Tập 09: Hiểm họa thai nghén
Chương 197: Bước tiến của những kẻ sát hại Thánh mẫu và tinh thần của Ma vương
4 Bình luận - Độ dài: 5,773 từ - Cập nhật:
Ricklent, Thần thời gian và ma thuật, là đấng sáng tạo đã tạo ra các vị thần phụ trách Trạng thái (Status), Chức nghiệp (Job) và Kỹ năng (Skills) – những vị thần nắm quyền quản lý hệ thống trạng thái.
Thế nhưng, Ma Vương đã lợi dụng một kẽ hở mà Ricklent để lại để chen vào hệ thống một vị thần không rõ danh tính – thần của Bậc hạng (Rank). Nhờ vậy, lũ quái vật mới có thể được tích hợp vào hệ thống ấy.
Chính từ đó, những Danh hiệu (Title) bắt đầu xuất hiện trong bảng trạng thái, dù Ricklent lẫn Guduranis – Ma Vương thuở xưa – đều chưa từng có ý định đưa khái niệm này vào.
Với Ricklent và Ma Vương, Danh hiệu là một ẩn số. Tuy vậy, sau hàng trăm nghìn năm, con người đã phần nào hiểu được quy luật hoạt động của chúng.
Một sinh thể có thể đạt được danh hiệu nếu có đủ số người – ít nhất cũng phải vài nghìn – gọi kẻ đó bằng cái tên ấy. Danh hiệu càng khoa trương, càng khó đạt được, nhưng nếu có người nổi tiếng hoặc có địa vị cao công nhận thì việc đạt được sẽ dễ hơn.
Ví dụ, danh hiệu “Linh cẩu” có thể được trao cho một kẻ bị nhiều người gọi như vậy – từ lũ lưu manh, nạn nhân của hắn, cho đến quan chức và mạo hiểm giả muốn trấn áp – tổng cộng chừng một ngàn người.
Còn như danh hiệu “Kiếm sĩ vĩ đại nhất đại lục” thì dù có hàng vạn, hàng trăm ngàn người công nhận cũng khó mà đạt được, trừ phi có được sự thừa nhận của một vị vua cai trị nửa đại lục, hoặc thậm chí là một vị thần.
Hơn nữa, còn có một cơ chế phản hồi ngược liên quan đến điều kiện nhận danh hiệu.
Ngay cả khi người sở hữu danh hiệu là một người chính trực và đáng kính, việc nổi danh có thể khiến kẻ khác đố kỵ, ganh ghét hoặc tung tin đồn thất thiệt vì tư lợi cá nhân.
Đặc biệt, những mạo hiểm giả hoạt động trong một số quốc gia, các hiệp sĩ nổi danh, tướng lĩnh hay chiến lược gia quân đội đều thường trở thành đối tượng bị nói xấu. Họ có thể là anh hùng ở quốc gia mình, nhưng lại bị kẻ thù coi là ác nhân, kẻ gây tội ác chiến tranh.
Tuy nhiên, rất hiếm khi những lời chê bai ấy trở thành danh hiệu tiêu cực. Danh tiếng vốn có của họ – thể hiện qua danh hiệu đang sở hữu – sẽ triệt tiêu phần tai tiếng đó.
Không ai biết chính xác cần bao nhiêu danh tiếng để xóa bỏ một mức độ tai tiếng nhất định. Nhưng chính vì cơ chế phản hồi ấy mà những người như “Thánh thương băng giá” Mikhail – anh hùng của Khiên quốc Mirg cách đây hai trăm năm – hay “Tốc quang kiếm” Rickert Amid – một trong Thập Ngũ Phá Tà Kiếm – không hề nhận danh hiệu tiêu cực từ kẻ thù.
Tất nhiên, cũng có những danh hiệu hình thành từ thói quen gọi thường ngày, và khi đã được gán rồi thì khó lòng tránh khỏi.
Điều đó đúng với danh hiệu “Kẻ gieo giống” của Schneider “Lôi minh” và “Ma Vương” của Vandalieu – kẻ đồng thời được xưng là “Thánh tử của Vida”.
Còn Heinz, với tư cách một mạo hiểm giả hạng S đầy chính nghĩa, một quý tộc danh dự nổi tiếng vì bao nghĩa cử, thì chưa từng mang vết nhơ nào trong Trạng thái.
Cho đến hôm nay.
“Cái gì cơ?! Mình là ‘Kẻ sát thánh mẫu’ á?!”
Heinz – đang chuẩn bị tiến đến tầng tiếp theo của thử thách – chợt đứng khựng lại khi nghe âm thanh vang lên trong đầu. Hắn vội vàng mở bảng trạng thái ra kiểm tra.
Tưởng là có nhầm lẫn gì đó, nhưng rõ ràng một danh hiệu mới có tên “Kẻ sát thánh mẫu” đã xuất hiện trong bảng trạng thái của hắn.
“Sao lại thành ra thế này được chứ...” Heinz lẩm bẩm.
“Này, Heinz, có chuyện gì thế? ‘Kẻ sát thánh mẫu’ là sao vậy…?!” Edgar vừa hỏi liền ngưng bặt.
“Heinz, Edgar, có chuyện gì—?! Chẳng lẽ… hai người cũng thấy nó à?” Delizah nói nhỏ.
“Này, ba người làm sao thế?” Jennifer lên tiếng.
“Có chuyện gì sao? Sắc mặt mọi người đáng sợ thật” Diana lo lắng hỏi.
Heinz, Edgar và Delizah im lặng trong chốc lát… rồi liếc nhìn nhau, cùng gật đầu.
“Tôi, và chắc cả Edgar với Delizah nữa, đều vừa nhận một danh hiệu có tên ‘Kẻ sát thánh mẫu’. Tôi đã kiểm tra rồi… không phải ảo giác hay nghe nhầm gì đâu” Heinz nói.
“‘Kẻ sát thánh mẫu’ á?! ‘Thánh mẫu’ là người mẹ linh thiêng đúng không? Danh hiệu kiểu đó... nghe quá sức tà ác rồi còn gì?!” Jennifer bật thốt, rồi vội đưa tay bịt miệng. “…Xin lỗi.”
“Không sao đâu” Heinz lắc đầu.
Hiện nhóm đang ở lối đi bên trong khu “thị trấn” của Dungeon – nơi dẫn đến cầu thang xuống tầng thử thách tiếp theo. Nói lớn có thể khiến ai đó nghe thấy, nhưng nơi này vốn là không gian giả lập do Alda – thần của luật lệ và định mệnh – tạo ra để thử thách người kế thừa Bellwood.
Hơn một năm qua, Heinz và đồng đội đã quen di chuyển qua khu vực này. Họ từng chuyện trò với “người dân” trong “thị trấn”, và sớm nhận ra đây chỉ là ảo ảnh của những con người từng sống yên bình – có lẽ vào thời đại các vị thần.
Tức là cũng như lũ quái vật, Vampire thuần huyết hay Majin xuất hiện trong các tầng thử thách, đám người ấy cũng không thật.
Dù có ai trong “thị trấn” nghe được chuyện, tin tức ấy cũng chẳng thoát ra ngoài được.
“Ra vậy… Haa, làm mình hoảng hết hồn” Jennifer thở phào nhẹ nhõm.
“Dù sao thì, chuyện này cũng không nên nói to. ‘Kẻ sát thánh mẫu’ là danh hiệu chẳng thể lấy làm tự hào gì được, trừ khi đây là trò đùa của một ác thần nào đó” Diana lên tiếng, mặt tái nhợt.
Tình hình rất nghiêm trọng.
Trong tôn giáo Alda, tuy có Giáo hoàng và các thánh nữ, nhưng không hề có chức vị nào gọi là “Thánh mẫu”. Hầu hết các vị thần trong hệ Alda là nam giới, và các giáo hội của họ cũng là xã hội phụ quyền.
Vì thế, khi nghe đến “Thánh mẫu”, người ta sẽ nghĩ ngay đến một tôn giáo khác ngoài Alda – có thể là Botin, Mẹ của Đất và Nữ thần chế tác… hoặc Vida, Nữ thần của sự sống và tình yêu.
Mà Heinz lại là thủ lĩnh của phe ôn hòa trong giáo phái Alda – người công nhận quyền tồn tại của các chủng tộc thuộc về Vida. Nếu hắn, Delizah và Edgar sở hữu danh hiệu “Kẻ sát thánh mẫu”, thì đây hoàn toàn có thể là một vụ bê bối hủy hoại danh tiếng.
“Chờ đã, Diana. Trong giáo hội Vida cũng chẳng có chức danh nào gọi là ‘Thánh mẫu’ cả. Ít nhất là hiện tại. Có thể trong quá khứ thì tôi không rõ” Jennifer lên tiếng.
Quả thực, ở Orbaume, các giáo hội của Vida và các vị thần phụ thuộc có các chức vị như “thánh nữ”, nhưng không hề có “Thánh mẫu” chính thức.
Cũng không có ai mang danh hiệu “Thánh mẫu”. Nên rõ ràng Heinz và nhóm không thể nào đã giết “Thánh mẫu” được.
“Jennifer, đúng là vậy. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ: hành động giết một ‘Thánh mẫu’ đã được công nhận. Bởi một nhóm người, hoặc thậm chí là các vị thần” Edgar nói.
“Không thể nào!” Jennifer bật lại, nhưng khuôn mặt cô nhanh chóng sa sầm. “…Mà đúng thật, việc danh hiệu hiện lên bảng trạng thái tức là điều đó đã xảy ra.”
“Vậy là nhóm công nhận ấy phải có quy mô ngang với Vương quốc Orbaume, hoặc các vị thần trong giáo phái Alda từng ban Thần ân cho chúng ta… Hay là Đế quốc Amid?” Delizah suy đoán.
“Không, không thể nào. Chúng ta đã chuyển hẳn hoạt động sang Vương quốc rồi. Dù đám người đế quốc có không ưa đi nữa, họ cũng đâu đến mức gọi chúng ta là ‘Kẻ sát thánh mẫu’” Heinz nói.
Điều Heinz nói là có lý. Dù có bị Đế quốc ghét đến đâu vì bỏ sang quốc gia khác, họ cũng không thể bị gán danh hiệu rùng rợn ấy chỉ vì chuyển chỗ làm.
“Ít nhất thì điều này nghĩa là chúng ta đã giết một ai đó được một nhóm người coi là ‘Thánh mẫu’. Nhưng tôi thật sự không nghĩ ra là ai cả” Diana nói.
“Ừm… tôi cũng chịu” Jennifer cũng vò đầu. “Đám kẻ thù chúng ta từng hạ phần lớn là quái vật. Mà chúng ta cũng chưa từng tham chiến trong cuộc chiến với Đế quốc Amid. Làm gì có nữ sát thủ hay thánh nhân nào mang danh ‘Thánh mẫu’ đâu.”
“‘Thánh mẫu’ thì chắc chắn phải là phụ nữ rồi… Ternecia? Con mụ Vampire thuần huyết đó thì sao?” Delizah gợi ý, nhắc đến kẻ địch nữ nổi bật nhất họ từng đánh bại.
Thực ra, họ chỉ là nhóm kết liễu Ternecia khi ả đã gần như hấp hối sau một trận chiến ở đâu đó. Nhưng thế giới vẫn ghi nhận công trạng thuộc về họ.
Tuy nhiên, Edgar lắc đầu, vẻ mặt chán nản. “Không đâu, Delizah. Đúng là ả là phụ nữ, cũng có thể đã sinh ra vô số con cháu dưới danh nghĩa Vampire. Có thể xã hội Vampire thờ phụng tà thần của lạc thú đủ đông để tạo ảnh hưởng… nhưng chẳng ai lại gọi ả là ‘Thánh mẫu’ cả.”
“Ừ, cậu nói đúng” Delizah đồng tình.
Hình ảnh Ternecia chỉ toàn là tà ác, chẳng có chút nào của một “Thánh mẫu” cả.
“Vậy thì… có thể là nữ Majin đó? Tôi nhớ cô ta từng thờ một tà thần và tự xưng là ‘thánh nữ bóng tối’” Jennifer nói.
“Nhưng cô ta trốn thoát rồi còn gì? Còn ai nữa…? Nhóm Kijin chúng ta tiêu diệt cũng không có phụ nữ, sau Ternecia thì chỉ toàn rác rưởi lặt vặt” Edgar lẩm bẩm.
Không ai nghĩ ra được lời giải.
Rồi Heinz, từ nãy giờ trầm ngâm, cuối cùng cũng lên tiếng. “Có một người… có thể là cô ta.”
Giữa đôi mày anh hiện rõ nếp nhăn sâu, như thể đang cố chối bỏ chính suy nghĩ của mình.
“Không thể nào” Edgar lẩm bẩm, thở dài. “Anh không định nói là cô gái Dark Elf mà bọn mình từng bắt ở cái làng nhỏ đó chứ? Ở Khiên quốc Mirg ấy? Tôi nói trước nhé, chắc chắn không phải cô ta đâu.”
“Tại sao cậu nghĩ vậy?” Heinz hỏi lại.
“Tại sao á? Quá rõ rồi còn gì. Tôi biết chuyện đó là sai, một bi kịch thực sự. Càng cảm thấy vậy khi đang nuôi dạy Selen” Edgar nói. “Nhưng cô gái đó ở Khiên quốc Mirg chỉ bị gọi là ‘phù thủy’, và cả ở Vương quốc Orbaume cũng chỉ là một người mẹ bất hạnh, chứ chẳng ai gọi cô ấy là ‘Thánh mẫu’ cả.”
“Nếu ở ngôi làng bí mật của Dark Elf – nơi cô ấy sinh ra – cô ấy được gọi là ‘Thánh mẫu’ thì còn có lý. Nhưng… nhìn biểu cảm hai người, có vẻ không phải vậy” Diana lên tiếng, đưa mắt dò xét sắc mặt Edgar và Heinz.
Cô ta chưa từng gặp mặt Dark Elf tên là… Darcia.
Heinz cùng đồng đội lúc đó cũng không xem được bảng trạng thái của Darcia, và chẳng ai trong số họ nghĩ rằng một người được gọi là “Thánh Mẫu” lại cần phải giỏi chiến đấu. Tuy nhiên, nếu bà ta thực sự là một nhân vật quan trọng đến thế, thì hẳn phải có vệ binh Dark Elf hoặc thuộc những chủng tộc khác của Vida hộ tống.
Vì vậy, việc họ bắt giữ Darcia để hoàn thành một nhiệm vụ của Guild Mạo Hiểm hoàn toàn không liên quan gì đến danh hiệu “Kẻ sát Thánh Mẫu”.
“Nhưng có một lý do khiến tôi nghĩ chuyện đó là thật, Edgar. Trong nhóm, chỉ có tôi, cậu và Delizah là nhận được danh hiệu ‘Kẻ sát Thánh Mẫu’. Jennifer với Diana thì không” Heinz lên tiếng.
Cả nhóm nhìn nhau, không ai nói gì. Quả thực, trạng thái của Jennifer và Diana hiện tại vẫn không hề có danh hiệu đó.
“Heinz, điều đó chỉ chứng tỏ là chúng ta đã từng giết một người được gọi là ‘Thánh Mẫu’ từ trước khi hai người họ gia nhập Ngũ Sắc Kiếm thôi. Không nhất thiết phải là Dark Elf Darcia đó… Dù, tôi cũng chẳng nghĩ ra ai khác” Delizah lầm bầm.
Nhóm Ngũ Sắc Kiếm thuở ban đầu từng rất nổi danh là những mạo hiểm giả trẻ tuổi đầy triển vọng, đặc biệt là Heinz, lúc ấy đã đạt hạng B và sở hữu thanh Lam hỏa kiếm mà hắn vẫn mang theo đến giờ.
Dù vậy, khi so với hiện tại thì họ còn yếu kém hơn rất nhiều. Thành tựu khi ấy tuy ấn tượng, nhưng vẫn chẳng là gì so với ‘Lôi Minh’ Schneider – mạo hiểm giả hạng S.
Tất nhiên, họ cũng chưa từng đánh bại kẻ địch nào thực sự tầm cỡ cả.
Heinz vẫn giữ vẻ mặt u ám.
“Delizah, mọi người, cũng có thể lúc chúng ta bắt Darcia, bà ấy vẫn chưa được gọi là ‘Thánh Mẫu’” hắn nói. “Nhưng nếu danh hiệu đó chỉ được ban sau khi bà ấy chết thì sao? Lịch sử không thiếu gì trường hợp người chết rồi mới được phong danh hiệu.”
“Đúng là có… nhưng đó thường là hiệp sĩ tử trận, quý tộc hy sinh, hoặc mạo hiểm giả tiêu diệt quái vật cấp thảm họa mà đánh đổi bằng mạng sống. Cho nên—” Delizah định phản biện.
“Nếu con trai bà ta sau này trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng thì sao?” Heinz ngắt lời. “Đứa Dhampir được sinh ra giữa Dark Elf đó… Darcia, và Vampire Valen – Vandalieu, kẻ đã xuất hiện ở thành phố Niarki.”
Không ai nói thêm lời nào. Nếu là lúc khác, có lẽ ai đó đã cười phá lên—có khi Edgar còn buông ra một câu mỉa mai.
Nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều tận mắt chứng kiến Vandalieu xuất hiện cùng các Vampire Thuần huyết tại tầng 50 của Dungeon này, tự do sử dụng hai—không, đến bốn mảnh vỡ của Ma Vương cùng những ma thuật kỳ dị khó tin.
Edgar từng nghĩ đó chỉ là một con quái vật biến hình nhằm khiến đối thủ hoang mang, nhưng giờ đây… ai nấy đều hiểu rằng đó chỉ là một cách để lảng tránh sự thật.
Cách biện hộ dễ dãi ấy đã mất hết sức thuyết phục sau khi nghe lý thuyết của Heinz.
“… Nếu nó mạnh đến vậy thì cũng chẳng lạ khi có thể lãnh đạo quái vật và cả đám Vampire thờ phụng tà thần, dù chỉ là một đứa trẻ. Có khi đúng thật là nó khiến Ternecia phải bỏ chạy” Edgar lầm bầm.
“Vậy thì việc các vị thần tái hiện hình ảnh nó trong Dungeon này cũng chẳng phải trùng hợp gì,” Jennifer nói. “Không ngờ nó lại ban cho mấy người danh hiệu ‘Kẻ sát Thánh Mẫu’…”
“Phải. Vandalieu vẫn còn sống và ngày càng mạnh hơn. Tôi không rõ nó có ý định trả thù tôi hay đang mưu tính điều gì lớn lao hơn, nhưng… nó chắc chắn là mối đe dọa với các vị thần và cả thế giới này. Alda nghĩ vậy, nên mới đưa nó vào làm một trong những thử thách của Dungeon này. Nếu những suy đoán này đúng, thì chúng ta sẽ còn gặp lại nó một lần nữa, ở sâu hơn trong thử thách” Heinz vừa nói, vừa lau giọt mồ hôi lạnh trên trán, rồi quay người tiến về phía cầu thang. “Đi thôi” hắn gọi đồng đội. “Nếu nó lại xuất hiện trước mắt chúng ta, thì dù chỉ là ảo ảnh, ta cũng phải nhìn cho rõ sự thật.”
---------------------------------------
Tại một Thần giới rực sắc xanh biếc, nhiều vị thần đang thì thầm với nhau.
“Có vẻ tin dữ do thần luân hồi mang đến là thật…”
“Không ngờ những thần như Zuruwarn-sama và Ricklent-sama lại không đứng về phía Alda, mà chọn Vida… Chuyện này thật khó tin.”
“Chẳng lẽ họ bị trúng độc khiến thần trí điên loạn lúc giao chiến với Ma Vương? Giống như Zantark?”
“Không… cũng có khả năng họ vẫn tỉnh táo.”
“Ngươi nói cái gì vậy? Nếu vẫn tỉnh táo, thì sao họ không sát cánh cùng Alda-sama!”
“Ta nghe rằng Zuruwarn-sama vốn đã bị coi là báng bổ từ thời Thần đại. Còn Ricklent-sama là vị thần nhìn thế giới không theo thiện ác, mà bằng tiêu chí khác, đúng không? Họ tuy là đại thần, nhưng không thể áp tiêu chuẩn của Alda-sama cho họ được.”
“Xúc phạm quá thể! Đã là đại thần, thì phải đặt lợi ích thế giới lên trên hết! Chưa kể, chính Zuruwarn-sama và Ricklent-sama cũng từng cùng Alda-sama chiến đấu chống lại Ma Vương Guduranis kia mà!”
“Vậy để ta hỏi ngươi thế này. Tại sao các tiểu thần dưới quyền họ lại hành động như thế trong trận chiến trăm ngàn năm trước? Hầu như tất cả những thần có cá tính đều về phe Vida, còn phần còn lại thì trốn trong Thần giới, viện cớ duy trì thuộc tính, chẳng buồn ló mặt trong lúc xảy ra biến cố trọng đại!”
Cuối cùng, cuộc tranh cãi giữa các thần bị cắt ngang bởi một giọng nói điềm đạm.
“Chuyện này… tốt đấy,” một nữ thần ngồi lặng lẽ trong góc Thần giới lên tiếng.
“Pargtarta-dono!” một vị thần khác thốt lên kinh ngạc.
Những vị thần trẻ, được phong thần sau trận chiến trăm ngàn năm trước, đều quay nhìn nữ thần vừa lên tiếng. Bà là người được giao nhiệm vụ canh giữ nơi an nghỉ của nữ thần nước và tri thức – Peria, để bảo vệ khỏi Vandalieu. Ngoài vài lời chào hỏi lúc đầu, bà chưa từng cất tiếng cho đến giờ, khiến ai nấy đều sững sờ.
Bà là Pargtarta, nữ thần của dòng chảy – tinh linh đầu tiên được Peria tạo ra, nay đã trở thành thần. Bà là người được Peria tin cậy nhất trong các thuộc thần. Với tư cách là thần của dòng chảy, bà ở yên một chỗ suốt thời gian qua để bảo vệ Peria đang trọng thương và chìm trong giấc ngủ sâu.
“Ta không trách các ngươi. Thần thánh cũng cần thư giãn. Trẻ con hiếu kỳ là chuyện thường, còn tranh luận sôi nổi cũng giúp khai mở tư duy. Cứ tiếp tục đi” Pargtarta ôn tồn nói.
Nhận ra lời ấy là lời nhắc nhở nhẹ nhàng hãy giữ bình tĩnh, các vị thần trẻ đành im lặng, lúng túng né tránh ánh mắt nhau.
Dù chỉ là một thuộc thần như họ, Pargtarta lại có vai trò với Peria giống như Curatos với Alda. Dù không được thờ cúng riêng, bất kỳ đền thờ nào tôn kính Peria cũng đều có tượng và phù điêu mô tả Pargtarta.
Bà là một thực thể vượt xa họ về đẳng cấp.
Thấy mọi người đã im lặng, Pargtarta cất giọng trầm ấm:
“Ta hiểu cảm giác bất an của các ngươi” bà nói. “Nghe nói Thái Dương Cự Nhân Talos đã hồi sinh rồi phải không?”
“Phải. Theo lời các thần quan sát thì bọn Vampire Thuần huyết đã làm một nghi lễ báng bổ, rồi sau đó Talos rống lên và trỗi dậy từ lòng đất” một thần đáp.
“Trên cổ ông ta vẫn còn dấu roi của Nineroad-sama, nhưng xem ra đã hồi phục hoàn toàn” một vị thần khác tiếp lời, giọng nói dần trôi chảy. “Tuy nhiên, ông ta vẫn còn bị nhan sắc của Vida mê hoặc như một trăm ngàn năm trước, ta nghe nói ông ta đang ở trong Dãy núi Biên giới và đã tạo dựng Thần giới ở đó.”
Phía Alda cho rằng Vampire Thuần huyết đã làm nghi lễ tà đạo để hồi sinh Talos, và rằng họ đã đạt được kỹ năng 【 Kháng Ánh Sáng 】hoặc thứ gì đó giúp họ chinh phục mặt trời.
Tuy nhiên, sự thật là Talos đã phát cáu vì bị Dragan và Erpel làm ầm ĩ trên đầu, nên mới gào lên: “Im đi! Các ngươi làm ta không ra được khỏi đây đấy!”
Dĩ nhiên, họ cũng nhầm về cách Vampire Thuần huyết “chinh phục mặt trời”, thực chất là vì giờ đây họ đã trở thành Abyssal Pure-breed Vampire.
Nhưng đúng là Vida đã bắt đầu khôi phục lực lượng. Ngay cả những vị thần trẻ chưa từng tham gia trận chiến trăm ngàn năm trước cũng bị dao động vì sự thật này.
Được Pargtarta chỉ ra nỗi bất an, họ bỗng nhận ra mình chưa từng trò chuyện nghiêm túc với bà, và bắt đầu bộc bạch nỗi lo.
“Với tình hình hiện tại… Chuyện gì đang diễn ra ở Lục địa Hắc Ám vậy? Nếu Talos đã hồi sinh, thì Deeana với Tiamat – những người bị thương nhẹ hơn – chắc cũng hồi sinh rồi. Còn Farmaun-sama… Farmaun vẫn chưa quay về với Alda-sama.”
“Vả lại, hình như Alda-sama đang giấu điều gì đó với chúng ta. Nghe nói ngài ấy bị dao động mạnh bởi điều Rodcorte tiết lộ về Vandalieu. Nếu khiến cả Alda-sama bất an thì chắc chắn là chuyện hệ trọng.”
“Ta nghe đồn là không phải dao động, mà là nổi giận… Rằng Vandalieu là kẻ được Rodcorte chuyển sinh từ một thế giới khác, và còn khoảng trăm người nữa cũng sẽ được chuyển sinh tới đây. Alda tức giận vì điều đó chứ gì?”
“Từ thế giới khác… giống như các dũng sĩ, nhưng là từ Earth. Nếu Vandalieu sinh ra ở đó, thì chắc hẳn là một nơi kinh khủng tràn đầy kẻ báng bổ, không biết sợ thần thánh.”
Lúc câu chuyện chuyển sang Earth, Pargtarta lại lên tiếng: “Các ngươi thấy bất an cũng là điều dễ hiểu. Đến cả Alda-sama cũng dao động mà” bà nói. “Nhưng hãy bình tâm. Đúng là phe Vida đang tái tổ chức lực lượng, có thể sẽ trở nên mạnh như trăm ngàn năm trước, thậm chí còn hơn. Nhưng đó là chuyện của hàng trăm, hàng ngàn năm sau, phải không?”
Vida đã được giải thoát khỏi quyền năng thần thánh của Alda và phục sinh. Giờ đây, rất có thể bà sẽ có thêm những linh hồn hộ thể và anh linh mới, được hình thành từ linh hồn của những tín đồ trung thành.
Các thành viên hùng mạnh cũng như tổ tiên của các chủng tộc do Vida tạo ra—chẳng hạn như Vampire Thuần Chủng—một lần nữa bắt đầu hành động.
Hai trong số các Đại Thần đã chọn đứng về phía Vida, và Vandalieu hiện cũng đang âm thầm hành động trong Vương quốc Orbaume.
Tuy nhiên, Vida và các Đại Thần khác vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau những vết thương cũ. Họ không thể ngay lập tức tập hợp thêm hộ thần hay anh linh mới.
Bên cạnh đó, nhiều kẻ thù hùng mạnh như tổ tiên thực thụ của Vampire cũng đã bị quân Alda chôn vùi hoặc phong ấn từ cả trăm nghìn năm trước. Những kẻ đó sẽ không thể quay trở lại.
“Trong khi đó, Alda-sama đang đào tạo một vật chứa mới để trở thành Dũng sĩ kế thừa Bellwood, đồng thời tìm cách đánh thức Bellwood dậy. Các vị thần khác thì dồn sức tìm kiếm và nuôi dưỡng các anh hùng mới. Chúng ta không tham gia vào quá trình này vì cần tập trung bảo vệ nơi đây, và nếu làm cẩu thả thì chỉ sinh ra những anh hùng nửa vời. Nhưng ta tin rằng họ sẽ không để điều đó xảy ra” Pargtarta lên tiếng.
“Hơn nữa, nhờ một sự xoay vần kỳ lạ nào đó của số phận, giờ chúng ta còn có cả sự hợp tác toàn diện từ Rodcorte, đúng không?” cô nói tiếp.
“Giờ cô nhắc thì… đúng thật. Nếu tính về số lượng, phe Vida hiện có bốn Đại Thần, bao gồm cả Zantark đã phát cuồng… nhưng chẳng vị nào đang ở trạng thái bình thường” một vị thần trẻ thì thầm.
“Phải đấy. Tôi cũng không rõ có thể tin tưởng Rodcorte tới mức nào, nhưng một khi Peria-sama được phục sinh, chúng ta sẽ vững như bàn thạch. Đúng không, Pargtarta-dono?” một vị khác ngước lên, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Pargtarta gật đầu, tiếp thêm niềm tin cho các thần trẻ. “Một khi chủ nhân của ta hồi sinh, hẳn người cũng sẽ dốc hết lòng vì thế giới này.”
“Vâng, người là nữ thần nổi tiếng với khả năng thấu hiểu trái tim của các thần.”
“Tri thức của Peria-sama chắc chắn sẽ là chỗ dựa lớn cho Alda-sama, người vẫn đang đau lòng vì sự phản bội của các huynh đệ mình.”
Với những lời ngợi ca ấy dành cho Peria, các vị thần trẻ quay lại với nhiệm vụ quan sát và bảo vệ nơi này, mang theo quyết tâm không để bất kỳ điều gì đe dọa nơi trú ẩn của thần linh.
Có vẻ như màn đánh lạc hướng đã thành công.
Pargtarta mỉm cười nhìn các vị thần rời đi, rồi trở lại vị trí của mình, cầm chắc ngọn thương và tấm khiên.
Cảm xúc của sinh linh có lý trí vốn phức tạp, nên dẫn dắt chúng cũng chẳng dễ dàng. Nhưng đơn giản thế này thì lại tốt. Chúng ở lại hay không chẳng quan trọng, nhưng nhờ chúng, ta đã nắm được khá rõ tình hình bên ngoài, bà nghĩ thầm, ánh mắt lạnh lùng dõi theo các vị thần trẻ trong khi vẫn giữ nụ cười giả tạo trên môi. Có vẻ thông tin là đúng. Chủ nhân thực sự của ta, người có đang lắng nghe không?
Chủ nhân của Pargtarta không phải là Alda. Bà chỉ thể hiện sự tôn kính vì bề ngoài. Thực chất, nàng là một nữ thần thuộc về một phe khác.
Từ đầu, việc Alda cai quản cả những vị quyến thần nhiều thuộc tính vốn đã là điều bất thường, không theo lẽ tự nhiên.
Pargtarta không trách các vị thần trẻ vì không nhận ra điều đó. Bởi việc bị cuốn vào con đường dễ dàng là điều hiển nhiên—dù là thần hay phàm nhân cũng vậy.
Thậm chí cả bản thân bà cũng không ngoại lệ.
Chủ nhân của ta… dòng chảy của ta sẽ hướng về nơi người chỉ dẫn.
--------------------------------------------
“Cứ như một giấc mơ vậy. Ta thật lòng cảm tạ vì ngươi đã tái thiết quốc gia đã sụp đổ này và cứu lấy các con ta… nhưng thôi đừng ngồi lên đầu ta gây ồn nữa được không?”
Đó là lời Talos nói ra sau khi được hồi sinh. Đã mười ngày trôi qua kể từ khoảnh khắc đó.
Việc tăng cường sản xuất Huyết Dược, buổi giảng dạy từ Darcia cùng các idol nhằm chào mừng sự hồi sinh của Talos, và việc tiếp quản tổ chức tội phạm đều đã được hoàn tất. Giờ đây, Vandalieu đang chuẩn bị chính thức tiến vào thành phố mà cậu đã nhắm đến.
Thế nhưng, khi đang đứng xếp hàng trước cổng thành, cậu đột nhiên mất đi ý thức. Khi tỉnh ra, cậu phát hiện mình đang bị ngậm trong miệng của một trong các đầu của Zuruwarn.
A, lại mơ giữa ban ngày nữa rồi, cậu thầm nghĩ, nhưng không thể làm gì ngoài việc bị mang đi đâu đó.
Sau khi băng qua một khung cảnh trông như bầu trời đêm, họ đến nơi. Và Vandalieu trông thấy một cảnh tượng vô cùng thân thuộc.
Một hành tinh màu xanh—Trái Đất.
Dù có nhiều mây hơn so với hình ảnh trong sách hay trên TV, nhưng không nghi ngờ gì, đó chính là Trái Đất.
“Có người ta muốn ngươi gặp” Zuruwarn nói.
“Trước tiên… ta có thể ghé tra công thức làm Cola được không? Với lại, ta muốn nếm thử pho mát và mấy loại thịt cao cấp để lấy mẫu vị” Vandalieu đáp.
“Hmm… cái đó thì khó đấy. Nếu ngươi hạ xuống Trái Đất với trạng thái hiện tại, cả ngươi lẫn hành tinh đó đều gặp rắc rối to. Nhất là đám người sống trên mặt đất” Zuruwarn rùng mình tưởng tượng hậu quả nếu một con quái vật khổng lồ cùng chính mình cùng lúc hạ giới.
Vandalieu lúc đó mới để ý rằng dù trông có vẻ nhỏ hơn Zuruwarn, nhưng bản thân cậu trong trạng thái hiện tại cũng to bằng một tòa nhà cao tầng.
“… Thôi vậy” cậu nói, từ bỏ ý định đổ bộ xuống Nhật Bản trong hình dạng "công trình kiến trúc sống".
“Nhưng nếu ngươi muốn biết tin tức của ai đó, ta có thể cho ngươi xem họ đang làm gì” Ricklent—người mà Vandalieu vừa mới nhận ra đang ở đây—lên tiếng.
Vandalieu suy nghĩ một chút, rồi chợt nhớ ra một điều mình muốn biết.
Điều gì đã xảy ra khoảng ba mươi năm sau cái chết của cậu?
“Ta muốn biết… chuyện gì đã xảy ra với công ty xây dựng mà lẽ ra ta sẽ làm việc tại đó nếu không chết, và cả người đã phỏng vấn ta nữa” Vandalieu nói.
Zuruwarn bật cười ha hả. “Cái đó à? Ta tưởng ngươi muốn hỏi mấy thần tượng hay diễn viên yêu thích gì chứ, ai ngờ… À, xin lỗi” ông nói, nhận ra mình đã lỡ buông Vandalieu ra khỏi miệng.
“Zuruwarn, dù chỉ là linh hồn, ngươi cũng không thể thả người ta trôi dạt trong không gian như vậy được” Ricklent cảnh báo.
Ông đưa tay ra đón lấy Vandalieu đang lặng thinh vùng vẫy chân tay trong không trung.
“Vandalieu, công ty xây dựng ấy vẫn còn tồn tại. Tuy nhiên, người từng phỏng vấn ngươi thì đã chuyển sang một công ty khác, và hiện là trưởng một bộ phận. Năm tới ông ấy sẽ đến tuổi nghỉ hưu bắt buộc” Ricklent thông báo.
Có vẻ người đã phỏng vấn Vandalieu vẫn còn sống. Ông ta là một trong số ít người từng khen ngợi Vandalieu về sự nhiệt tình, nên ký ức ấy vẫn còn lưu lại. Biết được ông vẫn ổn khiến cậu thấy nhẹ lòng.
“Vậy là đủ rồi” Vandalieu nói. “Kanako và mấy người khác cũng đã tìm hiểu về gia đình và bạn bè của họ trước khi tái sinh ở Lambda.”
Họ dường như đã nhận thông tin qua Shimada Izumi, người từng là lớp trưởng... dù có vẻ đã rất khó xử khi hỏi, bởi trước đây họ từng phản bội Izumi cùng những người khác. Khi kể lại với Vandalieu, họ cũng khá mập mờ.
Bỗng dưng, Vandalieu chợt nhớ ra—cậu cũng từng có một “gia đình”, nếu chỉ tính việc sống chung một mái nhà.
Cậu vẫn nhớ họ, nhưng không hề có chút hứng thú nào muốn biết họ giờ ra sao.
Cũng chẳng quan tâm nữa.
Giờ cậu đã có một gia đình thực sự, ấm áp. Những người kia đã trở nên hoàn toàn vô nghĩa—thậm chí còn hơn trước đây.
Nhưng rốt cuộc mình chẳng kịp báo thù được gì cả… Thôi thì mong cho họ gặp chuyện xui vậy, cậu nghĩ.
“Nếu cậu đang nghĩ đến nhà của ông chú thì… họ gặp xui đủ rồi, khỏi cần nguyền rủa thêm nữa” Zuruwarn vội vã ngăn lại.
“Chúng ta có thể sẽ không bị phát hiện, nhưng thế giới này thuộc quyền Rodcorte. Không nên làm gì quá lộ liễu” Ricklent tiếp lời.
“Ể? Chỉ nghĩ trong đầu thôi cũng tính là lộ liễu à?” Vandalieu hỏi lại.
Cả bảy cái đầu của Zuruwarn và Ricklent đồng loạt gật đầu.
Có vẻ ở trạng thái hiện tại, Vandalieu nên tránh việc thù ghét người khác, dù chỉ là trong tâm trí.
“Con người ở Trái Đất hầu như không có Mana, nên đến cả lời nguyền yếu nhất cũng đủ khiến họ không chống cự nổi” Zuruwarn nói. “Thôi, ta đi tiếp nhé? Trước tiên sẽ ghé thần của Trái Đất, rồi sau đó là thần của Origin.”
-------------------------------------
Giải thích thêm về danh hiệu: Kẻ Sát Thánh Mẫu (Holy Mother Killer)
Một danh hiệu dành cho những kẻ đã sát hại người được tôn xưng là Thánh mẫu. Khác với các danh hiệu như Sát Long Nhân (Dragon Slayer) hay Cự Nhân Diệt (Colossus Slayer) vốn mang tính vinh danh, đây là một danh hiệu tiêu cực, khắc ghi một tội ác tày trời.
Do đó, nó không đem lại hiệu ứng tích cực nào. Nếu bị gán cưỡng ép, nó có thể gây ra những rắc rối ngoài ý muốn, chẳng hạn như bị các tổ chức thù địch với Thánh mẫu truy đuổi, khiến kẻ đó không thể sống một cuộc đời bình thường.
Không có hiệu ứng tiêu cực cụ thể… Tuy nhiên, những ai tôn thờ Thánh mẫu chắc chắn sẽ căm hận và muốn tiêu diệt người mang danh hiệu này, còn người thường thì cũng chẳng có thiện cảm gì.
Có thể coi đó là mặt tiêu cực của danh hiệu này.


4 Bình luận
Thanks trans
Đmm alda🤣🤣
À mà tôi có gợi ý là nên đổi "kẻ sát thánh mẫu" thành "kẻ giết thánh mẫu" cho nó thuần việt hơn, như chương trước hoặc viết thành "thánh mẫu sát giả" nếu muốn giữ hán việt