• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Công quốc Alcrem

Chương 218: Sự thật bị chôn vùi trong hắc ám

4 Bình luận - Độ dài: 7,120 từ - Cập nhật:

Vào buổi tối, đúng hai tuần kể từ ngày Vandalieu bắt đầu mở xe hàng rong, Joseph – Phó hội trưởng hội thương mại – đang ngồi trong văn phòng của mình, vẻ mặt nhăn nhó đến mức số nếp nhăn trên khuôn mặt ông ta như tăng gấp đôi.

“Grừ… cái thằng nhãi láo toét đó…!” ông ta nghiến răng làu bàu.

Dĩ nhiên, người ông ta nhắc tới chính là Vandalieu.

“Tất cả là do nó từ chối đề nghị của ta rồi lại đi mở cái hàng ăn chết tiệt đó. Rõ ràng là ta ra tay giúp nó mà… thật là vô ơn!”

Joseph đã từng ngỏ lời với Vandalieu – kẻ được biết đến là Dhampir thứ hai của vương quốc – rằng sẽ giúp cậu liên hệ với phe ôn hòa của Alda. Mục đích thật sự là để ông ta có được quan hệ với những nhân vật chủ chốt trong phe này, một thế lực đang dần nắm giữ ảnh hưởng lớn tại công quốc Alcrem. Đặc biệt, Joseph khao khát được tiếp cận với nhóm Ngũ Sắc Kiếm.

Nếu nhìn bề ngoài, lời đề nghị ấy quả thực có lợi cho Vandalieu – ví như nhận được sự bảo vệ từ phe Alda và sự hậu thuẫn từ các mạo hiểm giả cấp S. Tuy nhiên, đối với Vandalieu thì đó chỉ là những rắc rối không đáng có. Dĩ nhiên, Joseph không thể nào biết được điều đó nên chẳng thể trách ông ta vì không hiểu tình hình.

Nhưng thực chất, ngay từ đầu Joseph chưa từng nghĩ đến lợi ích của Vandalieu khi đưa ra lời đề nghị đó. Tâm trí ông ta đã tự sửa lại ký ức để hợp lý hóa hành động của bản thân.

Không hề nhận ra điều này, Joseph giận đến mức suýt nữa thì gào lên, vội lấy tay bịt miệng. Dù xuất thân là con cháu bá tước, nhưng với cương vị Phó hội trưởng, văn phòng của ông chẳng thể so bì với phòng Hội trưởng về kích thước, độ sang trọng hay khả năng cách âm.

Cái thằng nhãi đó… dạy dỗ bao nhiêu mà vẫn cứng đầu không chịu nhận lỗi!

Từ “dạy dỗ” mà Joseph nghĩ đến, thực chất là việc ông ta quấy rối Vandalieu. Nhưng đây không phải cách nói bóng gió hay mỉa mai – ông ta thật sự cho rằng mình đang “dạy dỗ”.

Joseph tin rằng mình đang truyền dạy cho thằng nhóc láo xược kia bài học về sự khắc nghiệt của thế gian, và về tầm quan trọng của việc biết nghe lời bề trên – điều mà ông đã từng “dạy” cho không ít kẻ trẻ người non dạ khác trong quá khứ.

Thế nhưng, Vandalieu chẳng có chút gì gọi là hối lỗi hay muốn xin lỗi để rồi chấp nhận đề nghị của ông ta. Cậu ta thậm chí còn chưa từng quay lại Hội thương mại kể từ sau khi hoàn tất đăng ký tạm thời.

Dù Joseph tìm cách can thiệp vào hoạt động của xe hàng, Vandalieu vẫn tự săn được thịt và chế biến Goblin lẫn Kobold theo cách khiến cả những xe hàng khác cũng liên kết buôn bán với cậu. Cậu còn thuần hóa chó hoang và cả chuột Giant Rat, rồi nâng Rank của chúng – nhờ vậy mà được Hội thuần thú để mắt đến như một tân binh đầy tiềm năng.

Nghe đồn, sau khi tăng Rank hôm qua, đám sinh vật đó còn tiến hóa thành chủng tộc mới. Còn Hội trưởng Bachem thì đột nhiên đến thủ đô, có vẻ là vì trụ sở chính của Hội thuần thú cũng đang lên kế hoạch chiêu mộ Vandalieu.

Nhưng ta chẳng quan tâm đến Hội thuần thú. Vấn đề là... thịt Goblin!

Từ xưa – thậm chí từ thời anh hùng Bellwood còn sống – vô số pháp sư, giả kim thuật sư, quý tộc, mạo hiểm giả và đầu bếp thành thị đã cố gắng tìm cách chế biến loại thịt hôi thối và ghê tởm đó để ăn được.

Tất cả đều thất bại. Dù có vài phương pháp xử lý hay tẩm ướp từng được phát hiện, nhưng hoặc là quá tốn kém, hoặc là khiến món ăn chẳng còn vị gì. Những cách cần đầu tư thật nhiều thời gian, công sức và gia vị chỉ để làm món thịt Goblin “có thể ăn được” thì chẳng giúp ích gì khi xảy ra khủng hoảng lương thực, hay khi muốn cứu tế người nghèo.

Ấy vậy mà Vandalieu lại biết cách biến thịt Goblin thành món ăn. Nghe đâu là kiến thức của tộc Ghoul… Nhưng tại sao nó biết được? Thằng nhãi đã thuần hóa Ghoul? Hay là làng của mẹ nó – một Dark Elf – từng có qua lại với Ghoul?… Không, không quan trọng. Dù sản phẩm đó dành cho đám dân nghèo bẩn thỉu, thì kỹ thuật ấy hoàn toàn có thể kiếm bộn từ những quý tộc đang đau đầu vì nạn đói! Thế mà… cái ả đàn bà đó với thằng con của ả! Rốt cuộc bọn chúng có muốn làm ăn đàng hoàng không hả?!

Vandalieu không hề khuất phục trước mấy trò quấy phá của Joseph, cũng chẳng để Aggar và lũ tay chân mà Joseph thuê thừa cơ lợi dụng. Ngược lại, cậu còn tiếp tục kiếm được lời. Hơn thế, Darcia sau khi triệu hồi thần linh tại nhà thờ liên giáo đã được tôn vinh như một vị thánh.

Cả hai mẹ con ngày càng được dân thành phố yêu mến. Người ta gọi Vandalieu là “vua xe hàng” hay “thiên tài thuần thú sĩ”, còn Darcia thì được xưng tụng là “thánh nữ”.

Trên thực tế, Joseph đang là kẻ thất thế.

Trước giờ ông ta chẳng bận tâm dân khu ổ chuột nghĩ gì về mình. Nhưng giờ đây, với việc Darcia được tôn sùng là thánh nhân, chẳng riêng gì dân nghèo – cả thành phố bắt đầu có cái nhìn xấu về ông.

Và khi hình ảnh xấu về Joseph lan rộng tại thành phố Morksi – một trung tâm thương mại – thì tin tức ấy cũng sẽ lan sang các thành trấn lân cận thông qua thương nhân và lữ khách… Không, với độ nổi tiếng hiện tại của Vandalieu và Darcia, thậm chí còn có thể lan tới những công quốc khác.

Cứ đà này, khi Hội trưởng quay về thì Joseph sẽ lâm vào thế nguy.

Đến cả tin đồn cũng nói rằng ta là lão già dê xồm tán tỉnh Dark Elf, bị từ chối rồi quay sang trả thù nữa kìa! Cứ thế này thì chết mất… Vậy mà Aggar vẫn bặt vô âm tín, trong khi hắn nói là có “kế hoạch tốt”! Đồ vô dụng!

Thật ra Joseph cũng chẳng đặt quá nhiều niềm tin vào Aggar – rốt cuộc thì hắn cũng chỉ là một tay lính canh bẩn thỉu. Ngay từ lần đầu sai hắn tìm cớ bắt bẻ xe hàng của Vandalieu mà đã thất bại, Joseph đã chẳng trông mong gì nữa.

Dù vậy, ông ta vẫn âm thầm quan sát, mong rằng Aggar có thể nghĩ ra trò gì hay ho, nhưng có vẻ đã đến lúc buông bỏ rồi.

“… Đã thế thì, chỉ còn cách này thôi. Ta sẽ xin lỗi” Joseph lầm bầm, đưa ra quyết định.

Ông sẽ quỳ gối trước mặt Vandalieu, nhận lỗi, và dừng việc gây áp lực với các cửa hàng bán buôn – mấy nơi mà Joseph cũng đã thôi can thiệp vì Vandalieu không còn đến đó nữa.

“Ta nghe nói nó quyên góp cho trại trẻ mồ côi và chăm sóc cho cả những mạo hiểm giả bị mất tay chân. Nếu không phải để truyền bá tôn giáo thì… hẳn là một người tử tế thực sự” Joseph lẩm bẩm. “Nếu ta cúi đầu xin lỗi trước mặt nhiều người, thì chắc là nó sẽ chịu bỏ qua. Nhắc đến giáo lý của Vida trong lúc đó cũng có thể giúp tăng hiệu quả.”

Sau đó, ông chỉ cần tiếp tục làm tròn trách nhiệm Phó hội trưởng, chờ cơ hội thích hợp. Một khi có dịp, ông sẽ cung cấp thông tin hữu ích và đối xử tốt với Vandalieu như một cách bày tỏ hối lỗi.

Nếu cứ làm như vậy nhiều lần, mối quan hệ thù địch giữa hai bên sẽ dần mờ nhạt đi.

“Được rồi. Một khi đã quyết thì ta sẽ đi ngay… Không, xe hàng đó nằm trong hẻm ở khu phố đèn đỏ. Ta sẽ đến xin lỗi khi trời tối hơn, lúc đông người tụ tập.”

Vừa bắt đầu suy nghĩ nên lựa lời ra sao để xin lỗi Vandalieu và Darcia, thì chợt có tiếng gõ cửa, như thể cố tình cắt ngang dòng suy nghĩ.

“… Vào đi” ông ta nói mà chẳng thèm nhìn, cho rằng chắc là nhân viên mang giấy tờ tới.

Nhưng ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, đôi mắt ông trợn trừng vì bất ngờ – người bước vào không phải nhân viên, mà là lính canh vũ trang đầy đủ.

“Mấy người là ai?! Muốn gì ở ta?!” ông gào lên.

“Phó hội trưởng Joseph của Hội thương mại. Ngài bị bắt vì tội xúi giục tham ô và bắt cóc – do Aggar cùng ba tên lính canh bất lương khác thực hiện!” một trong số lính canh tuyên bố.

Joseph còn sửng sốt hơn bởi lời buộc tội ấy. “Bị bắt? Tham ô với bắt cóc? Các người đang nói cái quái gì vậy?!”

Ông ta hoảng loạn và mơ hồ vì những cáo buộc hoàn toàn xa lạ. Đúng là ông đã trả tiền cho Aggar và đồng bọn để tìm điểm yếu trong việc kinh doanh của Vandalieu, rồi nhân cơ hội mà phá hoại. Nhưng chỉ đến thế thôi.

Nếu Aggar có tham ô tiền quỹ hay tịch thu hàng hóa, thậm chí mưu tính bắt cóc, thì Joseph hoàn toàn không liên quan. Ông ta chưa bao giờ ra lệnh làm mấy việc đó, càng không phải là kẻ xúi giục.

“Bằng chứng đâu?! Muốn bắt ta thì đưa bằng chứng ra!” Joseph gầm lên, bật dậy khỏi ghế, cơn hoảng sợ giờ đã chuyển thành phẫn nộ.

“Im đi! Chống cự cũng vô ích thôi!” một lính canh gắt lại.

Đám lính chẳng hề có ý định trình bằng chứng. Chúng bao vây Joseph, đè ông xuống và bắt đầu trói lại.

“Đồ khốn! Các ngươi biết ta là ai không hả?! T-ta là Phó hội trưởng! Là chú của Bá tước Isaac Morksi – chủ các ngươi đấy!” Joseph la hét. “Đừng tưởng có thể thoát khỏi chuyện này—”

Nhưng đám lính gác chẳng hề đáp lời. Họ chỉ im lặng lôi Joseph ra khỏi căn phòng mà cho đến vài giây trước còn là văn phòng của hắn. Lý do là bởi họ đã nhận được mệnh lệnh trực tiếp từ Bá tước Isaac Morksi: phải đảm bảo an toàn cho Joseph.

Isaac đã nhận được một báo cáo kỳ lạ từ các gián điệp của mình... Điều khiến ông băn khoăn là việc Aggar và đồng bọn đi vào trại trẻ mồ côi bằng cửa sau, rồi biến mất không để lại dấu vết. Chúng biến mất, đơn giản là thế. Isaac đoán rằng có kẻ nào đó đã bắt giữ bọn họ rồi xử lý xác ở đâu đó.

Ông có linh cảm rằng “kẻ nào đó” này là Vandalieu, hoặc ít nhất cũng có liên quan đến cậu ta. Dù không có bằng chứng, nhưng trong đầu Isaac cứ lởn vởn ý nghĩ rằng một loại ma thuật cao cấp nào đó đã được dùng — ý nghĩ mơ hồ mà bất kỳ ai cũng có thể nghĩ ra, chẳng thể gọi là suy luận. Đó là kiểu suy nghĩ thiếu lý trí rằng bất cứ chuyện lạ gì xảy ra cũng đều dính dáng đến Vandalieu.

Nhưng ông cũng không nghĩ ra được lý do nào khác khiến Aggar và đồng bọn lại biến mất đúng vào thời điểm đó.

Vì thế, Isaac đã quyết định đảm bảo sự an toàn cho Joseph—người có khả năng cao sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp của Vandalieu—và trừng phạt hắn luôn thể.

Ông đã bị thôi thúc bởi ý định muốn thể hiện với Vandalieu rằng mình không phải kẻ thù, bằng cách dâng chính người chú ruột làm vật tế. Dù có phải mang ơn Hội thương mại đi chăng nữa, ông vẫn chấp nhận.

“Đ-đây là vi phạm quyền hạn của Hội đấy! Các người tưởng Hội sẽ để yên chuyện này à?! Tôi vô tội! Có kẻ hãm hại tôi! Có ai đó tin tôi đi chứ!” Joseph gào thét.

Nhưng chẳng ai đáp lại lời hắn, khi hắn bị lôi khỏi tòa nhà của Hội thương mại.

--------------------------------------------

Sáng hôm sau ngày Vandalieu nhận được chức nghiệp mới “Dream Guider”, cũng là lúc Joseph bị bắt giữ, Simon hớn hở bước đến gặp Vandalieu để bắt đầu buổi huấn luyện.

“Nghe này, Danna! Thật ra thì… tôi đã nhận được gia hộ của thần linh rồi đấy” cậu thì thầm với Vandalieu và Natania.

“… Vậy à” Vandalieu đáp.

“Ơ, thật sao…?” Natania lúng túng.

“Ối dào, hai người không tin tôi à! Thật mà! Sáng nay khi tỉnh dậy, tôi nghe thấy tiếng nói rằng ‘Ngươi đã nhận được 【 Thần hộ 】.’ Rồi khi nhìn vào bảng Status thì nó thật sự có ở đó luôn!” Simon hớn hở kể.

Vandalieu và Natania đều không biết phải phản ứng ra sao.

Natania không thể nói, “Tôi cũng có nữa” còn Vandalieu thì càng không thể nói, “Thực ra là ta cho đấy.”

“Vậy là gia hộ của vị thần nào?” Vandalieu hỏi.

Simon cười gượng, đưa tay gãi đầu. “Đó là vấn đề… Ngay cả khi nhìn vào Status, tên thần cũng bị che mất. Tôi chỉ thấy là nó có sáu ký tự, ký tự cuối là âm kéo dài thôi” cậu nói.

Tức là trong Status của Simon hiện lên là “Thần hộ của ■■■■■ー”, nên anh ta không biết rằng chính Vandalieu là người ban cho.

*Chú thích: Ký tự ‘ー’ dùng để kéo dài âm nguyên âm trước đó, nhưng ký tự trước bị ẩn nên Simon không đoán được.

“Có thể là một vị hạ thần dưới trướng Vida, chuyên về kiếm hoặc chiến đấu. Thật ra, đêm qua tôi có một giấc mơ lạ lắm. Khi tôi đang luyện tập, có ai đó đặt một bàn tay ấm áp lên lưng tôi, rồi khi quay lại thì thấy mình nhận được một thanh kiếm… và lúc tỉnh dậy thì được ban gia hộ” Simon kể lại. “Nếu là mơ thì chắc phải là Mill, nữ thần giấc ngủ, một trong những hạ thần của Alda. Nhưng cảm giác không giống bà ấy. Danna nghĩ có vị hạ thần nào của Vida cai quản giấc mơ hoặc kiếm không?”

“… Không, ta không nhớ ra có hạ thần nào của Vida như thế và có tên dài sáu ký tự kết thúc bằng âm kéo dài cả” Vandalieu trả lời.

Cậu thật sự không biết phải nói gì khác. Không thể nói rằng trong mơ, thứ chạm vào lưng Simon không phải là tay mà là đầu lưỡi dài của cậu, và “thanh kiếm” anh ta nhận được thực chất là cái sừng bị rụng ra từ cơ thể cậu.

“Thôi thì… chắc tôi sẽ ghé qua Nhà thờ liên giáo dò hỏi gián tiếp xem sao… À mà cũng nên ghé thư viện—lâu lắm rồi tôi chưa tới đó—tìm hiểu thử” Simon nói.

Fang khẽ sủa một tiếng đầy ngao ngán, trong khi mấy chị em chuột cũng nhìn anh ta với ánh mắt thất vọng.

“Xin lỗi, tôi không nói được vị thần nào đã ban gia hộ cho mình” Simon nói.

Anh ta không hiểu được ý thật sự trong ánh mắt ấy; chỉ tưởng họ thất vọng vì không biết danh tính vị thần.

“Không biết chuyện như thế này có thường xảy ra không nhỉ? Chắc tại tôi không mộ đạo đủ… Mà tôi cũng chẳng nghĩ ra vị thần nào có tên sáu ký tự kết thúc bằng âm kéo dài cả” Simon lẩm bẩm, tinh thần đang phấn khởi bỗng xịu xuống.

Vandalieu đắn đo không biết có nên an ủi anh ta bằng câu “Đừng bận tâm, chuyện này cũng không lạ đâu.” hay không.

“Nhưng mà, dù sao thì việc nhận được gia hộ cũng có nghĩa là thần linh đặt kỳ vọng vào tôi! Nếu tôi chăm chỉ luyện tập, lấy lại cánh tay và làm lại từ đầu, chắc chắn sẽ biết tên vị thần ấy thôi!” Simon nói, rồi lấy lại tinh thần và tiến ra cổng.

Fang cùng đám chuột lặng lẽ đi theo, trong đầu chắc đang nghĩ thằng đệ này đúng là hết thuốc chữa, mà chắc rồi nó cũng nhận ra thôi.

“… Không ngờ sự thật lại khó nhận ra vậy” Vandalieu lẩm bẩm.

“Tôi nghĩ vì cậu ấy chỉ nhìn được mấy ký tự mờ mờ, nên thế cũng bình thường thôi, Danna” Natania thì thào đáp.

Trong nhận thức của người dân Lambda, Thần hộ là thứ được các vị thần ban tặng. Mặc dù thông tin Status thường là chuyện riêng tư, nhưng thần hộ là một dạng đặc kỹ đặc biệt đến mức khi có được thì người ta thường chia sẻ như một tin vui với người thân thiết.

Không chỉ giúp giảm bớt rào cản trong quá trình phát triển, nó còn mang lại cảm giác thành tựu khi được thần linh chọn lựa.

Simon chưa từng nghĩ đến chuyện người ban gia hộ cho mình lại là vị sư phụ đang ở ngay trước mặt.

“Lúc tôi nhận được gia hộ, tôi cũng đâu có nghĩ người trong mơ là Danna đâu… Dù khi tỉnh dậy tôi có thấy chữ ‘V’ trong Status và đoán thử, rồi sau đó chấp nhận luôn khi Danna nói thẳng ra” Natania kể lại.

Cô đã mơ lại cơn ác mộng khi mình bị nhóm Hỏa kiếm (Flaming Blades) đem ra làm mồi nhử và bị bọn Minotaur tấn công. Cơn ác mộng ấy cô đã gặp không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này giữa chừng thì xuất hiện những cặp chân đen khổng lồ từ trên trời giáng xuống.

Chúng giẫm nát bọn Minotaur và đá bay nhóm Hỏa kiếm đi. Natania, khi ấy còn đang nằm sóng soài, ngước lên thấy một gã khổng lồ dị dạng đang nhìn xuống mình.

Gã khổng lồ ấy đã nhấc cô lên bằng một bàn tay xương xẩu rồi bao bọc cô trong một chất lỏng ấm nóng. Thứ chất lỏng đỏ sẫm đó… chính là máu, đã ngấm vào người cô và trở thành một phần máu của cô.

Và rồi khi tỉnh dậy, cô đã nhận được thần hộ của Vandalieu giống như Simon. Nhân tiện nói thêm, Juliana cũng nhận được thần hộ theo cách tương tự và đã khóc nức nở vì xúc động, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

“Nhân tiện… tôi vui vì được nhận gia hộ của Danna, nhưng mà… nó có liên quan gì tới việc huấn luyện không? Có gây tác dụng phụ gì kỳ quặc không, kiểu làm lưỡi mình dài ra ấy?” Natania hỏi với vẻ hơi lo lắng.

“Hmm… Chắc là không đâu nhỉ? Mà biết đâu chị sẽ có thể duỗi lưỡi ra theo ý muốn” Vandalieu đáp, nhưng nghe chẳng an tâm chút nào.

Thế rồi, trong buổi huấn luyện hôm đó, Simon và Natania đã học được kỹ năng 【 Thể linh hồn 】

“Uooh! Tay tôi, tay tôi cử động được rồi! Cái tay giả bằng kim loại này giờ tôi điều khiển được theo ý mình luôn, Danna ơi!” Simon hét lên đầy phấn khích.

“Tôi cũng thế! Tôi đi được rồi! Tuy còn hơi loạng choạng một chút!” Natania cũng reo lên.

Linh hồn của Simon đã nhập vào tay giả và điều khiển nó như tay thật. Còn Natania thì đã có thể sử dụng hai chân giả, dù vẫn còn vụng về, nhưng cô đã có thể đứng lên và bước đi.

“Chúc mừng. Các ngươi đã vượt qua giai đoạn đầu tiên của quá trình huấn luyện” Vandalieu vừa vỗ tay vừa chúc mừng. “Natania, cô còn nhiều bộ phận phải điều khiển hơn, nên cần tập thêm nữa. Nhưng với tốc độ này thì chắc chắn cô sẽ điều khiển được chân tay giả như thể là thật.”

Nghe những lời ấy, Simon và Natania không cầm được nước mắt.

“Giờ thì, chúng ta sẽ bắt đầu giai đoạn thứ hai ngay. Xen kẽ giữa huấn luyện thực chiến với ta và luyện tập tự do” Vandalieu tuyên bố.

“Vâng, Danna-sama!” – Simon và Natania đồng thanh đáp, tim đập rộn ràng vì phấn khích.

Khi họ quay lại thành phố, vừa đúng sau giờ ăn trưa, Simon đang được Fang cõng còn Natania thì được Vandalieu bế.

“D-Danna… ngài khỏe khủng khiếp thật…” – Simon thều thào.

“Tôi chỉ chủ yếu luyện đứng tấn thôi mà… Không biết mai có bò dậy nổi không nữa” – Natania lẩm bẩm.

Cả hai đều kiệt sức hoàn toàn, đồng thời kinh ngạc khi nhận ra sự cách biệt quá lớn giữa họ và Vandalieu sau những trận giao chiến tập luyện với cậu.

Simon thì vốn đã hiểu rằng Vandalieu không phải người thường, còn Natania thì được nghe kể rằng cậu có sức mạnh của một mạo hiểm giả hạng A trở lên.

Nhưng biết là một chuyện, tự mình trải nghiệm lại là chuyện khác hẳn.

“Nhưng mà… làm sao ngài lại làm được mấy chuyện đó vậy? Vật chất hóa linh hồn, rồi xé nó ra rồi ném đi…” – Simon lẩm bẩm.

“Và nó còn rắc rối ở chỗ linh hồn của ngài vẫn di chuyển sau khi bị ném nữa chứ” – Natania tiếp lời. “Rốt cuộc thì linh hồn của ngài là cái gì vậy, Danna?”

Không chỉ đơn thuần là Vandalieu mạnh hơn họ tưởng tượng, mà cách cậu sử dụng linh hồn cũng không giống con người chút nào.

“Bởi vì luyện tập với người ngang cơ và mạnh hơn mình sẽ giúp tăng kỹ năng nhanh hơn mà. Có điều, đây cũng là lần đầu tiên ta thử chiến đấu theo cách này, nên chắc hơi hăng quá” – Vandalieu trả lời.

Cậu chủ yếu huấn luyện Simon và Natania bằng linh hồn của mình, không dùng đến ma thuật hay vũ khí. Như vậy sẽ giúp họ trực tiếp đối đầu với những kỹ năng họ đang cần cải thiện.

“Với lại, hai người giờ cũng giống ta rồi, khi đã sở hữu kỹ năng 【 Thể linh hồn 】 và có thể dùng nó trong chiến đấu. Với người thường thì chỉ riêng chuyện đó thôi đã không còn giống con người nữa rồi” – Vandalieu nói thêm.

Lời đó đúng một phần, và sai một phần.

Cưỡng ép thay đổi hình dạng linh hồn có thể gây tác động đến tâm trí – trong trường hợp tệ nhất, có thể dẫn đến điên loạn. Nhưng vì linh hồn của Simon và Natania chỉ đang trở lại hình dạng như lúc họ còn đầy đủ tay chân, nên vẫn chưa lệch khỏi hình thái con người.

Ngược lại, linh hồn của Vandalieu đã bị thay đổi quá nhiều, vượt xa hình dạng con người. Giờ nó chẳng khác nào một khối Slime không hình thù.

Simon và Natania cũng có thể biến đổi linh hồn giống như Vandalieu, nhưng mức độ thì còn khác nhau rất xa… dù rằng Vandalieu vẫn định “kéo họ lên” (nếu có thể gọi vậy) đến trình độ của mình trong tương lai.

“Dù sao thì, một khi hai người học được kỹ năng 【 Vật chất hóa 】 và 【 Điều khiển từ xa 】, nâng cấp chúng, rồi tăng lượng Mana lên đủ để duy trì linh hồn trong thời gian dài, thì các người cũng có thể làm như ta” – Vandalieu nói.

Đó là lý do cậu cho họ thấy đích đến của mình, cho họ trải nghiệm thông qua chiến đấu, và khiến họ tin rằng bản thân cũng làm được điều tương tự.

Khác với cơ thể vật lý, linh hồn hoàn toàn được điều khiển bởi sức tưởng tượng và ý chí. Dù có giới hạn, nhưng chỉ cần tưởng tượng ra được và nỗ lực hướng đến, gần như chuyện gì cũng có thể làm được.

“Hiểu rồi… Chỉ cần có lại một thân thể có thể chiến đấu là đã quá tốt, nhưng nếu đã làm thì tôi muốn ít nhất cũng đạt đến hạng C… không, phải là hạng B trở lên!” – Simon nói, mắt sáng lên.

“Tôi cũng vậy. Nếu chỉ quay về như trước đây thì tôi chẳng biết lấy gì để đền đáp cả. Với lại, chắc chắn sẽ bị Juli… Julia bỏ lại mất” – Natania nói thêm.

“Ừ, đúng rồi, cứ như vậy mới tốt” – Vandalieu gật đầu hài lòng khi nhìn hai khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi vừa đến cổng thành.

“Về rồi à? Nhìn bộ dạng thì chắc buổi luyện hôm nay vất vả lắm nhỉ” – Kest, người đang trực cổng một mình, cất tiếng chào.

Những người biết rằng hôm qua và hôm nay Vandalieu đã dẫn Simon – người mất một tay – và Natania – người cụt tay chân – ra ngoài thành đều lấy làm lạ. Rốt cuộc là họ làm gì thế?

Tuy nhiên, vì Vandalieu và Simon đều đáp rằng họ đang tập luyện nếu bị hỏi, nên nhiều người đã hiểu lầm rằng Simon và Natania đang được huấn luyện để trở thành Tamer – Người thuần thú. Vandalieu nổi tiếng ở thành phố Morksi không phải vì là pháp sư, mà là vì là chủ xe đẩy bán đồ ăn và là một Tamer.

Nhiều mạo hiểm giả Tamer thường dựa vào ma thú của mình khi chiến đấu, nên người ta nghĩ rằng đây cũng là một lối sống khả dĩ cho Simon và Natania dù họ mất tay chân.

Vì quá mệt, cả hai đã tháo tay chân giả ra, được Fang và Vandalieu cõng về, nên phải đến tận ngày hôm sau hiểu lầm này mới được hóa giải.

“Phải rồi. Nhưng mà, dù là giờ trưa – lúc người ra vào thành ít – thì để một người canh gác thôi có phải quá sơ sài không?” – Vandalieu hỏi.

“Cái ông Aggar, tiền bối của cậu, lại trốn việc nữa à?” – Simon chen vào.

“Không, thật ra thì… hôm nay thiếu người” – Kest đáp qua loa, rồi như đã quyết định, cậu nói tiếp: “Thôi, nói với cậu chắc cũng không sao… Thật ra, vừa phát hiện ra Aggar-senp– Aggar, cùng với bốn gác cổng khác, là người của phe đen. Biết là muộn rồi, nhưng… bọn họ đã buôn lậu chất độc bị tịch thu, và… có vẻ còn âm mưu bắt cóc trẻ mồ côi để bán nữa.”

“Không thể nào” – Vandalieu đáp, giọng bình thản.

“Giờ nghe lại mới thấy, hôm qua khu trại trẻ cũng khá ồn ào… Ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế!” – Simon nói.

Kest cười gượng và lắc đầu. “Cậu không cần phải làm ra vẻ ngạc nhiên đâu, Vandalieu. Tôi biết cậu vẫn hay ghé trại trẻ mà” – cậu nói, chắc mẩm rằng mấy sơ hay lũ trẻ đã kể cho Vandalieu nghe. “May mà mới chỉ là âm mưu bắt cóc. Hình như khi tụi đó nhảy tường vào thì có một sơ tình cờ ở gần, nên vừa thấy liền hét lên khiến chúng bỏ chạy. Nhưng dù chỉ là âm mưu thì cũng là tội nặng. Gác cổng mà làm chuyện như thế thì không thể làm gương cho người dân được. Bọn họ sẽ bị điều tra kỹ lưỡng, sáng nay chúng tôi cũng đang tuyển thêm người mới.”

“Dù vậy thì để mỗi cậu trực cổng thế này cũng nguy hiểm mà, đúng không? Nghe cách cậu nói thì bọn chúng vẫn chưa bị bắt, lỡ chúng định lẻn ra khỏi thành thì sao?” – Simon hỏi.

“Không sao đâu. Tôi chỉ phụ trách kiểm người ra vào thành từ phía này, còn phía bên trong có trạm kiểm tra để soát người rời thành rồi” – Kest đáp.

“Vậy thì… may thật đấy khi chúng ta ra khỏi thành từ sớm, đúng không, Danna?” – Simon nói.

“Ừ… đúng là may” – Vandalieu khẽ gật đầu, có chút ngỡ ngàng khi chuyện xử lý Aggar và đồng bọn lại gây ra hậu quả lớn đến vậy.

Có lẽ đây là lệnh từ bá tước hoặc người thân cận của ông ta, nhưng xem ra họ đã gán câu chuyện cho đám người đeo mặt nạ mà sơ Seris thấy chính là Aggar và đồng bọn… Rốt cuộc họ đã điều tra ra được bao nhiêu phần?

Mình chỉ dặn Gufadgarn và những người khác rằng nếu bọn chúng dám bước vào trại trẻ thì hãy xử lý ngay… Không ngờ vừa nói xong thì chúng đã hành động. Giá mà người của bá tước xử lý trước thì mình đã không ra tay. Có khi họ không muốn làm các sơ hay bọn trẻ hoảng sợ? Nhưng… nếu là vậy thì cách làm đó lại càng đáng ngờ, Vandalieu thầm nghĩ. Dù biết họ có lý do riêng, nhưng… thật chẳng dễ chịu gì.

“Dù sao đi nữa, vì Aggar và đám đó vẫn chưa bị bắt, cẩn thận thì hơn. Không chừng hắn vẫn còn ôm hận và định làm gì đó” – Kest nhắc nhở. “Nhớ bảo mẹ cậu đặc biệt cẩn thận nhé.”

Aggar hiện tại đang lang thang trong mê cung của Gufadgarn – nơi không có lối ra – nhưng Kest thì đâu biết điều đó, cậu vẫn lo rằng hắn đang ẩn náu trong thành và âm mưu điều xấu.

“Được rồi. Bọn tôi sẽ cẩn thận” – Vandalieu gật đầu, cảm thấy có lỗi vì không thể nói thật với Kest.

Cậu cân nhắc việc cho người ta tìm thấy ít nhất xác của Aggar ở đâu đó.

Tiện thể nói thêm, Natania thì biết toàn bộ sự thật, nhưng vẫn giả vờ ngủ trên lưng Vandalieu để Kest không nghi ngờ.

Khi đã vào thành và trở về nhà, Vandalieu phát hiện mình vừa nhận được thư mời dự tiệc trà… từ chính vị bá tước.

『 Vandalieu đã đạt được danh hiệu 【 Vua xe đẩy thức ăn 】 và 【 Thiên tài thuấn thú 】!

『 Bạn đã học được kỹ năng 【 Trị liệu linh hồn (Spirit Therapy) 】!

---------------------------------------

Birkyne trầm ngâm nghiền ngẫm những thông tin nhận được từ các con rối của hắn đang hoạt động tại thành phố Morksi.

“Xem ra... đã đến lúc thích hợp để ra tay rồi” hắn thì thầm.

Thông tin thu thập được vô cùng rời rạc, nhưng với Birkyne, bất kỳ hiện tượng kỳ lạ hay khó hiểu nào xảy ra ở Morksi cũng đều có liên quan đến Vandalieu.

Theo báo cáo, dường như các con rối của hắn đã luồn sâu vào lòng Vandalieu hơn cả mong đợi.

Đã vào được đến mức đó thì Vandalieu cũng không thể dễ dàng cắt đứt quan hệ với chúng. Chừng đó là đủ để trở thành con bài thương lượng, hay chí ít là cái giá để trao đổi.

“Ngài thật sự muốn làm vậy sao? Với đà này, rất có thể hắn sẽ quay về khu vực bên trong dãy núi biên giới – vùng đất nằm dưới sự cai trị của hắn. Khi đó thì chẳng phải đã quá muộn rồi sao?” – một cận thần thân tín của Birkyne lên tiếng.

“Không, chúng ta không còn nhiều thời gian đến vậy đâu” Birkyne lắc đầu. “Nếu chần chừ, không chừng đám tín đồ của Alda sẽ ra tay trước. Tụi đó chắc cũng không ngờ hắn lại bình thản mở quầy xe đẩy bán thức ăn giữa phố như thế, nên giờ hẳn cũng đang vò đầu bứt tóc tìm cách đối phó. Dù sao đi nữa thì chúng cũng chẳng có đủ lực lượng để đánh bại hắn. Nhưng mấy kẻ nôn nóng trong số đó hoàn toàn có thể gom đám anh hùng con cưng lại rồi ra tay chớp nhoáng khi hắn vừa rời khỏi thành phố.”

Hắn biết rõ, ngay cả thần linh cũng có những kẻ ngốc. Alda, kẻ đã bị Bellwood xúi giục cả trăm ngàn năm trước. Vida, người không nhìn ra được điều đó. Gần đây thì có Ternecia, tự đưa mình vào đường cùng và bị con chó cưng của chính mình phản bội, hay Gubamon – kẻ đã phát điên đến mức thanh trừng toàn bộ thuộc hạ và tự cô lập bản thân.

Dù là thần thuần túy, long tộc, cự nhân thật sự, hay Vampire thuần huyết như chính hắn – hoặc cả đám tà thần không thể tồn tại nếu thiếu cơ thể vật lý – thì sự ngu xuẩn cũng chẳng phân biệt là loại nào.

“Dẫu vậy, thật khó tưởng tượng họ lại ép các anh hùng của mình hành xử như lũ cướp. Tuy nhiên… đám người tái sinh thì ta không chắc. Rất có khả năng bọn chúng đã nhận được những năng lực vượt giới hạn từ đám thần linh” Birkyne nói, rồi quay sang: “Mortor, ngươi đã điều tra được gì rồi?”

Trán của Mortor – một trong Tứ cận thần của Birkyne, vốn là Vampire quý tộc từng là người lùn – bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.

“Asagi Minami cùng hai người đi theo đang ở lại Công quốc Birgit. Chúng đang nghiên cứu các mảnh vỡ Ma Vương thu thập được, phối hợp cùng các nhà luyện kim và pháp sư có liên hệ với tổ chức chúng ta. Tạm thời, không có dấu hiệu gì cho thấy chúng sẽ rời đi” hắn báo cáo. “Còn Kaoru Gotouta thì đã rời Công quốc Farzon, lên thuyền tại cảng và đang hướng tới Quần đảo Laberta. Chưa có tin tức gì về việc quay lại lục địa.”

Hành tung của “Mage Masher” Asagi và hai người đồng hành – rõ ràng là những kẻ tái sinh dựa vào cái tên kỳ quặc và việc từng tiếp xúc với Vandalieu – đã được báo về bởi các điệp viên tiếp cận được chúng. Thông tin về “Super Sense” Kaoru Gotouta cũng vậy – cái tên là dấu hiệu không thể nhầm lẫn của người tái sinh. Tổng cộng, Birkyne đã nắm được hành tung của bốn cá thể tái sinh.

“Nhưng… Hajime Inui, Junpei Murakami và hai kẻ đi cùng thì lại biến mất rồi” Mortor nói thêm.

Không khí trong phòng lập tức căng thẳng hẳn lên.

“Tiếp” Birkyne ra hiệu.

Cả các cận thần còn lại cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

“Hajime Inui vốn không lại gần khu dân cư, nên việc theo dõi từ đầu đã khó rồi. Nay không thấy xuất hiện ở bất kỳ thành phố, làng mạc hay đường lớn nào… có thể hắn đang ở trong Tổ quỷ hoặc Dungeon, hoặc đang cố tình di chuyển trong bí mật, tránh mọi sự chú ý” Mortor nói tiếp. “Tương tự, chúng tôi cũng không thể xác nhận hành tung của Junpei Murakami và hai kẻ đi cùng kể từ khi chúng biến mất khỏi các khu dân cư trước đó.”

Birkyne đã đoán đúng – chỉ cần nhìn tên là hắn biết bọn chúng là người tái sinh. Trước giờ tổ chức của hắn cũng từng nhiều lần bị những kẻ này đánh lạc hướng theo dõi.

Hajime Inui – biệt danh “Marionette” – tránh xa nơi loài người sinh sống, khiến việc tiếp cận đã là điều khó, chứ chưa nói gì đến theo dõi lâu dài. Còn nhóm Murakami thì cảnh giác tột độ, nên tổ chức chẳng thể nào hành động hấp tấp.

Lý do khác nhau, nhưng kết quả giống nhau – tổ chức đã mất dấu bọn chúng.

“Ra vậy… Vậy thì hoặc chúng đang ẩn nấp gần thành phố Morksi, hoặc đang trên đường đến đó để rồi ẩn mình” Birkyne kết luận.

Dựa vào thời điểm bọn chúng biến mất, mục đích quá rõ ràng. Vì thế, hắn không quở trách Mortor… cũng chẳng nổi cơn thịnh nộ.

Các cận thần đồng loạt thở phào.

“Nhưng tại sao đám người tái sinh lại nhận ra sự xuất hiện của Vandalieu? Chẳng lẽ là nhờ vào mấy năng lực đặc biệt được ban bởi thần linh?” – một kẻ lên tiếng.

“Cái đó chưa rõ. Nhưng điều quan trọng hơn… nếu chúng thật sự định ra tay với Vandalieu, chẳng phải nên đợi xem tình hình thế nào đã sao? Nếu chúng thắng thì ta được lợi lớn. Nếu thua thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta.”

“Không được. Không ai biết khi nào hay với mục đích gì mà chúng tiếp cận hắn. Có khả năng chúng sẽ trở thành thuộc hạ của hắn như Kanako Tsuchiya và mấy kẻ khác… dù nghe cũng khó tin thật.”

Hành vi của Hajime cho thấy hắn đang trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt để đối đầu với một đối thủ mạnh. Còn nhóm Murakami thì rõ ràng xem Vandalieu là mục tiêu cần hạ gục.

Khả năng họ trở thành người dưới trướng Vandalieu như Kanako, hay chỉ đơn giản rút lui như Asagi, gần như bằng không.

Việc bọn chúng để lộ thân phận chỉ qua cái tên thì có vẻ sơ suất, nhưng… nếu nghĩ theo hướng “vị thần đưa chúng đến đây vốn cũng có ý định để chúng xử lý ta”, thì cũng không phải vô lý. Thôi, chuyện động cơ hay hoàn cảnh của chúng để sau tính, Birkyne nghĩ rồi chuyển sự chú ý sang vấn đề khác.

Hắn gõ ngón tay lên bản đồ Công quốc Alcrem, tại vị trí thành phố Morksi.

“Nếu bọn người tái sinh chọn cách cực đoan như thổi bay cả thành phố để giết Vandalieu, thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra với các con rối của ta? Đứng yên nhìn mà mất hết quân cờ cần thiết cho kế hoạch thì quá ngu ngốc” Birkyne nói.

Hắn không đánh giá thấp sức mạnh của người tái sinh – ít nhất là Hajime và Murakami. Nếu bọn chúng đã quyết giết Vandalieu, thì có lẽ chúng sở hữu sức mạnh ngang ngửa hoặc hơn cả mạo hiểm giả hạng A.

Nếu những kẻ như vậy ra tay mà chẳng màng tới tổn thất, thành phố Morksi chắc chắn sẽ chịu thiệt hại nặng nề. Khi đó, chẳng ai đảm bảo các con rối của hắn vẫn còn nguyên vẹn.

“Hơn nữa… nếu để lâu quá, bản thân các con rối cũng có thể bị ảnh hưởng. Hắn hẳn là một Guider” Birkyne nói thêm.

Khuôn mặt của Mortor và các cận thần khác chuyển sang một vẻ căng thẳng khác – không còn là sợ hãi đơn thuần, mà là nỗi kinh hoàng.

“Ngay cả khi hắn là Guider thì cũng không thể nào ảnh hưởng đến sự điều khiển của Birkyne-sama với các con rối được… đúng không?!” Mortor thốt lên.

“Không thể khẳng định chắc chắn. Hắn đang thu thập các mảnh vỡ Ma Vương kia mà. Dù hiện tại chưa thấy ảnh hưởng gì lên các con rối… nhưng…”

Birkyne ngừng lại giữa chừng.

Có lẽ, các con rối đã bắt đầu bị ảnh hưởng rồi.

Chúng vẫn có mối quan hệ tốt với Vandalieu – hắn đã thiết lập sẵn để chúng sẽ có thiện cảm và tiếp cận những ai có đặc điểm nhất định, một cách tự nhiên nhất. Nhưng nếu như sự ‘dẫn dắt’ đó khuếch đại cảm xúc ấy thì sao?

Không, kể cả có ảnh hưởng, thì cũng trong phạm vi ta kiểm soát được. Phần lõi của mảnh vỡ vẫn nằm trong ta, còn phần tách ra thì vẫn trong các con rối. Không có gì phải lo, Birkyne tự trấn an mình.

“Giờ thì… ta sẽ đi đàm phán. Hắn sẽ có được các con rối, còn ta có được sự an toàn. Nếu hắn từ chối thì sẽ phải giao chiến, nhưng… nếu hắn không thể hy sinh các con rối, thì phần thắng vẫn nghiêng về phía ta” hắn tuyên bố.

--------------------------------------------

Giải thích thêm về danh hiệu: Vua xe đẩy thức ăn (Food Cart King)

Danh hiệu dành cho người có liên hệ với nhiều quầy xe đẩy thức ăn và có ảnh hưởng lớn tại những khu vực hoạt động. Có nhiều biến thể khác như “Food Cart Queen”, “Food Cart General”… Thường do đầu bếp đào tạo nhiều đệ tử hoặc người có vai trò quan trọng trong giới xe đẩy đạt được. Hầu như thành phố lớn nào cũng có ít nhất một người mang danh hiệu này. Danh hiệu này giúp tăng nhẹ EXP cho kỹ năng 【 Nấu ăn 】.

--------------------------------------------

Giải thích thêm về danh hiệu: Thiên tài thuần thú (Genius Tamer)

Danh hiệu dành cho những Thuần thú sư có năng lực xuất chúng. Cần đạt thành tựu lớn hoặc tiềm năng vượt bậc. Vì yêu cầu này, người trẻ tuổi có khả năng đạt được nó dễ hơn. Rất hiếm – trong Vương quốc Orbaume, mỗi công quốc chỉ xuất hiện một “Thiên tài thuần thú” vài chục năm một lần.

Ngoài việc tăng thêm điểm cộng vào kỹ năng liên quan đến thuần hóa, danh hiệu còn khiến người mang nó trở thành ứng cử viên cho vị trí lãnh đạo Hội thuần thú – ít nhất là cấp chi nhánh. Điều này quan trọng hơn cả hiệu ứng kỹ năng.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Chà, Birkyne biết dùng đầu óc và cẩn thận phết đấy, chắc là chưa hẹo sớm đâu nhỉ :v
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Mai sẽ biết =)))
Xem thêm
Skill thể linh hồn nguy hiểm v sao
Cơ mà sao vigaro biến ra cả 1 cánh tay mới mà chẳng sao nhỉ
Nếu lv skill tăng thì có ổn hơn ko
Xem thêm