Ngày hôm sau, tôi đưa cho Domingo tấm bản đồ địa lý cũng như giải thích chi tiết các yêu cầu của cả hai. Vì hôm nay Anna có việc nên mình tôi sẽ đảm đương toàn bộ.
“Tôi nắm được đại khái rồi. Nhân tiện, chỗ này nằm ở đâu thế?”
“Ở đây.”
Tôi trải bản đồ Ramslett ra, chỉ tay vào một bờ biển ở phía Tây.
“Wow, xa tít phía Tây luôn. Khí hậu thì sao?”
“Tôi không biết chi tiết, nhưng dựa vào sự phát triển của cây cối, tôi đoán rằng nó khá ấm áp. Nếu có thể, ông hãy hỏi một ngôi làng gần đó để rõ hơn.”
“Một ngôi làng?”
“Ừ. Là làng chài.”
“Hừm. Cũng xa đó. Vậy mọi người tính xây một con đường từ thủ đô đến chỗ này đúng không?”
“Kế hoạch ban đầu là vậy.”
“Có những loại quái vật nào?”
“Vẫn chưa có thông tin. Tôi có dự định sẽ tự mình đi kiểm tra.”
“Đã rõ. Thế hãy bắt đầu lên ý tưởng sơ bộ đi. Hai ngài tính xây đền cho Phong Thần à?”
“Băng Nữ Thần nữa.”
“Hai vị thần luôn?! Hơi bị hiếm đó.”
“Họ đã đưa ra chỉ thị như thế mà.”
“Tôi hiểu rồi. Đợi tôi chút, để tôi suy nghĩ thêm đã. Chúng ta sẽ xây đền trên ngọn đồi này đúng không?”
“Phải. Và-”
“Nơi dâng lễ sẽ ở dưới lòng đất.”
“Chính xác.”
“Ra là vậy. Đây là lần đầu tôi thiết kế thứ gì đó dưới lòng đất, nhưng đừng lo, tôi sẽ cố tạo ra sản phẩm hạng nhất cho mọi người.”
“Cảm ơn ông.”
Đó là buổi thảo luận của tôi và Domingo.
___________________________________
Ngày hôm sau, tôi đến Hội Mạo hiểm lần đầu tiên sau thời gian dài để ủy thác nhiệm vụ thảo phạt quái vật trong lãnh thổ trước khi xây dựng các tuyến đường.
Vì sao tôi không điều động hiệp sĩ của Ramslett đi hả? Không phải tôi không có quyền, chỉ là số lượng của họ không nhiều nên tôi muốn tránh điều đi tới nơi xa vậy. Ban đầu họ vốn đã ít rồi, sau chiến tranh với Zaus và Centraren, nó càng giảm đi nữa. Giờ đang trong quá trình hồi phục, tôi không nên động tới họ trừ khi thật sự cấp bách.
Đó là chưa kể, đích đến là khu rừng không rõ chủng loại quái vật, càng làm tăng mức độ nguy hiểm lên nữa.
Đồng thời, tôi tới nơi này còn nhằm mục đích khác: gặp người quen.
“Oya, nhóc Allen. Lâu rồi không gặp.”
Khi tôi đang chờ tại quầy lễ tân, sư phụ tôi bước tới.
“Lâu rồi không gặp ạ, thưa Sư phụ.”
“Hay ta nên gọi nhóc là Anh hùng-sama nhỉ?”
“Đừng ạ. Và con mong người cũng đừng gọi con là nhóc nữa.”
“Không thể đâu. Đối với ta, nhóc Allen vẫn luôn là nhóc Allen thôi.”
“Sư phụ à…”
Một cảm xúc phức tạp đến khó tả bỗng trào dâng trong lòng sau bao ngày gặp mặt cố nhân.
“Thế có chuyện gì mà lại tới đây?”
“À, vâng, con muốn ủy thác nhiệm vụ thảo phạt quái vật ạ.”
“Thảo phạt quái vật? Sao không để cho hiệp sĩ làm?”
“Không được ạ. Đích đến là một khu rừng chưa được khai phá. Có khả năng ổ quái vật ở trong đó rất nhiều.”
“Ừm, đúng là không được thật. Vậy nó ở đâu.”
“Một bãi biển phía Tây gần Westerdale.”
“Cụ thể xem nào.”
“Đây ạ, gần cảng đánh cá.”
Tôi nói, chỉ vào vị trí trên tấm bản đồ tương đối đơn giản.
“Ồ, có người sống ở đây luôn sao?”
“Vâng ạ. Và chúng con cần mở một con đường từ đây tới đó.”
“Băng qua khu rừng này?”
“Đúng ạ. Và còn nhiều thứ khác nữa.”
“...Ta hiểu rồi. Vất vả cho nhóc quá, nhóc Allen ạ.”
“Dạ vâng…”
Nói đến đây, sư phụ nhìn thẳng vào mắt tôi rồi cười toe.
“Được rồi, cứ để ta lo! Ta sẽ tập hợp một tổ đội gồm những thành viên xuất sắc nhất để giúp nhóc.”
“Cảm ơn sư phụ ạ!”
________________________________________________
Hai tuần sau, tôi nhận được tin sư phụ đã tập hợp được người nên tôi quay lại Hội Mạo hiểm.
“Sư phụ.”
“Tới rồi đó à, nhóc Allen. Đây, họ đây.”
Tôi đến phòng tiếp tân cùng sư phụ. Và bất ngờ chưa, các vị tiền bối của tôi đều có mặt. Những người bạn rượu của tôi thời còn là mạo hiểm giả, đồng thời còn là những mạo hiểm giả hạng C hàng đầu. Có lần tôi cùng họ nhận nhiệm vụ hộ tống đoàn lương thực khỏi bọn cướp, và lúc đó tôi đã được chứng kiến khả năng của họ đỉnh tới mức nào.
“Các tiền bối! Lâu rồi không gặp!”
“Ô, Allen đó à. Lâu rồi không gặp ha.”
“Được khoảng thời gian rồi nhỉ.”
“Chào mừng, khách hàng của tôi.”
“Cảm ơn mọi người nhiều lắm!”
Tôi bắt tay với tiền bối Jeraid. Tất nhiên, tôi không ngửi thấy mùi cồn nào cả, vì đó là phương châm khi làm việc của họ.
“Nhóc sẽ tới sau đúng không?”
“Đúng ạ. Tầm một tháng nữa ạ.”
“Vậy hẹn nhóc khi đó.”
“Vâng.”
Thế là tôi đi tiễn tiền bối Jeraid và mọi người lên đường.


2 Bình luận