Câu chuyện mà anh dành tặ...
Hinata Mori Yukimaru Nun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

OneShot

Chương 4: Hồi kết

6 Bình luận - Độ dài: 2,549 từ - Cập nhật:

“Tụi chị sẽ lo phần còn lại. Cảm ơn vì sự nỗ lực của em.”

Inamura cầm bản thảo, nói trong văn phòng đầy hỗn loạn của nhà xuất bản.

“Không đâu, em mới là người phải cảm ơn, chị đã giúp em rất nhiều.”

“Fuyutsuki-sensei, em đang là sinh viên năm ba đúng không? Chị không thấy em đi xin việc, em định tập trung viết lách thôi à?”

“Vâng, em đang tính thế. Em cũng từng nghĩ đến chuyện đi làm, rồi sẽ viết mỗi khi rảnh, nhưng để giữ được tiến độ như hiện tại thì như vậy là tốt nhất.”

Inamura gật đầu.

“Chị chắc rằng em sẽ ổn thôi. Em đã duy trì đều đặn từ bốn đến năm cuốn mỗi năm, và doanh số cũng ổn. Nếu tái xuất bản thường xuyên, em có thể sống được nhờ tiền bản quyền một thời gian đấy.”

Yuto lắc đầu trước lời nói đùa của Inamura.

“Em sẽ tiếp tục viết. Đó là lời hứa của em với em ấy.”

“Được rồi. Chị hiểu mà.”

Inamura mỉm cười, sau đó nhìn vào một cuốn sách trên giá sách gần đó.

“Mới đó đã hơn hai năm rồi nhỉ…”

Xuất bản cách đây hai năm, tác phẩm “Những điều quan trọng với thần chết” nhanh chóng thống trị doanh số bán hàng tại các nhà sách và bảng xếp hạng trên các trang đánh giá. Nhờ sức lan truyền mạnh mẽ của mạng xã hội, cuốn sách liên tục được tái bản, số lượng lên tới hàng chục nghìn bản chỉ trong một tuần sau khi ra mắt, trở thành cuốn sách bán chạy nhất phá vỡ mọi kỷ lục. Tác phẩm sau đó được chuyển thể thành manga và phim, trở thành hiện tượng hiếm có. Kịch bản gốc của tác phẩm còn được chọn làm kịch bản để đi thi đấu tại Cuộc Thi Kịch Nghệ Quốc Gia dành cho học sinh cao trung, giúp trường giành chiến thắng ở cả hai hạng mục là Vở diễn xuất sắc nhất và Kịch bản xuất sắc nhất. Kịch bản vốn nhấn mạnh vào nỗi buồn hơn so với bản tiểu thuyết, thậm chí đã được xuất bản thành một phiên bản khác.

Sau cùng, “Những điều quan trọng với thần chết” không chỉ đánh dấu sự trở lại của Fuyutsuki Haruhiko mà còn giúp tên tuổi của cậu được biết đến rộng rãi hơn.

“Natsume-san dạo này thế nào rồi?”

“Em ấy vẫn ổn.”

“Tốt quá rồi. Khi nào có dịp, chúng mình cùng đi ăn một bữa nhé, rủ cả Haruka-chan nữa.”

“Ừm. Em cá chắc là Natsume và Haruka sẽ rất vui đây.”

Inamura do dự một lúc rồi mới lên tiếng.

“Em có thể nói cho Natsume-san biết là đội ngũ biên tập viên của bọn chị vẫn luôn đợi em ấy không? Nhưng nếu em thấy điều đó quá áp lực cho em ấy thì—”

“Em sẽ nói cho em ấy biết. Em nghĩ đó sẽ là động lực cho em ấy.”

Inamura trông có vẻ yên tâm hơn.

“Nhưng Inamura-san, chị có được tuyển người không vậy?”

“Chị đã leo lên được vị trí này rồi, mấy chuyện như thế chẳng là gì cả. Chị cũng không tuyển người dựa vào mối quan hệ đâu. Chị thực sự tin vào năng lực của Natsume-san.”

“Em cũng sẽ nói cho em ấy biết chị đã nói như vậy. Em ấy chắc hẳn sẽ vui lắm.”

Sau khi trao đổi xong về dự án tiếp theo với Inamura, Yuto ra khỏi nhà xuất bản ở Bunkyo, Tokyo.

Bước ra ngoài, cái nắng tháng Bảy gay gắt như đang thiêu đốt làn da cậu.

***

Cậu đi tàu điện ngầm ở ga Gokokuji, rồi xuống tại Ikebukuro.

Cậu tới hiệu sách Junkudo và tìm thấy người mà mình đang tìm ở khu văn học.

Em ấy đứng trước dãy sách mới ra mắt, không lấy quyển nào mà chỉ ngắm nhìn những bìa sách đầy màu sắc.

“Natsume.”

Nghe tiếng gọi, em ấy—Kotoha—liền quay người lại.

Kotoha nở nụ cười rạng rỡ như hoa, khập khiễng bước về phía Yuto, mỗi bước đều phải dồn sức vào chân trái.

“Sen…pai. Umm…Anh đến…sớm…thế.”

Lời nói của em ấy ngắt quãng, như thể đang vật lộn với chính lời nói của mình, nhưng Yuto đáp lại mà không hề bận tâm.

“Ừ. Lần chỉnh sửa cuối rồi mà, nhanh lắm. Mà nãy em xem gì vậy?”

Sau một lúc im lặng, Kotoha hỏi,

“Em xin lỗi, nhưng anh nói lại được không…?”

“Lúc nãy em xem gì thế?”

Lần này cậu nói rõ từng đoạn, em ấy dường như đã hiểu.

“Có nhiều sách của Fuyutsuki Haruhiko ở đây thật đấy, tuyệt thật. Nhìn nè, có cả gian trưng bày nữa.”

Kotoha nhìn vào gian trưng bày và tỏ ra sửng sốt.

“Nó ghi là ‘Đã bán hơn 200,000 bản!’”

“Ấn tượng thật. Quyển sách này vừa mới phát hành gần đây mà đúng không?”

“Ừ. Inamura-san cũng rất vui.”

Cậu cố nói chậm.

Kotoha đã phẫu thuật não cách đây hai năm rưỡi.

Ca phẫu thuật đã thành công. Vùng bị ảnh hưởng được xử lý ổn thỏa, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu tái phát.

Tuy nhiên, em ấy mắc chứng rối loạn ngôn ngữ, làm ảnh hưởng đến khả năng nói, viết và đọc. Khả năng nghe hiểu vẫn còn, nhưng không hoàn toàn trọn vẹn. Ngoài ra, chân phải của em ấy cũng bị tê liệt nhẹ.

“Em mong có thể sớm đọc được sách.”

Đặc biệt là với khả năng đọc, em ấy chịu nhiều di chứng nghiêm trọng, ban đầu thì không đọc được gì cả. Nhưng nhờ có sự cố gắng và giúp đỡ của Yuto cùng mọi người, em ấy đã dần tiến bộ, tuy chưa thể đọc lưu loát. Em ấy mất nhiều thời gian để đọc các ký tự kana hơn so với kanji. Em ấy cũng không thể đọc được những tác phẩm mới của Yuto.

Đột nhiên, nét mặt Kotoha trở nên u ám.

“Natsume? Sao thế?”

“Senpai. Có một nơi mà em muốn đến.”

“Một nơi mà em muốn đến sao?”

***

“…Đã lâu rồi nhỉ.”

Một thị trấn mang đậm sắc xanh tươi mát từ những ngọn núi bao quanh mà Tokyo khó có thể sánh bằng. Trên cánh đồng, những bông lúa xanh đang đung đưa theo làn gió, thoảng trong không khí là hương hè đặc trưng, hòa cùng tiếng ve râm ran vang vọng khắp bầu trời xanh.

Yuto và Kotoha mất hơn ba tiếng đồng hồ trên chuyến tàu Shinkansen và tàu địa phương để về lại thị trấn nơi ngôi trường cao trung cũ của họ. Cả hai đều không có nhà riêng ở đó, nên Yuto đã không về đây kể từ ngày tốt nghiệp, còn Kotoha thì chưa từng về đây kể từ khi chuyển tới Tokyo.

“Sao tự dưng lại muốn đến đây thế?”

Trên sân ga vắng lặng, Yuto hỏi Kotoha, khi em ấy đang lặng lẽ nhìn ra thị trấn.

Đây là điều không ngờ tới.

Suốt hơn hai năm qua, Kotoha đã dành phần lớn thời gian để phục hồi chức năng, từng bước lấy lại khả năng ngôn ngữ của mình.

Em ấy tham gia đều đặn những buổi trị liệu của các chuyên gia, chăm chỉ làm bài tập hiragana, kanji, đọc sách tranh và truyện cổ tích tại nhà.

Yuto với tư cách là bạn trai, đã chứng kiến nỗ lực không ngừng của em ấy để lấy lại từ ngữ.

Vì vậy, việc em ấy đề nghị một chuyến đi đột xuất—trông có vẻ phí thời gian, là điều khá bất ngờ.

“Đi thôi.”

Kotoha không trả lời câu hỏi của Yuto, mà chỉ đáp lại bằng câu nói ấy.

Dù có chút băn khoăn, nhưng cậu không hỏi thêm.

“Đường đó.”

Họ thuê một chiếc xe gần nhà ga và lái chậm theo chỉ dẫn của Kotoha.

Họ chạy ngang qua trường cao trung, nhìn những học sinh khóa dưới đang luyện tập cho câu lạc bộ.

Họ đi qua con đường nhỏ giữa cánh đồng mà Kotoha từng ngã xuống, giờ đã được lát lại cho bằng phẳng hơn.

Họ lái xe qua nhà hát, nơi từng diễn ra vở kịch của câu lạc bộ kịch, cũng là khởi đầu cho việc Yuto viết kịch bản.

Họ dừng lại một l trước căn hộ cũ của Yuto, nơi họ đã từng cùng nhau viết kịch bản suốt đêm, nay đã có người ở.

Họ trở lại những con đường xưa từng đạp xe bên nhau, lần này chậm rãi ngắm nhìn khung cảnh qua cửa kính ô tô.

Ba năm là khoảng thời gian quá ngắn để mọi thứ thay đổi hoàn toàn, nhưng cũng chẳng ngắn để mọi thứ vẫn như xưa, một bức tranh đan xen giữa hoài niệm và những điều xa lạ, khơi gợi trong tim Yuto một nỗi nhớ bâng khuâng.

Tại sao Kotoha lại muốn quay lại thị trấn này?

Giữa những khung cảnh quen thuộc kia, không biết em ấy đang nghĩ đến điều gì?

“Natsume—”

“Dừng xe lại.”

Khi cả hai đến cây cầu bắc qua dòng sông lúc hoàng hôn buông xuống, Kotoha nói.

Ngay khi Yuto dừng xe, Kotoha bước ra và chập chững tiến về phía cây cầu. Trước khi tới được đó, em ấy băng qua vạch sang đường để lên vỉa hè phía đối diện.

“Này, chờ đã!”

Yuto bước ra khỏi xe, nhưng đèn tín hiệu dành cho người đi bộ đã chuyển sang đỏ.

Trong lúc Yuto bị kẹt lại, Kotoha đã đi tới giữa cây cầu và tựa vào lan can.

Cảnh tượng ấy khiến mặt Yuto tái mét.

“Natsume!”

Bóng lưng em ấy xa vời đến lạ, khiến cậu sợ rằng em ấy sẽ biến mất khỏi thế giới này. Cậu hét lên rồi chạy về phía em ấy.

Luồn lách giữa dòng xe cộ, cậu băng qua đường.

Khi Kotoha quay người lại trong sự ngạc nhiên, Yuto đã đến bên và ôm lấy em ấy.

“Đừng làm gì dại dột!”

“Hể?”

Kotoha bối rối nghiêng đầu.

“Hả…? Anh tưởng em định nhảy xuống…”

“Em đâu có.”

Kotoha nở một nụ cười gượng gạo.

Yuto cảm thấy thật nhẹ nhõm khi nhận ra mình đã hiểu lầm.

“Em làm anh hoảng lắm đó… thật sự rất dễ hiểu lầm…”

“À, em xin lỗi. Vì… đây là nơi chuyện đó xảy ra nhỉ.”

“Ừ. Đây là nơi mà anh đã khiêu khích em và rồi em nhảy xuống sông.”

Hình ảnh Kotoha lao mình xuống dòng sông vì cuốn tiểu thuyết vẫn còn in đậm trong tâm trí Yuto.

“Hehe. Mặt Senpai lúc hoảng buồn cười thật đó.”

“Đừng cười chứ… Anh thật sự đã rất lo đấy.”

Yuto nhẹ nhàng buông Kotoha ra khỏi vòng tay của mình.

Cuối cùng, cậu cũng lên tiếng hỏi điều mà mình đã băn khoăn từ lâu.

“Natsume, tại sao em lại muốn đến đây?”

Chuyến đi quay về quá khứ vừa hoài niệm, vừa thú vị, nhưng đồng thời cũng là lời nhắc rằng họ không thể trở lại những ngày ấy, nỗi buồn ấy khiến cậu lo Kotoha đang có những suy nghĩ u ám trong lòng.

Kotoha tựa vào lan can, ngắm nhìn dòng sông lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.

Sau một lúc do dự, em ấy cất tiếng.

“Trong suốt hai năm qua.”

Yuto lắng nghe kỹ từng lời của em ấy.

“Senpai đã luôn tiến về phía trước, em không thể nào bắt kịp. Cảm giác như thể Senpai đã đi xa và bỏ lại em phía sau vậy.”

“Natsume…”

“Đó là lý do em muốn nhớ lại cảm giác khi ấy… khi em vẫn chưa hoài nghi về bản thân.”

Vì thế, em ấy trở lại những nơi mà trước đây em ấy từng đắm chìm trong sáng tạo.

Yuto muốn nói rằng điều đó không đúng.

Hai năm qua, Kotoha đã dốc hết sức để lấy lại khả năng đọc, nói của mình.

Ngay cả các bác sĩ cũng kinh ngạc trước tốc độ hồi phục của em ấy, và cho rằng em ấy sẽ lấy lại được khả năng ngôn ngữ như trước đây.

Kotoha đã rất cố gắng.

Thế nên—

“Nhưng.”

Trước khi Yuto kịp nói ra, Kotoha đã tiếp tục.

Cậu không thể cắt ngang những lời mà em ấy đã nghĩ kỹ để nói ra.

“Em nhận ra điều đó giờ đã không còn cần thiết nữa.”

“Hả…?”

“Em đã nghĩ rằng nếu mất đi khả năng ngôn ngữ, em cũng sẽ đánh mất những câu chuyện.”

Nên em ấy đã từ chối phẫu thuật, và chọn lấy cái chết.

“Nhưng sự thật không phải vậy."

“Không phải sao?”

Không hiểu ý em ấy muốn nói, Yuto quay sang nhìn em ấy.

Gương mặt dịu dàng của em ấy phản chiếu ánh hoàng hôn trên dòng sông.

“Những câu chuyện đã giúp em đứng vững, những cuốn tiểu thuyết của Fuyutsuki Haruhiko vẫn luôn trong tim em, giúp em bước tiếp.”

Yuto cố nín thở.

Dẫu cho khả năng ngôn ngữ có mất đi, những câu chuyện mà em ấy từng đọc đã trở thành một phần trong trái tim em ấy, chúng không hề mất đi.

“Những các phẩm mới của Fuyutsuki Haruhiko cũng vậy. Mặc dù em chưa thể đọc được tiểu thuyết, nhưng em có thể xem phim, xem kịch và cảm nhận được câu chuyện ấy. Có thể đó chỉ là những mảnh nhỏ, nhưng chúng khiến em muốn đọc tiểu thuyết lần nữa… chúng trao cho em sức mạnh để tiếp tục tiến bước.”

Kotoho nói, từng lời đều được em ấy chọn lựa kỹ lưỡng.

Yuto thấy yêu quý và ngưỡng mộ nỗ lực của em ấy, cố kìm nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

Cậu không muốn bỏ sót dù chỉ là một từ.

“Lúc đến đây, em mới nhận ra điều đó.”

“Natsume…”

Em ấy đã nhận ra như thế nào?

Yuto cũng không rõ.

Nhưng có lẽ, sau hơn hai năm tập trung vào việc phục hồi, việc đến thị trấn này đã cho Kotoha cơ hội nhìn lại quá khứ, hiện tại, và tương lai—Yuto nghĩ.

Nếu những gì em ấy tìm thấy nơi đây không phải là sự níu kéo quá khứ hay tuyệt vọng với hiện tại, mà là niềm hy vọng vào tương lai, thì đó là điều đáng quý hơn tất thảy.

Kotoha nhìn Yuto với nụ cười ấm áp.

“Em nhất định sẽ đọc lại được. Vậy nên, Senpai, hãy viết thật nhiều câu chuyện cho em nhé.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm tóc Kotoha bay phất.

Yuto gật đầu không chút do dự.

“Ừm. Anh sẽ luôn viết vì em thôi.”

Kể từ ngày ấy, anh đã luôn viết vì em.

Chỉ riêng em, mà không phải ai khác.

Bây giờ và mãi mãi về sau, điều đó sẽ chẳng bao giờ đổi thay.

Cơn gió buổi chiều hè khẽ lướt qua mặt sông.

Trên cây cầu ấy, hai bóng hình chầm chậm hòa quyện vào nhau.

105ef7ce-9a96-45ff-a453-18a988129871.jpg

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

ĐỈNH CAO NGHỆ THUẬT, ĐỈNH CAO CỦA NOVEL, ĐỈNH CAO CỦA 1 ONESHOT.
😭😭😭
Xem thêm
This type shit just done it, fuckin masterpiece 😭
Xem thêm
có hậu truyện không ad
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Không có hậu truyện nhé
Xem thêm
tuyệt đối điện ảnh🥰🥰
Xem thêm