Dị dung
Cú lừa thế kỉ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Thế giới mới

Chương 02: Hơi ấm từ người lạ

0 Bình luận - Độ dài: 2,831 từ - Cập nhật:

Cơ thể hắn rơi tự do.

Không phải kiểu rơi thẳng đứng trên không trung, mà như bị hút vào một khoảng trống vô tận. Từng mảng kí ức, hình ảnh và âm thanh vụn vỡ, xé toạc đi mọi giác quan của hắn.

Đầu hắn đau nhói, khác với kiểu tác động vật lý hay biểu hiện trầm cảm. Hắn không rõ cảm giác này là gì, cảm tưởng có hàng vạn chiếc kim châm đang từ từ đâm sâu, lún dần xuống bộ não.

Khung cảnh xung quanh tối đen, chúng bắt đầu giãn nở, co lại như thể không gian đang bị bóp méo. Mãi cho đến khi cổ họng lấy lại được cảm giác khô khốc.

Hắn gào lên, bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Đôi mắt nheo lại trước tia nắng yếu ớt xuyên qua khe cửa sổ, ánh sáng nhợt nhạt len lỏi qua không khí làm nổi bật những hạt bụi bay hỗn loạn.

Hắn chớp mắt, cố gắng thích nghi với điều kiện nơi đây.

Căn phòng đơn sơ với bức tường đá thô ráp, một chiếc bàn gỗ cũ kỹ phủ lớp bụi mỏng và một vài vật dụng rải rác chưa rõ công dụng.

Cơn đau đầu vẫn còn âm ỉ, tay chạm vào mảng băng gạc lạnh lẽo bọc quanh trán. Có vẻ hắn đã ngã từ trên cao, vài vết trầy xước trên đầu gối và các khớp ngón tay đau nhức, tất cả yếu tố trên đã bác bỏ đi khả năng hắn chỉ đang nằm mơ.

“Đây là đâu?” Hắn vô thức hỏi. 

Không còn ghế sofa êm ái, chiếc TV ba tám inch và laptop nhãn hiệu Lenovo thân thuộc.

Hắn hít một hơi sâu, cởi bỏ tấm chăn vàng ố bốc mùi, đi đến gần chiếc bàn gỗ. Từng bước chân trên sàn kêu cọt kẹt khiến hắn vô thức di chuyển chậm hơn. Hắn có cảm giác nếu dậm mạnh sẽ té xuống cái lổ ẩn được chắp và nào đó bên dưới. 

Khi tầm nhìn đã được rõ ràng, hắn dụi đôi mắt còn vài cục ghèn trên khóe, xem xét kỹ hơn các vật dụng trên mặt bàn bám bụi. Một bình sành, ba chiếc ly men thô mộc và vài mẩu bánh mì còn ướt mùi gia vị.

Hắn nhận ra chắc chắn mình không còn ở thời đại của cuộc cách mạng trí tuệ nhân tạo. Mọi đồ đạc, kiến trúc và vật liệu quanh đây đều cũ kỹ, lạc hậu đến mức khiến hắn không khỏi nghi ngờ về thời điểm mình đang đứng. Cho đến khi một chi tiết trong kiến thức lịch sử hiện hữu trước mắt, càng làm sâu sắc thêm niềm tin đó.

Trên bức tường đá đối diện, một bộ áo dài màu nâu đậm treo lủng lẳng dưới chiếc móc gỗ thô sơ. Áo có phom dáng giản dị, rõ ràng không phải loại quần áo của tầng lớp giàu có. Hắn đưa tay chạm vào vạt áo, cảm nhận được độ thô ráp của vải lanh, sờn cũ nhưng chắc chắn, từng sợi vải dày dặn và hơi cứng dưới đầu ngón tay.

Bộ áo mang theo mùi đất ẩm và một chút mùi khói của lò sưởi, khiến hắn tưởng tượng ra những buổi chiều mùa đông giá rét, người ta quấn chặt lấy chiếc áo này để chống lại cái lạnh cắt da. Hắn nhíu mày, cố liên kết hình ảnh với những kí ức mơ hồ trong đầu, nhưng tất cả chỉ là những mảnh ghép rời rạc, vô định.

“Chẳng lẽ.”

Bỗng nhiên, tiếng ồn ào từ bên ngoài cửa sổ nhỏ đập vào tai hắn. Hắn tiến tới, đặt tay lên khung gỗ cũ kỹ, nhìn ra ngoài. Cảnh vật trước mắt là một con phố hẹp lát đá, hai bên là những căn nhà thấp tầng với mái ngói đỏ thẫm đã phai màu. Người dân mặc những trang phục giản dị, mang dáng vẻ lam lũ đang hối hả bận rộn. Tiếng cười nói, tiếng bánh xe kéo lê trên đá tạo nên nhịp sống nhộp nhịp. Phía xa, vài lá cờ nhỏ treo trước cửa một quán rượu cũ kỹ rung rinh trong gió nhẹ.

Hắn nheo mắt quan sát, cố định từng chi tiết như để ghi nhớ. Ánh mắt hắn thoáng sợ hãi, xen lẫn chút lo lắng.

“... Chuyển sinh thật rồi.” 

Bỗng có tiếng gõ cửa từ bên ngoài khiến hắn giật mình quay lại.

Cánh cửa gỗ sẫm màu mở ra khe nhỏ, rồi chậm rãi hé rộng. Một cậu bé trạc mười hai tuổi đứng đó, vóc dáng gầy gò cùng làn da rạm nắng, vài vết trầy trên mặt chứng tỏ cậu thường xuyên lao động ngoài trời. Mái tóc màu nâu nhạt bết nhẹ vì mồ hôi và bụi.

Quần áo cậu nhóc có nét tương đồng như những người phía sau cánh cửa sổ – chiếc áo vải thô xám tro, cổ áo nhàu lệch và tấm vải mỏng trắng chùm đầu. Quần rộng, ống thụng, được giữ bằng một sợi dây gai mảnh buộc tạm quanh eo. Thời trang giản dị có phần thiếu thốn này làm hắn nhớ tới vai diễn hắn đảm nhận khi còn ở cô nhị viện. Một thằng nhóc nghèo rớt mồng tơ đang cầu mong bán được hết diêm giữa mùa đông giá rét, dù hơi khác giới tính so với bản gốc.

“Anh khỏe chứ?” Cậu thở phào khi thấy người mình chăm sóc suốt hai ngày đã tỉnh dậy.

“Gì cơ?” 

“Ờm, anh hiểu em nói không?” Cậu đặt ổ bánh mì, chiếc bình gốm và hai lát thịt nguội lên bàn, đoạn quơ tay giải thích. “Chắc anh là người xứ ngoài… Jo napot, bilicasak… Hừ,... gì nhỉ?” Cậu xấu hổ, gãi đầu cười nhỏ nhẹ. “Em cũng không giỏi tiếng lục địa.”

Hắn chăm chú lắng nghe nhưng chả hiểu gì. Thứ ngôn ngữ ấy không thuộc bất kỳ thứ tiếng nào hắn từng biết. Nhưng dù vậy, hắn cảm thấy quen thuộc. Có gì đó trong âm điệu, nhấn giọng hay vài âm ngữ bằng cách nào đó hắn hiểu được. 

“Xin chào.” Cậu bé tươi cười nhìn hắn, đôi mắt hạt dẻ long lanh gợi nhớ đến quá khứ u ám, cô đơn lúc còn bé.

Phải rồi, đó là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Internet. Một mùa hè ẩm ướt kéo dài khi hắn được cho nghỉ ba tháng sau kì thi lên trung học cơ sở. Trong những đêm dài mất ngủ và không thích tiếp xúc với người quen, hắn đã dấn thân vào các cộng đồng kì lạ, từ thử thách rạch cổ tay cho đến nuốt lưỡi lam. Thứ khiến hắn say mê nhưng hiểu rõ rủi ro, hắn chỉ muốn tìm hiểu về những quan điểm “lạc loài” giữa xã hội.

Có lần, hắn phát hiện một ngôn ngữ tự chế với hệ thống chữ viết logic, cấu trúc ngữ pháp chặt chẽ và cách chia rất khoa học, điều hiếm thấy trong các dự án nghiệp dư. Hắn đã dành hàng tuần mày mò ghi chú từ vựng, thậm chí viết thử vài đoạn nhật ký.

Những mảnh kí ức lẻ tẻ giờ đây bỗng gắn kết lại như thể mọi thứ đều được định sẵn.

Hắn ngập ngừng mở miệng.

“... Chào.”

Cậu bé nhướng mày, kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt rồi nở nụ cười tươi rói.

“Xin chào xin chào.” cậu đáp lại, gật đầu chắc chắn, rồi chỉ tay về phía thức ăn trên bàn. “Ngon. Bánh mì. Nước.”

Những từ vựng quen thuộc ấy từng được viết trên tài liệu word của hắn. 

“Hehe, nhà em không có nhiều đồ ăn lắm. Xin lỗi anh nha!” Cậu bé lè lưỡi.

“Cảm ơn.” Một trong ba từ mà hắn nhớ rõ trong đầu.

Hắn nuốt khan rồi đưa tay cầm lấy bình gốm. Lớp sương mỏng phủ trên bề mặt mát lạnh khiến đầu ngón tay khẽ run. Chất lỏng hơi đục bên trong nghiêng theo mỗi chuyển động. Hắn nhấc bình lên, uống một ngụm. Nước mát rượi chảy qua cổ họng, mang theo vị ngai ngái của đất ẩm và chút vôi lợn cợn. 

Cậu bé nói thêm một câu dài hơn nữa trong lúc hắn đang thưởng thức thứ nước kì lạ. Lần này hắn chẳng nắm bắt được từ gì cả, bèn lắc đầu thở dài.

“Không.” Từ thứ hai mà hắn nhớ rõ, giống những từ vựng phổ thông như “Yes”, “No”.

Cậu bé nghiêng đầu, chậm rãi chỉ vào hắn sau đó vào chính mình, miệng phát ra một từ: "Tiel."

"Tiel?"

Cậu gật đầu mạnh như gà mổ thóc khiến hắn thấy buồn cười.

“John.” Hắn vừa nói vừa chỉ vào ngực mình.

“Chào anh John.”

Dĩ nhiên đó chẳng phải tên thật của hắn. Hắn biết rõ tên mình khó đọc như nào ở ngoài nước. Từng có thời điểm hắn du lịch tự túc Thái Lan bảy ngày sáu đêm, những người Pattaya và mấy lão da trắng mua mại dâm chỉ biết ngán ngẩm khi nghe hắn xưng hô, đôi khi họ níu lưỡi dẫn đến hay đọc nhầm. Hắn quen rồi, cũng chả buồn để ý đến. Có lẽ tấm bằng tốt nghiệp đại học là thứ “nhớ” rõ được cái danh xưng nhạt nhòa đó.

Sau vài cuộc trò chuyện một chiều, Tiel cúi đầu rồi rời đi, để lại hắn một mình trong căn phòng se lạnh.

Không gian lại rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió nhẹ và nhịp sống bên ngoài khung cửa sổ.

Hắn ngồi xuống chiếc giường thấp với lưng tựa vào bức tường nhẵn, bất động một lúc lâu. Cảm giác lo sợ thoáng hiện rồi lặng đi. Hắn không còn sức để hoảng loạn. Cơ thể mỏi mệt, tinh thần cạn kiệt. Nhưng trong cái trống rỗng ấy, ít nhất hắn vẫn cảm nhận được sự sống, hơi lạnh phả vào da, mùi gỗ cũ, tiếng bước chân ai đó đi ngang ngoài hành lang... Những điều đó dù nhỏ vẫn là thật.

Nhưng cũng vì vậy làm hắn bất an không nguôi. 

Cảm giác bị ném vào một không gian lạ hoắc, nơi mọi định luật xã hội hay tự nhiên có thể vận hành theo cách khác, làm hắn thấy mình như một đơn vị đo sai lệch giữa hai hệ quy chiếu. Hắn không biết gì về thế giới này, không luật lệ, không bản đồ. Thứ duy nhất níu kéo hắn khỏi thực tại chính là thứ ngôn ngữ quen thuộc. Một thứ mơ hồ như mạng nhện mỏng phủ trên bìa quyển sách đã cất quá lâu trên kệ nhà hắn.

Người ta thường sợ cái mình không biết. Sự sợ hãi ấy khiến não bộ buộc phải đưa ra các giả định bất kể đúng sai chỉ để lấp đầy khoảng trống. Hắn cũng vậy. Đây có lẽ là giấc mơ hoặc ảo giác do chấn thương sọ não. Nhưng tất cả giác quan đều bác bỏ giả thuyết này khiến hắn không biết nên vui hay buồn.

Một số giả thuyết khác được hắn nghĩ ra song vẫn chưa dám thừa nhận. Hắn hiếm khi quan tâm mấy tiểu thuyết thanh thiếu niên của đám bạn đồng trang lứa. Đặc biệt những thể loại hư cấu, phi thực tế chỉ để thỏa mãn cái tôi thèm khát sự chú ý.

“Giờ mình sẽ ra sao đây?” Hắn nhăn mặt khó chịu, tức giận bản thân vì đã làm cái phương thức chuyển sinh vớ vẩn nào đó trên mạng. Để rồi kết quả thành ra như vầy.

Không lâu sau, tiếng mở cửa lại vang lên làm ngắt quãng đi suy nghĩ trong hắn.

Lần này là một người phụ nữ. Bà xuất hiện với tay ôm theo bọc vải được gói ghém cẩn thận. Trên mặt bà hằn những nết nhăn nơi khóe mắt và vầng trán cao. Mái tóc đen điểm vài sợi bạc, được búi gọn sau gáy bằng một chiếc trâm cài giản dị.

Bà đảo mắt một vòng quanh căn phòng, xác nhận xem mọi thứ có ổn không trước khi cất tiếng hỏi thăm.

“Cậu thấy thế nào rồi?”

Hắn chỉ nhìn bà, không trả lời.

Sau đó bà đóng cửa lại, đặt bọc vải lên mặt bàn còn trống rồi mở ra. Một chiếc áo thô màu tro được gấp ngay ngắn bên trong lớp vải, cổ áo có thêu một dòng chữ nhỏ đã bạc màu.

“Cái này vẫn còn tốt.” Bà khẽ nói. “Chồng ta từng mặc nó.”

Hắn chạm tay vào lớp vải. Mắt dừng lại lâu hơn một đoạn. Máu khô đã bám cứng vào vai áo sơ mi hắn đang mặc, lẫn vào lớp mồ hôi dính sau hai ngày hôn mê. Một chút bối rối thoáng qua khi hắn khẽ gật đầu, môi mấp máy hai chữ: “Cảm ơn”

“Ừ. Tiel vừa kể cho ta nghe. Cậu chưa nói được gì rõ ràng, nhưng không phải hoàn toàn ngơ ngác. Có lẽ đầu va đập mạnh chăng? Hay cậu là người vùng ngoài?”

Người phụ nữ kéo ghế ngồi đối diện, khép gọn gấu váy. Ánh mắt bà trầm tĩnh, quan sát cậu trai lạ mặt nhỏ hơn bà hai con giáp.

“Cậu nhớ được gì chưa?”

“Không.” Lần này hắn tự tin đáp.

Bà im lặng một thoáng sau đó thở ra, đôi vai hơi chùng xuống, thương cảm cho số phận đáng thương của hắn.

“Có lẽ là chấn thương đầu. Cậu yên tâm, tuy Rotterdia chỉ là một thành phố cảng nhỏ nhưng có nhiều trị liệu sư hay chọn làm điểm dừng chân.” Bà ngừng lại, đang cân nhắc xem nên nói gì để hắn dễ hiểu. “Họ dùng hương liệu, đá nóng, một số biết cả đọc thần khí, hẳn sẽ giúp được tình trạng cậu hiện tại.”

“Nhưng giá không rẻ. Gia đình ta thì... khó xoay nổi. Xin lỗi.”

Từ duy nhất hắn hiểu được là “Xin lỗi”, hắn tự hỏi tại sao người phụ nữ trước mặt lại xin lỗi dù đã giúp đỡ hắn rất nhiều. 

Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo khiến bà vội thay đổi chủ đề. “À mà, cậu biết đấy. Chồng ta tên là Luc.” Bà hướng sự chú ý vào chiếc áo màu tro trên bàn. “Chính tay ta may dòng chữ đó vào ngày Kết Duyên. Thấy đẹp chứ? Ta thậm chí còn khâm phục bản thân lúc trẻ.”

Đôi mắt có chút thâm quầng nhắm lại, gợi nhớ về những ký ức đẹp nhất của một đời con gái.

“Chồng ta từng là người phụ việc ở quán rượu nhỏ ngay tầng dưới. Ít nói, nhưng việc gì cũng làm được. Sáng nhóm bếp, trưa gánh nước, chiều dọn bàn, tối gác cửa. Bốn mùa như một. Ta để ý không phải vì lời ngọt ngào mà vì cách anh ấy lặng lẽ chăm chút từng thứ nhỏ nhặt .”

Bà cười nhẹ, tay vuốt lại nếp áo.

“Đến mùa đông thứ ba, ông ấy tự tay đóng một chiếc ghế gỗ, đặt ngay ngưỡng cửa, bảo rằng nếu ta đồng ý làm vợ thì chỉ cần ngồi vào là đủ. Không cần vòng vo hay lễ nghi khoa trương nào.”

“Sau đó, Luc sửa sang lại tầng một, biến thành một quán bia nhỏ. Mỗi viên gạch lát, mỗi chiếc ghế kê đều là do tay anh ấy làm. Tường phía tây từng bị thấm nước, chính anh đục ra để lắp thêm ống thoát khí từ bếp lên. Đến giờ vết vá vẫn còn đó.”

Bà hất nhẹ đầu về phía bức tường có màu vôi khác biệt. Ánh mắt dần trở nên xa xăm.

“À, họ hay nói ta hễ cái nghĩ tới chuyện không đâu. Cậu đừng để ý.”

Bà không nói thêm gì về Luc nữa. Có lẽ bà sợ nếu tiếp tục, chính mình sẽ không ngừng lại được. Thay vào đó bà đứng dậy, bước tới mở cánh cửa sổ còn lại cho gió lùa vào rõ hơn.

“Trưa nay có món đậu hầm do Tiel nấu.” bà nói, tay gạt nhẹ vài hạt bụi bám trên khung cửa. “Không khéo nhưng đủ no bụng.”

Hắn không hiểu hết câu, nhưng nghe được giọng bà dịu hơn, không còn nặng như trước. Bà ngoái đầu lại, chần chừ giây lát, rồi khẽ cười:

“Cậu ở lại đây vài hôm cũng không sao. Nhà vẫn còn trống phòng. Nếu khỏe hơn chút thì phụ ta quét nhà hay bê thùng bia cũng được. Không thì tới sân giúp Tiel làm vườn.”

Bà gom chiếc áo cũ, gấp lại ngay ngắn rồi đặt lên giường cạnh hắn.

“Không cần cố nhớ vội. Cứ sống trước đã.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận