no nê, rồi chợp mắt một lát trước khi ra sân, nên chẳng thấy phiền gì mấy.
『Cố hết sức mình nhé, Thiếu gia!』
Wi Seol-Ah cổ vũ, giọng tràn đầy khí thế.
Tôi không biết có phải vì bữa trưa quá ngon miệng hay không, mà trông em ấy tươi tắn hơn hẳn mọi khi.
Tôi nhìn gương mặt rạng rỡ đó một lúc, rồi đưa tay xoa đầu em ấy.
『Ưuu~』
『Ta sẽ cố.』
Cố thế nào thì tôi cũng không rõ.
Tôi thậm chí còn không chắc liệu hắn có xứng đáng để tôi phải dốc toàn lực hay không.
『Mà sao em lại ra đây trong cái thời tiết rét thế này?』
Đang giữa mùa đông, gió thổi qua lạnh cắt cả da cả thịt.
Chỉ cần để tay trần ra ngoài một chút là đầu ngón tay đã tê buốt rồi.
『Nhưng mà…』
『Nhưng mà cái gì.』
Đôi khi Wi Seol-Ah lại nhìn tôi bằng ánh mắt như thế.
Giống như ánh mắt của một bà mẹ tiễn con đi xa vậy.
Trong khi chính em ấy trẻ con và hậu đậu hơn tôi cơ mà, sao cứ hay nhìn tôi kiểu đó vậy nhỉ?
Tôi biết mối quan hệ giữa tôi và em ấy không phải kiểu chủ – tớ thông thường, và em ấy cũng chỉ giữ cái vẻ lễ phép ấy cho có, kiểu hình thức bề ngoài thôi…
Nhưng kể cả vậy, mỗi lần em ấy cư xử như thế, tôi vẫn thấy khá lạ lẫm.
『Người ta nhìn vào lại tưởng em là mẹ ta mất.』
『…Hả?』
Wi Seol-Ah ngơ ngác nhìn tôi như thể đang hỏi “Ngài nói cái gì thế?”, khiến tôi cười nhạt.
…À, tôi lại vô thức nhắc đến mẹ rồi.
Khoảnh khắc nhận ra điều ấy, tôi chợt khựng lại.
Vì chính tôi đã lỡ miệng nói ra điều không nên nói.
Chẳng lẽ… tôi đã quên rồi ư?
Không, mình chưa từng quên.
Không đời nào.
Bởi đây là chuyện tôi không được phép quên.
Một ngày nào đó, trong tương lai không xa, tôi sẽ phải hỏi cha chuyện này.
Và kết thúc câu chuyện còn dang dở ấy.
Tôi lặng lẽ nhìn khuôn mặt của Wi Seol-Ah giữa cơn gió lạnh thổi ngang.
Sau đó, tôi nhấc tay khỏi đầu em ấy, chuyển sang nghịch chiếc trâm cài tóc.
Có lẽ vì chất liệu rẻ tiền, cảm giác khi chạm vào nó không dễ chịu cho lắm.
Lúc tôi đang mân mê nó, Wi Seol-Ah bỗng giật mình, lùi lại một bước giữ khoảng cách.
『Hở?』
Tôi nhíu mày nhìn em ấy, không hiểu sao lại phản ứng như vậy, thì thấy Wi Seol-Ah vội đưa tay lên che đầu—chính xác là che phần có cài trâm.
『Sao thế?』
『Em… em không trả nó lại đâu…』
『Không trả gì cơ?』
『Cái đó…! Món ngài tặng em… nó là của em mà!』
…Em ấy tưởng tôi định lấy lại chiếc trâm sao?
Wi Seol-Ah trừng mắt nhìn tôi đầy cảnh giác, ánh nhìn dữ dội đến mức hiếm thấy ở em ấy.
Tôi thở dài và đáp:
『Ta có định lấy nó đâu. Mà nếu có lấy thì ta dùng để làm gì?』
『Nh-Nhỡ đâu Thiếu gia đem nó tặng cho người khác thì sao…』
『…Em nghĩ ta là cái loại lấy đồ đã tặng rồi đem cho người khác à?』
Trên đời này làm gì có thể loại nào keo kiệt đến thế?
『Với em… nó rất quý giá…』
Thấy em ấy bảo vệ chiếc trâm bằng mọi giá, ra sức che giấu nó như thể sợ bị cướp mất, tôi nhất thời không biết phải nói gì.
Nó có gì to tát đâu.
Chỉ là một món đồ tôi tiện tay mua ngoài phố thôi mà.
Tôi không biết có phải vì phản ứng quá đà của Wi Seol-Ah hay không, nhưng đột nhiên tôi lại thấy khó lòng nhìn thẳng vào mắt em ấy.
Tôi định hắng giọng một tiếng để đổi chủ đề, thì một giọng nói khác chen vào.
『…Với tôi cũng vậy.』
Namgung Bi-ah đang đứng lơ ngơ, ánh mắt vẫn còn vương vẻ mỏi mệt như vừa bước ra khỏi một giấc ngủ sâu.
Thấy cô ấy, tôi chỉ biết thở dài.
『Tôi đã bảo cô đi ngồi nghỉ rồi mà.』
『…Tôi đang nghỉ đây.』
『Nhìn cô thế này mà gọi là đang nghỉ hả? Đồ ngốc.』
Không hiểu cô ấy lết thân tới tận đây làm gì, trong khi chỗ ngồi cho khán giả thì ở tận đằng kia…
Huống hồ, cô còn đang là bệnh nhân nữa.
『Tôi ổn mà…』
『Ổn ở đâu? Nói tôi nghe xem nào.』
『…』
Nghe tôi hỏi vậy, Namgung Bi-ah bất chợt im lặng, mặt lộ vẻ đăm chiêu như thể đang thật sự cân nhắc.
Sao lại cần phải suy nghĩ cho một câu trách mắng…
Sau một lúc trăn trở, cô ấy mới mở miệng nói bằng giọng yếu xìu:
『…Ah, đau quá…』
Không phải là nghĩ ra được cách phản bác, mà đúng hơn là… cô đã chọn đầu hàng.
Giờ thì lại đem cái lý do “tôi là bệnh nhân” ra làm cái cớ để đòi được chiều.
Tôi không nhịn được liền bật cười—
Một nụ cười bất lực trước cái tình huống ngớ ngẩn này.
Mà Tang Soyeol đi đâu rồi nhỉ? Để mặc hai đứa ngốc ở đây…
Chắc cô ấy lại đi tìm Tuyết Phụng nữa rồi.
Dạo này, Tang Soyeol hay lui tới chỗ Moyong Hi-ah lắm.
『Đau thì sao? Muốn tôi làm gì? Thổi cho cô đỡ đau chắc?』
『…Có được không?』
『…Cô điên rồi à…?』
Tôi chỉ nói đùa thôi mà cô ấy lại nghiêm túc tưởng thật.
Tôi còn sắp phải lên võ đài tỉ thí nữa, vậy mà giờ lại thấy bản thân sắp thua trắng vì… nhức đầu quá chừng.
Mà bệnh nhân thì tôi cũng không nỡ búng trán.
Khi tôi còn đang đứng ngây ra, nhìn cô ấy với ánh mắt kiểu “Không đời nào”,
Namgung Bi-ah bỗng cúi đầu xuống, chìa đỉnh đầu về phía tôi, vẻ mặt thì thất vọng như thể vừa bị ai cướp mất kẹo.
『Gì vậy?』
『Nếu không thì… Xoa đầu đi…』
『Cô càng lúc càng giống con nít đấy, biết không?』
Dạo gần đây, cô ấy làm nũng ngày một nhiều.
Nếu đem so với cô ở kiếp trước thì đúng là hai người hoàn toàn khác nhau.
Chỉ mới vài tháng trước thôi, đến việc muốn nhờ xoa đầu cũng còn đỏ mặt ngại ngùng, chỉ dám rụt rè dúi nhẹ đầu vào người ta.
Thế mà giờ đây, mở miệng xin thẳng thừng luôn.
Tất nhiên, lỗi một phần cũng do tôi nuông chiều cô ấy quá mức, không nỡ từ chối.
Nếu là tôi ở kiếp trước mà nhìn thấy cảnh này thì chắc tôi đã ngất xỉu vì sốc rồi.
Có khi mình còn nhăn mặt chửi: “Con điên này đang nói cái quái gì vậy?”
Nhưng có lẽ… chính những thay đổi nhỏ nhặt như vậy, khi tích tụ theo thời gian, lại khiến lòng tôi dần thay đổi.
『Lần trước cô nói là sẽ cho tôi xem thứ gì đó, đúng không?』
Tôi vừa hỏi, vừa nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy.
Làn tóc trắng mềm mại lướt qua lòng bàn tay tôi, như lụa mỏng dưới làn sương sớm.
Namgung Bi-ah khẽ giật mình khi nghe câu hỏi.
Cùng lúc đó, tôi thấy đỉnh đầu cô ấy hơi ửng đỏ.
『…Oh.』
Cô ấy không đáp gì thêm.
Phản hồi tôi nhận lại chỉ là đôi tai đỏ ửng lên.
Tôi vuốt tóc cô xuống đến gần chỗ tai thì đưa tay chạm nhẹ vào vành tai cô ấy.
Nó ấm áp một cách lạ thường.
…nhất là trong cái thời tiết giá buốt thế này.
『…Xin lỗi.』
Namgung Bi-ah bất ngờ lên tiếng xin lỗi.
Xin lỗi? Vì chuyện gì?
Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt ngạc nhiên.
『Tôi chưa cho cậu thấy được gì cả…』
À…
Hóa ra là vì chuyện đó.
Namgung Bi-ah nghĩ rằng vì thua trận nên cô không thể cho tôi thấy điều gì cả.
Cô ấy thật sự không hiểu bản thân mình chút nào.
Cô đã cho tôi thấy rất nhiều rồi, sao lại nói là không có gì?
Namgung Bi-ah đã cho tôi thấy được tiềm năng gần như vô hạn của mình.
Cho tôi thấy rằng, chỉ với nỗ lực của riêng mình, cô có thể tiến xa đến nhường nào.
Cô không phải là kiểu người cần được bảo bọc.
Tôi chưa bao giờ nghĩ Namgung Bi-ah là một người yếu đuối không thể tự đứng vững.
Cô biết không?
Ngay lúc này đây, người ta đã gọi cô bằng đủ mọi danh hiệu: Kiếm Vũ Cơ, Tiểu Kiếm Hậu…
Mặc dù cái danh xưng được đồn đại nhiều nhất hiện tại lại là “Đệ Nhất Mỹ Nhân An Huy” gì đó.
Nhưng mặc kệ chuyện thắng thua—
Trong trận đấu đó, Namgung Bi-ah đã đạt được rất nhiều điều.
Thậm chí… có khi còn nhiều hơn cả tôi.
『Tôi thấy hết rồi. Đừng lo.』
Tôi không giỏi trong việc an ủi người khác, nên những lời vụng về này là tất cả những gì tôi có thể nói ra.
『Tôi theo dõi cô suốt từ đầu đến cuối. Không bỏ sót một điều gì cả.』
Kể cả những điều mà trước đây tôi chưa từng hiểu về cô—giờ tôi đều đã thấy rõ.
Vậy nên… tôi thực lòng mong cô ấy đừng mang bộ mặt u sầu ấy nữa.
『Thôi, đừng làm mặt mếu nữa. Về nghỉ đi. Trời lạnh lắm đấy.』
Dù vết thương không nặng, lại được chữa trị kịp thời nên hồi phục khá nhanh…
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô ấy có thể tự nhiên đi lại như thế này.
Tôi chỉ liếc qua là biết cô ấy đang vận Khí để giữ cơ thể ấm và ổn định.
Đó là một cách làm rất thô—và không nên dùng nếu nội Khí trong người không dư dả.
Tôi tính mắng cô ấy một trận, nhưng thời gian không cho phép.
Tôi sắp phải bước lên võ đài rồi.
『Dắt cô ấy về chỗ ngồi đi.』
Cuối cùng, tôi kéo tay Wi Seol-Ah lại, giao Namgung Bi-ah cho em ấy.
Vì nếu không làm thế thì chắc cô ấy cũng chẳng chịu rời đi.
『Ể… Nhưng em cũng muốn ở lại xem mà…』
Vấn đề là Wi Seol-Ah cũng không ngoan ngoãn nghe lời tôi.
Nhưng may mắn thay, tôi đã chuẩn bị sẵn phương án cho mấy lúc như thế này.
『Có cần ta gọi Hongwa không?』
『Em… em đi liền… Chị Bi-ah, mình đi thôi.』
Wi Seol-Ah lúc nào cũng nghe lời Hongwa tuyệt đối.
Sau khi dõi theo bóng hai người họ rời đi trong tiếc nuối, tôi quay người bước thẳng lên võ đài.
Tạp niệm của con người là thứ chẳng bao giờ có điểm dừng.
Dù có chậm đến đâu, nó vẫn cứ lặng lẽ bò đến tận cùng con đường.
Namgung Bi-ah đã dốc lòng để cho tôi thấy điều cô muốn…
Nên giờ đến lượt tôi phải đáp lại cô ấy.
Khi tôi bước lên sàn đấu, tôi thấy Jang Seonyeon đã đứng chờ sẵn từ lúc nào.
Tôi còn tưởng hắn phải bị thương kha khá sau trận đấu với Namgung Bi-ah, nhưng xem ra tình trạng của hắn vẫn tốt hơn tôi tưởng.
Và rồi—mắt chúng tôi chạm nhau.
Tên khốn ấy mỉm cười khi thấy tôi, rồi lên tiếng chào:
『Rất hân hạnh được gặp cậu.』
– Rất hân hạnh được gặp Thiếu gia Gu.
Chỉ là một lời chào xã giao bình thường thôi, nhưng không hiểu sao trong tai tôi lại vang lên đúng giọng nói đó, cái giọng tôi đã từng nghe ở kiếp trước.
Bối cảnh bây giờ khác, tuổi tác cũng đã khác, giọng nói thậm chí còn cao hơn hẳn…
Thế mà tại sao lại nghe giống đến thế?
『Vậy là chúng ta lại gặp nhau. Lúc mới gặp, tôi cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay.』
『Ta thì có đấy.』
Jang Seonyeon nghiêng đầu trước câu trả lời của tôi.
『Ý cậu là, cậu đã biết trước hai ta sẽ gặp nhau ở trận chung kết sao?』
『Phải. Ta biết thừa rồi.』
Lẽ ra tôi nên giữ đúng lễ nghĩa tối thiểu, nhưng quả thật… rất khó để làm được điều đó khi ngay từ đầu tôi đã chẳng có lấy một chút kính trọng nào dành cho hắn.
Mà trên hết—tôi đơn giản là không chịu nổi cái ý nghĩ phải dùng kính ngữ với tên khốn này.
『Mọi chuyện vốn dĩ đã được sắp đặt như vậy. Từ đầu đến giờ là kế hoạch của các ngươi hết.』
『Hmm…』
Tôi biết lời mình có phần quá đáng.
Thực tế thì, Jang Seonyeon dù có bốc thăm rơi vào bảng đấu nào cũng sẽ tiến được đến trận chung kết với thực lực của hắn.
Trừ khi ngay vòng đầu đã đụng độ tôi.
Chỉ là cách sắp xếp thứ tự trận đấu được tính toán kỹ lưỡng để thu hút sự chú ý về phía hắn nhiều nhất có thể mà thôi.
Rất có thể họ đã mong đợi Tuyết Phụng sẽ đối đầu với hắn ở chung kết.
Một kịch bản quá quen thuộc, khi Võ Lâm Minh vẫn còn nắm quyền trong tay.
『Tôi có thể hỏi lý do không?』
Jang Seonyeon hỏi.
『Lý do gì? Vì sao ta lại chắc chắn như thế à?』
『Không, không phải chuyện đó.』
『Vậy thì chuyện gì?』
『Tại sao thiếu gia Gu lại tỏ ra thù địch với tôi như vậy?』
Một câu hỏi sắc lạnh như băng đá.
Vậy mà tên khốn ấy vẫn giữ nguyên cái nụ cười trơ tráo trên gương mặt, thực sự khiến người ta phát ngán.
『Tôi chẳng làm gì để thiếu gia Gu phải căm ghét tôi cả.』
『Đúng. Ngươi chưa làm gì hết.』
『Nếu vậy thì… tôi không khỏi băn khoăn vì sao thiếu gia Gu lại ghét tôi đến mức này. Tôi thực sự không hiểu.』
Hắn nói đúng.
Tên này chưa từng làm gì tôi cả.
Ít nhất là… cho đến giờ phút hiện tại.
Tôi hít sâu, cố dằn xuống sát khí đang trào lên dữ dội trong người, rồi đáp:
『Chẳng lẽ ta không có quyền ghét ngươi?』
『Tôi không thể can thiệp vào cảm xúc của người khác, nhưng cậu không nghĩ như vậy là quá bất công cho tôi—』
『Ngươi cũng ghét ta đấy thôi.』
Jang Seonyeon lập tức nín lặng khi bị tôi cắt ngang.
Không phải vì bị ngắt lời mà hắn ta câm miệng, mà vì nội dung của lời tôi vừa nói.
『Ta nói sai à?』
『…Sao thiếu gia lại nghĩ như vậy?』
Tôi nhận ra một vết rạn nhỏ xuất hiện trên nụ cười của Jang Seonyeon.
Tại sao tôi lại nghĩ như vậy ư?
Đơn giản thôi.
Không cần tinh ý cũng thấy được—kẻ mà hắn căm ghét nhất, chính là tôi.
Tôi có thể nhận ra điều đó từ ánh mắt, lời nói, và hành động của hắn.
Nhờ vào những ký ức còn sót lại từ tiền kiếp.
Biến cố Ma Giới Dịch Chuyển trong kiếp trước của tôi.
Sự kiện khiến mọi người chấn động, được cho là một “thiên tai” thảm khốc, khi rất nhiều thiên tài trẻ tuổi bấy giờ đang tham dự Long Phụng Chi Hội bị cuốn vào Ma Giới…
Nhưng sự thật—không phải vậy.
Kẻ đứng sau tất cả, thủ phạm thực sự của vụ đó… chính là Jang Seonyeon.
Mục tiêu của hắn khi đó, có lẽ là Tiềm Long.
Tên khốn ấy căm ghét Tiềm Long đến tận xương tủy.
Lòng thù hận điên cuồng đó đã khiến hắn gây nên một tai họa chưa từng có trong lịch sử võ lâm.
Và đáng tiếc là, đến khi tôi nhận ra sự thật về những gì đã xảy ra…
Thì mọi chuyện đã quá muộn.
『Đừng cố ra vẻ tử tế nữa, phát ớn lắm. Tốt nhất là dẹp ngay cái nụ cười đó đi.』
『Hm.』
『Ta đã cố nhịn lắm rồi đấy, nhưng việc này thật sự rất khó. Vậy nên ngươi cũng không cần phải giả vờ nữa đâu.』
Tôi đã cố thật.
Đã cố gắng nhẫn nhịn, thậm chí giả vờ phớt lờ hắn ta,
Nhưng nghĩ lại thì, tôi vốn đâu cần phải làm thế.
Nó chẳng hợp với tính tôi tí nào.
Chỉ khi thẳng thừng xả vào mặt hắn vài câu, tôi mới thấy cảm thấy khá hơn được.
『Thiếu gia Gu.』
Dường như Jang Seonyeon đã bắt đầu không thể giữ nổi mặt nạ của mình—nụ cười giả tạo trên gương mặt hắn dần tắt ngấm.
Tôi cứ tưởng hắn thuộc dạng giỏi chịu đựng lắm, hóa ra cũng chẳng hơn ai.
『Biểu cảm đó ổn đấy. Cứ giữ cái gương mặt đó mà sống đi. Ta cũng thấy như thế dễ thở hơn.』
『…Một người mang huyết thống trực hệ, xuất thân từ dòng dõi quý tộc mà lại có thể mắc sai lầm thế này sao?』
『Còn khối sai lầm nữa đang chờ đấy. Với lại ta đến đây là có sự cho phép hẳn hoi—họ cho ta quyền làm loạn bao nhiêu tùy thích.』
Tất nhiên, người “cho phép” không phải là cha tôi.
Nhưng cũng chẳng sao. Nhị trưởng lão sẽ chịu trách nhiệm thay tôi.
Không rõ có phải vì tôi cứ nói ngang ngược mãi hay không, cuối cùng Jang Seonyeon cũng thở dài, rồi điều chỉnh lại tư thế.
『Tôi phải thừa nhận… thiếu gia Gu đúng là một võ giả có thiên phú rất cao.』
『Nhiều người cũng khen ta như vậy.』
Tự miệng nói ra thì hơi mặt dày thật, cũng khá xấu hổ.
Nhưng có vẻ hắn chẳng để tâm, tên khốn ấy vẫn tiếp tục làu bàu.
Hơi thở hắn phả ra thành từng làn khói trắng, chứng tỏ không khí xung quanh lạnh đến mức nào.
『Tuy nhiên, dẫu cậu có tài năng xuất chúng, riêng sự khiêm tốn thì lại có vẻ thiếu trầm trọng.』
Lời hắn nói không sai, nhưng vì chúng phát ra từ chính miệng hắn nên tôi chỉ thấy buồn cười.
Tôi bất giác bật cười.
Tôi có cảm giác như mình đang chứng kiến quá khứ đen tối của ai đó vậy.
『Rồi sao?』
『Sự khiêm tốn mà cậu thiếu ấy… tôi hy vọng cậu sẽ tìm lại được nó trong trận đấu hôm nay.』
Ý hắn là, hắn sẽ dạy tôi một bài học.
Tôi có thể đáp trả bằng cả đống lý lẽ, nhưng cuối cùng tôi chẳng buồn nói nữa.
Chỉ cần nhìn sự cay cú trong ánh mắt ngập tràn tư tưởng thối nát kia cũng đủ rồi.
Mà tôi lại thích cái kiểu đối đầu này hơn.
『May thật.』
『...?』
Jang Seonyeon thoáng ngạc nhiên trước lời nói đột ngột của tôi, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài.
Có lẽ sau trận đấu với Namgung Bi-ah, hắn đã học được chút gì đó.
『Ngươi biết không? Ta đã hơi lo một chuyện.』
Vừa dứt lời, giọng trọng tài cũng vang lên, tuyên bố thời khắc bắt đầu trận chung kết.
—Trận chung kết, Gu Yangcheon của gia tộc Gu đấu với…
『Ta đã lo, nhỡ đâu ở thời điểm này, ngươi lại là một người tốt thì ta chẳng biết nên làm gì.』
『Tự nhiên nói gì vậy…』
『Ta chỉ có vài khúc mắc khó gỡ thôi. Nhưng giờ gặp ngươi, đầu óc ta sáng tỏ rồi.』
—Jang Seonyeon của gia tộc Taeryung.
『À, tiện đây nhắc luôn…』
—Bắt đầu.
『Ta không có ý định nương tay đâu. Ngươi nên bung hết sức ngay từ đầu đi. Đừng phí công thăm dò hay chơi trò thận trọng gì cả.』
『Cậu đang nói cái gì—!』
Bùm!
『Ughh…!』
Giữa lúc Jang Seonyeon còn đang nói dở, một tiếng va chạm bất ngờ vang lên cùng tiếng rên đau đớn bật ra từ miệng hắn.
Tầm nhìn của hắn đột nhiên đảo lộn.
Cơ thể bị nhấc bổng khỏi mặt đất, bao trùm bởi hơi nóng dữ dội không tưởng.
Cơn đau ở ngực thậm chí còn chưa kịp truyền lên não thì…
Rầm—!
Cú va chạm tiếp theo giáng xuống, ép thẳng mặt Jang Seonyeon đập xuống nền võ đài.
Đá vụn bắn tung tóe, mặt sàn nứt toác, để lộ rõ uy lực khủng khiếp của cú đánh.
Jang Seonyeon hoàn toàn choáng váng, không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra, tại sao cơ thể hắn lại bị vất ngược xuôi như cái bao rách đến vậy.
Suy cho cùng, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Hắn cắn răng chịu đau, gồng người dựng dậy thân thể run rẩy…
Nhưng rồi—một giọng nói trầm trầm vang lên ngay trước mặt hắn.
『Trước tiên…』
Giọng nói như vọng lại từ một hang động sâu thẳm.
Và cảm xúc nặng nề, đầy tàn bạo chứa trong giọng nói ấy khiến Jang Seonyeon rùng mình.
『Bắt đầu từ cánh tay nhé?』
Chỉ là một câu nói rất đỗi bình thản.
Vậy mà lại khiến sống lưng Jang Seonyeon lạnh toát.


16 Bình luận