• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 4 [ĐÃ HOÀN THÀNH]

Chương 4.8

1 Bình luận - Độ dài: 4,309 từ - Cập nhật:

Gã đàn ông ―― Dian, như hắn tự xưng trước đó ―― sửng sốt trố mắt nhìn Reid trong chốc lát, trước khi môi hắn nhếch lên đầy khinh bỉ, ánh mắt đỏ ngầu bừng lên sát khí.

“Mày đích thị là thằng khốn phiền phức nhất mà tao từng gặp,” hắn gằn giọng. “Tao đã vắt óc suy nghĩ cả ngàn lần để tìm ra kết cục tốt nhất, thậm chí chuẩn bị tinh thần cho những việc phải làm... vậy mà mày lại luôn đi trước một bước. Thật khiến tao phát điên lên được.”

Dian siết chặt cây rìu chiến, hạ thấp tư thế tựa chiếc lò xo sắp bật tung. ”Chắc là... chỉ còn một thứ duy nhất tao có thể làm!” Hắn vung rìu, phóng ra một luồng sức mạnh hủy diệt đậm chất Anh hùng.

Reid chỉ lạnh lùng nhìn đòn tấn công chí mạng lao về phía mình rồi giơ kiếm lên. “Ta đồng ý,” anh lẩm bẩm. “Đơn giản hơn ngồi vắt óc suy nghĩ, phải không?!” Năng lượng cuồn cuộn tuôn chảy khắp cơ thể anh, dồn tất cả vào một nhát kiếm.

Hai luồng uy lực đồng nhất đâm thẳng vào nhau, phá vỡ nền băng dưới chân, bắn những mảnh băng lấp lánh lên không trung.

Đằng sau tấm màn óng ánh đó, gương mặt Dian méo mó đầy phẫn uất. “Chậc. Giờ mày đã dễ dàng phát huy sức mạnh hơn rồi.”

“Ừ thì, lần trước ta không có kiếm, còn giờ thì khác rồi.” Reid nhấc thanh kiếm Mifuru tặng lên bằng một tay. Theo phân tích của Elria, thanh kiếm này sau ngàn năm thấm đẫm ma lực, đã có khả năng kháng và tương thích ma lực rất tốt. Vì vậy, nó có thể chịu được và dần dần thích nghi với loại ma lực đặc biệt của Anh hùng, trở thành vật dẫn hoàn hảo cho sức mạnh của anh.

Nhưng Dian hiểu rõ sức mạnh của Anh hùng, và hắn biết chỉ thế là chưa đủ. ”Mày tưởng thế đã đủ hạ gục tao ư? Còn lâu!” Dian gầm lên, giơ cao rìu chiến rồi bổ xuống, phóng ra một luồng sức mạnh khủng khiếp nữa.

Reid giơ kiếm đỡ đòn, nhưng bỗng nhiên ―― sóng xung kích nén lại thành một điểm duy nhất và biến thành một mũi giáo sắc bén.

Reid hít một hơi và thay đổi tư thế. Thay vì tấn công phản đòn, anh xoay lưỡi kiếm sang một bên và ―― vào đúng thời điểm, chuyển hướng đòn đánh của Dian. Mũi giáo tuy nhỏ nhưng nén chặt năng lượng đến mức đào sâu vào lớp băng, tạo ra những vết nứt lớn trên bề mặt.

“Không tồi. Nếu mày cố đỡ đòn thì giờ đã nát bét rồi,” Dian cười khẩy. ”Dù tao có thể cam đoan, chết như thế còn đỡ đau hơn.”

Reid nheo mắt. ”Nếu đòn đó đủ giết ta, thì Hiền nhân đã xử lý ta từ lâu rồi,” anh lẩm bẩm, nắm lấy cánh tay phải đầy vết thương vì đòn tấn công vừa rồi.

Anh bắt đầu hiểu ra thứ làm sức mạnh của Anh hùng khác biệt. Thông thường, một khi sức mạnh được giải phóng khỏi cơ thể, nó không thể bị kiểm soát nữa. Một người có thể vung kiếm phóng ra một làn sóng năng lượng, nhưng sau đó nó sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát.

Nhưng Dian ―― hay đúng hơn, Anh hùng ―― thì khác.

“Hắn có thể tự do điều khiển sức mạnh của mình sao,” Reid thì thầm.

“Anh Hùng” vừa là danh hiệu, vừa là ma pháp, trong đó người mang danh hiệu có thể tự do thao túng sức mạnh của ma pháp. Tất nhiên, tập trung nó thành một điểm như Dian làm chỉ là một trong nhiều cách làm.

“Mày đứng ì ra đấy làm gì? ‘Tiền bối’ đánh kiểu đấy à?!” Dian kéo lê rìu chiến phía sau, rạch một đường sâu trên mặt băng, rồi vung lên không trung. Nhưng sóng xung kích không lao dọc mặt đất ―― mà phóng lên trời trước khi trút xuống.

Reid quan sát đòn tấn công đang tới và, vào giây cuối cùng, giơ kiếm lên đỡ.

Dian bực bội tặc lưỡi. “Mày đánh khá khôn ngoan đấy, so với một Anh Hùng.”

Dian có thể thao túng sức mạnh của mình ―― chỉ vậy thôi, nhưng hiệu quả cực kỳ lớn. Nếu Reid cố đọc quỹ đạo tấn công, Dian chỉ cần thay đổi hướng. Nếu Reid cố đỡ hoặc triệt tiêu nó, Dian có thể nén lại vào phút chót và đâm xuyên qua.

“Sao thế? Nãy mày còn huyên thuyên lắm mà! Giờ cúi mặt xấu hổ trong nhục nhã rồi à?!” Dian vung rìu sang ngang, phóng một luồng năng lượng như lưỡi liềm về phía Reid.

Reid nhìn thẳng vào đòn tấn công, không chớp mắt. “Đừng có vội kiêu ngạo, lính mới.” Môi anh nhếch lên thành nụ cười táo tợn, tay nắm chặt chuôi kiếm.

Rồi, ngay khi cảm nhận nguồn năng lượng bắt đầu nén lại thành một điểm, anh rút tay về và tung ra cú đấm. Một âm thanh trầm đục vang lên khi hai luồng sức mạnh va chạm, phá nát sàn băng. Nhưng, Reid vẫn đứng vững, hoàn toàn không suy suyển dù trực tiếp nhận phải đòn tấn công.

Dian trợn mắt kinh ngạc, “Hả... Đồ quái vật.”

Reid cười, “Ừ. Họ cũng gọi ta như thế trước khi cái danh hiệu Anh Hùng xuất hiện.”

Reid đã nhận ra một điểm quan trọng: mọi đòn tấn công của Dian đều có hướng. Hắn có thể tự do điều khiển chúng trên không, nhưng bản thân đòn đánh luôn hướng về một phía ―― nghĩa là nó có những điểm yếu ở sườn. Vì vậy, chỉ cần một cú đánh yếu hơn từ phía trên cũng đủ triệt tiêu uy lực.

Dĩ nhiên, không phải ai cũng làm được điều này. Chỉ cần tính toán sai một chút ―― lệch đi một ly ―― và nó sẽ dễ dàng xuyên qua nắm đấm của Reid, kết liễu anh ngay lập tức. Nhưng Reid có dây thần kinh thép để thử nghiệm, cùng kỹ năng và kinh nghiệm để thực hiện.

“Suốt năm mươi năm, ta đã chiến đấu với một người mạnh đến mức phải đặt cược mạng sống chỉ để cầm hòa,” Reid nói, nhớ lại hình ảnh đối thủ cũ.

Reid và Elria có một thỏa thuận ngầm nhằm tránh gây tổn thất nặng cho quân đội hai bên và lãnh thổ, nhưng hai người luôn đặt cược cả tính mạng trong mỗi trận chiến. Kỹ năng, kinh nghiệm, kiến thức ―― họ dùng tất cả để vượt qua nhau lần này qua lần khác. Một trong hai có thể gục ngã bất cứ lúc nào, nhưng ít nhất họ có thể mỉm cười ra đi, không chút hổ thẹn khi chết dưới tay đối thủ.  

“Dù ta biết rằng ngươi sẽ không hiểu đâu,” Reid lẩm bẩm. Nụ cười đầy ác ý nở trên mặt anh khi anh bước lên phía trước ―― ánh mắt đã thay đổi rõ rệt.

Dian kìm nén cơn rùng mình, siết chặt rìu chiến và tung ra một đòn nữa. Nhưng đòn đánh bị dập tắt rất lạnh lùng.

“Ta đang đặt cược mạng sống vào cuộc chiến này,” Reid gầm gừ. “Còn ngươi? Ngươi chỉ có từng này thôi sao? Chỉ là chút cãi vã thảm hại này thôi sao!?”

Ánh mắt băng giá của anh khiến Dian lạnh sống lưng, mỗi bước chân vang lên đầy ám ảnh; một thứ gần như hoảng loạn bắt đầu len lỏi trong tim hắn. “Im đi...” Dian nghiến răng, nâng vũ khí lên. “Mày không biết gì về tao cả! Mày không có quyền... phán xét cách tao chiến đấu như thế nào!”

Một luồng sóng năng lượng khác bùng lên cùng tiếng gầm của Dian, nhưng một lần nữa, nó bị đánh bật ở điểm yếu, bị chặn và triệt tiêu bằng kiếm thuật vượt trội.

“Ngươi nói đúng. Làm sao ta có thể hiểu được...” Reid đạp mạnh xuống đất, lao tới như chớp với nắm đấm siết chặt ngang hông, áp sát Dian.

Dian đang cố gắng làm gì? Và hắn đã phải quyết tâm thế nào để tới được đây? Reid đã biết, nhưng ngay cả vậy, biểu cảm anh vẫn lạnh lùng, không một chút thương cảm.

“...khi ngươi đáng lẽ phải chiến đấu với ta... nhưng lại chỉ muốn chết?”

Một cú đấm là đòn tấn công đơn giản nhất, và Reid đã dùng nó vô số lần trong đời. Nhưng trong quá khứ, thường thì người xem chỉ biết đứng lặng trước ngón đòn tưởng chừng tầm thường đó. Họ nói rằng cảnh Reid đấm vào một con ma thú với uy lực mạnh đến mức như phá hủy nội tạng nó, giống như chứng kiến một sinh vật nhỏ bị dẫm nát dưới chân thú hoang. Và khi Reid đứng trên núi xác chết, người ta ví anh như ‘Abyssal Ox’[note73072], một ma thú trong thần thoại dùng móng rực lửa để đóng dấu tội nhân trước khi đày họ xuống địa ngục để nhận sự trừng phạt của thần linh.

Và thế là, họ cùng nhau đặt tên cho nắm đấm kinh hoàng của Reid,

“Blazehoof.” [note73073]

Reid dồn toàn bộ năng lượng trong cơ thể vào cánh tay phải ―― rồi, đấm thẳng vào Dian. Cú đấm nghiền nát bộ giáp đen của hắn ta, đâm sâu vào bụng, và phá vỡ cơ thể lớp cường hoá cơ thể bằng ma lực.

“Hự――!” Đòn đánh ép toàn bộ không khí ra khỏi phổi Dian, cơ thể đập mạnh xuống mặt băng rồi nảy lên vài lần như một con rối.

Reid nhăn mặt, lắc lắc cổ tay. “Ủa. Mạnh hơn mình tưởng... Có phải vì mình cảm nhận ma lực dễ hơn nhờ thanh kiếm của Mifuru không nhỉ?” Rồi anh lắc đầu, tập trung lại về phía trước ―― mặt băng nứt vỡ ở nhiều chỗ, tạo thành một vệt dài dẫn tới một đống băng vụn lớn.

“Giờ thì... Chắc ngươi chưa chết đâu nhỉ? Ngươi là Anh hùng mà.”

Quả nhiên, đống băng dần sụp xuống. Dian bò ra từ bên trong, đứng dậy, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khó khăn rồi. Chân hắn run rẩy như thể phải dồn hết sức mới đứng được. Máu trào từ khóe môi, ánh mắt mất tập trung, rối bời ―― nhưng ngay cả vậy, ánh nhìn vẫn kiên định. Cơn giận bùng cháy trong đôi mắt đỏ ngầu.

Reid không đợi hắn nói; anh đã biết Dian muốn nói gì chỉ qua ánh mắt. “Ngươi thắc mắc tại sao ta không giết ngươi đúng không? Tiếc quá ―― ta không định làm thế đâu.” Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc trắng giờ đã đầy thương tích, thì thầm, “Chúng ta sẽ không kết thúc theo cách của ngươi ―― bằng việc hy sinh bản thân ngươi để cứu đồng đội và thế giới bên đó.”

Elise đã nói rằng cần vô số hiến tế để di chuyển con người giữa các dòng thời gian, và Reid nghi ngờ rằng người Altein tương lai đang cố tạo một cánh cổng để giảm thiểu số hy sinh.

Nhưng hóa ra, có một mức tối thiểu nhỏ hơn nữa ―― chỉ cần một người cụ thể, bằng mạng sống của mình, có thể sửa chữa mọi thứ.

Và Reid đang nhìn thẳng vào hắn ta.

“Cái chết của Anh Hùng có thể kích hoạt nghi thức và mở cánh cổng, phải không?”

Anh hùng có thể lấy ma lực từ nguồn năng lượng khổng lồ của Thiên Giới; đó cũng là cách Anh hùng trong quá khứ đã đưa Elria quay ngược thời gian. Dian cũng vậy. Dù dòng thời gian khác không thể tái tạo hoàn hảo ma pháp, cơ thể hắn đã chứa đủ ma lực để hoàn thành nghi thức.

Nhưng Dian đã không chọn cách đó. Hay đúng hơn, cấp trên không cho phép hắn.

“Anh hùng là lực lượng chiến đấu quý giá,” Reid nói. “Dù hy sinh một mình ngươi có thể mở cổng và đưa những người khác di chuyển sang dòng thời gian này, nhưng phần còn lại của kế hoạch thì sao? Không có ngươi, việc xâm lược thế giới này sẽ mất nhiều thời gian hơn và đồng nghĩa với nhiều trận chiến hơn ―― thậm chí có thể khiến nó không khả thi ngay từ đầu.”

Kẻ chủ mưu của kế hoạch này hẳn muốn vứt bỏ mạng sống của vô số binh lính vô danh hơn là hy sinh Anh Hùng, nhất là nếu điều đó có nghĩa thế giới của chúng sẽ không thể chiếm lấy dòng thời gian này trong phạm vi cuộc đời hắn.

“Ngươi không thể chấp nhận điều đó, nhưng ngươi thậm chí không được phép tự sát ―― không phải do lệnh của cấp trên, mà do ma pháp gắn chặt vào chính căn nguyên của ngươi. Ta nghi ngờ rằng Anh hùng bị khóa bởi một cơ chế an toàn ―― một thứ mà ngươi tuyệt đối không thể phản bội.”

Ký ức và năng lực của nhiều kiếp là gánh nặng lớn lên tâm trí con người. Anh Hùng sẽ mất đi ý nghĩa nếu người tiền kiếp kết thúc mạng sống sớm trước khi cống hiến vào đó, nên dễ hiểu khi ma pháp có cơ chế an toàn.

Lựa chọn duy nhất của Dian là ra lệnh cho thuộc hạ giết mình, nhưng hắn không thể làm vậy, và họ cũng sẽ không nghe. Rốt cuộc, làm sao một binh lính bình thường dám lấy mạng Anh hùng?

“Binh lính bị cấm tuyệt đối việc giết hy vọng cuối cùng của thế giới họ. Vì vậy...” Reid nheo mắt. “Ngươi cần ai đó, hoặc thứ gì đó, có thể giết ngươi.”

Dian không có nhiều lựa chọn, nhưng may mắn thay, chúng đã lên kế hoạch triệu hồi Thảm Hoạ. Nếu hắn có thể chết vì nó sau khi nó mở rộng cánh cổng, thì chúng đã thành công với số hy sinh tối thiểu. Tuy nhiên, sự can thiệp của Reid và Elria đã phá hỏng kế hoạch. Thảm Hoạ biến mất, Dian buộc phải chọn phương án duy nhất còn lại, đó là chết dưới tay những kẻ đã tiêu diệt con quái vật.

Đây là cơ hội cuối cùng để hắn đạt được cả hai mục tiêu ―― cứu thế giới khỏi diệt vong... và ngăn thuộc hạ hy sinh bản thân.

“Đồ khốn... Đừng có nói như thể mày biết hết!” Dian nghiến răng, siết chặt vũ khí bằng đôi tay run rẩy. ”Mày nghĩ tao là thằng điên muốn chết à?! Lũ rác rưởi vô dụng kia chết hàng loạt cũng kệ chúng nó! Đừng có nói như thể mày hiểu tao, bằng không tao sẽ bịt mồm mày lại!”

Hắn gắng gượng tung ra một đòn nữa, nhưng với chút sức lực còn lại, Reid chỉ đơn giản là giơ kiếm lên đỡ.

Với người ngoài, có lẽ nó trông như một cuộc vật lộn tuyệt vọng trước cái chết. Nhưng Reid hiểu rõ. Là một Anh hùng khác, anh hiểu hơn ai hết.

“Thôi bỏ cái trò biện hộ tệ hại đi,” anh nói, đánh bật cây rìu chiến và nhìn Dian loạng choạng lùi lại. ”Nếu ngươi thực sự chỉ là một tên cặn bã vô vọng... thì ngươi đã không bận tâm đến việc hỏi tên binh lính trước khi hắn hy sinh.”

Trong tàn tích dưới sa mạc, Dian đã đứng trên xác đồng đội. Trước khi thuộc hạ cuối cùng cũng trở thành một phần trong đống xác ấy, Dian đã hỏi tên hắn, để Dian có thể nhớ nó suốt đời ―― và để người lính ấy biết rằng cái chết cao cả của mình không vô nghĩa.

Reid cũng nhớ tên những người đã ngã xuống trên chiến trường. Baxis, Rudan, Varris, Dietrude, Avril, Rosaria, Grace, Leela, Rod... Tất cả đều là những chiến binh dũng cảm bước vào chiến trường với niềm tin vào Reid... và không bao giờ trở về nữa. Anh chưa từng quên một cái tên nào.

“Im đi! Chết tiệt, sao mày không chịu im đi?!” Dian điên cuồng vung rìu chiến như một đứa trẻ ăn vạ.

Reid đỡ một đòn nữa, quan sát biểu cảm của Dian tan vỡ thảm hại.

“Tại sao?! Tại sao bọn nó gọi tao là Anh hùng, trong khi tao chỉ là một thằng khốn nạn?! Tại sao chúng cứ đi theo tao?! Lũ ngốc chết tiệt, tất cả bọn nó!”

Hắn đáng lẽ đã tới giới hạn, nhưng vẫn nghiến răng, tiếp tục vung vũ khí trong vô định. Vì tất cả những người đặt niềm tin vào hắn, hắn đứng dậy và tiếp tục chiến đấu.

“Chỉ cần tao chết là có thể cứu tất cả, vậy mà chúng vẫn hiến dâng mạng sống với nụ cười... và cảm ơn tao bằng hơi thở cuối cùng! Tại sao?!” Hắn khóc, gào lên, như con đập trong tim cuối cùng cũng vỡ tan. Gương mặt biến dạng trong nỗi đau khổ không thể diễn tả, than khóc cho những cái chết lẽ ra có thể tránh được chỉ bằng sự hy sinh của hắn.

“Tại sao chúng phải chết thay tao?! Tại sao?!”

Bao nhiêu binh lính đã hiến dâng mạng sống để làm bước đệm cho tương lai của nhân loại ―― và bao nhiêu máu xương đều nằm trong tay Dian. Đó là sự an ủi nhỏ nhoi của hắn dành cho họ, rằng cái chết của họ không vô nghĩa... và cũng là cách hắn chuộc tội vì buộc họ hy sinh.

“Tại sao thế giới chúng tao phải làm chuyện tồi tệ thế này?!”

Elria đã thay đổi thế giới của chúng, nhưng chính Elria cũng bị bóp méo bởi lòng tham của con người thời xa xưa. Không tội lỗi nào trong số đó đáng lẽ thuộc về Dian hay thế hệ của hắn.

“Tao là Anh hùng cơ mà! Tao phải bảo vệ họ mới đúng chứ? Vậy tại sao?! Tại sao tao lại giết họ?! Và tại sao họ vẫn đi theo tao?! Dù tao... tao không thể...!”

Dian được chọn làm Anh hùng, và giờ đã rõ lý do. Nhưng thực tế hắn phải gánh chịu quá tàn khốc so với lòng trắc ẩn ẩn sâu trong hắn. Kết quả là đôi mắt đỏ ngầu rực cháy hận thù và tuyệt vọng, nhưng vẫn rơi lệ vì người khác.

“Chết tiệt... Chết tiệt!!!”

Dian giơ cao vũ khí, như một chiến binh đơn độc chống lại cả thế giới, nhưng Reid chỉ cần một nhát chém để xẻ đôi cây rìu. Lưỡi rìu rơi xuống băng với tiếng keng rồi tan thành những hạt ánh sáng. Ánh sáng mờ dần phản chiếu trong ánh mắt vô hồn của Dian khi hắn quỵ xuống.

“Reid Frieden, làm ơn... giết tao đi,” hắn thều thào, giọng yếu ớt. ”Mày cũng là Anh hùng mà, phải không? Hãy để tao bảo vệ họ... dù chỉ một lần trong đời.”

Chỉ cần Dian chết, thế giới của chúng sẽ được cứu và binh lính không cần hy sinh nữa. Nhưng nếu Dian không thể chết, thuộc hạ chắc chắn sẽ tự nguyện hiến mạng để cứu thế giới. Anh hùng Dian không thể chấp nhận điều đó. Hắn đảm nhận vai trò bảo vệ thế giới và con người nơi ấy. Nếu có người phải hy sinh để bảo vệ người khác, đó phải là hắn.

Reid hiểu rõ tâm tư đó. Và rồi, anh giơ kiếm lên ―― và cắm nó xuống mặt băng. “Ta đã nói rồi mà, chúng ta không định giết ngươi.”

Dian nghiến răng, “Đừng giỡn mặt với tao! Giết tao đi, nếu không bọn họ sẽ tự sát và ――”

“Ừ thì, chỉ có ngươi mới có thể ngăn họ làm vậy, nên không được đâu,” Reid nhún vai. Rồi anh quay lại, cười. “Nào, Elria? Anh đã nói gì nhỉ?”

Cô gái đang im lặng quan sát họ gật đầu. “Ừm. Giờ em đã hiểu rõ rồi.”

“Thế thì? Em nghĩ sao?”

Elria giơ hai ngón cái lên đầy hào hứng. “Thành thật mà nói, ai mà không muốn giúp họ sau khi chứng kiến chuyện này chứ?”

Dian nhìn hai người, nhíu mày. “Bọn mày đang nói cái quái gì vậy...?”

“Ngươi nghĩ giải pháp tốt nhất là hy sinh để kết nối hai dòng thời gian mà không cần ai khác nữa phải chết, đúng không?” Và đúng, đó là lựa chọn tốt nhất đối với hắn ―― nhưng không phải với Reid và Elria. Có một cách không cần đến bất kỳ hy sinh nào.

Reid nhìn xuống Dian, nở nụ cười tươi. ”Tất cả bọn ngươi chỉ cần đào tẩu sang Vegalta ngay bây giờ,” anh tự hào tuyên bố. ”À, và để ta hỏi cho chắc ―― Viteos là kẻ cầm đầu toàn bộ âm mưu này, phải không?”

Dian nhìn anh, bối rối. “Chuyện đó có quan trọng gì...?”

“Bởi vì ta hiểu rõ thằng khốn đó. Dù là bạn hay thù, hắn cũng sẽ biến tất cả thành quân cờ và khiến họ chém giết lẫn nhau, trong khi hắn ngồi trên ngai vàng ngó xuống... Hắn cũng hiểu rõ sức mạnh to lớn của Anh hùng và sẽ bám lấy nó như con đỉa nếu cần.”

Reid đã nghi ngờ rằng Viteos đứng sau tất cả. Âm mưu đê tiện mang đậm dấu ấn của hắn, nhưng việc không muốn dùng Anh Hùng làm vật hy sinh mới là manh mối. Suy cho cùng, Viteos biết rõ Reid mạnh tới mức nào.

“Ngươi cố tình phá hỏng kế hoạch, thậm chí đến đây để bị giết, vì ngươi ghét cách Viteos làm việc, phải không? Nhưng chết vì thằng bệnh hoạn đó, dù gián tiếp, cũng chẳng vui vẻ gì đúng không? Thà vứt bỏ tất cả và đào tẩu sang phe bọn ta có phải tốt hơn không?”

Dian cười khẩy. ”Vậy mày bảo tao bỏ mặc tất cả mọi người ở quê nhà? Là thế à?” hắn gầm gừ, ánh mắt đỏ ngầu lại bừng lên thù địch. Nếu Dian và quân đội đào tẩu bây giờ, chúng sẽ bỏ mặc thế giới và con người ở đó chết dần chết mòn. Anh hùng sẽ không bao giờ chọn hy sinh lớn như vậy, dù điều đó có nghĩa là hắn và binh lính sẽ sống sót.

“Vậy thì,” Reid nói, ”bọn ta chỉ cần đảm bảo tất cả đều an toàn thôi.”

Dian đơ người, chớp mắt. “Cái... gì?”

“Ngươi biết đấy, ta vừa phát hiện một thằng khốn đáng ghét vẫn sống nhăn và, tệ hơn, đã trở lại nắm quyền lực. Sao mà ta để yên được, nên ta định xông vào đó và cho cái bản mặt chết tiệt của hắn in dấu vài nắm đấm.” Reid cười toe toét, giơ tay lên. ”Và tiện thể cứu luôn thế giới của ngươi.”

Elria bước lên cạnh Reid và gật đầu.

“Bọn ta có thể nghiền nát lũ Thảm Hoạ mà ngươi đang lo lắng,” Reid nói, đặt tay lên vai Elria. ”Ý là, Elria tạo ra chúng mà... Dù là một phiên bản khác của cô ấy, nhưng chắc ngươi hiểu ý ta rồi.”

“Ừm. Dù dòng thời gian đã phân nhánh, nhưng tôi cũng nên dọn dẹp mớ hỗn độn do mình gây ra. Thế mới công bằng,” cô đồng ý với cái gật đầu hào hứng.

“Cô ấy đã nghĩ ra cách thanh tẩy vùng đất và ma lực bị ô nhiễm,” Reid nói thêm. ”Ít nhất, ngươi có thể nói lời tạm biệt với việc ngồi chờ ngày tận thế.”

“Tôi đã cố hết sức. Chúng ta đã có một lỗ hổng, nên chỉ cần ma lực của Reid để đến được dòng thời gian của các anh, dùng ma pháp chỗ này chỗ nọ, rồi khôi phục môi trường. Nhiệm vụ hoàn thành, siêu đơn giản.”

Reid cười, “Thực lòng mà nói, cái đấy còn dễ hơn cả việc lên kế hoạch đối phó với mấy người. Chế tạo ma cụ tạo lập không gian, tính toán và dự đoán cung đường di chuyển, tổng hợp báo cáo trong văn phòng… So với chuyện đấy thì việc cứu thế giới này chỉ như đi dạo thôi.”

Elria nheo mắt, “Anh nói vậy chứ suốt thời gian qua em thấy anh chẳng mất sức chút nào luôn.”

“Ừ thì, em cũng giữ mặt biển đóng băng suốt cả trận chiến vừa rồi mà, nên anh thấy em cũng tuyệt vời lắm.”

“Vâng, em giỏi mà.”

“Chắc chắn rồi. Cảm ơn em.” Reid đưa tay lên xoa đầu Elria.

Dian nhìn hai người một hồi lâu trước khi run rẩy cất lời. “Tại sao…” hắn thì thầm, giọng nói như ngọn đèn trước gió, “Các người chẳng nhận được gì… vậy tại sao lại đánh cược mạng sống để cứu thế giới của bọn tao? Tại sao…?”

Reid và Elria nhìn ánh mắt đau đớn của Dian và gật đầu.

“Vì Anh hùng là người cứu thế.”

“Và Hiền nhân cầu nguyện cho hạnh phúc của muôn dân.”

Nụ cười của họ tựa ánh sáng chói loà, thứ mà thế giới của Dian từ lâu đã không còn nữa.

ZKvEs1jv_o.jpg

Ghi chú

[Lên trên]
Bò Địa Ngục?
Bò Địa Ngục?
[Lên trên]
Móng Guốc Rực Cháy? =)))
Móng Guốc Rực Cháy? =)))
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ozu
Hm........ khó nói, vừa đáng thương vừa đáng trách nhỉ ?
Tkssss
Xem thêm