Web Novel
Chương 171: Ngài có muốn đi với tôi không? (2)
11 Bình luận - Độ dài: 3,767 từ - Cập nhật:
Khác hẳn những ngày tranh tài căng thẳng của Long Phụng Chi Hội, buổi lễ kết thúc lại diễn ra trong không khí yên bình.
Phải lết cái thân mỏi nhừ lên lễ đài đứng trước mặt Minh Chủ đúng là phiền phức, nhưng biết làm sao được? Tôi đâu thể bày trò ăn vạ đòi nằm bẹp ở nhà trọ mãi.
『Chúc mừng cậu đã trở thành một ngôi sao mới của võ lâm.』
『Cảm ơn ngài.』
『Con trai lập được công trạng thế này, chắc Hổ Hiệp phải vui mừng lắm nhỉ.』
『Haha... vâng... ừm...』
『Gia tộc Gu giờ đã sinh ra một Chân Long thực thụ, chẳng mấy chốc sẽ vươn mình bay cao thôi.』
Nghe Jang Cheon nói thế, tôi chợt nghĩ tới gương mặt của cha mình.
Ông ấy mà vui mừng vì chuyện này á? Người mà khi Gu Huibi trở về nhà với danh hiệu “Kiếm Phụng” cũng chỉ hời hợt buông vỏn vẹn một câu “Vậy à” cho có…
Đến lượt con trai mình giành chức vô địch cái giải này thì liệu ông ta có chút phản ứng nào không, tôi nghi ngờ lắm.
Mà Chân Long là cái khỉ gì nữa…
Nghe đâu là “rồng thật”. Kiểu một con rồng chính hiệu ấy…
Nhưng nghe tên đã thấy khúm núm rồi.
…Dù sao cũng còn đỡ hơn cái biệt hiệu ở kiếp trước.
Ít ra đời này chưa đến mức tệ như hồi đó, nên vẫn còn có thể chấp nhận được.
Nếu kiếp này mà cũng bị gán cho mấy cái biệt danh khắm khú y chang như vậy nữa thì… chỉ tưởng tượng thôi tôi đã thấy rùng mình.
Đặt danh hiệu cho người mà cứ như…
『…Haizz.』
『Sao thế?』
『Không có gì đâu… tôi chỉ hơi đau đầu chút thôi.』
Jang Cheon nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, rồi quay sang bước đến chỗ Jang Seonyeon.
Tên đó giờ người băng bó gần như kín mít—chắc do di chứng từ trận đấu hôm qua.
Thế mà tôi tưởng mình đã nhẹ tay lắm rồi đấy…
Nếu có đánh gãy xương thì tôi cũng đánh kiểu để nó tự lành lại được.
Tôi đã cẩn thận không để lại thương tích vĩnh viễn, nên chắc hắn sẽ hồi phục sớm thôi.
Lẽ ra nên nghiền nát luôn cánh tay phải của hắn thì hơn.
Nghĩ lại thì đúng là hơi tiếc.
Vì Jang Seonyeon thuận tay trái cầm kiếm, có băm tay phải cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy.
Dù sao thì…
Mục tiêu của tôi, ít nhất cũng đạt được rồi.
Bởi chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn hướng về phía tôi, là đủ hiểu hắn đang mang tâm trạng gì.
Hắn sợ mình rồi chăng?
Tôi liếc sang.
Đối diện với ánh mắt của tôi, vai Jang Seonyeon khẽ giật.
Một phản ứng có điều kiện khá tự nhiên—khó mà làm giả được.
Tôi không hoàn toàn chắc chắn, nhưng cũng chẳng cần thiết phải xác minh đến cùng.
Dù không phải là sợ, thì chỉ cần hắn rút ra được bài học nào đó từ trận đấu, thế là đủ.
Ít nhất là bây giờ.
Còn về Dok Gojun…
Kẻ bí ẩn mà tôi đã đụng mặt vào phút cuối của trận đấu.
Tên chết tiệt tự tiện nhồi Khí vào thân thể người khác trước khi biến mất.
Chỉ nghĩ đến hắn thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Giờ hắn vẫn còn trong người Jang Seonyeon sao?
Nếu đúng vậy thì mọi thứ sẽ phức tạp hơn nhiều.
Liệu Jang Seonyeon có còn nhớ chuyện hôm đó không?
Liệu hắn có biết đến cái tên Dok Gojun không?
Vân vân và mây mây…
Thành thật mà nói, tôi chỉ muốn lôi cổ Jang Seonyeon vào một căn phòng kín rồi tra khảo từ đầu đến cuối cho ra lẽ.
Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, chuyện đó rõ ràng là bất khả thi.
Cũng chính vì thế mà tôi lại càng bực bội hơn.
『Cậu đã vất vả rồi.』
『...Không có gì đâu ạ, thưa Minh Chủ.』
Jang Cheon mỉm cười, vỗ nhẹ vai Jang Seonyeon.
Jang Seonyeon cúi đầu thật sâu—trông cứ như một đứa con đang xúc động trước người cha.
Một màn cha con cảm động của tình phụ tử.
…Ít nhất là với người ngoài.
Còn trong mắt tôi, tất cả chỉ là một vở kịch được dựng lên cho người ta nhìn vào mà thôi.
Tôi nhìn Jang Seonyeon, bất giác nảy ra một nghi vấn khác.
Không lẽ hắn không nhận ra Khí của mình đã bị rút cạn à?
Dĩ nhiên, trong cơ thể hắn vẫn còn lại một ít nội Khí—là vì lúc đó Dok Gojun không cho rút hết, mà chủ động ngắt quá trình hấp thụ giữa chừng.
Dẫu vậy, lượng Khí còn lại đã giảm rõ rệt. Cảm giác thiếu hụt trong đan điền ắt hẳn rất rõ ràng, không lý nào Jang Seonyeon lại không nhận ra được.
Thế nhưng, phản ứng của hắn lại quá đỗi thờ ơ.
Tôi còn nghĩ hắn sẽ ngay lập tức tìm đến tôi khi tỉnh lại.
Cả Lôi Long cũng vậy—tưởng sẽ mò đến gây sự ngay, ai ngờ chẳng buồn ló mặt.
Nhìn từ góc độ của tôi thì đúng là nhẹ người thật, nhưng… chuyện này không thể nào coi là điềm lành.
Bởi vì một khi mọi thứ đã nằm ngoài dự đoán, thì bất cứ điều gì cũng có thể là nguy cơ.
Kiếp này… đã khác quá nhiều so với kiếp trước.
Hay đúng hơn là, có quá nhiều điều mà trước đây tôi không hề hay biết.
Những bí mật dần được hé lộ, những câu chuyện chỉ đến tận kiếp này tôi mới bắt đầu nghe thấy, tất cả khiến đầu óc tôi quay mòng mòng cả ngày.
Phải sắp xếp từ đâu đây…
Tôi đã cố gắng dọn dẹp mớ hỗn độn trong đầu mỗi ngày, nhưng chẳng có chuyện gì dễ dàng đi đến kết luận cả.
Mà đây cũng chẳng phải loại chuyện đơn giản có thể vờ như chưa từng xảy ra để phớt lờ giống mọi khi.
Tôi giữ nguyên vẻ mặt bình thản, trong khi đầu óc vẫn tiếp tục xoay vần với hàng đống suy nghĩ rối bời.
Bộc lộ cảm xúc ra lúc này chẳng giúp được gì, nên tôi đành cẩn trọng cả trong cách mình tỏ vẻ bên ngoài.
『Và như vậy, xin hãy dành một tràng pháo tay thật lớn cho những ngôi sao mới đã không ngừng nỗ lực…』
Lời phát biểu cuối cùng của Jang Cheon vừa dứt, tiếng hoan hô và vỗ tay vang rền khắp nơi.
Phần thưởng cho chức vô địch lần này là vài viên linh đan và một thanh kiếm được chế tác bởi một đại tông sư.
Nhưng tôi đâu phải kiếm thủ, và cũng chẳng có ý định trở thành một người như thế—thế nên tiện tay ném cho Muyeon hay Gu Jeolyub cũng được.
Tôi biết rõ hai tên đó đang ngó nghía thèm thuồng món đồ này lắm rồi.
Đây là của ta cơ mà, sao các ngươi lại tỏ ra phấn khích thế?
Tôi định bụng sẽ tặng cho thật, nhưng nhìn cái kiểu hai đứa to xác đó mong ngóng đến vậy, tự dưng tôi lại không muốn nữa.
Tính tôi thỉnh thoảng nhỏ mọn thế đấy.
Cô ấy thì chắc không cần đâu nhỉ?
Gương mặt của Namgung Bi-ah chợt hiện lên trong tâm trí tôi, nhưng tôi nhanh chóng gạt suy nghĩ đó đi.
Thanh kiếm mà cô ấy sẽ dùng đã được định đoạt từ lâu rồi. Tôi cũng chẳng muốn cô ấy dùng thanh nào khác.
Mà thực ra cũng đâu cần thiết phải làm vậy.
Dùng tạm kiếm khác rồi đổi lại sau cũng được thôi, nhưng tôi lại không muốn cô ấy làm thế.
Chắc đây chỉ là chút cố chấp vặt vãnh của tôi.
Nếu phải gọi tên, thì có lẽ là… sự chiếm hữu?[note72801]
WOOOOAAAAH—!!
Âm thanh inh tai bất ngờ khiến tôi phải ngoái đầu nhìn quanh.
Tiếng hò reo của mọi người vang lên khắp bốn phía, đến mức nếu không bịt tai lại thì chắc sẽ ù tai đến phát ngất.
…Hừm.
Chứng kiến khung cảnh đó, tôi cảm thấy trong lòng bỗng dâng lên một hơi nóng.
Phải diễn tả thế nào nhỉ...
Giống như cái khoảnh khắc được giẫm chân đầu tiên lên lớp tuyết trắng dày mịn, chưa từng có ai chạm vào—thứ khoái cảm đơn sơ nhưng lạ lẫm.
Một kiểu hạnh phúc ấm áp… mà tôi chưa từng trải qua bao giờ.
Tự nhiên nghĩ vớ vẩn gì thế này.
Chính tôi cũng thấy ví dụ đó lạc quẻ thật.
Chắc là do cảm xúc đang hỗn loạn đến mức bản thân chẳng còn phân biệt được đâu là tỉnh táo nữa rồi.
Tôi hít một hơi, cố ép mình trấn tĩnh lại.
Có thể đây là lần đầu tiên mọi người thực sự cổ vũ cho tôi—bất chấp việc tôi chẳng cảm thấy mình xứng đáng với nó cho lắm.
Nhưng dù có đang tận hưởng cảm giác chiến thắng không hợp với "vai diễn" của mình đi chăng nữa, tôi cũng không thể để bản thân lún quá sâu.
Tôi không thể cứ đóng giả làm một tên thích phá phách trong sân chơi của bọn trẻ con, rồi biện minh rằng mình cũng chỉ là một đứa trẻ khác được.
Xấu hổ thì cũng đành, nhưng quan trọng hơn là—nếu tôi để mình quá đắm chìm vào cảm xúc này, sau này sẽ rất khó mà dừng lại được.
Đáng ra tôi nên kìm hãm lại từ sớm.
Tôi lắc mạnh đầu, hất bay mấy thứ cảm xúc không nên có, rồi ngay lập tức bước xuống khỏi lễ đài.
Bài phát biểu vinh danh của Minh Chủ đã xong. Những nghi thức cần thiết cũng kết thúc rồi. Giờ chỉ còn việc rời khỏi nơi này.
Nhân tiện thì, trận tỉ thí giữa Namgung Bi-ah và Moyong Hi-ah rốt cuộc đã không diễn ra.
Namgung Bi-ah thì đang dưỡng thương, còn Moyong Hi-ah thì từ chối tham gia từ trước.
Dù sao vòng chung kết chính thức cũng đã kết thúc, người chiến thắng cũng đã được xướng tên, nên nếu bảo đó chỉ là một trận giao hữu để biểu diễn thì cũng không sai. Hủy bỏ chẳng ảnh hưởng gì.
Thế nhưng, cũng có không ít người tỏ ra tiếc nuối vì không được chứng kiến trận đấu giữa hai người họ.
Thậm chí mấy người đó còn mong đợi trận ấy hơn cả trận chung kết nữa cơ.
Tại hai người đó đều đẹp một cách quá đáng mà.
Namgung Bi-ah bây giờ còn được gọi là "Đệ Nhất Mỹ Nhân An Huy", lại vừa mới giành được danh hiệu mới toanh.
Còn Moyong Hi-ah thì từ lâu đã nổi tiếng nhờ nhan sắc của mình, chưa tính đến cả danh hiệu Tuyết Phụng luôn.
Hai người đẹp tỉ thí với nhau—cảnh tượng ấy mà không được chứng kiến thì đúng là tiếc thật.
Thật là... có ai thực sự muốn xem chiêu thức với võ công không vậy?
Nói trắng ra thì mọi người chỉ muốn ngắm mỹ nữ thôi.
Một dạng ham muốn vừa tầm thường, vừa lộ liễu đến buồn cười.
『Thiếu gia Gu, cậu vất vả rồi.』
Ngay khi tôi vừa bước xuống, Tang Soyeol đã nhanh chân tiến lại chào đón tôi.
Không hiểu sao hôm nay cô ấy ăn diện khá kỹ càng. Đeo thêm mấy món trang sức tôi chưa từng thấy trước đây, lớp trang điểm thì mỏng nhẹ nhưng vẫn dễ nhận ra.
Tôi nhìn một lượt rồi hỏi:
『Sao hôm nay trưng diện thế?』
『Ơ! Cậu nhận ra à? Mắt tinh thật đó nha~!』
『…Không nhận ra mới là lạ đấy.』
Trang điểm, đeo đồ nổi bật đến vậy, có mù cũng phải thấy.
『Hôm nay là ngày cuối cùng mà. Hơn nữa, người được tuyên dương là cậu, nếu cậu không ăn diện mới là chuyện lạ hơn đấy!』
『Ăn diện làm gì, rắc rối lắm.』
Làm được gì vĩ đại đâu mà phải bày vẽ…
Ugh… Chỉ tưởng tượng cảnh tôi mặc đồ bóng loáng, cài hoa lên tóc rồi phấn son lòe loẹt bước lên sân khấu thôi là đã nổi da gà khắp người.
Gu Yangcheon phiên bản "hoa cài mái tóc"…? Xin lỗi, không nuốt nổi hình ảnh đó đâu.
Tôi lắc đầu mạnh mấy cái để xua đi hình ảnh rùng rợn kia, rồi tiện thể đảo mắt nhìn quanh.
Tôi đang tìm một người.
Có vẻ Tang Soyeol đoán ra ý định đó, nên chủ động trả lời thắc mắc của tôi luôn:
『Chị Bi-ah không tới đâu. Chị ấy bảo nếu không có trận đấu thì không cần đến xem.』
『…Lạnh lùng ghê.』
『Ngủ luôn rồi. Nói là buồn ngủ nên đang nghỉ trong phòng trọ.』
『Phòng của tôi ấy hả?』
『Tất nhiên rồi.』
Cái gì mà “tất nhiên rồi” chứ? Cô ấy nói cứ như chuyện đương nhiên không bằng…
『Haa…』
Muộn như này rồi thì có nói gì bắt bẻ cũng vô ích. Tôi đành thở dài một tiếng cho qua.
Bỏ chuyện đó sang một bên, tôi rời mắt khỏi Tang Soyeol và tiến về phía Wi Seol-Ah—em ấy đang đứng hơi tách biệt với các thị nữ khác, đợi tôi.
Sáng nay trông Wi Seol-Ah có vẻ uể oải lắm, mắt lim dim suốt, nên tôi đã dặn cứ nghỉ ngơi đi cũng được.
Vậy mà… rốt cuộc cô nàng vẫn cố chấp đòi theo tôi.
『Hử?』
Khi tôi đến gần, tôi lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Vì lý do nào đó, biểu cảm của Wi Seol-Ah trông không được tốt cho lắm.
Khó mà nhận ra nếu chỉ nhìn qua—nhưng tôi có thể cảm nhận được.
Vẻ mặt hơi đông cứng, đôi mắt có phần run rẩy—tất cả đều hiện lên rất rõ với tôi.
Thấy vậy, tôi nghiêng đầu hỏi nhỏ:
『Sao thế?』
『Heh…? Dạ?』
Nhưng Wi Seol-Ah lại quyết định giả vờ như không có chuyện gì.
Giọng nói vẫn bình thường như mọi khi, nhưng phản ứng thì có vẻ gượng ép.
『Có chuyện gì xảy ra à?』
『Ơ… Không! Có chuyện gì đâu! Em không sao hết!』
Trái lại, Wi Seol-Ah còn phản ứng một cách trẻ con, như đang giỡn với tôi.
Cười tinh nghịch, trả lời to rõ ràng.
…Chẳng lẽ là tôi nhầm?
Nhưng trực giác của tôi chưa từng sai trong những chuyện thế này.
Đặc biệt là khi liên quan đến Wi Seol-Ah.
Tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt em ấy, nhưng em ấy chỉ nghiêng đầu như thể đang thắc mắc: “Sao vậy?”
Rõ ràng là có gì đó…
Nhưng có vẻ em ấy không muốn nói cho tôi biết.
Tôi cũng không gặng hỏi thêm, chỉ đưa tay lên xoa đầu em ấy.
『Có chuyện gì thì cứ nói. Như vậy ta mới biết mà giúp được.』
『Thiệt mà… Không có gì đâuuu…』
Có vẻ như Wi Seol-Ah vẫn nhất quyết không chịu nói.
Hoặc cũng có thể… là do tôi suy diễn quá lên?
Suy nghĩ đó thoáng lướt qua đầu tôi.
Tôi rút tay lại, rồi quay mắt về phía Jang Seonyeon.
Hắn cũng đang rời khỏi lễ đài, từng bước một khuất dần về phía xa.
Có lẽ chỉ là trùng hợp—nhưng đúng lúc ấy, hắn bỗng quay đầu lại nhìn về phía tôi.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Jang Seonyeon không thể hiện một cảm xúc gì. Không nở nụ cười giả tạo như lần trước, cũng không cau mày tức giận—chỉ giữ một biểu cảm trống rỗng vô hồn.
Nhưng chính sự vô cảm ấy lại cho thấy rõ—
Chiếc mặt nạ mà hắn dày công đắp lên bấy lâu nay… đã nứt vỡ đến nhường nào.
Tôi nhìn hắn, và thầm nhủ:
Cứ chờ đấy.
Không biết có phải hắn hiểu được ý định của tôi thông qua ánh mắt hay không, nhưng tôi thấy lông mày hắn khẽ động.
Ngay sau đó, hắn quay mặt đi và tiếp tục bước về phía trước.
Trái với dáng vẻ ngạo nghễ lần đầu gặp, giờ đây lưng hắn đã hơi còng xuống, vai cũng trĩu nặng như đang gồng gánh thứ gì đó rất nặng nề.
Tôi còn đang nhìn theo bóng lưng ấy thì bên cạnh, Tang Soyeol đột ngột lên tiếng:
『Thiếu gia Gu, giờ cậu định làm gì tiếp theo?』
『Gì cơ?』
『Thì đại hội kết thúc rồi còn gì. Cậu không có dự định gì khác à?』
Tôi suy nghĩ một chút trước câu hỏi ấy.
Dự định khác à…
Cũng có đấy.
Chiếc nhẫn mà Nhị trưởng lão đã lén dúi cho tôi.
Tôi vốn định sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Minh Chủ về chuyện đó—về món đồ trông chẳng khác nào một cổ vật của Võ Lâm Minh kia.
Nhưng chuyện đó để sau đi.
Không phải vì tôi nổi lòng tham với mấy món đồ cũ mèm đâu.
Cái nhẫn đó cũ kỹ đến thế, trông chẳng có gì đặc biệt với giống bảo vật cả—tôi chẳng ham hố giữ lại làm gì.
Chỉ là…
Nếu đem ra vào lúc này thì …
Trong tình hình hiện tại, khi mấy lời đồn đại nhảm nhí kiểu “Truyền nhân ẩn danh của Bại Tôn”, hay “Bại Tôn đang ẩn náu trong gia tộc Gu” đang rộ lên khắp nơi—
Tôi mà tùy tiện mang món đồ đó ra thì khác nào đổ thêm dầu vào lửa?
Tốt nhất là sau này tìm cách gửi lại mà không để lộ tên. Lặng lẽ, kín kẽ là hơn.
Tôi không muốn dính dáng gì đến những mớ phiền phức đó.
Tôi phải thừa nhận đống rắc rối đang bao quanh mình từ trên trời rơi xuống cũng đủ mệt rồi.
Mà nếu có người hỏi kiểu “Người bình thường nào lại đi trả bảo vật theo cách đó?”, thì tôi cũng chẳng biết trả lời sao—ngoài việc bảo họ thử đứng vào vị trí của tôi xem có thấy tức không.
Cái nhẫn đó cứ khiến tôi thấy khó chịu khi mang bên người, nên rốt cuộc tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Với lại…
Tôi còn có một việc khác cần làm.
Thực ra, không hẳn là việc của tôi.
Mà là của lão Shin.
『Thiếu Lâm.』
Một trong những phái chủ chốt của Cửu Đại Môn Phái ở Hà Nam.
Và điểm đến tiếp theo của tôi—chính là Thiếu Lâm Tự, toạ lạc tại Hà Nam.
『Thiếu Lâm á?』
Tang Soyeol nghiêng đầu hỏi lại, như thể không hiểu nổi lý do.
『Ừ.』
『Sao cậu lại đến đó…?』
『Thì… đi tham quan thôi...?』
Viện một cái cớ đơn giản như thế này cũng được.
Dù gì cũng đã lặn lội đến tận Hà Nam rồi, muốn ghé thăm Thiếu Lâm Tự một chuyến để ngắm cảnh chẳng phải quá hợp tình hợp lý sao?
Vấn đề lớn nhất là lão già kia vẫn chưa chịu tỉnh lại nữa.
Lão Shin trước đó chính là người dặn tôi rằng, nếu đến Hà Nam thì nhất định phải ghé qua Thiếu Lâm.
Ấy vậy mà mấy hôm nay lão vẫn cứ ngủ li bì chưa tỉnh.
Đáng lý đến giờ này phải dậy rồi mới phải, vậy mà không hiểu sao lần này lại lâu đến thế.
___
『Không phải đi ngay bây giờ đâu. Nhưng chắc cũng sẽ đi trong vài ngày tới.』
『Là… đi tham quan, đúng không ạ?』
『Ừ.』
『V-Vậy thì… nếu thế…』
Tang Soyeol ấp úng định nói gì đó, nhưng rồi đột ngột quay phắt đầu nhìn về phía Wi Seol-Ah.
Bởi cứ mỗi lần cô ngỏ ý muốn đi chơi đâu đó cùng Gu Yangcheon, là y như rằng lại bị “ai đó” chen ngang cắt lời.
Tang Soyeol lia mắt cảnh giác như thể đang theo dõi kẻ địch, cố tình đứng chắn giữa cậu ấy và Wi Seol-Ah như để ngăn trước bất kỳ hành động phá đám nào có thể xảy ra.
Huh?
Nhưng… kỳ lạ là lần này, Wi Seol-Ah lại không nói gì.
Cô ấy chỉ im lặng đứng nhìn, không hề có ý định can thiệp cô.
Cái này…
Là cho phép rồi à?
Là một kiểu đèn xanh? Hay ngầm chấp thuận?
Lòng tự trọng của một thiếu nữ trong Tang Soyeol bị tổn thương một tẹo khi cô nhận ra mình… vui chỉ vì được một thị nữ “cho phép”.
Tất nhiên, cảm giác bị xúc phạm cũng xuất hiện. Nhưng đến nước này rồi thì Tang Soyeol đâu còn lựa chọn nào khác.
『Thiếu gia Gu…!』
『Hmm?』
『Vậy thì… ưmm… nếu đến Thiếu Lâm Tự…』
『Ngài có muốn đi với tôi không?』
『Ừa phải đấy! Tôi—Hể?』
Lời mời rụt rè chưa kịp thành hình đã bị ai đó cướp ngang.
Một giọng nói vang lên—bình thản, dịu dàng mà đầy tự tin.
Nó bất ngờ đến nỗi khiến Gu Yangcheon sững người, trố mắt nhìn về phía chủ nhân của giọng nói đó.
『…Hả?』
『Hưm… Thiếu gia vừa nói là sẽ đến Thiếu Lâm Tự mà.』
Mái tóc đen dài óng mượt khẽ đung đưa trong gió.
Làn da trắng ngần như tuyết, sáng lên rạng rỡ dưới ánh nắng.
Đôi mắt sắc sảo đầy kiêu kỳ gợi liên tưởng đến một con mèo, cùng ngũ quan quyến rũ nổi bật—
Một mỹ nhân mười phân vẹn mười, không thể lẫn vào đâu được.
『Ý cô là... đi với tôi á?』
『Vâng.』
Không ai khác—đó chính là Moyong Hi-ah, tiểu thư của danh môn vọng tộc họ Moyong,
Một trong Ngũ Long Tam Phụng, người mang danh “Tuyết Phụng”.
『Thiếu gia Gu, đi cùng tôi đến Thiếu Lâm Tự nhé?』
Moyong Hi-ah đã xuất hiện tự lúc nào không hay.
Và đằng sau cô ấy—
Tang Soyeol đang phồng má, thở phì phì qua mũi như một chú sóc bị giành mất hạt dẻ.
Ánh mắt cô ấy gần như đang hét lên:
Sao cô dám nhảy vào lúc này hả!?
Dù ánh mắt gắt gỏng của cô mang theo khí thế bốc lửa, nhưng vì khuôn mặt của Tang Soyeol vốn quá dễ thương… nên trông chẳng đáng sợ chút nào cả.


11 Bình luận