• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Công quốc Alcrem

Chương 219: Ngôi nhà của những con búp bê

7 Bình luận - Độ dài: 6,747 từ - Cập nhật:

Một lời mời tham dự tiệc trà riêng do gia đình Bá tước tổ chức. Vị kỵ sĩ mang thư mời đến nhà Vandalieu lần này cư xử vô cùng lễ độ, khác hẳn với lần trước khi họ tiếp cận cậu trong hẻm tối và đưa ra lời đề nghị bảo hộ.

Vandalieu và mọi người cảm thấy rất bối rối. Họ thậm chí còn nghi ngờ rằng đây là cái bẫy để ám sát Juliana, cũng như Natania—người biết được thân phận thật của cô—trong khi chiêu đãi Vandalieu và Darcia bằng một buổi tiệc trà.

Tuy nhiên, lá thư có ghi rõ đây là một buổi tiệc trà rất riêng tư, tổ chức tại biệt dinh thứ hai của Bá tước, và rằng ông ấy sẽ vô cùng hân hạnh nếu Vandalieu cùng các đồng hành có thể ghé qua mà không cần câu nệ hình thức.

Vandalieu liền gọi Eleanora đến để bàn bạc, và cô bắt đầu xem xét lá thư.

“Chuyện liên quan tới Juliana chắc chắn là một phần, nhưng có lẽ ông ta cũng muốn nói về Aggar và Joseph nữa nhỉ? Bọn do thám đã nhìn thấy Aggar cùng đồng bọn bị dịch chuyển đi mà” Eleanora nhận định.

Tất cả những người có mặt đều gật gù đồng tình với phân tích ấy… ngoại trừ một người.

“Không thể nào… Chúng ta không để lại chút bằng chứng nào cả. Hơn nữa, ta còn dọn dẹp chúng ngay lúc Vandalieu đang nói chuyện với lính gác. Ngài ấy có chứng cứ ngoại phạm, vậy tại sao Bá tước lại liên hệ vụ việc đó với ngài ấy chứ?” — Gufadgarn lên tiếng, vẻ mặt chấn động đến mức mắt trợn tròn, vai và môi khẽ run rẩy. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô bộc lộ cảm xúc mạnh như vậy trước mặt ai ngoài Vandalieu.

“Chẳng lẽ… Bá tước đã nhận được thần dụ từ các vị thần?!” cô tiếp tục. “Không, cũng có khả năng ông ta đang làm việc cho một Vampire thuần chủng—”

“Gufadgarn, ta nghĩ cô đang suy diễn quá rồi. Vụ việc kỳ lạ đến mức không thể lý giải được nên ông ta mới quy hết cho Vanda… Van-sama vì cảm thấy nghi ngờ thôi” Bellmond bình thản ngắt lời.

“Cái gì?!” Gufadgarn sửng sốt, chẳng nói nên lời.

“Dù đoán trúng phóc, như vậy vẫn hơi manh động đấy” Vandalieu bình luận khi đang bị giữ lơ lửng trên không bằng cái đuôi của Bellmond.

Quả thật, Bá tước đã đưa ra kết luận ấy chỉ dựa vào cảm giác "đáng nghi", hoàn toàn không có lý lẽ gì hậu thuẫn.

“Thật là kinh ngạc… Việc gì ông ta không hiểu được liền gán cho là ý chỉ của Vandalieu, mà không hề cố tìm hiểu sự thật bằng tri thức bản thân. Có vẻ Bá tước Isaac Morksi đã bắt đầu lĩnh hội được tầm vóc vĩ đại của Vandalieu-sama” Gufadgarn gật gù đầy ngưỡng mộ.

Rõ ràng lý do khiến cô kinh ngạc khác hẳn với mọi người—trong mắt cô, Bá tước đã dần trở thành một “tín đồ mới của Vandalieu”.

“Không, tôi không nghĩ là vậy đâu… À, thôi, vô ích rồi. Cô ấy không còn nghe nữa rồi” Eleanora thở dài bất lực.

“Nói chuyện với Gufadgarn-san làm tôi hiểu vì sao việc các vị thần truyền đạt ý muốn của mình cho người phàm qua 【 Thần Dụ 】 lại khó đến thế” Công chúa Levia nhận xét.

“… Gufadgarn vẫn còn dễ hiểu đấy. Tôi từng nhận Thần dụ từ Hihiryushukaka lúc còn sống, nghe cứ như tiếng gầm gừ của quái vật nào không nhận ra. Kết quả là tôi làm hỏng nhiệm vụ và bị Ternecia phạt đứng chầu chực suốt một trăm năm, thật kinh khủng” Isla thì thào, ngoảnh mặt đi nơi khác.

“Chúng ta đang lạc đề rồi đấy” Bellmond nhắc nhở trong lúc chuẩn bị trà.

“… Mà này Bellmond, tôi không chải lông đuôi cho cô được nếu cả hai tay bị trói thế này. Hay để tôi liếm cho cô?” Vandalieu nghiêng đầu hỏi.

“Danna-sama, tôi đã quấn tay ngài lại là để khỏi lỡ tay khi đang pha trà. Và xin ngài đừng bao giờ dùng… lưỡi” Bellmond đáp dứt khoát. “Mời Darcia-sama.”

Darcia tươi cười nhận tách trà, vẻ mặt rạng rỡ trước cuộc đối thoại thân thiết giữa chủ và tớ. “Cảm ơn Bellmond-san. Nhưng đúng là có hơi kỳ lạ thật. Với Bá tước, tôi hẳn cũng là một người đầy bí ẩn như Vandalieu mới phải. Lúc bọn họ biến mất, tôi đang trò chuyện với Miko Paula và vài người khác ở Thánh điện chung, nên chứng cứ ngoại phạm của tôi cũng chẳng mấy đáng tin.”

Chỉ cần điều tra một chút là sẽ biết Miko Paula—nữ tu của Vida—vô cùng quý mến Darcia kể từ khi nghe cô giảng đạo. Nếu nghĩ theo chiều hướng tệ nhất, rất có thể người ta sẽ nghi Paula đã dựng chứng cứ giả.

“Tôi mới đến đây nên không rõ, nhưng… tôi nghĩ ông ta sẽ nghi ngờ sư phụ hơn. Ừm… khó nói lắm, nhưng sư phụ nhìn trông đáng nghi hơn Darcia-san nhiều” Natania lên tiếng.

Vì vẫn chưa bị ảnh hưởng hoàn toàn bởi cư dân Talosheim, nên cô nói ra điều đó một cách rất thật lòng.

“Cũng phải. Mẹ mới chỉ triệu hồi một quyến thần, còn ta thì đã thuần hóa Fang cùng mấy con quái khác, lại còn là người điều hành xe đẩy bán đồ ăn. Xét về tuổi tác thì người ta nên nghi mẹ mới đúng… nhưng ta là Dhampir, nên bề ngoài chẳng nói lên gì cả” Vandalieu gật đầu.

Dù trông như một đứa trẻ khoảng mười tuổi, Vandalieu thực ra đã mười một, và tốc độ trưởng thành của cậu giống với Dark Elf—chủng tộc của Darcia. Đặc điểm của Dark Elf là phát triển chậm lại rõ rệt sau tuổi dậy thì, nên cũng chẳng lạ gì nếu người ta cho rằng cậu đã ngoài hai mươi.

“Vậy nghĩa là Bá tước cảm thấy sợ hãi hơn là nghi ngờ Bocchan, và đã mời ngài đến nhà dưới danh nghĩa tiệc trà để thăm dò động cơ thật sự” Saria tổng kết. “Chứ thường dân thì đâu dám từ chối thư mời từ Bá tước…”

Cô chỉ vào lá thư, nơi danh sách khách mời được ghi rất mập mờ: “Vandalieu, Darcia cùng các đồng hành.”

“Không biết ‘đồng hành’ là ám chỉ ai nhỉ?” Rita thắc mắc.

Nếu hiểu theo nghĩa đen thì lời mời ấy bao gồm cả Saria, Gufadgarn và những người khác. Nhưng thực tế là chẳng ai ngoài nhóm biết họ đang ở thành phố Morksi cả.

“Tôi không nghĩ ông ta biết bọn mình có liên hệ với Van-sama. Dù sao thì mỗi lần đi lại từ nhà này, chúng ta đều dùng dịch chuyển của Gufadgarn mà” Eleanora nói.

“Nếu Bá tước có khả năng phát hiện chúng ta, thì đáng lý ông ta đã xử lý tổ chức tội phạm mà ta đã tiếp quản từ lâu rồi” Isla thêm vào.

Rất có khả năng là ông ta chưa nhận ra sự hiện diện của Eleanora, Isla và Bellmond trong mối liên hệ với Vandalieu.

“Chắc chắn bọn ta cũng chưa bị phát hiện. Lần bọn do thám mở cửa gỗ và vào nhà—trước khi Natania-san và Juliana-san đến—đám Golem trong nhà đã phát hiện ra ngay, nên bọn tôi liền giả làm giáp trụ treo trên tường” Saria kể.

“Bọn tôi chỉ tắt hiện thân và đứng im thôi, tính bắt giữ nếu chúng xuống tầng hầm, nhưng may là bọn chúng rút lui luôn. Có điều tụi nó nhìn chằm chằm vào cả hai suốt” Rita bổ sung.

Đám do thám từng vào nhà một lần, nhưng nếu làm chúng biến mất thì sẽ gây phiền phức sau này, nên họ chỉ quan sát miễn là đối phương không cố xuống tầng hầm—nơi cất giữ nhiều thứ tuyệt đối không được để lộ.

May mắn là bọn do thám chỉ vào có một lần. Sau đó, Vandalieu đã xóa ký ức của chúng thành công, dù có nguy cơ khiến chúng trở thành “rau củ”, nên không cần phải tẩy não sâu hơn.

“Ừm… đúng thế thật…” Darcia lẩm bẩm.

“Darcia-sama, có chuyện gì sao?” Saria hỏi.

“Không, không có gì đâu. Không có gì thật mà” Darcia đáp, tay che mặt, mắt nhìn xuống sàn.

Chắc hẳn bọn do thám đó đã nghĩ Rita và Saria là… giáp trụ mà ta sẽ mặc…

Có vẻ cô đã chịu cú sốc tinh thần nặng nề khi nhận ra điều này.

Bellmond, người cũng vừa ngộ ra điều tương tự, lặng lẽ rót thêm tách trà đen thứ hai cho cô.

“Cảm ơn. Chúng ta bàn tiếp thôi” Darcia nói, cố trấn an bản thân rằng “chuyện đó” chắc chắn sẽ không bị nhắc đến trong buổi tiệc trà. “Nói cách khác, từ ‘đồng hành’ trong thư có lẽ chỉ Natania-san, Juliana-san và Simon thôi. Nếu bao gồm cả bọn trẻ mồ côi và Miko Paula thì chẳng còn là tiệc trà riêng tư nữa.”

“Có khi ông ta cố tình ghi ‘đồng hành’ mơ hồ là để tránh phải nêu tên Juliana một cách trực diện?” Vandalieu suy đoán.

“Thế thì thà đừng gửi thư mời còn hơn” Bellmond lầm bầm.

“Không phải ông ta gửi thư là để tránh bị nghi ngờ rằng mình đang mưu tính chuyện gì đó với mấy cô gái không còn tứ chi đang ở nhà sao? Chứ để mỗi Fang với bầy chuột trông nhà thì hơi lỏng lẻo đấy” Isla nhận xét.

Đúng vậy. Nếu kẻ xấu biết trong nhà chỉ còn hai cô gái trẻ không thể tự di chuyển, thì dù có chó canh hung dữ đến đâu cũng có thể có kẻ nghĩ rằng “chỉ cần lẻn vào là lấy được đồ”.

Tất nhiên, Rita và Saria sẽ nghiền nát bất kỳ tên trộm nào trong nháy mắt. Natania giờ đã có thể di chuyển độc lập nên cũng có thể tự vệ, và nếu chẳng may gặp Tarea đầu tiên, cô ấy cũng thừa sức bẻ cổ một tên cướp bình thường.

Nhưng nếu có quá nhiều vụ như vậy xảy ra, những lời đồn kỳ quặc về Vandalieu có thể lan ra, và phiền toái sẽ bắt đầu từ đó.

“Vậy thì… chúng ta cùng đi chứ? Cũng là dịp tốt để cho họ thấy chi giả của Natania, và để họ trò chuyện với Simon. Còn Juliana thì… để cô ấy lại cũng nguy hiểm. Dù bá tước không có ý đồ gì, vẫn có khả năng gián điệp hành động riêng vì muốn lập công. Cũng không có gì đảm bảo thuộc hạ của Công tước Alcrem không đang ẩn trong thành phố mà bá tước không hay biết” Vandalieu nói.

“Ể, cả Juliana cũng đi à? Trong tình trạng hiện tại liệu cô ấy có thể đi được không? Với lại, tôi chẳng biết chút gì về phép tắc trong tiệc trà quý tộc cả…” Natania nói, có phần lo lắng.

“Không sao đâu. Ta cũng chỉ biết chút ít thôi” Vandalieu trấn an.

“… Ngài thực sự chắc chắn chứ, Bệ hạ?” Juliana hỏi khẽ.

“Lẽ ra ta nên học nhiều hơn về lễ nghi ở Vương quốc Orbaume từ Iris” Vandalieu đáp, ngoảnh mặt đi khi nghĩ đến Iris – tiểu thư dòng tộc hiệp sĩ Bearheart thuộc Công quốc Sauron, nay đã trở thành con gái của Godwin, quốc vương của tộc Majin.

Tất nhiên, Iris tuy là quý tộc nhưng chỉ trên danh nghĩa, nên chính cô cũng chẳng thông thạo lễ nghi thượng lưu là bao.

“Chắc hẳn bá tước cũng hiểu rằng chúng ta không rành mấy về phép tắc quý tộc, nên mới mời đến tiệc trà riêng tư thế này” Darcia nói.

“Eleanora thì chỉ biết nghi lễ của Đế quốc Amid, còn ta thì hiểu phong tục của một quốc gia đã diệt vong từ… hơn trăm ngàn năm trước. Nếu bá tước và thuộc hạ của ông ấy quá tinh ý, họ có thể nhận ra những điểm khác biệt nhỏ nhặt ấy và gây ra hiểu lầm không đáng có” Bellmond nói. “Hay là nhờ Chipuras thì sao? Hắn từng thâm nhập Hội thương mại của Vương quốc Orbaume, chắc hẳn cũng từng được mời tới sự kiện của thương nhân và quý tộc có thế lực.”

“Ra vậy. Vậy thì bắt tay làm thôi—” Vandalieu vừa nói thì…

“Trước đó, Danna-sama, tôi muốn xác nhận một chuyện. Cái kia… là thứ gì vậy?” Bellmond hỏi, ánh mắt hướng về những món đồ dang dở treo trong xưởng của Tarea.

Ngoài chi giả của Natania và Simon, còn có một thanh kiếm trong vỏ trang trí rườm rà, một cái rìu, găng tay, xích và vòng cổ cũng không kém phần cầu kỳ.

“Ồ, mấy thứ này à? Là thiết bị biến thân của cô đấy… hay đúng hơn là ‘trang bị biến thân’” Tarea – người từ nãy giờ mải làm việc, không tham gia vào cuộc trò chuyện – trả lời.

Câu trả lời ấy khiến mọi nghi hoặc trong đầu Bellmond tan biến.

“Danna-sama… Tôi đã xin ngài đừng làm gậy biến thân cho tôi cơ mà…!” cô thì thầm, vẻ tuyệt vọng.

“Ừ, nên ta làm những món không phải hình cây gậy. Không sao đâu, ta sẽ làm sao để sau khi biến thân cô không thành… ma pháp thiếu nữ” Vandalieu trấn an.

“Lần duy nhất Danna-sama nói ‘không sao đâu’ mà tôi lại không thấy yên tâm chính là lúc này đây… Nhưng mà, nhưng mà…!”

“Phải đó! Đây là kiếm, lại còn được tận mắt thấy lúc làm nữa—” Eleanora bắt đầu nói.

“Vòng cổ mới! Cả xích mới nữa! Do chính tay Vandalieu-sama làm…! Làm sao tôi có thể từ chối món quà tuyệt vời thế này được chứ!” Isla cắt ngang, mặt lộ vẻ mê mẩn.

Cả Bellmond, Eleanora lẫn Isla đều phản ứng dữ dội với khái niệm “ma pháp thiếu nữ”, nhất là với chữ “thiếu nữ”. Nhưng dường như họ lại không thể từ chối được những món quà như kiếm hay vòng cổ do Vandalieu làm.

“Đúng như kế hoạch” Vandalieu lẩm bẩm.

Không phải cậu định biến tất cả họ thành ma pháp thiếu nữ gì đó. Cậu chỉ muốn họ dùng trang bị tốt hơn thôi.

“Nhưng ngài bận rộn như vậy, đang lo đối phó Birkyne với đám tái sinh, sao còn rảnh tay làm mấy thứ này?” Eleanora ngạc nhiên.

“Đừng khách sáo thế, Eleanora. Cứ xem như kỷ niệm việc cô gọi ta là ‘Van-sama’ thay vì ‘Vandalieu-sama’ đi” Vandalieu đáp.

“Kỷ niệm? Ngài đã biết từ mấy con Gia quyến ma vương rồi còn gì!” Eleanora phản bác.

“Nghe tận tai vẫn khác” Vandalieu nói. “Giờ còn một bước nữa là xong mấy món này, trừ cái rìu của Basdia. Mọi người, giúp ta kiểm tra thử trang bị nhé.”

“Chưa gì đã như thế, ngài nên học ít nhiều lễ nghi tiệc trà của quý tộc đã chứ?! Còn phải tới trại trẻ mồ côi vào chiều mai nữa mà?!” Bellmond nói, lo lắng thấy rõ.

“Không sao đâu, Bellmond. Ta sẽ làm cả hai việc cùng lúc. Sẽ học lễ nghi từ Chipuras” Vandalieu đáp, rồi tách ra làm… bốn người.

“Việc thử trang bị sẽ diễn ra bên này. Bellmond, găng tay dài và vòng cổ này dành cho cô” một phân thân nói.

“Eleanora, đây là kiếm và vòng cổ của cô. Cầm tay hay đeo thắt lưng đều được” phân thân thứ hai nói.

“Isla, đây là vòng cổ và xích của cô. Thay cái cũ đi nhé” phân thân thứ ba nói thêm.

Vì việc học lễ nghi cần sử dụng cơ thể chính, Vandalieu để các phân thân linh thể lo phần kiểm tra trang bị.

Không thể trái lệnh, Bellmond và các cô gái đành đi thay đồ mới… Riêng Isla thì đã đeo lên mặt biểu cảm đầy “sa đọa”.

Thấy vậy, mặt Natania tái mét. “À, Darcia-san. Sau này tôi cũng phải đeo vòng cổ hả…?”

Với thú nhân, vòng cổ không đơn thuần là biểu tượng thầy – trò, mà mang ý nghĩa sâu sắc hơn: quan hệ chủ – tớ.

“Cô đừng lo” Darcia cười gượng. “Vandalieu quen rồi vì có người tình nguyện đeo. Không phải thằng bé ép ai đâu. Với lại, chi giả của cô chắc đủ dùng để biến hình rồi.”

“Hở?! Mấy chi giả này biến hình được á?!” Natania thở phào khi nghe không cần đeo vòng cổ, nhưng rồi kinh ngạc nhìn tay chân giả của mình.

“Mấy cái đang dùng thì chưa được đâu. Nhưng cái ta đang làm cùng Vandalieu-sama sẽ làm được. Hãy chờ mà xem” Tarea bật cười kiêu hãnh.

Mặt Natania cứng lại. Di chuyển bằng chi giả kim loại hiện tại đã đủ mệt, giờ còn đòi chi giả biến hình?

Mình đã nghĩ trong buổi huấn luyện rồi, nhưng chẳng phải sư phụ đang kỳ vọng quá cao vào bọn mình sao?! Simon thì đặt mục tiêu thành mạo hiểm giả hạng B, nhưng chuyện đó có khi còn khó hơn cả hạng A nữa ấy! – Natania gào thét trong lòng.

Darcia nắm tay cô. “Giờ thì, ta cùng học lễ nghi từ Chipuras-san nào. Không cần phải hoàn hảo, nhưng biết còn hơn không.”

Tất nhiên, Natania hoàn toàn không có kiến thức quý tộc… Nói thẳng ra là trắng tinh như giấy. Đã thế còn phải học khi mang chi giả.

“C-cái này còn mệt hơn huấn luyện nữa!” cô than thở.

Tổng cộng cô làm bể năm quai cốc và năm cái đĩa, nhưng nhờ 【 Kiến tạo Golem 】 của Vandalieu và 【 Ma nhãn tái tạo 】 của Darcia mà mọi thứ đều được sửa lại. Buổi học lễ nghi của Chipuras tiếp tục đến tận chiều tối.

--------------------------------------

Sáng hôm sau, một cỗ xe ngựa mang huy hiệu gia tộc Morksi đến đón Vandalieu, Darcia, Natania và Juliana.

Cậu đã báo trước với Simon, nhưng anh ta từ chối với lý do không có tên trong thiệp mời.

“Không thể nào. Một kẻ tàn tật sống ở khu ổ chuột như tôi mà đi dự tiệc trà quý tộc á? Lỡ gây chuyện rồi khiến bá tước nổi giận thì sao” Simon nói, khiến Natania lườm anh ta như thể vừa bị phản bội.

Chắc giờ này anh ta đang luyện tập riêng với Fang và lũ chuột.

Bên trong xe ngựa khá sang trọng, nhưng vẫn không thoải mái bằng khi đi với Sam. Cỗ xe dừng lại tại một tòa nhà nằm trên đất nhà bá tước, tách biệt khỏi dinh chính, nơi bữa tiệc trà đơn sơ bắt đầu.

Khách mời chỉ có nhóm Vandalieu, còn chủ nhà chỉ có Bá tước Isaac Morksi cùng vài gia nhân. Vợ con ông không xuất hiện, dù theo lời đồn thì ông có tới ba người vợ và khá nhiều con cái.

“Ta rất cảm kích khi các vị đã nhận lời mời gấp gáp này, Darcia Zakkart, Vandalieu Zakkart, Natania và—” bá tước bắt đầu nói.

Ông dùng ngữ điệu lịch sự hơn mức bình thường khi nói với thường dân. Có vẻ như đã mặc định Darcia cũng mang họ Zakkart như Vandalieu.

Ánh mắt ông dừng lại trên Juliana – đang ngồi bình thản trên ghế – rồi thoáng ngỡ ngàng.

“Ju… Juliana-dono, phải không?” ông nói, hơi lưỡng lự.

Tất nhiên, Isaac biết Juliana. Cô là người của gia tộc công tước Alcrem, và là một hiệp sĩ có tiếng. Dù chưa từng thân quen, ông cũng từng đôi lần chào hỏi trong các dạ tiệc mỗi năm.

Ông nhớ rõ gương mặt Juliana. Nếu bỏ qua đôi chân tay cụt, bụng sưng to và bộ váy rộng thùng thình, người ngồi kia chính là Juliana Alcrem.

Nhưng ánh mắt cô trống rỗng, không hề nhìn ông dù ông vừa gọi tên. Theo báo cáo từ Berard – Hội trưởng Hội mạo hiểm giả – thì cô vẫn có thể trò chuyện đôi chút.

“Xin lỗi ngài, cô ấy hiện đang rất bất ổn. Có lẽ bây giờ không thể giao tiếp được” Vandalieu nói.

Isaac gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu.

Ông không am tường tâm lý con người, nhưng nhìn tình trạng của Juliana thì cũng không lấy làm lạ nếu cô có triệu chứng như vậy.

“Ra là vậy… Ta xin lỗi vì đã mời cô ấy tới trong khi cơ thể còn như vậy” ông nói.

“Không có gì. Cảm ơn ngài đã quan tâm” Vandalieu đáp.

Sự thật là linh hồn của Juliana đã được “tái luân hồi” vào một trong những quả trứng được cấy vào cơ thể cô.

“Vậy thì… lần này, chúng tôi có vinh hạnh được mời tới vì lý do gì?” Vandalieu hỏi.

“… Ừm. Ta xin lỗi vì chọn bối cảnh không chính thức như thế này. Dù biết là muộn, ta vẫn muốn gửi lời xin lỗi vì hành vi tệ hại của đội canh gác dưới trướng ta, cũng như của một người – tuy đã rời khỏi gia tộc – nhưng vẫn là chú ruột của ta” Isaac nói rồi cúi đầu trước Vandalieu và những người đi cùng.

Thông thường, việc một bá tước cúi đầu trước thường dân là điều không tưởng.

Thật vậy, Natania và các gia nhân đều rất sửng sốt. Ngay cả Vandalieu cũng hơi ngạc nhiên.

Theo như những gì mình biết, quý tộc không bao giờ cúi đầu trước thường dân cả. Việc ông ta làm vậy chứng tỏ… mình đã vô tình tạo áp lực lớn hơn mình tưởng, dù bản thân vốn định giữ yên lặng. – Vandalieu nghĩ. Dù vậy, mình không nghĩ cái trán hói của ông ta là do lỗi của mình.

Isaac giải thích rằng binh lính hiện đang truy nã Aggar như một tội phạm nguy hiểm, còn Joseph thì sẽ bị điều tra kỹ và có khả năng bị trục xuất khỏi vùng Morksi.

“Ngay cả ở các lãnh địa giáp ranh, chứ chưa nói đến Hội thương mại, hắn cũng không còn chỗ dung thân. Rốt cuộc thì hoặc là hắn phải lẩn trốn trong xó xỉnh nào đó của khu ổ chuột, hoặc là bỏ thành mà sang một công quốc khác sinh sống... Dù thế nào đi nữa, những năm tháng còn lại của đời hắn cũng sẽ chẳng dễ chịu gì” Isaac nói.

Chuyện này gần như đúng với những gì Vandalieu đã đoán trước. Joseph sẽ chẳng có cơ hội nào để thanh minh, mà bị quy kết là kẻ chủ mưu đứng sau hành vi phạm tội của Aggar và đồng bọn... cụ thể là vụ bắt cóc kia.

Cậu có chút ái ngại cho Joseph, nhưng theo những gì điều tra được, gã này từng nhiều lần quấy nhiễu những thương nhân trẻ mới vào nghề, và khi còn trẻ, hắn còn lợi dụng các cô gái đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn để biến họ thành tình nhân của mình.

Thông thường, Hội thương mại sẽ bảo vệ hội viên của mình, nhưng với những hoàn cảnh như vậy, họ cũng đành bất lực.

“Với Hội thương mại, Joseph là kẻ rắc rối bị gia đình Bá tước ép buộc phải tiếp nhận. Có lẽ họ đã nghĩ rằng mọi vấn đề do hắn gây ra đều là chuyện của nhà Bá tước” Chipuras truyền đạt qua thần giao cách cảm.

Quả thực, có thể đó mới là suy nghĩ thật sự của Hội.

“Vậy nên, ta cho rằng những chuyện quấy nhiễu mà cậu từng gặp sẽ chấm dứt từ đây—” Isaac vừa mở lời thì...

“Vâng. Tôi sẽ tiếp tục kinh doanh cùng mẹ như từ trước đến nay” Vandalieu nhẹ nhàng cắt ngang.

Như từ trước đến nay... tức là cậu vẫn sẽ tự đi săn lấy thịt thay vì dựa vào nguồn hàng từ các cửa hiệu bán sỉ, và vẫn tiếp tục đẩy xe bán thức ăn ở con hẻm nhỏ nơi khu phố đèn đỏ.

Không phải vì Vandalieu ghét bỏ gì mấy hiệu bán sỉ. Chỉ là, giờ mà đột nhiên quay lại làm ăn theo kiểu thông thường thì quá bất tiện.

Kể cả có được đề nghị chuyển xe thức ăn từ con hẻm nhỏ ra khu phố chính, nơi tụ hội của các chi nhánh Hội, thì những xe thức ăn khác đã có liên hệ với cậu cũng chẳng thể theo kịp. Chưa kể, việc để Fang—Hellhound—đứng canh bên xe giữa phố lớn chắc chắn sẽ kéo theo vô số lời phàn nàn.

Không khéo còn phát sinh xung đột với các xe thức ăn khác nữa.

Vấn đề tương tự cũng xảy ra với nguyên liệu.

Hiện tại, xe thức ăn của cậu dùng thịt Orc cấp 3, hoặc thịt Giga Bird—những loại nguyên liệu đắt đỏ—để chế biến các xiên nướng giá rẻ. Nước xốt có ba loại: vị thảo mộc, vị rượu vang và xốt hạt óc chó.

Sở dĩ làm được như vậy là vì cậu tự mình đi săn và chế biến nguyên liệu. Nếu lấy hàng từ các đầu mối sỉ, giá mỗi xiên chắc chắn sẽ tăng gấp ba lần.

Hơn nữa, việc ra ngoài đi săn cũng là cơ hội huấn luyện cho Simon, Natania, Fang và đám chuột. Nếu bị hạn chế rời khỏi thành phố thì sẽ rất phiền toái.

“Hừm, ta hiểu rồi... Ta nghe nói hiện có thêm nhiều xe thức ăn khác cũng có liên hệ với cậu. Đây là lý do phải không?” Isaac hỏi.

“Đó là một trong những lý do” Vandalieu đáp.

Ban đầu, chỉ có vài xe thức ăn hoạt động chung con hẻm với Vandalieu. Nhưng giờ đây, đã có thêm nhiều xe khác ở các hẻm khác và cả quán bar trong khu ổ chuột bắt đầu có liên hệ với cậu.

Họ bán những món tương tự như các xe đầu tiên từng làm, với giá ngang nhau, chỉ khác địa điểm.

Thế nhưng, sau khi lan truyền tin đồn rằng có một con hẻm bán sandwich Goblin và Kobold cực ngon với giá rẻ, doanh thu của họ tụt dốc không phanh.

Cũng dễ hiểu thôi. Morksi tuy là thành phố, nhưng không thể so với các đô thị lớn ở Trái Đất. Dân số chỉ khoảng ba vạn người, mà khu đèn đỏ lẫn khu ổ chuột chỉ là hai vùng nhỏ.

Đi bộ chưa tới hai mươi phút đã gần như hết thành phố rồi, nên nếu nghe nói có món ngon mà giá lại như nhau, người ta sẵn sàng bỏ công đi bộ để ăn.

Thế là khách hàng dồn hết về các xe có liên hệ với Vandalieu.

Chủ của các xe và tiệm bị ảnh hưởng đó không nghĩ đến chuyện tìm hiểu bí quyết làm thịt Kobold ăn được hay công thức Gobu-gobu. Thay vào đó, họ chọn cách đeo biểu tượng thánh của Vida và gia nhập nhóm của Vandalieu.

Một lý do lớn khác là vì họ không muốn đắc tội với “Sói đói” Michael—một người có thế lực trong khu đèn đỏ. Hắn không giống bọn lưu manh trước đây, mà cung cấp người tuần tra để giữ an ninh miễn là chủ xe trả một khoản phí mặt bằng nho nhỏ.

Nhờ vậy mà tình trạng ăn quỵt, trộm cắp và cướp bóc giảm hẳn; các hẻm nhỏ giờ đây an toàn đến mức đáng ngạc nhiên.

Chưa kể, nhóm tuần tra của hắn lại có tiếng là cư xử tốt. Không hiểu vì sao, cả thái độ lẫn vẻ ngoài của đám thuộc hạ “Sói đói” ngày càng cải thiện.

Đơn giản là vì Michael—hay đúng hơn là Miles—đang nghiêm khắc rèn giũa bọn họ, để tránh làm điều gì ngu ngốc mà khiến Vandalieu nổi giận.

Nhờ vậy, ảnh hưởng của “Sói đói” ở khu đèn đỏ và khu ổ chuột không ngừng mở rộng, và Vandalieu chẳng có lý do gì để rời khỏi vùng lãnh địa ấy cả.

“Nói cách khác... mọi chuyện đang rất ổn, nên cậu muốn tiếp tục như hiện tại. Được rồi. Ta sẽ tự mình báo với Hội thương mại” Isaac nói.

“Tôi vô cùng cảm tạ, thưa ngài” Vandalieu cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn.

“Nhân tiện... về món Gobu-gobu mà một số xe thức ăn của cậu đang bán—ta muốn hỏi, à không, ta muốn biết cậu học cách làm nó từ tộc Ghoul ở đâu? Là từ những Ghoul trong Tổ quỷ quanh thành phố này, hay từ tộc Ghoul ở công quốc Hartner hoặc Sauron?” Isaac hỏi tiếp, còn chưa đợi cậu ngẩng đầu lên.

Vandalieu đứng khựng vài giây, đầu vẫn cúi thấp.

Isaac vẫn nhìn chằm chằm vào gáy cậu, dạ dày cồn cào vì lo lắng.

Cho đến vài năm trước, Ghoul vẫn bị xem là một chủng quái vật hình người. Nhưng Isaac đã nhận ra rằng sau hàng loạt biến cố lớn gần đây, tộc Ghoul chỉ để lại những dấu tích mơ hồ.

Gần đây, ông vô tình để ý đến chuyện này. Khi Berard báo cáo về Juliana và lũ Minotaur, ông cũng nghe rằng đột nhiên không thể thu hoạch nguyên liệu hay Ma thạch từ Ghoul nữa.

Berard cho rằng đó là do Minotaur tấn công làng Ghoul để bắt họ sinh con. Nhưng Isaac có một cảm giác khó tả, và rồi chợt nhớ ra—

Sau những sự kiện bất thường ở công quốc Hartner và Sauron, toàn bộ tộc Ghoul ở đó biến mất mà không hề có cuộc diệt trừ quy mô lớn nào.

Không ai chú ý đến chuyện tộc Ghoul biến mất. Tin tức đó bị che lấp bởi các sự kiện như tòa lâu đài nghiêng lệch ở công quốc Hartner, hay lãnh địa Scylla bị biến thành vùng đất ngập tràn Undead. Các công tước cũng chẳng ai điều tra gì. Dù sao thì nguyên liệu từ Ghoul cũng có thể thay bằng quái vật khác. Nhưng… rõ ràng là họ đã biến mất một cách bất thường. Liệu có khả năng thằng bé này dính líu không?

Những suy nghĩ ấy gần như hoang tưởng. Chúng mới chỉ nảy ra vài ngày trước, mà Isaac chưa tiến hành điều tra gì cụ thể. Chỉ là trực giác thôi, không có bằng chứng nào cả.

Thế nhưng, ông vẫn quyết định hỏi Vandalieu một cách gợi mở, vì cảm thấy mình cần làm vậy. Nếu những biến cố như ở Hartner và Sauron xảy ra tại thành Morksi… dù công quốc Alcrem có đứng vững được, ông không chắc thành phố này sẽ trụ nổi.

Chính vì vậy mà ông cố tạo bầu không khí thân thiện, đóng vai một quý tộc thấu hiểu để dẫn dụ câu trả lời.

“Không, đó không phải là kiến thức được dạy bởi tộc Ghoul ở những vùng mà ngài vừa nhắc đến” Vandalieu đáp, ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Isaac.

“Vậy à. Mấy năm nay, các vùng có tộc Ghoul biến mất đều hứng chịu thảm họa lớn… Mà gần đây, tộc Ghoul quanh thành này cũng biến mất. Liệu đó có phải là điềm báo cho điều gì chăng?” Isaac lẩm bẩm.

“Tôi hiểu. Nhưng tôi không phải mạo hiểm giả, nên không rành về số lượng quái vật… nhưng tôi không cho rằng có chuyện gì nghiêm trọng sắp xảy ra.”

“… Nếu trong thành xảy ra chuyện gì lớn, cậu có thể phối hợp cùng ta để giải quyết không?”

“Tôi chỉ là một thương nhân tầm thường mà thôi. Dạo gần đây, người ta bắt đầu gọi tôi là ‘Vua Xe Đẩy’ hay ‘Thiên Tài Thuần Thú’ nhưng thực ra tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm nhiều lắm. Tôi chẳng thể sánh với các đại anh hùng gì cả. Nhưng nếu là vì người dân trong thành… thì trong khả năng của mình, tôi sẽ cố gắng.”

“Ta có thể tin vào lời ấy chứ?”

“Ngài và toàn thành Morksi đã đối xử rất tốt với tôi và mẹ tôi, thưa ngài bá tước. Dù chỉ mới sống ở đây được một tháng, tôi đã cảm thấy rất gắn bó với nơi này rồi.”

“Vậy sao. Thật là… thật tuyệt vời…!” Isaac thốt lên, rồi ngồi phịch xuống ghế như thể sức lực bị rút cạn.

Lưng ông ướt đẫm mồ hôi lạnh, cổ họng khô khốc vì căng thẳng.

Thế nhưng những lời mà ông hằng mong được nghe – cam kết chắc chắn từ Vandalieu – đã xua tan cảm giác nặng nề, thay bằng một sự nhẹ nhõm rõ rệt.

Darcia và Natania cũng thở phào như trút được gánh nặng.

Còn bản thân Vandalieu thì lại không cảm thấy có gì to tát cả.

Cảm giác như ấn tượng của bá tước về mình khác xa thực tế nhỉ, cậu nghĩ thầm.

Cậu quả có bất ngờ khi bị hỏi về các Ghoul, nhưng phần đối thoại sau đó, với cậu, chỉ là một cuộc trò chuyện thông thường – chẳng phải thương lượng cũng chẳng phải dối trá, chỉ là không nói hết sự thật mà thôi.

Những người Ghoul đã dạy cậu cách làm Gobu-gobu và món thịt Kobold hấp là Zadiris, Basdia, Vigaro cùng các cư dân của tổ Ghoul trong khu rừng Tổ quỷ thuộc khiên quốc Mirg, chứ không phải Ghoul của Vương quốc Orbaume.

Cậu cũng chẳng có nhiều hiểu biết về số lượng quái vật, và hiện tại, hoàn toàn không có ý định làm gì với thành Morksi hay cả công quốc Alcrem.

Việc cậu cảm thấy quý mến nơi đây cũng là sự thật.

Cậu từng cảm thấy khó chịu khi biết tay chân của Isaac đã đợi đến khi Aggar hành động rồi mới can thiệp tại trại mồ côi, thay vì ngăn chặn trước, nhưng cảm xúc đó cũng tan biến sau một ngày và cuộc trò chuyện trực tiếp với Isaac.

Đây là một quý tộc biết lắng nghe. Mình muốn giữ quan hệ thân thiện với ông ta.

Tính cách của Vandalieu đơn giản hơn nhiều so với những gì Isaac tưởng.

Phần còn lại của buổi tiệc trà tại dinh thự bá tước không có gì đặc biệt đối với Vandalieu.

Có một chút đề cập đến tay chân giả của Natania, nhưng Vandalieu chỉ nói rằng đó là mẫu thử nghiệm, và Isaac cũng không hỏi sâu thêm.

Sau đó, ông dành thời gian trò chuyện với Darcia nhiều hơn là với Vandalieu. Có vẻ ông quan tâm đến đức tin mà cô dành cho nữ thần Vida.

Trong lúc đó, Vandalieu và Natania thưởng thức trà và bánh ngọt được mang ra, dù hương vị thì… khá khác biệt so với những gì họ biết đến từ Trái Đất.

Trà sữa của nhà bá tước thì rất ngon – được pha từ sữa tươi vắt ngay trong sáng cùng ngày – nhưng… món bánh thì hơi khó làm quen: bánh mì mềm phết một loại phô mai tươi chua đến nhăn mặt, thêm lớp si-rô ngọt gắt.

“Phô mai làm từ sữa tươi và si-rô đầy đường có lẽ là biểu tượng cho sự giàu có của nhà bá tước. Chắc là truyền thống đấy” Vandalieu nhận xét sau khi rời dinh thự và đi về phía trại mồ côi.

Ngày mai sẽ diễn ra lễ hội cầu mùa xuân và tạ ơn nữ thần Vida, và có vẻ trại mồ côi cần cậu giúp chuẩn bị. Năm ngoái không có lễ này, nhưng năm nay là nhờ vào các khoản quyên góp của Vandalieu.

“Vandalieu-sama, chúng ta có cần phải giúp họ thật không ạ? Matthew và mấy đứa nhỏ có mời, nhưng xe đẩy vẫn còn chưa chuẩn bị xong đâu” Chipuras lên tiếng.

Nhưng Vandalieu lại rất hào hứng. “Chipuras, ngươi nói cũng đúng, nhưng… ta thích cảm giác cùng bạn bè đồng trang lứa chuẩn bị cho sự kiện lắm.”

Ở Trái Đất, những hoạt động kiểu trường lớp này chỉ toàn là những ký ức đau đầu đối với Vandalieu. Nhưng ở Lambda, mọi thứ đã khác. Chính vì thế, cậu rất thích việc được tham gia chuẩn bị lễ hội.

“Với lại, cũng không nhiều việc đâu. Có chút phiền khi ta không thể dùng phân thân linh thể hay lũ gia quyến ma vương, nhưng mà… chỉ là trang trí nhà nguyện thôi” Vandalieu nói thêm.

Số đồ trang trí cũng không quá nhiều, lại có tụi nhỏ giúp sức, nên sẽ xong nhanh thôi.

Vandalieu vừa đến trại mồ côi thì lập tức cảm thấy có gì đó là lạ—một luồng khí khác thường. Những linh hồn cậu chưa từng thấy trước đây đang lảng vảng quanh khu vực. Những linh hồn này, cho đến hôm nay, chưa từng xuất hiện ở trại mồ côi… hay thậm chí là trong thành Morksi.

Chúng la hét không thành tiếng về phía Vandalieu, cố cảnh báo về một mối nguy hiểm mơ hồ.

“… Kẻ xâm nhập ở đâu vậy?” Vandalieu lẩm bẩm, đồng thời lục lọi ký ức của lũ Undead và gia quyến mà cậu bố trí xung quanh.

Nhưng không có ai đột nhập từ bên ngoài.

Không có mùi máu, không có tiếng la hét—vậy mà các linh hồn vẫn vô cùng bồn chồn.

“À, cậu đến rồi! Nhanh lên nào Vandalieu! Mọi người đang đợi đấy!” Matthew gọi vọng ra từ cửa trại.

Trông cậu bé chẳng khác gì hôm qua. Nhưng đám linh hồn thì đang ra sức ngăn Vandalieu đáp lời.

“… Được rồi. Không sao đâu, cứ làm như đã chuẩn bị” Vandalieu thì thầm trấn an chúng rồi bước vào trại.

Trong nhà nguyện, không hề có lấy một dấu hiệu chuẩn bị cho lễ hội ngày mai. Thay vào đó, là viện trưởng, hai sơ Seris và Vestra, cùng khoảng một nửa bọn trẻ đang đứng thành hàng.

“Chào mừng Vandalieu-san” Seris nói.

“Cảm ơn cậu đã đến. Thật sự rất biết ơn” Vestra mỉm cười.

“Onii-chan, Brian nhà em học được trò mới nè!” một cô bé cất tiếng.

Ai nấy đều mỉm cười với Vandalieu—giống hệt như hôm qua. Matthew, người đứng cạnh cậu, cũng vậy.

Ngoài ra còn có bốn người lạ mặt với đôi mắt đỏ máu mà Vandalieu chưa từng thấy, và một người… thì cậu biết rõ.

“Chào mừng, Vandalieu Zakkart, đến với ngôi nhà búp bê của ta” Birkyne cười rạng rỡ nói.

“… Ngươi muốn gì?” Vandalieu đáp lạnh lùng.

Trước hết, cậu cần phải làm rõ trạng thái hiện tại của Matthew và sơ Seris.

-----------------------------------------------

Giải thích thêm về danh hiệu: Thánh Nữ (Holy Woman)

Một danh hiệu được trao cho những người có công lao vĩ đại, được Giáo hội có thẩm quyền công nhận. Các danh hiệu liên quan gồm có “Thánh nhân”, “Thánh tử”, “Thánh nữ” và “Thánh mẫu.”

Danh hiệu này ban cho người sở hữu sức hấp dẫn đặc biệt đối với tín đồ của vị thần được tôn thờ (và các thần liên quan), đồng thời hỗ trợ họ trong các hoạt động truyền giáo. Ngoài ra, nó cũng giúp dễ dàng tiếp cận các kỹ năng như 【 Quyến thần giáng trần 】và 【 Tăng cường giá trị thuộc tính (Đức tin) 】

Thông thường, người đã có một danh hiệu kiểu này (ví dụ “Thánh mẫu”) sẽ không thể có thêm danh hiệu khác cùng loại. Tuy nhiên, trong trường hợp của Darcia, do không có sự trao đổi thông tin giữa vương quốc Orbaume và những vùng như Dãy núi biên giới hay Lục địa hắc ám, nên tồn tại hai nhóm người: một xem cô là “Thánh mẫu” nhóm còn lại gọi cô là “Thánh nữ.”

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Yolo
Thanks trans
Xem thêm
Ngầu dc mấy phút đây🤣🤣
Xem thêm
Cảm thấy Birkyne sắp cook cmnr
Xem thêm
Cook chương thứ 4 luôn đi trans
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Mai up nốt phần pk với Birkyne nhé =)))
Xem thêm
Quao 3 chương luôn
Xem thêm