• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hậu truyện

Hậu truyện 20: Cựu thường dân A chuẩn bị thảo phạt quái vật

2 Bình luận - Độ dài: 869 từ - Cập nhật:

[note73536]

Tôi bàn giao lại công việc ở thủ đô cho Anna, còn mình thì đi tới lãnh thổ. Tổ đội đi trước đã đến nơi và đang tiến hành chuẩn bị, do đó tôi được gặp mặt trưởng làng của ngôi làng chài rất dễ dàng.

“Chào mừng, Anh hùng. Tôi là Hans, trưởng ngôi làng này.”

Trưởng làng tự giới thiệu. Ông trông đã khá già với khuôn mặt đầy những nếp nhăn, thân hình thì gầy gò cùng làn da rám nắng. Nhìn sơ qua đã thấy cuộc sống ở đây chẳng sung túc là bao.

“Tôi là Allen. Rất vui được gặp ông.”

Tôi bắt tay với ông. Đánh giá qua đôi bàn tay thô ráp ấy, tôi nhận ra dù đã từng này tuổi, ông vẫn phải làm lụng vất vả.

“Hẳn là ông phải bận lắm. Xin lỗi vì đã làm phiền nhé.”

“Không, không hề đâu, thưa ngài. Tôi rất biết ơn là đằng khác vì nhà vua đã cử Mạo hiểm giả tới đây để tiêu diệt quái vật.”

Dẫu vậy, mặt ông vẫn tối sầm lại.

“Ông sao thế?”

“...Vâng, thật hổ thẹn khi nói điều này…tài chính của chúng tôi thực sự không nhiều…”

“Không cần phải lo lắng. Chúng tôi tự mang lương thực của mình và dự định sẽ cho mọi người số thịt quái vật còn dư.”

“...Nhưng…”

“Cứ xem đây như phí chi trả vì mọi người đã cho chúng tôi tá túc ở đây đi. Nói chung đừng để tâm chuyện tiền nong.”

Nghe xong, trưởng làng thở phào nhẹ nhõm. 

“Trưởng làng, chẳng lẽ họ đòi tiền sao?”

Tôi đánh mắt sang tổ đội tới trước. Thấy thế, trưởng làng làm vẻ mặt khó xử rồi cúi đầu.

“Này Klaus. Tôi nhớ đã nói với anh mọi chi phí sẽ do vương quốc lo liệu mà.”

“Tôi có truyền đạt lại cho ông ấy mà. Đúng không?”

“V-vâng…”

“Thế vừa rồi là sao đây?”

“Để xem…”

Klaus suy nghĩ một lúc. Như nhận ra điều gì đó, anh cất tiếng:

“À, hiểu rồi.”

“Gì thế?”

“Số tiền hỗ trợ lương thực mà trưởng làng đề xuất ban đầu đủ cho sáu tháng, xét cả người dân. Tuy nhiên, do ngài anh hùng dự định kế hoạch chỉ diễn ra trong ba tháng nên tôi đã bảo rằng phần thừa sẽ quyên góp cho làng.”

“...Trưởng làng?”

“Cái này…”

“Mà…”

“Còn gì nữa à?”

“Hẳn là suy đoán của tôi, có lẽ đây là lần đầu ông ấy nghe thịt quái vật có thể ăn được nên chắc không tính vào trong phần thừa đó.”

“...Có thật không?”

“V-vâng, đúng ạ!”

Trưởng làng đồng ý với Klaus, nhưng tôi biết chắc ông ta đang lấp liếm.

Trời ạ, không còn cách nào khác. Bình thường tôi sẽ thẳng tay trừng trị những vụ tham nhũng, nhưng vấn đề cấp bách trước mắt lại là tiêu diệt quái vật nên tôi sẽ miễn cưỡng nhắm mắt cho qua.

“Hiểu rồi. Như đã nói, ông không cần phải lo. Chúng tôi sẽ cung cấp miễn phí số thịt thừa chúng tôi săn được cho mọi người.”

“Vâng, cảm ơn ngài rất nhiều ạ.”

Sau đó, tôi đi vòng quanh làng, xác nhận các thông tin cần thiết.

_____________________________________

Sau khi rời khỏi nhà trưởng làng, Klaus dẫn tôi đến bãi đất trống cách nơi đó một đoạn. Những vật liệu như gỗ và đá được chất ở đây, người lớn thì phụ giúp xách đồ, còn trẻ em thì tụ tập lại vì tò mò.

Theo tôi nhớ, hồi nhiệm vụ hộ tống kia, trẻ em chỗ đấy thích ma thuật lắm.

“Tới lúc trình diễn rồi.”

Tôi thiết lập một vòng tròn ma thuật lên mặt đất đống vật liệu. Tiếng con nít thì thầm với nhau bắt đầu vang lên:

“Cái gì thế?”

“Anh đó làm gì vậy?”

“Hông biết..”

“Ê! Hình như đó là ma thuật đúng không?!”

“Hả?! Ma thuật?!”

“Anh đó sử dụng ma thuật kìa!”

“Tuyệt quá!”

“Đỉnh ghê!”

Những đứa trẻ bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh. Ầy, công nhận hoài niệm ghê. Hồi đó phản ứng của tụi nhỏ cũng hệt như vầy.

Đáng tiếc, tôi không có dư thời gian để bồi hồi nhớ nhung. Làm cho xong việc cái đã.

“[Chuyển hóa]!”

Vòng tròn ma thuật tỏa sáng rực rỡ, và trong chớp mắt, một căn biệt thự đơn giản đã hoàn thành.

“Oa!!!”

“Anh hùng…”

“Hay quá chừng luôn!”

“Đó là cái gì thế?!”

“Ma thuật có thể tạo ra ngôi nhà luôn sao?!”

“Tuyệt quá! Tuyệt quá!”

“Anh ơi! A-”

“Này! Đó là quý tộc đấy! Đừng có vô lễ!”

Những người lớn tái mặt khi thấy đám trẻ chạy ào về phía tôi và ra sức ngăn chúng lại. 

À, phải rồi nhỉ. Địa vị của tôi đã thay đổi rất nhiều kể từ khi đó. Tôi không còn có thể tùy ý làm các việc mình thích như hồi xưa nữa rồi. Mà kệ vậy.

“Được rồi! Mọi người, chuyển đồ vào đi!”

“Rõ!”

Nghe theo hiệu lệnh, những người lớn chuyển đồ đạc của cả đoàn vào nhà.

Ghi chú

[Lên trên]
chương này dịch siêu lỏ. mn biết tiếng nhật hoặc chúa đọc convert thì vào sửa cho tôi nhé. tks
chương này dịch siêu lỏ. mn biết tiếng nhật hoặc chúa đọc convert thì vào sửa cho tôi nhé. tks
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận