Pick Me Up! Gacha Vô Hạn!
Hermod (헤르모드) – U-Ne Cho (조우네) – Wasakbasak
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập: Niflheimr

Chương 99 : Niflheimr (11)

0 Bình luận - Độ dài: 2,323 từ - Cập nhật:

Sáng sớm, tôi mở mắt.

Khung cảnh căn phòng giờ đây đã quen thuộc. Khi tôi ngồi dậy để mặc đồ, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Thưa Master, ngài đã dậy chưa ạ?”

“Vào đi.”

Nisled đi vào và lập tức bắt đầu dọn giường.

Tôi đã dọn một lần rồi nhưng Nisled vẫn tỉ mỉ chỉnh sửa ngay cả những chi tiết nhỏ nhất.

“Có cần thiết phải gọn gàng vậy không? Tôi nằm lên thì nó cũng như không à.”

“Đây là vấn đề về lòng tôn trọng cho Master ạ.”

Nisled khẽ cười.

“Ừ, thây kệ. Đừng mơ tưởng nữa. Tôi sẽ tự đi ra ngoài.”

Tôi vừa nói vừa nhìn vào lớp sương mù xoáy trong góc phòng.

Sương mù dần biến thành hình người.

<Ngài định đi lên lớp ạ?>

“Kiểm tra sơ qua thôi. Tôi cũng cần nói chuyện với những người khác. Tôi chỉ cần một buổi sáng tự do thôi. Buổi chiều tôi lại đến.”

<Theo lệnh ngài.>

Sương mù biết mất.

Tôi đã giao toàn bộ các buổi học cho bản sao, trừ ngày đầu tiên, nhưng hôm nay thì khác. Tôi cầm lấy vỏ kiếm và bước ra khỏi phòng. Tôi cũng để ý đến chiếc khiên ở góc phòng. Do dự một chút, nhưng rồi quyết định không mang theo chiếc khiên khi rời đi.

Khi tôi xuống phòng tiếp khách ở tầng 4 của khu nhà phụ, Jenna và Aaron đang đợi.

Họ chào tôi, và Jenna, người vẫn lặng lẽ quan sát tôi, ngẩng đầu lên và mỉm cười.

“Oppa, hôm nay trông anh khác lắm.”

“Khác gì cơ?”

“Em cũng không biết phải nói sao nữa. Chỉ là… có cảm giác như vậy thôi?”

Bản năng của cô ấy luôn sắc bén như thế.

Tôi bật cười. Có lẽ cô ấy đã cảm nhận được một phần ma thuật của Yurnet.

Trong khi đó, Aaron thì nhìn Jenna với vẻ khó hiểu, không biết cô ấy đang nói gì.

“Tôi bắt đầu thấy chán các buổi học rồi. Kẹt ở đây như giá đỗ suốt mười ngày, cơ thể tôi cứng đơ cả rồi.”

“Kể từ hôm nay sẽ là huấn luyện đội hình. Sẽ khác một chút đấy.”

Huấn luyện đội hình thì không thể chỉ học lý thuyết.

Nó sẽ được thực hiện song song với thực hành. Tôi đã xây dựng buổi huấn luyện này dựa trên trải nghiệm huấn luyện đội hình ở Townia và cả ở trại huấn luyện Niflheimr.

“Nhưng có điều gì đó kỳ lạ lắm. Những điều anh từng nói với em trước đây, đúng y như những gì bọn em được dạy trong các buổi học. Giống hệt như dùng nhíp để gắp vậy.”

Jenna thì thầm.

‘Bản năng của cô cũng nhạy quá rồi đấy!’

Tôi chỉ cười trừ.

Nhưng điều đó không thành vấn đề. Ngay từ khi đưa Jenna đến đây, tôi đã biết chuyện cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra thân phận thật của tôi. Chỉ là vấn đề thời gian thôi.

‘Họ sẽ biết rằng mình không phải một anh hùng bình thường.’

Dù không phải Jenna, thì bất kỳ ai thông minh một chút cũng sẽ nhận ra.

Tôi có thông tin chi tiết về Pick Me Up mà các anh hùng không biết, và tôi đã dùng chúng một cách chủ động để phát triển và thực hiện nhiệm vụ. Tôi cũng không cố giấu diếm. Vì nếu chúng tôi chết đi, mọi chuyện cũng chẳng còn ý nghĩa.

Sau bữa sáng, chúng tôi đi đến lớp học.

Tôi nói với Aaron, người đang đi bên cạnh.

“Aaron.”

“Vâng.”

“Khi lịch trình hôm nay kết thúc, gặp tôi ở sân sau của khu nhà phụ nhé.”

Aaron chớp mắt nhìn tôi.

“Hyungnim, có chuyện gì vậy?”

“Chúng ta đã học hết những thứ cần biết rồi, đúng không? Từ giờ sẽ là huấn luyện đội hình, thứ mà chúng ta đã làm từ ngày đầu tiên. Cứ tiếp tục thế này thì chỉ tổ lãng phí thời gian.”

“Nhưng mà tôi…”

“Đến rồi anh sẽ hiểu.”

“…Vâng.”

Aaron gật đầu.

Vậy là đủ rồi. Tôi quay đầu. Người hướng dẫn đang nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo. Tôi nghe thấy ông ta thì thầm gì đó. Tôi giả vờ không nghe thấy và bước nhanh hơn.

Buổi học sáng kết thúc.

Chiều đến, ảo ảnh của Yurnet sẽ tiếp tục thay thế tôi. Tôi đã định lên tầng 13 để tập luyện cùng Ridgion, nhưng rồi từ bỏ. Aaron sẽ đến sớm thôi. Tôi quyết định luyện tập một mình ở sân sau.

Tôi dồn hết tâm sức vào luyện tập trong một, hai tiếng,

“Thưa Master, tôi đã mở cổng không gian đến vị trí của Myuden.”

“Tốt lắm.”

Giọng của Yurnet vang lên.

Nisled đưa cho tôi khăn và nước. Tôi lau mồ hôi và uống nước. Từ lối vào sân sau, có tiếng bước chân vang lên.

Nisled lùi lại vài bước.

Tôi không giấu đi vẻ ngoài của mình.

Một lúc sau, Aaron bước vào sân sau.

Ánh mắt của Aaron chuyển từ tôi sang Nisled.

Một dấu hỏi lớn hiện rõ trong ánh mắt cậu ấy.

“Hyungnim?”

“Yurnet, mở cổng không gian đi.”

Sss.

Sương mù tụ lại và tạo thành một cánh cửa.

“Đi theo tôi.”

Tôi bước qua cánh cổng không gian.

Khi cảm giác nhẹ nhàng len qua cơ thể, khung cảnh xung quanh đã thay đổi. Đó là khu vườn của Yurnet.

Yurnet, người đang ngồi giữa vườn, đứng dậy.

“Lâu lắm rồi ngài không ghé thăm.”

Cô ấy mỉm cười nhẹ.

“Như cô đã biết, tôi có một vị khách.”

“Vâng. Một đồng đội từ Townia.”

Sss.

Sương mù tan ra theo mọi hướng.

Tôi quay lại. Aaron, với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, đang bước ra từ cánh cổng không gian.

“Đ-Đây là đâu vậy?”

“Tầng 13 của Niflheimr. Khu Vườn Sương Mù.”

Nisled, người đứng sau tôi, trả lời cộc lốc.

“Nếu đây là tầng 13… chẳng phải là nơi tập trung những người mạnh nhất sao?”

“Phần lớn là vậy.”

Aaron, vẫn đang ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng cũng bắt gặp ánh mắt tôi.

“Hyungnim…”

“Thưa ‘anh’, người này được gọi là Master.”

Yurnet bước tới, cúi đầu.

Aaron và Yurnet trao nhau cái gật đầu chào.

“Rất vui được gặp. Tôi là Yurnet Seed, cánh tay phải của Master.”

“Cánh tay phải… không phải là Seris sao…”

Yurnet bật cười, còn Nisled khẽ cau mày.

Aaron, miệng hơi hé ra, nhìn Yurnet rồi cúi đầu.

“Chuyện này là sao…”

Aaron nói.

“Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả.”

“Anh muốn trở nên mạnh hơn, đúng không, Aaron?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.

“Dù là bằng bất cứ cách nào, tôi sẽ giúp anh đạt được điều đó.”

“Nhưng mà hyung…”

Cậu ấy chắc chắn đang tự hỏi tôi là ai.

Tôi không trả lời. Nếu ở lại đây, cậu ấy sẽ tự biết thôi.

“Anh gọi tôi tới đây là để thực hiện lời hứa ngày đó sao?”

“Đúng vậy.”

Tôi đáp.

“Nếu tôi từ chối thì sao?”

“Không sao hết. Anh sẽ quay lại trại huấn luyện và từ giờ sẽ được đào tạo theo một chương trình khác.”

“Là khách mời của chúng tôi, anh sẽ hoàn thành khóa huấn luyện giảng viên tại trụ sở chính của trại huấn luyện.”

Yurnet thêm vào.

Tôi đã giải thích sương sương tình hình với Yurnet vào hôm qua.

“Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện giảng viên ở đây, anh sẽ đảm nhận vai trò đó tại Townia.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

“Cá nhân tôi thì rất khuyến khích con đường này.”

Đôi mắt Yurnet nheo lại.

Tình trạng của Aaron hẳn đã được cô nắm rõ.

Cấp độ 20, Kỹ năng Vũ khí cấp 4.

Các kỹ năng khác gồm Kháng Lửa và Kháng Đau.

Chỉ số cũng thiếu hụt. Chỉ số Tăng trưởng của Aaron chỉ là 4.

Một tài năng ít ỏi.

“Sẽ rất khó tiến bộ đây.”

Yurnet nói.

“Tôi đã gặp vài người giống như vị khách của chúng ta. Họ cố gắng bù đắp cho sự thiếu tài năng bằng nỗ lực không ngừng. Nhưng đến một lúc nào đó, họ đều đụng phải một bức tường. Họ không thể tiến xa hơn nữa.”

Aaron cúi đầu.

Lời nói của Yurnet lạnh lùng, nhưng lại đánh trúng vào trọng tâm.

Những anh hùng không có tài năng nhưng vẫn theo đuổi vai trò chiến đấu thường gặp khó khăn với Kỹ năng Vũ khí cấp thấp. Dù có lăn lộn thế nào ở trại huấn luyện hay trên chiến trường, cấp độ của họ vẫn không tăng. 90% những người như vậy từ bỏ chiến đấu và chuyển sang nghề khác.

Tất nhiên, thỉnh thoảng cũng có những người “nở muộn”.

Họ từ từ tiến lên đến cấp độ Kỹ năng Vũ khí Trung cấp.

Nhưng đó cũng là giới hạn. Đến lúc đó, đã có những thiên tài khác ở cùng cấp độ, cùng cạnh tranh. Không còn cơ hội để họ trở thành người giỏi nhất.

Giống như Velkist, người có tài năng gấp nhiều lần Aaron, nhưng vẫn luôn nỗ lực không ngừng.

‘Tài năng không phải là tất cả.’

Nhưng ít nhất cũng phải có mức tối thiểu.

Những anh hùng không đạt được mức tối thiểu đó sẽ bị bỏ lại phía sau.

“Tôi nên làm gì đây?”

Aaron lẩm bẩm.

“Đừng tuyệt vọng quá. Đó là tình trạng phổ biến.”

“Nhưng đâu đâu cũng có ngoại lệ.”

Yurnet mỉm cười nhẹ.

“Tôi từng thấy một kẻ ngốc, dù kém tài đến mức nào cũng không học nổi, nhưng cuối cùng vẫn đạt được cấp độ như chúng tôi.”

“Anh ta đã làm gì…?”

“Anh sẽ biết nếu tự mình đến đó xem.”

Yurnet vẽ một vòng tròn bằng tay.

Sương mù tụ lại và tạo thành một cổng không gian.

“Không gian 0584, dẫn đến Luhanan.”

Bên kia cổng không gian, một khung cảnh khác hiện ra.

Đó là một thảo nguyên đầy bụi xoáy, bầu trời đỏ rực và mờ ảo.

“Ruhanan.”

Đó là nơi Myuden đang cư trú.

Cũng là bối cảnh của Đột Kích Thế Giới đã diễn ra một năm trước.

“Master cũng đi ạ?”

“Tôi nghĩ là vậy.”

“Tốt hơn là không nên. Nơi đó nguy hiểm lắm.”

Yurnet trả lời.

“Nếu khách mời muốn, chúng tôi có thể đưa anh ấy đến, nhưng kéo ngài Master theo thì… nơi đó là một chiều không gian bào mòn sự sống chỉ bằng việc tồn tại. Chẳng phải ngài biết kết cục của những kẻ từng muốn làm điều như Myuden sao?”

Aaron nuốt khan.

Nisled, người đang đứng bên cạnh, lên tiếng.

“Sau khi Myuden thành công, nhiều người đầy hy vọng đã đi theo. Và…”

“Họ đều chết cả.”

Tôi nói.

“Đúng vậy. Tỷ lệ sống sót chưa đến 3%.”

“Thật sự nguy hiểm đến thế sao?”

“Nếu anh trân trọng mạng sống của mình, xin đừng đi.”

Nisled khẳng định.

Aaron nhắm mắt và nói, “Nhưng nếu tôi thành công ở đó, tôi có thể mạnh lên, đúng không?”

“Nếu anh có thể.”

Không thể không mạnh lên.

Đó vốn dĩ là bản chất của nơi đó. Dù nhìn ở đâu cũng không có chỗ nào như vậy.

“Tôi sẽ đi.”

Aaron nói với vẻ kiên quyết.

Tôi gật đầu.

“Đi theo tôi.”

“Không, Hyungnim. Nếu nguy hiểm như người kia nói… Tôi có thể tự đi. Anh thì không nên. Mọi người vẫn đang chờ anh mà.”

“Nhưng anh đang đi đấy thôi.”

Aaron lắc đầu.

“Tôi không định chết. Tôi muốn làm điều mình có thể, mà không phải xấu hổ vì bản thân.”

“…Được rồi.”

Nếu cậu ta đã quyết tâm đến mức đó, tôi quyết định để cậu ấy tự đi.

Vai trò của tôi đến đây là kết thúc. Không cần dẫn dắt thêm nữa.

Huu—

Aaron hít một hơi thật sâu.

Yurnet, người im lặng quan sát, nói, “Ruhanan có dòng thời gian khác với nơi này. Hãy ghi nhớ điều đó.”

“Nhưng trước đó, tôi có một câu hỏi.”

“Câu gì vậy?”

“Nghe có vẻ mạo phạm, nhưng còn Niflheimr thì sao…”

Yurnet mỉm cười.

“Đừng lo. Aaron sẽ được đối xử như một khách quý tại Niflheimr. Liên kết của anh ấy với nơi này sẽ không thay đổi.”

“Còn anh thì sao, Hyungnim?”

“Tôi cũng vậy. Đừng nghĩ linh tinh.”

“Tôi hiểu rồi.”

Aaron nhắm mắt lại.

Môi cậu ấy mấp máy không thành tiếng. Dù không nghe rõ, tôi vẫn biết cậu ấy đang thì thầm điều gì.

Nina. Em gái của Aaron.

“Hyungnim, mong anh bình an.”

Aaron cúi đầu chào tôi.

Rồi cậu bước vào cánh cổng không gian.

Chẳng bao lâu, cơ thể Aaron trở nên mờ nhạt.

Nó bắt đầu bị hút vào khung cảnh hoang vu bên trong cánh cổng. Tôi lặng lẽ quan sát cảnh tượng ấy, cảm giác như tách biệt.

“Cậu ta có sống sót được không?”

Sau khi Myuden thích nghi với thế giới đó, đã có vài người noi theo.

Họ giống như Aaron. Cố gắng mạnh lên bằng mọi cách. Tôi đã chọn ra những anh hùng như vậy và gửi họ đến bên Myuden.

“Xác suất là rất thấp.”

Yurnet trả lời.

“Tôi hiểu rồi.”

“Tôi đã gửi thông điệp đến Myuden, nhưng liệu có đến nơi hay không thì…”

Tỷ lệ sống sót cực kỳ thấp.

Tôi biết điều đó dù không ai nói.

“Khi Aaron trở về, hãy đưa cậu ấy thẳng đến Townia.”

“Có thể cậu ta sẽ không quay lại.”

“Tôi nói vậy là đã tính đến khả năng đó.”

Tôi quay người đi.

Vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận