Kotoha ngồi trên giường, chẳng buồn bận tâm đến điều gì, chỉ thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.
Qua khung cửa sổ, em ấy có thể thấy khuôn viên trường đại học phía bên kia đường.
Có lẽ hôm nay là ngày thi tuyển sinh. Những học sinh cao trung lặng lẽ bước đi giữa làn tuyết trắng, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng, dáng đi run rẩy vì lạnh.
Nơi ấy giờ đã vĩnh viễn nằm ngoài tầm với của em ấy.
Kotoha thở dài.
Em ấy kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
“Ugh…”
Một cơn đau nhói xẹt qua đầu khiến em ấy rên rỉ. Từ khi chuyển đến Tokyo, em ấy chỉ thường xuyên bị đau đầu nhẹ, nhưng giờ thì những cơn đau dữ dội cứ đột ngột ập đến.
Hôm qua, Kotoha đột nhiên ngã gục rồi bất tỉnh.
Tình trạng của em ấy xấu đi trông thấy.
Em ấy hôn mê suốt đêm, mãi đến sáng mới tỉnh lại.
Lờ đi người mẹ đang lo lắng và các câu hỏi từ bác sĩ, em ấy lập tức cầm lấy cuốn tiểu thuyết của Fuyutsuki Haruhiko đặt cạnh giường.
Kotoha không làm vậy để giải trí, mà là để chắc chắn rằng mình vẫn còn có thể đọc chữ.
Nỗi sợ khiến đôi tay em ấy run lên.
Chỉ chưa đầy hai tháng nữa, cuốn tiểu thuyết mà em ấy đã cùng Hiiragi Yuto sáng tác ra sẽ được xuất bản.
Cho đến lúc đó, xin đừng lấy đi khả năng đọc hiểu của con.
Sau đó, con không cần cái mạng này nữa.
Em ấy khẩn cầu.
Vì vậy, khi em ấy đọc được câu đầu tiên, những giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra.
Nhưng rồi, em ấy được thông báo rằng mình không còn nhiều thời gian nữa.
“Chắc mình không trụ được đến ngày xuất bản rồi…”
Bị dồn đến đường cùng, em ấy lẩm bẩm.
Các bác sĩ nói rằng em ấy buộc phải phẫu thuật trong vài ngày tới nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng, ca phẫu thuật ấy gần như sẽ khiến em ấy mất đi khả năng ngôn ngữ.
Dù có lựa chọn ra sao, việc tốt nghiệp cao trung, đậu đại học, và trở thành biên tập viên giờ chỉ còn là mơ ước.
Vậy nên, em ấy nắm lấy tia hy vọng mong manh—một phép mầu có thể giữ cho em ấy sống đến ngày cuốn sách của Fuyutsuki Haruhiko xuất bản mà không cần phẫu thuật.
Nếu đến cuối cùng, khi đã có trong tay thành quả nỗ lực giữa Kotoha và Yuto, em ấy không còn có thể thấy được vẻ đẹp của từng lời văn, thì sống cũng chẳng còn ý nghĩa.
Tất cả những gì em ấy còn là những câu chuyện của Yuto.
Em ấy đã sống, thiêu đốt linh hồn và sinh mạng của mình vì mục tiêu ấy.
Em ấy không thể để mọi thứ trở nên vô nghĩa vào giây phút cuối cùng được.
Em ấy phải tiếp tục chịu đựng, cho đến khi bản thân chỉ còn là tro bụi.
“Nhưng nếu mình có thể sống đến lúc đó thì sao…?”
Nếu em ấy kỳ diệu sống đến ngày cuốn sách được xuất bản và có thể đọc tác phẩm mới của Fuyutsuki Haruhiko như mong muốn thì sao?
Liệu em ấy có nên đồng ý làm phẫu thuật không, dẫu cho tỉ lệ mất đi khả năng ngôn ngữ là rất cao?
Nhận ra điều ấy, Kotoha khẽ buông ra một tiếng “Ah.”
Em ấy hiểu ra rằng không còn tương lai nào cho mình sau đó nữa.
Một cảm giác buông xuôi, như là một điều không thể tránh khỏi, dâng lên trong tim em ấy tựa dòng nước lạnh.
Không còn khả năng ngôn ngữ đồng nghĩa với từ bỏ ước mơ làm biên tập viên.
Nhưng không chỉ có vậy.
Em ấy rất yếu đuối.
Sau khi căn bệnh của em ấy được phát hiện, đã có lúc em ấy chỉ mong được chết đi cho xong.
Chính những câu chuyện đã kéo em ấy ra khỏi những cảm xúc ấy.
Những câu chuyện đã tạo nên em ấy của hiện tại.
Chúng là chỗ dựa tinh thần của em ấy, là lý do em ấy sống, là tất cả đối với em ấy.
Nếu mất đi chúng, em ấy sẽ chẳng còn lại gì.
Chắc chắn rằng, nếu mất đi khả năng ngôn ngữ, em ấy sẽ chẳng thể nào chịu đựng được nỗi tuyệt vọng đang chờ phía trước.
Bởi những câu chuyện từng giúp em ấy thoát khỏi tuyệt vọng cũng sẽ rời bỏ em ấy.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy đáng sợ rồi.
“Em xin lỗi… Senpai…”
Em ấy nhớ lại lời hứa với Yuto tại bệnh viện ở Gifu trước khi chuyển tới Tokyo.
Yuto hiếm khi thể hiện sự kiên quyết như vậy, cậu nói cậu sẽ khiến em ấy đồng ý làm phẫu thuật bằng cuốn tiểu thuyết của mình. Bị lay động bởi sự quyết tâm ấy, Kotoha đã đồng ý.
Tuy nhiên, lời hứa ấy có lẽ sẽ không bao giờ thành sự thật.
Em ấy thực chất không mạnh mẽ như Yuto vẫn nghĩ.
Nhưng nếu có thể, em ấy muốn được gặp cậu lần cuối.
Em ấy muốn trò chuyện với cậu về những câu chuyện.
Dù chưa tới một năm, nhưng những ngày sáng tác cùng Yuto là khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời em ấy.
Một đêm đã trôi qua từ khi em ấy bất tỉnh, nhưng Yuto vẫn biệt tăm, không một lời nhắn.
Cũng đành chịu thôi, Kotoha tự nhủ.
Chính em ấy là người đã yêu cầu cậu không tới thăm cho đến khi cuốn sách hoàn thành.
Lúc đó, những tổn thương trong cậu đã phần lớn nguôi ngoai.
Vết thương đã lành rồi thì không thể cứ mãi chống nạng mà đi.
Chỉ có tự mình đi, tự mình chạy, mới có thể tìm lại cảm giác đã mất.
Em ấy không muốn lúc nào cũng ở cạnh cậu như một gánh nặng.
Em ấy muốn mình như một bước đệm, để cậu có thể tiến xa hơn trên con đường nhà văn.
Nhưng—
“Nó khó hơn là mình tưởng…”
Em ấy cắn chặt môi, tim đau thắt như bị siết chặt.
Cái sự thật rằng Yuto không ở cạnh bên khiến trái tim em ấy nặng trĩu hơn bao giờ hết. Dù có tự trấn an bao nhiêu lần đi chăng nữa, cảm giác ấy vẫn không hề đổi thay.
Em ấy nhận ra người khiến trái tim mình rung động không chỉ là nhà văn Fuyutsuki Haruhiko, mà là chính con người Hiiragi Yuto.
Em ấy đã yêu cậu mất rồi.
Nghĩ đến việc cậu không tới thăm viện, thậm chí một lời nhắn cũng không có, khiến tim em ấy đau nhói.
Mình muốn gặp anh ấy.
Mình muốn nghe giọng anh ấy.
Mình muốn nắm lấy tay anh ấy.
Cảm xúc của em ấy như sắp vỡ òa.
“Em muốn được nhìn thấy anh…”
Một khi đã nói ra, em ấy không thể ngừng lại được.
Mắt em ấy đẫm lệ. Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên. Những cảm xúc mà em ấy kìm nén bao lâu nay giờ đây đã bùng nổ.
Vào khoảnh khắc ấy—
Knock, knock.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Kotoha vội lau đi những giọt nước mắt.
Có phải mẹ em ấy không? Hay là bác sĩ hoặc y tá đến?
“Mời vào,” em ấy run rẩy nói.
Cánh cửa mở ra.
Em ấy hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng mọi nỗ lực đều không thành.
Người xuất hiện không phải mẹ em ấy hay bác sĩ, y tá gì cả, mà là Hiiragi Yuto.
“Senpai…?”
“Anh vào nhé.”
Vừa dứt lời, Yuto bước vào.
“Eh…?”
Có phải em ấy đang mơ không?
Kotoha tưởng rằng Yuto sẽ không đến, nên em ấy không khỏi bối rối.
“Khoan đã, đợi chút!”
Không biết phải làm gì, em ấy trốn vào trong chăn.
Giờ em ấy biết phải làm sao?
Tóc tai em ấy bù xù, gương mặt thì tái nhợt, còn chưa kịp trang điểm, em ấy không ngờ là cậu sẽ đến—
“Anh làm gì ở đây thế! Em đã bảo anh đừng có tới cho đến khi cuốn sách hoàn thành mà!”
Em ấy buộc miệng nói ra.
Đều là lời nói dối cả. Vừa rồi em ấy còn đang khóc vì nhớ cậu. Thực ra, em ấy có rất nhiều điều muốn nói.
Anh thi có ổn không?
Tuyết rơi như thế này, anh có bị cảm không đấy?
Nói chuyện phiếm như thế, và rồi—
Bản in thử thế nào rồi?
Quy trình xuất bản sách đã xong chưa?
Anh có tính làm dự án mới không?
Anh nói cho em một chút về câu chuyện mới được không?
Dù em ấy không còn tham gia vào quá trình sáng tác của Yuto nữa, nhưng chỉ cần được trò chuyện với cậu về những điều ấy thôi cũng đã đủ hạnh phúc rồi.
Vừa nghĩ đến đó thì—
“Anh xin lỗi. Thật ra anh định đến sớm hơn.”
Em ấy nghe giọng cậu qua tấm chăn.
Em ấy cảm thấy có lỗi vì đã khiến cậu phải xin lỗi, nhưng trong lòng em ấy cũng có chút vui.
Chỉ cần nghe câu cậu muốn đến sớm hơn thôi là đã đủ khiến em ấy cảm thấy vui.
Hóa ra mình dễ xiêu lòng đến thế này ư? Em ấy thở dài.
Kotoha chậm rãi ló đầu ra khỏi chăn.
Yuto ngượng ngùng đứng cạnh giường.
Thấy vậy, Kotoha không thể không bật cười.
Yuto cũng đáp lại bằng một nụ cười gượng.
“…Anh ngồi đi.”
Kotoha ngồi dậy và bảo cậu ngồi ghế.
Khi nhìn thẳng vào mặt Yuto, em ấy cảm thấy có điều gì đó khác lạ.
Chỉ mới mấy tháng nhưng trông cậu điềm tĩnh hơn hẳn.
Không phải là cậu đã trở thành một con người khác, mà là dáng vẻ trưởng thành của cậu, như thể nhiều năm đã trôi qua vậy.
“Senpai, hình như có gì đó… đã thay đổi ở anh thì phải?”
“Hả? À, Inamura-san cứ bắt anh phải ăn mặc cho đàng hoàng…”
Yuto quả thực đang mặc một chiếc áo khoác xám và tóc được vuốt sáp, trông chững chạc hơn nhiều so với Kotoha nhớ. Nhưng—
“Ý em không phải thế…”
Dường như cảm giác ấy không liên quan đến ngoại hình của cậu.
Tuy mỗi lần nhìn thẳng vào mắt cậu, em ấy lại cảm thấy ngại ngùng nhưng không thể rời mắt.
Kotoha nhận ra mình đã bị cảm giác lạ lùng ấy cuốn lấy.
Em ấy nghĩ chỉ có mình mới là người hay trêu chọc cậu, nên cảm thấy có chút khó chịu.
“À mà, sao anh đột ngột tới thăm thế?”
Khi Kotoha định đánh trống lảng thì vẻ mặt Yuto bỗng trở nên nghiêm túc.
Yuto nhìn Kotoha. Rồi cậu từ từ cúi xuống, thò tay vào chiếc túi giấy dưới chân.
“Anh mang cái này đến cho em.”
Cậu đưa nó cho Kotoha.
Ngay khoảnh khắc đó, toàn thân em ấy run rẩy.
Cơ thể em ấy ấm lên, tim đập nhanh.
Những tia sáng vàng như bay trước mắt em ấy, rực rỡ hơn cả khung cảnh tuyết rơi ngoài kia.
Nó hiện lên lên trước em ấy, như thể tách biệt khỏi thực tại.
“Đ-Đ-Đây là…!”
“Đây là bản hoàn chỉnh của ‘Những điều quan trọng với thần chết.’ Anh giữ đúng lời hứa rồi nhé.”
“Nhưng làm sao…? Tháng ba mới phát hành mà…”
Kotoha nhẹ nhàng chạm vào bìa cuốn sách bằng đôi bàn tay run rẩy.
Một bìa sách tuyệt đẹp.
Hình minh họa là hai bóng hình nhỏ đi cạnh nhau trên bãi biển đầy sao lúc bình minh, cùng tiêu đề được trang trí nhẹ bằng phông chữ mềm mại.
Tên tác giả, Fuyutsuki Haruhiko, được đặt cạnh tiêu đề, điều đó khiến Kotoha vô cùng xúc động.
Kotoha chợt nhận ra điều gì đó rồi lập tức ngẩng đầu lên.
“Cái này… là bản in thử phải không?”
“Ừ, anh đã nhờ họ đẩy tiến độ lên một chút.”
“Một chút á…? Thường thì phải nửa tháng trước khi phát hành mới có bản in thử chứ!”
Kotoha vẫn chưa thể tin, ánh mắt cứ dao động giữa Yuto và cuốn sách.
“Anh nghe nói em bị bất tỉnh, nên tối qua vội chạy tới nhà in để xin họ in cho một bản.”
“Vậy là nó được làm từ đêm qua á!?”
Kotoha với kinh nghiệm học tập để trở thành biên tập viên, nhận ra sự bất hợp lý trong chuyện này.
“Ừ, kiểu vậy.”
“Sao anh phải cố gắng đến vậy…?”
“Để gặp em đấy. Anh có thể tới thăm nếu có cuốn sách hoàn chỉnh mà đúng chưa?”
“Ừm… đúng là như vậy, nhưng…”
Khi biết lý do cậu đến thăm, trái tim em ấy loạn nhịp.
“Đ-Đừng có nói mấy điều xấu hổ như thế nữa…”
“Quên đi. Em còn nhớ lời hứa của chúng ta chứ?”
Lời Yuto tựa gáo nước lạnh dội vào sự phấn khích của em ấy.
Cuộc trò chuyện giữa họ khi em ấy chuyển viện cứ văng vẳng trong đầu.
“Nếu cuốn tiểu thuyết của anh khiến em có cảm giác muốn sống, dù chỉ một chút thôi, hãy làm phẫu thuật.”
Câu nói đã khiến tim em ấy xao xuyến. Nhà văn mà em ấy đã đánh đổi tất cả, giờ lại thốt ra những lời đầy rung động, làm sao em ấy có thể không xúc động cho được.
Dẫu vậy, trong lòng em ấy vẫn là sự buông xuôi. Ngay cả khi đó là cuốn tiểu thuyết của Fuyutsuki Haruhiko, thì sau lời chẩn đoán từ bác sĩ, cái cảm giác buông xuôi ấy đã ngấm sâu vào tâm trí em ấy mất rồi.
“Em vẫn nhớ. Nhưng—”
“Em còn nhớ là được rồi.”
Ánh nhìn chân thành ấy của Yuto khiến Kotoha không thốt nên lời.
Em ấy ngắm nhìn bìa sách đẹp đẽ, rồi lấy hết quyết tâm và ngẩng đầu lên.
“Senpai, có chuyện mà em vẫn chưa nói cho anh biết.”
Em ấy biết đã đến lúc phải nói ra.
Cách mà em ấy thuyết phục Inamura tiết lộ nơi ở của Yuto, rồi từng bước tiếp cận cậu và buộc cậu phải viết.
Nếu Yuto đã đến đây mà không đề cập đến chuyện đó, nghĩa là cậu chưa hề hay biết về chuyện này.
Em ấy không thể nhận cuốn sách này mà chưa nói ra sự thật.
Không giống như mua một cuốn sách, nhận bản in thử là quyền lợi đặc biệt chỉ dành cho những người đã đóng góp cho cuốn sách. Và Yuto đã gieo vào cuốn sách này một niềm hy vọng dưới vỏ bọc là một lời hứa.
Dù có bị ghét bỏ, bị xem là lập dị, hay bị chửi rủa, em ấy cũng phải nói ra.
“Senpai, Em—”
“Đọc đi.”
Yuto cắt ngang những lời thú nhận của em ấy.
“Hả? Nhưng mà…”
“Cứ đọc đi. Em là biên tập viên của anh mà.”
Yuto nói một cách dứt khoát rồi đứng dậy.
Trước khi Kotoha kịp ngăn cậu lại, cậu đã rời khỏi phòng bệnh.
“Biên tập viên…”
Em ấy có cảm giác vừa hạnh phúc vừa áy náy vì Yuto vẫn xem em ấy là biên tập viên dù đã từ bỏ, em ấy nhìn vào cánh cửa đã đóng.
Nếu vậy—Kotoha nghĩ.
Miễn là cậu vẫn coi em ấy là biên tập viên của mình, em ấy sẽ tiết lộ mọi chuyện sau khi hoàn thành nghĩa vụ cuối cùng. Mang theo cảm giác tội lỗi, em ấy sẽ đọc cuốn tiểu thuyết này với tư cách là biên tập viên. Đó là trách nhiệm mà em ấy phải gánh vác vì đã lừa dối cậu.
Kotoha chậm rãi mở cuốn sách mà em ấy hằng ao ước.


2 Bình luận