Đổi bản dịch: Kỹ năng của Alma <<Binh Đoàn Xác Sống>> thành <<Lữ Đoàn Tử Sĩ>>
◇
Trong khi đó, Alma đang chán chường nằm chờ ở cuối hướng gió từ phía con đường chính.
“Ughhh... Chán quá đi mà...”
“Gâu...!”
“Nhóc cũng chán hả, Shefuri? Cố chờ thêm chút nữa nhé,” Alma vừa nói vừa xoa đầu chú chó. “Đừng lo, ta sẽ đảm bảo nhóc được về với Elria ngay khi xong việc.”
“Gâu gâu!”
Alma đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, nhớ lại nội dung buổi họp của Reid. Theo anh, một trong những cánh quân Altein sẽ tiến thẳng về Học viện. Tuyến đường của chúng? Thẳng con đường chính ―― quá đơn giản. Rõ ràng, chúng rất tự tin vào khả năng ẩn nấp và ngụy trang, nếu coi vụ đột nhập vào cung điện Legnare là minh chứng. Từ đó, Reid dự đoán bọn Altein sẽ chọn con đường ngắn nhất thay vì lén lút di chuyển theo từng ngóc ngách.
Dù thế nào, đội quân này cũng sẽ di chuyển theo đội hình chặt chẽ đến vị trí chỉ định trước khi phân tán để thực hiện nhiệm vụ. Và theo giả thuyết của Reid, ít nhất hai đội khác cũng di chuyển tương tự. Tại sao lại tập trung dày đặc thế? Có hai lý do: Kỹ năng ngụy trang của chúng quá tốt, và trận đụng độ ở sa mạc khiến chúng dè chừng Reid và Elria. Vì có thể dễ dàng ẩn nấp, chúng tập hợp lực lượng đông để đảm bảo kế hoạch suôn sẻ. Điều này giúp chúng đủ sức đối phó với Reid và Elria... đồng thời kích hoạt nghi lễ bằng cách tự sát nếu thất bại.
Suy nghĩ theo hướng đó, một cánh quân có lẽ sẽ gồm ít nhất một trăm tên. Cho rằng chúng có khoảng nghìn quân, việc bố trí quân số khá dễ dàng. Đối phó với học viên về lý thuyết là nhiệm vụ đơn giản, nên theo tính toán của Reid, phụ trách việc này chỉ cần hai trăm lính, trong khi kiểm soát khu vực xung quanh sẽ cần khoảng ba trăm tên. Nửa còn lại sẽ tập trung bắt giữ và áp chế các khách VIP tại hiện trường.
Tất cả đều là suy luận của Reid dựa trên kinh nghiệm quá khứ. Anh phân tích mục tiêu, ưu tiên và tâm lý của kẻ địch, rồi dệt thành viễn cảnh chi tiết về cơ cấu quân đội, phân công nhiệm vụ và bố trí chiến thuật.
Và đúng như dự đoán của anh, mọi thứ diễn ra chính xác hoàn toàn.
“Alma,” giọng Elise vang lên từ ma cụ liên lạc. “Chúng ta đã chạm trán địch.”
“Rõ,” Alma thở dài. “Vậy ai là người may mắn?”
“Rufus.”
“À... Em ấy phụ trách tuyến đường mà Bệ hạ điều hướng bằng đống phế liệu dùng trong bài thi, phải không?”
Khi biết được đề thi, Reid đã chỉ định vị trí đặt các đống phế liệu. Khi được hỏi mục đích, anh chỉ đáp, “Để quấy rối bọn chúng một chút thôi.” Anh xem bản đồ, chọn tuyến đường dễ nhất mà địch có thể hành quân, rồi đặt các đống phế liệu ở vị trí hơi chắn lối đi. Bọn Altein chắc chắn sẽ chọn giải pháp an toàn đó là đi vòng ―― thay vì xông thẳng qua gây rủi ro phá hỏng cả chiến dịch.
Việc điều hướng này giúp học viên có thêm thời gian đốt phế liệu, đồng thời sẽ dẫn quân địch vào bẫy của Reid. Tuyến đường mới nằm ngay giữa luồng gió biển, đưa khói đến vị trí của chúng. Tầm nhìn về khu vực diễn ra bài thi cũng bị che khuất bởi đồi núi và rừng cây.
Suốt quá trình đó, bọn lính Altein vẫn ngây thơ tin tưởng vào kỹ năng siêu việt và sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Kết quả, đám lính hành quân qua thung lũng bị bao phủ bởi khói cuốn trong gió biển, trong khi cánh quân tiến theo đường chính ―― nơi Alma đang phục kích ―― sẽ bị mùi cháy khét tấn công.
“Chắc chúng sẽ sớm gặp đôi vợ chồng nhà Caldwen thôi. Dám chắc bọn chúng không nhận ra sợi chỉ dưới chân trong đám khói đó,” Alma lẩm bẩm.
Phu quân và phu nhân nhà Caldwen, được Reid mời tham gia chiến dịch, đã mai phục trong không gian ma pháp để kẻ địch không thể phát hiện, còn đâu chỉ cần bọn lính dẫm phải sợi chỉ của Alicia ―― được ngụy trang bằng ma pháp ―― và kích hoạt ma cụ đẩy chúng vào chiều không gian khác. Một mẹo đơn giản, nhưng như Reid giải thích, kẻ địch càng căng thẳng thì càng dễ bỏ qua những chi tiết nhỏ.
Alma thở dài. “Ôi, đến bao giờ mới tới lượt mình nhỉ, Shefuri?”
“Gâu gâu!”
“Ờ... Em đang làm gì thế, Alma-chan?”
“Trò chuyện chút với Shefuri cho đỡ chán. Nhưng chả hiểu nó nói gì.”
“Nghe nói con gái nuôi thú cưng sẽ lấy chồng muộn đấy...”
Alma trừng mắt. “Ôi, cô vừa vượt giới hạn đấy. Tôi sẽ nhớ.”
“Tha cho ta đi! Không như em, ta còn đang bận tối mắt tối mũi giám sát không gian và vô hiệu hóa ma pháp của chúng nữa này!” Elise cáu kỉnh đáp, tiếng lách cách từ ma cụ cũng vang theo.
Theo Elise, cô có thể giám sát mọi diễn biến trong ma pháp không gian của mình ―― hay như cô gọi, “ma pháp tạo lập không gian”. Vì thế, cô được giao nhiệm vụ phá hủy ma cụ địch bằng <<Đoạn Tuyệt>> của Wiesel. Tuy dễ dàng hơn khi mục tiêu tập trung trong không gian riêng, nhưng vẫn cực kỳ mệt mỏi. Cô phải đồng thời giám sát ba không gian khác nhau và vô hiệu hóa ma pháp của từng tên lính đúng thời điểm ―― nói thẳng là rất quá sức.
“Chúng có thể hành động ngoài dự đoán, nên đừng có ngồi rung đùi nữa mà—”
“Ồ, không sao đâu,” Alma khăng khăng. “Mọi thứ vẫn đang diễn ra theo kế hoạch của Bệ hạ mà, phải không?”
Dù Reid từng là tướng quân dày dạn kinh nghiệm, Elise vẫn có quyền nghi ngờ. Nhưng Alma hoàn toàn tin tưởng Reid. Mọi dòng nhật ký của gia tộc Kanos đã xóa bỏ mầm mống hoài nghi trong cô.
“Không ngờ mình được chứng kiến tận mắt,” cô lẩm bẩm, tựa cằm lên đầu Shefri.
Phụ tá của Anh hùng, Lyatt, đã ghi chép chi tiết những chiến tích của Reid. Trong số đó, có một thành tựu huyền thoại:
“Hơn năm mươi năm chiến tranh... và không một trận nào thua,” Alma thì thầm. “Đúng là quái vật.”
Dĩ nhiên, Reid từng mất vài phần lãnh thổ vào tay Vegalta, nên cũng không hẳn hoàn toàn “bất bại”. Nhưng những ai biết quy tắc ngầm giữa Anh hùng và Hiền nhân đều hiểu đó là thất bại có chủ đích để cân bằng cục diện.
Ngoại trừ giao tranh với Vegalta, Reid luôn bảo toàn thắng lợi. Địa hình, thời tiết, môi trường, thậm chí tâm lý con người ―― Reid tận dụng mọi thứ để bảo vệ lãnh thổ rộng lớn của Altein qua vô số trận chiến suốt năm mươi năm dài. Anh đã từng hạ được một vị trí chiến lược của địch dù phải đối mặt với quân số gấp trăm lần, nhưng không một thương vong.
Ban đầu, Alma không tin nổi khi đọc nhật ký, nhưng giờ mọi nghi ngờ đã tan biến. Cô đã tận mắt chứng kiến sự khôn ngoan của Reid ―― cách anh dùng một lực lượng nhỏ nhưng có thể kiểm soát cả ngàn quân Altein.
Alma tỉnh khỏi mộng tưởng khi Shefri quay đầu và sủa về một hướng.
“Ồ? Cuối cùng cũng tới rồi sao.” Cô đứng dậy và nhìn về phía chú chó chỉ.
Quân Altein có kỹ năng ẩn nấp siêu việt nên Shefuri không đánh hơi được chúng. Thứ nó phát hiện ra là chỗ không có mùi. Mùi khói cháy từ kỳ thi tổng hợp, như Reid gọi, là ‘tấm lưới vô hình’. Bọn Altein có thể xóa dấu vết hiện diện, nhưng đồng nghĩa chúng cũng xóa luôn mùi đáng lẽ phải có. Vì thế, họ lợi dụng điều này để Shefuri phát hiện khoảng không gian không mùi.
“Chỉ cho ta phạm vi bao quát được không? Bằng đầu ấy?”
Shefuri sủa và quệt mũi qua không khí.
“Ôi, nhóc thông minh quá! Muốn đi cùng ta sau khi xong việc không?”
“Gâu! Gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu!!!”
“Không hiểu lắm, nhưng nghe như từ chối quyết liệt vậy... Thôi kệ.” Alma nhún vai, đặt Shefuri xuống đất. “Ta phải đi rồi. Nhóc về với Elria đi.”
Shefuri vui vẻ cất tiếng sủa và ngay lập tức tan thành vô số hạt ánh sáng.
Alma nhìn chú chó biến mất với vẻ buồn bã, rồi lấy lại tinh thần và ngẩng cao đầu. “Chà. Đến lúc làm việc rồi.”
Một cánh tay bằng xương trồi lên ngay chân cô. Alma bước lên bàn tay đó, để nó đẩy cô lên không trung về hướng Shefuri chỉ. Mắt cô liếc nhanh xung quanh và rút ra chiếc chuông nhỏ từ túi.
Ding!
Ngay lập tức, thế giới biến đổi, xung quanh Alma hóa thành vùng đất hoang mênh mông ―― và cùng lúc, hàng trăm binh lính Altein hiện ra từ hư vô.
Người phụ nữ tóc đen nhìn xuống đầy khinh bỉ. “Bệ hạ nói đúng thật. Chỗ này phải gần năm trăm tên.”
Alma được bố trí gần cánh quân áp chế học viện nhất, nên con số này hợp lý. Elise sẽ phong ấn ma pháp của chúng, nhưng cô cũng cảnh báo rằng lính Altein có thân thể được tăng cường nhân tạo. Đối đầu với năm trăm tên là gánh nặng quá lớn ngay cả với pháp sư đặc cấp như Alma. Suy cho cùng, ma pháp chiến đấu thời đại này được phát triển để chống ma thú; không ai có kinh nghiệm chiến tranh thực sự.
Nên lần này, cô sẽ phó mặc cho các cựu binh.
“Phần tôi đã xong ―― giờ tới lượt các ngài!” Hai màu xanh trắng tung bay trong gió cùng Alma vẫy lá cờ, trước khi từ từ hạ xuống ―― và ngay khi chân chạm đất, ma lực cô bùng nổ dữ dội. “Đến đây nào, <<Lữ Đoàn Hy Vọng>>!”
Bóng Alma kéo dài dưới chân, và từ bóng tối trồi lên không phải bộ xương đen quen thuộc, mà là một người khổng lồ. Hắn cao vượt hẳn Alma và lính Altein, nhìn quanh rồi cười ha hả.
“Hahaha! Ra đây là chiến trường tiếp theo của ta sao!”
Alma chưa từng gặp người này, nhưng nhận ra ngay: Blofeld, kẻ sở hữu thân hình khổng lồ dị thường ―― hậu duệ của tộc khổng lồ cổ đại. Trong quá khứ xa xưa, hắn đã dùng sức mạnh áp đảo để cầm đầu bọn cướp xâm lược các làng mạc và thị trấn, cho đến khi xâm lấn lãnh thổ Altein và thất bại vì bị Reid hạ gục bằng một đòn. Sau đó, hắn cùng thuộc hạ được ân xá để phục vụ dưới trướng Reid. Từ đó, Blofeld dùng thân hình to lớn phục vụ quân đội Altein, lập nhiều chiến công khi phá hủy vô số doanh trại và pháo đài.
“Reid đâu?! Hay ta vô tình dẫm bẹp lão rồi?!”
“Đừng có vô lý, Blo. Trước khi ngươi kịp nghĩ đến việc nghiền ổng thì ổng đã cho ngươi một đòn ngất luôn rồi,” một người phụ nữ cưỡi phi long cất tiếng.
Cô là Felius, nguyên là nữ nhân từ tộc người Serios cũ, bị bán làm nô lệ vì khả năng giao tiếp với ma thú. Reid đã giải cứu cô khi đột kích vào chợ đen, và sau đó, Felius khăng khăng đòi gia nhập quân đội Altein, đứng ra tổ chức tiểu đoàn chuyên thuần phục ma thú. Họ không chỉ đóng góp cho hậu cần mà còn mang lại lợi thế đa dạng trên chiến trường, từ không chiến đến thủy chiến. Khi đó, tuy còn trẻ nhưng cô đã lập được vô số công trạng hiển hách.
“Anh thấy sao, Vance?”
“Hử... Thực ra, quên việc đánh ngất đi ―― ông già kiểu gì chả cho hắn bay xuyên qua một hai ngọn đồi nào đấy. Ơ, thế thì... hay hắn thật sự giẫm lên ổng rồi?” một người đàn ông trên cỗ xe ngựa cười lớn.
Đây là Vance, từng là kỹ sư trong quân đội Altein, nhưng sau này bị phát hiện vận chuyển lương thực cho trại trẻ mồ côi suốt năm năm. Khi đó, anh có hai lựa chọn, hoặc đóng phạt một khoản khổng lồ hoặc chịu tử hình. Nhưng trước khi có thể quyết định, Reid đã để ý đến tài năng của anh và ký giấy xóa nợ để đổi lấy việc anh gia nhập lực lượng của mình. Từ đó, Vance có trách nhiệm quản lý lương thực và hậu cần cho binh lính. Trên chiến trường, anh sẽ dùng xe ngựa hoặc xe cơ giới xông thẳng vào trận tuyến.
Đó là câu chuyện về những người đồng đội của Lyatt được ghi trong nhật ký. Alma đã thuộc lòng từng chi tiết và thêu dệt nên ma pháp tương tự <<Lữ Đoàn Tử Sĩ>>.
Nhưng hôm nay, cô không chỉ triệu hồi quân Altein.
Một người đàn ông mặc đồng phục xanh trắng bước tới, nheo mắt.
“Whoaaa... Mấy người kia là pháp sư thời hiện đại à?”
“Chờ đã, thật luôn? Trông họ cơ bắp quá...” một người phụ nữ ăn mặc tương tự lẩm bẩm, tay cầm ma cụ. “Trông họ giống lính Altein hơn đấy nhỉ, Zel?”
Người đàn ông tên là Zelsis, còn người phụ nữ tên là Lynthia. Cả hai từng là pháp sư thuộc pháp sư đoàn Vegalta. Sau khi đế chế Altein sụp đổ, họ đóng vai trò quan trọng trong đào tạo thế hệ pháp sư kế tiếp. Zelsis tiên phong xây dựng huấn luyện ma pháp chiến đấu căn bản, còn Lynthia ghi chép lại những lý thuyết và nghiên cứu của Hiền nhân để tạo thành sách vở cho những thế hệ sau.
Đây mới chỉ là khởi đầu. Từng người một, các linh hồn dũng cảm hiện ra từ bóng Alma ―― và cô biết rõ từng người trong số họ.
Những gì Lyatt để lại cho cô trong sa mạc là danh sách quân đội Liên minh từ ngàn năm trước. Nó bao gồm không chỉ ảnh chụp bằng máy ảnh, mà còn cả những ghi chép chi tiết của Lyatt về xuất thân, thành tích, tính cách và hành vi của họ. Dùng thông tin đó cùng ma pháp, Alma đã tái hiện lại binh đoàn của quá khứ.
Nhưng danh sách và nhật ký không thể tái tạo hoàn hảo con người, nhất là tới mức có thể trò chuyện tự do. Mảnh ghép cuối cùng ―― thứ kết nối tất cả ―― nằm ở lá cờ Liên minh. Mỗi sợi chỉ ma lực dệt nên lá cờ đều chứa ma lực riêng của từng thành viên. Ký ức của họ được lưu giữ trong đó, và bằng cách trích xuất ma lực để kết hợp vào ma pháp, Alma đã tạo ra bản sao tiên tiến của những con người từng sống trong quá khứ xa xôi.
Và dĩ nhiên, trong số đó...
“Con hẳn là hậu duệ nhà Kanos,” một giọng nói điềm tĩnh vang lên.
Alma từ từ quay lại và thấy một người đàn ông tóc đen với đôi mắt rất giống mình. Vẻ mặt lạnh lùng không lộ cảm xúc, nhưng ý chí sắt đá cháy rực trong ánh mắt.
“Rất hân hạnh được gặp ngài, Lyatt Kanos,” cô nói.
Ryatt gật đầu. “Tốt lắm. Xem ra con đúng là pháp sư tài năng như lời đồn.”
“Ừ thì...” Alma nhún vai cười. “Chắc con cũng đủ giỏi để đáp ứng kỳ vọng điên rồ của tổ tiên thôi ―― Oái!”
“Nói năng thô lỗ,” người vừa gõ đầu cô trách mắng. “Ta là tổ tiên của con, nên con phải biết giữ phép tắc.”
“Ma pháp của mình mắng mình thật à!” Alma phẫn nộ kêu lên.
“Con không thể nói chuyện với Bệ hạ bằng thái độ đó được. Dù phong tục xã hội có thay đổi sau ngàn năm, nhưng không được phép tiếp cận Bệ hạ mà thiếu lễ nghi và sự tôn trọng ――”
“Áaaaa! Vâng vâng, thưa người hâm mộ số một của Bệ hạ! Ngài có thể la con sau cũng được! Xin đấy ạ!” Alma ôm đầu kêu la.
“Con bé nói đúng đấy, Lyatt.”
Alma quay sang giọng nói mới và thấy một người phụ nữ mặc giáp trụ mang ấn hoàng gia Vegalta. Trông cô khá quen, và Alma lập tức nhận ra ―― có nói là chị gái của Công chúa Chris cũng không ngoa. Tuy nhiên, những cử chỉ của cô vô cùng dũng mãnh và tinh tế, toát lên khí chất của một chiến binh đã từng trải qua vô số trận mạc.
“Xin lỗi vì anh ấy có hơi vụng về, chỉ là không biết cách tương tác với hậu duệ thôi,” Tiana mỉm cười dịu dàng. “Đã lâu... không, vì cô đã hoàn thành ma pháp, nên tôi chỉ là bản sao, phải không?”
“Đúng vậy. Nếu Công chúa Chris ở đây nữa, tôi sẽ tưởng mình đang thấy hai chị em sinh đôi...”
Tiana cười tươi. “Vậy có nghĩa là... chúng ta có thể yêu chiều Elria-sama gấp đôi rồi!”
Alma ôm đầu rên rỉ. “À phải... Ngài là người hâm mộ số một của Hiền nhân...”
Theo ghi chép của Lyatt, tình yêu cuồng nhiệt của Tiana dành cho Elria bùng phát sau khi đoàn tụ xuyên thời gian. Lúc đó, cô thường ôm búp bê hình Elria đi ngủ. Dân Vegalta mà nghe được thông tin này chắc ngất xỉu hết sạch.
“Nhưng trước hết, xem ra chúng ta có trận chiến phải thắng,” Tiana nhìn quanh.
Quân đội Liên minh đã tham chiến... nhưng không có khả năng phe ta thất bại.
“Hahaha! Thân thể bất tử tuyệt quá! Ta có thể thoải mái xông pha!”
“Vết thương cỡ nào cũng tiêu hao ma lực của hậu duệ Lyatt đấy! Cứ chiến đấu như bình thường ―― ưu tiên sống sót!”
“Nghĩ lại thì không được giết địch nhỉ? Không có gì mới lắm, cũng giống khi đánh nhau với Vegalta thôi.”
“Ahaha... Không phải dễ dàng hơn đâu...”
“Thôi nào. Chúng ta là đội quân duy nhất có thể chiến đấu thế này, nên hãy ngẩng cao đầu lên!”
Bản sao của những binh lính không nhận sát thương, nhưng đổi lại, họ tiêu hao ma lực của Alma. Edward đã giúp cô tối ưu hóa mức tiêu thụ, nhưng vẫn đốt ma lực hơn Lữ Đoàn Tử Sĩ nhiều. Dù vậy, vì mỗi binh sĩ có tư duy độc lập, Alma không cần tốn sức điều khiển phức tạp. Hơn nữa, họ sở hữu ký ức và kỹ năng riêng, khiến từng cá nhân mạnh hơn những bộ xương thông thường.
“Alma Kanos.” Khóe môi Ryatt nhếch lên. “Giờ con là đại diện của Bệ hạ. Nói vài lời động viên binh lính của mình đi.”
Alma đáp lại nụ cười, hít sâu rồi giương cao lá cờ. “Toàn quân, chú ý!!!” ―― giọng cô vang khắp chiến trường, ánh mắt quét qua những chiến binh từ quá khứ xa xôi. “Không giết, và không chết! Đó là triết lý Anh hùng và Hiền nhân đã gìn giữ suốt bao năm tháng ―― là hy vọng họ để lại cho thế giới! Thân thể các người đã tan thành tro bụi, nhưng hãy để quyết tâm đó khắc sâu vào linh hồn chúng ta!”
Những tiếng hô dũng mãnh vang dội, rung chuyển mặt đất cùng khí thế cháy rực,
“Bước qua lá cờ xanh trắng này,” Alma tuyên bố, ”là tương lai các người xây dựng bằng chính tay mình!”
◇
*Nhạc nền Avenger Endgame cất lên từ background


4 Bình luận