• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Công quốc Alcrem

Chương 216: Thứ bên kia cánh cửa

6 Bình luận - Độ dài: 6,371 từ - Cập nhật:

Simon hét lên đầy khí thế, mắt dán chặt vào vai phải—nơi cánh tay kim loại nhân tạo được gắn vào. Các ngón tay trên cánh tay nhân tạo đang chuyển động. Dù bên trong rỗng tuếch, không hề có bộ phận cơ khí hay phép thuật nào cả, nó cũng chẳng phải Ma cụ. Vậy mà Simon vẫn có thể điều khiển được các ngón tay, thứ mà lý ra anh không thể nào cử động được.

“Simon, nếu cứ hét như thế thì sẽ làm phân tán tập trung đó, rồi lại thở hổn hển ra chứ ích gì đâu” Vandalieu nhắc nhở.

“Vậy à, Danna—?!”

“Linh thể không phải là cơ bắp đâu. Nó là thứ anh điều khiển bằng ý chí.”

“Hiểu rồi! Nhưng mà, dù chỉ là cử động được một chút thôi, tôi cũng vui lắm rồi vì cuối cùng tôi đã có lại được cánh tay này…!”

Trái tim Simon đập rộn ràng vì vui sướng. Sau mười năm mất đi cánh tay ấy và gần như đã buông bỏ hy vọng, anh lại có thể sở hữu nó một lần nữa nhờ phương pháp không tưởng—dùng chính linh thể của mình trú ngụ vào một cánh tay nhân tạo.

Natania cũng vậy. Cô đã mất cả tay chân trong trận chiến với đám Minotaur mấy hôm trước.

“Haa… Biết là vui thật, nhưng việc đầu tiên là phải giữ được hình dạng này lâu hơn đã… Ugh! K-Không được nữa rồi…”

Natania thở dốc, gắng gượng điều khiển nhưng rồi ánh sáng xanh-trắng nhạt dần trên các chi nhân tạo. Chúng giật giật một chút rồi rũ xuống như búp bê hết pin.

Linh thể của cô đã quay lại cơ thể, không còn đủ sức để tồn tại bên ngoài.

“…Đến đứng dậy còn không nổi… Không biết tôi có thể trở lại làm mạo hiểm giả được không nữa” cô nói, ánh mắt trĩu xuống.

“Natania, so với hôm qua chị đã tiến bộ nhiều lắm rồi. Với lại, chị phải điều khiển phần linh thể nhiều hơn Simon, nên gặp khó khăn cũng là điều dễ hiểu” Vandalieu động viên.

“Nhưng mà, cứ thế này thì không biết bao giờ tôi mới có được kỹ năng 【 Thể linh hồn 】 nữa…” Natania nói bằng giọng chán nản.

“Không sao đâu. Học kỹ năng mà không có hỗ trợ từ chức nghiệp thì luôn tốn thời gian mà. Bình tĩnh nhé” Simon lên tiếng.

“Đúng như anh Simon nói đấy, Natania” Vandalieu gật đầu.

“… À, tôi là đệ tử rồi mà nhỉ. Vậy thì, Danna, đệ tử sẽ kiên nhẫn. Mình làm thêm lần nữa đi!”

“Ừ, dĩ nhiên rồi.”

Vandalieu đặt tay lên lưng Natania—đệ tử thứ ba của mình—rồi truyền linh thể xuyên qua lớp quần áo đẫm mồ hôi vào bên trong cơ thể cô.

“Uwaa… Thêm một chút nữa thôi là em nắm được cách điều khiển rồi…!” Natania thở hổn hển, mắt sáng rực.

Tốc độ học của cô nhanh hơn cả Simon và Vandalieu dự đoán. Không phải vì cô có năng khiếu bẩm sinh gì đó, mà có lẽ là nhờ ảnh hưởng từ sự dẫn dắt của Vandalieu.

Với đà này, cả hai có thể sẽ học được kỹ năng 【 Thể linh hồn 】 trong vòng chưa đầy một tháng. Nghe có vẻ lâu, nhưng nếu xét đến việc học kỹ năng mà không có chút hỗ trợ nào, vậy là khá nhanh rồi.

Cũng có thể rút ngắn hơn nữa nếu Simon trở thành Dark Human, còn Natania trở thành Dark Beast-kin… nhưng không thể làm vậy, Vandalieu nghĩ.

Cậu vẫn chưa nói thật với Simon, và trong trường hợp của Natania, không rõ một Miêu nhân sẽ trải qua những thay đổi gì khi đột biến.

Tình hình hiện tại không thích hợp, và cũng chưa có đủ thông tin để biến đổi chỉ vì một kỹ năng.

Mà nếu học được 【 Thể linh hồn 】 rồi tiếp đó là 【 Vật chất hóa 】, thì họ có thể dùng chính linh thể đã vật chất hóa làm tay chân, không cần đến chi giả nữa, Vandalieu suy nghĩ. Những chi thể đó có thể thay đổi hình dạng theo ý muốn, gần như miễn nhiễm với mọi đòn tấn công trừ phép thuật và Ma cụ. Tuy có tiêu hao Mana khi dùng lâu dài, nhưng cực kỳ tiện lợi.

Mang theo mục tiêu đó, Vandalieu tiếp tục chỉ dạy cho Simon và Natania.

---------------------------------------------

“Biến hình!!” Tarea hét lớn.

Ngay khi tiếng hô vang lên, kim loại lỏng bò lên khắp người cô, nhanh chóng đổi hình dạng.

“Đây là Ma cụ mà đại nhân đã tạo ra… Thật tuyệt vời” Juliana trầm trồ.

“Gậy phép biến hình lần nào xem cũng thú vị hết á” Rita xuýt xoa.

“Bởi vì màu sắc, kiểu dáng mỗi người mỗi khác mà. Nhưng chị không ngờ Tarea-san lại thành ‘ma nữ’ thật đấy” Saria nói, mắt lấp lánh.

“Đúng đó. Lúc nghe Van làm gậy phép cho Tarea-san, ta cũng hơi bất ngờ” Darcia mỉm cười.

“Ư-ừm… Mọi người cứ nhìn chằm chằm thế này làm ta thấy ngượng ghê… Mà ta không phải ma nữ đâu đấy” Tarea đỏ mặt đáp lời, đã hoàn toàn hóa thân.

Thực tế, vẻ ngoài của cô không hề giống “ma nữ” theo hình tượng của dân Trái Đất. Không váy, không ruy-băng, chẳng có tí bèo nhún nào. Thay vào đó là một bộ bodysuit ôm sát cơ thể, cùng các miếng giáp bọc ở các khớp như cổ, hông và đầu gối.

Bộ đồ ánh lên sắc kim loại, trông cứ như phục trang trong phim khoa học viễn tưởng.

“Ta học phép chỉ để rèn luyện kỹ năng 【 Giả kim thuật 】 thôi; có thể nhảy chứ không hát được đâu. Đúng là Kanako từng mời ta làm idol, nhưng Van-sama không làm gậy này cho mục đích đó” Tarea giải thích.

“Biết mà. Là vì hông của cô đúng không” Rita nói tỉnh queo.

“Với cả vai nữa” Saria thêm vào.

“… Hai cô này nói chuyện có thể tế nhị chút được không?” Tarea nhăn mặt.

Thực ra, cây gậy này được tạo ra để hỗ trợ công việc cho cô—giảm tải cho hông và các khớp. Nói theo kiểu Trái Đất thì nó giống như bộ đồ hỗ trợ y tế có sức mạnh cường hóa.

Tarea vốn là tộc trưởng đời trước của một nhóm Ghoul khác, ngoại hình như thiếu nữ mười tám nhưng thực ra đã hơn 260 tuổi. Chứng đau lưng kinh niên luôn là nỗi khổ của cô.

Vandalieu đã giúp trẻ hóa cơ thể cô bằng kỹ năng 【 Trẻ hóa 】, đưa thể trạng trở lại độ tuổi ngoại hình, nhưng… không có nghĩa là đã chữa khỏi hoàn toàn.

Cơ thể cô như đã quen với đau nhức. Sau khi được chữa trị, cô thăng cấp thành Ghoul High Artisan rồi Ghoul Elder Artisan, nhờ đó cơn đau lưng thưa dần. Tuy nhiên, là một trong hai người đứng đầu phụ trách sản xuất vũ khí của Talosheim, dạo gần đây cô phải xử lý cả những nguyên liệu cực quý hiếm như vật liệu từ ác thần, nên cuộc sống tuy viên mãn nhưng cũng chẳng dễ dàng.

Cây gậy này được Vandalieu làm cho cô vì cậu phải rời khỏi Talosheim một thời gian, không thể massage bằng linh thể cho cô như trước nữa.

“Nhưng cô quý cái gậy này đến mức chức nghiệp ‘Transforming Craftsman’ còn xuất hiện kìa” Rita nhắc.

“Cả danh hiệu ‘Crafting Princess’ nữa” Saria nói thêm.

“Vì là quà của Van-sama mà! Sao ta có thể không quý cho được! Mấy đứa rồi sẽ hiểu khi già đi và đau lưng… À mà, tụi bây đâu có xương nhỉ” Tarea lẩm bẩm nhận ra.

“Ừ tụi em có hông -” Saria nói dở.

“Nhưng mà không có xương” Rita nói nốt phần còn lại.

Saria xoay nửa trên cơ thể 360 độ, trong khi phần thân dưới đứng yên. Rita thì xoay hông theo cách mà loài người không bao giờ bắt chước nổi.

Cả hai đều có hình dạng như thiếu nữ mặc giáp hở hang, nhưng thực chất là Undead loại Living Armor. Cơ thể thật sự của họ là bộ giáp, còn phần giống như thịt người chỉ là linh thể. Dĩ nhiên, không có xương, không có sụn, cũng chẳng có dây thần kinh gì cả.

“Living Armor thông thường mà cử động kiểu đó là mài mòn khớp chết luôn rồi… Phải biết ơn Van-sama vì đã sáng suốt tạo hình cơ thể cho các cô theo mẫu giáp bikini với leotard hở cao đó!” Tarea tuyên bố đầy đắc ý.

Thực tế là Vandalieu chẳng mặn mà gì việc dùng những bộ giáp phụ nữ hở hang mà cậu nhặt được trong Dungeon để làm thân thể chính cho hai chị em. Nhưng vì cha họ—Sam—tha thiết muốn hai đứa được hồi sinh càng sớm càng tốt nên chuyện mới thành ra như vậy. Tarea thì không biết điều đó.

“Tarea-san, kiếp trước tôi mất sớm trước cả khi biết đau lưng là gì, mà nhờ có Vandalieu nên chắc kiếp này cũng không bao giờ phải nếm trải luôn. Tôi xin lỗi nhé” Darcia nói lời xin lỗi.

“Xương cô làm từ Orichalcum mà… lại còn khỏe đến mức nếu chơi vật tay nghiêm túc, chắc xé toạc luôn tay đối thủ” Tarea lầm bầm.

Là tổ tiên của tộc Chaos Elf, chuyện Darcia bị đau lưng quả thực khó mà xảy ra được.

Tarea thở dài một hơi. “Thôi, cũng chẳng quan trọng lắm. Tôi đâu có mong tìm được người cùng chia sẻ nỗi đau lưng đâu, với lại tôi tới đây để làm việc” cô nói, rồi vỗ nhẹ tay. “Thôi thì bắt tay vào làm thôi.”

Nói xong, Tarea bắt đầu công việc trong xưởng được dựng ngay gần lối vào Hầm ngục dưới lòng đất.

Lần này, cô dùng dịch chuyển của Gufadgarn để đến nhà của Vandalieu tại thành phố Morksi, nhằm chế tạo chân tay giả cho Simon và Natania.

Một khi hoàn tất luyện tập, họ sẽ có thể điều khiển tay chân giả bằng linh thể. Nhưng Vandalieu muốn tạo cho họ những chi giả làm từ vật liệu tốt nhất—những thứ có thể dùng được ngay cả trong xã hội loài người.

Gần đây có quá nhiều sự kiện rắc rối liên quan đến các mảnh vỡ của Ma Vương, nên cậu không muốn dùng những nguyên liệu đó. Chính vì vậy, Tarea mới được đưa đến đây.

“Tôi đã được thông báo về kích thước, và đích thân kiểm tra cấu trúc cơ bắp của Natania-san rồi. Giờ chỉ cần chế tạo chi giả, sau đó tinh chỉnh dần là xong” Tarea giải thích.

“Cảm ơn cô. Chính nhờ chị ấy mà tôi mới còn sống… mới có thể gặp được người vĩ đại ấy” Juliana cúi đầu, giọng run run vì xúc động.

Dù chỉ là người lạ, gặp nhau trong hoàn cảnh tuyệt vọng nơi hang ổ Minotaur, nhưng Natania đã cứu Juliana một mạng. Nhờ có Natania van xin Randolf tha mạng, Juliana mới được sống. Nếu không, hồn cô có lẽ đã quay lại vòng luân hồi, bị giam mãi nơi cô tử trận, hoặc vất vưởng ám lấy Randolf… Tóm lại, cô đã chẳng bao giờ gặp được Vandalieu.

Chính nhờ Natania mà Juliana được Vandalieu dẫn dắt, được sống lại trong hình hài mới.

“Không có gì đâu. Làm chi giả lần này cũng là hợp tác với Van-sama mà” Tarea vui vẻ đáp. “Với lại, đây là lần đầu tiên tôi làm chi giả, sau này còn có thể dùng kinh nghiệm này nếu Van-sama dẫn dắt thêm người giống Natania-san nữa. Và còn nữa…”

Juliana là quý tộc nhân loại đầu tiên làm bạn với mình đấy! Lại còn là công chúa thật sự nữa chứ! — Tarea vừa cố nén cười, vừa nghĩ thầm. Cơ hội tuyệt vời để hỏi thăm mọi điều về hoàng tộc và quý tộc!

Tarea tuy nói chuyện kiểu quý tộc, nhưng thật ra xuất thân là dân thường, con nhà thợ rèn ở một thành phố loài người. Sau đó cô sống hơn hai trăm năm ở làng Ghoul, nên gần như chẳng có cơ hội tiếp xúc với quý tộc thật sự.

Thành thử, lời ăn tiếng nói và cử chỉ của cô đều chỉ là ‘mường tượng’ về một quý cô quý tộc nên thế nào. Chính vì vậy, cô rất tò mò về Juliana.

… Mà thật ra, ở Talosheim cũng có không ít phụ nữ xuất thân quý tộc, nhưng toàn là quý tộc trên danh nghĩa, tính cách thì chẳng giống quý tộc gì cả, hoặc Tarea chưa từng nói chuyện với họ.

Mình tự hỏi liệu họ có thể trò chuyện và làm bạn được không nhỉ, khi mà Juliana-san còn chưa thể cử động? — Darcia thầm nghĩ, phần nào đoán được điều Tarea đang ôm trong lòng.

“– Không có gì đâu” Tarea chối, rồi tiếp lời. “Mà quan trọng là, ta có cần làm tay chân giả cho cô không?”

“Không cần đâu. Không giống Natania, tôi đã được định sẵn sẽ theo chân các thuộc hạ của mình. Chúng ta cũng chẳng nói chuyện được lâu nữa” Juliana vừa nói vừa nhìn xuống bụng mình đầy nuối tiếc—nơi cô không thể chạm tới vì không còn cánh tay.

Bên trong tử cung cô là vô số trứng đang phát triển, do ống dẫn trứng của Ma Vương cấy vào. Cô dự định sẽ chuyển sinh ‘giả’ vào một trong số chúng.

Chuyển sinh giả—hình thức chuyển linh hồn trực tiếp vào cơ thể mới—sẽ ảnh hưởng đến ký ức và tính cách, nên thông thường không được khuyến khích thực hiện khi người đó còn sống. Nhưng trong trường hợp của Juliana, một phần tâm trí cô đã mất chức năng, và Vandalieu phải dùng kỹ năng 【 Chiếm đoạt tâm trí 】để ổn định tạm thời.

Bề ngoài, cô có vẻ như đã bình phục, nhưng như hội trưởng Berard của Hội Mạo hiểm giả nhanh chóng nhận ra, tình trạng đó hoàn toàn không bình thường.

Nếu chỉ là vấn đề tinh thần, thì có thể chữa khỏi nhờ trị liệu dài hạn bằng sức mạnh của Vandalieu. Nhưng cơ thể cô cũng đã yếu đi do lũ trứng Ma Vương bên trong.

Chuyển sinh giả là cách giải quyết hợp lý nhất cho cả hai vấn đề.

May mắn là Vandalieu đã từng thực hiện chuyển sinh giả trên một sinh vật sống—Quinn, cựu Nữ hoàng Ong Nghĩa Trang. Khác biệt duy nhất là lần này cậu sẽ áp dụng cho một con người.

“Tôi có thể chữa lành cơ thể cô bằng 【 Sinh đế ma pháp (Life Empress Magic) 】, nhưng… sẽ mất khoảng một tháng mới tái tạo xong toàn bộ” Darcia nói.

【 Sinh đế ma pháp 】 là phiên bản cấp cao hơn của kỹ năng 【 Sinh mệnh ma pháp 】. Nhờ vậy, nối liền tay chân bị đứt là chuyện đơn giản, và có thể khôi phục nguyên trạng mà không để lại sẹo hay cảm giác khó chịu nào.

Tuy nhiên, để tái tạo hoàn toàn bộ phận đã mất vẫn là việc rất khó. Chỉ riêng việc khôi phục hình dạng ban đầu cũng đã mất hàng giờ.

Việc này sẽ nhanh hơn với những chủng tộc vốn có khả năng tái sinh tự nhiên, hoặc những loài quái vật có cấu trúc cơ thể đơn giản… nhưng với con người thì rất gian nan.

Đó là lý do vì sao Juliana chọn chuyển sinh giả, còn Natania thì rèn luyện với chi giả điều khiển bằng linh thể.

Tất nhiên, với người thường thì họ sẽ chọn phục hồi cơ thể gốc, dù có tốn bao lâu, phải chịu khổ luyện thế nào đi nữa.

Nhưng Vandalieu thì không giống người thường. Khi hồi sinh Darcia, cậu dùng xương Orichalcum, nguyên liệu từ quái vật mạnh và mảnh vỡ Ma Vương, để đảm bảo bà không bao giờ chết thêm lần nào nữa.

Natania sẽ mạnh hơn nhờ học cách điều khiển chi giả bằng linh thể, còn Juliana sẽ mạnh hơn nhờ chuyển sinh giả và được tái sinh. Đó mới là cách để họ không phải chịu cảnh bị Minotaur chặt đứt tay chân lần nữa.

Đó chính là quan điểm của Vandalieu.

“Xin đừng lo, Nữ thần. Mọi thứ đều theo chỉ dẫn của Người vĩ đại” Juliana nói.

Cô đang được trị liệu và dẫn dắt bởi Vandalieu. Nói cách khác, cô xem cậu là đấng cứu thế, và không có ý chí nào khác ngoài việc nghe theo.

Natania cũng mang tâm lý tương tự.

“Tarea-sama, tôi sẽ sớm có thể trò chuyện cùng cô từ cơ thể mới. Có vẻ như Người đã thay đổi đặc tính của các quả trứng cấy trong tôi và các thuộc hạ rồi. Tuy vậy… tôi vẫn còn hai điều lo lắng” Juliana tiếp tục.

“Là chuyện gì vậy? Mẹ chồng, tôi và hai người này sẽ cùng nghe” Tarea hiển nhiên đáp.

“Phải đấy, cứ nói ra đi. Bọn tôi sẽ giúp” Darcia tiếp lời.

“Vậy thì… Tôi và các thuộc hạ luôn tin tưởng vào Nữ thần. Tôi từng cầu nguyện với Vida-sama rất nhiều, nhưng cũng thường xuyên cầu nguyện với Botin-sama, Peria-sama… cả Nineroad và Mill nữa” Juliana nói.

Ở thế giới Lambda, việc tồn tại của nhiều vị thần là điều ai cũng biết. Do đó, cũng rất phổ biến việc cầu nguyện tới nhiều thần cùng lúc như Juliana. Trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ hay đi săn, các mạo hiểm giả sẽ cầu nguyện với Farmaun—vị thần anh hùng sáng lập Hội Mạo hiểm giả. Trước trận chiến, họ sẽ khấn xin may mắn với thần binh lính hay thần sấm sét, những vị cũng được xem là thần chiến tranh. Khi về đến thành phố, họ sẽ cảm tạ Alda, thần của luật pháp và vận mệnh, vì đã sống sót trở về.

Tuy nhiên, giờ đây khi đã biết được sự thật về Vida và Alda, và được Vandalieu—thủ lĩnh của phe Vida—cứu rỗi, Juliana lại cảm thấy có lỗi.

“Hơn nữa, trong số các thuộc hạ của tôi, có vài người rất mực sùng bái một Nữ thần thân cận với Alda. Không biết các vị thần dưới trướng Vida có tha thứ cho bọn tôi không?” Juliana hỏi, mắt hướng về vị thần đã nhập thế vì những con chiên lạc lối.

“Không cần lo đâu! Đừng lo lắng gì cả, từ giờ trở đi mọi người sẽ cùng nhau nỗ lực mà” Darcia dịu dàng nói.

Các vị thần dưới trướng Vida chưa bao giờ xem quá khứ tín ngưỡng của một người là vấn đề, miễn là họ thật lòng muốn cải đạo. Điều này đã được áp dụng với toàn bộ người dân di cư đến Talosheim. Juliana—người từng xuất thân từ một gia tộc công tước—cũng không phải ngoại lệ.

“Ah… xin cảm tạ Nữ Thần” Juliana khẽ thì thầm. “Như vậy thuộc hạ của tôi có thể được luân hồi trong an yên rồi.”

“À, ta không phải chính Vida đâu… Nhưng ta tin nữ thần cũng nghĩ như vậy” Darcia mỉm cười.

“À mà này, còn chuyện gì khiến cô lo lắng nữa vậy?” Rita hỏi.

“Tôi nghe từ vị đại nhân rằng ngài sẽ khiến hình dạng của chúng tôi trông giống con người nhất có thể, nhưng… đã khá lâu kể từ khi trứng được cấy vào trong tôi. Thành thử hình dáng có lẽ sẽ hơi... quái vật một chút. Vậy liệu chúng tôi có thể trở thành tín đồ của nữ thần, gọi là ‘magical girls’ ấy, được không?” Juliana ngước nhìn Tarea—người đã biến đổi—với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Có vẻ cô ấy chỉ mới được nghe giải thích nửa vời về magical girls (ma pháp thiếu nữ) và tưởng rằng họ là môn đồ của nữ thần.

“Magical girls thật ra không hẳn là môn đồ của Vida đâu… Khoan, cũng không hẳn sai nhỉ?! Nhưng ta không phải là magical girl đâu nhé!” Tarea quýnh quáng kêu lên.

“Cũng đúng mà. Chúng ta hát múa thờ phụng nữ thần mà, nên bảo magical girls là tín đồ của Vida cũng không quá sai đâu” Darcia gật gù.

“Vậy là tôi không sai… tức là Tarea-san chính là một magical girl rồi! Tôi cũng có thể trở thành magical girl như Tarea-san đúng không?!” Juliana hớn hở reo lên.

“Khoan đã! Không phải mẹ chồng nói vậy để cô hiểu lầm đâu mà!” Tarea la toáng lên.

“Tôi nghĩ cô có thể đấy, Juliana-san! Giọng cô dễ thương mà, với lại Bocchan có thể làm gậy phép mọi cỡ” Rita góp lời.

“Rita này, nói vậy không có nghĩa là Bocchan có thể làm ngay lập tức đâu. Nhưng nếu Juliana-san thật sự muốn, chắc hẳn ngài ấy sẽ cân nhắc thôi” Saria nhẹ nhàng nói.

“Vậy thì, khi đại nhân trở về hôm nay, tôi sẽ thưa ngài rằng… sau khi được tái sinh, tôi muốn trở thành magical girl như Tarea-san!” Juliana tuyên bố.

“Không cần nói là muốn giống tôi đâu! Chờ chút đã, mẹ chồng ơi! Người làm ơn biến thân cho Juliana-san xem được không?! Chắc chắn vậy là cô ấy sẽ không còn chăm chăm vào tôi nữa!” Tarea gào lên trong tuyệt vọng.

Nhưng có vẻ cái thói quen “bỏ ngoài tai lời của những người mình cực kỳ quý mến” của Juliana không chỉ áp dụng với Vandalieu, mà còn với cả Tarea.

Trong lúc cuộc trò chuyện ồn ào này đang diễn ra dưới tầng hầm, không một tên gián điệp nào của lãnh chúa khu vực—những kẻ đang rình rập bên ngoài—phát hiện ra điều gì.

------------------------------------------

Sau khi hoàn tất buổi huấn luyện, Vandalieu cùng mọi người đang trên đường trở về thành, nhưng họ bị chặn lại ở cổng.

“Vandalieu này, vòng cổ của Fang với mấy con kia sắp bung ra rồi đấy. Của Maroru thì gần như cháy khét, của Suruga thì thủng lỗ chỗ, còn của Urumi nhìn thì bình thường… nhưng đông cứng luôn rồi. Hiện giờ vẫn ổn, nhưng nếu cứ thế này thì hỏng sớm thôi” Kest—tân binh gác cổng—lên tiếng cảnh báo.

“Xin lỗi nhé. Ta đã cố cẩn thận rồi mà…” Vandalieu đáp lại.

Fang và đám chuột cúi đầu ủ rũ như muốn nói lời xin lỗi, nhưng rõ ràng là những chiếc vòng cổ đa dụng mà Vandalieu mua từ Hội thuần thú sư đã đến giới hạn.

Vấn đề với vòng cổ của Fang là do cỡ cổ của nó—sau khi trở thành Hellhound, kích thước đã to vượt chuẩn. Còn mấy con chuột thì mỗi đứa đều biến đổi đặc thù: Maroru thành Flame Rat khiến vòng bị cháy xém, Urumi thành Wet Rat làm vòng đóng băng, còn Suruga thành Iron Rat khiến lớp vỏ mòn rách vì lông kim loại.

“Hôm nay nhất định phải đến Hội thuần thú để đổi vòng mới nhé. Bên đó có bán loại chuyên dụng cho mấy con có thân nhiệt nóng hoặc lạnh như Maroru với Urumi đấy” Kest dặn.

“Ta không ngờ lại có cả mấy thứ tiện lợi như vậy” Vandalieu ngạc nhiên nói.

Hội thuần thú là nơi quy tụ những người thuần hóa vô số loại quái vật, nên họ có sản xuất và bán những loại vòng cổ đặc biệt phù hợp từng loài.

Không chỉ có nhiều kích cỡ khác nhau, mà còn được thiết kế chống ăn mòn, chịu nhiệt, chống lạnh, thậm chí cả cách điện.

Bình thường, tamers sẽ biết những thứ này nếu thường xuyên ghé hội hoặc được sư phụ chỉ dạy… Nhưng Fang và đám chuột thăng Rank quá nhanh nên Vandalieu chưa kịp cập nhật.

“Thật ra tôi cũng chẳng rành mấy. Nhưng nếu cậu là hội viên chính thức thì có thể vay tiền mua, nên nhất định phải mua đó nha” Kest nói.

“Kest, cậu…” một gã lính khác—có vẻ là đàn anh—cất tiếng từ phía sau.

“A, xin lỗi Senpai! Em sẽ hạn chế nói chuyện riêng!” Kest giật mình.

“Không, không phải vậy… Ý tôi là, thật kỳ lạ khi cậu bình thản được như thế.”

Vị lính già có hơi sợ Fang và đám chuột. Nhưng thế không có nghĩa ông ta yếu đuối.

Khi còn ở Rank 3, Fang chỉ to cỡ chó săn lớn, còn lũ chuột thì chỉ như chuột cống ngoại cỡ. Nhưng giờ Fang là Hellhound Rank 4—to bằng một con bò, còn lớn hơn cả sói. Mà nhìn vòng cổ cũng đoán được tụi chuột có năng lực kỳ lạ gì đó.

Người gác cổng không phải mạo hiểm giả, mà chỉ là lính bình thường, không quen đối mặt với quái vật. Thế nên việc họ sợ Fang và đám chuột là điều dễ hiểu, dù biết chúng đã được thuần hóa. Có vẻ ông lính già thấy khó hiểu khi Kest chẳng hề lo lắng.

“Cậu đã chết trân như tượng đá khi thấy con Huge Wyvern của Bachem-san nữa cơ mà” ông nhắc.

“Thì… đúng là vậy, nhưng không hiểu sao với tụi này thì lại không sao cả. Có lẽ tại Wyvern là rồng, hoặc có thể vì tôi biết Fang từ hồi còn là chó thường…” Kest bối rối gãi đầu. Chính bản thân cậu cũng chẳng chắc lý do là gì.

… Kỳ thực, cậu đang bị ảnh hưởng bởi các Danh hiệu của Vandalieu và bắt đầu chịu dẫn dắt (guidance) từ cậu, chỉ là chưa tự nhận ra.

“Thôi, miễn là cậu không giống tên Aggar, sợ đến mức giả bệnh để được về sớm là được” ông lính già thở dài.

Kest cười gượng. “Ừ thì, đúng vậy…”

Aggar vốn vẫn phải trực vào giờ này, nhưng xem ra hắn đã chuồn sớm để tránh phải gác đúng lúc Vandalieu quay về. Tuy hắn chẳng tốt lành gì, nhưng vẫn là đàn anh của Kest nên cậu không dám nói xấu.

“… Giờ nghĩ lại, tôi thấy hình như hôm qua cũng không thấy mặt hắn. Cả mấy đứa thân với hắn nữa. Không biết có chuyện gì không?” Simon khẽ thì thầm với Vandalieu.

Do sống trong căn nhà ọp ẹp ở khu ổ chuột, Simon biết rõ các trò bẩn của Aggar còn hơn cả Miles—người giờ đã là thủ lĩnh một tổ chức ngầm.

Tất nhiên, những việc Aggar làm chẳng quá nghiêm trọng với đại cục, nhưng hắn từng lắm chuyện với cả Vandalieu—người mà Simon vô cùng tôn kính.

Vậy nên khi thấy Aggar cứ liên tục tránh mặt Vandalieu, Simon bắt đầu nghi ngờ rằng hắn đang âm mưu trò quấy rối nào khác.

“Không sao đâu, Simon. Ta đã xử lý rồi” Vandalieu điềm tĩnh nói.

“Đúng là sư phụ có khác!” Simon thở phào, nỗi bận tâm tan biến.

Nhân tiện, Kest và các lính gác khác không phải chuyên gia về quái vật, nên chẳng nhận ra đám chuột đã tiến hóa thành những chủng tộc mới chưa từng biết tới. Với họ, tụi chuột chỉ là mấy con quái lạ mắt, chắc đến từ thành phố hay công quốc nào đó xa xôi.

-----------------------------------------------

Trong khi đó, Aggar đang cùng đồng bọn tiến về trại trẻ mồ côi trong khu ổ chuột.

Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi bọn chúng chứng kiến Darcia sử dụng 【 Quyến thần giáng trần 】… và cũng là lúc chúng bắt đầu thực thi kế hoạch bắt cóc lũ trẻ mồ côi. Chúng định dùng bọn trẻ làm mồi nhử để dụ Vandalieu xuất hiện, rồi nhân cơ hội bắt sống cậu và dùng cậu làm con tin uy hiếp Darcia.

Khoác lên người những chiếc áo choàng cũ nát nhằm giả dạng dân sống trong khu ổ chuột, chúng lặng lẽ tiếp cận cánh cửa sau của trại trẻ mồ côi.

“Biết rõ bước tiếp theo rồi đấy chứ?” Aggar hỏi lũ đồng bọn.

“Dĩ nhiên” một tên đáp lại.

Chúng đã quyết định sẽ nhốt bọn trẻ bị bắt vào một căn nhà bỏ hoang nằm trong khu dân cư bình thường chứ không phải ở khu ổ chuột. Lý do là bởi hiện giờ, rất nhiều xe đẩy bán đồ ăn trong khu ổ chuột đã có liên hệ với Vandalieu, và bọn “Sói đói” có thể sẽ ra mặt.

Không thể biết được ai trong khu ổ chuột là bạn của những người điều hành các xe đồ ăn ấy. Darcia rất có thể sẽ nhờ cậy đến “Sói đói” và đám đàn em đầu gấu của hắn để tìm kiếm lũ trẻ.

Vì thế, tốt hơn cả là giấu bọn trẻ ở nơi chẳng liên quan gì đến khu ổ chuột – một căn nhà hoang nằm giữa khu dân cư bình thường.

Chính vì tốn thời gian dò tìm nhà và chuẩn bị cho kế hoạch, hôm nay mới là ngày bọn chúng ra tay.

“Không phải cứ giết sạch lũ trẻ rồi phi tang xác đi thì nhanh gọn hơn à?” Aggar lầm bầm.

“Aggar, tao nói rồi, chuyện đó không được” một tên khác lập tức gạt phăng.

Không giống như Vandalieu – một Dhampir đồng thời là một Tamer lành nghề – bọn chúng dư sức giết vài đứa trẻ mồ côi bình thường. Nhưng phi tang xác mới là vấn đề lớn… và khó mà che giấu được chuyện có người bị sát hại.

Hơn hết, mục đích của chúng không phải là bắt cóc trẻ mồ côi. Lũ trẻ chỉ là con tin – mồi nhử để bắt Vandalieu. Sau đó lại dùng chính cậu ta làm con tin để dụ Darcia xuất hiện, rồi uy hiếp bà ấy thực hiện những điều mà chúng khao khát nhất.

Vì vậy, chúng cần phải luôn giữ bọn con tin trong tầm kiểm soát, để Vandalieu và Darcia buộc phải nhượng bộ theo yêu sách của mình.

Đám đồng bọn của Aggar nhanh chóng nhắc hắn nhớ lại điều đó.

“Nếu thằng nhóc hay mụ kia nổi điên lên rồi tung chiêu, thì đời tụi mình coi như xong. Quên rồi chắc?”

“Joseph có thể mừng húm, nhưng tao đâu có rảnh chết vì thỏa mãn nó.”

Đúng là nếu Vandalieu hay Darcia làm bị thương… hay thậm chí giết chết bọn Aggar, những kẻ đang làm lính gác thành, thì địa vị xã hội của hai mẹ con có thể bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng muốn dâng mạng sống để đi gây sự với Vandalieu. Nếu chết rồi thì có ý nghĩa gì nữa, mà bị thương nặng thì càng không đáng.

Hơn nữa, cấp trên cũng đã cảnh báo rằng không được dây dưa với Vandalieu hay Darcia. Kể cả nếu tiếng tăm hai mẹ con nhà đó bị tổn hại thật, thì những lời ngụy biện và nói dối vội vàng của chúng e rằng cũng không cứu nổi.

Vì vậy, kế hoạch là cưỡng hiếp Darcia, sau đó giết luôn bà ta, Vandalieu và cả lũ trẻ mồ côi… Dù dường như Aggar không hề ngại chết nếu đổi lại được chiếm lấy Darcia.

“… Biết rồi. Tao nói đùa thôi mà” hắn lẩm bẩm.

“Mày không quên đem thuốc đó chứ?” Một tên trong nhóm nhìn hắn đầy lo lắng.

Kế hoạch là dùng thuốc mê và thuốc ngủ để khiến lũ trẻ và Vandalieu bất động.

Phần chuẩn bị thuốc được giao cho Aggar.

“Lo gì. Đây là thành quả tao tích góp bao lâu nay bằng cách chôm từ mấy mớ tang vật bị tịch thu đấy. Cứ yên tâm” Aggar đáp.

Và tao còn có cả thuốc kích dục để dùng với mụ kia nữa kìa! – hắn thầm nghĩ, khóe miệng nhếch lên nụ cười dâm tặc đáng tởm.

Cả bọn rón rén tiến tới cánh cửa sau của trại trẻ mồ côi. Aggar lôi ra chiếc chìa khóa giả mà hắn đã đánh cắp từ lâu.

Từ một nơi khuất, những gián điệp dưới trướng bá tước Isaac Morksi – lãnh chúa vùng này – đang quan sát mọi hành động của chúng bằng ánh mắt khinh bỉ.

Trại trẻ mồ côi trong khu ổ chuột là nơi Vandalieu cùng các đồng hành thường xuyên lui tới và quyên góp. Vì vậy, ở đây cũng có gián điệp cắm chốt. Hôm qua, một tên trong đám Aggar từng tới thử cửa sau dẫn ra sân để xem chiếc chìa khóa giả còn dùng được không.

Từ lúc đó, bọn gián điệp đã tăng cường cảnh giác… và giờ thì mọi chuyện đã thành ra thế này.

“Giờ sao? Ra tay luôn chứ?” một tên hỏi.

“Đợi bọn chúng vào hẳn trong trại đã. Rồi chúng ta sẽ để lại bằng chứng rằng nhờ có chúng ta can thiệp nên mới ngăn được vụ bắt cóc. Cũng để cho thằng nhóc Dhampir thấy mặt chúng ta” tên khác đáp.

Từ trước đến nay, Bá tước Isaac Morksi vẫn giữ khoảng cách với Vandalieu. Nhưng sau khi nhận được báo cáo từ Berard rằng có một nạn nhân bị cắt cụt tứ chi – rất có thể là Juliana Alcrem – đã chấp nhận về dưới trướng của Vandalieu, thì có vẻ ông ta đã thay đổi cách tiếp cận.

Không thể cứ mặc kệ Vandalieu. Dù hai mẹ con nhà đó nguy hiểm đến đâu, cũng phải tìm cách kết nối. Tốt nhất là nên cho Vandalieu thấy rằng mình có thể là một đồng minh đáng tin cậy… một người mà cậu có thể bàn bạc những chuyện nhạy cảm.

Isaac chẳng biết rõ chuyện gì đã xảy ra với Juliana, nhưng ông ta có thể đoán được. Và một khi đã đoán ra, thì chuyện Vandalieu cùng người mẹ có thể triệu hồi linh thể của Vida oán hận công tước Alcrem cũng không có gì lạ.

Vị bá tước này không có ý định công khai chỉ trích công tước Alcrem, nhưng cũng chẳng hề có ý bênh vực ông ta. Đơn giản là ông ta thấy tốt hơn hết là khiến Vandalieu nhận ra mình là người có thể đối thoại, thay vì để cậu nuôi lòng thù hận.

Nếu để hai mẹ con nhà đó thù ghét tất cả quý tộc trong lãnh địa Alcrem, thì nguy cơ họ sẽ kết giao với lãnh địa khác – nơi có quý tộc hiểu chuyện hơn – là rất lớn.

Người mẹ đã phi thường, nhưng… đứa con còn hơn thế. Gián điệp trưởng đoán rằng: tuy bá tước chưa đến mức đặt cược số phận cùng hai mẹ con họ, nhưng cũng chẳng thể cứ khoanh tay đứng nhìn để rồi bị họ phớt lờ mà chuyển sang lãnh địa khác.

Bọn gián điệp đã sẵn sàng. Chỉ đợi Aggar và đồng bọn mở cửa sau rồi bước vào trong là chúng sẽ nhảy tường, áp sát và bắt giữ bọn chúng.

Không hề hay biết điều đó, Aggar nhe răng cười khi tra chìa mở cửa. Hắn khẽ hé cánh cửa ra, cúi người rón rén nhìn qua khe. Phía sân bên trong là một cậu bé tầm mười tuổi và một cô bé tóc bạc có vẻ nhỏ tuổi hơn chút. Tuyết phủ trắng mặt đất, hai đứa trẻ đang ngồi vẽ hình trong tuyết.

“Hmm? Trại này có đứa con gái Elf à?” Một tên ngẩn người, trố mắt nhìn cô bé Elf xinh đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tinh xảo.

“Khỏi cần bận tâm. Có trẻ con ở gần là tốt quá rồi. Mau nhào ra bắt chúng!” Aggar ra lệnh.

“Gã nói đúng. Tao lo thằng nhóc, mày bắt con nhỏ.”

“OK, để tao lo.”

Cuối cùng, Aggar cùng ba tên đồng bọn lần lượt bước qua cửa, tiến vào trong trại trẻ mồ côi.

“Ra tay” đội trưởng gián điệp ra lệnh.

Chúng vận hết sức mạnh phần thân dưới, phóng qua bức tường bao quanh trại, trong đầu tin chắc rằng chỉ giây lát nữa là Aggar và lũ đồng bọn sẽ bị tóm gọn.

----------------------------------

Tên: Tarea

Hạng: 6

Chủng tộc: Ghoul Elder Artisan

Cấp độ: 95

Chức nghiệp: Transforming Craftsman

Cấp độ chức nghiệp: 95

Lịch sử chức nghiệp: Apprentice Arms Smith, Arms Smith → Slave (Bị buộc chuyển đổi chức nghiệp ở cấp 47), Apprentice Prostitute, Arms Smith (Cấp 48), Arms Smith: Famous Artisan, Magical Craftsman, Alchemical Craftsman, Magic Tempering Craftsman

Tuổi: 274 tuổi (Đã được trẻ hóa về 18 tuổi)

Danh hiệu: Crafting Princess

Kỹ năng bị động:

o Dạ nhãn

o Kháng đau: Cấp 2

o Siêu sức mạnh: Cấp 4 (Lên cấp!)

o Tiết nọc độc (Móng vuốt): Cấp 1

o Quyến rũ: Cấp 5 (Lên cấp!)

o Tăng cường giá trị thuộc tính (Dẫn lối): Cấp 7 (Mới!)

o Tự cường hóa (Biến hình): Cấp 2 (Mới!)

o Mở rộng bể mana: Cấp 1 (Mới!)

Kỹ năng chủ động:

o Ước lượng: Cấp 9 (Lên cấp!)

o Rèn giáp: Cấp 10 (Lên cấp!)

o Rèn vũ khí: Cấp 10 (Lên cấp!)

o Kỹ năng giường chiếu: Cấp 5

o Khiêu vũ: Cấp 3 (Lên cấp!)

o Làm tình: Cấp 2

o Tiễn thuật: Cấp 3

o Vô tính ma pháp: Cấp 2 (Mới!)

o Điều khiển mana: Cấp 3 (Mới!)

o Giả kim thuật: Cấp 4 (Mới!)

o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 2 (Mới!)

Đặc kỹ:

o Thần hộ của Zozogante

o Thần hộ của Vandalieu

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Thanks trans
Con c* làm mù con mắt là đây
"Có vài người rất sùng bái 1 nữ thần thân cận Alda..."
Điềm vl🤣🤣🤣,mà lão ngu như thế thì trừ lũ giống lão thì đek ai chịu dc🤣🤣🤣
Xem thêm
Arms smith với craftman nó khác nhau chỗ nào nhỉ. Hình như đều là thợ rèn hết mà phải không
Xem thêm
Uầy, Tarea có cấp 10 rèn giáp và vũ khí rồi. Không biết có tiến hoá thành rèn thánh khí thánh giáp không
Xem thêm
Tem
Tfnc, cám ơn vì đã chăm chỉ
Xem thêm