Sau Filippo, một kiến trúc sư khác tiến vào.
“Đây là Antonio. Chuyên ngành của ông ấy rất đa dạng, nhưng xuất sắc nhất vẫn là xây nên cảnh quan từ nhiều loại hình kiến trúc khác nhau.”
“Ừm. Mời ngồi, Antonio.”
“Vâng ạ.”
Antonio ngồi trước mặt chúng tôi, và như người trước, đưa ra một đống tài liệu.
“Tên thần là Antonio. Thần tự hào là người giỏi nhất Ramslett khi nói đến kiến trúc cảnh quan đô thị. Mời các vị xem qua. Chẳng hạn như…”
Hệt như Filippo, người này cũng khoe về các chiến tích của mình. Đáng tiếc, đó không phải là điều chúng tôi tìm kiếm. Nếu chỉ xây dăm vài tòa nhà thì chúng tôi thuê đại ai cũng được.
Sau đó cả hai có tiếp thêm vài người nữa, tuy nhiên ai nấy đều như nhau, khoe là chính, chứ chẳng mống nào thực sự để tâm tới chuyện xây như thế nào để vừa có mĩ quan, vừa phục vụ cho mục đích phát triển về sau.
Tôi bắt đầu tự nghĩ: Hay là tự mình làm luôn đi cho rồi?
Khi suy nghĩ ấy sắp xâm chiếm đầu tôi thì người cuối cùng bước vào. Ông ta có vóc dáng khá thấp, ăn mặc hơi luộm thuộm, nhưng đôi tay thì đầy vết chai rõ tới mức tôi đang ngồi bên này còn thấy, chứng tỏ người này đã ra hẳn công trường để làm việc chứ không chỉ đứng ‘chỉ tay năm ngón’ như mấy người khác.
“Tôi là Domingo. Chỉ là một kiến trúc sư lang thang thôi. Tôi tới đây theo sắc lệnh hoàng gia thôi chứ chả biết chi tiết ra sao cả. Nhưng nghe nói các người muốn xây cả một thành phố từ trang giấy trắng?”
“Sao ngươi có thể thô-”
“Lùi lại!”
“A! Vâng, thần xin lỗi ạ.”
Người quản giả định mắng Domingo thì lập tức bị Anna chặn lại, ông đành cúi đầu lui xuống.
“Domingo, cảm ơn ông đã tới đây. Chúng tôi muốn-”
Anna nhanh chóng tóm tắt những điểm chính và giải thích việc xây dựng một thành phố mới.
“...Xây dựng thành phố quanh ngôi đền à? Không phải ý tưởng tồi, nhưng cái đền đó có cần thiết không? Xây xong mà chẳng ai tới thờ phụng thì chỉ tổ rước thảm họa thôi.”
“Rất cần thiết. Vì chính các vị thần đã yêu cầu, và thành phố xoay quanh nó là để phục vụ cho mục đích đó.”
“Một lời sấm sao? Tôi hiểu rồi. Vậy ta buộc phải thay đổi cách suy nghĩ. Ngôi đền đó có được trùng tu không?”
“Một khi đã xây xong thì không thể động đến nó nữa.”
“Hừm. Cải tạo khu vực xung quanh thì sao?”
“Nó không bị cấm.”
“Vậy thì dễ rồi. Đầu tiên hãy xây ngôi đền theo lời sấm. Sau đó chúng ta sẽ xây một ngôi đền khác bao bên ngoài. Nói cách khác, là kiến trúc kép. Nhờ đó mà phần đền thờ thật ở trong sẽ được bảo vệ khỏi nắng mưa của thời tiết, chỉ cần trùng tu lại bên ngoài lầ được.”
Tôi không khỏi cảm thán: Ồ, ra là có cách như vậy.
“Ban đầu chỉ có những tín đồ trung thành nên xây phần bên ngoài nhỏ thôi được rồi. Một khi lãnh địa đã phát triển, hãy dùng tiền thuế và tiền tài trợ để mở rộng quy mô sau, như thế mọi người sẽ tiết kiệm được một khoản tiền.”
“Rất hợp lí. Còn bản thân thành phố thì sao?”
“Tất nhiên là cũng mở rộng từ từ rồi. Xây cho to vào mà không ai ở thì cũng như không. Bên cạnh đó, còn thứ quan trọng hơn nhiều.”
“Đó là gì?”
“Đường đi. Dù có xây cái gì thì mọi người phải đặt chân tới đó mới được. Nếu xây gần sông hay biển thì phải có cả bến cảng nữa. Đường đi phải đủ rộng để ít nhất hai cỗ xe có thể đi ngược chiều nhau. Tôi không biết các vị tính xây ở đâu, nhưng nếu đó là vùng mưa nhiều thì phải tính tới chuyện lát gạch.”
À rế? Giờ mới để ý, người này chu đáo hơn hẳn những người trước.
“Rồi thêm cả việc bảo vệ các tuyến đường. Bị cướp hay quái vật tấn công thì như muối bỏ bể.”
Ông ấy nói đúng. Đó là lí do mạo hiểm giả còn có nhiệm vụ hộ tống. Dù vậy, có chuẩn bị kĩ lưỡng tới đâu, đôi khi vẫn không thoát khỏi trường hợp xấu nhất.
“Còn thứ gì chúng tôi phải để ý không?”
“Là bản đồ. Không biết địa hình ra sao thì không thể xây bất kì thứ gì được. Mặt khác, có rồi thì chỉ cần thêm tiền với nhân lực thôi.”
“Được. Allen, anh còn thắc mắc nào không?”
“Có. Domingo, khi xây dựng, chúng tôi muốn đảm bảo một số cơ sở hạ tầng nhất định phải được hoàn thành đầu tiên, hệ thống vệ sinh là một trong số đó.”
“Ý ngài là hệ thống cống ngầm?”
“Chính nó.”
“Hừm. Tôi nghe nói dù là anh hùng, xuất thân của ngài lại là thường dân.”
“Hử?”
“À, không, tôi không có ý gì đâu. Chỉ là thực sự có rất ít người quan tâm đến điều ngài vừa đề cập thôi.”
“...”
“Chà, bỏ qua nó đi. Trở lại vấn đề. tôi đồng ý với ngài, chúng ta phải xây hệ thống cống ngầm từ ban đầu. Chúng ta phải xem xét rất kĩ địa hình nơi đó rồi mới nghĩ tới phương án giải quyết. Và tất nhiên, rất nhiều chi phí phát sinh, mọi người biết đấy?”
“Nhưng nếu không có nó, dịch bệnh sẽ bùng phát, không phải sao?”
Thủ đô Centraren có hệ thống cống ngầm tương đối hoàn thiện, ấy vậy vẫn có nhiều nơi vô cùng thiếu sạch sẽ. Tưởng tượng tới cảnh nếu không có nó thôi thì đáng sợ biết bao.
“Ừ. ngài nói đúng.” -Đáp lại lời tôi, Domingo nhìn ra ngoài bằng ánh mắt xa xăm. Nhưng chỉ thoáng chốc, ông trở lại như cũ. “Được rồi, tạm thời nhiêu đó đã. Nếu các vị cần gì cứ nói cho tôi biết. Tôi sẽ cố gắng giúp các vị xây dựng lãnh địa của mình.”
“Ừm. Cảm ơn ông.”
Không hiểu vì sao, dường như ông ấy vừa được tiếp thêm động lực, khác hẳn cái vẻ bất cần đời lúc mới bước vào.
“Anh còn điều gì nữa không, Allen?”
“Lúc này thì không.”
“Vâng. Domingo, ông có thể lui được rồi.”
Và thế là, Domingo về phòng, kết thúc buổi tuyển chọn. Tôi quay sang tổng kết với vợ mình:
“Sao rồi, Anna?”
“Ừm. Em nghĩ Domingo là người xuất sắc nhất.”
“Anh cũng tương tự. Ông ấy thực sự nghĩ tới cả những khía cạnh phát triển lãnh địa nữa chứ.”
“Vâng. Ngoài ra, em thấy ý tưởng xây một ngôi đền bao bọc bên ngoài quả là tuyệt vời.”
“Em nói đúng. Những người khác như thể đang cố khoe mẽ thành tích của mình mà không màng đến các vấn đề phát sinh.”
“Có vẻ chúng ta có cùng ý kiến rồi nhỉ.”
“Phải. Chọn Domingo thôi.”
“Ừm.”
Và thế là, chúng tôi đề cử Domingo, một vị kiến trúc sư lang thang, làm người giúp chúng tôi dựng nên lãnh địa của mình.


5 Bình luận
Rat chi la skibidiƯớc hako có thêm mấy ng như này, làm việc có trách nhiệm, có tinh thần học hỏi 😭