Dị dung
Cú lừa thế kỉ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Thế giới mới

Chương 06: Không bao giờ bình yên

0 Bình luận - Độ dài: 3,177 từ - Cập nhật:

Ánh sáng rọi qua khung cửa sổ nhỏ, xiên nghiêng lên chiếc bàn trong căn phòng nhỏ. Gió sớm mang theo mùi mặn của biển và hơi sương từ bến cảng thổi qua khe hở tường, lạnh vừa đủ để khiến hắn tỉnh táo. John mở mắt khi đàn chim sẻ đập cánh ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng chân người và bánh xe gỗ từ dưới phố vọng lên. Một buổi sáng yên bình, sự yên bình ấy khiến hắn thấy dễ chịu.

John vươn vai, vặn mình cho xương sống phát ra vài tiếng răng rắc, rồi ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Rotterdia vẫn ẩm ướt như thường lệ, nhưng trời đã quang dần. Những mảng mây bị gió thổi tan, để lộ ra nền trời xanh nhạt. Dưới đường, người bán hàng rong bắt đầu đẩy xe dọc theo con dốc, gọi rao bằng thứ tiếng hắn giờ đã quen thuộc.

“Trời ạ.”

Tiếng cãi vã phía dưới kéo hắn trở lại thực tại. Giọng Tiel vang rõ mồn một, như đang khẩu chiến với cả thế giới. Hắn đoán là lão Gaffen, người mà hôm qua hắn chưa đến đòi tiền bia.

“Mình cười vì gì nhỉ? Giống trẻ con thật.” Hắn lẩm bẩm, nhếch mép, đầu óc vẫn còn váng vất hơi mộng mị.

Sau một lúc cảm nhận làn gió tươi mới từ bên cửa sổ, hắn xỏ chân vào đôi dép da, bước xuống nền gỗ. Sàn nhà kẽo kẹt dưới mỗi bước đi, thứ âm thanh thân quen mà hắn đã học cách yên lòng mỗi khi nghe thấy. Sau vài bước rẽ, hắn ra sau vườn, nơi chiếc thùng nước đặt cạnh hàng rào mục. Mặt nước phản chiếu một người đàn ông có vẻ ngoài mạnh khỏe, đôi mắt còn đọng lại chút mệt mỏi của một đêm dài. Râu lún phún quanh cằm và nhân trung, chẳng lấy gì làm gọn gàng.

“Nước ấm thật.” Hắn tự nhủ khi tát từng ngụm nước lên mặt. Dưới làn nước là một người đã không còn sợ cảnh hành quyết công khai, hay phải tiếp tục sống trong lừa dối. Giờ đây, hắn chỉ cảm nhận được tiếng củi cháy lép bép trong bếp, mùi men bia lẫn khói củi, và âm thanh của phố xá rộn ràng mỗi sáng. 

“Nhóc nhớ mặt ta đấy!” Lời lão Gaffen vang vọng ra tận sân sau.

Hắn đi vòng ra trước quán, nơi mùi tiêu đen và hành cháy từ bếp đã bắt đầu quẩn quanh. Quán bia đã mở cửa từ sớm. Mấy cái bàn dài vẫn kê lệch lạc như hôm qua. Chỗ thì còn ướt nước, chỗ đã được Tiel lau khô và trải vải bạc màu thơm mùi xà phòng tự nấu. Tiel đang lúi húi cuối quầy, tay cầm giẻ lau, mặt nhăn nhó như ông cụ non. Một số thùng bia cũng được đặt bên cạnh, có vẻ tối qua mẹ Magret vẫn chưa dời tất cả vào trong.

“Tỉnh rồi à, anh lười.” Tiel vừa nói vừa chăm chú lau dãy bàn còn lại. “Nay anh dậy hơi trễ đấy. Làm em mở tiệm một mình muốn đứt hơi.”

“Xin lỗi… nãy anh có nghe thấy tiếng em la.”

“Anh John của em đang nhầm giữa la hét với đàm phán căng thẳng.” Tiel chống nạnh, cố làm mặt nghiêm. “Ông Gaffen đòi thêm vài chai bia nữa dù còn nợ tiền nửa tháng trước. Mẹ bảo nếu lần này mà chịu thua thì cả nhà chuẩn bị gặm bánh mì mốc nguyên tuần.”

John bật cười, cảm giác nặng nề nơi ngực đã bớt đi nhiều. Tâm trí hắn cũng đang dần học cách bước trở lại cuộc sống bình thường.

Hắn kéo ghế, ngồi xuống nhặt mấy vỏ bia bỏ ngoài cửa, lấy khăn lau sạch từng cái một rồi xếp vào thùng gỗ. Mấy động tác lặp đi lặp lại này giờ đã trở thành thói quen hàng ngày.

“À mà mẹ đâu rồi?” Hắn ngẩng đầu hỏi. “Anh có vài lời muốn nói với mẹ.”

“Mẹ em ra chợ mua thêm nguyên liệu cho tuần tới rồi. Anh biết không, em đã van xin mẹ rất nhiều chỉ để mua đậu và thịt mỡ, nhưng mẹ chỉ thích cá muối thôi. Đang tới mùa sinh sản gì đó.” Tiel thở dài, bộ dạng thê lương do bị phản bội bởi chính niềm tin ẩm thực của mình. “Thế giới thật tàn nhẫn. Ẩm thực của em đang bị xâm lược bởi đế chế cá biển.”

John cười nhẹ. “Hải sản tốt cho sức khỏe. Chúng giàu khoáng chất và vitamin. Nó sẽ giúp em nhanh chóng trở thành người lớn.” 

“Em không hiểu anh đang nói gì.”

“Tức là em sẽ hết gầy nhom và lùn tịt nếu hấp thụ đủ dưỡng chất từ cá.”

“Ồ, tuyệt quá nhỉ.” Tiel gật gù, rồi nhún vai. “Chắc đã đến lúc huấn luyện đàn gà ngoài vườn học bơi rồi.”

Tiel dụi cục ghèn to tướng trên khóe mắt trong khi ngáp dài, rồi cậu đột nhiên dừng lại, ngước thẳng người lên mình hắn.

“Mà khoan… Nãy anh vừa nói gì?” 

“Cơ thể Tiel sẽ mau chóng thoái khỏi dáng vẻ gầy nhom lùn tịt nếu chịu ăn nhiều cá?”

“Em sẽ vờ như chưa nghe thấy. Trước đó nữa.”

Hắn suy nghĩ một hồi, có điều gì khiến hắn buộc miệng nói ra chăng.

“Anh có vài lời muốn nói với mẹ.” John nói lại một cách chậm rãi.

“Phải phải.”

Cái giẻ lau rơi phịch xuống mặt bàn. Tiel chạy lon ton tới chỗ hắn, mặt sáng bừng lên như thể vừa nghe ai đó hứa cho mình một cái bánh ngọt miễn phí mỗi ngày.

“Anh vừa gọi là mẹ hả?” Cậu chớp mắt liên tục, không giấu nổi vẻ phấn khích. “Không phải bà ấy hay bà chủ, hay bà bá lửa? Là mẹ á?”

“Này, trừ vế xưng hô cuối là của em ra thì đúng.”

Hắn chưa bao giờ thật sự gọi ai là “mẹ”.

Cái tiếng gọi thiêng liêng ấy ngày xưa từng vang vọng khắp lớp học mầm non, hệt một nghi lễ bắt buộc trong các buổi sinh hoạt chủ đề gia đình. Giáo viên hay bắt cả lớp đồng thanh: “Con yêu cha mẹ chúng con!” Câu nói ấy lặp đi lặp lại như thể đứa nào không gào giọng hay nắt nót âm điệu thì sẽ không đủ ngoan.

“Em nói phải. Magret sẽ là mẹ chúng ta từ bây giờ.”

Giờ thì hắn đã hiểu tại sao mọi người thích làm thế.

“Về rồi đây!” Mẹ Magret bất ngờ bước vào giữa cuộc trò chuyện xúc động, dường như bà đã đứng ngoài tiệm nghe lén từ trước. Một chiếc giỏ tre to oạch treo lủng lẳng bên hông bà.

“…Nhiều… cá quá vậy mẹ?” Cậu lùi lại một bước, miệng méo xệch.

Bên trong giỏ là hàng chục con cá tươi rói với đôi mắt tròn, miệng há to cùng lớp vảy óng ánh. Chúng đang phơi mình lên nhau, ánh nhìn trống rỗng hệt tâm trạng Tiel lúc này. Đối với cậu bé đang tuổi lớn, đó không hơn gì nơi chứa xác sống đang nhúc nhích.

Bà đặt giỏ xuống, vừa lau tay vào tạp dề vừa nói:

“Mùa này cá trích mập lắm hai con à. Mua một lần, ăn cả tuần.”

 Tiel gượng cười, cậu đang tưởng tượng cảnh sắp được nốc cá thay nước lọc.

“Chúng nhìn em.” Cậu thì thào với John, người có lẽ là đồng minh duy nhất trong nhà. “Bọn chúng biết em sắp ăn chúng…”

“Đám cá đã chấp nhận số phận. Vì thế em cũng nên chấp nhận số phận.”

Magret quan sát những đứa con mình trò chuyện, bà bật cười giòn tan. “Hai đứa này sáng nay nói chuyện như đóng kịch vậy. John, ngủ ngon chứ con?” 

Hắn hơi khựng lại.

Con… hả.

Từ đó không phải lần đầu hắn nghe, nhưng là lần đầu hắn nhận ra nó dành cho mình. Hắn nhớ lại tối qua trong gian bếp còn âm ấm hơi lửa, hắn đã nói cho Magret biết tên thật của hắn, cái tên từng thuộc về một thế giới khác. Cả hai ngầm hiểu rằng ở ngoài, giữa phố xá và ánh mắt đám đông, cái tên John vẫn sẽ tiếp tục là vỏ bọc. Nhưng khi cánh cửa gỗ đóng lại, khi chỉ còn hai người trong gian nhà này, thì họ không cần phải giả vờ nữa.

“Gì vậy anh?” Tiel nghiêng đầu thắc mắc vì cái nhìn trìu mếm của hắn.

Một ngày nào đó hắn sẽ nói sự thật cho Tiel, hiện tại cậu bé còn quá nhỏ để hiểu hết được.

“Không có gì.”

Hắn xoay đầu lại, nhìn người phụ nữ duy nhất trên thế gian này gọi hắn là con bằng tất cả sự dịu dàng mà hắn không biết mình đã khao khát đến thế.

“Đó là đêm tuyệt vời nhất, thưa mẹ.” 

Magret mỉm cười khi nghe hắn gọi bà, nụ cười khiến đuôi mắt bà hằn thêm vài vết chân chim. 

“À mà.” Bà nhìn quanh quán, rồi chực nhớ ra điều cần làm. “Khiêng hộ mẹ mấy thùng bia đó vào bếp. Sáng sớm mà để ngoài lâu sẽ hỏng mất.” 

John gật đầu, cảm giác gần gũi trong cuộc trò chuyện lan tỏa khắp trái tim cô đơn của hắn. 

“Được rồi. Một hai, ba.” Cả hắn và bà cùng đồng thanh, mỗi người khiêng lên một thùng bia với đường kính gấp đôi eo Tiel.

Ánh sáng ban mai xuyên qua ô cửa nhỏ, chiếu thành những vệt dài trên nền đất lót gạch cũ. Căn bếp thoang thoảng mùi gia vị khô treo thành từng túm trên tường, cả mùi gỗ mục từ những cái thùng cũ xếp dọc vách. Những thùng bia gỗ lớn đặt gọn một góc, vẫn còn ẩm sương đêm. 

“Cẩn thận nhé, nặng đấy.”

Trong lúc hắn mang từng thùng vào gần lò, Magret đã di chuyển được nửa số thùng. Giờ đây bà đang kiểm tra lại ngăn tủ gỗ nhỏ, chốc chốc lại chỉnh lại mấy cái hũ đựng gia vị bị đặt lệch.

Sau khi đặt thùng cuối cùng vào đúng chỗ, hắn xoay người đứng thẳng, vươn vai. Magret liếc nhìn hắn trong khi buộc lại dây tạp dề phía trước bụng.

“Cảm ơn con. Hôm nay con thử ra ngoài một lát cũng được. Ilya có ghé ngang lúc mẹ đang nhóm bếp, bảo lát nữa nó sẽ tới thư viện nên hỏi con có muốn đi cùng không”

John không đáp ngay. Hắn đứng yên, nhìn vào ánh lửa trong bếp đang lách tách cháy, cảm thấy hơi nóng phả vào mặt, rồi chậm rãi gật đầu.

“Để con xem đã.”

Magret không hối thúc gì thêm. Bà chỉ mỉm cười, lấy cái khăn vắt lên vai rồi tiếp tục quay lại phụ Tiel mở quán, để hắn có đủ không gian cho những suy nghĩ còn đang chuyển động chậm rãi trong đầu.

“... Thư viện à?”

John lặp lại trong đầu.

Hắn chưa từng bước chân vào thư viện ở thế giới này, cũng không rõ liệu nó có giống với khái niệm “thư viện” trong ký ức hay không, nơi sách vở và sự tĩnh lặng ngự trị. Có đôi lần hắn lướt qua khi đang mua đồ ở trung tâm phố cảng. Khi đó, hắn vẫn chưa đủ tự tin để đọc hay viết, càng chưa dám đối diện với những dòng chữ lạ lẫm.

Giờ thì khác. Hắn đã có thể làm hoàn toàn trôi chảy, chỉ vấp ở vài từ cổ hay cách diễn đạt của những bậc học giả.

Sách từng là bạn đồng hành của hắn suốt những năm tháng cô độc. Hắn từng say mê những cuốn tiểu thuyết trinh thám hiện đại, nghiền ngẫm các luận văn tâm lý học, và đôi khi đắm chìm hàng giờ vào việc phân tích hành vi tội phạm qua từng dấu vết để lại trong truyện. Sách giúp hắn lý giải thế giới, dù thế giới đó tàn nhẫn hay phức tạp đến mức nào, từng dòng chữ vẫn khiến mọi thứ trở nên có thể hiểu được. Và một khi có thể hiểu, thì hắn có thể dự đoán. Có thể kiểm soát được.

Nhưng giờ đã khác, John không cần biết ai là hung thủ, không cần biết vì sao kẻ giết người hành động như vậy. Thứ hắn cần là bản đồ, là lịch sử thế giới, là cấu trúc tầng lớp xã hội, các luật lệ, thuế má, và cách mà những con người nơi đây tư duy về hiện sinh, tôn giáo và… kẻ báng bổ.

“Anh đang chắn lối vào đấy John.” Giọng Tiel vang lên sau lưng khiến hắn giật mình quay lại.

“Xin lỗi em, anh mãi nghĩ nên chẳng để ý.”

“Có chuyện gì hả anh?”

“Cũng không có gì. Chỉ đang tự hỏi tối nay sẽ có món gì ngon.”

“... Anh cố tình chọc em phải không?” Tiel nheo mắt nhìn hắn, một bên mày nhướng cao đầy nghi hoặc.

“Đùa thôi.”

“Mặt anh nhìn gian lắm nhé.” Cậu bé lè lưỡi, bĩu môi. “À, chị Ilya đang đợi anh bên ngoài ấy. Hai người định đi chơi phải không? Em cũng muốn đi.”

Hắn bật cười, khẽ xoa đầu đứa em trai dễ thương này.

“Chỉ là việc nhỏ hôm nay thôi. Lần sau anh dẫn em đi cùng.”

Tiel lườm hắn, nhưng môi đã cong lên thành một nụ cười mỉm.

“Vậy nhớ mang gì đó về cho em đấy.”

“Rồi rồi.” John xua tay như đầu hàng, hắn bước ra khỏi quán trong tiếng cười khúc khích của Tiel.

“Vui vẻ nhé con trai.”

“Vâng.”

Ngoài hiên, ánh nắng đã nghiêng hẳn về một phía, vàng nhạt và trong vắt như rót mật lên phố đá. Ilya đang đứng tựa vào cột gỗ trước cửa, tay đung đưa chiếc túi vải, mái tóc nâu buộc cao hắt nhẹ trong gió sớm. Cô mặc chiếc váy chàm đơn giản, nhưng dáng đứng và ánh mắt lại toát lên vẻ tự tin khiến người khác khó rời mắt.

“Chào buổi sáng. Trông anh ổn hơn hôm qua nhiều đấy.”

John khẽ gật đầu. “Nhờ ngủ đủ giấc. Còn cô thì sao? Đợi lâu chưa?”

“Không lâu lắm. Em vừa ăn bánh mì ngọt xong ở tiệm, giờ rảnh cả buổi.” Ilya bước xuống vài bậc thềm, tay chỉ về hướng phố lớn. “Đi thôi. Em nghe nói thư viện hôm nay có mở khu sách cổ. Biết đâu lại có gì thú vị.”

Cả hai dần rời xa khỏi quán, bước xuống con dốc lát đá dẫn ra phố chính. Nắng đã lên cao hơn, chiếu qua những mái nhà nghiêng lợp ngói đỏ, tạo thành những vệt sáng đứt quãng trên mặt đường sẫm màu vì sương sớm vẫn chưa tan hết. Tiếng chuông kim loại leng keng từ chiếc xe chở rau của một bà lão đang kéo dọc theo lối đi.

“Không khí trong lành thật.”

“Ừ, thật tốt khi dậy sớm.”

“Thực ra Tiel bảo nay anh dậy trễ hơn mọi ngày.”

Ilya đi bên phải hắn, giữ khoảng cách vừa đủ, nhưng thỉnh thoảng lại hơi nghiêng người về phía hắn để được ngắm nhìn khuôn mặt ấy rõ hơn. Tay cô vẫn đung đưa chiếc túi vải nhẹ nhàng theo nhịp bước, đầu hơi cúi thấp, nhưng ánh mắt lại lén liếc sang bên trái. Mỗi khi hắn quay qua, cô lập tức nhìn nơi khác, giả vờ như đang quan sát một cửa hàng nào đó hay cúi chỉnh lại mép váy.

Người dân xung quanh bắt đầu nhận ra họ. Một bà cụ bán táo gật đầu chào, một ông chủ lò bánh giơ tay vẫy, đám trẻ con chạy lướt qua gọi nhau í ới. John đáp lại tất cả bằng những cái gật đầu nhẹ và nụ cười mỏng. Hắn không còn lẩn tránh ánh nhìn xung quanh, nhưng cũng chẳng cởi mở như trước nữa. 

“Ôi, nguy hiểm thật.”

Ilya khẽ nhích lại gần hơn, vai áo cô gần như chạm vào khuỷu tay hắn khi cả hai rẽ vào con phố nhỏ dẫn ra quảng trường. Cô giả vờ bất ngờ trong khi tránh một chiếc xe ngựa chất hàng.

“Nhiều người thiếu ý tứ thật đấy. Anh John nhỉ?”

“Mọi người vẫn thế thôi, đều có lối sống của riêng họ.”

Phố cảng ồn ào như mọi khi. Tiếng rao, tiếng va chạm, mùi cá tươi hay mùi bánh mới nướng, chúng hòa lẫn trong cái ẩm mặn của không khí. Cuộc sống không hề thay đổi. Dù chỉ mới hôm qua, một người đã bị thiêu sống ngay tại trung tâm thành phố này.

John chậm bước lại khi họ đến gần trung tâm quảng trường, nơi mặt đá sẫm màu vẫn còn lưu dấu những gì đã xảy ra. Hắn đứng lặng, mặc cho Ilya luyên thuyên về triết lý cuộc sống tươi đẹp của cô. 

“Em thích buổi sáng có nắng dịu.” Ilya cất giọng nhẹ nhàng bên cạnh, tay hất nhẹ tà váy khi bước qua một rễ cây nhô lên từ rìa đá. “Giống như ánh mắt người em yêu vậy… mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và trong trẻo hơn. Đôi khi, em tưởng mình đang nhìn thấy một bức tranh.”

Ánh mắt hắn dừng trên mảng tro mờ lẫn trong rơm cháy dở. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo vài chiếc lá bạc phong rơi rụng, xoáy nhẹ rồi tan vào không khí.

Chiếc cọc từng cao ba mét nay đã biến mất. Chỉ còn mặt đá xám sạm màu khói. Bức tượng thiên sứ ôm bình nước vẫn còn đó, dòng nước đổ ào ạt xuống lòng bồn đá.

“Thế giới này có thể tàn nhẫn, đôi lúc còn khiến người ta muốn gục ngã. Nhưng em vẫn mơ. Em tin vào những buổi sáng có người nắm tay em đi dạo. Em nghĩ... chỉ cần còn mơ được như thế, thì những nỗi sợ hãi ngoài kia cũng sẽ phai mờ từng chút một.”

Hắn chỉ im lặng. Nắng chiếu nghiêng qua những vệt mây, rọi vào mắt khiến hắn nheo lại. Khoảnh khắc khi trí nhớ và hiện thực va chạm nhau, lồng ngực hắn thắt lại. 

‘Đừng mơ mộng nữa Ilya.’ Hắn thầm nghĩ.

Nỗi sợ hãi vẫn chưa rời đi, nó chỉ học cách ẩn mình kỹ hơn.

Ilya dừng lại, giờ cô mới nhận ra mình đã bỏ xa hắn vài mét. Cô xoay người, bước nhanh về phía hắn.

“Anh ổn chứ?”

“Ừ, chỉ là…”

John hít một hơi dài, sau đó hắn lắc đầu, nụ cười quen thuộc đã trở lại.

“Đi thôi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận