• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 08: Chinh phục Thử thách của Zakkart

Chương 158: Nỗi niềm khó nói của Perseus

3 Bình luận - Độ dài: 6,541 từ - Cập nhật:

Vandalieu và tổ đội đã được đón tiếp nồng hậu sau khi cậu được các Kijin công nhận là hoàng đế. Những kẻ tỏ ra nghi ngờ Vandalieu chỉ còn lại Oniwaka và nhóm Lục Giác Chiến Ma – trừ Gankaku, phần lớn các Kijin dường như đã có thiện cảm với cậu từ đầu.

Tổ tiên của tộc Kijin vốn là con của Vida – Nữ thần sự sống và tình yêu – và Zantark – Thần chiến tranh của lửa và hủy diệt. Vị tổ tiên ấy cũng chính là anh em song sinh với tổ tiên của tộc Majin.

Vì thế, tổ tiên của các Kijin được xem là anh hoặc chị của tổ tiên tộc Vampire và Ghoul – những chủng tộc ra đời sau. Với họ, Majin là anh chị, còn Vampire và Ghoul là em trai, em gái thân thiết. Đó cũng là một trong những lý do khiến Godwin được các Kijin kính trọng đến thế.

Vandalieu, một bán Vampire và là Vua Ghoul, đối với các Kijin cũng chẳng khác gì người thân ruột thịt.

Ngày đầu tiên chỉ là yến tiệc chào mừng. Sau đó, khi Quốc vương Tenma đã say khướt nằm lăn ra ngủ, các cuộc trao đổi chính sự được tiến hành với hoàng hậu Yura và các phi tần của ông.

Ở đất nước của những kẻ cuồng sức mạnh và thường xuyên hóa cuồng chiến, phụ nữ lại thường đảm nhận vai trò hành chính – một điều có phần bất ngờ.

“Thần thật lòng muốn người đó cùng với Oniwaka học hỏi đôi chút từ Ngài Hoàng đế” Yura thở dài, ánh mắt bất lực. “Oniwaka đến giờ vẫn bị gọi bằng tên hồi bé… Thần không biết đến bao giờ nó mới chịu lớn nữa.”

Ở quốc gia Kijin, người ta sẽ dùng tên thời thơ ấu thay vì tên thật cho đến khi được công nhận là trưởng thành. Cái tên "Oniwaka" chính là tên như vậy, còn tên thật thì chưa ai được biết.

Muốn được công nhận là người trưởng thành, một Kijin phải tự mình tiêu diệt ít nhất một con quái vật trong các mê cung cấp B quanh đất nước.

Ngay cả những con yếu nhất ở tầng nông của Dungeon cấp B cũng đã thuộc Rank 6. Trong khi đó, các Kijin bình thường chỉ khởi điểm ở Rank 4. Với họ, đây thực sự là một thử thách gian nan.

“Vậy… có nghĩa là có các Kijin không thể trưởng thành sao?” Công chúa Levia thắc mắc.

Dẫu là tộc chiến đấu, thì trong số họ chắc chắn vẫn có những người yếu hơn. Không thể mong chờ cả dân tộc đều cường tráng đồng đều.

“Ừm, cũng có đấy.” Một phi tần của Quốc vương Tenma trả lời. “Những người đó thường chọn rời khỏi đất nước. Nếu họ cứ ở lại trong khi bản thân yếu kém, lỡ như có đại họa quái vật xảy ra thì không chắc họ sẽ sống nổi.”

“Còn khi sang các quốc gia khác… ngoại trừ vương quốc Noble Orc, quốc gia Drakonid và Majin quốc, thì họ vẫn có thể đóng vai trò chiến binh và được đón nhận như huynh đệ,” một phi tần khác nói tiếp.

Một khi có biến, kẻ không thể tự vệ sẽ kéo cả những người xung quanh xuống hố. Vì thế, lựa chọn rời đi là điều cần thiết.

“Khó ghê. Nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng còn cách nào khác. Quái vật quanh đây trông cũng dữ dằn lắm mà” Orbia vừa bay lơ lửng vừa gật gù.

“Vậy… chẳng lẽ mấy vị cũng vậy luôn sao?” Kimberley tròn mắt nhìn Yura và các phi tần.

Nếu đúng như họ nói, thì những người phụ nữ kia đều có đủ sức một mình hạ gục quái vật Rank 6. Thế nên phản ứng của Kimberley cũng dễ hiểu.

Tổng dân số của Kijin quốc khoảng mười ngàn người. Trừ phụ nữ mang thai và trẻ nhỏ, gần như ai trong số họ cũng đều là chiến binh có thể cầm vũ khí ra trận.

“Nếu chiến tranh xảy ra, chẳng phải Đế quốc Amid sẽ thua thảm sao…? Mà, cảm giác này cũng tương tự với vương quốc Noble Orc hay Majin quốc” Kimberley lẩm bẩm.

“Không, không thể đơn giản như vậy được. Kết quả một cuộc chiến đâu chỉ phụ thuộc vào sức mạnh. Bài học từ trận chiến với quân của Bugitas vẫn còn nguyên giá trị” Bellmond bình tĩnh đáp.

Đúng là nếu đụng độ, Kijin quốc sẽ không thể bị đánh bại dễ dàng. Vì họ còn trách nhiệm trông nom các mê cung quanh vùng nên không thể dốc toàn lực vào chiến tranh. Hơn nữa, họ cũng thiếu kiến thức và công nghệ cần thiết để tham chiến quy mô lớn—như duy trì hậu cần hay truyền tin.

Nếu có chiến tranh thật sự xảy ra, các Kijin có thể điều hàng ngàn chiến binh, đè bẹp các chư hầu của Đế quốc trong thời gian đầu. Nhưng rồi do thiếu hậu cần và hệ thống truyền tin, họ sẽ bị quân Đế quốc phản kích—nhất là khi bên kia còn có Thập Ngũ Phá Tà Kiếm và các mạo hiểm giả hạng A.

Ngược lại, Đế quốc cũng chẳng thể vượt dãy núi Biên Giới hiểm trở mà đánh ngược lại Kijin quốc. Nên cuộc chiến đó, nếu có, sẽ dừng ở thế giằng co vô nghĩa.

Đến cả các Kijin cũng khó mà vượt qua được dãy núi cao chạm trời kia, nên viễn cảnh đó chỉ là một giả định không tưởng.

“Thật vinh dự khi được đem so với Đế quốc nơi Alda là Thần tối cao” Yura nhẹ giọng nói. “Thần mong Oniwaka sẽ trưởng thành thành một chiến binh có thể góp sức khi đại chiến thật sự đến với Đế quốc, nhưng mà…”

“Không đâu, Oniwaka-san mạnh lắm đó! Ảnh vẫn còn tỉnh sau khi bị Bocchan liếm đấy chứ!” Rita lên tiếng.

“Đúng rồi! Bocchan mà muốn thì có thể liếm chết cả Rồng luôn ấy chứ!” Saria thêm vào, đầy tự hào.

“Này, này. Bocchan nói là nếu không dùng vòi của Ma Vương thì không liếm chết nổi đâu. Các con lại nói quá lên rồi” Sam xen vào, “Phải không, Bocchan?”

Còn Vandalieu thì đang… ngủ say, hay đúng hơn là nằm bất động trên đùi Tarea, được đắp đuôi Bellmond như một tấm chăn. Thỉnh thoảng cậu vẫn giật nhẹ.

“Van-sama còn ở đằng kia kìa.” Tarea chỉ về phía một nhóm Vandalieu trong suốt đang bận rộn trao đổi giấy tờ với các quan chức Kijin.

“Cách diễn đạt này đúng chưa?”

“Vâng, không vấn đề gì. Nhân tiện, từ này có nghĩa là gì vậy?”

“Chúng tôi có thể tổ chức buổi họp tiếp theo sau khi vượt qua Thử Thách của Zakkart chứ?”

“Nếu là mê cung cần khai phá giúp, thì tổ Ogres phù hợp với lịch trình của chúng tôi.”

“Còn về gia đình nhận Tarea làm khách ở trọ thì sao?”

Vandalieu không tham gia tranh luận trong buổi họp ấy, thay vào đó, cậu như một quan chức thực thụ, soạn thảo tài liệu, ghi rõ điểm chính, làm việc hiệu quả với các quan lại của Vương quốc Kijin.

Cũng có thể nói rằng… cậu bận tới mức chẳng có thời gian mà nêu ý kiến.

Lý do là cách nói của Vandalieu và nhóm cậu có chút khác biệt so với các Kijin.

Ngôn ngữ Nhật – di sản từ các Dũng giả – đã lan truyền khắp thế giới sau khi Ma Vương bị tiêu diệt. Ngay cả trong Dãy núi Biên Giới cũng vậy. Thế nhưng, sau cả trăm ngàn năm tách biệt, sự khác biệt trong khẩu ngữ là điều khó tránh.

Những khác biệt ấy chỉ như khác biệt vùng miền, không gây rắc rối trong giao tiếp hằng ngày. Nhưng khi thảo luận chính trị, chỉ một từ A bị hiểu nhầm thành B hay C là đủ gây ra hậu quả lớn.

Vì lý do đó, Vandalieu đã nhiều lần nhờ Kurt đi cùng để đảm bảo thông suốt.

“Phù, xong rồi. Cảm ơn ngài đã hợp tác” một phân thân linh thể của Vandalieu cúi đầu.

“Không, phải cảm ơn ngài mới đúng.”

“Xin lỗi, tôi thấy hơi… choáng đầu…”

Vandalieu và các quan chức Kijin cùng cúi đầu. Dù là những người lo việc hành chính, họ vẫn là chiến binh Kijin, vậy mà mặt ai nấy đều tái xanh.

Không phải vì cuộc họp quá căng thẳng tại yến tiệc đêm qua. Mà có lẽ là do họ phải nhìn chằm chằm vào một gương mặt giống hệt nhau cứ nhân bản ra như vi khuẩn đơn bào. Việc phải nghiêm túc đối diện với cảnh tượng đó… đúng là thử thách tinh thần.

“Vậy thì, xem ra yến tiệc đang đến hồi cao trào, nên… Hở? Sao thân thể mình lại nằm với Tarea và Bellmond thế kia? Nếu nhớ không lầm thì mình để nó lại cho Borkus mà?” Một phân thân của Vandalieu chợt nhận ra điều bất thường.

“À, tại Borkus uống say lăn quay ra giữa chừng rồi… dù ảnh là Undead đấy” Tarea vừa nói vừa chỉ vào chiếc bàn nơi Borkus đang nằm gục cùng với Gankaku và Kidoumaru.

“…Không có tiếng ngáy” Vandalieu lẩm bẩm.

“Ta nghĩ là hắn say do tâm trạng rồi. Uống từng ấy rượu, chắc tự thuyết phục bản thân rằng phải say thôi” Tarea nhận xét.

“À, kiểu người say vì không khí ấy mà.”

Thông thường, Undead không thể say rượu. Tuy nhiên, nếu khi còn sống từng có trải nghiệm uống đến mức bất tỉnh, thì chỉ cần nghĩ mình sẽ say cũng đủ để "say" thật sự.

“Borkus hồi còn sống cũng hay uống đến bất tỉnh nhân sự lắm…” Công chúa Levia khẽ nói, ánh mắt lạc vào miền ký ức.

“Giá như lúc còn sống bọn mình từng uống thử, có lẽ giờ sẽ hiểu cảm giác say là như thế nào” Saria lặng lẽ nói.

“Nee-san, không say rượu thì mình say máu cũng được mà!” Rita hào hứng chen vào.

“Chủng tộc bọn họ vốn đã nguy hiểm rồi, mà hai người kia coi bộ cũng chẳng kém cạnh” một Kijin lên tiếng nhận xét.

“Vandalieu, dù sau này có trưởng thành thì cũng đừng uống đến mức bất tỉnh đấy nhé” Darcia nghiêm giọng dặn dò.

“Vâng, mẹ ạ” thân xác Vandalieu ngoan ngoãn đáp lời. “Mà tiện thể... nằm thế này thoải mái thật đấy, ta ngủ luôn được không?”

“Danna-sama, nếu ngài đã quay lại cơ thể vật lý thì xin hãy đứng dậy” Bellmond nhắc.

 Kỹ năng Cường hóa thể chất (Tóc, Móng, Lưỡi, Nanh) , Tư duy song song , Vật chất hóa , Phối hợp Suy nghĩ cao tốc đã tăng cấp! 

---------------------------------------------

Cao trên bầu trời đêm, có một sinh vật đang nhìn xuống thủ đô của Khiên quốc Mirg—một trong những thành phố lớn của thế giới Lambda.

Thành phố được bao quanh bởi những bức tường kiên cố tuy giản dị, có tháp canh và các cơ sở phòng thủ. Rõ ràng đây là nơi có ưu thế lớn trong chiến tranh phòng ngự. Nhiều khả năng nơi đây còn có hệ thống dẫn nước từ nguồn ngầm.

Và sinh vật lơ lửng trên không ấy—là một khối cầu tạo thành từ hàng loạt cơ thể người bằng thịt quấn lấy nhau—chính là Legion.

“Các bức tường và nhiều công trình trong thành phố tạo thành một ma pháp trận. Khi có khẩn cấp, nó sẽ dựng nên kết giới phòng không. Tấn công chính diện e là khó.”

“Thật không? Em thấy anh làm quá đấy, Enma. Nếu đâm thẳng vào, mấy bức tường đó cũng sụp như mấy cái tượng làm bằng đường mía thôi.”

“Tượng đường thì ngon mà, đúng không?”

Vừa trao đổi mấy câu nguy hiểm như đùa như thật, họ vừa tìm kiếm tòa nhà là mục tiêu của mình.

“Baba Yaga, Jack, hai người giúp với. Nhìn mái nhà không thôi khó mà nhận ra được mục tiêu lắm.”

“Thế còn Enma?”

“Từ góc này chỉ thấy khu ổ chuột thôi. Mục tiêu của ta nằm trong khu quý tộc cấp cao cơ mà?”

“Phải hạ thấp độ cao hơn nữa!”

“Valkyrie, giữ giọng nhỏ chút đi.”

“Hmm, có khi là cái kia? Nhưng không nhìn rõ huy hiệu gia tộc thì khó chắc được.”

Vì sao Legion lại có mặt một mình trên bầu trời thủ đô của Khiên quốc Mirg—vốn là nước thù địch? Đơn giản là vì Vandalieu đã phái họ đến làm nhiệm vụ.

Là những người từng là Eighth Guidance—giáo phái tôn thờ Undead Vandalieu ở Origin—họ chẳng hề muốn xa rời cậu. Nhưng khi chính Vandalieu yêu cầu, họ không đời nào từ chối.

Bù lại, phần thưởng cho nhiệm vụ này chính là việc họ sẽ được đi cùng Vandalieu khi cậu bước vào Thử thách của Zakkart.

“Bọn mình không mang trang bị được mà. Ít nhất cũng phải có phần thưởng xứng đáng chứ…”

“Trong lúc tụi mình làm nhiệm vụ, Privel, Gizania và mấy người kia lại được tích kinh nghiệm tiếp…”

“Vì phần thưởng đó mà tụi mình mới đột nhập hoàng đô đấy. Hiện không có tình trạng khẩn, nên kết giới chưa được kích hoạt đâu.”

“Vậy để Ghost điều khiển cơ thể nhé.”

Legion sử dụng kỹ năng 【 Biến đổi kích cỡ 】, thu nhỏ thân thể đến mức một người trưởng thành có thể bế được. Rồi họ lặng lẽ rơi xuống đất.

“Cứ để tôi lo” Ghost—người đang điều khiển thân thể—lên tiếng, nhẹ nhàng hạ Legion xuống một con hẻm hoang vắng và lướt về phía mục tiêu.

Để giao một bức thư.

Sarua Legston, con trai cả của Alsard Legston—bá tước của gia tộc Legston tại Khiên quốc Mirg—là một đứa trẻ hoàn toàn bình thường.

Dù sinh hơi non và khiến gia đình lo lắng lúc đầu, cậu bé phát triển khỏe mạnh, và hiện tại đã gần tròn một tuổi.

Không có hào quang thần thánh trên đầu khi sinh, cũng chẳng ai tiên tri rằng cậu sẽ là nhân vật kiệt xuất. Không phát triển sớm, chẳng đặc biệt thông minh.

Dẫu vậy, có thể sau này cậu sẽ trở thành một quý tộc chiến binh có sức mạnh, hoặc là một viên quan quân sự tài năng.

Thế nhưng vào một đêm nọ, Sarua chứng kiến một điều không ai ngờ tới. Có lẽ là một cơ duyên một phần vạn, hoặc là định mệnh.

Đêm đó, cậu tỉnh giấc không rõ lý do và trông thấy một kẻ lạ mặt bước vào phòng—chắc chắn không phải cha mẹ hay nhũ mẫu quen thuộc.

Cánh cửa gỗ hé mở không một tiếng động, và thứ gì đó màu thịt tràn vào như nước sốt bị bóp ra khỏi tuýp.

Sarua nghe thấy vài tiếng thì thầm:

“Có đèn không?”

“Phòng trẻ con mà. Để mờ đề phòng bé khóc chứ sao.”

“Đừng nói nữa. Nhỡ nó tỉnh thì sao?”

Thứ lạ kia gom lại thành một khối cầu cỡ bằng Sarua, rồi rời đi qua cửa, chẳng hề hay biết rằng cậu bé đang trừng mắt nhìn theo.

Song, khi sáng hôm sau đến, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra. Cha mẹ và ông bà cậu không chết bất ngờ, người hầu vẫn đi lại bình thường.

Không một ai trong nhà dường như biết đến kẻ đột nhập đó ngoài Sarua. Dù hôm đó cậu khóc nhiều hơn mọi ngày, nhũ mẫu chỉ nghĩ rằng cậu bị sốt nhẹ hay không khỏe mà thôi.

Mãi đến tối, Sarua mới biết được mục đích của kẻ xâm nhập đó—và người đã phái nó đi.

Cậu vừa chợp mắt thì mở mắt ra đã thấy cha và ông nội—Alsard và Cecil—đứng trong phòng.

“Nhưng Oyaji, cha tin cái thư đó thật sao?” Alsard hỏi.

“Không tin cũng phải tin thôi. Trong đó có mấy chuyện chỉ Chezare và Kurt mới biết” Cecil đáp.

Có vẻ họ lấy lý do đến thăm cháu để nói chuyện riêng. Một căn phòng của đứa bé chưa biết nói có lẽ là nơi kín đáo nhất để bàn chuyện.

Họ tiếp tục trò chuyện, không biết rằng Sarua đã tỉnh.

“Ừ thì đúng vậy… Nhưng có thể họ bị tra tấn rồi buộc phải khai ra…”

“Không đâu. Nửa đầu thư là chữ của Chezare, nửa sau là của Kurt. Không sai được.”

“Con biết chứ. Nhưng nếu vậy, thì Bá tước Palpapek đúng là phản bội rồi còn gì—”

Sarua, dù tâm trí còn lơ mơ vì buồn ngủ, cũng chẳng mấy quan tâm đến cuộc nói chuyện mình không hiểu nổi.

Đối với cậu, những lời nói ấy chẳng khác gì tiếng ru ngủ.

“Dhampir Vandalieu… Vận mệnh của gia tộc Legston và đứa trẻ này đều phụ thuộc vào nó” Alsard nói.

Khoảnh khắc nghe thấy cái tên đó, ý thức và ký ức trong Sarua bừng tỉnh.

Vandalieu?! Phải rồi… Ta là… Samejima Yuuri, ‘Perseus’ Samejima Yuuri!

Hai lần chết ở Earth và Origin, lời đề nghị của Rodcorte tiêu diệt Amamiya Hiroto… Vandalieu. Tất cả ký ức, bản ngã cũ của cậu quay trở lại.

‘Gungnir’ Kaidou Kanata, kẻ từng gây ra bao tội ác dù là một Braver, đã bị ‘Metamorph’ Shihouin Mari giết để trả thù cho mẹ. Còn Samejima Yuuri là một trong ba người tái sinh đã bị giết trong cuộc bạo loạn sau cái chết của Kanata.

Đó chính là thân phận thật sự của Sarua Legston.

Từ một đứa trẻ hoàn toàn bình thường, Sarua giờ đây đang nhanh chóng tái cấu trúc nhận thức, ý thức và bản ngã từ tiền kiếp.

Dù lúc đầu không hiểu được lời cha và ông nội, giờ đây cậu có thể nắm bắt phần lớn nội dung.

Cộng thêm thông tin Rodcorte truyền đến, cùng với kiến thức về sự kiện trước và sau cái chết của Kaidou Kanata, cậu dần ráp nối bức tranh hiện tại.

Chẳng lẽ… mạng sống đời thứ ba này của ta… sắp kết thúc rồi sao…?

Sau khi đánh giá tình hình, cậu đi đến kết luận.

Rằng mạng sống mình đang bị đe dọa.

Samejima Yuuri… hay đúng hơn là Sarua, là một trong ba người tái sinh đã từ chối mọi liên quan đến Vandalieu, bất chấp phần thưởng mà Rodcorte đề nghị. Bởi vậy, ngay cả khi ký ức và tính cách kiếp trước trở lại, cậu vẫn không định dính dáng gì đến Vandalieu.

Cậu là quý tộc của một quốc gia xem Dhampir là quái vật, và những người mẹ sinh ra chúng là phù thủy. Thậm chí, cậu còn là trưởng nam trong gia tộc của phó chỉ huy đội viễn chinh từng được cử đi đánh Talosheim—quốc gia hiện do Vandalieu cai trị.

Ấy vậy mà hai người chú của Sarua, Chezare và Kurt, đều đã thề trung thành với Vandalieu và trở thành cận thần trọng yếu. Chezare làm vậy sau khi trở thành Undead, còn Kurt thì vẫn là người sống.

Tối hôm qua, một bức thư từ hai người chú ấy được chuyển đến. Trong thư có ghi rõ lời buộc tội rằng đám Vampire thờ ác thần đang có liên hệ với đương kim nguyên soái Thomas Palpapek, đồng thời ngỏ ý mời gia tộc Legston đào thoát sang Talosheim.

Nhiều khả năng là tên đột nhập kỳ lạ hôm trước đã mang bức thư ấy đến. Có vẻ như tầm ảnh hưởng của Vandalieu đã vượt xa những gì Sarua từng được thông báo.

Tại thời điểm này, Sarua hiểu rằng mình khó tránh khỏi việc bị kéo vào vòng xoáy có tên là Vandalieu.

Nếu cha và ông nội cậu chấp thuận lời đề nghị, gia tộc cậu sẽ trở thành ân nhân của Talosheim, còn cậu thì nghiễm nhiên trở thành cháu ruột của cận thần thân tín Vandalieu. Chẳng bao lâu, chắc chắn cậu sẽ phải gặp mặt Vandalieu. Và một khi chuyện đó xảy ra, Vandalieu sẽ nhận ra cậu là người tái sinh.

Vậy thì cậu buộc phải hành xử như một đứa trẻ bình thường, giấu đi năng lực ma thuật, không sử dụng năng lực gian lận kiểu "cheat", đồng thời bịt miệng các người tái sinh khác từng biết cậu là ai…

Vô vọng. Có thể mình chịu đựng được một hai ngày, nhưng phải sống cả đời như đang diễn một vở kịch không được phép sai sót thì chẳng thể nào. Mà ai dám chắc mấy người tái sinh kia sẽ giữ kín bí mật cho mình chứ? Không—chắc giờ đám đồng đội trong Bravers cũng đã đổi tên đổi dạng cả rồi, có khi bọn họ chẳng nhận ra…

Không! Nếu Rodcorte mà tuyên bố “Sarua Legston chính là Samejima Yuuri, người sở hữu ‘Perseus’” thì việc thay hình đổi dạng cũng chẳng có ý nghĩa gì!

Bởi vì cậu là trưởng nam trong một gia tộc quý tộc có ảnh hưởng, trực thuộc một quốc gia chư hầu của Đế quốc Amid. Dù ở thế giới này, thông tin không lan truyền nhanh như ở Origin, chỉ cần ai đó biết đầy đủ tên thật của cậu, khả năng bị lộ là rất cao.

Khoan đã. Nghe hai người lớn nói chuyện thì họ có vẻ nghiêng về phía chấp nhận đề nghị, nhưng vẫn chưa quyết định. Có khi họ từ chối cũng nên—nhưng chẳng phải đó mới là tình huống tồi tệ nhất sao?!

Nếu họ từ chối đầu quân cho Talosheim, gia tộc Legston sẽ vẫn là quý tộc thuộc quốc gia thù địch, còn có quan hệ sâu với quân đội.

Tuy vậy, khả năng Sarua phải trực tiếp đối đầu với Vandalieu vẫn rất thấp. Ít nhất cũng phải hai mươi, ba mươi năm nữa cậu mới đủ lớn để chỉ huy chiến trường… Mà rất có thể quốc gia này sẽ bị tiêu diệt trước khi điều đó kịp xảy ra.

Dù từng cử quân đánh Talosheim một lần, đến giờ quốc gia này vẫn tiếp tục đàn áp các chủng tộc của Vida, kể cả Dhampir.

Sarua nhớ rằng Khiên quốc Mirg vốn được lập ra để làm lá chắn… bảo vệ cho đế quốc. Chuyện hòa đàm với Talosheim—quốc gia do Vandalieu cai trị—là điều không tưởng.

Dù sao thì, cũng có vô số vũ khí bí mật, biết đâu đế quốc vẫn có cơ thắng Talosheim… Nhưng xét về vị trí địa lý, chính quốc gia này sẽ trở thành chiến trường.

Nếu vậy, không thể biết số phận gia tộc này sẽ ra sao, dù kết quả trận chiến có như thế nào đi nữa.

Lỡ như có dịch bệnh được thả ra, khả năng cả gia tộc bị cuốn vào và diệt vong là rất cao.

Tới nước này rồi… mình phải trốn khỏi gia đình này thôi—mà… mình chưa được một tuổi nữa.

Sarua vẫn giữ ký ức và năng lực gian lận từ kiếp trước, nhưng khác với Vandalieu được sinh ra là Dhampir, cơ thể hiện tại của cậu chỉ là một con người bình thường.

Thể chất và lượng Mana của cậu, so với Vandalieu hồi sơ sinh, là cả một khoảng cách mênh mông.

Tự mình thoát khỏi gia tộc Legston là chuyện không tưởng. Nếu chỉ muốn rời khỏi nhà thì có thể gắng gượng được, nhưng rồi cũng chỉ là chậm rãi đi đến cái chết mà thôi.

Dù có thoát ra ngoài đi nữa, thì cũng phải tầm mười lăm tuổi mới đủ sức sinh tồn ngoài xã hội. Chuyện đâu thể kéo dài đến chừng đó. Còn nơi để đi sau khi thoát thì…

Rời khỏi nhà mà vẫn ở lại Khiên quốc Mirg thì cũng vô ích. Vẫn có thể bị cuốn vào vòng xoáy chiến sự và chết bất cứ lúc nào.

Vậy nên, cậu sẽ phải chạy đến một quốc gia chư hầu khác, thật xa dãy núi Biên Giới, hoặc sang Vương quốc Orbaume ở phía Đông, hay thậm chí là vượt biển sang lục địa khác… Nhưng chẳng phương án nào đơn giản cho một đứa trẻ đang che giấu thân phận, trốn khỏi gia đình mình.

Không, nghĩ kỹ lại thì—mọi thứ đều vô nghĩa nếu Rodcorte phơi bày danh tính thật của mình ra mà! Mình phải làm gì đây… Tự sát thì… không thể. Vậy còn cách nào khác không?

Sau khi chết ở Origin, Sarua đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng trước khi được chuyển sinh sang Lambda. Cậu từng thấy việc sống một lần nữa là gánh nặng, cảm thấy chán nản với kiếp sống thứ ba.

Nhưng giờ đây, khi đã có lại một cơ thể, bản năng sinh tồn trong cậu cũng trỗi dậy—cảm xúc mà một linh hồn đơn độc như trước kia không thể có được—và cậu không còn muốn tự kết liễu mình nữa.

Nói cách khác, để sống sót, mình cần gia đình phải đào thoát sang Talosheim và bản thân phải hòa giải với Vandalieu. Cá nhân mình thì chẳng có xích mích gì với cậu ta, và chắc cậu ta cũng nghĩ vậy. Nhắc mới nhớ, không biết mấy người tái sinh khác giờ sao rồi nhỉ?

Skanda và Urer, những người đã chết cùng thời điểm với Sarua, được tái sinh ở đâu? Có ai khác chết sau họ và cũng được tái sinh không?

Cậu tò mò, nhưng nghĩ lại thì, bọn họ chẳng hề lên kế hoạch để cậu nhận được thêm thông tin từ vị thần kia. Liệu có gặp lại nhau tình cờ như ở Origin không nhỉ? …Ugh, càng nghĩ càng rối…

Nghĩ đến đây, Sarua lịm đi. Trước khi kịp kiểm tra Status, cậu lên cơn sốt mọc răng và rơi vào trạng thái mê man suốt vài ngày. Đến khi tỉnh lại, ký ức kiếp trước lại biến mất.

Cơ thể và não bộ của một đứa trẻ chưa tròn một tuổi không thể chịu nổi việc đột ngột khơi lại toàn bộ ký ức và nhân cách.

Phải mất vài tháng sau, Sarua mới hồi phục và lấy lại mọi ký ức lần nữa.

Khác với Vandalieu—người từng bị tước quyền kiểm soát thân thể ở Origin và quen với việc suy nghĩ chỉ bằng linh hồn sau khi chết và trở thành Undead—Sarua chưa có kinh nghiệm như thế.

Ngày hôm sau buổi tiệc, Vandalieu và các đồng đội quyết định chinh phục hang ổ của Ogres, một Dungeon hạng D nằm gần lãnh thổ Kijin.

Việc này nhằm tạo điều kiện để sau này Vandalieu có thể dùng kỹ năng 【 Kiến tạo mê cung 】 để dịch chuyển trở lại Dungeon này, thuận tiện quay lại tộc Kijin trong những lần viếng thăm tiếp theo, hoặc nếu có tình huống khẩn cấp xảy ra.

Việc tạo ra một mê cung nhỏ chỉ với một căn phòng bằng kỹ năng 【 Kiến tạo mê cung 】 có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng dường như việc dựng thêm một Dungeon nữa trong khu vực đã có nhiều Dungeon hiện diện là điều mà quốc gia Kijin muốn tránh.

“Nữ thần đã tạo nên dãy núi biên giới để bảo vệ tổ tiên của chúng tôi. Nghe nói cách đây cả trăm ngàn năm, những dãy núi này từng là những khối Mana nguyên chất. Dĩ nhiên, dù Mana có dồi dào đến đâu, nếu là Mana của Vida – nữ thần của sự sống và tình yêu – thì cũng không khiến đất đai biến thành Tổ quỷ” Oniwaka giải thích. “Nhưng Mana của những vị thần phụng sự bà ấy thì lại khác.”

Chỉ cần tồn tại thôi, những ác thần – kẻ khởi nguyên của lũ quái vật – cùng những sinh vật tôn thờ chúng như bọn Noble Orc đã vô thức làm ô nhiễm Mana xung quanh.

Gufadgarn – ác thần của mê cung – thì lại chủ ý tập hợp nguồn sức mạnh đó lại một nơi, rồi tạo thành Dungeon.

Mububujenge – ác thần của sự phàm thực suy đồi – và Zozogante – ác thần của hắc lâm – cũng có khả năng tạo Dungeon. Nhưng không ai trong số họ có thể tạo ra số lượng và sự đa dạng Dungeon sánh được với Gufadgarn.

Hắn có lẽ đã cho rằng tốt hơn nên dựng Dungeon ở những nơi dễ kiểm soát, thay vì để chúng xuất hiện tự phát khắp vùng đất bị bao bọc bởi dãy núi biên giới.

“Và trong số đó, ba nơi nguy hiểm nhất… Dungeon ở phía đông dãy núi được giao cho tộc Drakonid, Dungeon cấp A nằm ở vùng đồng bằng giữa núi thì do tộc Majin trông coi, còn vùng phía tây này là trách nhiệm của tộc Kijin bọn ta. Nghe oách ghê chưa!” – Oniwaka hùng hồn khoe khoang lý do vì sao lãnh thổ tộc hắn lại bị bao quanh bởi Dungeon.

“Ừ, đúng là ấn tượng thật” Vandalieu gật đầu. “Dungeon là kho báu tự nhiên chứa đựng vô số vật phẩm từ rương báu, nhưng để lấy được thì phải đánh đổi bằng hiểm nguy cận kề. Việc cả quốc gia gánh lấy trách nhiệm quản lý thay vì giao cho vài chiến binh chuyên trách… và làm thế suốt cả trăm ngàn năm qua, đúng là đáng khâm phục.”

Khác với các mạo hiểm giả thuộc Hội Mạo Hiểm, tộc Kijin không được nhận phần thưởng chỉ nhờ việc tiêu diệt quái vật. Để sinh tồn, những người như Oniwaka phải thu thập nguyên liệu từ quái vật trong Dungeon rồi đem về làm kế sinh nhai.

Dù cho Kijin có mạnh cỡ nào đi nữa, thì việc sống dựa vào những gì họ mang về từ Dungeon vẫn là một lối sống gian khổ. Ấy vậy mà tộc họ vẫn tiếp tục như thế suốt hàng trăm thiên niên kỷ. Hẳn là họ cũng từng nhận được hỗ trợ từ các quốc gia khác, nhưng bản thân cách sống đó cũng đủ để khiến người khác phải kính phục.

“Ước gì dân Công tước Hartner học được từ các người” Vandalieu thở dài.

Gia tộc Hartner, kẻ từng xử lý mảnh vỡ Ma Vương một cách cẩu thả, hẳn có thể học được đôi điều từ tộc Kijin.

“Nếu bọn họ mà làm ăn đàng hoàng thì giờ ta đâu có mặt ở đây” công chúa Levia bình luận.

“Cũng phải” Vandalieu gật đầu. “Nghĩ vậy thì cứ cảm ơn vì họ bất cẩn đi.”

“Tôi nghe Borkus kể hôm qua là tình hình bên ngoài có vẻ kỳ lạ lắm” Oniwaka nói thêm. “Cơ mà nghe đâu tụi con người đang phải gánh lấy hậu quả xứng đáng.”

“Là người từng là con người, nghe vậy tôi thấy nhột thật đấy” Kimberley lầm bầm.

“Giờ nhắc mới nhớ, chúng ta trước đây cũng là con người sống ở thế giới bên ngoài mà” Sam lên tiếng.

Người đang cùng Vandalieu khám phá tổ Ogres là đám Ghost, Sam – người phụ trách vận chuyển – và Oniwaka, người dẫn đường kiêm thuyết minh viên bất đắc dĩ. Bọn họ đang tiến bước qua một sa mạc bên trong Dungeon, vừa đi vừa trò chuyện.

Quinn cũng đang ngồi trong xe ngựa của Sam, bận rộn chăm sóc những quả trứng Gehenna Bee mới đẻ.

Cùng lúc đó, Darcia vẫn đang tiếp tục các buổi thảo luận từ hôm trước với Yura và những người khác, dưới sự giám sát của Borkus, Bellmond và vài người hộ vệ. Tarea thì hôm nay tách nhóm, đi trao đổi kỹ thuật rèn vũ khí với các thợ rèn của tộc Kijin.

“Nghe bảo là vậy, nhưng đúng thật chỉ có mỗi Ogres xuất hiện thôi nhỉ?” công chúa Levia nhận xét.

Đúng như tên gọi của Dungeon, quái vật trong này đều là các chủng Ogres – một loại á nhân. Bọn Ogres thông thường có Rank 4, nhưng cũng có các giống yếu hơn như Lesser Ogres (Rank 3), hay những biến thể thích nghi với môi trường như Desert Ogres và Frost Ogres sống ở sa mạc hoặc vùng lạnh.

Dungeon Boss ở đây thường là những Ogres có Rank cao hơn như Ogre Soldier hay Ogre Grappler.

Nơi này cực kỳ lý tưởng cho những người luyện chức nghiệp Ogre Tamer muốn thuần phục Ogres… Còn với những ai không theo chức nghiệp đó, Dungeon này chẳng mấy giá trị, vì nguyên liệu thu được không phong phú tương xứng với độ khó.

“Nhưng mà Dungeon này dễ vượt lắm, vì chỉ có đúng một loại quái vật xuất hiện” Vandalieu nhận xét.

“Phải. Lý do bọn ta chọn Dungeon này chính là vì nó chỉ có mười tầng thôi. Với trình của ngươi, người từng hạ gục cả Lục Giác Chiến Ma, thì chắc vượt cái này lẹ xìu luôn” Oniwaka nói, thái độ giờ đã khác hẳn khi mới gặp Vandalieu – giờ thì thân thiện hơn hẳn.

Với kỹ năng 【 Kiến tạo mê cung 】, chỉ cần bước chân vào là Vandalieu đã nắm được cấu trúc tầng đó, nên vốn dĩ chẳng cần người dẫn đường.

Nhưng mẹ của Oniwaka – Yura – đã thì thầm với con trai rằng: “Đi cùng cậu ấy để hai đứa hiểu nhau hơn” nên giờ hai người mới khám phá Dungeon cùng nhau.

Thực ra thì, cho dù không được mẹ bảo, Oniwaka vẫn định đi theo Vandalieu, bởi hắn coi Vandalieu là tri kỷ và đáng để kính trọng.

“Mà nhân tiện hỏi luôn. Lúc chiến với bọn ta, ngươi có dùng phép bay vô thuộc tính – 【 Bay 】  – nhưng lại không dùng 【 Cường hóa vật lý 】. Sao thế? Ngươi có Mana khủng mà, mà còn giỏi kiềm chế nữa, nên nếu muốn thì gia tăng thể lực chút chắc dễ thôi, như vậy còn đánh bọn ta nhanh gọn hơn” Oniwaka hỏi như thể để mở rộng tình bạn.

“Giờ ngươi nói mới để ý…” vài người thì thào.

Ngay cả Sam – người quen biết Vandalieu lâu nhất trong nhóm – cũng chưa từng thấy cậu dùng đến kỹ năng đó.

“Chuyện gì vậy? Có lý do gì không?” Oniwaka hơi lúng túng khi nhận ra không khí xung quanh bỗng thay đổi.

“À, không có lý do gì đặc biệt cả” Vandalieu vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng. “Chỉ là nếu điều khiển Mana sai một chút khi dùng 【 Cường hóa khả năng vật lý 】 thì tôi sẽ chết.”

“Cái gì? Chết á?!” Oniwaka hét lớn vì sốc.

Nhưng không chỉ mình hắn. Ngay cả những người đã biết rõ Vandalieu gần như bất tử cũng không khỏi ngỡ ngàng.

“Ể?! Cậu sẽ chết á?! Cái người không chết dù có bị chém đứt đầu?!” Orbia la lên.

“Không thể nào! Bocchan mà còn không chết dù tim đã ngừng đập mà?!” Sam cũng hoảng.

“Ừ, là chết đấy” Vandalieu gật đầu. “Chỉ cần dùng chừng mười nghìn Mana để tăng cường thể chất thôi, mà lỡ cân bằng giữa xương và cơ bị lệch, là xương gãy, nội tạng vỡ nát.”

Trong thế giới này, chỉ cần sở hữu lượng Mana tầm mười nghìn đã đủ để được xếp vào hàng pháp sư đỉnh cao.

Vandalieu hiện đã sở hữu kỹ năng 【 Vô tính ma pháp 】 ở cấp 9. Nếu cậu dồn toàn bộ mười nghìn Mana vào phép 【 Cường Hóa Thể Chất 】, thì thân thể sẽ được tăng cường đến mức nào đây?

Câu trả lời là: vượt quá giới hạn của con người—và chỉ một sơ suất thôi cũng đủ khiến thân thể cậu sụp đổ. Bởi việc đó chẳng khác gì rút cạn Mana của một pháp sư hạng nhất rồi dồn hết vào việc tăng cường cơ thể.

“Trừ Mana ra thì em cũng đâu có gì nổi bật đâu” Vandalieu lên tiếng. “Sức mạnh, thân pháp, sức bền của em đều thấp hơn mấy người trong nhóm Lục Giác Chiến Ma mà, đúng không? Giờ mà thử rồi thất bại, chắc tệ nhất là tay chân nổ tung thôi.”

Dẫu vậy, nhờ vào lớp vỏ ngoài và máu của Ma Vương đang hỗ trợ, khả năng chịu đựng của cơ thể cậu hiện đã tốt hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, thay vì liều mạng và dồn toàn bộ sự tập trung để điều khiển Mana thi triển 【 Cường hóa cơ thể 】, cậu có thể chiến đấu hiệu quả hơn nếu không dùng đến nó.

Đó là lựa chọn mà Vandalieu đưa ra.

“Vậy ngài không thể dùng 【 Cường hóa cơ thể 】lên mấy bản sao linh hồn à?” Kimberley hỏi.

“Kimberley, đó là phép dùng để cường hóa cơ thể vật lý, nên dù ta có cho chúng hóa hình bằng kỹ năng 【 Vật chất hóa 】, cũng không thể tăng cường bằng phép đó được” Vandalieu đáp lại.

“Ra vậy… đúng là không phải cứ nhiều là tốt. Như kiểu người có quá nhiều cơ bắp thì lại khó cử động hơn” Oniwaka bình luận.

“Đúng thế. Mana cũng giống như cơ bắp vậy” Vandalieu gật đầu.

Cứ thế, giữa lúc đang dọn sạch hang ổ của tộc Ogre, nhóm Vandalieu tiếp tục trò chuyện với nhau bằng những lời lẽ mà thể nào cũng khiến các pháp sư chính thống phải nổi trận lôi đình nếu có nghe được.

Tiện thể nói thêm, thủ lĩnh của Dungeon lần này là một con Ogre Gorilla—quái vật hình vượn, toàn thân đầy cơ bắp, trên đầu mọc ra sừng. Theo lời kể, những thứ như vậy đôi khi cũng xuất hiện.

-------------------------------------------

Tên: Sarua Legston

Chủng tộc: Con người

Tuổi: Xấp xỉ 8 tháng tuổi

Danh hiệu: Không

Chức nghiệp: Không

Lịch sử chức nghiệp: Không

Giá trị thuộc tính:

o Sinh lực: 4

o Mana: 10

o Sức mạnh: 1

o Nhanh nhẹn: 1

o Thể lực: 1

o Trí tuệ: 1

Kỹ năng bị động:

o Kháng tử ma pháp: Cấp 5

o Tăng cường mana: Cấp 6

Kỹ năng chủ động:

o Không gian ma pháp: Cấp 8

o Điều khiển mana: Cấp 10

o Tiễn thuật: Cấp 5

o Kỹ thuật dùng dao găm: Cấp 5

o Ném: Cấp 3

o Võ thuật: Cấp 6

o Phối hợp: Cấp 5

o Sinh tồn: Cấp 6

o Ám bộ: Cấp 6

o Vượt ngưỡng giới hạn: Cấp 3

Đặc kỹ:

o Perseus: Cấp 8

o Thần ân của Rodcorte

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Sarua là thằng vẹo nào
perseus nghe quen quen
nó tèo thế nào v?
Xem thêm
Tem
Cơ mà thằng kia vài tháng sau mới lấy lại đủ nhận thức thì chắc nó ở trong vương quốc của Van rồi nhỉ
Xem thêm