◇
Trong khi lễ khai mạc đang diễn ra, các thí sinh đã bận rộn chuẩn bị tại địa điểm thi.
“Mình cảm nhận được... Đúng vậy! Hiện tại mình có thể dẫn đầu... cuộc thi về thần kinh thép!” Millis mở to đôi mắt đỏ ngầu, giọng đầy phấn khích.
Wiesel liếc cô với ánh mắt chán chường. “Bình tĩnh lại nào, tiểu thư Millis. Cậu đang hành xử kỳ quặc đấy.”
“Mình vốn luôn kỳ quặc mà!”
“Hừm... Đúng thật.”
Millis nghiêng đầu. ”Không biết đúng không, nhưng trông cậu kiệt sức ghê?”
“Không nhầm đâu... Mấy ngày qua tôi phải giúp cô hiệu trưởng điều chỉnh ma cụ. Khổ nỗi, em gái tôi còn liên tục ‘hỗ trợ’ qua ma cụ nên tôi càng đuối hơn...” Wiesel thở dài não nề.
“Gì chứ? Nói chuyện với em gái mà mệt vậy sao?”
“Nếu phải nói thì… con bé biết nhiều thứ lắm.” Wiesel nhăn mặt, “Cứ tưởng tượng phải đối thoại với một người có cả quyển bách khoa toàn thư trong đầu... Đuổi theo não của con bé còn mệt hơn cả chạy việt dã.”
Millis khẽ cười. “Nhưng nhìn cậu mệt lả lại khiến mình thấy bình thường hơn. Giờ thì ổn rồi.” Cô vỗ vai Wiesel với nụ cười an ủi.
“Tôi cũng hiểu cảm giác của cô Lambut.” Valk góp lời, gương mặt thoáng nặng trĩu.
“Đồng ý.” Lucas gật đầu, nở nụ cười đắng chát. “Khó mà thư giãn được khi biết chuyện lớn sắp xảy ra.”
Reid và Elria đã báo trước cho những người bạn học về trận “chiến tranh” sẽ diễn ra hôm nay, về những kẻ thù ẩn trong bóng tối, và những ma pháp tối tân của chúng.
Nhân tiện, cả nhóm cũng đã biết về thân phận thật của Reid và Elria.
“Sao mà u ám thế?! Ngẩng cao đầu lên, các đồng chí!” Duy chỉ Faregh là tràn đầy sinh lực, mắt lấp lánh hào hứng. “Chẳng phải chúng ta vừa được biết Caldwen chính là Hiền nhân sáng tạo ma pháp ngàn năm trước sao? Còn Frieden là đối thủ của cô ấy?!”
“Ừ thì... đúng vậy.” Lucas gãi má. ”Chúng tôi không nghi ngờ gì.”
“Thành thật mà nói, biết được lý do đằng sau sức mạnh khủng khiếp của hai người ấy khiến tôi nhẹ cả người.” Valk đồng tình.
Millis bật cười. “Wiesel và mình cũng phản ứng tương tự khi mới biết chuyện.”
“Có vẻ mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn là sốc.” Wiesel suy ngẫm.
Không để ý đến phản ứng nhạt nhòa của đồng đội, Faregh chống tay lên hông, ưỡn ngực kiêu hãnh. “Ta đây đã sớm biết họ không phải người thường ―― rằng họ phải ẩn giấu bí mật hay có hoàn cảnh đặc biệt nào đó! Chẳng có gì khác giải thích được sức mạnh phi thường ấy hết!”
Millis lùi lại, thì thầm với Valk, “Sao thiếu chủ nhà cậu phấn khích thế?”
“Xin lỗi...” Valk thở dài. “Thiếu chủ vẫn là đứa trẻ trong tâm hồn, nên khi biết chuyện đã vui mừng khôn xiết. Hơn nữa, cậu ấy khoái chí vì mình thuộc thiểu số biết được sự thật này.”
“À phải... Con trai hay thích mấy thứ bí ẩn kiểu này nhỉ...”
“Đúng vậy. Cậu chủ cứ như cậu bé tuổi thiếu niên tự huyễn rằng bản thân đã thức tỉnh sức mạnh đặc biệt... Một dạng bệnh tâm lý đáng tiếc.”
“Ngươi dám gọi ta là thằng điên trước mặt ta ư?!” Faregh gào lên.
“Xin đừng hét toáng lên như chó sủa thế.” Valk thản nhiên đáp. ”Trừ phi ngài muốn tôi kể về chiếc hộp khóa kín trong ngăn bàn chứa găng tay, miếng che mắt và cuốn sổ tay ghi ‘Tuyệt Kỹ Bí Truyền’.”
“Sao ngươi biết chuyện đó?! Ta đã khóa kỹ rồi mà!”
“Người hầu chúng tôi học mở khóa để phòng khi chủ nhân đánh rơi chìa. Thấy hộp lạ nên tôi tò mò mở thử.”
“Thế lý do ‘phòng khi mất chìa’ đâu?!”
“Nhân tiện,” Valk tiếp tục, phớt lờ câu hỏi, “Lucas đã thức cả đêm chép lại nội dung cuốn sổ.”
Lucas cúi gằm mặt rên rỉ. “Thật kinh khủng. Đầu tôi đau như búa bổ, tai ù đi...”
“Đó đâu phải cấm thư bị nguyền rủa!? Khoan đã… Ngươi chép nó á?!” Faregh gào lên, rồi vuốt mặt và hít một hơi để bình tĩnh lại. “Thôi kệ. Có Frieden và Caldwen dẫn đầu thì không cần lo lắng quá. Sức mạnh điên rồ của họ thì khỏi bàn, nhưng Frieden còn nói hắn ta giỏi chiến thuật nữa.”
Millis chớp mắt, “Ồ. Mình nghe nhầm chăng? Faregh đang công khai khen Reid ―― một thường dân?”
Faregh run bắn người. “Con nhỏ kia sẽ cho ta lên chín tầng mây nếu nghe thấy câu đó lần nữa...!”
“Chấn thương tâm lý của cậu ngày càng chồng chất...” Wiesel thở dài, nhìn Faregh đầy thương cảm.
“Dù sao thì!” Faregh ho khan. “Ý ta là hai người ấy sẽ ổn thôi. Chúng ta nên tập trung vào kỳ thi thì hơn.”
Faregh liếc nhìn đám đông học viên đang tụ tập. Một số là bạn cùng lớp, số khác chỉ gặp trong giờ huấn luyện chung và giờ ăn ―― tóm lại là những người cùng khóa.
Cậu bước lên trước để thu hút sự chú ý. “Ngay bây giờ, chúng ta sẽ triển khai kế hoạch cho kỳ thi tổng hợp!” Giọng nói vang vọng khiến mọi ánh mắt đổ dồn. ”Trong bài thi mô phỏng trước, đội ta đã đạt điểm cao nhất và giành được quyền chỉ huy toàn trận! Đối thủ lần này là học viên từ các học viện khác, một số đã học lên chuyên ngành, nhưng chúng ta quyết tâm dẫn dắt mọi người tới chiến thắng!”
Giọng nói rõ ràng, tư thế đĩnh đạc. Faregh đứng trước đám đông với niềm kiêu hãnh của một thành viên Nhà Verminant.
“Nhiệm vụ trọng đại hôm nay,” cậu tuyên bố, “là xử lý rác!”
Bầu không khí lập tức đóng băng. Một cơn gió lạnh thổi qua... Vài giây ngột ngạt im lặng trôi đi… và cuối cùng, Faregh ôm mặt than trời.
“Quên điều ta vừa nói đi!!!”
Millis lắc đầu. ”Ôi Faregh. Lúc này phải tỏ ra kiên quyết chứ?”
“Nhưng cậu ấy không sai.” Wiesel cười nhẹ và bước lên hỗ trợ. “Về mặt chính thức, kỳ thi này kiểm tra khả năng phối hợp tác chiến trên quy mô lớn. Đống đổ nát sau trận đánh ma thú cỡ cực đại được tập kết tại nhiều điểm, và được phân bổ cho các thí sinh để làm căn cứ. Tổng trọng lượng rác sẽ tương ứng với điểm số của mỗi phe.”
Wiesel trải bản đồ và chỉ vào một điểm. “Hơn nữa, nếu vận chuyển rác tới nhà máy xử lý này, chúng ta sẽ nhận gấp đôi điểm. Tóm lại, cần phối hợp vận chuyển và hộ tống như bảo vệ khách VIP, đồng thời phòng thủ căn cứ trước sự nhòm ngó của những phe khác. Đúng với tên gọi của bài kiểm tra nhỉ?”
Cậu cười và chỉ vào các điểm khác trên bản đồ. ”Muốn kiếm thêm điểm thì phải vận chuyển nhiều rác. Nhưng càng mang nhiều, di chuyển sẽ càng chậm, lại dễ bị phe khác cướp sạch. Phân bổ nhân lực hợp lý là điều tối quan trọng.”
Khi Wiesel kết thúc, các thí sinh bắt đầu thảo luận.
“Hừm… Vậy nên sắp xếp mọi người theo vai trò chiến đấu rồi chia lại nhóm?”
“Nhưng không đủ thời gian để sắp xếp lại. Hay cứ hoạt động theo từng nhóm như hiện tại và điều chỉnh khối lượng tuỳ tình hình?”
“Nhưng không phải nhóm nào cũng cân bằng. An toàn nhất là để các đội yếu phòng thủ căn cứ, đội mạnh đi vận chuyển.”
“Không phải làm thế thì lớp phòng ngự sẽ mỏng đi sao? Chắc chắn đối phương sẽ có bên chọn giữ rác của họ và cướp của phe khác đem đi xử lý. Nếu chia nhỏ lực lượng vận chuyển, chúng ta cũng khó ứng cứu. Theo tôi nên giao phòng thủ cho ai đó chuyên về ma pháp phòng ngự.”
Những ý kiến rất hợp lý. Họ không đủ thời gian tối ưu đội hình, nhưng hoạt động theo từng nhóm như hiện tại lại hạn chế khả năng phối hợp. Những Học viện khác khả năng cao sẽ đánh chậm mà chắc bằng cách vận chuyển từng tí rác một.
Nhưng chúng ta thì khác.
“Chỉ cần phòng thủ căn cứ thôi.” Wiesel nói. “Chúng ta đã có sẵn điểm, nên chỉ cần giữ vững đến hết giờ.”
“Nhưng...” Các học viên ngập ngừng nhìn nhau. “Thế thì các phe khác cứ thế vận chuyển, rồi điểm của họ sẽ dần dần vượt xa chúng ta? Nếu làm như thế thì ít nhất chúng ta cũng không bét bảng, nhưng...”
Wiesel lắc đầu. “Các bạn nhầm rồi. Bằng cách này, chúng ta vẫn có thể về nhất.” Cậu đẩy kính, nở nụ cười quỷ quyệt. “Chỉ cần... đốt sạch rác của họ trước khi họ kịp xử lý.”
Mọi người tròn mắt. ”Đ-Đốt á…? Không cướp?”
“Đúng, đốt. Xóa sổ điểm của họ.”
“Nhưng sao không cướp về làm của mình?”
“Vì phải mang vác. Đốt thì đơn giản hơn ―― chỉ cần một nhóm nhỏ đột nhập, châm lửa rồi chuồn. Hơn nữa, họ sẽ mất thời gian dập lửa, càng làm chậm tiến độ.”
Kỳ thi này không chỉ đơn giản là kiếm điểm ―― mà còn là bảo vệ điểm của mình trong khi ngăn đối thủ làm tương tự. “Đốt rác không giúp ta có điểm, nhưng cũng không để đối thủ có thêm. Hơn nữa, họ còn mất đi số điểm sẵn có.”
“Hiểu rồi... Vậy nếu có thể giữ vững căn cứ, thứ hạng của ta sẽ tăng dần khi các phe khác tụt điểm.”
“Ồ, ra đó là ý cậu khi nói chúng ta có thể về nhất dù chỉ tập trung phòng ngự.”
“Và việc duy nhất cần làm là tập hợp những người giỏi hỏa ma pháp...”
Giữa làn sóng đồng tình, Wiesel vẫn lắc đầu. “Trong kế hoạch này, phòng thủ căn cứ là ưu tiên số một. Đối thủ lần này giàu kinh nghiệm hơn, nên phải dồn hầu hết nhân lực vào phòng ngự.”
“Vậy ai sẽ đi đốt rác...?”
“Nhóm chúng tôi.” Wiesel đặt tay lên vai Faregh. “Chúng tôi có sẵn que diêm sống đây rồi.”
“Trong mắt ngươi ta còn không phải con người nữa à?!” Faregh gào lên.
“Không phải đã lên hạng rồi sao? Trước giờ ngài chỉ là bao cát thôi mà.”
“Chết tiệt! Sao nghe có lý thế cơ chứ?!”
“Dù sao thì,” Wiesel quay lại phía các học sinh và tiếp tục, “tôi tin rằng mọi người đã thấy thành tích của chúng tôi ở bài thi trước. Hai thành viên mới sẽ giúp đột kích và rút lui dễ dàng hơn.”
Mục tiêu là đốt càng nhiều rác càng tốt, nên tránh giao tranh là lựa chọn tối ưu. Suy cho cùng, đấm nhau có làm rác cháy được đâu. “Gây rối càng hiệu quả càng tốt” ―― đó là chỉ thị họ nhận được.
“Nhưng giao hết trọng trách cho các cậu có nặng quá không?” Một người hỏi.
“Đừng lo cho chúng tôi. Các cậu mới là người cần lo lắng.”
“Chúng tôi chỉ ngồi yên trong căn cứ thôi mà?” Một người khác nhíu mày.
“Tưởng tượng nhé,” Wiesel nói. “Nhóm chúng tôi chạy khắp nơi đốt sạch điểm số quý giá của mọi người. Dĩ nhiên, họ sẽ điên tiết. Và thế là một đám thí sinh giận dữ ập đến đây.”
“Ừm... Hả...?”
“Ánh mắt họ cháy lên ngọn lửa trả thù, thề sống thề chết sẽ thiêu rụi đống rác của chúng ta bằng mọi giá.”
Mắt học viên kia đỏ ngầu, hét lên, “Tập hợp tất cả người giỏi thủy ma pháp! Dựng càng nhiều rào chắn và lớp phòng ngự càng tốt! Không thì chúng ta thành thịt băm hết!”
Đám đông học viên nhanh chóng tản ra, hối hả chuẩn bị. Wiesel gật đầu hài lòng. ”Ổn rồi. Chúng ta cũng chuẩn bị thôi.”
Faregh siết chặt tay. “Ta muốn có một bài diễn thuyết đầy nhiệt huyết...!”
“Chắc chắn sẽ hiệu quả, nhưng Reid bảo không được phép sai sót, nên giải thích logic và chi tiết là tốt nhất.”
Chiến thuật này do Reid đề xuất. Không chỉ dẫn đến chiến thắng, mà còn tạo lợi thế cho những người tham gia trận chiến thật sự. “Phe Stella cũng sẽ áp dụng chiến thuật tương tự. Hai phe cùng đi đốt rác chắc chắn sẽ khiến các bên khác chú ý và bắt chước.”
“Và chúng ta vẫn có lợi thế vì đã củng cố phòng ngự trước,” Millis tự hào, rồi ngượng ngùng gãi má. ”Dù hơi gian lận khi Reid và Elria-sama lần này giống như ban tổ chức...”
Reid đã báo trước kế hoạch rất sớm trước khi các học viên nhận đề bài. Họ không rõ việc này sẽ hỗ trợ trận chiến ra sao bởi Reid và Elria không nói chi tiết, nhưng có lẽ họ không muốn cả nhóm bị kẻ thù nhắm vào.
Nhưng có một điều họ biết chắc:
“Người ấy đã tin tưởng giao nhiệm vụ này cho chúng ta.” Faregh nói, ánh mắt rực lên quyết tâm đáp lại kỳ vọng của Reid. Trách nhiệm này không phải gánh nặng, mà là niềm vui, khi người cậu luôn theo đuổi giờ đã quay lại tin tưởng cậu.
“Giờ thì xuất quân thôi.” Faregh nhe răng cười như mãnh thú và rút thanh hoả kiếm. “Anh hùng và Hiền nhân đang trông cậy vào chúng ta mà.”


1 Bình luận