• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ

Kết Chương - Tiền

19 Bình luận - Độ dài: 10,979 từ - Cập nhật:

「Này, cái cửa kéo này... mở thế này đã được chưa?」

「Ah, dù hơi ẩm ướt thật đấy... nhưng mở quá nhiều thì mưa sẽ tạt vào mất. Mà thôi, cứ coi như đây là chút phong nhã cũng được rồi nhỉ.」

Giữa cơn mưa lớn như trút nước, tôi đang nằm dài trên sàn thì ra hiệu bảo Shirawakamaru mở cửa kéo ra một nửa. Cậu nhóc ngoan ngoãn làm theo lời tôi, lặng lẽ kéo cánh cửa sang một bên...

Ngày mùng ba tháng Sáu, tiết trời đã qua xuân và chớm bước sang đầu hạ. Mảnh đất Bắc Thổ đang oằn mình dưới cơn mưa dai dẳng. Mưa khiến độ ẩm trong không khí tăng lên, khiến cho trời đất trở nên ngột ngạt. Dù cho đây có là dinh thự gia tộc Onizuki đã hóa thành Mayoiga đi chăng nữa thì cũng không ngoại lệ. Vì thông khí nên mới phải mở cửa kéo ra như vậy.

「Khá vất vả rồi. À phải, có muốn ăn chút gì không? Vừa nãy Magoroku có mang đến một ít đấy.」

Vừa nói, tôi vừa chỉ tay về phía hộp gỗ đựng bánh karintou. Đây là món quà thăm bệnh kiêm đồ ăn vặt mà Magoroku và em gái anh ta đã cất công chế biến. Vì đường là thứ xa xỉ, nên họ đã dùng mật ong thay thế để tạo vị ngọt, mà kết quả là, hương vị cũng không tệ chút nào.

「Em thì... cũng chẳng đói gì đâu...」

Thiếu niên khẽ lẩm bẩm, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, chiếc bụng nhỏ đã phát ra một tiếng kêu khe khẽ. Cậu cúi đầu xuống đầy ngượng ngùng. Tôi không nhịn được, khẽ bật cười rồi lên tiếng bênh vực.

「Tuổi đang lớn mà, đừng có khách sáo. Lúc ăn được thì cứ ăn đi.」

「...Em hiểu rồi.」

Sau một thoáng làm mặt lạnh, cậu nhóc khẽ nhíu mày đầy khó chịu rồi vươn tay về phía hộp kẹo.

Âm thanh lộp cộp vui tai vang vọng khắp phòng. Nghe tiếng nhai cũng có thể đoán được, có lẽ vị của món này không lệch khỏi sở thích của cậu. Mà cũng phải thôi, dù karintou là món ngọt bình dân, nhưng ở thế giới này, chỉ riêng việc có đồ ngọt đã là một sự xa xỉ rồi.

Một lúc sau, trong không gian chỉ còn lại tiếng nhai karintou của Shirawakamaru xen lẫn tiếng mưa rơi. Không biết đến miếng thứ bao nhiêu, cậu nhóc chợt dừng tay, không lấy kẹo nữa.

「...Không biết sẽ bị nhốt ở đây đến bao giờ nữa nhỉ?」

「Ai mà biết được. Thậm chí không rõ có thể toàn mạng mà ra khỏi đây hay không nữa là」

Shirawakamaru đang lặng nhìn cơn mưa ngoài trời, chợt cau mày lẩm bẩm. Tôi nhún vai, đáp lại bằng giọng đầy mỉa mai. Chính tôi cũng tự cười nhạt sau khi trả lời, bởi đến bản thân cũng ngạc nhiên vì cái giọng bất cần ấy.

Lúc này tôi đang nằm nghỉ trong một căn phòng đôi thuộc sở hữu bởi Onizuki Kochou, bà lão trẻ mãi không già ấy. Kể từ khi trở lại dinh thự này, tôi đã nằm bẹp ở đây gần cả tuần rồi.

Và lý do cho việc đó, tôi thừa biết. Đây là một cuộc giam lỏng.

Theo một nghĩa nào đó thì cũng là điều đương nhiên. Người tôi không rõ hiệu ứng của lời nguyền Tsuchigumo, lại còn đang quan sát xem dòng máu yêu quái chảy trong người tôi có nổi loạn trở lại hay không. Thêm nữa, còn chuyện thức thần của Matsushige hay việc tôi che giấu ngọc Magatama, chắc hẳn họ đang truy xét mọi bí mật mà tôi giấu kín... Và vì lẽ đó, mới xảy ra chuyện bị giam lỏng này. Quả thật, bốn góc phòng đều đã được dán bùa phong ấn, tôi đang bị nhốt trong một kết giới vô hình. Trong thời gian này,  cố vấn-sama cũng đến hỏi han tôi vài điều. Song kỳ lạ thay, phần lớn những câu hỏi ấy lại không phù hợp với một cuộc thẩm vấn, chúng quá vô nghĩa, tưởng như chỉ hỏi cho có lệ vậy...

Và lại còn một điểm bất thường nữa. Trong khi tôi, bị tê liệt bởi độc của yêu quái nhện và đau nhức cơ bắp do bị biến đổi yêu quái, đến mức chỉ ngồi dậy thôi cũng khó khăn, thì lại không bị nhốt trong túp lều được chỉ định mà bị giam ở một căn phòng trong khuôn viên của bà cố vấn. Thật là điều kỳ lạ. Nhượng bộ đến trăm bước, ít nhất cũng nên giam tôi tại lãnh địa của chủ nhân tôi là Gorilla-sama chứ. Thậm chí cho vào ngục thất dưới dinh thự cũng được. Như vậy còn dễ trông coi hơn. Vậy mà tại sao lại là nơi này...?

「Quả thực là một câu chuyện kỳ lạ. Hơn nữa, lại còn phái cả nhóc đến làm người chăm sóc nữa chứ.」

「...Gì cơ, anh có ý kiến à?」

Trước lời nhận xét của tôi, Shirawakamaru nhăn mặt khó chịu. Tôi lại một lần nữa bật cười, biện bạch.

「Không không, nhóc làm rất tốt rồi. Cả người ê ẩm đau nhức, không nhấc nổi tay chân, được nhóc giúp đỡ thế này là quý lắm. Chính vì vậy anh mới thấy lạ đấy. Anh đâu phải quý tộc quyền quý gì, thế mà lại được chỉ định một người như nhóc hầu hạ, chẳng phải xa xỉ quá sao?」

Chính xác thì, vì nơi tôi bị giam là khu của cố vấn-sama, nên ứng cử viên gia nhân như Shirawakamaru mới được phép làm người chăm sóc. Còn như Magoroku và những người khác thì vì thân phận xuất thân mà không được tự do ra vào nơi này. Nếu như đây là một ngục thất bình thường thì lại là chuyện khác...

「Có tâng bốc em thì em cũng chẳng cho anh gì đâu.」

「Tâng bốc một đứa trẻ ranh như nhóc thì mong được cái gì chứ.」

「Trẻ ranh là sao chứ...」

Tôi đặt tay lên đầu thiếu niên đang bực dọc kia, vò nhẹ mái tóc cậu có phần hơi thô bạo. Hệt như cách tôi đã làm với đám em mình thuở trước. Có lẽ sau vụ việc trong hang động lần trước, giờ chỉ cần làm đến mức này thì dù tỏ ra khó chịu, cậu cũng không phản ứng gay gắt gì nữa. Không hẳn vì sợ, mà là có phần tin tưởng tôi hơn... ít nhất thì tôi mong là vậy.

「Nhóc thì cứ là nhóc thôi. Không cần phải gồng mình làm gì. Giờ còn có thể làm nũng thì cứ làm đi. Khi đã không còn được nuông chiều nữa thì sẽ không còn cơ hội đâu.」

Với cuộc đời đã trải qua như vậy, chuyện cậu nhóc luôn hướng ánh mắt đầy cảnh giác và thù địch về phía người khác cũng là điều dễ hiểu. Nhưng nếu cứ mãi như vậy, thì cũng sẽ bị mọi người xa lánh. Dù biết vẫn có những kẻ không ra gì, việc phòng bị là cần thiết, song tôi vẫn mong cậu có đủ sự dễ thương để nhận được sự giúp đỡ từ người xung quanh.

Thực tế thì, trong nguyên tác game, thiếu niên này đã bị lợi dụng và tổn thương bởi người khác, một phần nguyên nhân chính là vì cái tính cách gai góc khiến cậu không được ai dang tay cứu giúp. Chính sự cô độc ấy lại càng làm cho tính tình cậu trở nên tiêu cực hơn, một vòng luẩn quẩn không lối thoát. Để tránh kết cục bi thảm, tôi muốn cậu có thể sống mạnh mẽ và khôn ngoan hơn.

「Em thì... chẳng có gì là...」

「Ara ara, hai người thân thiết quá nhỉ. Khiến ta ganh tị mất thôi.」

Shirawakamaru vừa quay mặt đi, định nói điều gì đó, thì tiếng nói kiêu kỳ, nhẹ nhàng vang lên, chen ngang lời cậu. Tôi liếc mắt nhìn về phía giọng nói ấy, là nàng tiểu thư xuất hiện từ sau cánh cửa kéo. Đồng thời, tôi chống tay định đứng dậy hành lễ thì bị cô ngăn lại.

「Không cần cúi đầu đâu. Với cơ thể thế kia mà cứ ráng quỳ thì nhìn thật buồn cười. Cứ thoải mái là được rồi.」

Từ khe cửa kéo hé mở, Onizuki Aoi bước vào, vẫn giữ giọng điệu kiêu sa, ngẩng cao đầu mà nói với tôi như vậy.

-

Nàng công chúa khỉ đột Onizuki xuất hiện từ phía sau tấm cửa trượt bằng giấy, khẽ đưa chiếc quạt che miệng, rồi không khách khí gì mà liếc nhìn tôi một cái như quan sát.

「………Dẫu sao thì lần nào cũng thật là nghịch ngợm quá đỗi nhỉ? Lần nào lần nấy cũng bị thương nghiêm trọng thế này. Cứ như con nít vậy. Ta cũng muốn ngươi nghĩ tới cảm giác của người giám hộ một chút đấy」

「Thật vô cùng hổ thẹn. Tuy nhiên, thần cũng đâu phải vì chơi bời mà bị thương」

Tôi định đứng dậy thì bị ngăn lại, kết quả là phải chống tay trên nệm trong tư thế như đang bò bốn chân, rồi đáp lại lời châm chọc của Gorilla-sama đang đứng sừng sững trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng của cô. Phải rồi, có thể với bên kia thì chỉ là trò chơi, nhưng với tôi thì là chuyện sống còn cơ mà?

Ánh mắt trách móc của tôi bị Gorilla-sama phẩy tay làm ngơ như thể chẳng dính dáng gì tới mình. Cô phe phẩy quạt rồi than phiền.

「Dù sao thì cũng thật là phiền phức nhỉ. Tưởng đâu ngươi đã quay về dinh thự rồi, ai ngờ lại bị lôi tới đây ngay lập tức. Ta cũng không thể cứ tự tiện bước vào dinh cơ của bà già kia được. Chỉ để gặp mặt ngươi mà cũng đã mất bao công sức đấy biết không?」

Gorilla-sama lộ vẻ khinh khỉnh, như muốn nói 「làm mất công ta quá đấy」.

「Đa tạ người đã phải nhọc lòng đến vậy. …………Ah, xin lỗi. Thần cảm kích lắm. ………Thế, chẳng hay người cố tình đến đây để gặp thần là có việc gì ạ? Không lẽ chỉ tới thăm bệnh thôi chứ không có chuyện gì khác sao?」

「Ara, trước lòng tốt của người khác thì nên ngoan ngoãn mà vui mừng đi chứ. Đúng là cứng đầu ghê」

Được Shirawakamaru đứng bên dìu dắt do đau nhức cơ bắp, tôi từ từ ngồi dậy theo tư thế khoanh chân và cúi đầu tạ ơn, nhưng như thường lệ thì lại bị cô nhìn thấu nội tâm. Gorilla-sama nhún vai ra chiều chán ngán. Này này, rốt cuộc ai mới là người xấu tính ở đây vậy?

「Yên tâm đi. Cuộc sống bị giam cầm này cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi. Hôm qua, ta đã đích thân nói chuyện với bà lão đó rồi. Đã được cam kết sẽ để ngươi quay lại bên ta, nên cũng đừng có nằm co quắp trong chăn mỗi ngày mà sợ bị đem ra làm vật thí nghiệm nữa」

「………」

Gorilla-sama ưỡn ngực tự đắc mà nói. Tự cao tự đại ra mặt. Không, thật ra đó là một việc đủ để khiến người ta cảm thấy như vừa được cứu mạng, và đúng là nên cảm ơn, nhưng… khi lời đó thốt ra từ miệng kẻ này thì lại nghe thật ngạo mạn một cách thái quá.

………Mà thực sự là mỗi ngày tôi đều sống trong thấp thỏm, sợ bị một đám người mặc đồ giống bác sĩ dịch hạch lôi khỏi chăn đấy.

「………Dù vậy, làm sao người lại có thể thuyết phục được chuyện đó chứ? Thả tự do cho một kẻ như thần chẳng khác nào thả bom. Người đã dùng cách gì vậy?」

「Bí mật. Ta không có nghĩa vụ phải kể cho ngươi nghe tất cả đâu. Nếu tò mò thì thử dùng đầu óc mà suy nghĩ một chút đi」

Tôi nhận ra ánh mắt lo lắng của cậu thiếu niên bên cạnh, nên hỏi với chút vẻ bông đùa. Gorilla-sama che miệng bằng tay áo, khúc khích cười, một tiếng cười mang vẻ giễu cợt, nhưng rõ ràng đầy ác ý. ………Tối thiểu thì chắc chắn không phải là chuyện vui vẻ gì.

「À đúng rồi, còn phải giao cái này cho ngươi nữa. Nhận lấy đi」

Vừa nói, nàng búng ngón tay, cánh cửa trượt khẽ mở ra, một con thức thần hình nhân xuất hiện. Như một con ma-nơ-canh không có mặt, thức thần ôm trong tay một cái giỏ tre và đặt nó trước mặt tôi. Tôi nheo mắt nhìn.

「Đây là………」

「Hôm qua ta nhận từ obaa-sama. Bà ấy nói thứ này nên để bên ngươi thì hơn. Mà, cũng phải thôi. Bản thân ta cũng thấy khó chịu nếu sinh mệnh của mình lại nằm trong tay kẻ chẳng thân thiết cũng chẳng thể tin tưởng」

Cô cũng nhìn chằm chằm vào cái giỏ, giỏ đựng côn trùng.

Nhưng đây không phải là loại giỏ bình thường. Nó được chế tác từ thần mộc, chạm trổ tinh xảo, bên ngoài còn dán vô số bùa chú. Nhìn qua cũng đủ biết nó không phải là đồ dùng để đi bắt bướm thông thường.

「Bình thường thì cứ giữ nó trong cái giỏ đó đi. Một trừ yêu sư đàng hoàng sẽ không dại gì mà tự ý mang theo hay mở ra những thứ có vẻ nguy hiểm thế này đâu. Mà ngộ nhỡ nó chạy trốn thì cũng phiền」

Nghe xong lời vị khỉ đột đại nhân, tôi nhìn chăm chú vào cái giỏ tre. Nói đúng hơn, là nhìn qua lỗ thông khí của nó.

………Bên trong cái giỏ dán đầy bùa ấy là một con nhện trắng toát đang co ro. Dù là côn trùng thì không nên có cảm xúc, nhưng con nhện con này khi bị nhốt lại có gì đó khá đáng yêu, khiến người ta liên tưởng đến một đứa trẻ.

Chừng đó phù chú được dán lên cái giỏ cũng đủ cho thấy đây không phải một con nhện bình thường. Mà cũng chẳng phải một yêu nhện thông thường. Thứ này… là một tồn tại phiền toái hơn rất nhiều.

「Một vị thần cách mới chào đời… Không ngờ ngươi lại mang cả thứ như thế về, đến ta cũng thấy bất ngờ đấy」

Gorilla-sama liếc nhìn cái giỏ, khiến tôi cũng hướng mắt nhìn theo. Con nhện con bên trong như đang ngây ngô lấy chân trước gãi miệng, rồi nghiêng đầu. Cái dáng vẻ thản nhiên của nó khiến tôi khẽ tặc lưỡi.

「Thứ này là lời nguyền sao」

「Ta từng nghe nói có những trường hợp khi một thần cách đang hấp hối sẽ tự tái sinh để sống sót」

Vì lẽ đó, khi triều đình muốn phong ấn hay giết chết một thần cách, họ sẽ cố tình khiến nó không thể tái sinh được nữa bằng cách hạ nó xuống làm yêu quái.

「Có lẽ là đã dốc hết toàn bộ thần khí còn sót lại. Nhỏ bé thật, nhưng tinh khiết một cách bất thường. Có thể nói là chất lượng hơn số lượng chăng」

Cô gõ nhẹ vào cái giỏ, thở dài. Con nhện con bên trong vì chấn động mà sợ hãi, chạy nép vào một góc.

Đúng là giấu đầu lòi đuôi, nó co rúm người, dùng chân che đầu, phần bụng run rẩy không ngừng. Thật khó tưởng tượng sinh vật này lại từng là một thần cách đáng sợ được truyền tụng từ thuở hồng hoang.

Đúng vậy, vị thần này quá mức mong manh. Quá mức nhỏ bé.

Nhưng… chính vì thế mà lần này nó càng phiền toái.

「Ác duyên giữa ngươi và con nhện con này, đúng là rắc rối nhỉ. Vừa xấu xa lại vừa không thể nào cắt đứt」

Gorilla-sama cưỡng ép lôi con nhện ra khỏi giỏ, trừng mắt nhìn nó. Con nhện rùng mình sợ hãi. Nhưng chỉ thế thôi. Với sức của goirlla-sama, một thần cách cấp thấp thế này hoàn toàn có thể bóp chết trong lòng bàn tay. Không ra tay, không phải vì ghê tay khi bóp nhện bằng tay trần… không chỉ là vậy.

「Đúng là một dạng 「mệnh kết cốt nhục thực chi loại duyên」nhỉ?………Đúng là một lời nguyền đáng tởm」

Những lời nàng khạc ra quả thực chẳng chứa chút thiện ý nào. Lần này, tôi cũng chẳng thể phản bác mà chỉ biết gật đầu tán thành.

『Mệnh kết cốt nhục thực chi loại duyên』………mệnh kết là sinh mệnh được kết nối, tức là qua lời nguyền, sinh mệnh của hai bên bị trói buộc lẫn nhau. Cốt nhục là chỉ người thân, huyết thống, nhưng ở đây chắc chỉ hai kẻ đã kết mệnh với nhau. Rồi ăn, là cái loại duyên… lời nguyền đó.

「Nói cách khác, con nhện con này với ngươi đã bị ràng buộc bằng mệnh duyên. Nhất thể đồng sinh, một sống một chết… không, còn tệ hơn. Nếu nó chết thì ngươi cũng chết, nhưng nếu ngươi chết thì nó vẫn sống. Cái từ 「cốt nhục」phía sau còn cho thấy ngươi bị xem là cùng huyết thống với nó. Và………」

『Kii……!?』

Gorilla-sama buông tay. Con nhện con rơi bịch xuống chiếu, lồm cồm gãi đầu, nhận ra mình được tự do thì lập tức chạy về phía tôi. Như loài nhện săn ruồi, nó nhảy nhót đầy tuyệt vọng, rồi trèo lên đầu gối tôi, leo tới cổ, chăm chú nhìn làn da…

「A!?」

Cùng lúc đó, Shirawakamaru kêu lên kinh ngạc, con nhện con cắm răng vào cổ tôi. Cạp một cái. Không đau mấy. Cậu nhóc định bắt lấy nó nhưng tôi đưa tay ngăn lại, nhìn Gorilla-sama rồi thì thầm.

「………Đây là 「thực」, sao」

Trong thế giới loài nhện, có loài con non ăn thịt mẹ sau khi sinh. Con nhện này cũng vậy. Không phải là 「kết mệnh」mà là ký sinh. Con nhện con sẽ dùng máu thịt của 「mẹ」, là tôi, để trưởng thành. Bây giờ còn nhỏ, nhưng khi lớn lên, nhu cầu dinh dưỡng sẽ tăng theo…

「Nhưng nếu không cho ăn mà bỏ mặc thì nó sẽ chết đói. Mà nếu nó chết thì cả ngươi cũng đi theo đấy」

「Đúng là lời nguyền rác rưởi………」

Một lời nguyền ác độc đúng nghĩa. Kẻ thi triển lời nguyền này đã không tiếc hy sinh sinh mệnh. Dù tôi nuôi nó thì cũng chết, mà không nuôi cũng chết.

『Ki……? Kiki!!』

Như thể phản ứng lại lời tôi lẩm bẩm, con nhện ngừng hút máu, lại nghiêng đầu. Tôi túm lấy mông nó và nhấc lên. Treo lơ lửng giữa không trung, nó đạp đạp chân, trông như một đứa trẻ nũng nịu muốn được bế. Thoạt nhìn, nó như đang làm nũng với cha. Này, ngươi mới vừa cắn ta đấy nhá?

「Nhìn ta bằng đôi mắt ngây thơ vô tội ghê. Mà này, nó còn nhớ chuyện trước không?」

「Theo những tư liệu cổ mà ta đã đọc, thần cách sau khi tái sinh đôi khi sẽ giữ lại ký ức mơ hồ từ tiền kiếp, nhưng nhìn chung vẫn nên xem như một cá thể khác biệt thì hơn. Dù vậy, cũng không được lơ là」

Dù gì thì cuối cùng tôi cũng sẽ bị nó ăn thịt thôi. Cái kiểu làm nũng này chắc chỉ là bản năng. Trong loài côn trùng, nhện là loài có bản năng nuôi con rất mạnh, trái ngược với nhiều loài chỉ đẻ trứng rồi bỏ mặc. Có lẽ cả đặc điểm này cũng được đưa vào lời nguyền.

「Nếu có chút cứu rỗi nào đó… thì chắc là, ít ra nó cũng thay được cho viên đan dược」

「Thần là một món mồi thượng hạng mà」

Trong huyết quản của tôi đang chảy thứ huyết thống đáng nguyền rủa từ Yêu Mẫu. Yêu Mẫu vừa là quái vật, lại cũng mang thần cách. Với con nhện con này, huyết thống của Yêu Mẫu chính là loại thực phẩm tối ưu nhất cho sự trưởng thành của nó. Chất lượng thì không nói, nhưng máu thịt chứa thần khí như vậy đâu phải dễ gì kiếm được.

「Việc ăn huyết nhục của ngươi đồng nghĩa với việc ăn luôn huyết thống của con quái vật ấy. Đan dược chỉ có thể áp chế huyết thống thôi, còn sinh vật này thì có thể ăn nó và làm giảm nó. Theo nghĩa đó thì, theo một cách nào đó, còn hiệu quả hơn cả đan dược đấy.」

「Đổi lại thì nó cũng sẽ phát triển nhanh hơn đấy.」

Nghĩ theo hướng đó thì rốt cuộc cũng chỉ là phiền toái lại càng thêm phiền toái... nhưng mà... chẳng hiểu sao vẻ mặt của Gorilla-sama lại có vẻ hớn hở là vì có thể tiết kiệm được tiền đan dược chăng?

「Dù sao đi nữa, trước mắt ta sẽ giữ nó. Đến mức này rồi thì cũng không thể giao nó cho ai khác được.」

Tôi ném con nhện con vào trong lồng rồi khóa lại lần nữa. Đã nhốt rồi, tôi liền ra lệnh cho Shirawakamaru đặt cái lồng đó vào ngăn tủ gần đó. Gần như cùng lúc ấy, từ khe cửa kéo, một lá bùa thức thần bay vút vào. Lá bùa được cắt thành hình người lượn lờ như bị gió cuốn, nhưng khi đến bên tai của Gorilla-sama thì đột ngột dựng thẳng đứng lên như thể cứng lại, lơ lửng tại chỗ. Có vẻ như đang truyền lại lời nhắn.

「…Vậy à, thần hiểu rồi.」

Thở dài một hơi có phần mệt mỏi, Gorilla-sama đưa ánh mắt nhìn tôi.

「Người ta bảo đừng có la cà nữa mà mau tới đi.」

「La cà à... à, ra là vậy.」

Quả nhiên, không có chuyện cô ấy đặc biệt đến đây chỉ để thăm tôi. Mục đích chính hẳn là để diện kiến cố vấn-sama kia, còn việc đến đây chỉ là tiện đường để đưa cái lồng côn trùng ấy. Mà nếu thế thì, có vẻ như cô đã nấn ná lại lâu chỉ để trêu chọc tôi rồi.

「Vậy thì, hãy cố mà dưỡng bệnh cho tốt đi. Vì bây giờ là thời gian hiếm hoi mà ngươi có thể thong thả nghỉ ngơi đấy.」

Ý cô là, sau khi dưỡng bệnh xong thì sẽ sai khiến tôi đến chết à? Không, mà, tôi cũng chẳng định ăn không ngồi rồi mãi đâu… À phải rồi, tôi quên mất chuyện đó.

「Xin người, xin dừng bước một chút, thưa tiểu thư.」

Tôi gọi với theo Gorilla-sama, đang quay gót định rời đi. Gọi lại, rồi lúc này tôi mới lên tiếng.

「Về sự giúp đỡ trong hang động, thần thật sự vô cùng cảm kích. Tuy là lời cảm ơn có hơi muộn màng, nhưng sự hỗ trợ khi đó đã cứu thần rất nhiều.」

Tôi cố gắng nhích cơ thể vẫn còn đau đớn để chỉnh lại tư thế, cúi đầu thật sâu.

「…Ara, ngoan ngoãn ghê nhỉ. Ngươi không cần phải bận tâm đâu. Ta cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức để được ngươi cảm ơn như vậy.」

Onizuki Aoi liếc nhìn tôi, nụ cười ngạo nghễ thấp thoáng khóe môi.

「Thế nhưng, với thần thì thật sự là một sự giúp đỡ to lớn. Thần xin phép được cảm tạ một lần nữa.」

Điều đó, là lời thật lòng từ tôi. Có lẽ với cô, tất cả chỉ là một trò tiêu khiển. Cuộc chiến khi đó thông qua nhập thể vào thân thể Shiro chắc chắn có nhiều giới hạn. Nghĩ đến toàn lực của cô ấy thì rõ ràng khi đó chẳng phải là trận chiến nghiêm túc gì. Hơn nữa, vì là nhập thể nên nguy hiểm gần như chẳng chạm được đến bản thân cô, có thể nói nàng chiến đấu với tâm trạng như một phi công điều khiển máy bay không người lái từ nơi tuyệt đối an toàn vậy.

Dù là thế, tôi vẫn phải nói lời cảm ơn. Dù là hình thức, thì thành ý và ý chí vẫn phải được thể hiện bằng lời nói. Ơn nghĩa, cần phải được báo đáp.

Dù sao đi nữa, ở thế giới này, nơi mạng sống của một kẻ hầu có thể bị vứt bỏ mà không ai thèm đoái hoài, nàng ấy chẳng có nghĩa vụ hay trách nhiệm gì phải cứu tôi cả...

「…Fufu, được thôi. Ta rộng lượng mà, sẽ nhận lời nịnh nọt đó của ngươi.」

Gorilla-sama chấp nhận lời cảm tạ của tôi. Vô cùng khoan dung, vô cùng cao ngạo, vô cùng kiêu hãnh.

「Thôi thì, ngươi hãy tiếp tục cố gắng đi. Mau chóng trở nên đủ giỏi để ta không cần phải trông nom nữa. Đó chính là lời đáp lễ tuyệt vời nhất.」

Khẽ buông lời như gió thoảng, nàng tiểu thư khoác kimono màu anh đào lướt nhẹ dọc theo hiên nhà mà rời đi.

Cho đến khi âm thanh ấy không còn vang vọng lại nữa, tôi vẫn cứ thế, chỉ biết cúi đầu thật sâu mà thôi……

-

「Xin lỗi vì đã để bà phải đợi, obaa-sama. Ta cứ ngỡ người già thường nhẫn nại, nào ngờ lại bị thúc giục, thật không ngờ đấy?」

Kéo cánh cửa shoji sang một bên, Onizuki Aoi cất tiếng giễu cợt. Nàng hướng lời châm chọc ấy về phía người bà đang chờ trong căn phòng phía bên kia. So với lời mỉa mai mà nàng đã dành cho gã đầy tớ lúc trước, lần này ẩn chứa trong câu nói ấy là một ác ý rõ ràng và sâu sắc hơn nhiều.

「Ồ, lẽ nào con vẫn còn để bụng chuyện ta phá vỡ cuộc hẹn riêng tư sao? Nếu con hay ghen đến vậy thì người chồng tương lai chắc sẽ khốn khổ đấy nhỉ?」

Tựa người trên chiếc gối tì tay, tay cầm tẩu thuốc, Kochou khép hờ đôi mắt như đang thiếp ngủ, rồi nhìn sang phía Aoi, bật cười lạnh lùng như thể trêu ghẹo. Đáp lại, Aoi cũng cười khẽ. Giữa lúc trời đang vào mùa mưa nên dù là ban ngày, căn phòng vẫn tối mờ. Tiếng cười lạnh vang lên trong không gian ấy, khiến ai lỡ nhìn thoáng qua cũng đủ cảm thấy gai người. Dẫu vậy, với hai người họ, đây chỉ là một kiểu đùa giỡn thường ngày.

「Ta thấy obaa-sama hiểu nhầm rồi đấy. Quả thật ta biết mình hay ghen thật, nhưng không đến mức ép buộc người khác theo ý mình, bỏ qua cả mong muốn của chàng ấy đâu?」

Aoi không nói thêm 「khác hẳn với bà」. Bởi với nàng, đó đã là một chân lý không cần phải nhắc đến.

「………Nói mới nhớ, con không định nói cho cậu ấy biết chuyện đó à? Phân linh ấy chắc chắn đã đánh đổi ít nhất mười năm tuổi thọ nhỉ? Nếu con kể ra, hẳn cậu ta sẽ chẳng dám ngẩng mặt trước cháu nữa đâu?」

Kochou đưa tay mời gọi Aoi ngồi xuống trước mặt rồi đổi chủ đề. Giọng nói ấy như đang thử thách, cũng như đang quyến dụ.

「………Thật là, ta cảm thấy bị xúc phạm đấy. Ta đâu phải loại người hèn mọn đến mức mong cầu báo đáp vì những điều mình đã làm cho chàng ấy đâu?」

Aoi mỉm cười đáp lại. Giọng điệu nàng nghe như thể phát ra từ tận đáy lòng. Đáp lại, Kochou nheo mắt nhìn đứa cháu gái của mình.

「………Đừng có bắt chước Hina nữa. Con và con bé đó khác nhau hoàn toàn đấy?」

Hina là một trường hợp đặc biệt, kẻ có thể tự moi tim mình ra vì sự bất tử giả tạo mà mình sở hữu. Dù là cháu gái mang đầy tài năng dòng họ Onizuki, là hiện thân gần như hoàn hảo của huyết mạch trừ yêu sư, nhưng Aoi cũng không thể tùy tiện phân chia linh hồn, lại càng không thể tùy tiện vứt bỏ như vậy quá nhiều lần.

「Bắt chước sao? Dừng lại đi. Chỉ nghĩ đến việc bà so sánh con với mụ đàn bà đó thôi cũng đủ khiến ta buồn nôn rồi」

Aoi nhếch mép giễu cợt bằng tất cả sự khinh miệt. Thật nực cười, chẳng phải vậy sao? Việc người đàn bà kia làm vốn không cần trả bất kỳ cái giá nào. Không có hy sinh nào cả. Dù có là moi tim khi còn sống, nếu điều đó có thể lặp lại không giới hạn thì còn đâu là ý nghĩa? Mà lại còn dám gọi đó là 「tự hi sinh」nữa chứ, nực cười hết mức. Tự hi sinh thật sự là khi đánh đổi thứ không thể thay thế được.

Đúng vậy, giống như chàng trai năm đó……

「Mà, nói chính xác thì lần đó người chịu hi sinh không phải ta, nên cũng chẳng thể xem là ta đã đánh đổi gì cả」

Aoi cũng không hề đắm chìm trong cảm giác 「tự hi sinh」… hay đúng hơn là cái ảo tưởng về nó. Người phải hi sinh là một bản thân khác, phân linh của nàng, chứ không phải chính nàng đang ngồi ở đây. Điều đó, nàng hiểu rất rõ.

「Phân linh ấy đã hoàn thành vai trò của nó rất tốt. Chàng ấy còn coi nó là chính ta. Nhờ vậy mà không phải bận tâm hay đau khổ vì chuyện chẳng đâu vào đâu」

Đó là điều nàng thật lòng nghĩ. Nếu chàng biết chuyện, hẳn sẽ bị cảm giác tội lỗi giày vò. Phân linh, tuy được sinh ra từ linh hồn chủ, nhưng vẫn là một thực thể riêng biệt có ý thức riêng. Khi phân linh tiêu vong, với nó, đó chẳng khác nào cái chết. Vậy mà… nghe theo lời của Shiro và Kochou, có vẻ như bản thân thứ phân linh ấy không hề sợ hãi, cũng chẳng bám víu hay cầu xin sự cứu giúp từ chàng. Điềm nhiên, lạnh lùng, cho đến khoảnh khắc cuối cùng, nó đã hoàn thành vai trò của mình.

「Còn bà thì sao? Ta nghe nói bà đã buông lời đầy ngạo mạn, nhưng kết cục lại thật thảm hại phải không?」

「Chuyện đó ta không định ngụy biện. Đúng là ta đã ép buộc cậu ấy quá mức…… Là lỗi của ta, con cười nhạo cũng được」

Về lời của Aoi, Kochou không định phản bác. Đã lỡ can dự vì chán ngán cách làm của hai đứa cháu, để rồi phải lo liệu cho cậu bé ấy, thì kết cục như vậy cũng là điều dễ hiểu. Không thể viện lý do như 「ngoài dự tính」được nữa. Nếu có thể dùng lý do đó mà xí xóa, thì đã chẳng ai hối hận bao giờ.

「Nếu không phải vì cậu ấy, ta đã bật cười to rồi. Mà, nói cho cùng thì ta cũng đâu có tư cách trách người khác. Hơn nữa, chuyện lần này không phải là hoàn toàn vô ích. Chỉ cần cậu ấy được trả lại cho ta là đủ rồi」

Lời thật lòng. Với Aoi, chỉ cần có thể một lần nữa giữ chàng bên cạnh là đã đủ mãn nguyện. Không cần tham lam hơn nữa. Dẫu trong chuyến thảo phạt lần này có ngoài dự tính, nhưng những gì thu được là có thật. Vì thế, nàng không trách Kochou.

Không, không chỉ là vậy. Aoi đã sớm nhận ra rồi. Obaa-sama, người đàn bà này, có lẽ………

「Xin thất lễ」

Câu nói vang lên từ trong bóng tối khiến cả Aoi lẫn Kochou đồng thời quay đầu nhìn lại. Xuất hiện bên cạnh Kochou, dù thực ra cả hai đều đã sớm nhận ra khí tức tiếp cận, là một thanh niên thuộc Ẩn Hành. Cậu quỳ xuống, cúi đầu cung kính, rồi Kochou cất tiếng.

「Là Hayama nhỉ. Việc điều tra đã hoàn tất chưa?」

「Vâng, xin phép trình bày chi tiết trong cuộn trục này」

Vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, Hayama lấy từ ngực áo ra một cuộn trục và dâng lên. Kochou nhận lấy sau một lúc im lặng.

「Vất vả rồi. ………À phải, ngươi không định đi thăm cậu ấy sao? Ta nghĩ cậu ấy sẽ vui lắm đấy」

「Không, tuy biết là thất lễ nhưng… nếu quá thân cận, e rằng sẽ làm phiền đến anh ấy. Và… thật đáng xấu hổ, nhưng thần không có can đảm để đối mặt với anh ấy…」

Dù nhận được lời động viên từ Kochou, thanh niên Ẩn Hành Chúng chỉ cười tự giễu và khước từ. Với thân phận là người từng dính líu sâu vào sự kiện kia, nếu lại tiếp cận quá gần, sẽ chỉ khiến nghi ngờ nảy sinh thêm. Mà thực ra, tiếp cận giờ này thì biết phải nói gì? Nói sao cho phải?

Không, nói thật lòng… Hayama sợ. Chỉ cần nghĩ đến việc bị chàng trai ấy hướng lòng thù địch về phía mình là đã sợ hãi đến tận xương tủy. Dù vậy, ánh mắt dịu dàng của chàng, hay sự bao dung, cũng khiến cậu sợ chẳng kém. Thật nực cười.

「………Cậu ấy mà biết chuyện, dù còn ký ức hay không cũng sẽ chẳng để tâm đâu. Ngươi đúng là một người phức tạp」

Kochou thở dài. Cũng vì vậy mà nàng không thể oán trách chàng thiếu niên này. Dù đó là một sự trùng hợp bất hạnh, nhưng việc bán đứng chàng trai ấy vẫn là sự thật. Dẫu vậy, khi thấy chàng trai này dằn vặt bản thân đến thế, quả thật không thể căm ghét cho được. Nhất là khi phần lớn những kẻ mang danh trừ yêu sư đều đầy tính vị kỷ.

Vấn đề là………

(Cháu gái ta hẳn sẽ không tha thứ đâu. Xé xác, có khi còn nhẹ đấy chứ?)

Cháu gái cả hẳn đang căm hận thiếu niên này đến tận xương tủy. Ngoài mặt thì luôn bình thản, nhưng trong lòng như dòng dung nham đang sôi sục. Chắc chắn nàng chưa từ bỏ. Chỉ là đang chờ cơ hội. Một khi thời khắc đến, khi nàng vứt bỏ cái danh Onizuki, hẳn sẽ giết sạch những kẻ liên quan đến chuyện kia. Và đương nhiên, trong số đó có cả thiếu niên này………

「Ta đã nói chuyện với Uemon rồi. Từ hôm nay, ngươi là con cờ của ta. Đồng thời cũng nằm dưới sự bảo hộ của ta. Ngươi hiểu ý nghĩa của điều đó chứ?」

「Rõ. Về chuyện kia, tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa lời」

Lời nói của Kochou, Hayama lập tức hiểu. 「Chuyện kia」, bí mật xảy ra trong thân thể chàng đầy tớ nọ, sẽ không bao giờ bị cậu hé miệng nói ra.

「Tốt. Tuy chưa rõ khi nào, nhưng tương lai, ngươi sẽ được trả lại danh phận Onizuki. Hãy chuẩn bị tâm lý cho điều đó」

「Ara, vậy được sao? Cái tên Ẩn Hành này, nếu ta nhớ không nhầm, chính là kẻ đã bán đứng chàng ấy đấy」

Nghe lời của Kochou, Aoi xen vào với giọng mỉa mai. Khuôn mặt tươi cười, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo đến thấu xương. Một sát khí nhỏ nhoi nhưng rõ rệt… Hayama không phản bác, chỉ im lặng chấp nhận lời sỉ nhục ấy.

「Đừng đùa nữa. Đó là tai nạn. Và hơn hết… cậu ấy chắc chắn sẽ không trách móc」

Kochou vừa bảo vệ Hayama, vừa nghiêm khắc quở trách Aoi. Đúng như bà nghĩ, cháu gái bà quả là kẻ tàn nhẫn và độc địa.

「………Ta chỉ nói đùa thôi mà. Ta cũng hiểu rằng để bảo vệ chàng, cần có đồng minh」

Sự tồn tại của Hayama có thể được tận dụng triệt để trong việc bảo vệ chàng trai ấy khỏi gia tộc Onizuki. Nhờ mối liên hệ với hai người bạn thời thơ ấu của chàng, cùng với đứa con riêng của gia tộc Renge từng được gia tộc Onizuki tiếp nhận, cũng như những người mến mộ tên Ẩn Hành này, Aoi có thể kéo tất cả về phe mình. Giết đi thì quá phí phạm.

「Mà cũng được đấy. Vừa rồi có vẻ đã thành thật chấp nhận lời ta nói. Không giống kiểu chuộc lỗi hình thức」

Lời nói khi nãy là phép thử. Để xem tên Ẩn Hành này có thực sự hành động vì chàng trai ấy, hay chỉ đơn thuần là mưu cầu phục hồi danh phận bằng cách lấy lòng Aoi và chàng.

「Được rồi, ta sẽ tin ngươi. Chàng ấy cần càng nhiều đồng minh càng tốt. Nếu ngươi thật sự có thể hỗ trợ cho chàng, ta sẽ rất vui. Đến lúc đó, ta sẽ đảm bảo cho ngươi có một vị trí xứng đáng…… Cho nên, đừng bao giờ phản bội, hiểu chứ?」

「……!! Rõ!」

Sát khí theo sau lời nói của Aoi khiến Hayama suýt nữa ngất xỉu. Cảm giác bị đè nặng bởi linh lực khổng lồ làm ý thức cậu mờ dần, nhưng vẫn gắng gượng để đáp lại. Mồ hôi lạnh túa ra như mưa trên trán cậu.

「………Vất vả rồi. Lui xuống đi」

Không nỡ bắt cậu chịu thêm nữa, Kochou ra lệnh cho Hayama rời khỏi. Dù thở phào nhẹ nhõm, Hayama vẫn giữ vẻ nghiêm túc, cúi người thi lễ, rồi tan vào trong bóng tối…

「Vậy? Cuộn trục kia là gì thế?」

Chỉ khi xác nhận chàng trai Ẩn Hành đã rời đi hoàn toàn, Aoi mới hướng ánh mắt về cuộn trục trong tay bà mình và cất tiếng hỏi.

「À, chỉ là điều tra một chút thôi. Vì cậu ấy lo lắng quá mà…」

Nghe vậy, Aoi nheo mắt lại, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.

「A… Là về ảnh hưởng của lời nguyền lên gia đình chàng ấy nhỉ. ………Hừm, đúng là loại chuyện khiến chàng phải lo thật」

Aoi khẽ lẩm bẩm như thể đã hiểu ra, nhưng thái độ khó chịu vẫn không thay đổi. Với nàng, cái gọi là 「gia đình」chỉ là thứ khiến người ta ghê tởm. Với bà lão trước mắt cũng vậy. Việc người đàn bà trẻ mãi không già này từng bỏ rơi nàng, Aoi không bao giờ quên. Việc nàng hợp tác cùng người bà này, chỉ vì duy nhất một lý do, cả hai cùng muốn bảo vệ chàng trai ấy.

Aoi, chưa từng có thiện cảm với gia đình chàng. Dù là dưới hình thức nào đi nữa, thì sự thật vẫn là họ đã biến người nàng yêu nhất thành vật hiến tế.

……Dẫu nàng biết rằng nếu không có chuyện đó, họ sẽ không bao giờ gặp nhau, thì cảm xúc ấy vẫn không hề thay đổi.

「………Tùy cháu nghĩ thế nào, nhưng ta khuyên nên cẩn thận. Tránh làm tổn hại trực tiếp hay nói những điều đó trước mặt cậu ấy」

「Ta cũng đâu còn là trẻ con. Chừng đó chịu đựng ta vẫn làm được. Nếu chàng muốn, ta sẵn sàng bố thí cho họ một chút thức ăn thừa. Xin đừng đánh đồng ta với mụ đàn bà đó」

「Nếu thật sự hiểu được thì tốt rồi, nhưng…」

Kochou trong lòng vẫn bán tín bán nghi về điều đó. Cả Aoi lẫn chị gái của nàng, Hina, đều là những phụ nữ mang tình cảm quá sâu nặng theo chiều hướng xấu.

「Chuyện đó thì thôi đi, còn chuyện kia thế nào rồi? Nếu có gì thì nên nói với chàng ấy sớm còn hơn, đúng chứ?」

「Ừ, cũng đúng. …Về điểm đó thì có vẻ không có vấn đề gì. Trông không giống như có chuyện gì xảy ra với gia đình cậu ấy cả. Trái lại, cuộc sống dường như còn tốt lên nữa.」

「Thế thì thật là chuyện đáng mừng.」

Aoi lạnh lùng buông ra lời đầy châm chọc. Dù cảm thấy khó chịu với thái độ của cháu gái, Kochou vẫn tiếp tục đọc phần tiếp theo của bức thư. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt nàng chợt dừng lại ở một câu chữ…

「...!?」

Kochou bất giác run rẩy. Nàng kinh ngạc, mắt mở to, nín thở. Dù đọc đi đọc lại câu văn ấy bao nhiêu lần, nàng vẫn không thể tin được vào sự thật trước mắt, lòng hoang mang không nguôi.

「……? Obaa-sama, người sao vậy?」

「À, ừ… không, không có gì nghiêm trọng cả. Chỉ là hoa mắt một chút thôi. Fufu, ta cũng già rồi chăng?」

Thở hắt ra một hơi, Kochou đưa tay lên ấn giữa trán để trấn tĩnh lại. Sau một lúc, bà lão cố vấn đã khôi phục tinh thần, nhìn sang Aoi. Cháu gái dường như chưa hề nhận ra biến chuyển vừa rồi. Đó có lẽ chính là kinh nghiệm của tuổi tác, bởi Kochou đã giấu đi sự bối rối một cách vô cùng tự nhiên.

「Giờ thì, vào chuyện chính thôi. Lý do ta gọi con đến đây, đến mức cắt ngang cả buổi hẹn của con. Con không muốn biết sao?」

Aoi khẽ giật mình. Đó cũng là điều dễ hiểu. Với nàng cháu gái này, mọi chuyện liên quan đến chàng đều phải được ưu tiên hàng đầu. Không có lý do gì để nàng không để tâm tới việc vì sao người bà lại ưu ái chàng ấy như vậy. Cũng không có lý do gì để nàng không lo lắng rằng một ngày nào đó, chiếc thang bảo vệ chàng sẽ bị rút đi. Chính vì vậy, Aoi mới phản ứng. Không thể không phản ứng.

「Trong vụ việc lần này, không, cả trước đó nữa. Ta biết con luôn mang hoài nghi về ta. Con muốn biết lý do vì sao ta lại để mắt đến đứa trẻ ấy, đúng không?」

「Ừ, đúng thế. Taluôn thấy kỳ lạ mà. Vì sao bà lại chăm sóc cho chàng ấy như vậy」

「Nếu ta nói rằng kể từ khi hắn đến căn nhà này, ta đã coi hắn như con cháu ruột của mình mà chăm sóc… cháu có tin không?」

Nghe những lời ấy, mặt Aoi nhăn lại. Rõ ràng là nàng đang méo mó cả biểu cảm.

「Làm ơn đừng đùa kiểu đó được không? Một người như Kochou phu nhân, sẵn sàng vứt bỏ cả con ruột lẫn cháu gái mà nói những lời như thế, ai sẽ tin chứ?」

「Fufufu, cháu nói cũng có lý…」

Kochou cười khổ trước phản ứng của cháu gái. Dù không phải nàng cố tình sống như thế, nhưng khi bị nói như vậy, nàng cũng chẳng thể phản bác. Bàn tay của Kochou vốn chưa từng sạch sẽ. Thực tế, lý do nàng để mắt đến chàng trai không chỉ đơn thuần vì coi chàng như con cháu.

「…Được rồi. Nói với con vẫn còn dễ hiểu hơn là nói với Hina. Nhưng con có chắc không? Nếu nghe hết câu chuyện này rồi, có khi con sẽ không còn muốn đứng về phía ta nữa đâu.」

「Ồ, ta đang mong ngóng đây. Rốt cuộc là bí mật gì mà khiến người phải do dự đến thế, thật khiến ta háo hức.」

Đáp lại lời cảnh báo của Kochou, Aoi bình thản trả lời. Cháu gái kiêu ngạo, chẳng chút sợ hãi, khiến Kochou chỉ có thể khẽ cười khổ.

Xét cho cùng, người khơi chuyện cũng chính là Kochou. Chính bản thân nàng lại đưa ra lời cảnh báo, cũng thật nực cười. Bị cho là đang cố làm ra vẻ bí ẩn cũng chẳng lạ gì.

「Ừ, vậy thì hãy nghe nhé. Những nỗi niềm cũ kỹ và hối hận của bà lão già nua này.」

Kochou cất lời. Lý do nàng để mắt đến chàng trai đầy tớ ấy. Quá khứ đáng xấu hổ của nàng. Và cả những nỗi tiếc nuối vẫn mãi chưa buông…

「…Thật đáng ghét.」

Sau khi Kochou kể xong, Aoi vẫn im lặng lắng nghe suốt, chỉ thốt lên một câu như vậy.

「Ara ara, ta đã cất công giải thích cho cháu rồi mà con lại nói thế ngay à? Lạnh lùng quá đấy.」

「Ta đâu có quan tâm tới cảm xúc của bà. Ta chỉ nói ra cảm xúc thật lòng mà thôi.」

Lời lẽ dứt khoát, mang theo ác cảm và bất mãn, Aoi lạnh nhạt nói.

Ấy vậy mà, sự oán ghét ấy lại không hoàn toàn nhắm vào bà của nàng. Không, tuy rằng cũng có phần như thế, nhưng hơn cả là Aoi đang căm ghét chính gia tộc Onizuki này, bao gồm cả bản thân nàng.

「…Bà nghĩ rằng ta sẽ lặp lại sai lầm của bà sao?」

「Ta chỉ mong điều đó không xảy ra. Dù sao đi nữa, cậu ấy không thể tự mình chống đỡ được.」

Kochou thật lòng nghĩ vậy. Dù Aoi và Hina, giờ đây có thể xoay sở hầu hết mọi việc một mình, nhưng chàng trai ấy thì khác. Chàng đang bước trên dây giữa lằn ranh sống chết. Hơn nữa, chàng đã bị thần linh nguyền rủa đến hai lần.

「Đó là lời mỉa mai sao?」

「Ta chỉ nói sự thật thôi. Hay là, con nghĩ rằng mình chưa từng phạm sai lầm nào trong việc bảo vệ cậu ấy?」

「…Bà đánh đúng chỗ đau rồi đấy.」

Aoi cau mày trước lời phản bác của Kochou. Nàng không thể đáp lại. Bởi đó là sự thật. Dù có là chuyện cần thiết, dù là việc nằm ngoài dự đoán, những vết thương chàng phải gánh chịu cho tới nay, và cả việc chàng bị nguyền rủa… đều không thể thay đổi.

「Chuyện mơ mộng như Hina thì ta biết là khó. Nhưng con cũng nên cẩn thận. Trông mong quá nhiều vào cậu ấy chỉ khiến cậu thêm khổ sở thôi.」

「…Ta không giống các người đâu.」

Như thể nhổ ra những lời ấy, Aoi đứng dậy nhẹ tênh.

「Ta sẽ ghi nhớ. Nhưng chàng ấy không phải là người đàn ông trong ký ức của bà. Ta tin vào chàng ấy」

Lời đó là một đòn châm chọc nặng nề hướng về Kochou, người đã không thể tin tưởng vào người mình yêu, để rồi buông ra những lời khiến người ấy phải lâm vào bước đường cùng.

「Chuyện đến đây là xong rồi chứ?」

「Ừ, xin lỗi vì đã bắt con nghe chuyện dài dòng của một bà lão. Giờ thì nghi ngờ của con cũng được giải tỏa rồi, phải không?」

Gõ gõ cái tẩu để giũ đi tàn thuốc lá trong gạt tàn, Kochou hỏi.

「…Cứ yên tâm. Về đứa trẻ ấy, ta vẫn sẽ tiếp tục tạo điều kiện cho. Nhất định sẽ không bỏ rơi, không vứt bỏ nó đâu.」

「Ta mong là vậy. …Vì khi đến lúc cần thiết, ta cũng chẳng còn thời gian mà lựa chọn cách làm nữa đâu.」

Lời của Aoi mang theo sự chân thực đến rợn người. Thực sự, nàng sẽ làm bất cứ điều gì nếu cần thiết. Dù cho có tàn nhẫn đến mức nào, hay độc ác đến ra sao đi nữa.

「Ta xin phép. Cảm ơn bà vì đã bảo vệ chàng ấy.」

Aoi quay gót bỏ đi, như thể chỉ muốn thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt vì quá khó chịu. Có lẽ đó là cảm giác chán ghét kẻ cùng dòng máu. Bởi chính Aoi cũng đã nhìn thấy tương lai của bản thân phản chiếu lại bà mình. Một kết cục có thể xảy ra với chính nàng…

「…Không, ta sẽ không cho phép điều đó xảy ra.」

Bước đi dọc hành lang ngoài hiên, Aoi lẩm bẩm. Giọng nàng lạnh đến mức khiến người nghe thấy phải rùng mình, nhưng lại tràn đầy lửa giận sôi sục.

「Được thôi, ta sẽ làm được. Ta và chàng ấy, sẽ vượt qua tất cả.」

Cả nghiệp chướng do dòng máu Onizuki mang lại, cả những hủ tục và dây dưa nhân quả, tất cả đều sẽ bị nghiền nát. Sẽ bị khuất phục. Không thể để những thứ ấy cướp đi tương lai giữa nàng và chàng ấy. Không thể để mất, không thể để bị cướp đi.

「Đúng thế, chẳng có gì thay đổi cả. Không phải sẽ không thay đổi, mà là chưa từng thay đổi. Thật nực cười.」

Phải, một câu chuyện như vậy thì có nghĩa lý gì? Tất cả chỉ là cảm xúc luyến tiếc của bà già kia, chỉ là quá khứ. Không thể để bản thân bị trói buộc bởi những thứ đó. Càng không thể để chàng bị ràng buộc. Không có gì thay đổi. Mục tiêu của Aoi chưa từng dao động…!!

「Mọi thứ của ngôi nhà này đều sẽ thuộc về ta. Và thiếp… chàng, hãy chờ thêm một chút nữa nhé?」

Aoi thì thầm. Ở hành lang vắng lặng, nàng khẽ nói như đang cầu nguyện, như đang thổ lộ thứ tình cảm sâu nặng không đáy trong lòng mình.

Tiếng nói nhỏ bé ấy, ngay lập tức bị nuốt chửng trong tiếng mưa đầu hạ nặng nề trút xuống từ bầu trời…

-

「………Haa, đúng là một đứa trẻ cứng đầu. Rốt cuộc thì máu mủ vẫn không thể chối bỏ, có lẽ là vậy nhỉ.」

Trong căn phòng nay đã lặng lẽ vắng bóng đứa cháu gái, Kochou khẽ thở dài.

Theo một nghĩa xấu, đứa cháu ấy lại quá giống với cha mẹ nàng. Tình cảm yêu ghét quá đỗi sâu đậm. Lý tưởng thì lại quá cao vời.

Liệu đứa cháu ấy có thể nhận ra rằng mình đang làm tổn thương người quan trọng với nàng hay không? Liệu nó có thể chấp nhận được điều đó chăng……

「Dù nói vậy, về chuyện đó thì bản thân ta cũng chẳng có tư cách để phán xét ai cả……」

Khẽ lẩm bẩm như vậy, Kochou mở cuộn thư ra, ánh mắt một lần nữa lướt qua bản báo cáo từ Hayama. Nàng lại thở dài. Thừa nhận sự thật ấy, nàng cố trấn tĩnh những xúc động trong lòng mình. Không buông thả theo cảm xúc mãnh liệt như đám cháu gái, liệu đó có phải là nhờ nàng đã từng trải nhiều năm tháng?

「Phải rồi. Là… cậu ấy, nhỉ…………」

Ngửa mặt lên nhìn trời, Kochou khẽ lẩm bẩm. Một khi đã biết được sự thật này, thì nàng cũng không còn đường quay đầu lại nữa.

Nói là ngẫu nhiên thì cũng quá trùng hợp, nhưng chính vì vậy mà mọi thứ lại càng trở nên dễ hiểu, càng dễ chấp nhận. Người ấy vốn dĩ luôn nhanh nhạy trong những chuyện như thế, nếu không thì làm sao có thể thấy được hình bóng của người ấy ở đứa trẻ đó đến mức này.

Theo lệnh của Kochou, Hayama đã điều tra hộ tịch. Là gia phả. Từ bản hộ tịch được lưu trữ trong chùa miếu, cậu ấy đã chép lại và sắp xếp ra phả hệ huyết thống của người kia… Và ở một góc trong đó, điều ấy hiện rõ. Khoảng trống nằm ở người cụ bên ngoại ấy cho thấy rằng bà của đứa trẻ là con ngoài giá thú. Cái tên của cụ bà, Kochou nhận ra cái tên ấy. Đó là tên trùng với một nữ hầu từng phục vụ tại nhà mẹ đẻ của nàng, và khi còn nhỏ, nàng đã từng dùng thức thần để theo dõi, và tận mắt chứng kiến cảnh tượng người ấy dụ dỗ và làm si mê nữ hầu đó.

「Nếu ta nhớ không lầm, sau chuyện đó thì cô ta đã được cho thôi việc, phải không nhỉ………?」

Soạt, nàng chợt nhận ra mình đang siết chặt cuộn thư trong tay. Phải rồi, sau khi vĩnh viễn mất đi người đó, người phụ nữ ấy với khuôn mặt tái nhợt đã vội vã rời bỏ chức việc trong phủ. Khi ấy, Kochou chìm trong nỗi buồn và cảm giác mất mát nên không còn tâm trí đâu để để ý đến chuyện đó, và sau này, trong lòng nàng chỉ lưu lại chút ác cảm mơ hồ với người đàn bà đã vứt bỏ người đó mà bỏ trốn chỉ vì bản thân mình. Vậy mà, rốt cuộc lại là thế này……!!

「Fufufu… Vậy kẻ hề lại là ta sao? Thật là một vở kịch trào phúng.」

Khúc khích khúc khích, Kochou bật cười. Cười nhạo. Trong đôi mắt ấy giờ đây đã không còn chút ánh sáng nào. Ấy thế mà khóe miệng lại cong lên đến cực hạn. Nụ cười méo mó vì khoái trá. Nụ cười quyến rũ khêu gợi, vừa gợi dục lại vừa khiến người nhìn chẳng thể lý giải được cảm giác bất an trong lòng………

「Không sao cả. Là trò hề cũng chẳng sao. Ngược lại, còn là điều thuận lợi nữa kia.」

Aah, chẳng phải quá đỗi vận mệnh hay sao. Đầy rẫy định mệnh như thế. Dù đã có tuổi, vậy mà vẫn như muốn bùng cháy mãnh liệt. Như muốn sôi trào lên. Càng nghĩ tới con nhện đáng ghét kia, lại càng thêm chắc chắn điều ấy.

「……Con định đứng đó đến bao giờ? Đừng thì thào dòm ngó nữa, mau vào đây đi nào.」

「Eh… uwaa!?」

Vừa lúc Kochou khẽ ngoắc nhẹ bằng chiếc ống tẩu trong tay, cánh cửa kéo liền bật mở mạnh mẽ, cậu thiếu niên mặc áo suikan bị một bàn tay vô hình túm lấy cổ lôi vào phòng như thể bị kéo lê. Mặt chúi thẳng xuống chiếc đệm ngồi là Shirawakamaru.

Sau khi Aoi rời khỏi phòng dưỡng bệnh của đầy tớ, Shirawakamaru đã được gọi đến bằng thức thần. Đúng vào lúc Aoi vừa đi khỏi, cậu đã đến trước phòng của Kochou. Không tìm được cơ hội để vào, cậu cứ thế mà đứng bên ngoài lắng nghe những lời lẩm bẩm một mình của vị cố vấn-sama cho đến khi…

…Và rồi giờ đây, cậu bị Kochou cưỡng ép kéo vào trong phòng.

「Uu… hhic!?」

「Fufufu, ta là người gọi con đến, nên không cần phải e ngại đâu mà? Dùng chút trà chứ? Ta còn có cả bánh để dùng kèm trà nữa đấy?」

Ngước nhìn nữ chủ nhân căn phòng, đối mặt với không khí quái dị khác thường ấy, Shirawamakaru run rẩy. Trái lại, Kochou vẫn giữ một nụ cười ngoài mặt đầy vẻ hiền hậu mà thì thầm. Nhè nhẹ mà uyển chuyển, từ đâu đó bỗng bay tới chén trà đựng trà sen, bình trà, khay sơn đựng bánh gồm có monaka, wagashi bằng đường wasanbon, kẹo konpeito, và bánh hạt dẻ.

Trên thực tế, tất cả những thứ đó là một loại thức thần do chính Kochou sáng tạo ra bằng kỹ thuật độc đáo của nàng, bằng cách khắc ấn lên chính các vật dụng, một loại tsukumogami nhân tạo đơn giản… Nhưng với Shirawakamaru thì điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Trong lòng cậu lúc này chỉ còn lại bất an và nỗi sợ hãi.

「Fufu, không cần phải sợ đến vậy đâu. Ta cũng không có ăn thịt con đâu?」

Vừa nói, Kochou vừa tiến lại gần cậu thiếu niên. Bàn tay trắng muốt đầy quyến rũ vươn tới, nhẹ nhàng nâng cằm của Shirawakamaru từ phía dưới. Đôi mắt vàng kim lấp lánh quỷ dị trong căn phòng u tối. Đó là ánh mắt đang đánh giá. Đúng vậy, cậu đang bị đánh giá.

「A, ư……」

「Một gương mặt xinh đẹp. Làn da cũng trắng. Cánh tay nữa… sao mà mong manh yếu ớt thế này? Như thể là con gái vậy.」

Chẳng rõ từ lúc nào, bàn tay còn lại của Kochou đã nắm lấy cổ tay cậu thiếu niên, nâng lên. Tay áo của bộ suikan rủ xuống để lộ cánh tay, nàng nhìn ngắm và cất lời nhận xét.

「N-người làm cái gì vậy…」

「Con, đang ghen tị phải không?」

「Eh……?」

Trước câu nói của Kochou, Shirawakamaru bối rối không hiểu, rồi ngay lập tức chuyển sang hoảng loạn.

「Fufufu, đến khi có người nói thì con mới tự nhận ra nhỉ? Vụ việc hôm trước, ta cũng đã cho người quan sát cả con nữa đấy. Con đã nhìn cậu ta rất nhiều, đúng không?」

「Gì…!! Không…!!?」

「Không?」

「………」

Định phản bác, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Kochou, cậu thiếu niên im bặt. Bị buộc phải nhận ra.

Cái cảm giác khó chịu mà cậu từng có khi thấy ánh mắt và nét mặt của người bảo hộ ấy hướng về những đứa trẻ trong Ẩn Hành Chúng hay cô bé bán yêu. Cái niềm vui sướng tràn đầy trong lòng khi được người ấy mỉm cười và xoa đầu. Thậm chí là cả sự ghen tị đối với người phụ nữ đang đứng trước mặt…

「……!!?」

Khi nhận ra mình từ lúc nào đã mang thứ tình cảm nhơ nhuốc như thế hướng về người ấy, Shirawakamaru chìm trong sự chán ghét bản thân.

「T-tôi… là…!!?」

「Không cần phải sợ đến vậy đâu. Chuyện đó cũng chẳng có gì lạ cả. Con người vốn không thể tự dối lòng mà.」

Ôm lấy cậu thiếu niên vào lòng, Kochou thì thầm bên tai. Như dỗ dành, như thủ thỉ.

「Nhưng mà… chuyện này… thật kinh tởm………!!」

Cơ thể run rẩy, Shirawakamaru sợ hãi. Cậu tưởng tượng. Tưởng tượng nếu những cảm xúc trong lòng mình bị người ấy phát hiện thì sẽ thế nào. Người từng mỉm cười với cậu như đối với một đứa em trai, một đứa trẻ… lại quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt ghê tởm. Chỉ nghĩ đến thôi, cậu đã muốn phát điên.

「K-không!! Không thể nào như thế được…!!? Không, không thể… không thể như vậy được………」

Ngay từ đầu, cậu thiếu niên ấy đã luôn bị người khác nhìn bằng ánh mắt đầy dục vọng nhơ bẩn, hay là ánh mắt tò mò, khinh rẻ. Trong hoàn cảnh đó, người ấy là sự tồn tại duy nhất bảo vệ cậu. Nếu bị người ấy ruồng bỏ, chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đã…!!!!

「Không sao đâu. Không sao hết. Bình tĩnh lại.」

Ôm lấy cậu thiếu niên đang vùng vẫy, Kochou ghì chặt hơn nữa. Bằng cả lòng thương xót mà ôm chặt. Nhưng chính vì thế, nỗi sợ và bất an trong lòng cậu thiếu niên lại không thể xua tan. Bởi vậy mà Kochou cất tiếng, tấn công vào trái tim cậu.

「Yên tâm đi. Cậu ấy sẽ không thể vứt bỏ con đâu.」

「Tại sao người lại chắc chắn như vậy…!!?」

「Bởi vì hiện tại, cậu ấy đang cần đến sức mạnh của con.」

Trước lời nói đó, cậu thiếu niên sững lại. Từ từ ngẩng lên nhìn Kochou. Như đang bám víu, như đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt nàng.

Người phụ nữ mặc hắc y, Onizuki Kochou, cong môi cười. Một nụ cười đầy vẻ đắc thắng.

-

「Con vẫn còn nhớ chứ? Sự biến đổi ấy của cậu ấy.」

「Phải rồi, thân thể của cậu ấy đã bị tàn phá. Đã bị nguyền rủa rồi.」

「Chính vì thế mà cậu ấy đang phải chịu đựng. Ngay lúc này đây, ngay chính khoảnh khắc này.」

「Huống hồ, lần này lại còn bị con nhện kia dính líu đến nữa… Ừ, nếu chuyện này bị phơi bày ra ánh sáng, thì cậu sẽ không thể toàn vẹn đâu. Thứ đang chờ phía trước chỉ là bóng tối mà thôi.」

「Phải, đúng vậy. Con có tài năng đấy. Là năng lực để cứu lấy cậu ấy.」

「Hãy yên tâm đi. Chừng nào con còn giữ được năng lực ấy, thì sẽ không bao giờ bị cậu ấy ruồng bỏ đâu.」

「Ta sẽ chỉ dạy cho con. Phương pháp để phong ấn và xoa dịu lời nguyền đáng ghét đang cư ngụ trong cậu ấy.」

「Thế nhưng, con biết không? Vẫn còn một thứ con chưa có đủ.」

「Con  dùng tài năng để bù đắp, nhưng vốn dĩ thì cho dù con có múa vũ khúc kagura, cũng khó lòng xoa dịu được cậu ấy, đúng chứ?」

「Dĩ nhiên rồi, thần linh vốn dĩ luôn ích kỷ. Với những kẻ phụng sự cho mình, họ đòi hỏi một linh hồn trong sạch không chút tì vết nào」

「…Con nhận ra rồi nhỉ? Phải, chính là điều đó.」

「Không sao đâu, đừng run rẩy như thế. Đúng là ở chùa, con đã trải qua nhiều chuyện. Nhưng, theo một nghĩa nào đó thì… lại là may mắn đấy?」

「Fufufu, trong những cấm dược, có đủ loại thứ. Trong đó cũng có không ít thứ làm thay đổi bản chất con người.」

「Con hẳn cũng quen với loại thuốc này rồi nhỉ? Phải đấy, những người uống thứ này sẽ dần chuyển hóa giới tính. Mà, chắc ở chùa người ta đã pha loãng tác dụng thuốc rồi. Dù sao thì, để ngươi hoàn toàn trở thành nữ nhân e là hơi quá mức nên họ mới làm thế.」

「Dẫu có là cấm dược đi chăng nữa, thì để thay đổi một cách an toàn vẫn cần rất nhiều thời gian. Phải mất nhiều năm, lại thêm vô số điều kiện và sự cẩn trọng. Sẽ rất đau đớn nữa.」

「Thế nhưng, cái giá phải trả ấy lại rất xứng đáng đấy. Con sống trong chùa từ thuở thiếu thời, tức là, vẫn giữ được sự thuần khiết của một trinh nữ, đúng không? Huống hồ, so với đồng tử thì miko lại càng thích hợp với nghi lễ loại này hơn.」

「Thêm nữa, fufu… thứ đang ẩn trong cậu ấy là tàn dư của Địa Mẫu Thần. Cũng tức là một vị thần của sự sinh sôi nảy nở. Với người đã tiếp nhận huyết thống đó như cậu ấy thì… đến thời khắc quyết định, con sẽ phải dùng chính thân thể mình để trấn an cậu ấy, kể cả là phải hiến dâng bản thân.」

「Hơn nữa, con cũng đang ghen phải không?… Fufu, đừng lo lắng. Khuôn mặt con rất ưa nhìn. Hẳn là khi trở thành thiếu nữ cũng sẽ xinh đẹp không kém đâu.」

「Phải rồi. Ít nhất thì, còn đẹp hơn so với hiện tại rất nhiều… Dẫu không thể đảm bảo, nhưng vẫn còn hi vọng. Dù sao thì cậu ấy cũng là một nam nhân cơ mà.」

「…Vậy thì, để ta hỏi nhé? Đề nghị của ta, con có bằng lòng chấp nhận không?」

-

Từ ống tẩu lan ra làn khói khiến tâm trí con người trở nên u mê, đồng thời kích thích dục vọng, thứ khói ấy đang dần lấp đầy cả căn phòng.

Khi đặt ống tẩu xuống khay gạt tàn, Kochou khẽ vuốt mái đầu của thiếu niên đang nằm như một đứa trẻ sơ sinh trên đùi mình. Đôi mắt lim dim vì cơn buồn ngủ, thiếu niên chỉ thoáng nhìn lên Kochou một cái, rồi lập tức lại chìm vào thế giới riêng của chính mình.

「Thứ lỗi nhé. Nhưng mà, bởi vì tâm hồn con rất dễ khép kín. Không làm như vậy thì chẳng thể lôi được lòng thật ra ngoài.」

Mưu kế của Kochou đã thành công. Sau hơn một tuần liền kề cận chăm sóc thiếu niên, phán đoán của nàng dần chuyển thành xác tín, để rồi buổi gặp mặt này mới có thể diễn ra.

Việc mời cậu đến một mình, rồi dùng thuốc khiến cậu chấp thuận đề nghị, thoạt nhìn chẳng khác nào một cái bẫy. Nhưng... để khiến thiếu niên này, tựa như một chú mèo hoang bị bỏ rơi. phải thừa nhận lòng mình, điều đó là không thể tránh khỏi. Cậu hẳn sẽ có những điều băn khoăn trong lòng, nhưng rồi sau cùng sẽ tự dung hòa thôi. Bởi chính cậu, cũng là người đặt nặng chàng trai kia trong tim.

Nếu không như vậy, thì cho dù hương khói có hiệu quả đến đâu, cậu cũng đâu thể bộc lộ thứ hoan lạc dâm mỹ như thế trước lời đề nghị của nàng.

「Dù sao thì, nhặt được món hời thế này quả là may mắn. Ta chẳng muốn phải trông cậy vào con nhện kia hay Hina thêm chút nào nữa cả.」

Cả hai đều chẳng thể gọi là đang nằm trong sự kiểm soát. Nguy hiểm luôn cần được phân tán, còn biện pháp an toàn thì nên có càng nhiều càng tốt. Huống chi, so với con nhện và cháu gái mình, thiếu niên này ngoan ngoãn hơn hẳn, dễ thao túng hơn nhiều, mà nếu cần loại bỏ cũng là việc dễ dàng nhất…

「Fufufu... Cứ yên tâm. Ta sẽ giữ đúng lời hứa, được chứ? Còn kết quả sau đó thì tùy thuộc vào nỗ lực của con, không, của nàng đấy. Cố gắng hết sức vào nhé…?」

Vì người đó. Nàng thì thầm lần cuối cùng, rồi Kochou phu nhân dịu dàng, dịu dàng xoa nhẹ mái đầu thiếu niên.

Dáng hình ấy, chính là hiện thân không sai chút nào của mưu sĩ khét tiếng gia tộc Onizuki…

Bình luận (19)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

19 Bình luận

lên chức cha nhanh thế
Xem thêm
Mai mốt còn thêm một lần nữa cơ :))))
Xem thêm
@Lịch1234: Cho hỏi, bạn có nghĩ sau này Botan hóa yan không? Mình thì không muốn chút nào vì bây giờ bả là người bình thường nhất trong harem.
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Th nhỏ mới cong thì bà bà chơi chuyển giới th nhỏ luôn vl thật :V
Xem thêm
Mé, bà nội chơi thổi lổ tai thằng nhỏ. Thằng nhỏ mới hơi cong bà bẻ gãy vai luôn.
Xem thêm
TRANS
😬
Xem thêm
Cơ mà main là con cháu của crush koucho nữa :b, khỏi chạy nhá
Xem thêm
What?!:)) riu bro?
Xem thêm
@Merlin Hermes: đọc kỹ đi bro, nó có trong chương á
Ông đó chơi người hầu, người hầu có con v đó :v
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
femei boi k còn là femei boi nữa :V
Xem thêm
thêm tag genben là hợp
Xem thêm
Ái chà chà....
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi Karara Viole
Vậy là người lấy đi lần đầu của anh tôi không phải ai trong dàn harem mà là bé nhện🐧
Xem thêm