Câu chuyện mà anh dành tặ...
Hinata Mori Yukimaru Nun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

OneShot

Chương 0: Ngày mọi thứ bắt đầu - góc nhìn Natsume Kotoha

2 Bình luận - Độ dài: 1,015 từ - Cập nhật:

Vào một buổi sáng tháng bảy, ngay sau hôm thi cuối kỳ, tôi đứng trước lớp học của các học sinh năm ba, dùng điện thoại làm gương để chỉnh lại mái tóc. Nhưng vì tay run, màn hình điện thoại cũng rung theo, khiến tôi không thể giữ tay yên để sửa lại tóc cho ngay ngắn.

Thực ra thì, tôi không cần phải chỉnh lại nữa. Bởi trước khi đến lớp năm ba, tôi đã kiểm tra và chỉnh tóc nhiều lần rồi.

“Phư~~~... Ha~~~...”

Đứng trước cửa lớp, tôi hít một hơi thật sâu. Dù vậy, tim tôi vẫn không ngừng đập mạnh, thậm chí ngày một nhanh hơn.

Tôi cảm thấy ngực mình như sắp vỡ tung giữa hy vọng và bất định. Bởi phía sau cánh cửa này, có một người mà tôi vô cùng muốn gặp.

Một nhà văn thiên tài — Haruhiko Fuyutsuki.

Tôi biết đây là một hành động liều lĩnh. Tự mình đến nhà xuất bản để tìm hiểu tung tích nhà văn ấy. Yêu cầu bố mẹ chuyển từ Nagoya đến thành phố nhỏ ở Gifu để được học ở trường này.

Thú thật, khi mới vào trường, tôi có chút hối tiếc vì đã không hỏi Inamura-san tên thật của Fuyutsuki-sensei. Biết là vậy, nhưng tôi thật sự choáng ngợp khi phải tìm Fuyutsuki-sensei giữa ba trăm học sinh năm ba, chuyện này đúng là bất khả thi mà.

Nhưng mọi sự hối tiếc và bất an nhanh chóng tan biến. Bởi khi đọc tập bài luận về sách do trường phát hành, tôi thấy tên của Fuyutsuki-sensei ở đó.

Tôi không hề nghi ngờ bản thân. Bởi tôi không thể không nhận ra chữ viết của Fuyutsuki-sensei tỏa sáng rực rỡ như thế.

À mà, tôi đã xin thầy giáo dạy tiếng Nhật cho mượn vài cuốn tập bài luận cất ở phòng giáo viên. Giờ tôi đang cất chúng trong phòng mình. Gần đây, việc chăm chú đọc bài luận của Fuyutsuki-sensei đã trở thành thói quen hàng ngày. Có phải kỳ diệu lắm không? Chỉ với năm trang giấy, anh ấy đã có thể khiến tôi xúc động đến thế. Anh ấy đúng là thiên tài, một thiên tài thực thụ. Ah, tôi yêu thích anh ấy. Rất rất yêu thích. Tôi muốn trở thành một dấu chấm câu trong bài viết của anh ấy. Đặc biệt là dấu chấm phẩy, tuyệt vời thật. Tần suất xuất hiện của chúng thật nhiều.

“...Không, không được.”

Giờ không phải lúc để trốn tránh thực tại. Phía sau cánh cửa này là Fuyutsuki-sensei, và tôi phải làm mọi cách để xin anh ấy viết tiếp.

Không biết Fuyutsuki-sensei sẽ phản ứng thế nào nếu tôi đề nghị anh ấy viết một cuốn tiểu thuyết? Liệu anh ấy có bất ngờ trước yêu cầu đột ngột này không? Liệu anh ấy từ chối không? Nhưng nếu chẳng may tôi làm tổn thương anh ấy—

“...Xin lỗi anh nhé. Nếu điều đó xảy ra, em sẽ làm mọi thứ để chuộc lỗi.”

Tôi biết lời này nghe có vẻ ích kỷ. Nhưng tôi không còn đường nào để đi cả.

“Dù có ra sao, tôi chỉ có thể đi trên con đường mà mình đã chọn.”

Tôi hít sâu một hơi để lấy tinh thần, rồi đặt tay lên cửa lớp. Ngay lúc đó...

“Cậu đang đọc gì vậy?”

“Ồ, cái này à?”

“Là 'Cánh Đồng Hoa Dưới Ánh Trăng Xanh'.”

Tiếng nói vang lên từ bên trong lớp. Khi nghe thấy tựa sách, tôi giật mình.

Bởi đó là tác phẩm đầu tay của Haruhiko Fuyutsuki, nhà văn mà tôi yêu thíchnhất.

“À, tớ biết! Hình như là đề tài rất nổi vài năm trước phải không?”

“Ừ, tác giả sơ trung thiên tài.”

“Gần đây, tớ không thấy cậu để ý mấy chuyện đó mà.”

“À, chỉ là tình cờ thôi.”

“Haha, gì thế? Nghĩa là cậu ấy không phải thiên tài à. Tên tác giả là gì ấy nhỉ?”

“Ừm, là Fuyu──”

“…!”

Tôi không thể kiềm chế nổi nữa và cố gắng mở cửa lớp. Bởi cuộc trò chuyện ấy quá khó nghe, hơn nữa, tôi nghĩ Fuyutsuki-sensei nhất định đang ở trong lớp và có thể nghe thấy cuộc trò chuyện. Tôi không thể ngồi yên được.

“Cơ mà ừ, cứ coi như tình cờ đi, nhưng ít ra thì cuốn sách này rất hay.”

Lời nói ấy khiến tôi ngừng động tác mở cửa.

“Thật sao?”

“Ừ. Đây là lần đầu tớ đọc sách của nhà văn này, thật sự rất hay.”

“Wow, tớ ít khi nghe cậu nói thế đấy. Câu chuyện có cảm động không?”

“À, đại khái là có. Nhưng không chỉ có vậy. Nói sao đây nhỉ. Nào đọc xong thì tớ cho cậu mượn đọc nhé?”

“Thật á? Cảm ơn nhé!”

Tôi không kìm được nụ cười trên mặt.

Quả thật là như vậy.

Tác phẩm này có sức hút làm say mê bất cứ độc giả nào.

Đó chính là sức mạnh từ câu chuyện của Haruhiko Fuyutsuki.

Cuối cùng, hai nữ sinh năm ba bước ra khỏi phòng học.

“Các tác phẩm khác của Fuyutsuki-sensei cũng hay lắm đó! chị nên đọc thử đi!”

Tôi nói vậy khi họ đi ngang qua, họ nhìn nhau ngơ ngác rồi nhanh chóng rời đi.

Tôi lén nhìn vào trong lớp qua cánh cửa hé mở.

“Ah...”

Tim tôi đập mạnh hơn lúc trước.

Giữa những tia sáng và bóng tối lay động do chiếc rèm cửa sổ rung theo gió, một nam sinh đang nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

Tôi bước qua ngưỡng cửa, tiến vào lớp.

Đứng trước mặt cậu học sinh ấy, tôi hít nhẹ một hơi và gọi tên cậu.

Giờ là lúc mọi chuyện bắt đầu.

Giữa cơn gió nóng mùa hè, tôi nói với anh ấy khi cuối cùng cũng nhận ra sự có hiện diện của tôi.

“Hãy để em làm biên tập viên cho anh, Hiiragi-senpai.”

“Làm ơn… hãy tiếp tục viết tiểu thuyết của anh.”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Duma who let him cooked
Xem thêm
Djtme Tác GIả ác quá. Đang đọc bộ ngọt mà cái chap này đấm vô cảm xúc ác, THỀ LÀ TRONG ĐẦU T ÉO KHÁC GÌ PHIM. Nghĩ tới cảnh mà Kotoha đứng trước mặt Yuto thì đúng lúc cảnh đó thì cái rèm cửa nó bay che đi thì nó end luôn. Ra movie thì chắc t khóc luôn quá Mặc dù t đã khóc ở đoạn 3.7 rồi
Xem thêm