• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5 - Đào tạo người mới thì phía người hướng dẫn cũng vất vả lắm chứ

Chap 62

7 Bình luận - Độ dài: 7,510 từ - Cập nhật:

Ở nơi sâu thẳm nhất của hang động, thứ đang gào thét dữ dội chính là cơn lốc của sự hủy diệt.

『GUOOOOOOOOOOOOOO!!!!』

Tiếng gầm gừ của dị hình chỉ miễn cưỡng giữ được hình dạng con người, vang vọng, cùng với đó là biển lửa đỏ rực phun ra từ trong miệng nó. Thế nhưng, một cơn cuồng phong được tạo ra chỉ bằng một cái phẩy quạt đã cưỡng ép thổi bay ngọn lửa dữ dội ấy. Trong làn gió lốc ấy, móng vuốt sắc bén của con quái vật lao tới, nhưng cũng đã bị chặn lại bởi chính cây quạt trong tay nàng.

……Một vết xước nhẹ hằn lên mặt quạt.

「Fufufu, khá đấy chứ. Vậy thì lần này đến lượt thiếp nhé.」

Trong khoảnh khắc đó, nàng khẽ thở ra một hơi như đang thở dài, khiến dị hình bản năng cảm nhận được hiểm nguy mà vội vã nhảy lùi về phía sau. Cùng lúc ấy, hơi thở của nàng hóa thành ngọn lửa thiêu đốt đỏ rực thiêu trụi toàn bộ tầm nhìn phía trước. Hang động mờ tối bị ánh sáng ngọn lửa chiếu rọi đầy quỷ dị. Đưa mắt tìm kiếm, nó hiện ra. Bám trên trần hang bằng tứ chi như thú dữ, nó nhìn chằm chằm đe dọa Aoi. Bóng dáng dị hình của nó bị ánh lửa chiếu rọi khiến nó như đang bò trườn trong bóng tối.

「Thế này thì phiền toái thật đấy. Bế tắc rồi.」

Bạch Ỷ Hồ Ly, không, là phân linh của Onizuki Aoi đang điều khiển thân xác ấy, dùng vài cái đuôi cáo thay chân, số còn lại làm ghế và tay vịn để khoanh chân ngồi giữa không trung, chống cằm thở dài.

Lý do Aoi đến nơi này, sau khi tiễn chàng đi và tiêu diệt lũ tôm tép đang kéo đến như cỏ rác, chờ cứu viện từ tầng trên, chính là vì một thanh niên trong Ẩn Hành Chúng đã xuất hiện với vẻ mặt tuyệt vọng. Khi cậu ta định quay về tầng trên để cầu cứu thì bị Aoi bắt được, truy hỏi cặn kẽ, rồi từ những thông tin thu được, nàng lập tức tính toán được tình huống có thể xảy ra, nhanh chóng thay đổi kế hoạch. Thay vì chờ đợi chàng ấy quay về, nàng đã quyết định đi đón chàng. Và, đó là một quyết định đúng đắn.

「Không, là đến trễ rồi. Nếu sớm thêm một chút nữa thì ta có thể tự xoay sở được…」

Vừa đỡ từng đòn liên tiếp từ những móng vuốt của nó khi nhảy từ trần hang xuống, Aoi vừa liếc nhìn tình hình trong hang động. Và nàng gần như chính xác suy đoán ra chuyện gì đã xảy ra tại đây trước khi nàng đến.

(Ít nhất, nếu như chưa bị thủng bụng thì……… không, giờ nói cũng vô ích thôi.)

Dù rất muốn tự trách sự lơ là của bản thân, nhưng Aoi không phải loại người ngu ngốc hay tự mãn đến mức cứ mãi hối hận về quá khứ. Trách nhiệm và sự trừng phạt cho sai lầm của mình, nàng sẽ nhận khi chàng ấy được cứu, khi chàng yêu cầu nàng. Tự trừng phạt bản thân chẳng qua chỉ là hành động tự thỏa mãn mà thôi. Nàng không phải loại nữ nhân ngu xuẩn đến thế.

………Hơn nữa, nàng cũng không có dư dả thời gian để suy nghĩ đến những chuyện như vậy.

「...!? Quả là không tệ!!」

Trong một lần đấu sức kịch liệt, nó há miệng ngoác ra trước mặt Aoi. Ngay lập tức, nàng mượn thân nó làm điểm tựa để bật lùi ra sau. Và rồi, ngay trước mắt nó, biển lửa thực sự bùng lên. Không phải là ngọn lửa đỏ rực như ban nãy, mà là một ngọn lửa trắng xanh rực rỡ………

「...!? Ngọn lửa này là………!!」

Cảm nhận được sự nguy hiểm, Aoi lập tức triển khai hai mươi lớp kết giới mỏng trước mặt chỉ trong chớp mắt, chồng lên nhau. Cơn sóng thần lửa định nuốt chửng nàng tan chảy mười lớp kết giới đầu như đường phèn, và dừng lại ở đó. Những tàn lửa cũng bị chặn lại ở lớp kết giới thứ mười tám.

「Ngọn lửa này là 「Diệt Khước」... không, còn rắc rối hơn thế nữa.」

Ngọn lửa nhợt nhạt chiếu sáng trong hang động kia, Aoi bằng trực giác thứ sáu biết rõ, nó không đơn thuần chỉ là ngọn lửa có nhiệt độ cao. Nếu dính phải thứ đó, sẽ rất nguy hiểm. Ngay cả tàn lửa cũng tuyệt đối không được chạm vào. Liếc nhìn qua một đống xác nhện chất cao như núi trong hang, nàng gật gù. Ra là, chính ngọn lửa ấy đã tạo nên đống tro tàn kia………

『GUOOOOOOOOOOOOOO!!!!』

「…!? Háu đói quá đấy! Lúc nào cũng dữ dằn kiểu đó thì hay biết mấy…!!」

Dị hình rú lên, thổi bay ngọn lửa trắng xanh, rồi như thú dữ lao tới bằng cả tứ chi. Nó phá tan toàn bộ kết giới bằng sức mạnh, áp sát Aoi.

「Ara ara, hoang dã thật đấy.」

Nàng lẩm bẩm như thể đang than phiền, rồi tạo ra một cơn lốc bằng cây quạt để đỡ lấy cả nó và tàn lửa, cuốn bay đi. Dù gương mặt nàng vẫn mỉm cười, nhưng những giọt mồ hôi lạnh đang chảy ra thì không thể che giấu được.

Với chàng ấy hiện giờ, Aoi không thể ra tay nương nhẹ. Nhưng bản thân nàng cũng chỉ là phân linh, linh lực có hạn. Nếu dùng toàn lực, sẽ khiến thân xác mà nàng đang ký sinh chịu tổn hại không cần thiết.

Không phải Aoi quan tâm gì đến việc thân thể bán yêu hồ ly này bị thương, nhưng chàng ấy thì chắc chắn sẽ để tâm. Hơn nữa, nghĩ đến lời nguyền đang ràng buộc chàng, việc gây thương tổn đến cơ thể này tuyệt đối không phải là lựa chọn khôn ngoan.

「Vậy nên… quả là khó xử thật…」

Aoi phong tỏa đòn công kích bằng phong hộ, rồi lập tức tung liên tiếp những đòn gió bằng cây quạt. Lưỡi gió sắc bén chém rụng lớp mỡ phì đại đang thối rữa trên cơ thể nó. Máu bắn tung tóe, tiếng gào đau đớn vang lên. Nàng khẽ cau mày nhìn hình ảnh ấy, nhưng……… nàng phải chịu đựng. Cả hành động như xé nát bản thân này, thậm chí đau đớn hơn thế, cũng đều là vì muốn cứu lấy chàng.

Những khối thịt tràn ra từ khắp nơi trên thân thể nó, phình to và sinh sôi, chẳng khác nào một dạng tế bào ung thư. Đó chính là hệ quả từ thứ nhân tố của tà thần đang tràn ra. Nếu bỏ mặc thứ chứa đầy yêu khí ấy, nó sẽ nuốt chửng linh khí và thần khí trong chàng, khiến chàng hoàn toàn biến thành quái vật. Thực ra, ngay sau khi mỡ thừa bị chém rụng, khối u mới đã phình lên và ép vết thương khép lại. Đó là minh chứng cho việc yêu khí đang xoáy tròn trong chàng, và chàng đang ngày một rời xa nhân loại.

Dĩ nhiên, nàng không thể để điều đó xảy ra. Vì thế, phải trừ bỏ những khối thịt yêu khí ấy, điều chỉnh lại thế cân bằng giữa ba yếu tố trong cơ thể chàng. Và trên hết, phải làm dịu đi cơn bạo phát của yêu khí và thần khí đang cuồng loạn trong chàng.

Phải, phải làm cho chúng dịu lại. An ủi, làm nguôi ngoai, xoa dịu thần lực hung tợn. Đúng vậy, cần phải thực hiện một nghi lễ. Dĩ nhiên, việc tiến hành nghi lễ trong trường hợp này là vô cùng rắc rối. Việc cưỡng chế kiềm chế bằng thuốc và xoa dịu bằng nghi lễ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tất nhiên, nàng hiểu rõ lúc này không thể kén chọn. Nhưng vấn đề là………

(Với một mình ta bây giờ… vừa kiềm chế chàng ấy vừa làm lễ là điều không thể…)

Dù đã học thuộc lòng phương pháp nghi lễ để chuẩn bị cho tình huống này, nhưng với thân phận là phân linh, việc vừa kiềm chế dị hình trước mắt vừa cử hành nghi lễ là điều nằm ngoài khả năng. Chưa kể, thiếu niên trong Ẩn Hành Chúng đến báo tin thì khỏi cần bàn, bà lão kia cũng đã cạn kiệt linh lực và còn bị gãy chân, nên chẳng thể giữ chân chàng ấy. Người duy nhất có thể ngăn cản bước chân của chàng, là nàng. Không còn cách nào khác, vai chính đành phải nhường lại cho đứa trẻ ấy. Tuy nhiên…

「Chỉ mong là gánh nặng không quá sức…」

Nàng khẽ liếc nhìn người ấy bên cạnh, thì thầm những lời ấy, không phải dành cho thiếu niên kia, mà là cho chính chàng, với ánh mắt đầy lo lắng………

-

「C-chuyện quái gì đang xảy ra thế kia……? Chuyện này là sao……?」

Trước cảnh tượng giao chiến diễn ra ngay trước mắt, thiếu niên từng là tiểu đồng chỉ còn biết đứng sững sờ, hoang mang, rồi thối lui đầy sợ hãi.

Cũng phải thôi. Bởi lẽ, cảnh tượng kia quả thật như một cơn cuồng phong hủy diệt. Những đòn công kích lẫn phòng ngự diễn ra với tốc độ khủng khiếp đến mức âm thanh cũng không kịp đuổi theo, thậm chí chỉ vừa kịp thấy tàn ảnh còn sót lại. Đất đá, vách núi xung quanh bất chợt bị cày xới, nghiền nát, bắn tung tóe khắp nơi. Ngay cả bản thân việc chỗ cậu đang đứng vẫn còn nguyên vẹn cũng đã là chuyện khó tin đến kỳ lạ.

Thế nhưng, điều khiến Shirawakamaru bối rối hơn cả, chính là sự hiện diện của kẻ đang tạo nên thảm cảnh ấy.

Dẫu là Yêu Hồ cao ngạo hành động tùy tiện kia có ra sao đi nữa cũng đã khó hiểu rồi, nhưng cái dị vật toàn thân đen kịt đang đối đầu với nàng kia thì lại càng không thể nào hiểu nổi. Không, chính xác hơn thì là chẳng tài nào hiểu nổi vì sao lại thành ra như thế.

Hình dạng hiện tại đã gần như chẳng còn chút nguyên bản nào nữa. Ấy thế nhưng, đó rốt cuộc lại là………….

「Không… không thể nào, chẳng lẽ cái đó là………」

「Phải, là đứa trẻ ấy đấy」

Giọng nói vang lên sau lưng, như thể đang xác nhận lại lời thì thầm của Shirawakamaru, khiến cậu ngoảnh đầu nhìn lại. Người ngồi đó là một phụ nữ trung niên, gương mặt phảng phất nỗi buồn cùng đau đớn. Nàng ngồi bệt dưới đất, bộ kimono hơi xộc xệch đến mức khiến thiếu niên không biết phải nhìn đi đâu cho phải. Dù vậy, cậu vẫn nhớ được người đó là ai, cái tên và chức vị của nàng cũng đã được dạy từ trước.

「Ơ, ờm…… là… C-Cố vấn-sama… đúng không ạ?」

「Ara, nghe chẳng tự tin chút nào nhỉ? Nếu là với mấy đứa đồng tộc khác thì giờ con đang bị dạy dỗ rồi đó. Không lẽ người ta không chịu dạy con đàng hoàng sao?」

Thật đấy, đáng lẽ phải nghiêm khắc hơn mới phải. Thế mà con bé lúc nào cũng dịu dàng quá mức như thế…… Kochou khẽ lẩm bẩm, giọng điệu có phần bất đắc dĩ, nhưng đồng thời lại mang theo chút dịu dàng, như đang trìu mến mà ngợi khen. Chính cách nói ấy lại khiến thiếu niên càng thêm bối rối, thậm chí thấy hơi khó chịu. Rồi ngay sau đó, cậu nhớ ra tình hình hiện tại và hoảng hốt lên tiếng.

「Khoan đã……… l-là anh ta thật sao!? Thật sự là… tại sao anh ta lại thành ra như thế này……… sao lại đánh nhau như thế kia chứ!!?」

Shirawakamaru không thể hiểu nổi sự thật về dị vật ấy. Cũng phải thôi, bởi hình dạng hiện giờ của chàng trai ấy khác xa với người mà cậu từng gặp lần cuối. Huống chi, giờ đây anh ta lại đang kịch chiến với Yêu Hồ vốn được xem là đồng minh, thế thì sao không hoảng cho được.

「Tại sao lại ra nông nỗi này…………」

「Hiện giờ, bên trong đứa trẻ ấy là các yếu tố yêu quái đang nổi loạn. Với mức độ như thế thì e rằng cả bản ngã cũng đã gần như biến mất rồi. Giờ chỉ còn là một con thú hoang mà thôi」

Kochou đáp lại thắc mắc của Shirawakamaru một cách ngắn gọn. Dù rằng nàng hoàn toàn có thể giải thích chi tiết và học thuật hơn, nhưng với một cậu nhóc như cậu thì chỉ tổ phí công. Nếu là với thức thần đang ẩn hình bay lượn trên đầu cậu thì còn có lý. Chứ chính cậu ta thì chắc chắn chẳng thể nào hiểu nổi. Chẳng ích gì phải giải thích. Hơn hết, giờ đây Kochou còn có một việc quan trọng cần xác nhận.

「Hoàn đan… nhìn tình hình này thì có vẻ là không còn nữa nhỉ」

Nếu còn thì chắc giờ cháu gái nàng đã cho chàng trai uống rồi. Việc không làm điều đó chính là câu trả lời. Còn dùng cho ai, nàng không biết. Và cũng chẳng muốn biết. Nếu biết, e là nàng sẽ hận kẻ đó mất. Mà nàng hiểu rằng đó là điều cháu gái nàng không mong muốn. Vì vậy mà đứa trẻ ấy mới cầu viện nàng và dẫn thiếu niên này đến đây. May thay, thiếu niên ấy là người từng xuất thân từ chùa Enrei. Nếu thế thì…………

「Con còn một việc nhất định phải làm cho ta」

「Làm… việc gì cơ ạ………?」

Vừa liếc về phía trận chiến giữa cháu gái và dị vật đang diễn ra phía xa, Shirawakamaru vừa lặp lại lời Kochou với vẻ mặt tràn ngập hoang mang.

「Phải. Nếu không làm, thì tại đây, tất cả chúng ta sẽ chết. Tất cả đấy」

Nàng không hề nói dối. Trước khi viện binh trên mặt đất kịp đến, linh lực của cháu gái nàng sẽ cạn kiệt. Khi ấy, phân linh sẽ biến mất, và thứ còn lại chỉ là một đứa trẻ bán yêu không có chút sức mạnh nào. Với con thú điên cuồng hiện tại, nàng sẽ bị xé xác ngay lập tức. Và cũng khó mà nghĩ rằng thứ dị vật ấy sẽ tha cho Kochou và Shirawakamaru.

「……Nhân tiện nói luôn, bỏ chạy một mình là vô ích đấy. Dù đứa trẻ đã tiêu diệt khá nhiều rồi, trong hang vẫn còn không ít nhện với kappa đang lảng vảng đó. Trước khi kịp hội quân với viện binh thì chắc chắn sẽ bị bắt lại thôi」

Nói trước để đề phòng, Kochou buông lời như thể đang đe dọa. Nghe vậy, Shirawakaru n nhăn mặt khó chịu ra mặt.

「Chuyện đó thì… đến tôi cũng hiểu được! ……Vậy rốt cuộc, người muốn tôi làm gì!?」

Có vẻ như lời Kochou vừa rồi đã khiến cậu cáu, giọng điệu cũng trở nên gắt gỏng. Thật là non nớt, Kochou thầm nghĩ. Không chỉ dễ để lộ cảm xúc lên mặt mà còn cao giọng ngay lập tức… Dẫu vậy, nàng cũng không còn là trẻ con để đi bắt bẻ điều đó lúc này. Giờ đây, điều quan trọng hơn là khiến cậu hoàn thành việc cần phải làm.

「………Đúng rồi. Gọi là vũ điệu trấn hồn… nghe có vẻ ổn đấy nhỉ?」

「Vũ điệu… trấn hồn?」

Nghe lời Kochou, gương mặt cậu thiếu niên bỗng chốc ngẩn ra, như thể chưa thể hiểu hết ý nghĩa của những gì vừa được nói…………

-

『GYAAAOOOOOOOOOOO!!!』

「!!」

Một tiếng gầm vang rền trong lòng động, ngay sau đó là một tia sáng xé toạc không gian. Bạch Hồ mở to đôi mắt sắc hồng, rồi lập tức xoay người né tránh. Một pha thoát hiểm trong gang tấc.

May mắn rời khỏi luồng tấn công ngay vào khoảnh khắc sau cùng, Aoi đã kịp chứng kiến, luồng sáng ấy xuyên qua vách đá phía trước, rồi cứ thế làm tan chảy cả lớp đá bao quanh. Sau cùng, tia sáng ấy bắt đầu chệch hướng khỏi quỹ đạo ban đầu…

「Không ổn rồi……!!」

Ngay lúc nhận ra ánh sáng nung đỏ đang áp sát, vạt tay áo nàng bất chợt bốc cháy phừng lên. Aoi vội vã dùng đuôi nhảy lùi ra xa, kéo giãn khoảng cách với luồng nhiệt. Đồng thời, nàng phun ra một luồng hàn khí, dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trên thân y phục. May thay, thân thể hiện tại của nàng tuy trông như một nữ nhân nõn nà, nhưng thực chất lại là khối cơ thể cường tráng gần như yêu vật, đủ sức chống chịu lửa cháy mức ấy mà không để lại vết bỏng. Dù vậy…

「Dù gì đi nữa, đúng là phiền toái quá đỗi」

Aoi lẩm bẩm. Trước ánh mắt nàng, là hình hài dị dạng đang khạc ra luồng nhiệt, dường như cũng đã đến hồi kết. Khụ khụ, ho sặc sụa, ánh sáng của nhiệt tuyến dần lụi tắt, từ ngọn lửa xanh tái chuyển sang đỏ rực, cuối cùng chỉ còn là làn khói đen như vừa bước ra từ bếp lò.

Có vẻ như, nó vẫn chưa thể hoàn toàn làm chủ được thân xác và sức mạnh của mình. Nói đúng hơn, là bị chính cơ thể ấy lôi đi, điều khiển ngược lại. Mọi hành động của nó đều mang tính bản năng và bộc phát…

「Không phải là không có sơ hở, nhưng mà..!!!」

Aoi nhanh chóng tránh né đòn lao tới như tên bắn, khi dị hình đã từ bỏ việc phun nhiệt và bắt đầu chạy bằng tứ chi, để lại âm thanh bị xé toạc trong không khí. Mỗi lần nó dừng lại là một cơn sóng xung kích nổ tung mặt đất, rồi quay gót, tấn công như vũ bão. Aoi vẫn như khiêu vũ giữa chiến trường, né tránh từng đòn đánh ngập trời ấy.

Dáng hình nàng lúc ấy chẳng khác nào một đấu sĩ phương Tây đối đầu với bò tót. Nhìn qua trông duyên dáng thanh tao, nhưng kỳ thực, Aoi chẳng có chút đầu óc nào để thảnh thơi. Nàng đang bị dồn ép. Tránh thoát những đòn công kích ấy, nhất là tránh không để bị thương dù chỉ một vết, là chuyện cực kỳ khó khăn.

(...!? Nếu cứ tiếp tục thế này thì đúng là kiệt quệ mất thôi. Muốn giãn cách mà cũng chẳng có cơ hội. Bên kia chuẩn bị xong chưa…!?)

Nàng liếc nhìn hai người giữ vai trò then chốt của lần này. Có vẻ họ cũng không phải gọi là thuận buồm xuôi gió, nhưng chí ít cũng đã chuẩn bị được hình dạng sơ bộ. Tốt lắm, giờ chỉ còn lại phần nàng. Vấn đề là... phải khiến nó dừng lại bằng cách nào đây...

「Không... ừm, cũng có thể nghĩ theo hướng đó nhỉ」

Ý tưởng ấy hiện lên trong đầu nàng như một thiên khải giữa cơn tuyệt vọng. Tuy nhiên, sắc mặt Aoi, hay đúng hơn là linh thể cư ngụ trong nàng, cũng thoáng cứng lại. Dẫu sao, đó cũng là biện pháp chắc chắn nhất ở thời điểm này. Vậy nên...

「…Sau này chắc chắn sẽ bị mắng một trận, nhưng cũng đành chịu thôi」

Lời thì thầm nhỏ nhẹ như tiếng thở dài quyết đoán. Cả nàng và chàng ấy đều không có thời gian để lãng phí. Nếu vì chàng , thì Aoi không hề tiếc thân thể, danh dự, sinh mệnh, hay thậm chí cả tình cảm của chính mình. Vậy nên nàng ra quyết định. Vậy nên nàng đã hạ tâm quyết.

…Và thế là, nàng cố tình đón lấy đòn vuốt sắt mà lẽ ra nàng vẫn đang khéo léo né tránh. Ngay khoảnh khắc tiếp xúc, vuốt nhọn đã cắm vào cánh tay trắng ngần như pha lê của nàng. Máu đỏ tươi tóe ra khắp xung quanh.

『GUOO!!?』

Dị hình mở to đôi mắt, gào lên kinh ngạc. Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Những đòn công kích bị né tránh hết lần này đến lần khác, thậm chí ngay chính khoảnh khắc ấy, nó cũng tin rằng vuốt của mình sẽ lại bị né như mọi khi. Nó hiểu điều đó, và nó cũng hiểu rằng thời gian tồn tại của đối thủ có giới hạn. Bản năng thúc giục nó chờ một sơ hở chí mạng. Vậy mà... tại sao kẻ kia lại cố ý lãnh đòn vào đúng thời điểm này?

Dù không thể gọi thành lời, dị hình vẫn suy nghĩ về điều đó, đầy kinh ngạc. Đối mặt với ánh nhìn của nàng hồ ly, không, là linh hồn cư ngụ trong thân thể nàng, nó vô thức thu mình cảnh giác. Nó dừng lại. Nhưng động tác đó là vô ích. Bởi vì, chỉ trong tích tắc sau đó, toàn thân nó đã tê dại và co giật.

『GUOOOOOOOOO!?』

Một tiếng gào đầy đau đớn và kinh hãi. Cơ thể bọc vảy đen và cơ bắp cường tráng từng chịu được cả điện giật của Thiên Niên Thổ Long, giờ đây lại bất lực trước cơn đau dữ dội từ bên trong. Dĩ nhiên rồi, vì nỗi đau ấy không đến từ ngoại lực, mà là nội thương.

Nguyền chú mà cựu viện trưởng Âm Dương Liêu, Azuma Hibari, đã yểm lên chàng, là một tác phẩm hoàn mỹ. Sức mạnh được điều chỉnh chuẩn xác đến từng ly.

Không giết, không để lại di chứng, nhưng lại trực tiếp kích thích thần kinh, gây ra cơn đau khủng khiếp nhằm tạo ra thời gian cho người được bảo vệ có thể thoát thân. Với một người bình thường, đó là cơn đau đủ để sùi bọt mép, mắt trắng dã và ngất lịm. Với dị vật như nó, hiệu quả vẫn không kém. Nhất là khi cơn đau ấy ập đến bất ngờ từ một hướng ngoài dự liệu.

『G-GUOO…GOOOOOO!!!??』

Dị hình giãy giụa trong đau đớn, mất hết phương hướng. Đó là khoảng trống quý giá nhất với Aoi. Và nàng không bỏ lỡ nó. Không chút do dự, Aoi hạ lệnh.

「Chính là lúc này. Ra tay đi」

『GUO!!?』

Cùng lúc Aoi thốt ra câu ấy, dị hình cuối cùng cũng nhận ra một khí tức khác, nhưng đã quá muộn. Vì mải mê chiến đấu với hồ ly trước mắt, nó không kịp để ý rằng thần ưng, Tố Thiên, đã hồi sinh từ khi nào.

Ngay khoảnh khắc sau, một cú va chạm từ phía sau thổi bay nó đi. Đó là cú lao của Tố Thiên. Với trọng lượng gấp hàng chục lần nó, cùng lúc bị nguyền chú hành hạ khiến không thể đỡ đòn, dị hình bị hất tung và đập xuống đất, bật nảy không ngừng.

『G-GUOOOOOO!?』

「Xin lỗi nhé」

Lời xin lỗi dịu dàng được thốt ra, đồng thời với đó là những lưỡi gió sắc bén phóng ra từ chiếc quạt. Những lưỡi gió bén ngót như muốn cắt vụn kẻ thù, xé nát máu thịt của dị hình. Với yêu quái hạ cấp, chúng là đòn chí mạng ngay từ lần đầu. Tuy không đến mức chí mạng với dị hình, nhưng đã đủ khiến thân thể nó xiêu vẹo, lảo đảo không yên. Trong làn bụi mù, một bóng dáng máu me bê bết phát ra tiếng gầm giận dữ.

Tất nhiên, chuyện ấy cũng nằm trong dự tính của Aoi. Nàng tiếp tục đòn tấn công không cho đối phương kịp thở.

「Giờ thì, hãy lên đường đi」

Đó là bùa chú. Hàng ngàn lá bùa hiện ra từ tay áo hồ ly, đồng loạt bay đến, dán chặt lên toàn thân đẫm máu của dị hình. Những lá bùa trắng phủ kín các vết thương, thấm đẫm màu đỏ. Chúng như chiếc nắp đậy lên khối u đang phình to từ bên trong cơ thể nó. Phong ấn.

…Để chuẩn bị cho tình huống này, Onizuki Aoi đã thức trắng đêm, từng lá bùa đều được yểm chú cẩn thận. Một lá cũng đủ phong ấn trung yêu. Nhờ kỹ thuật của Aoi và vật liệu cực phẩm nhập từ thương hội Tachibana, chúng đạt đến mức tối cao.

Đây là vật phẩm tiêu hao có hiệu năng vượt xa giá trị, hoàn toàn không tính đến lợi nhuận. Có khoảng một nghìn lá như thế, dù vài trăm chiếc đã bị thiêu rụi hay rách toạc vì phản đòn, phần còn lại vẫn dính chặt lên dị hình, phong tỏa nó bằng sức mạnh vô hình. Phong ấn yêu lực đã nuốt chửng nó.

Sau cùng, Tố Thiên lấy móng vuốt ghì chặt đầu và thân nó, lấy trọng lượng của mình mà khống chế hoàn toàn chuyển động. Dị hình chỉ có thể rên rỉ đầy căm hận dưới chân Tố Thiên, hoàn toàn bất lực. Tuy nhiên...

「Cũng chỉ cầm chân được một lúc mà thôi」

Nhìn dị hình cuối cùng cũng bị phong ấn, phân linh của Aoi thở ra, lẩm bẩm chắc chắn. Thực tế, những lá bùa dán trên người nó từng chút từng chút một bị thiêu đốt, phân hủy, hóa thành tro bụi. Nhất là những lá bị thấm đẫm máu nó càng bị phá hủy nhanh hơn… Thấy vậy, Tố Thiên càng dồn thêm trọng lượng, nhưng hiệu quả vẫn rất mong manh.

Lũ máu vấy ra từ lời nguyền của vị nữ thần sa đọa thật ghê gớm… chỉ vài giọt thấm qua võng mạc mà đã thành ra thế này…

「Cùng lắm là nửa khắc, không, chắc còn chưa tới được phân nửa thời gian ấy」

So với công sức, thời gian và tài lực đã đổ vào, thì đây quả thực là lỗ lớn… nhưng cũng chẳng sao. Vì chỉ một khoảnh khắc quý báu này, với Aoi mà nói, đã là giá trị ngàn vàng.

…Và rồi khoảnh khắc ấy đã đến. Dị hình gào rú giãy giụa, vùng vẫy trong nỗ lực thoát khỏi phong ấn, nhưng trong khoảnh khắc, hắn đột nhiên lặng thinh. Từ những khe hở giữa bùa chú, đôi mắt đỏ rực ấy nhìn thấy. Nhìn chằm chằm…

「Hỡi thần linh, xin hãy gột rửa và thanh tẩy… xin hãy xoa dịu cơn giận dữ, và khiến nó yên lặng trở lại…」

Trong bóng tối, lời chúc phúc và an hồn ấy vang vọng khắp hang động. Vang đi vang lại nhiều lần, dội vào tâm hồn, thấm sâu vào từng ngóc ngách…

「Hỡi linh hồn hung bạo, xin hãy ban phúc, hộ vệ, ban an lành… xin hãy hóa thân thành linh hồn hòa ái và tiếp nhận lời thỉnh nguyện này…」

Dù đang run rẩy, giọng nói dịu dàng vẫn cất lên những lời nguyện cầu. Bóng người ấy từ từ tiến đến gần dị hình. Và dị hình, vừa nhận ra dáng vẻ ấy, liền gầm lên khe khẽ.

Một tiếng gầm pha lẫn ngạc nhiên và kinh hoàng.

「Hỡi trụ thần, nay ta xin dâng hiến vũ điệu Kagura để an ủi người…」

Mặc bộ kimono tím nữ tính, kéo lê trên mặt đất, giơ cao chiếc quạt…thiếu niên ấy, chính là Shirawakamaru, với gương mặt căng thẳng đến cứng ngắc, đã đứng trước mắt dị hình…

-

Kagura... như nghĩa đen của nó, là một điệu vũ nhằm làm vui lòng thần linh. Chính xác hơn, đó là một nghi lễ dùng để xoa dịu linh hồn của vị thần đã được mời đến bằng cách dâng hiến vũ khúc.

Shirawakamaru tay cầm quạt, vận bộ kimono nữ, cất giọng trong như thiếu nữ mà bắt đầu múa. Vũ khúc Kagura của phái Liên Hoa Lưu Phù Tang, được bảo hộ bởi chùa Enrei... Cậu thiếu niên ấy vừa hát vừa múa, tái hiện lại vũ điệu được rèn giũa từ thuở thơ ấu.

「………!」

Dù tiếng hát vang vọng thanh khiết, giọng cậu thiếu niên vẫn run rẩy. Bởi lẽ trong lúc hát, trong lúc múa, trong đầu cậu lại hiện về những ký ức nhơ nhuốc thời còn sống ở chùa.

Ngay từ đầu, việc được huấn luyện vũ đạo tại ngôi chùa đó cũng chỉ là một trò tiêu khiển. Bởi gương mặt xinh đẹp như thiếu nữ, cậu bị ép mặc lễ phục miko, trang điểm đậm, rồi múa trước đông người chỉ để mua vui. Khi vũ điệu kết thúc, cậu liền bị kéo đi, bị lột bỏ y phục. Đối với cậu, vũ điệu này chẳng hề mang lại ký ức tốt đẹp nào cả. Trong lời ca ấy cũng chẳng hề chứa đựng lời nguyện cầu nào. Cho đến giờ, cậu chỉ múa một cách máy móc. Và từ sau khi bị đưa đến phủ Onizuki, thậm chí cậu còn chẳng cần phải múa nữa. Ngược lại, chính vì không phải múa mà cậu còn thấy nhẹ nhõm.

Ấy vậy mà... Cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ phải múa trong tình cảnh thế này.

『GRU…U…U…U…』

「…Động tác cứng quá. Phải uyển chuyển hơn, nhẹ nhàng mềm mại mà múa chứ」

「!?」

Trước tiếng gầm rùng rợn và lời thì thầm vọng tới từ sau lưng, cậu thiếu niên nghiến chặt răng. Vì nhục nhã, vì uất hận mà nghiến răng. Nhưng… cậu không thể mở miệng than phiền. Không có thời gian để làm thế. Cậu chỉ im lặng, lặng lẽ múa theo đúng lời dặn.

Tiếng gầm gừ dần dần lắng xuống…

「Phải rồi, như thế mới tốt…」

Onizuki Kochou liếc mắt nhìn cậu thiếu niên đang múa ngay trước mặt rồi lẩm bẩm. Vì chân bị gãy nên nàng chỉ có thể ngồi tựa, thân mình được khoác tạm chiếc hakucho mặc lót bên trong. Bộ kimono nàng đã cho cậu mặc. Tuy không vừa, nhưng lúc này chẳng còn cách nào khác. So với bộ y phục rách nát bẩn thỉu ban nãy, thì kimono của nàng chất liệu vẫn tốt hơn phần nào. Dù sao đối phương cũng là người mang thần khí trong mình. Nếu muốn xoa dịu y, thì không thể để xảy ra bất cẩn.

Rồi nàng cũng triệu hồi một cây sáo từ phù chú trong tay, bắt đầu thổi lên. Cây sáo từng được cháu gái đưa cho trước trận chiến, cũng là một loại pháp khí do Thương hội Tachibana cung cấp.

Một nghi lễ kagura tạm thời, người và đạo cụ đều tạm bợ, vậy mà vẫn có hiệu quả với dị hình đang cạn kiệt sau trận chiến với Aoi. Dị hình đã giãy dụa phản kháng phong ấn khi nãy, lúc này bắt đầu lặng thinh. Mí mắt nó từ từ cụp xuống trong cơn mê man. Cơn buồn ngủ dần gặm nhấm tinh thần nó.

(Tới bước này thì ổn. Vấn đề là từ đây trở đi… nếu không phong ấn thần khí trong chàng ấy cho khéo…)

Gột bỏ phần yêu quái ra khỏi thân thể hắn để làm tiêu hao sinh lực, đồng thời dùng kagura để khiến thần khí bên trong nở rộ, dẫn dắt cơn mê ngủ, làm chàng ấy bình lặng. Rồi từ đó phong ấn thần khí đã được an hồn… Đó là mục tiêu của họ.

Rời xa ý nghĩa gốc trong chữ Hán, ở Phù Tang quốc, kagura không còn là vũ điệu để làm vui lòng thần linh, mà ngược lại, nó được dùng để áp chế. Ngay từ đầu, đây là điệu múa được con người sáng tạo ra ở từng vùng khác nhau nhằm lấy lòng, làm dịu những vị thần hay gây tai họa. Và Phù Tang quốc đã phát triển nghi lễ này thành công cụ trói buộc, hạ nhục, bắt các vị thần khuất phục khi mở rộng và sáp nhập các thôn làng xung quanh. Vai trò của đền thờ tại Phù Tang quốc chính là giam giữ, phong ấn và quản thúc các vị thần đã bị làm cho bất lực.

Chính là vì kagura đó… Đợi khi nó dần lặng lại, Aoi liền phóng phù chú để tạo kết giới. Những tấm phù bay lượn giữa không trung, dừng lại ở năm điểm như ngũ hành tương sinh, rồi hình thành kết giới. Đó là pháp trận chỉ phong ấn thần cách đang trú ngụ trong cơ thể hắn.

Một công việc vô cùng khó khăn. Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng hiểu. Việc tách biệt các yếu tố người, yêu và thần đang xoắn lấy nhau trong thân thể chàng để phong ấn là một công việc mất thời gian khủng khiếp. Giống như việc phân biệt và cắt bỏ tế bào ung thư đang xen kẽ với tế bào lành, tốt hơn cả là phong ấn cả linh hồn chàng thì dễ hơn gấp trăm lần. Thực tế, nếu đây là cấp trên của Phù Tang quốc, họ chắc chắn sẽ không ngần ngại phong ấn cả thể xác lẫn linh hồn kẻ làm vật chứa, hoặc giết luôn để xử lý.

Nhưng với Aoi thì đó là điều không thể chấp nhận. Với nàng, điều cần ưu tiên hơn bất kỳ điều gì chính là sinh mạng của chàng ấy. Vì điều đó, Aoi sẵn sàng hy sinh mạng người khác, thậm chí chính bản thân mình. Và quả thực, linh hồn đang nhập cô bé hồ ly vốn chỉ là một phần hồn của Aoi, đã không ngần ngại tiêu hao tuổi thọ vốn ngắn ngủi để từ từ tách rời các yếu tố người, yêu, thần đang cuộn chặt bên trong chàng. Rồi từng bước phong ấn yêu và thần khí lại…

「……!? Không dễ dàng như mình tưởng!!」

Việc xẻ linh hồn, tách rời từng phần một là công việc đòi hỏi sức chịu đựng tinh thần khủng khiếp, ngay cả với Aoi. Không được phép thất bại. Nếu cắt quá tay, tinh thần chàng sẽ sụp đổ, hoặc tuổi thọ của chàng sẽ bị lấy đi quá nhiều. Huống chi bản thân nàng, một phần linh hồn phân tách, thời gian còn lại cũng không nhiều. Chính điều đó khiến nhiệm vụ càng trở nên khó khăn. Mồ hôi căng thẳng chảy xuống trán… Dù vậy, nàng vẫn sẽ làm trọn vẹn nhiệm vụ. Nàng đã hoàn thành khoảng ba phần công việc xẻ linh hồn.

Đúng vậy, tình hình đang tiến triển thuận lợi. Nếu cứ thế này thì sẽ không có vấn đề gì. Phải, nếu cứ thế này thì…

「Ra là... chuyện đâu có dễ như vậy nhỉ?」

Ngay khoảnh khắc ấy, khi đang dồn toàn bộ tâm trí vào nghi lễ phong ấn, Aoi cuối cùng cũng nhận ra được sát khí. Cùng lúc đó, lưỡi gió lao tới. Nhưng...

「Không có tác dụng?… Không, đây là!!」

Dù một cái vung quạt đủ để đánh bại trung yêu, thế nhưng những luồng khí đang bò trườn trong bóng tối chẳng hề suy chuyển. Aoi nhíu mày, đồng thời cảm thấy bất an. Nàng đã nhận ra được bản chất của chúng. Và cũng hiểu vì sao đòn tấn công của mình không hiệu quả…

「Là kappa…!?」

Trước vô số bcái bóng hiện ra từ bóng tối, Kochou kinh hãi đến cứng họng. Cùng lúc, nàng bực bội vì lý do chúng xuất hiện quá muộn.

Nghĩ lại thì cũng đúng. Những kẻ bị hắn thiêu rụi và triệu hồi khi trước đều là nhện. Dù ở mặt đất đang bận đối phó trừ yêu sư, nhưng chuyện không có lấy một con là điều quá bất thường. Chẳng có gì to tát cả. Chỉ là đám nhện đến trước mà thôi. Đám kappa vì chậm chân nên mới tới muộn.

Việc đòn tấn công của Aoi không có hiệu quả cũng dễ hiểu. Gió là pháp thuật linh thể, không thể đánh trúng kappa. Không, chuyện đó giờ không còn quan trọng. Vấn đề là...

『GRU…U…U…U!!』

「……!? Không được!! Tiếp tục múa đi!!」

Trước tiếng gầm gừ vang lên trở lại, Kochou hét lớn. Ánh mắt nàng hướng về phía Shirawakamaru, cũng đã nhận ra sự hiện diện của bọn kappa và khựng lại. Vũ điệu kagura bị gián đoạn, khiến nó lại sắp tỉnh dậy và nổi loạn.

『Kiki!!』

『Kikiki!!』

Cùng lúc đó, lũ kappa đồng loạt lao lên. Chúng khoảng vài trăm con. Tính cả bọn đi sau thì có thể gấp đôi.

「Đừng xem thường ta, đám lưỡng cư ghê tởm!!」

Cùng với lời khinh miệt, nàng quét đuôi hồ ly. Nhờ lũ nhện, ưng điểu, chuột chũi khi nãy quậy phá, mà đất đá rải rác khắp nơi. Nàng liền quét mạnh đất đá bay lên từ mặt đất.

『Ki!?』

『GYEE!!?』

Bị hàng loạt viên đá bay với tốc độ cao đập vào, hàng đầu tiên của lũ kappa bị xé tan. Có con bị thổi bay đầu, có con bụng bị xé toạc, chân bị giật đứt, thân thể bị cắt làm đôi. Hơn năm mươi con chết ngay trong một đòn. Thế nhưng, đợt lao lên của bọn kappa vẫn không ngừng. Aoi nghiến răng.

「Không để các ngươi làm loạn được đâu!!」

Cùng lúc đó, một bóng người từ bên hông lao ra, chém phăng lũ kappa đang áp sát Kochou. Cậu thiếu niên cầm đoản đao, đứng chắn trước Kochou, đối mặt với đám kappa.

「Ngươi là…!?」

「Tomobe-san, tôi đã quay lại… eh, người là…!?」

Thiếu niên trong nhóm Ẩn Hành Chúng trở về sau Aoi, nhìn thấy Kochou thì lộ vẻ bối rối. Chưa kịp hiểu tình hình, cậu đã dao động.

「Im đi, ngươi hãy cầm chân đám quái đó. Nếu ngươi muốn cứu hắn」

「Ể!? Ý người là… không lẽ!?」

Bối rối trước lời nói của Bạch Hồ, thiếu niên đó lập tức trông thấy hình bóng bị thần ưng đè chặt. Dù chưa rõ chi tiết, nhưng tình hình hiện tại không cho phép Hayama nghĩ theo cách nào khác.

Rồi Hayama trông thấy Shirawakamaru, liền nhận ra tình trạng hiện tại của người đầy tớ mà mình đến để cứu.

「Đừng phân tâm, chúng đến rồi đó…!!」

「……!!」

Chỉ trong khoảnh khắc sững người, Hayama lập tức hoàn hồn trước lời nhắc của Kochou, rồi lao vào đối đầu lũ kappa. Một con bị rạch cổ họng, một con bị đá vào mặt bằng đá dưới chân. Con thứ ba bị thúc gối vào bụng, ngửa người ra thì bị chém liền. Đòn đánh chuẩn xác, tận dụng tối đa động tác, đúng chất của người thuộc Ẩn Hành Chúng. Nhưng… bấy nhiêu vẫn chưa đủ để chặn sóng kappa.

「Xem ra… phải quyết tử rồi chăng…」

Lúc này, tại nơi đây, Shirawakamaru và Aoi là những tồn tại không thể thiếu để cứu lấy chàng trai. Không thể để mất hai người họ. Hơn nữa, Aoi bị giới hạn linh lực, không thể rời khỏi vị trí để thực hiện nghi lễ phong ấn, còn Shirawakamru thì bản thân lại hoàn toàn không có năng lực chiến đấu. Và chỉ một mình Hayama đến viện trợ thì không thể nào đối phó nổi toàn bộ bọn kappa. Do đó, trong tình huống xấu nhất, Kochou đã quyết tâm dùng chính mình làm vật hiến tế. Bởi vì nàng hiểu rõ, đối với đám kappa kia, bản thân mình hẳn là một con mồi vô cùng hấp dẫn.

「Khốn khiếp, gian xảo thật!!」

Cùng với lời gầm đầy căm phẫn ấy, một đợt công kích bằng những mảnh vỡ được Aoi tạo ra nhằm hỗ trợ cho nghi lễ phong ấn lại được tung ra, nàng dồn phần lớn ý thức và sức mạnh vào đó. Lũ yêu quái màu xanh lục lại tiếp tục bị thổi bay tay chân, chết đi từng chục tên một.

Thế nhưng, chúng không dừng lại. Không thể ngăn được. Không sao cản nổi.

Đám đi đầu đang tiến sát đến chỗ của Kochou và những người khác. Hayama vội vàng lao lên phía trước Kochou, chắn đường đám kappa. Nhưng rốt cuộc, cũng chỉ là một hành động vùng vẫy trong vô vọng. Hayama và Kochou đã chuẩn bị tâm lý. Cho số phận bi thảm sẽ đến với mình ngay sau đây. Nghiến chặt răng. Cố gắng câu kéo thêm chút thời gian. Và rồi……

「Cái…!?」

「!? Sao lại như vậy!!?」

Quyết tâm của họ đã bị phản bội quá dễ dàng. Kochou và Hayama chết lặng chứng kiến cảnh đám kappa lướt qua như thể hai người bọn họ chưa từng tồn tại. Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Cả hai đều sở hữu linh lực, đặc biệt là Kochou, nàng như một món mỹ vị cực phẩm, vốn dĩ sẽ là con mồi hàng đầu khiến lũ yêu quái khó có thể bỏ qua. Ấy vậy mà, tại sao lại…!?

「Eh……!?」

Người tiếp theo rơi vào kinh ngạc chính là Shirawakamaru. Bởi vì, con mồi mà đám quái vật màu xanh lục đang hướng đến……chính là cậu. Với nước dãi nhỏ giọt, như thể đang bị thứ gì đó dẫn dắt, như thể đang bị ai đó dụ dỗ, bầy kappa ùn ùn kéo đến……!!

「Không để các ngươi làm hại đâu!!」

Ngay tức khắc, Aoi dùng chiếc đuôi cáo của mình cào rạch mặt đất. Một tảng đá to bằng cả một căn nhà dân bị đào bật lên, xoay tròn rồi lao thẳng vào đám kappa. Tảng đá nghiền nát hơn mười con ở tuyến đầu, sau đó tiếp tục cuốn vào nhóm phía sau. Thêm hơn chục con nữa bị ép nát. Thế nhưng……vẫn không thể cản được.

『Kikikiki!!』

『Kikaka!!』

Lũ kappa tiếp tục xông lên, luồn qua hai bên tảng đá rơi, hoặc nhảy vọt qua trên đó. Điên cuồng, không ngoảnh lại, một mạch xông tới. Khoảng cách giữa cậu bé và lũ quái vật giờ đây chưa đến mười bước.

「Chạy đi!!」

Không biết ai là người đã thốt lên câu đó. Thế nhưng, Shirawakamaru, bị nỗi sợ làm cho chôn chân, không thể nào cử động nổi. Cũng phải thôi. Trước cảnh tượng vô số quái vật đang lao tới, dán mắt vào mình, một đứa trẻ làm sao có thể đưa ra được phán đoán hợp lý? Huống hồ, dù có chạy, với đôi chân của một đứa trẻ thì cũng sẽ bị bắt kịp trong chớp mắt. Cậu bé vẫn còn nhớ rõ lũ du côn đã bị tóm gọn từ phía sau trong rừng ra sao. Cậu hiểu, mình không thể thoát được nữa.

『Kikiki!!』

Con kappa dẫn đầu, để lộ hàm răng nham nhở ghê tởm, lao thẳng tới từ phía trước. Cậu bé gần như theo bản năng đưa tay lên che đầu. Nhưng đó là hành động vô ích. Sức mạnh từ quai hàm của kappa có thể nghiền nát cả cánh tay lẫn hộp sọ cậu bé. Vô thức cúi mặt xuống. Cúi người lại. Chuẩn bị đón nhận cái chết.

………Nhưng khoảnh khắc mà cậu đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận không bao giờ đến.

「………?」

Chậm rãi, run rẩy, cậu bé mở mắt. Và rồi nhận ra. Mình đang ở trong cái bóng khổng lồ của một thứ gì đó. Cậu ngẩng đầu lên. Để nhìn rõ thứ ấy là gì.

「Eh?…………Không thể nào?」

Người khẽ thì thầm đầy kinh ngạc chính là Aoi. Và rồi nàng vô thức liếc nhìn kết giới do mình dựng lên, sau đó lại quay về nhìn cảnh tượng trước mặt, đôi mắt mở to. Không thể tin được vào những gì đang diễn ra, nàng chết lặng.

『Ki……kiki………?』

Tên kappa đang lao đến chỗ Shirawakamru khẽ rên lên giữa không trung. Chính xác hơn là, nó đang bị ngoạm ngang hông, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó vùng vẫy trong hoang mang, và rồi………

『Gi……giki………?』

Tiếng xương thịt bị nghiền nát vang lên răng rắc……và rồi, bằng bộ hàm đó, con kappa bị xé làm đôi. Hai khối thịt đẫm máu rơi bịch xuống mặt đất. Shirawakamaru chết sững nhìn cảnh tượng ấy, và sau đó, nhìn thẳng vào thứ đã gây ra nó. Một sinh thể kinh tởm, toàn thân phủ đầy phù chú nhuốm máu, và rồi, cậu khẽ thốt lên…

「Anh…Tomo…be?」

Khi nghe thấy lời của cậu bé, sinh vật kỳ dị đó từ từ nhắm mắt lại. Đôi mắt của nó mang một sự thanh thản và lý trí đầy nhân tính…

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Quá mạnh
Xem thêm
Tui mừng khi main giữ lại được lý trí
Xem thêm
Quá mạnk:))
Xem thêm
Main quá mạnh =)))
(Kiểu gì cũng ăn hành dài dài)🐧🐧
Xem thêm