Tập 10: Công quốc Alcrem
Chương 210: Việc bán xe đẩy đồ ăn vẫn sẽ được tiếp tục
6 Bình luận - Độ dài: 6,681 từ - Cập nhật:
Rock, một mạo hiểm giả hoạt động tại thành phố Morksi, hôm ấy đang bận rộn săn quái cùng tổ đội D-rank quen thuộc của mình – Thiết thạch đoàn (Iron Boulder Brigade).
Tổ đội của anh từ thời còn học ở trường đào tạo mạo hiểm giả đã thường xuyên ra vào khu rừng Tổ quỷ này, nên nơi đây chẳng khác gì sân sau nhà đối với họ.
"Rồi, xử thêm vài con nữa rồi về thôi" Rock nói.
"Ừ, tụi mình còn phải bán nguyên liệu trước khi trời tối nữa mà" một người đồng đội gật đầu đáp.
Thực ra, thời điểm bán nguyên liệu cho Hội mạo hiểm không ảnh hưởng đến giá cả. Tuy vậy, nhân viên hội thì vẫn rất cảm kích khi được nhận thịt và thực phẩm trước giờ các thương lái lớn đến thu gom hàng.
"Ta đang nợ Hội mạo hiểm, nên phải chứng minh là mình vẫn kiếm ra tiền đàng hoàng chứ" Rock nói thêm.
"Xui thiệt chứ, vừa sắm được món vũ khí mới là ông già cậu đã bị thương nặng liền. Mà này Rock, nghe nói có một Dark Elf xinh đẹp đang giảng đạo ở nhà thờ liên giáo đó. Sao không tới cầu nguyện giải xui đi?"
Rock nhăn mặt khó chịu. "Ê, bộ cậu đang ám chỉ chuyện ba tôi bị thương là do không đủ thành tâm đó hả? Mỗi lần săn được quái là tôi đều cầu tạ ơn thần linh đàng hoàng đấy nhé."
"Thì... có lẽ cậu nên thử cầu nguyện với mấy vị thần khác ngoài Thần Chiến Tranh và Lôi Vân Thần ấy. Với lại, nghe đồn cô Dark Elf đó xinh lắm luôn."
"Không hứng. Thà tôi tranh thủ thời gian đi săn Goblin một mình còn hơn—"
Ngay lúc ấy, một tiếng tru dài, vang vọng như xé gió, vọng tới từ phía gần đâu đó, cắt ngang cuộc trò chuyện rôm rả của họ.
"Các cậu nghe thấy không?!" Rock cảnh giác hỏi.
"Nghe chứ! Ở gần đây… bên kia kìa!"
Cả nhóm nhanh chóng thủ thế, gom hành trang và tiến về phía phát ra tiếng động.
Khung cảnh trước mắt đúng như họ tưởng tượng.
Một con chó lông xám, to hơn cả sói, với bộ lông quanh mõm nhuộm đỏ màu máu tươi. Nằm dưới chân nó là một cậu bé, toàn thân bê bết máu, ngửa mặt bất động.
Đôi mắt cậu bé – hướng về phía Rock và các đồng đội – đã không còn ánh sáng sự sống.
"Demon dog… Tới trễ mất rồi" Rock lẩm bẩm.
Demon dog là quái vật Rank 2, những con chó bị biến dị bởi ma lực ô uế. Về mặt thể chất, chúng chỉ ngang ngửa hoặc nhỉnh hơn sói một chút, không có năng lực đặc biệt gì. Ngay cả mạo hiểm giả mới vào nghề cũng có thể xử lý được chúng.
Hơn nữa, chó là loài hiếm khi xuất hiện trong khu rừng Tổ quỷ, nên số lượng Demon dog rất ít.
Tuy vậy, chúng hung dữ với con người hơn cả sói, và chẳng hề sợ hãi dù có bị thương. Năm nào cũng có tân binh chủ quan mà bỏ mạng dưới nanh vuốt bọn chúng.
Và mỗi khi giết được người, Demon dog sẽ tru lên một tiếng đắc thắng. Chính tiếng tru mà Rock và các đồng đội vừa nghe khiến họ lao tới… nhưng đã muộn.
"Hội mạo hiểm nghĩ gì vậy, để một đứa nhỏ đi săn một mình thế này?!" một người trong nhóm phẫn nộ.
"Đừng nói thế. Một khi đã chọn làm mạo hiểm giả, dù là tân binh hay trẻ con, thì kết cục ra sao cũng là trách nhiệm của bản thân. Là lỗi của thằng bé vì đã coi thường quái vật" Rock nói, nhưng vẫn giương kiếm và khiên lên.
Con Demon dog gầm gừ đe dọa.
"Dù sao thì… cũng nên báo thù cho thằng bé" Rock nói tiếp. "Kết thúc thế này thì…"
"À, xin lỗi. Mấy anh có vẻ đang hiểu lầm gì đó?" Vandalieu lên tiếng.
"Đây là nghĩa vụ của mạo hiểm giả mà… khoan, cái xác vừa nói chuyện hả?!" Rock giật mình nhảy lùi lại.
"Tôi còn sống. Không phải xác chết. Chỉ là đang chơi với con vật khế ước của mình thôi" Vandalieu đáp, vẫn nằm trên mặt đất và ngước nhìn Rock cùng nhóm bạn.
Trong nhiều chuyến săn trước đó, Fang – con vật khế ước của cậu – đã tự mình hạ được Giga bird, loài chim Rank 2 dùng nanh và vuốt làm vũ khí, mà không cần Vandalieu hỗ trợ.
Vì được khen ngợi, Fang mừng quá rống lên một tiếng, rồi nhào tới liếm mặt và cổ chủ nhân, mặc dù trên người nó vẫn dính đầy máu Giga bird.
Ngay khoảnh khắc đó thì nhóm Rock xuất hiện và hiểu lầm.
Vandalieu từ tốn giải thích mọi chuyện cho họ, trong khi cả nhóm vẫn chưa hết sững sờ.
"T-Tôi hiểu rồi…" một người lắp bắp.
Đúng là cậu bé vẫn còn sống. Và sau lùm cây gần đó, họ cũng thấy một chiếc xe kéo chở đầy xác Giga bird cùng các quái vật khác do Fang săn được.
Dù phát hiện đã muộn, Rock và nhóm bạn cũng nhận ra Fang đang đeo vòng cổ của Hội thuần thú, chứng tỏ nó là thú khế ước.
Tuy vẫn cảm thấy có gì đó lấn cấn, nhưng rõ ràng là chẳng có lý do gì để cả đám nghi ngờ hay tra hỏi thêm.
"Xin lỗi vì hiểu nhầm nhé" Rock nói. "Nhưng mà, cậu - một Tamer nổi bật thế này mà tôi chưa từng nghe tin đồn gì cả thì cũng lạ thật."
Tamer – những mạo hiểm giả thuần hóa quái vật – vốn đã hiếm. Dù mức độ hung hãn của quái có khác nhau, nhưng nói gì thì chúng vẫn là kẻ thù của con người. Số người có thể sử dụng chúng còn ít hơn cả chiến binh.
Một cậu bé khoảng hơn mười tuổi, ngoại hình kỳ lạ, lại có thể thuần hóa Demon dog mà chẳng ai biết đến… Rock thấy chuyện này thật bất thường.
Mà dù đang nói chuyện trực tiếp, cậu bé này lại có khí chất mờ nhạt đến khó tin… Lẽ nào chính vì cậu quá "vô hình" nên không có lời đồn nào ư? Rock nghĩ, khá là bất lịch sự.
"Vì tôi không phải mạo hiểm giả" Vandalieu đáp. "Hiện tại tôi chỉ đăng ký tạm ở Hội thương mại và là hội viên liên kết của Hội thuần thú thôi."
"Không phải mạo hiểm giả hả?!" Rock kinh ngạc. "Hội viên liên kết của Hội thuần thú… Vậy chẳng lẽ cậu mới thuần hóa con Demon dog này hôm nay sao?!"
"Không đâu. Fang vốn là chó hoang từ khu ổ chuột. Hôm nay tới khu rừng Tổ quỷ thì nó biến dị thành Demon dog luôn" Vandalieu nói thật… một phần.
Cả nhóm Rock tròn mắt kinh ngạc.
"Mới thành quái hôm nay thôi á?! Ghê thật" Rock thốt lên.
Thật lòng mà nói, khó ai tin nổi. Nhưng Rock lại không có kiến thức để phản bác chuyện Fang từng là chó thường và biến dị ngay khi vào khu rừng Tổ quỷ.
Ai cũng biết – không chỉ mạo hiểm giả mà cả người thường – rằng các loài động vật như chim, thỏ, chó… đều có thể biến thành quái vật nếu bị nhiễm ma lực ô uế.
Tuy nhiên, người chứng kiến tận mắt lại cực kỳ hiếm. Ma lực ô uế thì không thể nhìn thấy bằng mắt thường, mà cũng chẳng ai biết động vật chịu đựng được bao nhiêu trước khi biến dị.
Các pháp sư và giả kim thuật sư đã nghiên cứu suốt bao đời, nhưng chỉ có thể kết luận mơ hồ rằng tùy cá thể mà sức chịu đựng khác nhau, còn tùy vào thuộc tính và mật độ của Ma lực ô uế nữa.
Thế nên, không ai bác bỏ được khả năng một con chó biến thành quái vật ngay trong ngày nó bước vào khu rừng Tổ quỷ.
… Nhân tiện nói thêm, không có luật nào trừng phạt chủ nhân của thú nuôi nếu chúng biến thành quái. Họ chỉ phải chịu trách nhiệm nếu quái vật đó giết người hay phá hoại tài sản.
"Có khi nó bị nhiễm từ lúc còn ở khu ổ chuột, ăn phải tai Goblin hay Kobold gì đó. Rồi khi vào khu rừng Tổ quỷ thì vượt ngưỡng chịu đựng và biến dị" một người trong nhóm đoán. "Thôi, tụi mình đi tiếp nha?"
"Ừ. Xin lỗi vì hỏi nhiều. Dù Demon dog không yếu trong nhóm Rank 2, nhưng ở đây thỉnh thoảng có cả quái Rank 3 hoặc đàn Goblin, Kobold nữa. Cẩn thận đấy" Rock dặn dò, nghĩ rằng Vandalieu hoàn toàn dựa vào Fang để săn, bởi cậu chẳng mang theo vũ khí gì, lại còn không phải mạo hiểm giả.
Nói rồi, nhóm Rock quay lưng rời đi.
"… Tụi mình gặp được người tốt thật" Vandalieu nói khẽ. "Thôi, về thôi nào?"
Fang sủa lên.
"Mi muốn kéo xe hả? Làm vậy trông giống thú khế ước hơn, có thể giúp tránh hiểu lầm sau này" Vandalieu gật đầu. "Chờ chút nhé."
Cậu nhanh chóng dùng kỹ năng 【 Kéo sợi 】 để tạo dây dắt và dây buộc xe, nối Fang với chiếc xe kéo.
Khi họ trở lại cổng thành Morksi, Kest và người tiền bối của cậu ta đều trợn tròn mắt khi thấy Fang – giờ đã là Demon dog – đang kéo xe, bên trong chất đầy xác quái đã được phân thây.
"C-cậu bảo là… đi gom thịt về bán…" Kest ngỡ ngàng.
"Ừ, tiện thể hái ít thảo mộc nữa" Vandalieu đáp.
Chiếc xe còn chứa cả những loại thảo mộc dùng để làm nước xốt cho xiên nướng… Chính xác thì đó là những cây cỏ Vandalieu tự trồng bên trong cơ thể nhờ hiệu ứng từ chức nghiệp ‘Tree Caster’, sau đó mang theo và giả vờ như vừa hái được trong khu rừng Tổ quỷ.
Nhờ vậy, nếu có ai định điều tra nguồn gốc số thảo mộc mà Vandalieu dùng, họ sẽ chỉ tốn công lục tung khu rừng Tổ quỷ, thay vì lần ra những người quanh cậu.
"Umm… chuyện này có được phép không vậy, Senpai?" Kest thì thầm hỏi tiền bối.
Kest không chắc liệu một đứa trẻ chưa đủ tuổi, lại không phải mạo hiểm giả, có được phép vào khu rừng Tổ quỷ săn quái và mang chiến lợi phẩm về không.
Người tiền bối xoa cằm trầm ngâm. "Không vấn đề gì. Chẳng có luật cấm việc đó cả…"
Dĩ nhiên, khu rừng Tổ quỷ là nơi quái vật cư trú, vô cùng nguy hiểm. Đó không phải chỗ dành cho trẻ con hay dân thường không có khả năng chiến đấu.
Tuy nhiên, vương quốc Orbaume không có luật nào cấm dân thường bước chân vào khu rừng Tổ quỷ.
Dù không bị cấm, người thường cũng hiếm khi bén mảng tới đó.
Tuy nhiên, vẫn có trường hợp khu rừng Tổ quỷ mới hình thành, hoặc vùng ảnh hưởng của nó lan rộng. Không ít khu rừng Tổ quỷ cũng chẳng khác gì cánh đồng hay hồ nước bình thường…
Sẽ thật tàn nhẫn nếu trừng phạt những dân làng sống trong rừng hay trên núi—nơi đã trở thành Tổ quỷ—hoặc những lữ khách, nạn nhân vô tình lạc vào đó. Chính vì vậy mà không có luật nào xử phạt những trường hợp như vậy cả.
“Nếu chỉ mang sản vật từ Tổ quỷ về thì cũng không bị đánh thuế đâu. Nhưng mà… nếu là tình huống bình thường, ta đã phải giáo huấn cậu một trận rồi đấy” người lính gác già nói với Vandalieu.
“Vâng, cháu xin lỗi vì đã để chú nghĩ rằng cháu chỉ đi hái thảo dược chứ không phải săn bắn” Vandalieu cúi đầu xin lỗi.
Người lính thở dài. “Thôi, cứ đi đi.”
“Lần này bọn ta mắt nhắm mắt mở cho qua là vì con Demon Dog đi cùng cậu đấy” Kest nói, vẻ nhẹ nhõm thấy rõ. “Lần sau mà vào Tổ quỷ thì nhớ mang theo nó nhé. Với cả, đừng trì hoãn việc lên hội viên chính thức ở Hội thuần thú nữa.”
“Vâng, cháu cảm ơn” Vandalieu đáp.
Fang sủa khe khẽ một tiếng.
Vẫy tay chào Kest, Vandalieu nhanh chóng quay về nhà, sắp xếp lại đống nguyên liệu vừa thu hoạch rồi cùng Fang đến Hội thuần thú—nơi cậu đã đăng ký hội viên tạm thời vào sáng nay—để chính thức trở thành hội viên đầy đủ.
“Cậu có tố chất làm thuần thú sư đấy!” Hội trưởng Bachem hào hứng tuyên bố.
Thế nên làm Vandalieu viện cớ phải mở hàng để thoát thân, rồi tiếp tục đẩy xe đồ ăn ra bán như ngày hôm qua.
“Hôm nay bận rộn ghê ha. Giờ ngày nào con cũng định vào Tổ quỷ săn bắn à?” Darcia hỏi, sau khi được Chipuras kể lại chuyến đi săn của cậu.
“Vâng, ngày mai con lại đi. Hôm nay thời gian gấp rút nên không săn được nhiều thịt. Với cả, con cũng cần điều chỉnh lại mạng lưới an ninh quanh thành phố này nữa. Ngày mai, con sẽ từ bên ngoài chỉnh lại hệ thống bảo vệ, tranh thủ săn đủ thịt cho vài ngày, tiện thể bắt thêm Goblin và Kobold để giúp Fang lên cấp.”
Fang vẫy đuôi sủa ủng hộ kế hoạch.
“Hai đứa cố gắng nhé. Mà nếu bận quá thì mẹ đi săn giúp cũng được” Darcia đề nghị.
Dù không có thẻ hội nào cả, người dân trong thành phố vẫn nghĩ bà là Dark Elf đến từ một ngôi làng ẩn dật. Nếu bà chỉ săn mấy con quái mà mấy mạo hiểm giả hạng D cũng xử lý được, thì người ta sẽ chỉ cho rằng bà là thợ săn giỏi từng sống ẩn trong rừng, chứ chẳng sinh nghi gì.
“Ý đó hay đấy… Vậy chờ khi nào Fang lên cấp kha khá rồi, con nhờ mẹ giúp nhé” Vandalieu gật đầu.
“Cứ để đó cho mẹ” Darcia mỉm cười.
“Một xiên nướng đi” một khách hàng tiến đến chiếc xe đẩy.
Dù đang trò chuyện, khách vẫn lác đác kéo đến. Sau một tuần hoạt động, xiên nướng của Vandalieu đã nổi tiếng ngon miệng, khách giờ không chỉ còn là mấy người quen của nhóm ‘Sói đói’ nữa.
“Ba Baums” Vandalieu nói.
“Hả? Giảm giá à?” khách ngạc nhiên hỏi—hôm qua vẫn còn năm Baums một xiên kia mà.
Tuy vậy, anh ta vẫn đưa ba Baums rồi cầm xiên quay trở lại phố chính, vừa đi vừa săm soi.
Lượng thịt vẫn như cũ? Không, hình như còn nhiều hơn thì phải. Vậy chất lượng thịt bị giảm? Anh ta bắt đầu có cảm giác bất an.
Nhưng ngay khi cắn một miếng, anh nhận ra mình đã sai. Hương vị ngon hẳn lên.
“Ngon quá trời! Giảm giá mà thịt vẫn nhiều như cũ, sao lại ngon hơn vậy?!” anh thốt lên kinh ngạc. “Phải mua thêm mới được!”
Dù đã quay về gần tới phố lớn, vị khách ấy vẫn vòng lại mua thêm một xiên nữa.
… Là vì cách mình trữ thịt đã thay đổi, Vandalieu thầm nghĩ.
Thịt lần này không phải mua từ cửa hàng sỉ, mà do chính tay cậu đi săn và xẻ thịt, nên hoàn toàn không tốn chi phí. Thêm vào đó, vì cậu và Fang là người tự tay kiếm thịt, nên cũng chẳng mất công thuê ai cả.
Vì vậy, dù bán với giá ba Baums, cậu vẫn lời kha khá.
Còn việc món ăn ngon hơn là nhờ chất lượng thịt được nâng cao. Hôm qua cậu dùng thịt quái vật Rank 1 như Giant Rat và Horn Rabbit. Còn hôm nay, là thịt của Giant Horn Rabbit và Giga Bird—Rank 2.
Thông thường, thịt quái vật càng Rank cao thì càng ngon, và các vật liệu thu được từ chúng cũng giá trị hơn. Tuy giữa Rank 1 và 2 không chênh lệch nhiều, nhưng… khi đã có kỹ năng 【 Nấu ăn 】 của Vandalieu nhúng tay, thì câu chuyện lại khác.
Dù tài nấu ăn thường được thể hiện qua việc làm ngon từ nguyên liệu dở, thì có nguyên liệu tốt vẫn là lợi thế lớn.
“Sao xiên nướng của cậu ngon dữ vậy?!” khách hỏi.
“Kỹ năng 【 Nấu ăn 】 của tôi lên cấp sáng nay” Vandalieu đáp, đưa ra lời giải thích ngắn gọn nhất có thể vì chẳng có thời gian kể lể.
“Ra vậy!”
“Cậu không định kể kỹ hơn à? Biết đâu việc đó sẽ khiến Joseph bị mang tiếng thì sao?” Orbia lên tiếng.
Nếu Vandalieu lan truyền chuyện Joseph đe dọa tất cả cửa hàng thịt trong thành phố, thì cái danh tệ hại của gã đó sẽ càng lún sâu hơn.
Nhưng Kimberley phản đối: “Orbia nee-san, làm vậy thì cửa hàng thịt mà Boss từng mua thịt cũng dính tiếng xấu luôn. Mình không muốn thế mà, đúng chứ?”
“À ha, đúng rồi. Ông đó trông cũng là người tốt” Orbia gật đầu. “Vậy thôi, bỏ qua vậy.”
Dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Vandalieu vẫn cân nhắc đến hoàn cảnh của ông lão bán thịt đã buộc phải khuất phục trước lời đe dọa của Joseph để giữ lấy kế sinh nhai.
Ngay lúc đó, từ phía khu ổ chuột, một người đàn ông gầy còm, mặt râu ria, khoác chiếc áo choàng cũ kỹ rách nát từ nhiều chỗ, tiến về phía xe đồ ăn.
“Chào mừng” Vandalieu lên tiếng.
“À không, tôi không tới mua đồ… Tôi tên là Simon, được nhóm ‘Sói đói’ giới thiệu tới” người đàn ông nói, cúi đầu cười gượng.
Mặt anh ta dơ bẩn, râu ria che lấp, khó mà đoán được bao nhiêu tuổi.
“À, là ông ta đó. Vandalieu, người mà Michael-san giới thiệu đến rồi” Darcia nói.
“Rất vui được gặp. Nhưng cậu gọi tôi tới thì có chuyện gì? Tôi sẵn lòng làm việc nếu có việc gì đó, chứ... cũng đừng kỳ vọng nhiều ở một lão già sắp tiêu tùng như tôi” Simon cười, nụ cười tự giễu càng rõ hơn.
“Không đâu” Vandalieu lắc đầu. “Chú vẫn còn thẻ hội của Hội mạo hiểm giả mà, đúng không?”
“Ừm… Dù mất tay phải, nhưng chỉ cần có thẻ thì vẫn kiếm được việc vặt mà.”
Simon, người mà Michael ‘Sói đói’ giới thiệu, từng là một mạo hiểm giả. Nhưng trước khi kịp dành dụm đủ để giải nghệ, ông đã mất đi cánh tay thuận trong một trận chiến, từ đó không thể chiến đấu nữa.
Dạo gần đây, ông chỉ cầm cự qua ngày nhờ mấy công việc lặt vặt như dọn dẹp—thứ việc thường chỉ dành cho mấy lính mới vào nghề. Người ta gọi ông là “kẻ tụt lại”.
“Vậy phiền chú mang mấy thứ này tới Hội mạo hiểm để bán làm chứng cứ tiêu diệt quái vật giúp cháu” Vandalieu nói.
Nhiệm vụ của Simon là đem các phần cơ thể quái vật cậu săn trong Tổ quỷ hôm nay đến hội để bán, như bằng chứng diệt trừ quái.
“Hở? Chứng cứ tiêu diệt hả? Sao cậu phải nhờ người khác đi bán làm gì… Dù chỉ có thẻ tạm thì cậu vẫn bán được mà” Simon ngơ ngác.
Thật vậy, chỉ cần có đăng ký, hội đều thu mua chứng cứ tiêu diệt. Còn đi tìm một ông già què để bán giúp thì thật khó hiểu.
“Vì tụi cháu không có” Vandalieu đáp gọn lỏn.
Hội mạo hiểm giả sẽ từ chối thẳng thừng nếu người bán không có đăng ký.
“Vậy thì cứ đi đăng ký lại… À mà thôi, để tôi đi” Simon nói, vẫn còn hoang mang, nhưng rồi nhận ra ánh mắt của Fang đang nhìn mình chằm chằm như có ẩn ý gì đó.
Ông cúi đầu xuống, gạt bỏ mọi câu hỏi và nghi hoặc sang một bên. Có lẽ ông ta đang nghĩ nhầm rằng nếu tò mò quá mức thì sẽ rước lấy họa vào thân.
“Vậy thì đây là những phần cần bán. Sau khi được hội mạo hiểm giả thu mua, chú quay lại nhé. Phần chia cho chú sẽ là một nửa giá mua của hội mạo hiểm” Vandalieu nói.
“Rõ rồi… Gì mà nhiều thế này hả?! Tôi đi liền đây!” Simon reo lên, gương mặt bừng sáng.
Ông ta cầm chiếc túi đựng bằng chứng tiêu diệt quái vật rồi vội vàng chạy về hướng Hội mạo hiểm giả, gần như là nửa chạy nửa bay.
Tiền thu được từ việc bán bằng chứng tiêu diệt quái vật cấp độ 1 và 2 vốn chẳng phải là con số quá lớn. Nhưng dựa vào sức nặng của túi, Simon nhận ra bên trong có khá nhiều. Với số lượng đó, dù chỉ nhận được một nửa giá mua, thì cũng đủ tương đương mấy ngày công làm thuê. Ít nhất thì trong thời gian ngắn sắp tới, ông sẽ không phải lo chuyện ăn uống.
So với công việc đơn giản mà Simon được giao, thì khoản thù lao lần này thực sự khá là hậu hĩnh. Dù vậy, số tiền Vandalieu kiếm được từ việc bán bằng chứng tiêu diệt quái vật không thể ghi vào sổ sách với tư cách thu nhập từ buôn bán chính thức. Đó là khoản tiền “không có ý nghĩa”.
Vì thế, việc cậu thuê Simon chỉ đơn thuần là một hành động từ thiện. Một nửa còn lại, cậu cũng dự định quyên góp cho trại trẻ mồ côi.
“Hy vọng như vậy là đủ để giải thích với vị lãnh chúa khu vực—kẻ đã cử gián điệp theo dõi chúng ta—rằng chúng ta dư dả tiền bạc từ đâu” Vandalieu nói.
“Mong là ông ta sẽ tin rằng chúng ta đã săn quái từ trước khi đến thành phố này, rồi dùng tiền bán nguyên liệu để mua xe đồ ăn và nhà cửa” Darcia tiếp lời.
Lý do cuối cùng khiến Vandalieu làm vậy, là để giảm bớt nghi ngờ của lãnh chúa địa phương bằng cách thể hiện rằng cậu có nguồn tài chính rõ ràng—cho dù số tiền ấy chẳng lớn bao nhiêu.
Ngay khi Simon vừa rời đi, ba người đàn ông khoảng ngoài ba mươi bước vào con hẻm sau.
Một trong số họ bật cười khẩy: “Tao nói rồi mà, thật đấy. Cái xe đồ ăn đó giờ hoặc là bán xiên nướng không có thịt, hoặc là đóng cửa rồi. Tụi mình chỉ cần xác minh lại là xong.”
“Rồi nhận tiền từ Joseph” kẻ còn lại thêm vào.
Một trong ba người là gương mặt mà Vandalieu và Darcia từng gặp.
Đó chính là Aggar.
Từ trước đến giờ, Aggar chỉ đứng từ xa nhìn chiếc xe đồ ăn bằng ánh mắt khó chịu. Nhưng có vẻ như vì có người đi cùng nên hắn thêm phần tự tin, liền tiến về phía Vandalieu.
“Lâu quá không gặp ha, Vandalieu-kun, Darcia-san” hắn nói, nở một nụ cười đểu giả. “Cửa hàng làm ăn—hả?! Quái quỷ gì đây, sao mấy người vẫn đang nướng thịt?!”
Thái độ và biểu cảm của hắn thay đổi đột ngột khi thấy Vandalieu vẫn đang nướng xiên thịt như suốt cả tuần nay.
“Này, chuyện quái gì vậy Aggar?” Một trong hai tên đi cùng cau có thì thầm với hắn. “Đâu phải như kế hoạch đâu. Sao tụi nó vẫn buôn bán bình thường thế kia?”
“Ờ đó. Mỗi chuyện mày nói đúng là con Dark Elf kia đẹp tới mức không ai nghĩ bả từng gặp biến cố gì, với cả thằng nhóc thì trông đúng kiểu kỳ dị” tên còn lại thì thầm.
“Tại sao ư… Đây là xe bán xiên nướng mà. Tôi không thấy có gì kỳ lạ cả” Darcia đáp lại câu hỏi ban đầu bằng một nụ cười tiếp khách. Nhưng nụ cười đó cứng đơ—vì cô đã nhận ra có điều bất thường trong thái độ của Aggar và đồng bọn.
Darcia có đôi tai rất thính, nên cô đã nghe rõ đoạn đối thoại thì thầm kia.
Tuy vậy, có vẻ như Aggar lại chẳng nghe thấy lời cô. Hắn đảo mắt liên tục, lộ rõ vẻ bối rối khi cố tìm lời biện hộ.
“Ra rồi!” Hắn bất chợt hét lên. “Tụi mày dùng thịt của con chó đó đúng không?! Tụi mày giết con chó canh gác và lấy thịt nó để—”
Gâu! Gâu gâu gâu!!
Fang, vốn đang núp trong bóng xe đồ ăn, bất ngờ gầm lên giận dữ. Lời vu khống của Aggar suýt chút nữa đã phá hủy hoàn toàn danh tiếng của cửa hàng.
“Cái… cái gì?! Sao con chó canh gác của tụi mày còn sống?! Mà sao nó lại to thế kia?!”
Fang chủ động ẩn mình để khách hàng khỏi sợ mà tránh xa xe đồ ăn. Nhưng hắn không thể làm ngơ trước lời bịa đặt trắng trợn.
Dù có đồi bại, Aggar vẫn là lính canh. Khi bị Fang gầm gừ nhe răng đe dọa, hắn không đến mức ngã ngửa một cách xấu hổ mà lập tức lùi lại và vào thế thủ.
“Như anh thấy đấy, Fang vẫn khỏe mạnh. Aggar-san, xem ra anh và bạn bè định đi chơi ở khu phố đèn đỏ sau giờ làm, nhưng… Việc xe đồ ăn của tôi vẫn bán thịt khiến anh thấy khó chịu sao?” Vandalieu hỏi, đồng thời lườm hắn bằng Ma nhãn của Ma Vương.
Nhưng khác với tên trọc phú tuần trước bị ánh mắt đó dọa cho khiếp vía, Aggar và đồng bọn lại có ít nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Có lẽ vì thế mà chúng miễn nhiễm phần nào, hoặc cũng có thể Vandalieu đã kìm lực quá nhiều. Phản ứng của họ chỉ là tái mặt và nói lắp, chứ không có biểu hiện gì dữ dội hơn.
“K-k-k-k-không… không có gì hết! T-t-tụi mình đi thôi!” Aggar hô hoán rồi quay người bỏ chạy.
“Ờ đúng đó!” một tên khác cũng vội vã chạy theo.
“Đợi tôi với!!” tên còn lại la lên rồi hấp tấp đuổi theo hai kẻ đi trước.
“Lẽ ra mình nên tăng lực thêm chút nữa?” Vandalieu lẩm bẩm.
“Boss mà làm dữ thêm chắc phiền to đấy” Kimberley lên tiếng. “Tụi nó tè hay ị ra quần, hoặc ngất xỉu ngay trước cửa tiệm thì còn tệ hơn nữa.”
“Bọn đó… là do Joseph thuê đúng không?” Darcia nói.
“Eleanora và mấy người khác có nói qua gia quyến ma vương rằng có người hầu của nhà Joseph đã tiếp xúc với Aggar” Vandalieu gật đầu.
Aggar chỉ là tên lính canh bẩn thỉu, đúng chuẩn kiểu người có thể mua chuộc. Chắc hẳn Joseph đã dùng tiền để thuê hắn tới quấy rối Vandalieu và Darcia.
Hắn kéo theo vài tên khác đến xác minh xem cửa hàng của Vandalieu, mà lẽ ra không còn thịt để bán, có còn hoạt động không. Nếu thấy vẫn mở, chúng sẽ đổ vấy rằng cậu đang bán hàng giả, rồi dùng đó để gây áp lực buộc phải đóng cửa, ngăn cản cậu vượt qua kỳ kiểm tra cần thiết để trở thành hội viên chính thức.
… Hơn nữa, hai tên đi cùng có vẻ còn định giở trò đồi bại với Darcia.
“Chẳng phải nên thủ tiêu cả ba tên đó luôn à?” Chipuras gợi ý.
“Hmm, khó chịu thật, nhưng nếu nghĩ xem có đáng để giết không… thì cũng khó nói” Vandalieu đáp.
Joseph đang lạm dụng quyền lực của Phó hội trưởng để tự ý ra lệnh quấy rối. Nhưng Aggar chỉ là một con tốt hèn mọn bị thuê bằng vài đồng lẻ.
Nếu Vandalieu giết Joseph, thì cũng phải một thời gian mới có kẻ thay thế tương đương. Nhưng nếu giết Aggar, thì kiểu gì cũng sẽ có một lũ đầu trâu mặt ngựa khác xuất hiện thế chỗ.
Với lại, dù là kẻ đồi bại, Aggar vẫn là lính gác thành. Nếu hắn chết bất thường hay mất tích, rất có thể phủ thành sẽ mở cuộc điều tra quy mô lớn.
“Ừm… nếu hắn chưa gây thêm chuyện gì nghiêm trọng, thì giết luôn cũng hơi quá tay” Darcia đồng tình.
Nếu là một phụ nữ bình thường, hẳn Darcia sẽ thấy bị đe dọa bởi hành vi của Aggar. Nhưng hiện tại, dù thấy hắn khó chịu, cô vẫn không nghĩ hắn đáng để cô phải ra tay. Cơ thể hiện tại của cô miễn nhiễm hoàn toàn với thuốc mê hay thuốc độc, và chỉ cần vung một cú, cánh tay mảnh mai ấy cũng đủ đập nát một hiệp sĩ mặc giáp.
Còn cái sự "thèm thuồng" của Aggar, cô chẳng mấy bận tâm.
“Phải… Nếu thủ tiêu chúng, kiểu gì đội canh gác cũng sẽ điều tra Vandalieu-sama” Chipuras nói. “Dù họ có tìm cũng chẳng phát hiện ra gì… đúng là tụi nhóc đó nên biết điều mà im đi.”
“Nhưng mà… đó là công việc của họ mà. Mà nói đến công việc… tụi gián điệp của lãnh chúa vẫn đang ở kia kìa” Orbia nói.
“Vậy là lãnh chúa đã biết chúng ta bị quấy rối rồi. Ông ta phải có trách nhiệm chứ? Dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến chú của ông ta và đội lính thành dưới quyền” công chúa Levia lên tiếng.
“Ừ, đúng là vậy. Nhưng ông ta thấy ông chủ vẫn ổn nên chắc nghĩ chẳng có gì nghiêm trọng đâu” Kimberley nhún vai. “Này Boss, hay là thử đứng ở cửa sổ tầng hai rồi nói lớn ‘Bị quấy rối dữ quá trời’ xem sao?”
“… Làm vậy chỉ tổ chọc quê tụi gián điệp thôi chứ có tác dụng gì” Vandalieu thở dài.
Khi cuộc trò chuyện từ nghiêm túc chuyển sang nhẹ nhàng, Fang – kẻ duy nhất trong nhóm xem Aggar là mối đe dọa – gâu lên một tiếng khó chịu.
Nó dường như đang cố bảo Vandalieu rằng đừng bao giờ lại gần tên Aggar nữa.
“Không sao đâu, Fang. Bọn chúng không thể dùng đến bạo lực trực tiếp. Cái mà Joseph với Aggar dựa vào chỉ là quyền lực và địa vị thôi, ngoài ra thì chẳng có gì đáng ngại cả” Vandalieu đáp lời.
Joseph là phó hội trưởng Hội thương mại, đồng thời là chú của lãnh chúa vùng đất này. Còn Aggar là một tên lính canh. Cả hai đang lợi dụng chức vị của mình để quấy rối Vandalieu và Darcia.
Dù vậy, Vandalieu không thể phản ứng quá mạnh. Làm thế chỉ khiến mọi việc thêm rắc rối cho chính cậu.
“Thật ra thì, con người ai chẳng hay lơ là hay quên mấy chuyện kiểu đó… Mình cũng phải tự nhắc nhở bản thân đừng để mắc lỗi” cậu lẩm bẩm.
Fang liền gâu lên một tiếng bối rối, Vandalieu đâu phải con người, sao lại cần lo chuyện như con người vậy?
Điều mà Fang không tài nào hiểu nổi, dù đã được nhắc đi nhắc lại, là Vandalieu thực sự coi bản thân mình là một con người.
-------------------------------------------
Tại một Thần giới xa xôi bên ngoài thành phố Morksi, Vida – nữ thần của sự sống và tình yêu – đang ngồi bên bàn cùng các huynh đệ thân thiết của mình.
“Linh hồn nó đã được tái cấu trúc hoàn chỉnh mà không gặp vấn đề gì. Tuần vừa rồi là thời điểm dễ tổn thương nhất của Vandalieu, nhưng giờ thì có thể thở phào rồi” Ricklent – Thần của thời gian và ma thuật – thở ra nhẹ nhõm.
“Nó có yếu ớt đấy, nhưng Alda với bọn tay chân của hắn đâu thể lợi dụng nổi. Với chỉ một tuần, kể cả có hành động ngay sau trận chiến, thì chỉ có mấy đứa đã ở Công quốc Alcrem mới kịp tới. Đám người tái sinh thì có vẻ cũng không ở gần, mà Birkyne thì lại không phải loại hấp tấp” Zuruwarn – Thần của không gian và sáng tạo – vừa nói vừa lau chiếc cốc bạc được trang trí cầu kỳ. “Ngươi lo lắng quá đấy, Ricklent.”
“… Nhưng chẳng phải vẫn có khả năng các anh linh hay thần linh trực tiếp giáng lâm xuống thế gian sao?” – vị ‘muội muội’ mới nhất trong hàng ngũ thần thánh cất lời. Đó là Gufadgarn – tà thần mê cung, từng là một phần quân đội Ma Vương.
Dù các thần khác hiện diện với chân thân của mình, chỉ có cô là đến Thần giới này bằng thân thể chứa đựng linh hồn.
“Chuyện đó không thể xảy ra đâu” Vida lắc đầu. “Dù cho bọn họ có giáng xuống Morksi để đánh Vandalieu lúc nó đang yếu, thì cũng vô ích thôi nếu Gufadgarn dịch chuyển thằng bé và Darcia vào dãy núi biên giới.”
Để một vị thần hay anh linh giáng trần cần tiêu tốn lượng năng lượng khổng lồ – sau đó họ sẽ gần như kiệt sức, có thể chết ngay lập tức. Trong khi đó, Gufadgarn luôn kề cận Vandalieu, nên cái kế hoạch ấy chẳng khác nào mơ tưởng viển vông.
“Với lại, khả năng Alda cùng đám theo hắn trực tiếp giáng xuống để chiến với Vandalieu gần như là không. Việc đó chỉ xảy ra nếu Vandalieu xâm nhập vào Thần giới của bọn họ” Ricklent nói. “Alda vẫn còn giả vờ rằng mình đang làm mọi chuyện vì lợi ích của thế giới. Hắn sẽ không dám mạo hiểm đến mức hủy hoại cả thế giới để đạt được mục tiêu.”
Quả thực, các vị thần là những thực thể giữ cho thế giới vận hành. Alda không muốn bọn họ bị tiêu hao hay tiêu diệt đến mức không còn duy trì nổi thế giới nữa.
Tất nhiên, dù số lượng thần giảm sút đôi chút thì thế giới vẫn có thể tồn tại cả ngàn năm. Nhưng nếu mất mát vượt mức tính toán… thì tệ nhất, mọi thứ có thể sụp đổ trong tích tắc.
“Nhưng nếu toàn bộ chúng ta bị tiêu diệt thì thế giới cũng sẽ biến mất trong nháy mắt. Thành ra ta thấy ngươi vẫn lo quá đấy” Zuruwarn nói.
“Chính ngươi mới là kẻ lạc quan quá mức” Ricklent đáp. “Mà khoan, cái cốc đó là gì vậy? Ta chưa từng thấy.”
“Cốc riêng của ta. Ta định dùng để uống cola.”
“… Đừng giục Vandalieu nữa, thằng bé còn bận nhiều việc” Ricklent bảo.
“Zuruwarn, cola là cái thứ nước uống ngọt ngọt giống rượu bia nhẹ ấy hả? Vậy không phải nên dùng cốc lòng sâu hơn để khỏi trào bọt à?” Vida xen vào.
Không khí nặng nề trong Thần giới lập tức dịu đi, trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
“Bỏ chuyện đó sang một bên, linh hồn của Vandalieu đã ổn định rồi. Từ giờ việc sử dụng năng lực hệ tử vong sẽ dễ dàng hơn nhiều” Zuruwarn nói.
“Trước đây linh hồn nó méo mó vì Rodcorte lắp ráp một cách cẩu thả… Nói sao nhỉ, dù giờ đã sửa rồi thì với tiêu chuẩn của con người, nó vẫn quá dị dạng” Vida nói.
“Ngay từ đầu, việc tái tạo một linh hồn từ bốn mảnh vỡ chẳng khác nào bất khả thi” Ricklent tiếp lời. “Ở Trái Đất, nơi con người không có mana, thì không phát sinh vấn đề. Nhưng khi nó thức tỉnh thuộc tính tử vong ở Origin – nơi tồn tại ma thuật – rồi lại được tái sinh ở Lambda, nơi có hệ thống chỉ số do ta tạo ra, thì thành ra như bây giờ cũng phải thôi.”
“Phép tử vong của Vandalieu… Kỹ năng 【 Hắc vương ma pháp (Dark King Magic) 】 của nó là kỹ năng bị động. Với thằng bé, tử khí giống như nhịp tim hay hơi thở… không, là xương cốt, cơ bắp và nội tạng vậy. Nó sử dụng thứ sức mạnh đó mà chẳng cần ý thức” Vida nói.
Con người có thể đứng lên mà chẳng hiểu gì về cấu tạo chân mình, và các cơ quan trong cơ thể vẫn hoạt động dù họ chẳng biết cách chúng vận hành.
Hệ thống chỉ số đã phán định rằng tử khí trong Vandalieu là thứ tương tự như vậy.
“Kể cả nếu Vandalieu lại chuyển sinh một lần nữa, tử khí có lẽ cũng không bao giờ rời khỏi linh hồn nó. Ngay cả khi đó là một thế giới không có ma thuật, như Trái Đất” Zuruwarn nói.
“Ta cũng rất trông chờ vào tương lai của đứa trẻ ấy… nhưng điều đó cũng có nghĩa là không thể rời mắt khỏi nó” Vida nói.
“Thưa các vị thần… ta có một chuyện muốn xác nhận” Gufadgarn, người nãy giờ vẫn lặng thinh, cuối cùng cũng cất lời. “Việc tái cấu trúc linh hồn của Vandalieu thực sự đã hoàn tất rồi chứ? Ta thấy có những phần tràn ra ngoài, và những phần khác vỡ thành vô số mảnh nhỏ.”
Chất lỏng và những con mắt từ thân thể khổng lồ của Vandalieu đã tràn ra, tạo thành một bầy Vandalieu với kích thước từ nhỏ gọn vừa lòng bàn tay cho đến cao tới ba mét.
Dường như Gufadgarn đang lo ngại điều này.
“Không sao cả. Mấy chất lỏng với nhãn cầu đó như là hào quang, hoặc… giống lửa tỏa ra từ thân thể của Zantark vậy” Vida đáp. “Còn những Vandalieu tách khỏi cơ thể chính kia chỉ là hiện thân của các gia quyến hay ban phước thôi.”
“Chúng có lẽ sẽ xuất hiện trong giấc mơ của những người được nhận thần hộ và hợp nhất với họ. Hiện giờ chúng không làm gì ngoài việc đó” Ricklent nói.
Tình trạng hiện tại của linh hồn Vandalieu xem ra không có vấn đề gì nghiêm trọng.
“Vậy thì được rồi” Gufadgarn gật đầu, chấp nhận đánh giá của các vị thần thế giới này.
“Giờ thì, cuối cùng Gufadgarn cũng đã mở đường vào dãy núi biên giới. Ta cũng muốn được thư giãn một chút… nhưng còn bao nhiêu việc phải làm: để mắt tới Peria – người sắp hồi sinh, tìm nơi giam cầm Botin, rồi cố kéo phe Alda về phía ta nữa” Vida nói.
“Chuyện cuối ấy thì cứ để tín đồ chúng ta lo là chính” Ricklent nói. “Dù có gửi Thần dụ hay hiện lên trong mộng, thì quyết định cuối cùng vẫn là của con người. Lẽ ra là như vậy.”
“Sau giấc ngủ dài, giờ ta phải dẫn dắt các giáo sĩ trong thế giới con người một cách đàng hoàng hơn… Nhưng số người thật sự tiếp nhận được Thần dụ của ta ít đến ngạc nhiên” Vida thở dài. “Lại còn có không ít kẻ tự nhận là tín đồ của ta mà thực ra chẳng phải nữa chứ.”
“Ta sẽ trở lại làm chiếc bóng của Vandalieu” Gufadgarn nói.
Các vị thần lại quay về với công việc của mình, và Thần giới lại trở nên tĩnh lặng như xưa.


6 Bình luận
Ko chỉ Van,mà t cũng "tái cấu trúc" cmnr,hay nên nói là tái sinh nhỉ😂😂😂
Chờ mãi