Tập 08: Chinh phục Thử thách của Zakkart
Chương 160: Con đường kéo dài trong mộng mị
3 Bình luận - Độ dài: 7,379 từ - Cập nhật:
“Chào mừng đến với quốc gia Drakonid. Đã lâu không gặp, Hoàng đế Vandalieu-dono. Mà… tại sao người lại vào tư thế chiến đấu vậy?” – nữ chiến binh Drakonid cất tiếng hỏi. Cô là Rowen, kiếm sĩ từng được cử làm đại diện đến vương quốc Noble Orc, và nay tới đây để đón tiếp Vandalieu.
“Ta nghĩ sẽ có một trận chiến mở màn” Vandalieu đáp lại.
“… À, thì ra vì ở quốc gia Kijin là như vậy. Tiếc là, bọn ta không thể bắt chước được kiểu đó” Rowen cười gượng, nói với vẻ ái ngại.
Có lẽ việc chỉ có một người ra nghênh đón khách từ phương xa đến là hơi cô quạnh, nhưng ở vùng đất nằm trong Dãy núi Biên Giới, bất cứ thứ gì bên ngoài cổng thành đều là Tổ quỷ – nơi lũ quái vật rình rập thì cũng có thể lý giải.
Nếu đem một đoàn người đông đảo ra tiếp đón long trọng, chuyện này sẽ thu hút sự chú ý của quái vật và có nguy cơ bị chúng tràn vào. Vì thế, truyền thống nơi đây là chỉ cử một vài cá nhân tinh anh ra tiếp khách – như cách Kidoumaru một mình đứng chờ ở quốc gia Kijin vậy.
“Drakonid bọn ta là chủng tộc lớn lên trong chiến đấu, đảm trách việc quản lý các Dungeon xuất hiện ở phía đông dãy núi, đối trọng với quốc gia Kijin ở phía tây. Nhưng chúng ta luôn được dạy rằng không nên chiến đấu vô nghĩa” Rowen giải thích. “Với lại, một trong những Thượng Long hộ quốc – thần long sừng pha lê Lioen – đã gửi Thần Ngôn, dặn rõ rằng tuyệt đối không được giao chiến với người.”
Có vẻ như Lioen đã bị hoảng sợ không ít sau lần gặp mặt Vandalieu trong Thần giới của Mububujenge.
Với Vandalieu, chuyện đó chỉ là một phiền toái vụn vặt, đến mức giờ cậu còn chẳng buồn nhớ tới.
“Thế nếu là thi đấu khiêu vũ hoặc bay nhào lộn thì sao? Nếu là thi uống rượu thì chắc ta phải để Borkus đại diện” Vandalieu đề xuất.
“Không, chúng ta sẽ không tổ chức bất kỳ loại thi đấu nào hết. Mà đặc biệt, thi uống rượu là bị cấm tuyệt đối” Rowen trả lời.
Dường như phần lớn Drakonid đều cực kỳ mê rượu – tới mức chỉ cần nhấp một ngụm là uống đến khi lịm đi. Dù có kỹ năng 【 Kháng rượu 】 thì họ cũng sẽ tiếp tục uống cho đến khi vượt quá giới hạn kỹ năng ấy.
Vì thế, bất kỳ kiểu uống rượu nào có tính cổ vũ người khác uống nhiều hơn đều bị nghiêm cấm tại quốc gia này.
“Vậy là… không có thử thách nào à…” Vandalieu lẩm bẩm thất vọng, vì cậu đã mong đợi điều đó một chút.
Tuy nhiên, do giọng cậu vẫn phẳng lặng như thường lệ nên Rowen chẳng mấy bận tâm.
“Chính vì vậy mà bốn trưởng lão Drakonid mong muốn dành thời gian lần này cho đối thoại và một bữa ăn chung” cô nói.
Bốn trưởng lão ấy là người đại diện cho bốn Thượng Long hộ quốc, đồng thời cũng là chính trị gia điều hành đất nước theo hình thức nghị viện.
Vandalieu nhận ra rằng lần này mình sẽ phải đáp ứng kỳ vọng từ giới chính trị.
“… Họ đặc biệt quan tâm đến việc nhập khẩu bột cà ri” Rowen nói thêm.
“Nhắc mới nhớ, sau bữa tiệc mừng chiến thắng ở vương quốc Noble Orc, ta có tặng chỗ bột cà ri còn lại cho đất nước này thì phải?” Vandalieu gật gù.
Xem ra cà ri đã chinh phục được khẩu vị của các chính trị gia Drakonid.
“Vandalieu, con biết ngoại giao cả mấy thứ không liên quan tới cơ bắp nữa rồi! Mẹ tự hào lắm!” – Darcia reo lên.
“Chắc gọi là ‘ngoại giao ẩm thực’ nhỉ” Vandalieu đáp. “Mà ta nghĩ không chỉ nhờ mỗi bột cà ri đâu.”
Và thế là, Vandalieu được chào đón bằng một nghi lễ ấm áp, yên bình tại quốc gia Drakonid.
-------------------------------------
Trong khi đó, tại Dungeon hạng B – một kết quả không như ý từ nỗ lực tạo ra Dungeon hạng A của Vandalieu trước khi cậu lên đường thăm các quốc gia khác – Privel, Gizania cùng những người khác đang tích cực rèn luyện để chuẩn bị cho Thử thách Zakkart.
“… Đây đúng là Dungeon hạng B phải không?” – Privel hỏi.
“Ít nhất thì cậu ấy bảo vậy” Gizania đáp.
Hai người vừa hoàn tất việc gỡ lấy Ma thạch và những vật liệu quý giá từ xác những Cyclops khổng lồ, một mắt.
Xung quanh vang lên những tiếng nhai munch munch.
Phần thịt và nội tạng còn lại đang bị ăn ngấu nghiến – bởi hai Zombie là Rapiécage và Yamata. Dù lượng kinh nghiệm thu được cực kỳ ít ỏi, chúng vẫn có thể tăng trưởng bằng cách ăn xác thịt.
Tuy nhiên, ngay cả hai Zombie đó cũng không thể ăn hết xác của lũ Cyclops khổng lồ.
“… Muốn… hàm răng mạnh hơn.”
“Kugigih… Không đủ… nanh.”
Cả hai đều là Zombie chắp vá – Rapiécage sở hữu tứ chi của một Ogre, còn Yamata thì có thân mình Hydra – nhưng phần miệng lại là miệng người phụ nữ. Khả năng nhai thịt sống của họ bị giới hạn, và nhiều cái đầu phía trên của Yamata còn không có răng nanh, khiến việc ăn thịt quái vật trở nên vô cùng khó khăn.
Cyclops là quái vật hạng 8, được cho là hậu duệ của các Colossus chân chính đã hóa thành quái vật. Chúng cao trên 5 mét, với sức mạnh và sức sống cực kỳ đáng sợ – đúng như vẻ ngoài khổng lồ.
Bản tính chúng rất dữ tợn, lại ưa sống đơn độc. Ngoài mùa sinh sản, thậm chí còn xem đồng loại là kẻ địch. Vì thế, chúng gần như không bao giờ hợp tác thành bầy để tấn công – cả trong Tổ quỷ lẫn trong Dungeon cũng vậy.
Tuy nhiên, lũ Cyclops ở Dungeon này lại đang tấn công theo nhóm.
“Quái vật ở Dungeon này hành xử như thể chẳng biết thế nào là thường thức vậy” Empusa Myuze thở dài, vừa lau máu và mỡ bám trên lưỡi liềm của mình bằng một tấm vải.
Ai cũng biết rằng quái vật sinh ra trong Dungeon khác với quái vật bình thường – chúng bị điều khiển bởi một ý chí nào đó.
Ngay cả những chủng loài khác biệt cũng sẽ phối hợp để tiêu diệt kẻ xâm nhập. Chúng không leo cầu thang giữa các tầng, không truy đuổi hay mai phục. Chúng không tự ý di chuyển giữa các tầng.
Chúng cũng tránh được cạm bẫy – như thể đã biết vị trí từ trước.
Tuy vậy, trí óc của chúng không bị Dungeon kiểm soát hoàn toàn. Vì thế, chúng không thể hành động trái ngược hoàn toàn với bản chất vốn có.
Vậy nên, việc Cyclops – một chủng tộc ưa sống đơn độc – lại đi thành nhóm và chiến đấu phối hợp, dù còn vụng về, là điều vốn bất khả thi.
“Chúng còn trốn trong bẫy hố rồi đuổi theo tụi mình tới tận lối lên… Hành xử cứ như quái vật hoang dã thực thụ vậy” Myuze than vãn.
“Có vẻ như ý chí của Vandalieu-sama muốn tạo ra một Dungeon hạng A đã khiến độ khó vượt xa tiêu chuẩn của Dungeon hạng B” Vampire Zombie Isla lên tiếng, phân tích với giọng điềm tĩnh.
Một cách nhìn đúng chuẩn của một Vampire đã sống hàng chục ngàn năm.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt Isla chợt long lanh mê mẩn. Cô đặt tay lên ngực, ngẩng mặt lên trời, nói với vẻ đắm chìm:
“Quái vật sinh ra trong Dungeon do Vandalieu-sama tạo ra không có linh hồn. Vì thế, Dungeon này có thể điều khiển chúng hoàn toàn. Nói cách khác, đây chính là một phần của thử thách mà ngài ban cho chúng thần! Độ khó cao này chính là minh chứng cho kỳ vọng ngài đặt nơi chúng thần! Aah, thưa chủ nhân, thần sẽ vượt qua thử thách này, xin hãy dõi theo thần!!”
“… Isla-dono, tôi thật phải nghi ngờ ảnh hưởng của kiểu gào thét với vẻ mặt khó coi đó đối với sự giáo dục trẻ nhỏ” Gizania nhăn mặt.
Không thể phủ nhận rằng Isla là một trong những người mạnh mẽ và đáng tin cậy nhất trong nhóm. Dù bị nhiều Cyclops vây đánh, cô cũng không hề nao núng.
Nhưng đồng thời, cô cũng là người… hơi bất ổn. Thường xuyên la hét về Vandalieu – người mà chỉ mình cô nhìn thấy.
“Pauvina-chan, cô ấy… luôn như thế sao?” – Privel hỏi.
“Không, trước khi Van tặng cho cái vòng cổ đó thì cô ấy không la hét vậy đâu” Pauvina đáp.
“… Vậy tức là, từ xưa đến giờ đã thế rồi.”
Isla vốn đã có phần điên điên khi còn sống, nhưng vẫn còn giữ được chút tự kiềm chế. Tuy nhiên, sau khi trở thành Undead, cô dường như đã vứt luôn mọi ràng buộc… mà có vẻ Eleanora – cấp trên cũ của cô – cũng không mấy để tâm, cứ nửa vời lờ đi cho xong.
Nhân tiện, mỗi khi Vandalieu ở gần, Isla như quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn chú mục vào mình cậu, nhờ đó mà lời nói và hành vi của cô ta trở nên gần như bình thường. Chính vì vậy, chỉ riêng Vandalieu là không nhận ra được sự lập dị của Isla.
“Cô ấy mạnh gấp mấy lần bọn em luôn ấy. Mấy Vampire mà mạnh lên thì có phải sẽ trở thành mấy người kỳ quặc kiểu như Eleanora với Miles-san không?” – Privel thắc mắc.
“Đừng có đem ta ra so với ả đàn bà đó” Isla phản bác gay gắt, lập tức quay ngoắt đầu lại khi nghe tên tình địch.
“Có vẻ cô đã tỉnh táo lại ngay lập tức rồi đấy” Myuze nhận xét.
Có lẽ bản thân Eleanora cũng chẳng muốn bị đem ra so sánh với Isla. Nhắc đến mới nhớ, lúc này Eleanora đang cùng Braga và nhóm Ghoul khám phá tầng sâu hơn trong Dungeon để luyện cấp.
Họ đều đã đủ thực lực để cùng Vandalieu vượt qua Dungeon hạng A hay cả Thử thách của Zakkart, nhưng Dungeon mới do chính Vandalieu tạo ra lại khiến họ không khỏi tò mò.
“Ta chỉ đang thề nguyện trung thành với Vandalieu-sama thôi. Nếu thế mà cũng bị gọi là điên thì… thôi cũng được” Isla lẩm bẩm. “Mà này, để chắc ăn thì chúng ta vẫn tiếp tục đi tiếp trong Dungeon này chứ?”
“Hmm, bắt đầu thấy hơi quá sức rồi. Em không bị thương gì đâu, nhưng… xin lỗi nha” Pauvina vừa nói vừa thở ra, tay vẫn còn dính máu và mỡ của bọn Cyclops mà cô vừa lau khỏi chùy.
“Không đâu, đến được đây với bọn chị là quá giỏi rồi” Privel đáp.
Việc Pauvina, vừa tròn sáu tuổi – nếu so với người thường thì khoảng chín tuổi – có thể tham gia chiến đấu trong một Dungeon hạng B, bản thân nó đã là kỳ tích.
Ở độ tuổi này… ngay cả con cái của quý tộc hay những mạo hiểm giả hàng đầu, dù được đào tạo đặc biệt, thì cùng lắm cũng chỉ được chiến đấu với quái vật cấp 1 dưới sự giám sát nghiêm ngặt của người lớn.
Vậy mà Pauvina không chỉ tham gia trận chiến với bọn Cyclops mà còn chiến đấu không hề vướng chân các đồng đội. Dù cô có thân hình cao tới ba mét, lại mang theo chùy Tử thiết và khiên Orichalcum, thì sức mạnh của cô vẫn khiến ai cũng phải nể phục.
“Nhưng em đâu có hạ được con nào đâu” Pauvina nói. “Em chỉ cố chặn đòn bằng khiên thôi.”
Dù không thể tự mình hạ gục Cyclops nào, nhưng cô vẫn thu hút sự chú ý của chúng, làm mồi nhử giúp đồng đội – như thế đã là quá giỏi rồi.
“Chị nói thật đấy, chỉ riêng việc em có thể chặn đòn của chúng thôi là quá giỏi rồi” Privel khẳng định.
“Người bình thường, dù có khiên Orichalcum cũng sẽ bị quật ngã thôi” Gizania gật đầu.
Không bị thương nặng trong khi thu hút sự chú ý của quái vật cấp 8 đã là một chiến tích không nhỏ. Dù khiên Orichalcum góp phần rất lớn, nhưng bản thân Pauvina cũng sở hữu sức mạnh vượt xa người thường ở tuổi cô.
“Nhưng Thử thách Zakkart thì em không qua nổi đâu. Gần đây lên cấp cũng khó nữa” Pauvina than thở.
Quả thật, Dungeon đó còn khó hơn cả Dungeon hạng A. Tuy vẫn còn hơn một tháng chuẩn bị, nhưng cô đã bắt đầu đụng phải bức tường phát triển.
“Bức tường phát triển khiến người ta không thể lên cấp nổi đúng không? Em hạ bao nhiêu quái vật rồi mà chẳng lên nổi một cấp nữa” Pauvina cau mày. Đây là lần đầu tiên cô chạm phải giới hạn này.
Tất cả trừ Rapiécage và Yamata – hai người vẫn đang ăn – đều gượng cười đồng tình.
“Nghe nói ai cũng sẽ gặp vài lần trong đời. Chị thì đang ở lần thứ hai” Privel chia sẻ.
“Ta cũng vậy” Gizania nói. “Van-dono thì thường vượt qua bằng cách hạ gục kẻ địch cực mạnh nên nhìn vào thấy tưởng dễ, nhưng thật ra cũng phải mất thời gian.”
Bức tường phát triển – nơi việc lên cấp trở nên vô cùng khó khăn – thường mất vài tháng, thậm chí vài năm để vượt qua. Có người phải mất cả chục năm mới qua được.
Thời gian ấy phụ thuộc vào năng lực, nỗ lực, và cả cơ hội được ban cho.
“Chuyện khó khăn là điều tất nhiên. Nếu dễ dàng vượt qua thì chẳng ai bỏ nghề mạo hiểm giả ở hạng D cả. Nhưng mà các em có Vandalieu-sama ở bên. Nhất định sẽ vượt qua được thôi. Tất cả các em đều sẽ vượt qua được” Isla khích lệ Pauvina, Privel và những người khác, đúng chất một tiền bối từng trải.
Thật vậy, nhờ chịu ảnh hưởng từ 【 Dẫn lối: Hắc quỷ đạo 】 của Vandalieu, có thể sẽ mất thời gian, nhưng họ chắc chắn sẽ vượt qua.
Chính nhờ kỹ năng đó mà đến giờ Pauvina mới chưa từng gặp phải bức tường phát triển nào.
“Nhưng mà tốt nhất vẫn nên luyện ở các tầng nông hơn hoặc trong Dungeon hạng D thôi” Isla gợi ý thêm.
“Vậy thì tụi em nên làm vậy nhỉ? Đúng là giờ thế này thì cũng khó mà đánh tiếp” Pauvina gật đầu.
Số điểm kinh nghiệm nhận được trong trận chiến tùy thuộc vào mức độ đóng góp của mỗi người. Đánh đi đánh lại mấy con quái yếu mà mình có thể tự hạ còn hiệu quả hơn là đánh mấy con mạnh mà chỉ góp chút sức.
Cũng có cách vượt tường phát triển bằng cách đấu với kẻ địch vượt xa năng lực bản thân, nhưng đâu dễ gặp được quái vật mạnh như thế.
“Vậy sau khi ra khỏi Dungeon, chúng ta dùng Thẻ để đến tầng chỉ có quái cấp 7 đổ lại nhé?” – Myuze đề xuất.
“Nhưng trong Dungeon này mình có thể bị phục kích bởi mấy con cấp 8 mà” Pauvina nhắc.
“Phục kích đâu phải lúc nào cũng có, nên chắc ổn… chắc vậ,” Privel cười khổ.
“Xong… ăn rồi…” Rapiécage lầm rầm.
“Đi… lên?” Yamata hỏi.
Khi Rapiécage và Yamata ăn xong, cả nhóm cũng đã nghỉ ngơi đầy đủ, liền hướng về cầu thang để quay ra ngoài tạm thời.
“À này, Gizania-dono, khi nào cô bắt đầu gọi Vandalieu-dono là Van-dono vậy?” Myuze hỏi.
“À, là công chúa Kurnelia bảo ta nên gọi thân mật hơn một chút… nhưng ta chưa dám gọi là Van-dono ngay lập tức” Gizania thú nhận.
“Vậy là cô đang tập luyện khi Van-kun không có mặt à” Privel bật cười. “Chứ Van-kun chắc không để tâm đâu nhỉ?”
“Không, em nghĩ cũng chẳng sao đâu” Pauvina đồng tình.
Trong khi đó, Vigaro và nhóm của anh đang chiến đấu ở tầng sâu hơn, đối đầu với một bầy Minotaur – loại quái vật á nhân mang đầu bò.
Khi lũ Ogre sống trong các Dungeon dạng hang động hoặc tàn tích thăng hạng theo một hướng nhất định, chúng sẽ tiến hóa thành Minotaur.
Chúng có đầu, móng và đuôi như bò; hình thể rất khác so với Ogre, và con cháu sinh ra cũng là Minotaur. Dù hiện tại cũng có nhiều Ogre thăng hạng mà thành Minotaur, nhưng xét về hình thái thì vẫn rất riêng biệt.
Minotaur thường bắt đầu từ cấp 5, nhưng lũ mà nhóm Vigaro đang đối đầu đều từ cấp 7 trở lên – như Minotaur Berserker hay Minotaur Shield Knight. Phía sau còn có cả Minotaur Mage cấp 8 và một con Minotaur General chỉ huy cả bầy.
Nếu xét từng cá thể thì Cyclops có phần mạnh hơn, nhưng về tổng thể thì bầy Minotaur do Minotaur General có kỹ năng 【 Chỉ huy 】 dẫn dắt lại nguy hiểm hơn.
Thêm vào đó, vì là quái vật sinh ra từ Dungeon do Vandalieu tạo, nên chúng không có linh hồn – nghĩa là sẽ không bị phân tán vì giận dữ hay sợ hãi.
“Nhưng vì tinh thần chúng không thay đổi, cũng không tăng lên, nên một khi quen rồi thì đánh dễ hơn hẳn” Basdia nhận xét.
“Quả đúng là như vậy” Zadiris đồng tình. “Chúng không thay đổi cách di chuyển, nên cũng dễ đoán trước hành động.”
Hai người họ lần lượt hạ gục bọn Minotaur.
Chiếc rìu được phù phép của Basdia chẻ đôi tấm khiên của Minotaur Shield Knight, đỡ đòn kích của Minotaur Berserker và cắm phập xuống đất.
Zadiris thì dùng kỹ năng 【 Vô niệm 】, tung ra liên tục 【 Quang nhận 】 và 【 Quang pháo 】 để kết liễu chúng.
“Khó với tôi ghê” Black Goblin Braga nhăn nhó.
Sở hữu tốc độ phi thường, Braga thường đột kích trực diện, luồn vào điểm mù và ra đòn chí mạng. Là một Black Goblin Ninja Master cấp 7, cách đánh đầy mâu thuẫn của anh lại vô cùng hiệu quả – nhưng lần này thì bối rối thật sự.
“Chém vào cổ cũng không khiến chúng khựng lại. Cắt đứt động mạch, máu tuôn xối xả mà chúng vẫn đánh tới cùng. Quái vật trong Dungeon của Vua còn giống Undead hơn cả Undead của Vua nữa cơ” Braga nói.
Phong cách của anh không giống trinh sát thông thường, mà thiên về đánh úp. Nhưng bọn này dù bị đánh lén, dù bị thương chí mạng, vẫn tiếp tục chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng – chẳng khác gì xác sống.
“Thì anh chặt đầu chúng một nhát luôn là được mà?” – Basdia nói tỉnh bơ.
“Basdia, tôi đâu có đủ sức làm vậy. Cắt đầu thì được, nhưng dễ bị lộ” Braga giải thích.
Hộp sọ Minotaur rất cứng, cổ thì toàn cơ bắp cuồn cuộn, cứng còn hơn cả xương – chỉ trong vài giây thì khó mà chém rụng đầu chúng được.
“Vậy thì không còn cách nào khác ngoài tấn công nhiều lần. Tên Minotaur Mage kia cũng đang làm vậy với tôi đấy. Nhìn mà học hỏi đi” Eleanora nói dứt lời thì...
Một mũi đá nhọn trồi lên từ mặt đất, đâm xuyên bàn chân phải của cô. Đó là ma pháp thuộc hệ Thổ do Minotaur Mage thi triển.
“Ý tưởng là ngăn không cho ta di chuyển, rồi để mấy con Minotaur còn lại ở phía trước kết liễu ta” Eleanora vừa giải thích, vừa đấu kiếm kịch liệt.
Dù vậy, biểu cảm của cô không hề thay đổi. Cô dùng kỹ năng 【 Siêu sức mạnh 】 đập nát chiếc gai đang xuyên qua bàn chân mình và tiếp tục bước tới. Máu phun ra khá nhiều từ vết thương, nhưng là một Abyssal Vampire, cô nhanh chóng cầm máu nhờ kỹ năng 【 Tái tạo cấp tốc 】.
“Hiểu rồi chứ?” Eleanora hỏi Braga, khi đang đỡ đòn một Minotaur Shield Knight bằng cả kiếm và khiên.
“… Em hiểu. Nhưng em cảm giác hiểu cũng chẳng ích gì” Braga đáp.
Eleanora là một Vampire Marquis cấp bậc Rank 11, từng trải qua vô số chức nghiệp. Với cô, lũ Minotaur chẳng khác gì đám tép riu.
“Thật à? Chúng cũng khá hữu ích để tham khảo đấy. Đặc biệt là cách dùng khiên của bọn chúng. Có khi còn giỏi hơn cả ta” cô nói.
Dù là quái vật Rank cao, cô vẫn có một điểm yếu: các kỹ năng, ngoại trừ 【 Kiếm thuật 】, đều có cấp độ khá thấp. Vì thế, cô phối hợp cùng Braga và những người khác, tìm đối thủ có kỹ năng tương đương để luyện tập và khắc phục nhược điểm đó.
Dĩ nhiên, cô có thể luyện tập trong khu huấn luyện thực chiến với đám Zombie từng là anh hùng khi còn sống, nhưng chênh lệch về cấp độ kỹ năng giữa cô và họ quá lớn, khiến việc tham khảo trở nên vô nghĩa.
“Đúng là lũ được gọi là Shield Knight có khác” Eleanora lẩm bẩm.
Mỗi lần lưỡi kiếm của cô va vào khiên của Minotaur Shield Knight, một vết nứt sâu lại xuất hiện, và cuối cùng chiếc khiên vỡ toang.
Cô hạ gục tên Knight, rồi chém phăng đầu tên Minotaur Mage đứng phía sau chỉ bằng một nhát.
Khuôn mặt Eleanora hiện lên vẻ ngây ngất, cô đá văng phần thân đang phun máu xối xả của tên Mage.
“Đúng là Dungeon do Vandalieu-sama tạo ra cho chúng ta có khác!” cô thốt lên. “Ta cảm nhận được kỳ vọng của Vandalieu-sama rằng chúng ta sẽ trở nên mạnh hơn…”
“Dạo gần đây bệnh của Eleanora hình như nặng thêm rồi ấy nhỉ. Mẹ thấy sao?” Basdia hỏi Zadiris.
“Hồi trước, nó còn khá bình thường, trừ lúc ở gần cậu bé” Zadiris đáp.
“Ngược hoàn toàn với Isla.”
Khi chỉ còn lại vài con Minotaur, trong đó có cả Minotaur General, Basdia và Zadiris vẫn đủ thảnh thơi để tán gẫu về sự kỳ lạ của Eleanora. Nhưng lại có một người suốt từ nãy đến giờ vẫn giữ vẻ mặt đầy trăn trở.
“Muuuh…!” anh gầm gừ.
Đó là Vigaro. Tuy nhiên, không phải vì anh gặp khó khăn trong trận đấu. Trong bốn cánh tay, ba tay không cầm khiên đều đang múa rìu vô cùng điêu luyện, chém bay đám Minotaur chỉ với một cú vung.
Thế nhưng, Vigaro chẳng cảm thấy vui sướng hay tự hào gì từ đó cả. Vầng nhăn giữa chân mày anh chỉ ngày càng sâu hơn.
“Có gì đó sai sai… Mấy cú chém của ta thiếu mất cái gì đó!” anh gầm lên.
Quả thực, Vigaro đang trong giai đoạn "tụt mood".
Kỹ năng 【 Phủ thuật 】 của anh đã đạt giới hạn phát triển—cấp 10. Muốn mạnh hơn thì chỉ còn cách thức tỉnh lên kỹ năng cao cấp.
Nhưng Vigaro lại không thể nắm bắt được cái cần thiết cho điều đó. Cảm giác như có điều gì đó ở ngay trước mặt, chỉ cần duỗi móng vuốt thêm chút nữa là chạm tới, nhưng vẫn không tài nào với tới được.
Trạng thái này đã kéo dài một thời gian rồi.
“Vẫn chưa đủ!”
Anh giận dữ vung rìu, bổ đôi đầu tên Minotaur General tới tận ngực. Chiếc mũ Obsidian cứng cáp cũng chẳng khác gì giấy.
Khi máu đổ như mưa lên người, Vigaro lướt ánh mắt tìm kiếm đối thủ tiếp theo… nhưng tất cả Minotaur đã bị tiêu diệt.
“Muh… vẫn không được” anh lẩm bẩm. “Cứ tưởng lần này sẽ có chuyển biến, vì đối thủ cũng dùng rìu mà.”
Anh hạ rìu xuống, thất vọng thấy rõ.
Zadiris kiễng chân, vỗ nhẹ vào vai anh để động viên. “Kiên nhẫn nào. Năm nay Thử thách của Zakkart sẽ xuất hiện, nhưng cuộc đời cậu bé đâu có kết thúc tại đó.”
Vandalieu sẽ hồi sinh Darcia và sống hạnh phúc mãi mãi tại Talosheim với tư cách hoàng đế. Kết thúc… À không, mọi chuyện sẽ chưa kết thúc tại đó.
Quả thực Thử thách của Zakkart là một bước ngoặt trong đời Vandalieu, nhưng không phải đích đến cuối cùng. Với tình hình như vậy, Vigaro chắc chắn sẽ còn nhiều cơ hội để chiến đấu cùng cậu.
Anh hiểu điều đó.
“Phải rồi. Nhưng bức bối thật đấy” anh nói. “Cảm giác như có miếng thịt kẹt giữa răng mà lấy mãi không ra—khó chịu không chịu nổi.”
Không phải anh đang nóng vội, chỉ là cảm giác bực bội khi không thể tiến xa hơn với kỹ năng dùng rìu của mình.
“Với trình độ hiện tại, có lẽ anh nên luyện tập với mấy Zombie anh hùng thì hơn. Kỹ năng của họ vẫn rất đáng tin mà” Eleanora gợi ý.
“Họ mạnh thật, nhưng lại không phù hợp với ta” Vigaro lắc đầu. Với bốn cánh tay, lại dài tới mức có thể chạm đất khi đứng thẳng, cách di chuyển và dùng rìu của anh khác hoàn toàn con người.
“Những lúc như thế này, cứ để ông ấy làm theo ý mình là được. Với lại, chúng ta còn chưa đánh bại boss của Dungeon này nữa, nên cứ chờ xem sao” Basdia nói. “Mà quan trọng hơn, học tập gương Braga rồi đi giúp phân thây lũ Minotaur đi.”
“À đúng rồi, lưỡi Minotaur là món Jadal thích nhất đó” Zadiris góp lời.
Với câu nói đó của Basdia, cả nhóm quyết định tạm thời quan sát giai đoạn khủng hoảng của Vigaro từ xa, đồng thời bắt tay vào phân giải xác Minotaur. Dù mục tiêu là luyện tập và vượt ải, họ vẫn cần kiếm thu nhập để duy trì hoạt động.
Trong khi đó, thợ rèn của Talosheim và quốc gia Drakonid cũng đạt được thỏa thuận giao lưu kỹ thuật, bột cà ri sẽ được xuất khẩu, còn các đầu bếp Drakonid sẽ đến Talosheim để học hỏi.
Những cuộc đàm phán này diễn ra khá suôn sẻ—trừ phần đề xuất cưới hỏi từ bốn vị trưởng lão Drakonid thì lại kéo dài lê thê.
“Hoàng đế-dono, người thấy thế nào nếu sau này cưới cháu gái ta, sau khi nó ra đời?”
Tất nhiên, người thường xử lý những đề nghị kiểu này trước khi Vandalieu kịp phản ứng là công chúa Levia.
“Ojii-san à, chuyện đó để cháu bé ra đời rồi hãy bàn” cô cười khổ đáp lại.
Mà có lẽ người vất vả nhất chính là Rowen—người đang phải hứng chịu những đòi hỏi vô lý nhất từ trước đến nay.
“Rowen, cháu cần phải rèn luyện thêm cơ bắp! Nếu có thân hình vạm vỡ hơn, cháu chắc chắn sẽ lọt vào mắt xanh của Hoàng đế đấy!”
“Jii-sama ơi, mạng sống của cháu phụ thuộc vào tốc độ của thanh kiếm. Nếu thêm cơ bắp không cần thiết, chuyển động của cháu sẽ chậm đi mất. Ông định khiến kiếm pháp của cháu – đứa cháu gái ruột của ông – trở nên chậm chạp sao?”
*Chú thích: Jii-sama là cách gọi kính trọng dành cho ông nội
Đêm đến, Vandalieu được triệu hồi đến Thần giới của bốn Thần Long Thủ hộ – những Thượng Cổ Long Thần đang bảo vệ quốc gia Drakonid, bao gồm cả Lioen, vị Long Thần mang sừng pha lê. Tương tự như Garess, Thần Chiến Binh, họ cũng cố gắng ban cho cậu một danh hiệu – 【 Long Đế 】 – nhưng đáng tiếc là thất bại.
“Tại sao lại như vậy?!”
“Có lẽ là vì trong số thuộc hạ của tôi, số lượng Long chủng còn quá ít?” – Vandalieu gợi ý.
Dù những kẻ trao danh hiệu có quyền năng đến đâu đi chăng nữa, nếu danh hiệu đó đi ngược lại bản chất của người nhận, nó cũng sẽ không hiện lên trong Bảng trạng thái. Và điều đó đúng với Vandalieu – cũng như danh hiệu “Long Đế”.
Thực tế thì, dù tính cả những Undead dưới trướng Vandalieu, số lượng sinh vật có liên quan đến Long vẫn khá ít. Có Lizardmen, Arman, và một vài con khủng long xác sống, nhưng có vẻ chúng được phân loại khác với Long. Có lẽ, duy nhất Leo – một con Long xác sống – mới thật sự được tính là Long.
“Không còn cách nào khác. Hãy nhận món quà này thay cho danh hiệu vậy.”
“Của ta nữa, hãy nhận lấy đi.”
Bốn Thần Long tự bẻ vảy, vuốt và răng của mình rồi trao tặng cho Vandalieu. Họ nói rằng nếu được truyền lại cho những sinh vật phù hợp, những mảnh tàn tích đó sẽ giúp tăng cường sức mạnh cho cậu.
“Trông đau quá. Các vị có ổn không đấy?” – Vandalieu hỏi.
Tuy hành động đó giống như việc ban Phúc lành thần thánh như Garess đã làm, nhưng khác với ông ta, những Thần Long này rõ ràng là phải chịu đau đớn.
“Không khác gì ban Phúc lành cả. Không thành vấn đề.” – Lioen đáp.
Không chút ngần ngại, Vandalieu nhận lấy. Dĩ nhiên, khi tỉnh dậy thì tay cậu chẳng còn gì cả.
Sáng hôm sau, Vandalieu cùng đoàn tùy tùng tiếp tục hành trình đến quốc gia của tộc Merfolk – một quốc gia nằm ở cực nam dãy núi biên giới, thậm chí còn xa hơn cả lãnh thổ của tộc Majin. Họ quyết định dừng chân tại một dinh thự ven biển để lưu trú.
Trong số các chủng tộc được Vida tạo ra và không mang cấp độ quái vật (Monster Rank), Merfolk có vẻ ngoài khác con người nhất – phần thân dưới của họ là thân cá. Dĩ nhiên, họ sống phần lớn thời gian dưới nước, nên phần lớn kiến trúc và cơ sở hạ tầng của họ cũng nằm dưới lòng biển.
Tuy nhiên, trong quốc gia này vẫn còn những chủng tộc khác ngoài Merfolk, nên họ cũng xây dựng một thị trấn trên cạn. Đó chính là nơi Vandalieu và đồng đội lưu lại, đồng thời cũng là nơi diễn ra các cuộc đàm phán với giới lãnh đạo của quốc gia Merfolk.
Dù vậy, Vandalieu vẫn biến đổi lưỡi mình thành vòi hút của Ma Vương và vươn nó lên mặt nước – một cách để… “thở” và ngắm nhìn vương quốc dưới biển theo kiểu của riêng cậu.
“Xin chào, Quốc vương! Ngài định đi đâu với cô nàng Merfolk ánh đèn kia vậy?!” – một Merfolk cất tiếng, tưởng nhầm Vandalieu đang lặng lẽ bơi là một Merfolk sống ở tầng biển sâu, vì trên trán cậu có gắn một chiếc râu phát sáng – một bộ phận của Ma Vương.
“Xin chào, tôi là Vandalieu ánh đèn.” – Vandalieu đáp, điềm nhiên.
“… Vandalieu-dono, ngài sở hữu kỹ năng 【 Dạ nhãn 】 đúng không? Ngài thật sự cần ánh sáng để quan sát dưới biển sao?” – Vị quốc vương Merfolk hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
“… Xin lỗi, tôi chỉ đang nghịch một chút thôi.”
“Ánh sáng đó sẽ thu hút cá và sinh vật phù du, làm giảm tầm nhìn đấy. Làm ơn dừng lại đi.”
Vandalieu vội vàng thu râu lại.
Xung quanh cậu là một thế giới tuyệt mỹ: những ngôi nhà làm từ đá và vỏ ốc khổng lồ xoắn ốc, trang trí bằng san hô và tảo biển rực rỡ.
Tuy nhiên, thành phố này lại được xây gần bờ và ở vùng nước khá nông – khác hẳn với hình dung ban đầu của Vandalieu.
Trong số các quốc gia nằm trong dãy núi biên giới, Merfolk là quốc gia duy nhất không bị núi bao quanh. Nhưng thực tế, nơi đây lại bị vây hãm bởi vách đá, xoáy nước và cả Biển Quỷ – một vùng quái vực ngoài đại dương. Có vẻ như vì thế mà họ buộc phải sinh sống ven rìa lục địa, không thể tiến xa ra ngoài biển lớn.
“Cũng có một số Merfolk không giỏi bơi lội.” – Tristan, Thần của biển cả, nói. Ông là người đã triệu hồi Vandalieu đến Thần giới vào đêm đầu tiên cậu đặt chân đến quốc gia Merfolk.
Ông là thuộc hạ của Peria – Nữ thần của Nước và Tri thức – đồng thời cũng là một trong những “cha mẹ” của tộc Merfolk.
“Merfolk mà cũng có người không giỏi bơi sao?” – Vandalieu ngạc nhiên hỏi lại.
“Phần thân dưới của họ là cá, đúng vậy. Nhưng có những người có thân dưới là cá ngựa, hoặc cá mặt quỷ.”
“… Ra là thế.”
Thì ra Merfolk cũng rất đa dạng. Những người có thân cá thường bơi lội rất giỏi, nhưng không có quy luật nào bắt buộc tất cả Merfolk đều phải như vậy. Nhân tiện thì, không có Merfolk nào có phần thân dưới là giáp xác, sò hay sứa cả.
“Nhân tiện, ta có chuyện muốn hỏi về năng lực dẫn dắt của ngươi… Không biết ngươi có thể đổi tên nó thành ‘Demon Dark Path’ được không? Nếu viết theo cách đó thì sẽ đọc là maameidou, nghe giống như ‘mermaid’ đấy.”
*Chú thích: “Demon Dark Path” viết bằng kanji là 冥魔道 – meimadou. Nếu đảo hai chữ đầu thành 魔冥道 – mameidou, thì phát âm gần giống mermaid.
“Có thể tự mình đổi tên kỹ năng được sao?” – Vandalieu hỏi lại.
“Xin lỗi, chỉ là ta đùa để giảm căng thẳng thôi.” – Tristan đáp. “Giờ thì, vào thẳng vấn đề chính nhé… Ta có một thỉnh cầu liên quan đến các chiến hữu cũ – Yupeon và những vị thần đã về phe Alda.”
Yupeon – Thần Băng Giá. Trước kia ông ta cũng là thuộc hạ của Peria, giống như Tristan, nhưng đã chọn theo phe Alda thay vì Vida.
Dù chưa từng trực tiếp đối đầu, Yupeon từng gửi phân thân linh hồn vào Ice Age – Thánh thương được sử dụng bởi Mikhail, vị anh hùng của Khiên quốc Mirg lúc còn sống.
Nhờ phân thân đó mà thiết bị hồi sinh của Vida – bảo vật cất giữ bên dưới Talosheim – đã bị phá hủy, khiến việc phục sinh Darcia bị trì hoãn. Không những thế, hắn còn xúc phạm Vandalieu, tiêu diệt Bone Wolf và Bone Monkey – hai người sau này đã trở thành Knochen.
Cuối cùng, Vandalieu đã tiêu diệt linh hồn đó. Nhưng kể từ sự việc ấy, Yupeon – bản thể thật sự – đã trở thành kẻ thù không đội trời chung của Talosheim.
Trước kia, Vandalieu từng nghĩ mình không có khả năng đối đầu với một vị thần… Nhưng gần đây, cậu thường xuyên được các vị thần triệu hồi, và thậm chí còn đánh bại một Tà thần vào năm ngoái.
Một trận chiến với Yupeon – không còn là điều bất khả.
“… Có những thứ có thể yêu cầu, và cũng có những thứ thì không.” – Vandalieu nói.
Nỗi căm hận với Yupeon bỗng trào dâng. Hàng loạt sừng và nanh của Ma Vương trồi lên từ linh hồn vặn vẹo của cậu.
Có lẽ cậu đang cố kìm nén cảm xúc, nhưng Tristan lại cảm nhận được một áp lực khủng khiếp – còn lớn hơn cả áp lực mà Lioen từng phải chịu khi lỡ lời với Vandalieu.
“Có lẽ… bắt đầu bằng một câu đùa vẫn là sáng suốt.” – Tristan thầm nghĩ.
“… Nếu trận chiến với các vị thần phe Alda xảy ra, giống như trận chiến với Ravovifard, và họ đầu hàng, cầu xin được tha mạng… thì ta mong ngươi hãy lắng nghe họ. Vì sự tồn tại của thế giới này,” Tristan nói.
“Vì sự tồn tại của thế giới?” Vandalieu lặp lại.
“Đúng vậy. Chủ nhân của ta, Peria-sama, đã chìm vào giấc ngủ, còn ta thì bị Alda tước bỏ vị trí Thủy thần. Giờ đây, trên thế gian này không còn đủ các vị thần phụ trách thuộc tính nước nữa. Các thuộc tính khác cũng chẳng khá hơn là bao, trừ thuộc tính ánh sáng.”
Là một trong những tướng lĩnh thuộc phe bại trận, Tristan cũng không thể tưởng tượng nổi làm cách nào Alda và các cận thần của hắn vẫn đang duy trì trật tự thế giới.
Những vị Đại thần thì vắng mặt, còn các thần dưới trướng của Vida đều bị lưu đày hoặc phong ấn. Không còn nghi ngờ gì nữa—thế giới hiện tại đang thiếu hụt nghiêm trọng thần linh.
Dù đã có một số tín đồ của phe Alda thăng hóa thành thần trong suốt mười vạn năm qua, nhưng cả về số lượng lẫn năng lực, họ chỉ đủ để khiến các vị thần yên tâm tạm thời mà thôi.
“Nếu phe Vida giành thắng lợi trước phe Alda, chẳng phải lúc đó sẽ có đủ thần trở lại vị trí sao?” Vandalieu hỏi.
“Dù có thắng, thì sau trận chiến, phe Alda cũng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng, và chúng ta cũng chẳng thể nguyên vẹn. Vì thế, ta muốn hạn chế việc mất mát quá nhiều thần linh… Dù sao thì ta nghĩ thế giới vẫn sẽ cầm cự được thêm vài ngàn năm, miễn là Merrebeveil, Fidirg và những kẻ khác góp phần duy trì nó, và dần quen với công việc.”
Đó là kế hoạch trong trường hợp các thần phe Vida giành chiến thắng.
Những ác thần từng thuộc quân đoàn Ma Vương nhưng đã đổi phe về phía Vida chưa từng có kinh nghiệm duy trì thế giới. Dù vậy, các thần dưới trướng Vida tin rằng nếu hợp tác, họ có thể đảm đương được vai trò đó.
… Kết quả có thể sẽ là nhiều Tổ quỷ xuất hiện hơn, những sinh vật và thực vật kỳ dị ra đời, hoặc các hiện tượng thiên nhiên bất thường xảy ra thường xuyên hơn. Nhưng thực tế thì những việc đó vốn đã xảy ra. Và họ đã đi đến kết luận rằng điều đó vẫn còn tốt hơn là để thế giới rơi vào bờ vực diệt vong.
“Ta hiểu rồi” Vandalieu gật đầu. “Nếu bọn họ đầu hàng, ta sẽ cân nhắc tha mạng cho họ.”
“Ta biết ơn ngươi, Chiến thần của chúng ta” Tristan nói, nhẹ nhõm vì Vandalieu đã đồng ý nhanh hơn dự đoán.
Xerxes—Thần của chiến kỳ, và Garess—Thần của chiến binh, đều nghĩ rằng việc thuyết phục Vandalieu là bất khả thi, đến mức còn chẳng buồn thử.
Nghe nói Vandalieu là kiểu người chẳng bao giờ chịu buông bỏ hận thù, nên họ mới nghĩ vậy. Thế nhưng, bản thân Vandalieu cũng không đến mức mù quáng đến độ sẵn sàng hủy diệt thế giới chỉ để trả thù.
Chỉ có một điều duy nhất mà cậu không thể thỏa hiệp.
“Dù ta có thể thắng, thì đó cũng sẽ chẳng phải là một trận chiến dễ dàng” Vandalieu nói.
“… Không, ta nghĩ cơ hội thắng Yupeon của ngươi là rất cao” Tristan đáp.
Yupeon từng là một trong những thần có ảnh hưởng nhất dưới trướng Peria, nhưng thực lực cũng chỉ ngang ngửa Tristan. Dù đã trôi qua mười vạn năm và có thể Yupeon đã mạnh hơn, nhưng chắc chắn hắn không thể đạt đến mức như Ravovifard.
Chỉ trừ khi Yupeon hoàn toàn giáng lâm xuống một thể xác ở thế giới này thì mới là chuyện khác. Còn nếu không, Vandalieu gần như chắc chắn sẽ giành chiến thắng.
“Dù là vậy, ta không nghĩ Yupeon hay những thần khác trong phe Alda sẽ dễ dàng đầu hàng. Ngược lại, ta cảm thấy sẽ có không ít kẻ thà chết chứ không chịu khuất phục” Vandalieu nói.
Kẻ địch của cậu là thần, không phải con người. Cách họ nhìn nhận mọi thứ khác biệt hoàn toàn.
Ngay cả loài người còn sẵn sàng hy sinh tính mạng vì tín ngưỡng. Vậy thì những vị thần được họ tôn thờ, liệu có dễ dàng từ bỏ niềm tin của chính mình, dù có đối mặt với cái chết?
“Nếu đến mức đó, thì ta không ngăn cản ngươi tiêu diệt hay nuốt chửng họ. Tất cả những gì ta muốn nói là: nếu họ đầu hàng, thì hãy để ngươi ‘không còn cách nào khác ngoài tha cho họ’. Vì sự tồn tại của thế giới này” Tristan đáp.
Bản thân ông cũng mang lòng oán hận về cách mình bị đối xử mười vạn năm trước, cũng như nỗi khổ mà con cháu của ông—tộc Người Cá—phải gánh chịu từ đó đến nay.
Họ từng là huynh đệ, đồng minh trong chiến trận. Nhưng giờ, họ đã là kẻ địch. Nếu Yupeon và các thần khác không thay đổi lối suy nghĩ, còn tiếp tục làm hại con cháu của ông, thì việc ra tay cũng là điều đương nhiên đối với một vị thần.
“Nghe vậy thì ta cũng yên tâm rồi” Vandalieu đáp.
Vừa dứt lời, Thần giới mang hình dạng rạn san hô của Tristan dần tan biến.
Buổi yết kiến kết thúc.
Thế nhưng, Vandalieu lại không hề mất ý thức.
“… Ể?”
Thông thường, khi rời khỏi Thần giới, cậu sẽ mất đi ý thức và tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau.
Cậu thoáng nghĩ rằng mình bị triệu hồi đến Thần giới của một vị thần khác, nhưng cũng không phải.
Ý thức không biến mất, nhưng đang trở nên mơ hồ. Cậu không còn cảm giác, tư duy cũng dần trì trệ.
“… Ra là mình đang mơ.”
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Vandalieu nhận ra mình đang mơ.
Đồng thời, cậu cũng nhận ra mình đang cầm trong tay những vật phẩm—những chiếc vảy và phần lồi ra từ cơ thể mà Garess, Lioen cùng những vị thần khác đã ban cho.
Do đầu óc đang mụ mị, cậu không nghĩ được gì nhiều về ý nghĩa của chuyện này. Nhưng phía trước lại có một con đường mờ ảo hiện ra, nên Vandalieu bắt đầu… bò theo nó.
--------------------------------------
Tên: Braga
Hạng: 7
Chủng tộc: Black Goblin Ninja Master
Cấp độ: 75
Kỹ năng bị động:
o Dạ nhãn
o Kháng trạng thái: Cấp 4
o Tăng cường nhanh nhẹn: Cấp 6 (Lên cấp!)
o Trực giác: Cấp 5 (Lên cấp!)
o Xác định hiện diện: Cấp 6 (Lên cấp!)
o Cường hóa giá trị thuộc tính khi trang bị đồ Ninja: Trung bình
Kỹ năng chủ động:
o Đoản kiếm thuật: Cấp 8 (Lên cấp!)
o Ném: Cấp 6 (Lên cấp!)
o Ám bộ: Cấp 8 (Lên cấp!)
o Đặt bẫy: Cấp 5 (Lên cấp!)
o Phân giải: Cấp 5 (Lên cấp!)
o Mở khóa: Cấp 4 (Lên cấp!)
o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 4 (Lên cấp!)
o Sát kỹ: Cấp 3 (Mới!)
o Vượt ngưỡng giới hạn – Trang bị Ninja: Cấp 1 (Mới!)
o Phối hợp: Cấp 3 (Mới!)
Đặc kỹ:
o Sát nhân: Cấp 4 (Lên cấp!)


3 Bình luận
thanks trans