• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 173: Đây chỉ là trùng hợp thôi (2)

17 Bình luận - Độ dài: 3,820 từ - Cập nhật:

Căn chòi được dựng khá tươm tất, thoạt nhìn tưởng chắc chắn, nhưng thực chất đó chỉ là vẻ bề ngoài. Bên trong, nhiều khe hở nhỏ rải rác khắp nơi, để mặc cho gió đông lạnh buốt lùa vào.

Mùa đông, với những kẻ ăn mày, chẳng khác gì địa ngục trần gian. Năm nào cũng có người không chịu nổi rét mà chết cóng.

Chuwong, dẫu sao cũng là một cao thủ võ lâm, nhờ vào nội công hộ thể mà còn cầm cự được. Nhưng đám ăn mày cấp thấp bên dưới thì không được như thế.

Chính vì vậy, hắn luôn ghét mùa đông. Đó là mùa hắn bất lực nhất, không làm được gì để giúp thuộc hạ mình sống sót.

『Đại ca…』

Một đệ tử Cái Bang trong chòi lên tiếng gọi.

『Gì?』

『Sao anh không thu lại mộc phù?』

Chuwong quay mắt nhìn về phía chiếc thẻ gỗ đang nằm trên bàn—chính là mộc phù mà hắn định trao cho Chân Long khi nãy.

『Hmm...』

Có điều, có lẽ tên ăn mày kia không hỏi về mảnh thẻ ấy.

Ý hắn là mộc phù Nhất Khất—thứ mà Chân Long đã rút ra từ trong áo.

Hắn thắc mắc vì sao Chuwong không thu lại cái thẻ ấy từ Chân Long.

『Thằng ngu, ta dám lấy lại cái đó chắc?』

『Nhưng… dù gì yêu cầu cũng đã chấp nhận rồi, chẳng phải theo quy tắc thì nên thu hồi sao?』

Nếu là quy trình thông thường, thì đúng là vậy.

Chiếc thẻ gỗ mà Chuwong chuẩn bị ban nãy là loại mộc phù thông thường, không giới hạn số lần sử dụng, có thể dùng để nhận thông tin cơ bản từ chi nhánh địa phương.

Nó cũng không đến nỗi hiếm và còn được cấp cho nhiều người khác.

Còn mộc phù Nhất Khất mà Chân Long lấy ra thì hoàn toàn khác.

Đó là tín vật đặc biệt, chỉ được trao cho những người từng cứu mạng hoặc có ân với Bang chủ.

Chỉ cần xuất trình phù là Cái Bang bắt buộc phải cung cấp bất kỳ thông tin nào được yêu cầu trong phạm vi. Nếu không có sẵn, thì cũng phải tìm cho ra bằng mọi giá.

Dù là chuyện gì đi chăng nữa, yêu cầu đó luôn được xử lý trước tiên. Nếu cần thiết, Bang chủ còn phải đích thân ra mặt.

Vậy mà Chân Long lại có thứ đó...?

Khoảnh khắc cậu ta rút thẻ đó ra khỏi áo, Chuwong gần như choáng váng, suýt nữa thì ngã ngửa.

Đó đâu phải thứ mà một hậu kỳ chi tú bình thường có thể giữ trong tay?

Hàng giả chăng...?

Ý nghĩ ấy vụt lóe lên, nhưng bị hắn nhanh chóng gạt bỏ.

Dù gia tộc Gu không sánh được với Tứ Đại Gia Tộc, họ vẫn là một gia tộc danh giá.

Không đời nào một người thừa kế chính thống như Chân Long lại làm trò hèn hạ như cầm mộc phù giả đi lòe thiên hạ.

Tất nhiên, họ vẫn nên kiểm tra lại cho chắc, nhưng Chuwong gần như tin chắc đó là đồ thật.

『Đại ca?』

『Agh, im mồm đi! Cho ta yên chút… đầu đang loạn lắm rồi đây.』

Bị giục, Chuwong gắt lên, rồi gãi đầu soàn soạt.

Đúng là như tên kia nói, mộc phù Nhất Khất là loại chỉ dùng được một lần.

Một khi yêu cầu đã được tiếp nhận, thẻ sẽ hết hiệu lực và nên được thu hồi.

Nhưng đó… không phải việc ta có thể quyết định.

Dù Chân Long đã đưa ra yêu cầu, nhưng việc thu lại thẻ là quyền hạn của Bang chủ, chẳng liên quan gì tới hắn.

Chưa kể, cậu ta còn nói đây là một yêu cầu cá nhân, chứ không đứng tên Cái Bang, nên bản chất chuyện này hắn không biết phải dựa vào đâu để quyết định.

Có lẽ vì biết điều đó, Chân Long mới cố ý cho hắn xem phù—chứ không trực tiếp giao nộp hay nhờ vả chính thức.

『...Chậc.』

Gọi là Chân Long quả không sai.

Không chỉ sở hữu thực lực vượt trội, đầu óc cậu ta cũng cáo già chẳng kém bất kỳ kẻ lão luyện nào trong giang hồ.

Chuwong lại đưa tay gãi đầu, rồi quay ra phía sau hỏi:

『…Ngươi còn nhớ rõ Chân Long đã yêu cầu điều gì không?』

Tên ăn mày lập tức trả lời:

『Ngài ấy muốn điều tra về Hwangbo Seon của gia tộc Hwangbo, và… cả Đấu Long nữa.』

Gia tộc Hwangbo—nơi xuất thân của Hwangbo Cheolwi, người vừa lần đầu đại diện gia tộc tham gia Long Phụng Chi Hội tại yến tiệc năm nay.

Tuy không để lại ấn tượng gì mạnh, nhưng xét về huyết thống danh gia và tố chất tiềm tàng, hắn cũng là một nhân tài đáng lưu tâm.

Còn Hwangbo Seon… là ai nhỉ?

Chưa từng nghe qua cái tên này.

Không nổi bật trong gia tộc, không vang danh trên giang hồ—vậy thì tại sao Chân Long lại muốn nhắm đến người đó?

Về phần Đấu Long…

Trong số những người được gọi là Long và Phụng, Đấu Long là kẻ mờ nhạt nhất.

Hắn chỉ xuất hiện đúng một lần duy nhất.

Vậy mà chỉ với một lần xuất hiện, hắn lập tức được tôn xưng là “Đấu Long” nhờ vào chiến tích chấn động—một danh hiệu huy hoàng.

Nhưng sau đó, hắn biến mất không để lại dấu vết. Không tham gia thêm Long Phụng Chi Hội, cũng chẳng có bất kỳ hoạt động nào gây chú ý.

Rồi theo thời gian, người ta cũng dần quên hắn.

Ngay cả Chuwong cũng từng cố gắng tìm gặp hắn vài lần…

…Nhưng nghĩ lại, đó là quãng ký ức hắn chẳng muốn nhắc tới.

Một bóng đen u ám mà hắn thà chôn chặt còn hơn lật lại.

So với Kiếm Phụng vốn đã nóng nảy, kẻ đó thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều.

Gác chuyện đó sang một bên, Chuwong lại nhớ đến Gu Yangcheon—người vừa quăng cho hắn một cái kiểu “nhờ vả” rồi lặng lẽ bỏ đi như không có gì.

Không rõ cậu ta đang toan tính điều gì…

Không... Có lẽ vì ý định rõ ràng quá nên hắn mới thấy lạ?

Cứ như thể cậu ta muốn tạo dựng quan hệ với mình vậy…

Ngoài mặt thì tỏ ra thờ ơ, khó chịu với mọi thứ, nhưng lại không hề từ chối gặp mặt.

Cách cậu ta chủ động tiếp chuyện, thái độ nửa hờ hững nửa dò xét, rồi đột ngột rút mộc phù đặc biệt ra để đưa ra một yêu cầu cá nhân—những hành động không nhất thiết phải làm, nhưng lại cố tình để hắn thấy.

Chuwong cảm thấy như mình đang bị đặt vào một ván cờ.

Một hậu bối thậm chí chưa sống bằng nửa tuổi hắn, lại khiến hắn có cảm giác bị thử… thật nực cười.

Suy cho cùng, hắn vẫn là một võ giả đi trước cậu. Một tiền bối lại bị hậu bối chơi đùa thì thử hỏi không phật lòng kiểu gì?

Nhưng buồn cười thay, Gu Yangcheon – hay đúng hơn, “Chân Long” – lại là người duy nhất khiến hắn cảm thấy chuyện mình bị đối xử như vậy… có thể chấp nhận được.

Khí tức áp đảo nhưng được che giấu tinh vi ấy—hắn chưa từng cảm nhận được từ bất kỳ thiên tài trẻ tuổi nào khác.

Một thiếu niên, chưa đầy trưởng thành, lại mang theo áp lực nặng nề đến thế—đủ khiến lòng tự trọng của hắn phải lặng đi trong chốc lát.

Ít nhất, cũng nhờ biết sức mạnh thật sự của cậu mà hắn mới đỡ thấy xấu hổ.

Nếu là người khác, có khi hắn đã tự ái đến nỗi quay lưng bỏ đi từ lâu rồi.

Mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tự trọng cái quái gì chứ?

Tự giễu bản thân, Chuwong khẽ bật cười.

Một kẻ hành khất lang bạt như hắn, sống lay lắt giữa đường, chỉ biết dựa hơi người khác để tồn tại—có gì để gọi là tự trọng không?

Chỉ cần sống sót qua ngày là đủ rồi.

Danh xưng "Chân Long" lại hợp với cậu ta đến kỳ lạ.

Tuy Gu Yangcheon có vẻ chẳng ưa cái danh ấy cho lắm.

Sau một hồi suy nghĩ, Chuwong cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

『Bangchu.』

『Vâng, đại ca.』

『Về cái mộc phù mà Chân Long cầm… chuyện đó để ta tự lo liệu. Việc của ngươi là giữ mồm giữ miệng cho kín vào.』

『Ơ? Ý đại ca là… không báo cáo lên Đàn chủ à?』

『Đã bảo là để ta xử lý cơ mà. Cứ im miệng mà làm theo đi. Nếu thật sự cần báo cáo, đích thân ta sẽ nói.』

『Nhưng mà đại ca… lần trước anh bị chửi té tát rồi còn ăn vài phát vì chậm báo cáo vụ Tân Tinh với Chân Long đấy thôi…』

『…Muốn ăn đòn thay không?』

『…Em ngậm miệng luôn đây ạ.』

Đàn chủ cái con khỉ.

Với loại việc cỡ này mà báo cáo thì không phải lên Đàn chủ, mà phải báo thẳng cho Bang chủ mới đúng.

Thậm chí hỏi trực tiếp ông ta còn nhanh hơn… nếu như bắt được.

Khổ nỗi… bắt được mới là vấn đề.

Lão già ấy, suốt ngày rượu chè say xỉn, chắc giờ đang lăn lóc ở xó xỉnh nào rồi…

Tìm lão ta, e còn khó hơn mò kim đáy bể.

— Đệ tử à.

— Vâng, sư phụ.

— Hic… Đời là một cái dây.

— Dây… gì cơ ạ?

— Là dây đấy. Bám được dây ngon… hic… thì đời nó êm ru con muỗi luôn, nghe chưa?

Cái lão già khọm đó, suốt ngày tự xưng là sư phụ, trong khi bắt đệ tử nhỏ tuổi đi ăn xin còn mình thì núp sau uống rượu no say.

Một con người với cái số “đáng đánh chết”, vậy mà từng là Minh Chủ tiền nhiệm, thậm chí còn được coi là "tai mắt" của Kiếm Tôn – một trong Tam Tôn thiên hạ.

『Đại ca, thế còn vụ ủy thác thì sao?』

『Sao với chả sướng. Đã nhận rồi thì phải làm chứ sao.』

『…Mà làm không lấy thù lao hả?』

Chuwong cầm lấy thẻ gỗ trên bàn, ném về phía Bangchu.

『Thù lao đó. Chừng này chắc đủ rồi.』

『…C-Chắc… đủ á?』

『Nếu thật sự không còn cách nào khác, thì cứ đứng tên ta. Ta sẽ tự lo.』

『Đại ca… nếu tính hết những người được để tên dưới danh nghĩa đại ca, chắc gom lại cũng đủ lập cả một đội quân đánh chiếm Hà Nam rồi đấy—Ái da!』

『Thằng nhãi này, bảo làm thì cứ làm đi! Lắm lời thế hả!?』

Bangchu ôm cục u vừa bị đánh trên đầu, la oai oái:

『Đại ca mà cứ cho người ta mượn tên kiểu này hoài, có ngày bị vạ lây chết đứng cũng chẳng oan đâu đấy!』

Tất nhiên, hắn biết rõ.

Vị đại ca của hắn xưa giờ đâu phải dạng người biết làm ăn ngăn nắp.

Tiền kiếm được bao nhiêu thì mang đi phát hết cho đám ăn mày trong xóm, vậy mà còn mơ làm Đàn chủ?

Đúng là chuyện viển vông. Đã phát sạch cho người ta rồi còn đòi ngồi vào ghế trên cái nỗi gì.

『Ta tự biết chừng mực. Lần này là lần cuối, được chưa?』

『Cái câu “lần cuối” đó, đại ca biết mình nói bao nhiêu lần rồi không…』

『Grr! Lần này chắc chắn là thật! Đừng lắm mồm nữa!』

Chuwong gầm lên, tiện chân đá văng tên ăn mày ra ngoài.

Hắn biết là tên đó lo cho mình, nhưng ai mới là người cần phải lo ở đây chứ?

Đã là ăn mày thì lo chuyện cơm áo hằng ngày của mình đi, đừng lo chuyện bao đồng.

Chuwong chẳng cần mấy kiểu lo lắng vô ích ấy.

Chính cái thứ tình cảm rách nát đó mới khiến đầu óc con người trở nên mụ mị.

Ăn mày sống được là nhờ vào sự tỉnh táo. Mà muốn tỉnh táo, thì đừng tin ai hết.

Chỉ có như vậy… mới sống lâu trong cái thế giới mục nát này.

Chuwong ngồi phịch xuống, thở ra một hơi dài.

Và rồi, hắn nhớ lại câu cuối cùng Gu Yangcheon để lại trước khi rời đi.

— Hẹn gặp lại.

Lần trước, chính hắn là người chìa tay ra trước.

Nhưng lần này lại là cậu thiếu niên ấy.

Cậu ta không thấy bẩn thỉu hay sao?

Cậu không ngần ngại nắm lấy bàn tay lấm lem của hắn—một cách tự nhiên mà không hề nhăn mặt.

Ấn tượng ấy để lại cho Chuwong một cảm xúc rất kỳ lạ, điều hắn chưa từng trải qua bao giờ.

Chỉ là một cái bắt tay thôi mà.

Mình cũng đã từng bắt tay không ít kẻ xuất thân từ các danh môn thế gia rồi. Đều là kiểu trao đổi giả tạo cả…

Chết tiệt.

Chuwong cứ bị ám ảnh mãi bởi ánh mắt ấy, khi Gu Yangcheon nhìn thẳng vào hắn.

Rốt cuộc thì... trong ánh mắt dữ tợn đó, cậu ta đã nhìn thấy gì ở hắn?

Một kẻ như mình, Chân Long muốn gì từ mình chứ?

『Đến từng này tuổi rồi mà vẫn chẳng hiểu được mẹ gì. Sống cái kiếp ăn mày cũng đáng thôi.』

Chuwong lẩm bẩm, rồi đứng phắt dậy như thể muốn đá bay mọi suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu.

Hắn không tìm được câu trả lời nào cả.

Nếu đủ thông minh, đủ sắc sảo, thì đời hắn có lẽ đã không thảm hại đến mức này.

『Đệt… cái kiếp chó gặm này nữa.』

Chuwong đạp mạnh mở toang cánh cửa chòi rồi bước thẳng ra ngoài.

Lẽ ra hắn nên nộp báo cáo về đại hội Long Phụng lần này lên cấp trên, nhưng…

Kệ mẹ nó vậy.

Nếu mấy người muốn biết thì tự đi mà điều tra.

Cùng lắm thì bị Đàn chủ chửi mắng vài câu thôi chứ gì.

Không vừa lòng thì đuổi luôn cũng được—chứ lăn lóc chôn chân ở cái xó này mấy năm rồi, ta cũng chẳng thiết tha gì nữa.

Lời thầy dạy? Lý tưởng, chí hướng? Ta không biết gì hết.

Cũng đến lúc phải tự tìm đường sống cho mình rồi.

Cứ tiếp tục như hiện tại thì chẳng ra nổi cơm cháo gì… có chết cũng chẳng ai nhớ mặt mất.

『Này.』

『Vâng, đại ca?』

『Chuyển lời cho Đàn chủ giùm ta.』

『Lời gì cơ ạ?』

『Nói là… ta đi Tây An một chuyến.』

『…Hả?』

Chuwong chẳng buồn giải thích thêm.

Hắn chỉ nói bâng quơ vậy rồi phóng người bay vút lên không trung.

Hắn nhảy về hướng Tây của Hà Nam.

Đích đến là gia tộc Bi của Tây An—nơi có một con rồng bị lãng quên.

Nơi Đấu Long, Bi Eujin đang sống ẩn mình.

***

『Không biết hắn ta có làm được trò trống gì không nữa.』

Tôi lầm bầm, hai tay ôm đống đồ ăn vừa mới mua.

Ngay lúc ấy, Gu Jeolyub đi bên cạnh liền tự nhiên đỡ lấy một phần rồi hỏi:

『Thiếu gia đang nói đến chuyện gì vậy?』

Nếu phải trả lời, thì đương nhiên là chuyện tôi đã nhờ Chuwong lo liệu.

Cơ mà mình cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều.

Nếu là một ủy thác chính thức dành cho Cái Bang thì đã khác,

Chứ đây chỉ là chuyện tôi nhờ vả riêng một mình Chuwong thôi, xong thì tốt, hỏng cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Không phải chuyện quan trọng đến mức phải lăn tăn.

Mà việc hắn không đòi mộc phù cũng coi như dấu hiệu ổn.

Ngay cả khi hắn có thu lại nó thì cũng chẳng có gì đáng nói.

Dùng thẻ đó cho một yêu cầu thế này thì hơi phí thật, nhưng tôi cũng không đến nỗi nhỏ nhen mà đi tính toán tiểu tiết để ảnh hưởng hình ảnh của bản thân.

Tôi cứ thế bước đi, không nói gì thêm.

Không rõ có phải vì thấy không khí im ắng nặng nề quá hay không, mà Gu Jeolyub lại lên tiếng hỏi tiếp:

『…Thiếu gia.』

『Sao?』

『Ngài có chắc là mình nên trực tiếp tiếp xúc với Cái Bang không?』

Nghe vậy, tôi khựng lại, quay đầu nhìn cậu ta.

Bắt gặp ánh mắt của tôi, Gu Jeolyub lập tức sững người.

『Ý cậu là gì?』

『Tôi biết Cái Bang vẫn thuộc phe Chính Phái… nhưng dù sao cũng là bang hội lớn. Thiếu gia không định báo lại với gia tộc hay sao…?』

『Không cần.』

『Huh?』

『Vì sẽ có người làm thay ta.』

Câu trả lời lạnh như nước đá khiến Gu Jeolyub mở tròn mắt kinh ngạc.

Thật ra, tôi mới là người thấy phản ứng đó của cậu ta kỳ cục.

『Không phải cậu sẽ làm à?』

『Uh… cái đó thì…』

『Chuyện rõ rành rành như ban ngày thế rồi, ta chẳng muốn tự mình xử lý mấy việc phiền phức đó làm gì. Cậu muốn báo gì cho họ thì cứ báo. Ta không quan tâm.』

Xem chừng, cậu ta không nghĩ tôi sẽ nói trắng ra như thế.

Nhưng thực tế thì—Muyeon, Gu Jeolyub, hay bất kỳ ai trong số những người tháp tùng tôi, phần lớn đều là tai mắt của gia tộc sắp đặt.

Người duy nhất tôi có thể tin tưởng được, chỉ có mỗi Wi Seol-Ah mà thôi.

À, còn một điểm khác biệt nữa: Gu Jeolyub không hoàn toàn là người của gia tộc Gu, mà chính xác hơn là người của Đại trưởng lão.

『Nói gì thì nói hết với ông nội cậu cũng được. Ta chẳng quan tâm.』

『…』

『Ông ta có biết hay không cũng chẳng thay đổi được gì đâu.』

Tôi liếc nhìn Gu Jeolyub, thấy cậu ta câm lặng như thể nghẹn lời.

Rồi tôi lại xoay người, tiếp tục bước đi.

Tính tình cậu ta không tệ, năng lực cũng ổn—đến nỗi tôi từng có ý định sẽ để cậu ta theo mình và bồi dưỡng.

Nhưng cuối cùng, Gu Jeolyub vẫn là người của Đại trưởng lão.

Vì vậy, tôi không đặt quá nhiều kỳ vọng.

Ít nhất thì… vẫn còn khả năng cứu vãn được, miễn là lão già xảo quyệt kia không bước quá giới hạn.

Đại trưởng lão chẳng khác nào con thiêu thân mù quáng lao đầu vào lửa.

Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ không kiềm chế được mà tự đốt chính mình, nên tôi mới làm ngơ như vậy.

Nếu có thể gọi là nhân nhượng, thì đó là tôi không muốn tự tay thiêu rụi ông ta.

Chỉ mong ông ta biết điều mà dừng lại đúng lúc.

Dĩ nhiên, nhìn tình hình hiện tại thì điều đó có vẻ khó thành hiện thực.

…Còn về phía Cái Bang thì tạm thời như này là đủ rồi.

Chính xác hơn là phía Chuwong, và tôi chỉ định duy trì một mối quan hệ ở mức vừa phải, có giới hạn rõ ràng.

Kiếp trước, giữa tôi và hắn cũng từng có chút giao tình, nhưng không đến mức sâu sắc lắm.

Thế nên tôi cũng chẳng cần thiết phải dây dưa với hắn nhiều hơn ở kiếp này.

Nếu có thể kết được mối lương duyên thì tốt, còn không, thì thôi.

Thật lòng mà nói, chỉ cần gặp mặt và trò chuyện một lần là đủ rồi. Phần còn lại sẽ tùy vào cách Chuwong phản ứng.

Chí ít thì tôi cũng cảm nhận được hắn đã bắt đầu để tâm đến tôi. Bằng không, thái độ của hắn đã không nghiêm túc đến vậy.

Chỉ là, không biết ấn tượng tôi để lại là tốt… hay xấu thôi.

Tôi tiện tay mua thêm vài xiên thịt nướng, rồi ném cho Gu Jeolyub một xiên.

Quay sang Muyeon, tôi gọi:

『Muyeon.』

『Vâng, thiếu gia.』

『Ta có chút việc riêng cần làm.』

Nghe tôi nói vậy, Muyeon gật đầu mà chẳng hỏi han gì thêm—đúng là tính cách vẫn không đổi.

Thấy thế, tôi cười khẩy rồi nói với cả hai:

『Vậy thì, nhớ chuyển lời lại cho họ giùm ta.』

『Huh?』

Ngay khi nói dứt câu, tôi dồn Khí xuống chân để gom nhiệt, tạo lực đạp mạnh mặt đất rồi phóng người bay đi.

Tôi cố ý vận hết tốc lực để không ai có thể theo kịp—kể cả Muyeon.

Quả nhiên, Muyeon lập tức bộc phát nội Khí định đuổi theo, nhưng sau khi nhận ra sự chênh lệch tốc độ quá lớn, anh chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ với vẻ mặt nghệt ra như bị bỏ rơi.

Đó cũng là lý do tại sao tôi phải tách nhóm khi đi gặp Chuwong.

…Khi quay về, thể nào cũng bị mấy cô nàng kia mắng cho một trận mà xem.

Hy vọng bọn họ sẽ nể tình mà nhẹ tay một tí.

…Ugh.

Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.

Tôi không muốn để Muyeon đi theo. Và tôi thừa hiểu kiểu người như anh ta—chỉ cần nghe tôi nói "tôi sẽ đi một mình", thì chắc chắn sẽ phản đối tới cùng.

Dù sao Muyeon cũng yếu hơn mình. Nên ở lại sẽ an toàn hơn…

Lý do đó, tôi có thể nói thẳng với Gu Jeolyub không chút ngần ngại,

Nhưng với Muyeon, tôi lại không thể mở miệng dễ dàng như vậy.

Có lẽ vì tôi biết anh ta đã nỗ lực ra sao, ngày đêm không ngừng vung kiếm đến mức gãy tay cũng không thấy lạ.

Xin lỗi nhé, ta sẽ quay lại sớm thôi. Mong ngươi bỏ qua cho ta lần này.

Chuyến đi này sẽ không tốn quá nhiều thời gian.

Giờ mới quá trưa, nên tôi chắc chắn sẽ về trước lúc mặt trời lặn.

Hoặc ít nhất, đó là suy nghĩ của tôi vài phút trước.

『…Sao cô lại ở đây?』

…Nếu như không có một người phụ nữ đang đứng chặn lối đi ngay dưới chân bậc thang dẫn lên Thiếu Lâm Tự.

Một mỹ nhân tuyệt sắc, khí tức lạnh lẽo mà dáng vẻ lại đầy mê hoặc.

Tuyết Phụng—Moyong Hi-ah, nhìn tôi, nghiêng người cười quyến rũ.

Rồi cô giơ chiếc quạt xếp lên che môi, thỏ thẻ bằng giọng mềm mại:

『Trùng hợp thật đấy. Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.』

『…』

Trùng hợp cái quái gì.

Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống trùng hợp chút nào.

Bình luận (17)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

17 Bình luận

ae cmt nhiệt lên để trans phấn đấu mỗi ngày 1 chap như này đi là đẹp :)) thế thì chắc 2 năm nữa kịp raw
Xem thêm
TRANS
nike
Xem thêm
cái bang trong này không có ông nào ngầu như trong truyện kim dung à. Sao bang chủ gì mà thiếu sức sống quá vậy.
Xem thêm
Toàn ăn mày thì ngầu đc chỗ nào
Xem thêm
@Quân mặt lz: hợp lý 😭😭
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
TFNC trans năng suất vậy
Xem thêm
ko hiểu sao lại tưởng tượng ra cảnh main bị tóm khi trở về=)))
Xem thêm
cục trĩ của trans chắc to bằng nắm tay
Xem thêm