• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10: Công quốc Alcrem

Chương 212: Xâm lấn vào thành phố Morski

7 Bình luận - Độ dài: 7,012 từ - Cập nhật:

Bị mùi máu của nhiều loài quái vật hấp dẫn, bầy Kobold đã tụ họp lại.

Horn Rabbit, Goblin, Forest Wolf, Slime, Gluttony Goat, Impaler Ox và cả Orc.

Từ một chỗ duy nhất, tỏa ra mùi máu của những con quái vật thuộc đủ chủng loài và cấp độ sức mạnh khác nhau. Một người bình thường cũng có thể đoán ra rằng, đây hẳn là do các mạo hiểm giả gây ra.

Những mạo hiểm giả đến săn quái ở Tổ quỷ đang nghỉ ngơi, với đống xác quái họ hạ được chất lên một cỗ xe kéo hoặc xe ngựa.

Nhận thấy điều này, lũ Kobold quyết định tấn công chớp nhoáng. Vì có cả mùi máu Orc nên rõ ràng đối thủ không yếu, nhưng tên thủ lĩnh trong bọn tin rằng nếu đánh úp vào lúc kẻ địch đang mệt mỏi nghỉ ngơi thì vẫn có thể giành chiến thắng.

Chúng thấy một chiếc xe kéo chất đầy xác quái vật như núi, và một đứa trẻ tóc trắng đang ngồi đó như thể đang lẩn trốn.

Tin rằng vận may còn lớn hơn mình tưởng, lũ Kobold ào ạt lao đến xe.

Chỉ để đối mặt với một con chó to lớn, bao quanh mình bằng một làn khí giống như luồng nhiệt bốc hơi.

Chúng hét lên kinh hoàng khi bị đánh bật một cách dễ dàng. Vũ khí của đám Kobold Soldier không để lại nổi một vết xước. Làn khí như ảo ảnh nóng quanh thân con chó khiến tầm nhìn của chúng méo mó, còn bản thân nó thì tung mình liên tục, lần lượt đoạt lấy sinh mạng từng con một.

Nhận thấy nếu cứ thế này thì cả bầy sẽ bị tiêu diệt, tên Kobold General dẫn đầu gào to ra lệnh cho toàn đội lập đội hình siết chặt.

Nó quyết định rằng nếu các thành viên bảo vệ lẫn nhau và xóa bỏ những điểm mù, thì có thể ngăn được đòn tấn công của con chó. Lệnh của Kobold General và sự phối hợp nhịp nhàng của cả bầy là minh chứng cho thấy Kobold có năng lực tác chiến phối hợp tốt hơn hẳn nhiều loài quái vật khác.

Ít nhất thì, chúng còn phối hợp tốt hơn mấy băng cướp lôm côm ngoài đường.

Thế nhưng, ngay khi chúng vừa lập đội hình, con chó lớn gầm vang một tiếng rồi dùng chính cơ thể đám Kobold làm bàn đạp để nhảy vọt lên, lao thẳng vào Kobold General.

Tên General gầm lên ngạc nhiên, nhưng lập tức phản công bằng kỹ năng chiến đấu 【 Khiên thuật: Thạch tường 】. Nó giương tấm khiên lên định đỡ lấy cú vồ.

Nhưng tấm khiên – chiến lợi phẩm cướp được từ xác một con người – không thể hoàn toàn chặn được đòn tấn công. Nó bị đánh bật lên cao, và ngay sau đó, hàm răng của con chó cắn toạc cổ họng tên General.

Con chó gầm lên chiến thắng, còn đám Kobold còn lại thì hoảng loạn thét lên rồi đồng loạt tháo chạy khi thấy thủ lĩnh bị tiêu diệt.

Ngay lúc ấy, như thể thay thế cho bầy Kobold, nhóm mạo hiểm giả hạng D mang tên ‘(Thiết thạch đoàn) Iron Boulder Brigade’ xuất hiện.

“Là Black Dog! Quái vật Rank 3 đấy! Nguy hiểm lắm!” – Rock hét lớn cảnh báo đồng đội.

“Black á? Tớ thấy nó xám xám thì có… À không, khoan đã, Rock” – một người trong nhóm đáp lại.

“Không phải màu lông! Cái 【 Hào quang sợ hãi 】 như làn khí nóng quanh nó kìa – đó mới là dấu hiệu của Black Dog. Nó dùng cái đó để làm rối mắt đối phương, xóa bỏ sự hiện diện rồi lao ra từ điểm mù để tung đòn chí mạng… Dù là Rank 3 nhưng nguy hiểm hơn cả Rank 3 thông thường. Nhiều mạo hiểm giả hạng D sợ nó đến nỗi gọi là tay sai của tử thần đấy” Rock giải thích. “Nó có đi một mình cũng đừng khinh suất!”

“Cái đó tớ biết rồi. Ý tớ là… con Black Dog đó quen lắm. Khó thấy vì cái aura, nhưng nó có đeo vòng cổ. Với cả… cậu kia” – người đó nói rồi chỉ về phía Vandalieu, đang ngồi cạnh xe nơi Fang canh giữ – “Giải thích nhanh chút đi. Dù sao thì bọn tôi cũng có lỗi vì làm cậu hoảng.”

“Xin lỗi, tôi không có ý trốn” – Vandalieu cúi đầu xin lỗi.

Kế hoạch ban đầu là săn thật nhiều quái vật để có đủ thịt dùng cho ngày mai, đồng thời nâng cấp độ cho Fang.

Chỉ với việc ra lệnh cho Fang đi săn, Vandalieu cũng nhận được một phần kinh nghiệm. Nhưng dĩ nhiên, một phần mười kinh nghiệm từ việc hạ Rank 3 hay 4 thì chẳng đủ để cậu thăng cấp.

Tuy vậy, nhờ đã nhận chức nghiệp ‘Bestower’, cậu có thể nhận được kinh nghiệm mỗi khi có người tiến hóa thành chủng tộc mới – như Luciliano và mấy người khác. Cậu cũng được điểm khi Fang tiến hóa, nhờ thế mà cấp độ tăng lên khá đáng kể.

Cái chức nghiệp Bestower này xem ra cũng kiếm EXP tốt thật, cậu nghĩ. Hồi Eleanora và Isla hạ tên “Bounty Hunter Hunter” Abel, mình cũng nhận được kha khá… Dù nghe nói giết người sẽ ít EXP hơn giết quái, có lẽ chỉ là ảo giác khi thấy tăng nhiều mà thật ra chỉ là một phần mười.

Với những lý do đó, Vandalieu không cần quá lo chuyện cày cấp cho bản thân.

Tuy ban đầu định săn suốt từ sáng tới trưa, nhưng vì một vài lý do mà kế hoạch thay đổi. Cậu cần củng cố mạng lưới giám sát bí mật quanh thành phố Morksi.

Việc chỉ tăng số lượng Golem và Undead giám sát không quá vất vả, nhưng cũng chẳng đơn giản đến mức làm xong trong vài phút.

Để dụ được nhiều quái vật trong thời gian ngắn, Vandalieu đã gom máu của tất cả xác quái vật lại một chỗ để mùi máu lan đi.

Lũ quái đói khát ngửi thấy mùi liền kéo tới. Fang – nhờ được Vandalieu chỉ dạy – đã dùng sức mạnh thể chất cải thiện vượt bậc để tiêu diệt đám quái vật, có lúc còn được Eisen và Kühl hỗ trợ thêm.

Dĩ nhiên, Rank của nó cũng tăng lên trong quá trình đó.

“Black Dog à… Nghe Rock-san nói thì hình như ngươi là loại quái vật hiếm đấy” – Vandalieu vừa nói vừa xoa đầu Fang.

Fang sủa vui vẻ. Với cái đuôi vẫy tít và khí aura đã thu lại, trông nó chẳng khác gì một chú chó lớn bình thường.

Theo lời Rock, cái aura đó gây cảm giác sợ hãi cho con người – Black Dog là loài quái vừa đánh vào thể xác vừa đè nặng lên tinh thần kẻ địch.

“… Nhưng có vẻ như lũ quái còn sợ ta hơn” – Vandalieu lẩm bẩm.

Cậu gần đây mới nhận ra, mình còn khiến quái vật khiếp đảm hơn cả Fang.

Cậu vốn biết những con mang hệ Demon thì sợ mình, nhưng giờ dường như lũ quái vật cấp thấp cũng thế.

Giống như thú ăn cỏ tránh xa thú ăn thịt, lũ quái yếu sẽ không lại gần Vandalieu nếu không đói đến mức phát điên.

Và phần lớn quái ở khu Tổ quỷ gần thành đều là loại yếu, nên trong lúc săn, Vandalieu mới ẩn đi hiện diện và ở lại cạnh xe. Dù vậy, nếu quái tập trung quá đông, cậu cũng sẽ xuất hiện để xử lý.

Chính vì thế mà cậu mất chút thời gian để ứng phó khi Rock và nhóm anh ta bất ngờ xuất hiện.

“Hơi lố tay rồi nhỉ” – Vandalieu nói.

Fang rên nhẹ một tiếng tỏ vẻ hối lỗi.

Dù đã chuẩn bị sẵn một xe kéo lớn, Fang lại hạ quá nhiều quái vật, khiến cả thịt lẫn nguyên liệu đều không nhét vừa xe.

Sau khi chia tay nhóm Rock, Vandalieu quyết định gọi Gufadgarn, mở cổng không gian để chuyển đống thịt dư về nhà.

“Xin đừng bận tâm. Việc này với tôi là một niềm hân hoan” – Gufadgarn đáp.

Nhân tiện nói thêm, đám gián điệp của lãnh chúa vùng này không dám theo cậu vào tận Tổ quỷ. Bởi họ sợ bị quái phát hiện, rồi từ đó bị Vandalieu phát hiện, điều họ muốn tránh hơn cả chuyện bám đuôi cậu.

“Nhưng… thịt Goblin và Kobold thì chẳng phải là không cần thiết sao? Sau khi cắt tai thì bỏ cũng được mà” – Gufadgarn nói.

Phần lớn thịt cô vận chuyển về nhà không dùng để nướng xiên, mà là loại thịt vốn không ai muốn ăn – trừ dân khu ổ chuột, những người chẳng đủ ăn qua ngày.

“Nếu định tặng cho trại mồ côi thì chẳng phải nên dùng thịt có chất lượng tốt hơn một chút sao?” – cô thêm vào.

Thịt Goblin thì hôi và dai, Kobold thì cũng chẳng khá hơn. Dù không độc, nhưng vì là thịt thì vẫn ăn được còn hơn không. Với trại mồ côi đang phải cắt giảm khẩu phần, mấy sơ ở đó hẳn sẽ rất cảm kích.

“Không, ta đâu định làm vậy. Ta đã chuẩn bị thịt khác để quyên góp rồi. Số thịt này ta định dùng để làm Gobu-gobu hoặc vài món nướng” – Vandalieu nói. “Dạo này mấy ông chủ xe bán đồ ăn quanh đây nhìn chúng ta không mấy thiện cảm, nên có lẽ đây là cơ hội.”

“… Tôi không hiểu ánh mắt của họ có liên quan gì đến Gobu-gobu hay cơ hội cho chúng ta, nhưng nếu đó là ý muốn của Danna-sama thì tôi sẽ làm theo” – Gufadgarn đáp. “Tuy nhiên, tôi xin phép nói một điều—”

“Có chuyện gì vậy?” Vandalieu hỏi.

“Nếu ngài định tiếp tục săn như hôm nay, tôi đề nghị nên mang theo nhiều xe kéo hơn và thêm vài người nữa.”

Fang lập tức phản đối kịch liệt lời gợi ý của Gufadgarn bằng một tràng sủa u sầu. Có vẻ nó đã hiểu nhầm rằng lời của cô ám chỉ một mình nó không đủ sức. Fang như đang nói rằng: “Không phải vậy đâu, Ane-go!”

Tuy nhiên, dường như Gufadgarn hoàn toàn không có ý đó.

“Fang, chúng ta là đồng đội” cô nói. “Tôi không hề nghi ngờ sức mạnh của cậu. Tôi nói vậy là vì nếu không làm như thế, con người có thể bắt đầu nghi ngờ.”

Bởi vì hôm nay, chỉ có Vandalieu và Fang được mọi người biết là đã ra ngoài săn. Ít nhất, đó là điều mà đội lính đánh thuê Thiết thạch đoàn và lính gác cổng thành tin tưởng.

Hơn nữa, họ còn nghĩ rằng Vandalieu để Fang lo hết phần chiến đấu. Chẳng ai có thể tưởng tượng được cậu bé kia lại đích thân tham chiến, dùng ma pháp hay vũ khí.

Nhưng rồi kết quả hôm nay là… Fang đã đánh bại một lượng quái vật ngang tầm với mình. Có thể họ sẽ ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng nảy sinh chút e dè.

Fang sủa khẽ một tiếng, như thể đã hiểu.

“Ra là vậy” Vandalieu gật đầu. “Nếu nhìn từ bên ngoài thì đúng là trông như thể tôi đang liều lĩnh đi săn nguy hiểm. Để mỗi Fang chiến đấu thì ai cũng thấy lo lắng, dù nó là một Black Dog cấp 3 đi nữa.”

Không có gì đảm bảo rằng quái vật sẽ luôn xuất hiện từng nhóm nhỏ nối đuôi nhau. Thực tế thì khả năng cao sẽ có nhiều nhóm xuất hiện cùng lúc, và khi đó, trong lúc Fang đang ứng chiến, một nhóm khác có thể tấn công Vandalieu—kẻ trông có vẻ không phòng bị.

Có lẽ Rock và Kest sẽ tưởng tượng ra những viễn cảnh khủng khiếp như thế. Kest là lính gác mới vào nghề, nên dù có lo lắng thì cùng lắm chỉ dám cảnh báo Vandalieu thôi. Nhưng Rock và nhóm của anh ta là những mạo hiểm giả cũng săn bắn trong Tổ quỷ này.

Có khả năng họ sẽ đề nghị được cùng đi săn. Ý tốt thì Vandalieu rất trân trọng, nhưng… lại vô cùng bất tiện.

“Ừm… mà mẹ vẫn còn bài giảng nữa…” Vandalieu lẩm bẩm. “Từ giờ chắc mẹ cũng sẽ được mời giảng thêm vài lần nữa, nên chúng ta không thể lúc nào cũng đi cùng nhau.”

Hôm nay Darcia bận rộn chuẩn bị cho bài giảng ở nhà thờ liên giáo vào ngày mai. Dù ban đầu bà chỉ định giảng một lần, nhưng Vandalieu thừa hiểu… với tư cách một đứa con mê mẹ (mother-con), cậu chắc chắn sẽ có thêm lời mời trong tương lai.

Fang lại sủa vài tiếng.

“Rita và Saria à? Hai người đó thì… không biết giờ người ta có tin là tôi đã thuần hóa được Undead không nữa” Vandalieu đáp. “Còn Eleanora với mấy người kia đều thuộc tổ chức tội phạm nên không thể để họ ra mặt. Mà để Miles cử hộ vệ hay tìm người từ Hội mạo hiểm cũng vậy thôi—đi cùng họ còn bất tiện ngang với đi cùng nhóm Rock… nên chắc chỉ còn cách nhờ Rita và Saria.”

Quyết định như vậy, Vandalieu bắt đầu suy tính cách thuyết phục Kest và các lính gác khác tin rằng Rita và Saria là con người.

Gufadgarn lại mở ra một lỗ hổng không gian khác.

“Không, theo tôi, chỉ cần làm sao để trông như một nhóm mạnh là được, chứ không nhất thiết phải thật sự mạnh. Vậy nên, sao cậu không nói rằng mình đã thuần hóa những con này trong các chuyến săn?” cô nói. “Chúng đều là quái vật xuất hiện trong Tổ quỷ này mà. Nào, giờ hãy ra mắt chúa tể của các ngươi đi, hỡi huynh đệ của ta.”

Từ trong lỗ hổng, ba con quái vật xuất hiện—do ác thần mê cung triệu hồi!

Sau khi quay lại thành phố Morksi, Vandalieu giải thích tình hình ở cổng, mua thêm ba chiếc vòng cổ tại Hội thuần thú, rồi tranh thủ bổ sung hàng hóa cho buổi tối.

Cùng với Darcia, Fang và những người khác, cậu đến trại trẻ mồ côi ở khu ổ chuột để quyên góp và thăm các em nhỏ.

Nhóm của Vandalieu tiến đến gần cổng trại trẻ.

“Nè mọi người ơi, có thịt tới rồi kìa!” một đứa trẻ reo to khi nhìn thấy họ.

Đám trẻ đang chơi trong vườn lập tức ùa ra. Vì hôm qua Vandalieu đã tặng phần thịt còn thừa nên bọn trẻ nhớ rất rõ cậu.

Cậu bé reo to đó không ai khác ngoài Matthew—người từng định trộm đồ ăn trên xe đẩy và bị Fang ngăn lại.

“Matthew! Phải gọi là ‘Vandalieu-san’ chứ!” Một nữ tu lên tiếng nhắc nhở rồi quay sang xin lỗi Vandalieu và Darcia. “Thật xin lỗi… Do tôi dạy dỗ chưa đến nơi đến chốn nên thằng bé thiếu lễ phép như vậy…”

“Không sao đâu, Seris-san. Với trẻ con thì vui vẻ là điều quan trọng nhất mà,” Darcia mỉm cười đáp. “Vandalieu chỉ hơi bất ngờ thôi… đúng không con?”

Nữ tu kia chính là sơ Seris, người đã đến đón Matthew từ xe bán đồ ăn hôm nọ.

“Thật ra thì, nếu gọi tôi bằng tên thì tôi cũng thấy vui” Vandalieu nói.

“Xin lỗi nhé. Nhưng mà chúng ta như vậy mà, đúng không?” Matthew vừa nói vừa vỗ nhẹ vai Vandalieu.

“… Hả?” Vandalieu khẽ nghiêng đầu.

“Ý tớ là, chúng ta là bạn mà!” Matthew vẫn cười tươi roi rói.

“Bạn bè.” Từ ấy vang vọng trong tâm trí Vandalieu. Đúng vậy—bạn bè. Không phải kiểu đàn anh như Kasim và các bạn cậu ấy, mà là một người bạn cùng trang lứa.

“Ừ, chúng ta là bạn” Vandalieu gật đầu.

“Tất nhiên rồi!” Matthew lại đặt tay lên vai cậu.

Dù có hơi làm quá khi xét đến chuyện cậu ta từng tính ăn trộm đồ, nhưng… tại khoảnh khắc này, Vandalieu thực sự xem cậu là một “người bạn.”

“Trẻ con đúng là kết bạn nhanh thật nhỉ?” Darcia nói, mặt rạng rỡ.

“C-có thật không? Nhưng biểu cảm với giọng nói của Vandalieu-san chẳng thay đổi gì cả… Cậu ấy có đang ghét chuyện này không vậy?” Seris lo lắng hỏi.

“Không đâu. Vandalieu chỉ không giỏi biểu lộ cảm xúc qua nét mặt và giọng nói thôi” Darcia trấn an. “Cô nhìn kìa, tụi nhỏ đang chơi với nhau vui lắm đấy.”

Seris quay lại nhìn thì thấy… Matthew và lũ trẻ khác đang reo hò bảo Vandalieu cho xem móng vuốt.

“H-hả… T-tụi nó thật sự đang chơi vui à?” Seris vẫn còn hơi hoài nghi.

Với cô thì trông chẳng khác gì bắt nạt, nhưng Darcia là mẹ của Vandalieu nên chắc bà hiểu rõ cảm xúc con trai mình hơn ai hết. Seris từng nghĩ mình là “chị lớn” của bọn trẻ, nhưng có vẻ cô vẫn còn phải học nhiều.

“Wow, dài hơn em tưởng đó!” một đứa trẻ reo lên.

“Chúng có cắt được thứ gì không?” đứa khác hỏi.

“Có thể gọt trái cây rất dễ, như thế này” Vandalieu vừa nói vừa làm mẫu.

“Ooooohhh!” lũ trẻ đồng thanh trầm trồ.

“Cắt vỏ trái cây cứng rồi lấy phần ruột bên trong cũng đơn giản” Vandalieu tiếp tục trình diễn, chẳng khác gì đang giới thiệu sản phẩm trên chương trình truyền hình mua sắm.

“OOOOOOHHH!” đám trẻ càng phấn khích hơn nữa.

Vandalieu không hề thấy mình đang bị bắt nạt.

“Ê, mấy trái này ở đâu ra vậy?!” một đứa hỏi.

“Tôi giấu trong tay áo” Vandalieu trả lời.

Thực ra, cậu vừa mới dùng hiệu ứng từ chức nghiệp ‘Tree Caster’ để tạo ra chúng cách đây vài giây.

“Wow, em ăn thử nha?” đứa cầm trái cây hỏi.

“Cứ tự nhiên” Vandalieu đáp.

“Cảm ơn, Onee-chan!”

“Ơ, cậu là con gái hả?!” Matthew ngạc nhiên hỏi.

“Tớ là Onii-chan. Là con trai, Matthew” Vandalieu nói.

Mặc dù Vandalieu đã bắt đầu có những dấu hiệu dậy thì như thay đổi nhẹ về hình thể, giọng nói của cậu vẫn cao và gương mặt thì hoàn toàn không có chút râu ria nào. Có vẻ như bọn trẻ mồ côi vẫn chưa xác định được giới tính của cậu.

“Onii-chan, mấy con quái đó là anh giết bằng móng vuốt kia hả?” một đứa trẻ khác tò mò hỏi.

“Không, là Fang mới đúng. Nó xử lý phần lớn bọn chúng đấy” Vandalieu trả lời.

Cậu giới thiệu chú chó đen Fang cho lũ trẻ.

“Trông mạnh ghê á!” đám trẻ reo lên.

Fang vốn không ưa con người nên chẳng phản ứng gì đặc biệt, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn ngồi yên, thu lại sát khí. Nhờ vậy, không đứa nào cảm thấy khó chịu.

“Vậy còn mấy con chuột to đùng kia thì sao?” Matthew hỏi, chỉ tay về phía ba con chuột khổng lồ to gần bằng Fang – mà Fang thì cũng là một con chó kích cỡ vượt chuẩn rồi.

Một trong ba con chuột cất tiếng chít.

Chúng là những con Great Giant Rat – mỗi con mang một màu khác nhau: trắng, đen và xám. Với đôi mắt tròn xoe, râu rung rung như ăng-ten và cái đuôi dài thon thả, chúng trông hệt như chuột thật, chỉ là phóng to lên cả mấy lần.

“Đó là Maroru, Urumi với Suruga. Là ba con Great Giant Rat ta bắt gặp trên đường về và thuần hóa đấy” Vandalieu giới thiệu.

Chúng chính là những quái vật Rank 2 được Gufadgarn khuyến nghị.

Dĩ nhiên, không phải Gufadgarn bắt hay thuần hóa chúng. Thực chất, cả ba vốn là thú bình thường, được sinh ra từ các cuộc thí nghiệm giữa động vật sống và Undead do Vandalieu cùng Luciliano thực hiện, sau đó bị biến đổi thành quái vật nhờ uống Huyết Dược (Blood Potion).

“Xếp hàng đi” Vandalieu ra lệnh.

Có lẽ vì xuất thân đặc biệt đó, chúng tỏ ra vô cùng trung thành với cậu. Ngoài ra, hình dạng của chúng không khác gì Chuột khổng lồ bình thường, hoàn toàn không thể nhận ra lai lịch bất thường của chúng.

Mà Chuột khổng lồ, dù không phổ biến như Goblin, thì vẫn là loài quái vật quen thuộc. Với việc Vandalieu từng thuần hóa được cả Fang, chẳng ai phản bác nổi việc cậu tình cờ bắt gặp rồi thuần hóa thêm mấy con này.

Ngay cả Bachem – Hội trưởng Hội thuần thú – cũng không hề tỏ ra nghi ngờ.

“Cho tụi em vuốt tụi nó được không?” một đứa trẻ hỏi.

“Ừ, miễn là nhẹ tay. Đừng kéo râu hay đuôi của chúng nhé” Vandalieu dặn.

Lũ trẻ bắt đầu vuốt ve mấy con Chuột khổng lồ đang ngoan ngoãn. Chúng vốn đã quen sống trong cô nhi viện nên chẳng xa lạ gì với chuột, nhưng trước mấy con khổng lồ mà nếu đứng lên bằng hai chân sau còn cao hơn cả tụi nó, bọn trẻ không giấu được vẻ thích thú lẫn tò mò.

Đám chuột cất tiếng chít chít rồi cọ cọ lớp lông mượt mà vào người bọn trẻ, trưng ra bộ mặt đáng yêu nhất có thể.

Nói cách khác, chúng đang “diễn”.

“Dễ thương quá trời luôn!” một đứa hét lên.

“Khoan… hồi nãy tụi nó chít nghe trầm hơn mà?” Matthew – một trong những đứa lớn hơn – bắt đầu nhận ra ba chị em nhà chuột này đang diễn hơi lố.

Dù vậy, mấy đứa khác vẫn bị mê hoặc bởi sự đáng yêu của ba “chị em” chuột.

Maroru và Urumi bắt đầu cho bọn trẻ cưỡi trên lưng. Còn Suruga – em út trong ba con – thì chạy lại Fang, dùng đuôi tát nhẹ vào người nó.

Fang bất ngờ sủa lên. Suruga chít chít liên tục. Fang rên nhẹ mấy tiếng để phản đối, nhưng cuối cùng cũng nhượng bộ, sủa vài tiếng nho nhỏ – những âm thanh mà trước giờ chưa ai nghe thấy – rồi lại gần lũ trẻ.

Có vẻ như Suruga đang nói với nó: “Chị em tụi em đang cố hết sức lấy lòng bọn nhóc này để ghi điểm đấy! Anh là đàn anh mà chỉ biết cuộn tròn nằm lười thôi hả?!”

Dù Rank cao hơn Suruga, Fang lại thua về mặt… độ dễ thương, nên đành chịu thua, miễn cưỡng giao tiếp với bọn trẻ.

“Nè, anh thấy không?!” Matthew quay sang gọi Vandalieu.

Nhưng không hiểu sao Vandalieu lại đang… chống đẩy, với ba đứa nhỏ ngồi trên lưng.

“Có chuyện gì thế?” cậu hỏi, giọng vẫn bình thản.

Xem ra cậu đang muốn biểu diễn sức mạnh của một Dhampir.

“Wow, tay anh trông gầy vậy mà khỏe ghê! Cõng cả Seris-neechan chắc cũng không sao đâu ha? Dù chị ấy chắc nặng gấp mười lần anh luôn rồi!” Matthew nói.

“Matthew! Em nói gì kỳ vậy! Không thể nào chị nặng đến mức đó!” Seris phản đối.

“Nhưng mà dạo này chị cũng mập lên thật mà. À, chắc nếu là Vestra-neechan thì anh cõng được á, chị ấy ốm hơn Seris-neechan –”

Không cần nói thêm, Seris cùng một nữ tu khác trạc tuổi với ánh mắt sắc lẹm và vẻ mặt nghiêm khắc liền bước tới, đồng loạt véo hai bên má Matthew.

“Matthew, nếu em có dư thời gian đi nói bậy bạ và chọc Seris, thì giúp chị khiêng thịt vô kho bảo quản đi” Vestra – cô nữ tu nghiêm nghị ấy – nói với giọng cộc hơn hẳn Seris. “Seris, đừng để bụng mấy lời trẻ con. Phải nghiêm khắc hơn.”

“Cảm ơn, Vestra… Tớ biết là phải vậy, nhưng mà…” Seris lí nhí.

“Thôi nào, Vestra-neechan! Chính chị cũng từng la hét om sòm khi Rudo-niichan trêu hồi xưa còn gì!” Matthew cãi.

“Chuyện xưa để lại cho quá khứ! Giờ thì đi làm!” Vestra nghiêm nghị gắt.

“Rồi rồi, đi thôi” Matthew quay sang nói với Vandalieu.

“Ừ, lo xong cho xong việc” Vandalieu vừa đáp vừa bắt đầu đẩy xe chở thịt cùng cậu.

“Ể? Vandalieu-san, em không cần giúp đâu mà!” Vestra hốt hoảng can ngăn.

“Đúng vậy! Hai ngày nay em đã quyên góp quá nhiều rồi! Bọn chị đã không biết cảm ơn sao cho đủ nữa là!” Seris nói.

Dù vậy, Vandalieu vẫn tiếp tục đẩy chiếc xe chất đầy thịt khô do cậu dùng ma thuật chế biến cấp tốc, cùng những tấm da có thể dùng làm chăn.

“Em khỏe mà, đừng lo” cậu đáp. “Với cả, hai chị lớn tuổi hơn em, không cần gọi thêm ‘-san’ làm gì đâu.”

“Nhưng em đang điều hành một xe bán thức ăn… và còn là một Tamer giỏi nữa” Vestra nói.

“Đúng đấy. Thật ra em còn giỏi hơn bọn chị nữa” Seris gật đầu.

Cả hai bắt đầu phụ đẩy xe với Vandalieu. Có vẻ với họ, việc cậu là Tamer có đăng ký tạm tại Hội Thương nhân còn ấn tượng hơn tuổi tác của cậu.

“Đúng là con trai thì phải lao động” Matthew thở dài. “Nè, Vandalieu, dạy em mấy chiêu thuần hóa hay chiến đấu đi!”

“Thuần hóa thì anh tự mò là chính, nên không chắc có ích lắm. Nhưng anh có thể dạy chiến đấu” Vandalieu gật đầu.

“Matthew, đừng làm phiền Vandalieu-san nữa... Khoan, em chịu dạy thật á?” Seris ngạc nhiên.

Trong lúc Vandalieu và nhóm Matthew đi về phía kho, Darcia đang trò chuyện với viện trưởng của cô nhi viện. Ngoài việc đeo băng che mắt trái và trông khá gầy gò, bà là một người phụ nữ hiền hậu, phong thái đĩnh đạc.

“Thì ra đây là nơi của Vida…” Darcia khẽ nói.

“Đúng vậy. Hồi thành phố này còn đang trong giai đoạn phát triển, khu ổ chuột dần lan rộng như cái bóng của thành phố, thì viện trưởng đầu tiên của viện này đã xây dựng nơi đây bằng chính tiền túi. Ông ấy nói rằng: ‘Nơi này là chỗ cần tình thương nhất.’ Nếu không kể gì khác thì ít nhất nơi này cũng có một chút lịch sử” bà viện trưởng mỉm cười, tay chỉ về tòa nhà cô nhi viện với dấu vết sửa chữa khắp nơi. “Dù nói chuyện ‘có lịch sử’ với một Dark Elf thì cũng thấy hơi… ngại” bà cười nhẹ.

“Không đâu, tôi vẫn còn trẻ mà.”

“Vậy sao? Thấy cô có đứa con trai đáng tin cậy như thế, tôi cứ tưởng… Thật lòng tôi muốn nghe cô dạy con thế nào đấy.”

“Ôi không, tôi đâu làm gì đặc biệt. Toàn gây phiền phức cho con mình thôi.”

Darcia bất giác nhớ lại những ngày tháng bên Vandalieu… và lòng trĩu nặng vì những khó khăn mà cậu từng trải.

Nhưng đây không phải lúc để buồn bã. Cuộc trò chuyện này không chỉ để xây dựng mối quan hệ mà còn nhằm thu thập thông tin. Cô hít một hơi, lấy lại tinh thần.

“Nhưng tôi thấy, quan hệ của viện với giáo sĩ của Nhà thờ liên giáo và lãnh chúa vùng này không được tốt thì phải?” Darcia hỏi.

Bà viện trưởng dường như không nhận ra suy nghĩ trong lòng cô.

“Tôi đoán là cô nhận ra rồi. Viện trưởng đầu tiên là người sùng bái Vida, còn giáo sĩ bên Nhà thờ liên giáo lại là tín đồ phái ôn hòa của Alda” bà đáp. “Ngày trước, toàn Công quốc Alcrem không phải nơi tốt cho các chủng tộc của Vida sinh sống. Viện này nhận nuôi cả trẻ lai Thú Nhân và Titan, nên quan hệ với Nhà thờ vốn đã không tốt.”

Khoảng ba trăm năm trước, từng xảy ra một bi kịch khi con gái của công tước Alcrem mất mạng trong một vụ cướp đoàn thương nhân. Kẻ cung cấp thông tin cho bọn cướp là một hiệp sĩ Thú Nhân, và một nửa số cướp tham gia là người thuộc chủng tộc của Vida như Thú Nhân hay Titan.

Công tước khi ấy, người vô cùng yêu thương con gái, đã dốc toàn lực tiêu diệt bọn cướp. Đồng thời, ông ra lệnh trục xuất toàn bộ chủng tộc của Vida khỏi các vị trí công như hiệp sĩ, lính gác và quan chức. Ông còn để lại di chúc cho đời sau: “Không bao giờ để chủng tộc của Vida giữ chức vụ nhà nước.”

Đáng tiếc thay, ông từng làm quốc vương hai nhiệm kỳ, là người chính trực và được lòng dân, khiến Alcrem hưng thịnh. Nhiều người thuộc chủng tộc của Vida bị đuổi khỏi chức vụ không hề chống đối, tin rằng rồi sẽ có ngày ông thay đổi.

Công tước đời sau, vì đau buồn trước cái chết của chị gái, tiếp tục chính sách đó.

Chính sách ấy kéo dài đến tận gần đây. Dưới ảnh hưởng của nó, tín ngưỡng Vida suy yếu, trong khi các giáo sĩ của Nhà thờ liên giáo dần thiên về phía Alda qua nhiều thế hệ, khiến cô nhi viện này ngày càng xa cách Nhà thờ.

“Như các vị thấy đấy, ở đây cũng có cả trẻ con thuộc tộc Thú nhân và Titan” viện trưởng cô nhi viện lên tiếng. “Là nhờ qua bao đời, chúng tôi vẫn nhận được sự giúp đỡ âm thầm từ lãnh chúa đất vùng này. Dẫu vậy, tôi tin rằng lý do chính là vì yếu tố chính trị, chứ chẳng phải vì lòng trắc ẩn…”

“Chắc là vậy rồi” Darcia gật đầu, mắt dõi theo Fang và lũ chuột khổng lồ đang vui đùa cùng bọn trẻ Thú nhân và Titan.

Nếu các chủng tộc của Vida bị đàn áp đến cùng cực, rất có thể họ sẽ liên kết với nhau nổi dậy. Hoặc tệ hơn, khi bị đẩy đến đường cùng vì đói nghèo, họ có thể quay sang con đường tội lỗi.

Tuy nhiên, do công tước vẫn không chịu thay đổi chính sách với tộc Vida, nên cũng khó lòng công khai hỗ trợ một nơi như cô nhi viện này. Có lẽ vì thế mà các đời địa chủ trước đây mới chọn cách giúp đỡ trong âm thầm.

“Nhưng nếu vậy… chẳng phải vẫn còn cơ hội để hàn gắn mối quan hệ sao?”

Hiện nay, cả công quốc Alcrem đã cho phép các chủng tộc của Vida đảm nhận chức vụ công. Một ví dụ điển hình là Kest, Beast-kin loài sói, hiện đang phục vụ trong lực lượng cận vệ.

Thế nhưng, viện trưởng chỉ khẽ lắc đầu. “Mọi việc không suôn sẻ như vậy đâu. Dù có thay đổi luật lệ, lòng người... thì không. Chúng tôi từng có xung đột với linh mục Alda tại Nhà thờ Cộng đồng.”

“Tôi hiểu rồi, chuyện đó…” Darcia định nói tiếp.

…thật đáng tiếc cho lũ trẻ, nhưng lại rất thuận lợi cho mình — cô thầm nghĩ, giấu đi phần sau của câu nói.

Darcia và Vandalieu vốn dĩ đã đứng đối lập với phái ôn hòa của Alda… mà đúng hơn là cả các thế lực dưới trướng Alda. Với họ, việc bọn trẻ có được một cuộc sống bình thường, không phải chịu đói rét là điều quan trọng. Nhưng nếu kết quả từ việc hỗ trợ cô nhi viện lại khiến Vandalieu có thêm bạn bè là tín đồ của Vida, đồng thời có quan hệ tốt với phái ôn hòa của Alda… thì đúng là có chút trớ trêu.

Nói cách khác, mình cần duy trì chủ nghĩa Vida thuần túy tại cô nhi viện này, đồng thời kéo các tín đồ Vida trong Nhà thờ liên giáo về phía mình. Ngày mai phải cố hết sức thuyết giảng mới được! — Darcia tự nhủ.

“Có chuyện gì sao?” viện trưởng hỏi.

“À, không có gì đâu ạ” Darcia đáp với một nụ cười.

-------------------------------------------

Tối hôm đó, khi Vandalieu đang chuẩn bị cho xe bán xiên nướng sẽ khai trương vào ngày mai, một sự việc bất ngờ xảy ra.

Các chủ xe đồ ăn cùng tuyến phố bỗng đồng loạt kéo đến trước xe của Vandalieu. Không khí khác thường khiến Fang hiện hình từ trong bóng tối của xe, còn bầy Great Giant Rat cũng vào trạng thái cảnh giác.

“Ờm… có chuyện gì vậy ạ?” Darcia bối rối hỏi nhóm chủ xe.

“Xin cậu tha cho bọn tôi với!”

“Tôi xin cậu đấy, làm ơn dừng lại đi!”

Những người chủ xe đồng loạt cúi đầu, khiến Darcia càng thêm hoang mang.

“Xiên nướng của xe các người vừa ngon vừa quá rẻ! Thịt hôm nay còn to hơn hôm qua nữa. Đừng nói là các người dùng thịt lợn rừng… hay thậm chí là thịt Orc, hoặc Huge Boar đấy nhé?!”

“Nếu các người bán kiểu đó với cái giá như cũ thì ai mà thèm nhìn nồi súp thịt viên làm từ tai Goblin và Kobold của bọn tôi nữa chứ! Rồi cả mấy ổ bánh mì kẹp rau củ lẫn thịt vụn nữa!”

“Bọn tôi tự săn thịt, không phải trả tiền nguyên liệu, rồi cũng tự tay xẻ thịt luôn” Vandalieu vừa nói vừa tiếp tục nướng xiên. “Thế nên mới hạ được giá, và giờ các người cảm thấy bị đe dọa?”

Nếu ngay cả cư dân nghèo của khu ổ chuột cũng có thể ăn món ngon với giá rẻ tương đương, thì đương nhiên họ sẽ chọn món ngon hơn rồi. Chưa kể, xiên của Vandalieu không chỉ rẻ mà còn nhiều thịt một cách đáng kinh ngạc.

Và đúng như một chủ xe đoán, thịt hôm nay là từ Orc và các quái vật cấp Rank 3 mà Fang đã hạ được. Đó là loại thịt đáng ra phải bán ở khu phố lớn gần cổng thành hoặc trong các nhà hàng đàng hoàng — chứ không phải ở một con hẻm tồi tàn nối giữa khu ổ chuột và khu đèn đỏ thế này.

Những gì các chủ xe nói không sai. Đồ ăn của họ vốn phụ thuộc vào giá rẻ và số lượng để bù lại hương vị kém cỏi, thì làm sao đấu nổi?

“Đúng rồi đấy! Chắc các người nghĩ bọn tôi nên dẹp tiệm đi nơi khác chứ gì?!”

“Mấy người chỉ là đăng ký tạm thời nên mới được buôn bán ở đây. Còn bọn tôi, theo luật của Hội thương mại thì được bán hàng ở bất cứ đâu đấy nhé!”

“Nhưng thực tế là các người chẳng có nơi nào khác để đi. Món hiện tại không bán nổi ở khu phố chính, mà mấy chủ xe khác chắc chắn sẽ xua đuổi vì trông xe hàng của các người chẳng ra làm sao. Mà nếu chuyển sâu vào khu ổ chuột hơn, thì chẳng còn ai đến mua nữa, lấy gì mà sống?” Darcia bình thản nói.

“Đ-đúng quá còn gì! Mấy người chắc nghĩ bọn tôi nên cố gắng bán đồ ăn ngon hơn thay vì cái thứ tệ hại hiện tại, hoặc mua xe mới để mở quầy ở phố chính, hoặc đi tìm việc khác đúng không?!”

“Nhưng nếu làm được thế thì các người đã làm rồi. Có vẻ ai cũng có hoàn cảnh riêng… Có người từng là lính đánh thuê hay mạo hiểm giả, giờ bị thương nên không làm việc tay chân được. Có người thì vì không có học vấn hoặc từng có tiền án nên không ai nhận. Thu nhập mỗi ngày chỉ đủ sống, lấy đâu ra vốn mua nguyên liệu hay xe hàng mới?” Vandalieu nói.

“L-làm sao cậu biết mấy chuyện đó hả?!”

Những chủ xe có hoàn cảnh trùng khớp với lời Vandalieu bỗng òa khóc. Phần còn lại thì chỉ biết cúi đầu, vẻ mặt mệt mỏi và đầy tuyệt vọng.

… Cả Fang, kẻ lúc đầu vẫn còn dè chừng đám chủ xe hàng rong, giờ cũng nhìn họ bằng ánh mắt đầy thương cảm.

Thật ra, Vandalieu và Darcia biết khá rõ hoàn cảnh của những người này là nhờ Chipuras — cố vấn của họ — đã cảnh báo trước rằng chuyện này có thể xảy ra nếu họ bán xiên nướng với giá quá rẻ.

Chipuras từng xâm nhập vào xã hội loài người với vai trò là Phó hội trưởng Hội thương mại, kiêm cố vấn. Một trong những công việc của hắn là dang tay giúp đỡ những kẻ đã vấp ngã, khiến họ chẳng còn ai để bấu víu ngoài hắn, rồi từ đó thao túng và lợi dụng họ cho đủ thứ mục đích.

Với kinh nghiệm như vậy, việc hắn đoán được tình cảnh của những người này là điều hiển nhiên.

“Vậy nên chắc cậu cũng hiểu vì sao bọn tôi phải đến xin chuyện này rồi chứ?” một chủ xe hàng nói.

“Tôi đã được ‘Sói đói’ Michael chiêu mộ rồi đó. Thế nên các anh đừng làm liều thì hơn” Darcia đáp, giọng có phần xin lỗi. “Tôi thành thật xin lỗi. Bọn tôi không hề cố tình đẩy các anh vào đường cùng, chỉ là…”

“Không sao đâu… Michael-san, khác hẳn cái tên trước đó, là người đàng hoàng.”

“Ảnh chỉ thu tiền thuê chỗ mỗi tháng một lần, lại còn đứng ra giải quyết xung đột công bằng.”

“Thuộc hạ của ảnh cũng đàng hoàng, ăn gì là trả tiền đàng hoàng.”

Xem ra “Sói đói” Michael — hay đúng hơn là Miles — là người được dân khu ổ chuột kính nể.

“Nhưng… vì cậu hiểu được hoàn cảnh của bọn tôi, nên xin cậu đó. Không bàn đến ‘Sói đói’ đi, con trai cô là một Tamer tài ba, có thể thuần hóa quái vật mà!”

“Dù chỉ là đăng ký tạm thời, nhưng kể cả khi không được công nhận, cậu ấy vẫn có thể trở thành mạo hiểm giả, đi săn quái mà sống tốt. Còn bọn tôi mà mất cái cần xe này thì chỉ còn nước chết đói ngoài đường thôi!”

“Tôi đoán các anh sẽ nói vậy, nên đã chuẩn bị một phương án khác” Vandalieu lên tiếng, rồi chỉ tay về chiếc chum đá lớn đặt trên xe đẩy của mình.

“Hả?”

“Tôi sẽ dạy các anh cách làm món mới. Nếu các anh đồng ý gia nhập chuỗi cửa hàng — hay đúng hơn là trở thành cửa hàng liên kết của tôi — thì chỉ cần đánh dấu xe hàng bằng thánh ấn của Vida là được” Vandalieu nói với các chủ xe hàng đang tròn mắt kinh ngạc.

Và thế là, từ thời điểm đó, sự xâm nhập của Vandalieu vào đời sống dân cư thành phố Morksi bắt đầu hiện rõ hình hài.

---------------------------------------

Tên: (Maroru, Urumi, Suruga)

Hạng: 2

Chủng tộc: Great Giant Rat

Cấp độ: 70

Kỹ năng bị động:

o Dạ nhãn

o Kháng hiệu ứng: Cấp 1

o Cường hóa bộ phận (Chi trước, lông, đuôi): Cấp 1

o Tăng cường nhanh nhẹn: Cấp 1

o Hồi phục nhanh: Cấp 2

o Tăng cường giá trị thuộc tính (Sáng tạo): Cấp 2

o Tự cường hóa (Dẫn lối): Cấp 2

Kỹ năng chủ động:

o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 1

o Kỹ thuật dùng roi: Cấp 1

o Giáp thuật: Cấp 1

Đặc kỹ:

o Thần hộ của ヴァン■■■

---------------------------------------

Ba chị em chuột này là kết quả từ những thí nghiệm lai tạo giữa Undead và động vật sống, sau đó đột biến nhờ Huyết Dược, rồi tiến hóa bằng cách tăng Rank.

Thoạt nhìn, chúng mang hình dạng không khác mấy so với những Great Giant Rat thông thường, nhưng kể từ khi tiến hóa, cả ba đã lĩnh hội được nhiều kỹ năng đa dạng.

Trong chiến đấu, chúng sử dụng võ kỹ của 【 Giáp thuật 】—chẳng hạn như 【 Thạch thể 】 để gia tăng khả năng phòng ngự, và 【 Phản ứng cấp tốc 】 để tăng tốc độ phản xạ. Di chuyển cực kỳ lanh lẹ, chúng dùng đuôi như roi quất kẻ địch. Nếu có kẻ nào vượt qua được đòn tấn công bằng đuôi mà áp sát được, thì chúng sẽ nghênh đón bằng cặp răng nanh sắc nhọn ở phía trước.

Tất nhiên, chuột Great Giant Rat thông thường thì chẳng thể nào sở hữu các kỹ năng như 【 Kháng hiệu ứng 】 và 【 Hồi phục nhanh 】.

Không chỉ mạnh mẽ hơn hẳn về mặt thể chất, ba chị em này còn thông minh vượt trội so với đồng loại, và tôn thờ Vandalieu như một vị thần sáng thế.

---------------------------------------

Tên: Fang

Hạng: 3

Chủng tộc: Black Dog

Cấp độ: 85

Kỹ năng bị động:

o Dạ nhãn

o Siêu sức mạnh: Cấp 2 (Lên cấp!)

o Cảm nhận hiện diện: Cấp 2 (Lên cấp!)

o Trực giác: Cấp 1

o Tự cường hóa (Dẫn lối): Cấp 1

o Cường hóa bộ phận (Nanh, Móng vuốt): Cấp 1 (Mới!)

o Kháng đòn tinh thần: Cấp 1 (Mới!)

Kỹ năng chủ động:

o Ám bộ: Cấp 2 (Lên cấp!)

o Hào quang sợ hãi: Cấp 1 (Mới!)

o Thảm hống: Cấp 1 (Mới!)

Đặc kỹ:

o Thần hộ của ヴァ■■■■

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Trans xả chap đọc sướng ghê, nay ngủ ngon rồi
Tem
Xem thêm
Ngon qué,vừa làm về đã mệt còn đói,thấy chương bỏ cả ăn đọc
Làm chuỗi nhà hàng luôn🤣🤣🤣
Xem thêm
Sao lũ chuột lại mở được ba ký tự, còn Fang lại chỉ 2 ký tự trong chỗ thần hộ nhỉ
Xem thêm
Tùy cá thể mà,hẳn ko chỉ do sức mạnh cá nhân mà còn độ tương thích và cảm xúc với ng ban chẳng hạn
"...tôn thờ vandalieu như thần sáng thế."
Xem thêm
Tính mở chuỗi thống trị luôn :)
Xem thêm
Trans xả láng thêm vài chap đê, chưa đủ no cho tui đâu.
Xem thêm