• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel

Chương 172: Đây chỉ là trùng hợp thôi (1)

16 Bình luận - Độ dài: 3,862 từ - Cập nhật:

Trung Nguyên – Hà Nam.

Tại Hà Nam, có một nơi mang trong mình vô vàn ý nghĩa đặc biệt: Thiếu Lâm Tự.

Không chỉ là một trong những trụ cột chủ lực của Cửu Đại Môn Phái,

Mà cả việc Võ Lâm Minh đặt đại bản doanh tại Hà Nam cũng xuất phát từ lý do đơn giản—vì nơi đây có Thiếu Lâm.

Thế nên không có gì lạ khi nơi này được gán cho những tầng ý nghĩa vượt xa bình thường.

Trong số Cửu Phái, Thiếu Lâm sở hữu lực lượng đông đảo nhất, được hậu thuẫn nhiều nhất.

Nhìn một cách khách quan, họ gần như là hiện thân tiêu biểu cho phe Chính Phái.

Nhưng… tôi thì không nghĩ vậy.

Trong mắt tôi, Thiếu Lâm chỉ là một ổ tụ tập của lũ đầu trọc tâm đen như mực.

Lũ khốn nạn vừa cạo đầu là cạo luôn cả lương tâm, tụ lại một chỗ để đóng vai thánh nhân.

Với tôi, Thiếu Lâm là một tổ hợp đạo mạo giả dối như thế đấy.

『Vậy… khi nào thiếu gia định đến Thiếu Lâm?』

Tang Soyeol hỏi, khi chúng tôi đang dùng bữa sau buổi tiệc mừng kết thúc.

Đến thời điểm này, chuyện chúng tôi ăn cùng nhau không còn lạ gì nữa, nó đã gần như trở thành thói quen.

『Hmm… Chắc là sẽ ghé qua trước khi quay về gia tộc.』

Tôi trả lời vậy, nhưng thực tình tôi chẳng có động lực cá nhân gì để đến đó.

Nếu không vì lời dặn của lão Shin, thì tôi cũng chẳng thèm bận tâm rồi.

Dù sao mình cũng phải ghé qua ít nhất một lần, sớm hay muộn...

Không phải là tôi hoàn toàn không có việc cần làm ở đó, chỉ là nó không đến mức quan trọng thôi.

Tuy vậy, nếu đã đến Hà Nam rồi thì tiện đường ghé xem cũng chẳng thiệt gì.

Biết đâu có thể được gặp tân Thiên Long nữa.

Một tiểu tăng được chọn sẵn để kế thừa danh hiệu Thiên Long, vốn vẫn còn để trống.

Trên thực tế, cái tên này đã được nội bộ Võ Lâm Minh và Thiếu Lâm thỏa thuận ngầm định từ lâu.

Dù vậy, theo đánh giá của riêng tôi thì—ngay cả khi không có những dàn xếp đó—người ấy vẫn xứng đáng với danh hiệu này.

Chỉ tiếc là sau này lại trở thành ma nhân.

Nhưng đó là chuyện của một tương lai rất xa, và có lẽ… ở kiếp này sẽ không xảy ra.

Một đứa trẻ từng được cả Thiếu Lâm gửi gắm kỳ vọng lại sa ngã thành ma đạo—chỉ nghĩ thôi đã thấy nực cười.

Thế nhưng… cái thời đại trớ trêu đó, e là chẳng còn xa nữa.

Tôi chống cằm, chậm rãi thưởng thức chiếc bánh bao còn ấm nóng—

Thì Tang Soyeol lại e dè lên tiếng:

『Ưmm… Thiếu gia Gu…』

『Hmm?』

『Vậy… ơm… cậu định đến Thiếu Lâm cùng tiểu thư Moyong thật sao…?』

Nghe vậy, ký ức về chuyện hôm đó bất chợt ùa về.

Moyong Hi-ah bất ngờ đến tìm tôi và ngỏ lời—một điều tôi chưa từng dám tưởng tượng.

Vì sao cô ta lại nói vậy với mình chứ?

Đó không phải ai khác, mà chính là Moyong Hi-ah đấy.

Người con gái lạnh lùng, lý trí đến đáng sợ ấy—làm gì có chuyện cô ta tiếp cận tôi mà không có mục đích gì?

Tôi hiểu rất rõ con người của Moyong Hi-ah.

Cô ấy sẽ không bao giờ hành động mà không có lý do.

Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ đều không chứa cảm xúc—chỉ có tính toán.

Cô ấy sẵn sàng dùng mọi trò con bò để đạt được mục tiêu—giả vờ, diễn kịch, hay thậm chí là lừa dối.

– Không.

Chính vì vậy, tôi đã từ chối.

Một cách dứt khoát và rõ ràng.

Không phải vì tôi không tin Moyong Hi-ah.

Mà bởi tôi không muốn dính vào những rắc rối không cần thiết.

Nếu có can dự vào chuyện gì liên quan đến cô ấy, thì phải là những tình huống thật sự đáng để tôi ra tay.

May mắn là, Moyong Hi-ah chỉ gật đầu chấp nhận rồi quay đi, không chút do dự hay nuối tiếc.

Tôi còn nghĩ, nếu đã chủ động đến mức đó, ít nhất cô ấy cũng sẽ cố thuyết phục hay nói cho tôi biết lý do. Vậy mà…

Tách—

Tiếng nước rót vang lên bên cạnh khiến tôi quay đầu sang.

Namgung Bi-ah đang rót nước vào chén cho tôi.

Tôi nhìn cô ấy như muốn hỏi "Cô đang làm gì vậy?", thì Namgung Bi-ah đáp lại bằng đôi mắt lim dim nửa gà nửa gật:

『Uống… nước đi. Trông cậu có vẻ khát.』

Tôi không thực sự khát cho lắm, nhưng vì cô ấy đã rót rồi nên tôi cũng uống một ngụm cho phải phép.

Sau khi làm ướt cổ họng, tôi liếc nhìn Namgung Bi-ah và khẽ hỏi:

『Thân thể ổn rồi chứ?』

『…Ổn rồi.』

Vết thương do kiếm để lại không quá sâu, nên theo lời chẩn đoán thì cũng sẽ không để lại sẹo.

Hơn nữa, với cảnh giới hiện tại của Namgung Bi-ah, quá trình điều trị tiến triển rất thuận lợi nhờ tốc độ hồi phục nhanh chóng.

Vậy thì tốt.

Tôi đã âm thầm lo lắng trong lòng, nên giờ nghe vậy cũng thấy nhẹ nhõm đi phần nào.

Vừa lúc đó, Tang Soyeol—vẫn đang theo dõi cuộc trò chuyện một cách rất chăm chú—bất ngờ chen vào một câu:

『Có vẻ cậu mừng lắm nhỉ.』

『...Hả?』

『Cậu đến phòng bệnh thăm chị ấy mỗi ngày còn gì.』

『…Tôi đến hồi nào?』

『Kỳ lạ thật đấy. Tôi nhớ rất rõ là ngày nào cậu cũng ghé qua mà~』

…Cô ấy nhìn thấy lúc nào vậy?

Tôi đã cố lén lút lắm rồi cơ mà.

Không hiểu sao lại bị bắt quả tang…

Tự dưng bị nói trúng khiến tôi hơi lúng túng.

Và rồi như chờ đúng thời cơ, ánh mắt của Namgung Bi-ah chậm rãi chuyển về phía tôi—ánh mắt ấy chứa đầy nghi ngờ và một chút gì đó khó đoán.

Không chịu nổi cái nhìn chòng chọc ấy, tôi bất giác quay mặt đi, tránh né một cách khá vụng về.

…Phiền thật sự.

『…Tôi chỉ đến vì rảnh không có gì để làm thôi.』

Tôi viện một cái cớ và cố nói với giọng điệu bình thản nhất có thể, nhưng ánh mắt kia vẫn không hề buông tha cho tôi.

Không lẽ… đây là mục đích thật sự của Tang Soyeol? Bán đứng tôi?

Ngồi đối diện, Tang Soyeol cười khúc khích đầy khoái chí như thể vừa chứng kiến một trò tiêu khiển thú vị.

『Cười cái gì hả?』

『Thì buồn cười mà.』

Tôi không hiểu nổi chỗ nào đáng cười.

Chỉ biết thở dài một tiếng, rồi gắp lấy cái bánh bao gần nhất cho vào miệng.

Dù bị ánh mắt của Namgung Bi-ah xoáy sâu vào mặt khiến cho suýt nghẹn, tôi vẫn phải ăn.

Dạ dày thì không thể nhịn cùng lúc với cảm xúc được.

Nhai được vài miếng, tôi liếc sang bên còn lại và thấy một đôi đũa đang gắp đồ ăn một cách hờ hững.

Người cầm chúng chính là Wi Seol-Ah.

Nhìn mặt em ấy, tôi nhếch môi cười khẩy trong lòng.

Thế này mà bảo là không có gì à?

Tôi sống bao năm nay, chưa bao giờ thấy Wi Seol-Ah ăn uống hời hợt như vậy.

Nếu đến mức em ấy còn chẳng buồn ăn, thì chắc chắn đã có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra.

Tôi cũng đã hỏi em ấy vài lần sau đó, nhưng Wi Seol-Ah vẫn một mực lắc đầu, không chịu nói cho tôi biết.

Không hẳn là không trả lời, mà chỉ đáp qua loa cho có lệ, kiểu như:

“Không sao cả”, “Không có gì đâu ạ”… như một con vẹt học thuộc.

Tôi nhìn em ấy một lúc, rồi nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu em.

Nếu đã không muốn nói đến mức đó, thì có gặng hỏi cũng chẳng ích gì.

Ép buộc chỉ càng khiến em ấy thêm khó chịu mà thôi.

Khi mọi người vẫn tiếp tục ăn uống, Muyeon tiến lại gần từ phía sau và thì thầm vào tai tôi:

『Thiếu gia.』

『Nói đi. Ta nghe đây.』

Muyeon có vẻ hơi ngập ngừng một chút, rồi mới lên tiếng:

『Có người của Cái Bang đến tìm ngài.』

Tay tôi đang cầm đũa khựng lại giữa không trung.

『Ai?』

『Hắn tự xưng là Chuwong của Cái Bang, nói rằng đã từng có hẹn với ngài, muốn xin một buổi trò chuyện riêng. Nếu ngài không muốn, tôi sẽ tìm cách từ chối khéo.』

À… là chuyện đó.

Tên Chuwong từng xin tôi dành chút thời gian gặp mặt sau khi đại hội kết thúc.

Tôi có gật đầu đồng ý, nhưng không có nghĩa là tôi buộc phải làm theo.

Không biết có phải Muyeon đã đọc được suy nghĩ của tôi không, mà liền nói luôn thay lời tôi:

『Vậy để tôi từ chối và tiễn hắn đi.』

Nghe vậy, tôi giơ tay ra hiệu ngăn lại.

『Không cần đâu. Cứ bảo hắn là ta sẽ qua gặp sau khi ăn xong.』

Gặp một tên ăn mày ngay sau bữa ăn thì đúng là hơi cụt hứng…

Nhưng đây đâu phải hạng người tầm thường—mà là Chuwong, kẻ sau này sẽ được gọi là Cái Vương.

Hiện tại trông hắn có vẻ ti tiện, hèn nhát là thế…

Nhưng một khi đại họa nổ ra, chính hắn sẽ là kẻ nổi bật giữa dòng loạn thế, xứng đáng được gọi là anh hùng hơn bất kỳ ai.

Ít nhất cũng nên gặp mặt một lần, tạo chút quan hệ. Biết đâu sau này lại có ích.

Vả lại, giờ tôi đang là trung tâm của ánh nhìn thiên hạ, danh vọng lên cao—coi như tận dụng cơ hội cũng không tệ.

Tôi ăn nốt miếng bánh bao cuối cùng rồi đứng dậy khỏi bàn.

『Cứ ăn uống nghỉ ngơi đi. Ta đi một lát rồi về.』

Vừa dứt lời, Wi Seol-Ah và Tang Soyeol đã đồng thanh “Vâng ạ!”

Hai cô nàng này, từ biểu cảm đến khí chất đều giống nhau kỳ lạ—

Đứng cạnh nhau cứ như hai con thú nhỏ xinh xắn với đáng yêu, khiến người nhìn bất giác mỉm cười.

Tất nhiên, đó là ý nghĩ bên trong, chứ mặt tôi vẫn tỉnh bơ như thường.

Ra khỏi quán trọ, tôi thấy ngay vài tên ăn mày đang tụ tập gần lối vào.

Người đi đường thấy vậy thì vội vã né sang bên, không dám dây dưa với họ.

Ở Hà Nam, ăn mày hay vác mặt lảng vảng công khai như thế, thì chín phần là người của Cái Bang—

Mà đã là người của Cái Bang thì chẳng ai dám động vào.

『Giữa phố xá nhiều người qua lại mà tụ tập thế này là sao hả?』

Không hiểu sao họ lại tụ tập giữa đường thế này, nên tôi liền hỏi thẳng.

Người đứng đầu, chính là Chuwong, chỉ biết gãi đầu cười trừ:

『Hehehe… Thiếu gia nghĩ xem, ăn mày mà ngồi trong quán trọ đợi thì chẳng phải còn lạ hơn sao?』

…Ngẫm lại thì cũng không sai.

Tôi quan sát hắn rồi hỏi:

『Nghe nói ngươi tìm ta?』

『À à… Trước tiên cho tôi được gửi lời chúc mừng đã. Thiếu gia Gu… À không, giờ chắc phải gọi là Chân Long nhỉ?』

『…Đừng. Cứ gọi như cũ là được rồi.』

Chỉ mới nghe cái danh đó thôi tôi đã thấy nổi hết da gà.

Không biết ai là kẻ đầu têu gán cho tôi biệt hiệu đó nữa—chẳng lẽ là Minh Chủ à?

Tôi cau mày từ chối, khiến Chuwong thoáng khựng lại, có vẻ hơi bối rối.

Cũng phải, một thiên tài trẻ tuổi vừa giành chiến thắng vang dội mà lại không vui khi được ban danh hiệu—trông khá kỳ quặc trong mắt thiên hạ.

『Vâng… Dù sao cũng cảm ơn thiếu gia đã chịu ra gặp mặt tôi.』

『Không cần khách sáo. Có phải chuyện gì to tát đâu.』

Tuy tôi nói vậy, nhưng đối với hắn thì đúng là chuyện không nhỏ.

『Không to sao được! Ngài là quán quân của Long Phụng Chi Hội đấy!』

Vì biết chắc hắn sẽ nói thế nên tôi đã cố giữ thái độ khiêm tốn ngay từ đầu.

Lúc này mà ra vẻ quá lố chỉ tổ rước thêm phiền phức vào thân.

『Nhưng này, ngươi định nói chuyện ngay đây à?』

Dù không quá đông người, nhưng đây vẫn là đoạn phố có người qua lại.

Không phải nơi lý tưởng để nói chuyện nghiêm túc.

Quả nhiên, Chuwong như đã chuẩn bị trước, lập tức đáp:

『Không tiện bằng quán trọ, nhưng cũng đủ thoải mái và yên tĩnh! Mời thiếu gia theo tôi.』

Tôi gật đầu rồi đi theo sau hắn.

Thực lòng mà nói, có phải ngồi bệt xuống đất nói chuyện cũng chẳng sao.

Sau một kiếp sống lăn lộn, tôi chẳng còn bận tâm đến mấy chuyện lễ nghi hay hình thức nữa.

Nhưng với tư cách là hậu duệ của một gia tộc danh giá, tôi vẫn phải tỏ ra có chừng mực một chút.

Căn nhà mà Chuwong dẫn tới đúng như lời hắn nói: không sạch sẽ gì cho cam, nhưng cũng chẳng đến nỗi tồi tàn.

『T-Thiếu gia dùng chút trà nhé?』

『Có cả trà à?』

Tôi nghiêng đầu tỏ vẻ ngạc nhiên. Nơi này trông vậy mà cũng có trà sao?

Chuwong lập tức trả lời, dập tắt ngay sự tò mò của tôi:

『Không có ạ. Nhưng nếu thiếu gia muốn, tôi sẽ lập tức đi tìm cho bằng được!』

『…Thôi khỏi đi.』

Quả nhiên, tôi đoán không sai—làm gì có chuyện chỗ này có trà.

Tôi bắt chéo chân, ngồi xuống với tư thế thoải mái nhất có thể.

Ở đây chẳng cần giữ ý làm gì.

Ngay khi tôi an vị, Muyeon liền đứng ra phía sau lưng, bắt đầu cảnh gác xung quanh.

Khí tức anh ta toả ra âm thầm bao phủ nơi này, như đang ngầm cảnh cáo đám người đối diện: “Đừng có giở trò.”

Thấy vậy, Chuwong nheo mắt đầy hứng thú.

Có vẻ hắn vừa nhận ra Muyeon không phải hạng hộ vệ tầm thường.

Tôi cũng đồng tình với hắn.

Không còn bao lâu nữa đâu.

Chỉ một chút nữa thôi, Muyeon sẽ vượt qua bức tường của Thượng Cảnh.

Dù vậy, tôi nghĩ Namgung Bi-ah sẽ còn nhanh hơn cả Muyeon.

Hiện tại, cô ấy cũng đang chạm tới ranh giới giữa Nhất Lưu và Thượng Cảnh.

Với thiên phú của cô ấy, cộng thêm sự khai ngộ sau trận đấu vừa qua—thì chuyện bước qua ngưỡng cửa ấy chắc chỉ là vấn đề thời gian.         

『Nhưng này, sao cậu cũng lẽo đẽo theo ta đến đây làm gì?』

Tôi hỏi Gu Jeolyub đang trơ tráo đứng sau tôi với giọng không mấy thiện cảm.

Muyeon thì thôi không nói. Còn tên này, theo tôi làm gì?

『Ta đã bảo là cứ ở lại mà ăn tiếp đi rồi mà.』

Gu Jeolyub ấp úng một lúc rồi đáp nhỏ như muỗi kêu:

『…Gia tộc giao cho tôi nhiệm vụ hộ tống Thiếu gia.』

『Thế sao lúc Long Phụng Chi Hội diễn ra thì cậu lại trốn chui trốn lủi như chuột cống thế? Không chịu làm tròn nghĩa vụ của mình để giờ mới mò tới hả?』

『…』

『Đồ ngu, đừng tưởng ta không biết. Người như cậu ta đi guốc trong bụng luôn rồi.』

『Khụ…』

Không cần đoán cũng biết—đích thị là vì thanh kiếm do Minh Chủ ban thưởng đây mà.

Tôi từng nói sẽ tiện tay tặng lại cho Muyeon hoặc Gu Jeolyub.

Chắc cậu ta nghe được nên mới đu bám theo như thế này.

Khi đó ánh mắt còn rực cháy như có lửa cơ mà.

Giờ cậu ta trông chẳng khác gì con chó đang vẫy đuôi đợi chủ.

『Haizz… Phiền chết đi được.』

『Tôi chỉ mong muốn được bảo vệ Thiếu gia với tất cả lòng thành…』

『Ai bảo vệ ai cơ? Cái thứ yếu như sên nhà cậu á? Yếu đến mức chẳng ai dám nhờ vả.』

Tôi vừa dứt câu, Gu Jeolyub lảo đảo như thể vừa bị đâm một nhát vào tim.

Biểu cảm như bị tổn thương ghê gớm lắm—nhưng tôi nói đâu có sai. Phản bác cũng vô ích.

Cậu ta dường như cũng biết đó là sự thật nên chẳng dám hé miệng nửa lời cãi lại.

Ngay lúc đó, có một tiếng cười khe khẽ vang lên bên cạnh.

Nó tới từ Muyeon.

Gu Jeolyub trừng mắt nhìn anh ta với biểu hiện sốc nặng, còn Muyeon thì nhanh chóng đưa tay lên che miệng, vờ như chưa có chuyện gì.

Rồi, hai tên hề này cũng hợp chơi với nhau phết.

Tch tch.

Tôi khẽ tặc lưỡi, rồi quay lại nhìn Chuwong.

『Thôi được rồi, ngươi có chuyện gì muốn nói?』

Chuwong bừng tỉnh, vội chỉnh lại dáng ngồi ngay ngắn, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên.

『Thật ra thì… tôi muốn thay mặt Cái Bang ngỏ lời mời đến thiếu gia.』

Cái Bang mà lại có chuyện muốn đề nghị tôi?

Có vài suy đoán hiện lên trong đầu—nhưng trước đó, tôi cần hỏi một điều quan trọng hơn.

『Tại sao?』

Phải hỏi lý do trước đã.

Tuy có thể đoán ra phần nào, tôi vẫn muốn nghe chính miệng hắn nói ra.

Buộc đối phương phải đưa ra danh chính ngôn thuận.

Tôi chắc chắn Chuwong đã chuẩn bị sẵn một lời giải thích hợp lý.

Đúng như dự đoán, hắn lập tức mở lời, không hề chần chừ:

『Cái Bang từ lâu vẫn âm thầm hỗ trợ cho các hậu kỳ chi tú mới xuất hiện trong giang hồ.』

『Hỗ trợ? Ý là cho tiền à?』

『Trời ơi, ăn mày như bọn tôi thì lấy đâu ra tiền mà cho chứ!』

『Vậy thì là gì?』

『Hậu thuẫn mà tôi đang nói đến là thông tin đó! Cái Bang chúng tôi muốn cung cấp thông tin cho ngài!』

Vừa nói, Chuwong vừa cẩn thận lấy ra một chiếc thẻ gỗ từ trong áo, trượt nhẹ về phía tôi.

Tôi cúi xuống nhìn qua vật đó rồi ngẩng lên, ánh mắt vẫn lạnh tanh.

Thông tin à…

Gọi là “hậu thuẫn” nghe thì có vẻ hoành tráng, nhưng thực chất chẳng qua chỉ là bước lót đường, một cách “trải thảm” trước—để sau này tôi có địa vị thì tiện bề lôi kéo.

Kiểu “Chúng tôi đã giúp ngài từ thuở ban đầu đấy nhé, mong đừng quên ơn”.

Chỉ có mỗi thế thôi.

Chắc có lẽ vì tôi đã biết trước con đường Chuwong sẽ đi, và cả tương lai của Cái Bang... nên mới thấy cái “thiện chí” này nhạt thếch.

Nếu so với kỳ vọng ban đầu khi tôi đồng ý gặp mặt, thì lời mời này quả thực không đáng một xu.

Có lẽ nhận ra sắc mặt tôi dần sa sầm, Chuwong hơi luống cuống, vội vã bổ sung:

『Chiếc mộc phù này không phải loại tầm thường đâu ạ. Chỉ có một số rất ít người được cấp cho trong các chi nhánh của Cái Bang.』

『Giữ nó thì được lợi gì?』

『Chỉ cần giơ nó ra là ngài sẽ có quyền tiếp cận tất cả thông tin mà chi nhánh cấp địa phương của chúng tôi nắm giữ!』

Thông tin từ chi nhánh địa phương của Cái Bang…

Với một hậu kỳ chi tú như tôi bây giờ thì đúng là điều kiện khá hấp dẫn.

Huống chi, các gia tộc lớn từ lâu đã có dây mơ rễ má với Cái Bang.

Ai trong lớp hậu bối mà chẳng biết “thông tin” là một trong những vũ khí đáng giá nhất?

Trở thành đối tượng cần quan tâm đặc biệt, được một tổ chức tình báo rộng lớn lưu ý công tâm, tất nhiên là một dạng lợi thế.

Nhưng với tôi thì—có thật sự cần thiết không?

Lượng thông tin tôi đang nắm giữ, không ít trong số đó đến cả Cái Bang cũng chưa từng nghe tới.

Tôi không loại trừ khả năng sẽ cần đến sự hỗ trợ của họ một ngày nào đó,

Nhưng bảo tôi hoàn toàn tin tưởng vào bang phái này thì... không.

『Hmm…』

Phải làm gì đây?

Tôi hơi ngả người ra sau, lặng lẽ suy tính.

Từ chối thẳng thừng thì hơi mất lịch sự.

Dù sao mục đích ban đầu của tôi cũng chỉ là gặp mặt làm quen với Chuwong thôi.

Giờ nói chuyện thế này, xem như cũng đạt được rồi.

Nhưng… từ chối thì cũng thấy tiếc.

Với tôi, thứ nên kết giao là Chuwong, chứ không phải Cái Bang.

Tốt nhất là giữ một khoảng cách vừa phải—một mối quan hệ không quá thân thiết, nhưng cũng không quá xa cách.

Tạch… tạch…

Tôi gõ nhẹ ngón tay lên bàn.

Tôi cần thêm chút thời gian suy nghĩ.

Từ góc nhìn của Chuwong, chắc hắn đang băn khoăn không hiểu sao tôi lại phân vân nhiều đến vậy.

Dù sao thì cái mộc phù kia cũng chỉ mang tính tượng trưng.

Cái Bang chưa bao giờ vin vào cớ “Chúng tôi đã giúp” để can thiệp chuyện riêng của người nhận, kể cả khi người đó có nhờ vậy mà leo cao bay xa.

Chẳng qua đây chỉ là một trong vô số chiêu trò “làm thân” quen thuộc—cách để Cái Bang lặng lẽ mở rộng ảnh hưởng, tồn tại trong cõi giang hồ đầy biến động.

Tôi nhìn mộc phù thêm một lúc, rồi nhẹ nhàng đẩy nó trở lại về phía Chuwong.

Một cử chỉ đơn giản—nhưng mang theo rõ ràng ý từ chối.

『Ơ ơ… Thiếu gia Gu? À không, Chân Long thiếu gia? Đây thật sự là một cơ hội không dễ có mà—』

Thấy tôi từ chối, Chuwong hấp tấp lên tiếng định thuyết phục thêm.

Nhưng tôi đã lấy ra một vật từ trong người và giơ lên trước mặt hắn.

Hắn lập tức im bặt, mắt tròn miệng há.

『Ta không cần mộc phù, cũng không cần sự hậu thuẫn.』

Thứ tôi vừa lấy ra là mộc phù được Thần Y cho tặng—một loại tín vật đặc biệt, dặn rằng nếu cần sự giúp đỡ từ Cái Bang thì hãy sử dụng.

Ông ấy thậm chí còn bảo chỉ cần đưa nó ra là có thể trực tiếp gặp Bang chủ.

Tôi cười nhạt khi thấy sắc mặt gần như tê liệt của Chuwong.

『Thay vào đó… ta có thể nhờ ngươi một chuyện riêng được không?』

Yêu cầu này—e rằng hắn không từ chối được đâu.

Bình luận (16)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

16 Bình luận

Cột sống trans ổn ko chứ tốc độ này là quá=)))
Xem thêm
chưa đủ chưa đủ, phải lúc game đang hơi bí content mà vắt trans cho khô chứ đến lúc game update thì có gọi hồn cũng chả thấy đâu trừ khi lệch rate hay trúng rate :))
Xem thêm
Trans speedup à :v
Xem thêm
Comeback 🙌
Xem thêm
Trans nay mạnh vậy ?
Xem thêm
Một tên ma nhân như main thì có tư cách gì nói tới tăng nhân của thiếu lâm chứ.
Xem thêm