Tập 08: Chinh phục Thử thách của Zakkart
Chương 159: Chuyến công du tiếp tục
3 Bình luận - Độ dài: 5,548 từ - Cập nhật:
Sau khi hoàn thành Dungeon “Tổ Orges”, Vandalieu và các đồng đội quay trở lại quốc gia Kijin để ăn tối.
Tối hôm đó, Vandalieu được triệu hồi vào Thần giới của Garess – vị thần chiến binh – qua giấc mơ. Tại đó, cậu trò chuyện với các đời vua Kijin đã trở thành Quyến thần và Anh linh sau khi qua đời.
Sau khi hợp thể với một vị thần từng phục vụ quân đội Ma Vương, giống như chủ nhân của mình là Zantark, Garess có phần thân trên là một thanh niên tuấn tú, nhưng phần thân dưới đã trở nên dị dạng và gớm ghiếc.
“Dhampir được phục vụ bởi Black Goblin, Anubis, Orcus, Ghoul và Vampire… ngươi – kẻ đã hấp thu mảnh vỡ của Ma Vương và giành được sự kính trọng của tộc Kijin. Ta nguyện ban cho ngươi danh hiệu 【 Oni Emperor 】” Garess lên tiếng bằng giọng trang nghiêm.
“Lý do là gì ạ?” Vandalieu hỏi lại.
“Thật ra thì… ta muốn nhân cơ hội này để đuổi kịp Fidirg và Merrebeveil.”
Tuy ban đầu trông có vẻ nghiêm nghị, nhưng hành động của Garess lại khá dễ đoán, đúng chất vị thần bảo hộ của tộc Kijin.
“Thuở hồng hoang, ta từng dạy cho họ những điều về ý nghĩa của chiến đấu, về lòng quyết tâm cần có để trở thành chiến binh thực thụ… nhưng xem ra những lời dạy triết lý đó quá khó hiểu với Kijin – những đứa con của Zantark-sama và Vida-sama. Nếu không diễn giải đơn giản, các Thần dụ ta ban xuống hoàn toàn không được lĩnh hội…”
Dường như Garess từng giảng dạy theo phong cách cao siêu, nhưng về sau lại thay đổi để hợp với tính cách người Kijin.
Các đời vua Kijin, giờ đã là Quyến thần và Anh linh, nở nụ cười khổ.
“Thành thật xin lỗi. Lúc còn sống, ta chẳng hiểu ngài nói gì cả.”
“Có lẽ đến ba đời trước Tenma, tộc Kijin mới bắt đầu biết suy nghĩ nghiêm túc chút đỉnh?”
“Mấy nữ vương thì có dùng đầu óc đấy. Ta thì không.”
“Chuyện đó gác lại đã… Giờ thì chúng ta giao mấy đứa trẻ còn sống cho ngươi. Nếu được, dẫn vài đứa đi cùng cũng được. Nhưng đừng chọn theo tiêu chí cơ bắp nữa.”
“Nếu không được chọn theo cơ bắp thì… để sau rồi ta trả lời” Vandalieu nói. “Mà cứ yên tâm. Ta đã tìm được người đồng điệu, mà hình như mẹ ta với công chúa Levia cũng hợp cạ với Yura-san.”
Quốc gia Kijin vốn bị bao quanh bởi Dungeon. Nếu có thể đưa vào hệ thống thẻ Hội Mạo hiểm giả để dịch chuyển giữa các tầng, thì đời sống hằng ngày của người dân nơi đây sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Vandalieu không ngần ngại hỗ trợ, bởi cậu đã kết thân với Oniwaka, và mẹ cậu cùng công chúa Levia cũng dường như rất hòa hợp với Yura.
Nhưng Garess lại mang vẻ mặt trầm tư. “Oniwaka… ta hơi ngần ngại khi đưa đứa trẻ đó làm ứng cử viên kế vị quốc vương… Không, ta không định gạt bỏ mong muốn của chính Oniwaka.”
“Ể? Nhưng nếu chúng ta qua lại thăm viếng lẫn nhau, ở lại theo thời hạn định sẵn thì đâu có vấn đề gì?” Vandalieu đề xuất, bởi cậu không có ý định chiêu mộ đứa con đầu lòng của một quốc gia khác.
“Nếu là qua lại như vậy… ừm, chắc sẽ ổn thôi. Ta phó thác đứa trẻ ấy cho ngươi. Giờ thì ta sẽ ban danh hiệu ‘Oni Emperor’, ban thần phúc cho đồng đội của ngươi… và cả thứ này như quà tặng nữa” Garess nói, rồi nhẹ nhàng nắm lấy phần thân dưới dị dạng của mình, bẻ ra vài mẩu nhô ra và trao cho Vandalieu. “Đây là một phần của ta – thần hộ vệ của tộc Kijin. Nhờ nó, kể cả những ai không có huyết thống Kijin cũng có thể lãnh đạo họ hiệu quả, miễn là người đó có tư chất.”
“Cảm ơn ngài vì món quà quý báu này” Vandalieu cúi đầu đáp lời – và rồi tỉnh dậy.
Nhưng phần quà Garess trao lại chẳng thấy đâu. Có lẽ nó không phải là vật thể hữu hình.
“Chắc khi cần, ta sẽ dùng được thôi.”
『Bạn đã nhận được danh hiệu 【 Hoàng đế quỷ (Oni Emperor) 】! 』
Sau đó, đoàn của Vandalieu rời khỏi quốc gia Kijin, hướng đến quốc gia kế tiếp.
“Vandalieu-sama! Nhất định phải quay lại đón em đó nha!” – Tarea vẫy tay chào tạm biệt. Cô ở lại để tiếp tục trao đổi kỹ thuật rèn.
“Vandalieu, nhớ quay lại thăm nữa nha!” – Oniwaka cũng gọi theo.
Dọc đường, Darcia bất chợt cảnh báo:
“Vandalieu, dù có bị thách đấu ở các quốc gia khác thì lần này, con tuyệt đối không được dùng lưỡi nữa. Nhất là đừng có chạm vào mặt người ta!”
“Nhưng mẹ à, lưỡi của con là một vũ khí rất hiệu quả mà” Vandalieu phản bác, miệng vẫn liếm những quả trứng Gehenna Bee mà Quinn đang tiếp tục đẻ trong xe ngựa của Sam để làm sạch. “Nó dẻo, cấu tạo toàn cơ, nên có thể dùng để tung đòn mạnh. Cộng thêm kỹ năng 【 Võ thuật 】, hiệu quả tấn công càng cao. Đối phương cũng dễ mất cảnh giác với nó. Mà có bị cắt cũng chẳng sao, nhờ kỹ năng 【 Tái tạo cấp tốc 】, con mọc lại lưỡi nhanh hơn mọc tay chân nữa.”
Cậu tiếp tục liếm trứng trong khi giải thích hết sức nghiêm túc. Trông hệt như một chú ong thợ.
Nhân tiện, Quinn đang ở cạnh, tiếp tục đẻ trứng từ bụng ong lộ ra ở eo. Dù vẫn chăm sóc trứng đàng hoàng, nhưng Vandalieu làm luôn cả việc đó như một ong thợ, nên cô cũng chẳng cần làm gì nhiều.
“Bocchan giờ thành cha mẹ chăm con rồi ha… mà bỏ chuyện đó qua một bên, chúng tôi hiểu vì sao cái lưỡi lại hữu dụng, nhưng vẫn không thể dùng đâu” Rita nói.
“Làm ơn đừng liếm mặt đối thủ nữa. Lần đó chỉ liếm má Oniwaka-san thôi mà Yura-san đã làm ầm lên rồi đấy!” – Saria tiếp lời.
Có vẻ như Yura không chỉ đơn thuần là thân thiết.
Cô ấy đúng là đã trở thành bạn, nhưng đồng thời cũng là người cực kỳ khó thương lượng.
“Danna-sama, Darcia-sama không phải chê là hèn hay làm mất uy danh vì dùng lưỡi. Chỉ là… ngài dùng không đúng người, và… liếm vào mặt…” – Bellmond nói với vẻ ám chỉ.
Nghe vậy, Vandalieu cũng bắt đầu thấy có gì đó sai sai.
Đúng là dùng lưỡi tấn công vào mặt hơi bất tiện thật. Lỡ mà trúng môi thì chẳng khác nào… hôn, dù bản thân không hề có ý đó.
Một tiểu thư danh giá như Oniwaka lại bị liếm má ngay chỗ công cộng. Việc Yura dùng chuyện đó để mặc cả cũng không có gì lạ.
“Lúc đó con nghĩ giống như đấm hay đá thôi, nhưng giờ mẹ nói thì… chắc đúng là có vấn đề thật” Vandalieu gãi đầu nói.
Oniwaka thì có vẻ chẳng để tâm, nhưng cậu vẫn thấy hơi có lỗi. Cậu quyết định sẽ xin lỗi sau.
“Không đâu, Bệ Hạ. Mà xin lỗi có khi còn làm mọi chuyện rối hơn ấy. Yura-san thì cứ tỏ ra hớn hở khi nhắc đến việc ‘hiến dâng’ Oniwaka-san nữa” công chúa Levia xen vào.
“Cô ấy còn bảo đây là vì tương lai phồn vinh của hai nước, nhất định phải thành, và đề nghị chọn ngày để bàn bạc nghiêm túc luôn” Orbia nói.
Nghe hai người nói vậy, xem ra Yura cũng chẳng giận gì. Nhưng Vandalieu lại rơi vào bối rối: tại sao cô ấy lại “hiến” con mình?
Rồi cậu sực tỉnh.
“… Chẳng lẽ… Oniwaka là con gái?”
“… Vậy là con không nhận ra à” Darcia thở dài.
“Danna-sama, ‘Oniwaka’ vốn là tên gọi thời thơ ấu có tính lịch sử, dùng cho con trưởng của vua Kijin” Bellmond giải thích. “Tên này xuất hiện trong ghi chép của dũng giả Hillwillow. Có vẻ tổ tiên tộc Kijin nghĩ đây là tên một Oni nổi danh, nên lấy đặt cho con mình.”
“Còn tên thật của cô ấy là Yuuma” Saria nói thêm.
Cuối cùng, Vandalieu cũng nhận ra mình đã nhầm từ đầu đến cuối.
“Mà thật ra thì cũng khó nhận ra lắm” Rita nói. “Giọng cô ấy cao mà khàn, suốt ngày mặc giáp. Chúng tôi cũng không biết cho đến khi Yura-san kể trong buổi tiệc.”
“Tính cách thì như con trai, mê cơ bắp nữa. Mặt thì đúng là con gái thật, nhưng nhiều đặc điểm nam quá nên ai mà nhận ra được” Orbia nói.
Dù Rita và Orbia ra sức bênh vực, Vandalieu vẫn cảm thấy hơi quá tải.
“Trong bữa tiệc, ta còn hỏi cô ấy thích kiểu con gái nào, cô ấy bảo thích người cơ bắp hơn mình, lúc đó đã thấy lạ rồi… ai ngờ lại là jou-chan, không phải thằng nhóc” Borkus lẩm bẩm.
“Không, rõ ràng là một công chúa tomboy chính hiệu” Sam nói. “Vậy giờ Bocchan định làm gì?”
“… Giờ mà đổi cách cư xử thì kỳ lắm, nên ta vẫn sẽ xem cô ấy là người đồng điệu như trước giờ thôi” Vandalieu đáp. “Nhưng nếu phải đấu ở các quốc gia khác, ta sẽ không dùng lưỡi vào vùng trên cổ nữa.”
“Ooohn?” – Knochen rên lên.
“Jyuuh, xã hội loài người đúng là phiền toái” Bone Man thở dài. “Chỉ vì có miệng với lưỡi mà sinh đủ chuyện.”
“Mà liếm nhau thì ấm áp dễ chịu biết bao” Vandalieu buột miệng.
Có vẻ như quan điểm của Knochen và Bone Man hoàn toàn khác người sống – họ không tài nào hiểu nổi vì sao chuyện đó lại rắc rối như vậy.
Quốc gia kế tiếp là quốc gia Harpy. Và tại đó, Vandalieu nhận được vô số lời thách đấu.
Nhưng không phải vì họ nghi ngờ cậu như Oniwaka và các Kijin khác, mà vì đây là “cơ hội hiếm có” – ai cũng coi đó là một sự kiện và hào hứng thách đấu.
Tuy nhiên, nội dung thách đấu thì không phải chiến đấu.
“Vào vị trí… bắt đầu!” – công chúa Levia hô hiệu lệnh.
Theo tín hiệu của cô, Vandalieu và đám Harpy hệ mặt đất bắt đầu… chạy thi!
“Ta không bay được, nhưng trên mặt đất thì không thua đâu!”
Đám Harpy hệ mặt đất là những người có thân hình to lớn và đôi cánh ngắn – thuộc loại giống các loài chim không biết bay như đà điểu, đà điểu châu Úc hay moa.
Dù không bay được, nhưng sức chạy của đôi chân họ chẳng hề thua kém tộc Centaur hay Arachne.
“Chỉ thua một trận là đủ rồi đó!” – Vandalieu hét lên.
Cậu chạy bằng cả bốn chi, móng vuốt cày xới đất, không hề kém cạnh lũ Harpy chút nào.
“Đủ rồi, nhưng mà…”
Tuy vậy, về tốc độ thực tế thì cậu vẫn bị bỏ lại. Có vẻ ngay cả kỹ thuật chạy bốn chân bí truyền của Ghoul cũng không địch nổi đám Harpy hệ mặt đất.
Bầy Harpy hệ đất vừa vượt qua vạch đích vừa reo hò phấn khích, dáng hình thoăn thoắt của họ nhanh chóng khuất dạng trong tầm mắt.
“Thắng rồi nhé!”
“Yeah~ Hoàng đế là người về chót luôn!”
“… Hóa ra tốc độ không nằm ở số chân, mà ở cơ bắp” Vandalieu lẩm bẩm, tiếp tục chạy thêm vài bước nữa dù đã về cuối lần thứ hai. Trong lòng cậu trào lên một cảm giác kính nể đối với đôi chân thon gọn nhưng mạnh mẽ của đám Harpy hệ đất.
“Bệ hạ, thứ mọc ra từ vai ngài là tay, không phải chân trước đâu ạ. Ngài quên rồi sao?” Công chúa Levia nghiêng đầu hỏi, vẫn đi cạnh cậu từ vạch xuất phát.
“Vậy là đây là thất bại thứ hai của Danna-sama rồi” Bellmond nói, vừa ghi chú lại điều đó một cách nghiêm túc.
“Đừng buồn, Vandalieu. Hai trò vừa rồi đâu phải sở trường của con. Với lại, quan trọng là con đã cố gắng hết sức mà, hơn thua không phải lúc nào cũng là tất cả” Darcia lên tiếng động viên con trai.
Nhân tiện, thất bại đầu tiên là trong cuộc thi nhảy với các Harpy có bộ lông màu sắc sặc sỡ. Dĩ nhiên, cậu bị đánh bại hoàn toàn.
“Nhưng nếu cậu thắng cuộc thi nhảy, chắc sẽ có khối Harpy kéo về Talosheim luôn đấy” Saria thì thầm.
“Vậy thua cũng chưa chắc là điều xấu đâu” Rita đáp nhỏ lại.
Darcia đứng giữa hai người họ, gật đầu đồng tình. “Mẹ không phản đối hôn nhân chính trị, nhưng mẹ vẫn mong con có thể ở bên người mình thực sự hợp.”
Đó là mẫu quan hệ mà Darcia hy vọng con trai mình sẽ xây dựng với phái nữ.
Vandalieu không phải mạo hiểm giả, cũng không phải quý tộc bình thường—cậu là một vị vua, và sắp chính thức trở thành hoàng đế. Dẫu vậy, cậu vẫn được rất nhiều người yêu mến, bất kể thân phận.
Lý do nằm ở kỹ năng 【 Cám dỗ: Hắc quỷ đạo 】, tiến hóa từ 【 Hấp dẫn tử tính 】—một loại kỹ năng quyến rũ có hiệu lực với Undead, một số chủng tộc thuộc hệ Vida như Ghoul và Vampire, quái vật hệ côn trùng, thực vật và cả một số con người. Tác dụng và phạm vi ảnh hưởng của nó thậm chí còn mạnh hơn trước kia… và vẫn đang tiếp tục gia tăng.
Thế nên, việc ngày càng có nhiều người tụ họp quanh Vandalieu là điều không thể tránh khỏi, và hiển nhiên, phân nửa trong số đó sẽ là nữ giới.
Nếu Vandalieu cảm thấy phiền, cậu chỉ còn cách nhốt mình trong phòng mà thôi.
Vì thế, Darcia cùng vài người khác đã bí mật bàn bạc với các nam nhân, và đi đến kết luận rằng nên “chọn lọc” người ở cạnh cậu, thay vì cố “hạn chế” họ.
… Bởi nếu cứ để mặc như thế, người đến với cậu sẽ ngày một nhiều hơn.
“Oniwaka-sama có vẻ rất hợp với cậu chủ đấy” Sam góp lời.
Các con gái của ông cũng không tỏ vẻ phản đối.
“Cha à, vấn đề là chi tiết đó. Nếu cha mẹ tự quyết nhưng giữa hai người không có tình cảm, thì khó mà bền được!” Saria bày tỏ quan điểm.
“Chị em mình đâu phản đối gì. Chỉ là… chắc nên quan sát thêm một thời gian đã” Rita nói.
Họ đang bàn về chuyện hôn nhân giữa hoàng đế và con gái cả của một quốc gia sẽ sáp nhập, nhưng tại khu vực trong Dãy Núi Biên Giới, nơi các giá trị của chủng tộc Vida được đề cao, hôn nhân chính trị gượng ép, bỏ qua cảm xúc đôi bên, là điều cấm kỵ. Rốt cuộc thì, nữ thần mà họ tôn thờ là thần của sự sống và tình yêu.
“Còn con bé Oniwaka đó… không, jou-chan ấy, tôi không nghĩ nó thích nhóc nhà mình theo kiểu đó đâu” Borkus nhận xét.
“Phải đấy. Hai đứa trông như cặp bạn nhóc lắm trò hơn là gì khác. Tôi chẳng thấy chút cảm xúc nào gọi là ‘cảm nắng’ cả…” Kimberley, người từng cùng họ đánh dẹp hang ổ Ogres, cũng góp ý.
Thực tế, cách Oniwaka cư xử với Vandalieu đúng là kiểu “bạn chơi cùng lứa” như họ mô tả.
Và gu của cô bé là những người cơ bắp hơn mình. Dù có cộng cả cơ bắp ở cái lưỡi vào thì Vandalieu cũng không đạt tiêu chuẩn đó.
“Mùa yêu đương của cô bé vẫn còn xa lắm” Bone Man nhận xét đầy chững chạc. “Dù giữa cô bé và chủ nhân chúng ta có xảy ra chuyện gì, thần nghĩ chúng ta nên quan sát thêm.”
“Oooohn.” Bone Man và Knochen, hai kẻ mang bản chất nửa người nửa thú, đã chính thức khép lại đề tài Oniwaka.
“Nhưng mà, Darcia-sama này. Dù chúng ta quyết định ‘chọn lọc’ người ở cạnh Danna-sama, nhưng tiêu chí cụ thể là gì vậy?” Bellmond hỏi, nhận ra đến giờ vẫn chưa ai đặt ra tiêu chuẩn rõ ràng nào ngoài việc “hợp tính với Vandalieu”.
Cha mẹ thường có tiêu chuẩn riêng cho người yêu của con cái, nên cô nghĩ Darcia hẳn cũng thế.
“Ừm…” Darcia đặt tay lên má, ra chiều suy nghĩ.
Có thể trước đây bà từng nói ra quan điểm của mình với Vandalieu, nhưng gần đây bà chẳng còn bận tâm nữa. Với lại, những chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng chẳng đọng lại lâu trong trí nhớ—dù sao bà cũng chỉ là một linh hồn yếu ớt.
Và rồi, sau một hồi ngẫm nghĩ… bà nhận ra chẳng có tiêu chí nào rõ ràng trong đầu cả.
“Phải làm sao đây… Có lẽ mẹ không có tư cách để can thiệp vào chuyện tình cảm của Vandalieu chăng” bà nói, ánh mắt thoáng hoang mang.
Khi nghĩ lại quá khứ, đó cũng là cảm giác thật sự trong lòng Darcia.
Bà từng rời khỏi khu rừng quê hương để yêu một người đàn ông bí ẩn ở thị trấn loài người. Dù đã biết Valen là một Vampire hạ cấp thuộc tổ chức tôn thờ ác thần, bà vẫn tiếp tục yêu ông. Và rồi bà đã hạ sinh một đứa trẻ.
Theo quan điểm của một Dark Elf bình thường, bà quả thực là một đứa con bất hiếu.
Bellmond luống cuống, định tìm lời an ủi Darcia đang bối rối… thì chính cô cũng chợt nhận ra một điều.
“Giờ nghĩ lại, tôi chưa từng có mối quan hệ nam nữ nào đúng nghĩa. À, bị tấn công thì có…” cô nói.
Bellmond từng bị trục xuất khỏi quê nhà vì dòng máu Lamia—thể hiện rõ ở đôi đồng tử và cái lưỡi. Sau đó, khi vẫn còn là thiếu nữ, cô bị loài người tấn công rồi được bọn Vampire đưa về. Và suốt mười ngàn năm tiếp theo, cô chỉ lặng lẽ canh giữ nơi ẩn thân bên hồ ngầm của chủ nhân.
Cô từng bị tổn thương, nhưng chưa bao giờ biết đến tình cảm đôi lứa.
“Còn tôi thì… bị người yêu lừa rồi giết, nên không thể tự nhận là có mắt chọn người được” Orbia lên tiếng.
“Tôi còn chưa kịp đính hôn nữa là” Công chúa Levia thở dài.
“… Ở kiếp trước, tôi từng một lần với một chú ong đực” Quinn lặng lẽ nói.
“Chị em tụi này thì khỏi cần nói ha” Rita cười khổ. “Nghĩa là tụi mình đều bị loại?”
“Người từng có tương tác đúng nghĩa với người khác giới… Ghouls thì không tính được rồi… À, đúng rồi! Khi quay về, hỏi thử Fester-san và Lina-san xem! Rồi cả Jack và Hitomi-san trong Legion nữa!” Rita đề xuất.
“Không, bình tĩnh lại chút đã” Công chúa Levia ngăn lại. “Rita, đâu cần hấp tấp thế.”
“Đúng đó, đừng vội. Mà… đang nói gì vậy?” Vandalieu hỏi, vừa cưỡi trên lưng một Harpy hệ đất quay lại.
“Bọn em mang hoàng đế trả về đây!” Harpy reo lên.
Thế là buổi thảo luận đành phải kết thúc tại đây.
Cuộc thi thứ ba ở quốc gia Harpy là màn biểu diễn bay nhào lộn. Vandalieu tuy có thể tạo cánh bằng linh thể của mình để biến thành một dạng chim kỳ quái, nhưng đôi cánh đó vốn chuyên dùng để chở người. Vì vậy, ai nấy đều nghĩ rằng cậu khó mà vượt qua nổi sự nhanh nhẹn và linh hoạt của đám Harpy.
Thế nhưng, trái với mọi dự đoán, Vandalieu khéo léo bay vút lên không trung bằng đôi cánh của bầy Cemetery Bees đang thi triển kỹ năng 【 Ràng buộc nhóm 】, mọc ra từ sau lưng cậu.
“Xoay ba vòng giữa không trung~”
Bzz-bzz-bzz.
“Giỏi thật đấy, nhưng... có gì đó sai sai?!”
Một Harpy bật thốt lên, hoang mang.
Tuy nhiên, vì luật không cấm việc sử dụng cánh hay phép thuật hệ vô thuộc tính và phong thuộc tính, nên Vandalieu nhẹ nhàng giành lấy chiến thắng đầu tiên.
Tiếp theo là thử thách tại quốc gia của Centaur. Vì đây là một chủng tộc có nửa thân dưới là ngựa, nên vòng thi đầu tiên chính là... chạy đua.
Mà đúng hơn là vượt chướng ngại vật.
“Chúng ta là tộc nhân sinh ra với nửa thân dưới là ngựa! Bởi vậy, nếu không thể điều khiển cơ thể mình còn khéo léo hơn cả loài người, thì chẳng thể sống sót trong vùng đất khắc nghiệt bên trong dãy núi Biên Giới! Đó là lý do thử thách này tồn tại. Giống như các Harpy, chúng ta sẽ nghênh đón ngài, tân hoàng đế!”
Người cất lời hùng hồn ấy là quốc vương Sylvari của tộc Centaur, một Centaur có bộ lông vũ và hình xăm khiến người ta liên tưởng đến các thổ dân châu Mỹ.
Vandalieu nhìn qua đường đua được chỉ định, rồi nghiêng đầu.
“… Ta thấy thử thách này có vẻ còn dễ hơn cả đua ngựa bình thường nữa. Các người thật sự ổn với điều này sao?”
Trên đường đua là ba bức tường để kiểm tra khả năng bật nhảy, cầu thăng bằng kiểm tra sự ổn định, đoạn đường dốc kiểm tra sức chân, và một vòng lửa—có vẻ dùng để thử thách độ dẻo dai và dũng khí.
Ngoài bức tường và đoạn đường dốc, tất cả các chướng ngại còn lại đều được thiết kế theo kích thước Centaur, khiến người bình thường gần như không thể vượt qua.
Cũng vì vậy mà hầu hết thử thách lại trở nên bất lợi cho chính các Centaur.
Đó là lý do Vandalieu phải xác nhận lại cho chắc.
“Không sao cả” Sylvari nói chắc nịch, khoanh tay gật đầu. “Đây vốn là đường đua chúng ta dùng cho các lễ hội, nên dĩ nhiên độ khó hoàn toàn phù hợp với chúng ta. Vì ngài chỉ dùng hai chân, nên sẽ không có ưu thế gì đâu… À mà, đôi lúc ngài lại dùng bốn, hoặc thậm chí tám chân cơ mà.”
Lông mày rậm nam tính của ông khẽ chau lại. “Theo lời đồn, ngài còn có thể dùng đến mười hai chân cơ đấy. Lẽ nào… không dùng ưu thế đó ngài vẫn thắng dễ dàng? Thật ra là… bọn trẻ đang xem, nên ta không muốn để mất hình tượng. Ta không xin ngài buông tay nhường thắng đâu, nhưng… có thể giúp ta giữ thể diện một chút chứ?”
Ông thì thầm như thể đề nghị một trận đấu... đã sắp xếp kết quả.
Ánh mắt ông lướt qua đám trẻ Centaur và Harpy đang đứng xem cùng các tộc nhân khác. Trong số đó, nổi bật là một bé gái ánh mắt đầy khí chất, nửa thân dưới là ngựa đen.
Tiện thể nói thêm, Sylvari hiện đang sống kiểu “hôn nhân xa” với nữ hoàng của quốc gia Harpy.
“Dạo gần đây ta với con gái không hợp nhau lắm… Làm ơn” ông nói thêm, giọng nhuốm vẻ bất an vì số lượng chân.
“Ta sẽ không dùng các mảnh của Ma Vương đâu, chỉ chạy bằng bốn chân thôi” Vandalieu cam đoan.
“Ồ, vậy thì tốt quá! Vậy thì chúng ta sẽ có một trận đấu công bằng, Hoàng đế!” Sylvari lập tức lấy lại phong thái hiên ngang.
Ông định đặt tay lên vai Vandalieu… nhưng chênh lệch chiều cao khiến ông chỉ có thể vỗ đầu cậu hai cái.
Đối thoại với Sylvari khiến Vandalieu nhớ đến Privel. Không biết cô ấy giờ đang cày ải Dungeon nào nhỉ?
“… Nhân tiện, ta từng nói ở quốc gia Harpy rồi, nhưng cái mọc từ vai Danna-sama là tay, không phải chân trước đâu” Bellmond nhắc nhở khi thấy tâm trí cậu dần trôi đi nơi khác.
Kết quả, dù đã cố gắng hết sức, Vandalieu vẫn bị vua Sylvari đánh bại nhờ thực lực thật sự.
“Giờ thì, Hoàng đế, xin hãy thực hiện nghĩa vụ của kẻ bại trận mà ta đã giải thích trước đó. Chỉ là nghi thức thôi, ngài chỉ cần chạm vào ta bằng bàn chải là được” quốc vương Sylvari nói.
Luật thi đấu quy định rằng người thua sẽ phải khen ngợi và chải lông cho người thắng.
“Không sao, ta sẽ làm thật lễ độ” Vandalieu đáp, rồi lấy ra cây bàn chải làm từ lông Ma Vương, do chính Tarea chế tác với độ tinh xảo 100%.
Kết quả: Quốc vương Sylvari không trụ nổi quá mười phút.
Những Centaur khác cũng lần lượt gục ngã sau khi chứng kiến cảnh đó.
“Ghê thật. Em cứ nghĩ chỉ Bellmond-san là nhạy cảm bất thường thôi chứ” Orbia lẩm bẩm.
“Giờ thì hiểu rồi chứ” Bellmond điềm tĩnh đáp. “Ta không hề nhạy cảm quá mức, cũng chẳng yếu đuối trong việc kiềm chế bản thân đâu.”
“Cũng có thể vì bàn chải do Tarea làm, cộng với việc lông Ma Vương bản thân đã có sức mạnh nữa…” Darcia suy đoán.
“Jyuuh… Ma Vương rốt cuộc là thứ quái gì vậy trời?” Bone Man rùng mình nói.
“Không, ta mới là người nên hỏi đó. Đây là lần đầu tiên Tarea bị yêu cầu làm bàn chải từ lông Ma Vương, mà cũng là lần đầu thằng nhóc dùng nó để chải cho ai” Borkus thêm vào.
“À, nhân tiện, ta cũng có dùng massage bằng 【 Thể linh hồn 】 đấy,” Vandalieu thản nhiên bổ sung. “Vùng kết nối giữa thân trên và thân dưới của Centaur thường hay bị cứng cơ.”
“Nói ngắn gọn là phần hông. Họ có vẻ sẽ hợp với Tarea-san đấy” Rita nói.
“Bàn về đau lưng à? Câu chuyện này nghe giống mấy ông bà già ghê” Saria bật cười.
“Hai cô kia, chuyện này là vấn đề chung của những tộc như Scylla hay Arachne có thân trên và dưới khác biệt, đừng cười người ta” Orbia nhắc nhở. “Mà giờ ta là Hồn thể rồi, nên cũng chẳng còn liên quan nữa.”
Thế là các chiến binh tinh nhuệ nhất cùng gia đình quốc vương của quốc gia Centaur đều lần lượt thất bại, dẫn đến việc Vandalieu được công nhận thắng mặc định ở các thử thách còn lại.
“À, bọn ta không cần đấu với ngài đâu. Chúng ta công nhận ngài là hoàng đế rồi.”
Đó là lời từ chối thách đấu của quốc gia Lamia.
“Sao vậy?” Vandalieu hỏi, có chút thất vọng vì thật lòng đã mong đợi.
Nữ hoàng Tanato cùng các Lamia khác giải thích.
“Chúng tôi tin rằng nhân cách của ngài đủ xứng đáng để trở thành hoàng đế, không cần thử thách.”
“Các thử thách của chúng tôi xoay quanh phép thuật, ca hát và biểu diễn nhạc cụ. Kết quả đã rõ ràng từ trước rồi, đúng không?”
“Mà thật ra, danh tiếng của ngài ở đất nước chúng tôi cũng khá tốt nữa, nên thấy không cần thiết.”
Việc thách đấu với hoàng đế không chỉ để kiểm tra sức mạnh, mà còn là bài kiểm tra phẩm chất.
Xem hoàng đế có chấp nhận thử thách, có tuân thủ luật lệ từng quốc gia, có nổi giận với những yêu cầu hợp lý hay không, và có tôn trọng quốc gia ngay cả khi thua cuộc… Chính những điều đó mới là cốt lõi của thử thách.
“Ừ thì, ta cũng đoán ra từ lúc ở quốc gia Harpy rồi” Vandalieu gật đầu.
Từ trước đến nay, các đời hoàng đế đều xuất thân từ đế quốc Noble Orc. Không dễ tưởng tượng cảnh họ thi thố bay lượn, đua chạy cùng Harpy hay Centaur.
Ngay cả Budarion, hoàng tử Orc đáng lẽ đã trải qua các thử thách này, Vandalieu cũng chẳng hình dung được cảnh anh ta chạy như bay hay xoay vòng qua vòng lửa. Có khi không lọt được qua vòng lửa ấy chứ.
Vì vậy, cậu đã nghi rằng ý nghĩa thực sự nằm ngoài cuộc thi.
“Ể?! Ngài nhận ra rồi á?! Vậy mấy vụ thi cử vừa rồi chỉ là diễn thôi sao?!”
Một Lamia ngạc nhiên thốt lên.
“Không, ta chỉ đoán thôi. Với lại, mấy trận đấu đó cũng vui mà, nên ta vẫn tham gia một cách nghiêm túc” Vandalieu đáp.
“Ồ, vậy thì tốt rồi.”
Có vẻ, các Lamia đã theo dõi hành trình của Vandalieu tại quốc gia Harpy và Centaur, rồi quyết định công nhận cậu làm hoàng đế.
Và như họ nói, nếu thi theo nội dung đặc trưng của Lamia, thì Vandalieu sẽ chỉ thắng một, thua hai là chắc.
“Ngài cũng nổi tiếng về việc chăm sóc trứng đấy. Mà hình như ngài còn sở hữu một con Orochi truyền thuyết nữa. Lần sau ghé thăm, nhớ mang theo nhé.”
“Orochi?” Vandalieu nghiêng đầu.
Chuyện cậu giỏi chăm sóc trứng không cần giải thích thêm—cậu vẫn thường tự nguyện giúp các Cemetery Bees chăm sóc trứng mà Quinn đẻ ra.
Vì Harpy và Lamia đều là loài đẻ trứng, nên họ rất coi trọng việc hoàng đế có biết chăm sóc con cái hay không.
Còn chuyện Orochi thì sao?
Hẳn là trong các ghi chép của dũng sĩ năm xưa cũng có truyền thuyết về rắn tám đầu, giống như có bushi và ninja vậy. Vandalieu đoán có thể do hiểu nhầm mà Lamia thần thánh hóa sinh vật đó.
“À, Yamata” cậu lẩm bẩm, rồi nhớ ra con Hydra Zombie Yamata—với chín chiếc đầu thay bằng thân trên của chín mỹ nữ thuộc các chủng tộc khác nhau.
“Đúng, đúng rồi! Dù là Zombie nhưng vẫn là Orochi mà! Một trong các nữ hoàng đời trước của bọn tôi từng tiến hóa lên Rank thành Echidna, nhưng chưa ai từng thành Yamata-no-Orochi cả, nên mọi người mới chú ý đến cô ấy.”
Có vẻ tin tức về Yamata đã được lan truyền tới quốc gia Lamia.
Và thế là, ngày hôm sau khi hoàn tất chuyến thăm ba quốc gia Harpy, Centaur và Lamia, Vandalieu tiếp tục hành trình đến ba quốc gia cuối cùng trước khi tiến về nơi an nghỉ của Vida—Drakonid, Merfolk và Dark Elf.
-----------------------------------
Giải thích thêm về danh hiệu: Oni Emperor
Một danh hiệu do Garess—Thần Chiến Binh—cùng các Quyến thần và anh linh của ngài nghĩ ra. Họ đã ban danh hiệu này cho Vandalieu nhằm thắt chặt mối liên kết giữa đôi bên. Tất nhiên, từ trước đến nay chưa từng có ai sở hữu danh hiệu này.
Danh hiệu này tăng cường sức lôi cuốn (charisma) đối với quái vật và những chủng tộc có từ “Oni” trong danh hiệu của họ. Ngoài ra, tuy nằm ngoài dự tính của Garess và các linh hồn hộ thể, nó cũng gia tăng toàn diện hiệu quả của kỹ năng 【 Dẫn lối: Hắc quỷ đạo 】 đối với Undead.
*Chú thích: Chữ “Ki” (鬼) trong “Kijin” có nghĩa là “Oni” (quỷ).
-----------------------------------------
Giải thích thêm về chủng tộc Quái vật:Harpies
(Trích từ ghi chép của xã hội loài người)
Một chủng tộc do Vida tạo ra, sở hữu đôi cánh và móng vuốt chim thay cho tay chân.
Họ được xem là một trong những chủng tộc ra đời từ sự kết hợp giữa Vida và quái vật. Tuy nhiên, có một giả thuyết cho rằng Harpy là hậu duệ của Vida và một trong các vương thú (beast-king), tương tự như chủng tộc Thú Nhân. Thế nhưng, do vương thú loài chim khi ấy đã bị một tà thần nguyền rủa, nên thay vì sinh ra Thú Nhân hệ chim, kết quả lại là tộc Harpy.
Dẫu vậy, lý thuyết này chỉ được tin bởi các tín đồ của Vida và chính bản thân tộc Harpy, ngoài ra gần như không có ai ủng hộ.
Tộc Harpy là một chủng tộc đơn giới tính, chỉ có nữ. Họ nở từ trứng và trưởng thành sau khoảng mười năm. Tuổi thọ trung bình khoảng một trăm năm.
Hiện có ba phân loại chính: Harpy thông thường, Harpy săn mồi và Harpy mặt đất. Harpy thông thường và Harpy mặt đất có Rank cơ bản là 3, trong khi Harpy săn mồi có Rank cơ bản là 4.


3 Bình luận
Tfnc