John đi mãi, không biết mình đang hướng về đâu.
Bước chân hắn lặng lẽ lướt qua những dãy nhà mờ nhạt trong sương. Hắn băng qua khu chợ vắng rồi rẽ vào một lối hẹp nằm bên hông nhà kho cũ. Không ai nhìn theo. Cũng không có tiếng gọi níu hắn lại.
Hắn dừng lại trước một cánh cửa gỗ cũ kỹ, bị đóng chéo bởi những cây đinh rỉ sét và tấm biển “cấm vào”. Mặt gỗ rải rác vết mốc, nứt nẻ tựa làn da của một lão già đã chết từ lâu nhưng chưa được chôn cất. Đây từng là kho chứa muối của cảng, nay bỏ hoang vì ẩm mục và chuột cống phá nát.
John đẩy cửa bước vào.
Bên trong tối mờ, chỉ có một khe sáng nhỏ rọi xiên từ vách gỗ vỡ, bụi bay lơ lửng rồi chầm chậm rơi xuống nền đất. Mùi ẩm mục, bụi gỗ cũ và phân chuột trộn lại trong không khí. Tất cả bị lấn áp bởi mùi lửa thiêu da thịt vẫn còn lẩn khuất đâu đó trong trí nhớ. Chúng nồng nặc, nôn nao, thiêu cháy những khoảng trống trong đầu hắn mà trước đây từng rất yên ắng.
Hắn ngồi bất động rất lâu. Tay hắn run nhẹ không phải vì cái lạnh không khí. Hắn chống trán vào đầu gối, hít thở sâu.
Một lúc lâu sau, hắn mới thở ra. Nhưng âm thanh ấy cũng lẫn vào tiếng gỗ kêu răng rắc trên mái. Bàn tay hắn mò vào túi, lôi ra một mảnh vải nhỏ. Đó là miếng vải Tiel từng dùng để lau ly trong quán. Nó vẫn còn dính chút mùi bia nhạt và hơi ấm sót lại.
Hắn chỉ nhìn chằm chằm, cảm nhận từng vết đậm màu trên chiếc khăn trắng nhỏ nhắn, nhớ lại khoảng thời gian ít ỏi cùng mẹ con Tiel.
Ba tuần.
Ba tuần hắn sống ở đây, mỗi ngày học thêm một chút từ mới, mỗi tối ghi nhớ cách dùng mạo từ, cách chia thì động từ, lặng lẽ quan sát người bản xứ để bắt chước khẩu âm.
Ban đầu hắn nghĩ họ đang bóng gió gì đó mơ hồ. Đôi khi vài từ lạ bật ra khỏi miệng những gã say rượu trong quán là chuyện bình thường. Hắn cũng chẳng màng để ý đến vì rào cản ngôn ngữ.
Nhưng giờ hắn biết.
Không, hắn luôn luôn biết. Ngay từ lần đầu nghe tiếng thì thầm sau tấm rèm quán rượu, hắn đã hiểu. Nhưng hắn cố tình lướt qua. Não hắn chọn bỏ qua từng tiếng, từng câu, từng đoạn gợi nhắc về thân phận của kẻ chuyển sinh. Như một cánh cửa cứ tự đóng lại mỗi khi gió thổi qua.
Giờ thì cánh cửa đó bật tung.
Cô gái ban sáng. Hắn nhớ đôi mắt của cô mang nỗi căm phẫn tột độ, nhưng miệng lại mím chặt, không gào thét hay chống đối. Cô ấy đã vùng lên rất nhiều để rồi bị tra tấn dữ tợn hơn. Tâm hồn cô kiệt quệ, vô định trước bầu không khí xa lạ. Dù vậy, John vẫn nhận thấy rõ ánh mắt le lói ấy vừa lướt qua, một cái nhìn ai oán như thể đang nhắn nhủ tới hắn:
“Rồi sẽ tới lượt mày.”
John nghiến răng, một tiếng rít nhỏ thoát ra từ cổ họng.
Hắn giơ tay lên, đập mạnh xuống nền đất cứng, một lần, hai lần rồi ba lần, máu rịn ra từ mu bàn tay mà hắn chẳng thèm quan tâm đến.
Đối với hắn, cái chết là điều tất yếu, là thứ nỗi đau nhất thời mà mỗi con người buộc phải trải qua. Cuộc sống cô độc cùng tinh thần méo mó từ nhỏ đã khiến hắn chẳng đoái hoài về dòng đời. Nhưng giờ đã khác.
Hắn không khóc. Đôi mắt hắn khô cằn, miệng mím chặt. Nước mắt là thứ gì đó quá xa xỉ đối với hắn.
Đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên sau cánh cửa gỗ mục. Nhẹ nhàng và đều đặn, tựa như đang đến đây với mục đích rõ ràng, không vô định như hắn.
John ngẩng đầu. Cơ thể hắn căng cứng. Một tay vô thức siết chặt mảnh vải cũ của Tiel, tay kia chống xuống đất, chuẩn bị bật dậy.
Một dáng người hiện ra giữa làn bụi mờ. Là một cô gái.
Ánh sáng xiên qua khe tường rọi lên toàn bộ khuôn mặt thanh tú cạnh cánh cửa. Cô ta còn trẻ, chắc ngang tuổi hắn. Mái tóc đen cắt ngắn không quá gọn gàng, lòa xòa sát cổ áo do lười chải chuốt mỗi ngày.
Cô khoác một chiếc áo choàng dài chấm gót làm từ vải dày và thô. Viền lông cừu bạc đã sờn, có chỗ cháy xém nhẹ để lộ dấu tích từng bén lửa. Bên trong là áo gile ngắn kiểu quân đội may theo phom dáng nam giới ôm sát eo và cài bằng hàng khuy đồng thau mờ xỉn. Gấu váy phía dưới bằng len dệt tay nhuộm màu tối phủ ngang ống chân, lấm bụi và vương vài vệt bùn khô.
Tay phải cô kẹp điếu thuốc, khói cuộn lên từ đầu lọc quấn giấy thô. Tay trái đút sâu vào túi áo, để lộ găng tay hở ngón bằng da nâu đã bạc màu.
Môi cô khẽ mím. Mắt nâu thẫm, nhìn hắn không phán xét cũng chẳng thương hại.
Rồi cô ta nói:
“Chào đồng hương.”
Bằng tiếng Việt.
Câu nói ấy rơi vào không gian như một lưỡi dao lạnh cắt qua sương mù thành phố. Một từ rất ngắn nhưng quá quen thuộc. Quen đến mức không thể nào hắn có thể bỏ qua.
John đứng bật dậy. Lưng hắn đập vào vách gỗ sau lưng. Tay siết lại để phòng thân, mắt lướt nhanh về phía lối vào duy nhất, nhưng cô ta đã đứng chắn ngay đó.
Cô nhướng mày, khẽ nhếch mép, rồi cúi người ném gạt tàn thuốc đang cháy xuống đất, sau đó dí mũi giày lên, nghiền nát đốm lửa đỏ nhỏ nhoi ấy theo thói quen.
“Tôi tên Vy.” Cô nói, tay chống nhẹ vào hông. “Hoặc Linda… nếu phải xưng hô ở cái xứ khỉ ho cò gáy này.”
John đứng yên. Tai ù đi trong khoảnh khắc ngắn, như thể tiếng Việt vừa rồi là ảo giác.
Ánh mắt cô ta vẫn kiên định. Sự hiện diện của Vy rõ ràng đến mức hắn không thể phủ nhận.
Vy không giải thích gì thêm. Không cần thiết.
John lùi nửa bước, mắt dán chặt vào bóng người trước cửa. Vẻ bình tĩnh giả tạo ban đầu của hắn đang nứt dần từng vết.
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.” Hắn nói bằng ngôn ngữ bản xứ Rotterdia nhằm chứng minh cô ta đã hiểu nhầm.
Vy nghe xong chỉ biết cười thầm. “Bình thường, cư dân ở thế giới này sẽ hơi sợ khi chứng kiến cảnh thiêu sống người báng bổ giữa quảng trường. Sau đó chuyển sang phấn khích, rồi đến hạnh phúc.” Cô ta vừa nói vừa gõ ngón tay vào đầu mình, ngụ ý rằng bọn thành phố Rotterdia toàn lũ bệnh hoạn. “Nhưng anh thì không. Anh đứng đó cứng đờ như đá, mắt không còn chút sắc nào.”
John không đáp. Mặt hắn hơi nghiêng, ánh mắt chuyển từ cảnh vật bên ngoài sang người đối diện, rồi lại trở về điểm mù nào đó trong căn phòng mờ bụi nhằm tìm lối thoát.
“Tôi đoán cậu cũng giống tôi.” Cô nói chậm rãi. “Cùng đến từ chỗ đó.”
Tim hắn nện một nhịp lớn.
“... Cô muốn gì?” John lại hỏi lần nữa nhưng lần này là tiếng Việt.
Vy huýt sáo vui mừng vì người đàn ông trước mắt đã thành thật hơn. “Hỏi người khác khi chưa xưng danh là thất lễ lắm đấy.”
John lặng đi vài giây. Hắn nuốt khan, cân nhắc xem nên nói gì cho phải.
“John.”
Cô gật nhẹ, ánh mắt thoáng chút rung động nhưng rõ ràng đó không phải câu trả lời cô mong đợi.
“Chả phải cái danh xưng nhảm nhí đó. Tôi đang hỏi anh tên thật là gì.”
John không đáp.
Tiếng gió thổi nhè nhẹ sau cánh cửa gỗ. Trên trần dột, giọt mưa chạm xuống nền đất, từng nhịp đều đặn vang vọng xẻ dọc khoảng lặng nặng nề quanh hắn.
Sau một hồi chờ đợi trong im lặng, Vy khẽ nhăn mặt, đưa tay xoa hai bên thái dương đang nặng trĩu vì mệt mỏi. Giọng cô không còn mỉa mai nữa mà chỉ đơn thuần là chán nản. “Thôi được rồi tôi không ép. Nhưng mà này, nếu anh muốn gặp thêm vài người đồng hương khác thì tôi có thể chỉ đường.”
Đôi mắt John mở to, như muốn tin mà không thể tin được. Hắn không nghĩ sẽ có thêm nhiều người khác cùng chuyển sinh vào thế giới này.
“Họ ở đâu?” John hỏi.
Cô không đáp ngay. Chỉ lặng lẽ rút từ túi áo ra một điếu thuốc, châm lửa. Đầu lọc đỏ rực lên trong thoáng chốc, rồi xẹp xuống theo hơi thở dài nặng nề. Cô không nói một lời mà cứ thế bước ra ngoài.
Cánh cửa gỗ ọp ẹp phát ra tiếng rên rỉ. Ánh sáng xám bạc của buổi chiều muộn tràn vào, xua tan bóng tối nhưng lại chẳng mang theo chút ấm áp nào. Nó chỉ làm hiện rõ hơn lớp bụi mỏng phủ trên mọi thứ, và sự thật trần trụi mà hắn không đủ can đảm đối diện.
Hắn đứng lặng một lúc, chần chừ giữa bóng tối và ánh sáng ngoài kia, cuối cùng cũng bước theo.
Khí lạnh bên ngoài quấn lấy cổ hắn như một sợi thòng lọng. Bóng đen của những chiếc cầu cảng gỗ, các thùng container cũ kỹ, dây thừng mục nát đung đưa trong gió lạnh. Tất cả chúng đang nhắc nhở với hắn, rằng đây chỉ là thế giới xa lạ mà tiềm thức hắn muốn quên đi.
Vy đi trước hắn. Cô chẳng nói gì trong suốt chuyến đi, vì cô biết tâm trạng hắn vẫn đang rối bời. Mọi chuyện đến quá đột ngột đối với kẻ luôn mơ mộng điều tốt đẹp như hắn.
Một chiếc xe ngựa lộc cộc đi ngang. Bánh sắt nghiến lên mặt đá, phát ra âm thanh ken két khô khốc. Người đánh xe là một gã đàn ông trung niên mặc áo dạ nâu sậm với cổ tay lấm lem tro, liếc sang khi thấy họ bước qua.
Vy không ngập ngừng. Cô nghiêng đầu, mỉm cười nhẹ:
“Chúc buổi tối vui vẻ.”
Gã đánh xe khựng lại một nhịp rồi nhếch mép như miễn cưỡng đáp lễ:
“Ờ… chúc hai người có buổi tối vui vẻ.”
Gã vung roi cho xe lạch cạch lăn đi, để lại sau lưng làn khói mỏng và mùi rơm ẩm phía sau xe.
John liếc nhìn Vy, hắn tự hỏi tinh thần lạc quan đến mức nào khiến cô ta chào hỏi với người từng hô hào thiêu sống đồng loại mình.
Nhận ra được nỗi lo trong hắn, Vy chỉ mỉm cười nói:
“Trông anh sẽ rất đáng ngờ nếu cứ cúi gằm mặt mà đi.”
Hắn không thể phản bác nhưng cũng không thoải mái. Ánh mắt người đánh xe ban nãy đang ám ảnh hắn.
Cảnh vật hai bên dần thay đổi, không khí ngột ngạt ép vào tâm trí John. Rác thải ẩm mốc nằm vương vãi trên bậc thềm cạnh giỏ lưới đánh cá rách bươm. Từ ống thoát nước cũ kỹ có tiếng nước nhỏ giọt đều đặn.
John khẽ rùng mình khi làn khói ám mùi tro, hơi ẩm mục nát và thứ mùi tanh tưởi từ xác động vật phân hủy ngày càng nồng nặc trong không khí, len lỏi vào từng lỗ chân lông. Cảm giác ghê tởm dâng lên cổ họng khiến dạ dày hắn cuộn lên như muốn trào ngược cả bữa sáng.
Vy vẫn bước đều, dường như đã quá quen thuộc với môi trường bẩn thỉu này. Cô dừng chân trước một cầu thang sắt gỉ sét bên dưới vách tường bong tróc từng mảng sơn, rồi khẽ nghiêng đầu, đưa tay chỉ lên tầng hai của một căn nhà cũ:
“Đến rồi.”
John đứng lặng trước bậc thang sắt gỉ, không rõ bước kế tiếp sẽ dẫn hắn đến ánh sáng hay đẩy sâu hơn vào vực thẳm. Phần lý trí cảnh báo hắn đừng nên lún sâu vào nhưng mặc khác, hắn cần ai đó để vực hắn dậy khỏi bóng tối bủa vây lúc này. Bên trong căn nhà là những kẻ mang dòng máu của thế giới cũ giống hắn. Có thể họ sẽ chấp nhận và bảo vệ hắn, chỉ cho hắn một lối thoát. Và chỉ với một cái "có thể" mong manh ấy, hắn đành chọn bước tiếp.
Vy ném điếu thuốc đã tàn xuống đất rồi giẫm lên đốm lửa sót lại. Cô bước lên bậc thang. Ánh sáng le lói từ khe nứt tầng hai hắt bóng cô lên vách tường, kéo dài và vặn vẹo theo hình thù kì dị.
Mãi cho đến khi tiếng bản lề vang lên, hắn mới định thần lại, bước chầm chậm theo sau.
Không gian bên trong vẫm còn ám mùi mốc meo và khói thuốc cháy dở. Có lẽ những kẻ sinh sống tại đây đã từng cố lau dọn, nhưng hơi ẩm theo thời gian đã ăn sâu vào tứng thớ gỗ, bám chặt vào từng vách tường đá. Sáu tấm ván gỗ dày đen xì chồng lên nhau làm thành bàn, đặt giữa phòng. Vài ván gỗ vênh lên ở góc, trên đó là một bộ bài thủ công được làm từ giấy cứng và mực đen.
Có hai người đàn ông đang ngồi xung quanh.
“Lần này mày thua chắc rồi.”
Kẻ bên phải ngả người trên chiếc ghế dài bọc vải sờn, mặc quần thun và áo ba lỗ. Mái tóc ổ quạ và làn da ngăm đen lấm tấm mực xăm trổ kín từ cổ tay đến bả vai. Gương mặt gã đầy sẹo rỗ, ánh mắt sắc như viên đạn, toát lên vẻ ranh mãnh. Hàm gã cử động qua lại với cây tâm xỉa bên mép miệng.
“Tui chỉ đợi một con thôi, một con duy nhất.”
Đối diện là một người đàn ông gầy nhẳng mặc áo tunic nâu cổ tròn, đeo kính gọng đồng đã gỉ. Tóc gã bết dính vào trán. Gã nhìn chằm chằm vào mấy lá bài hòng đang tính toán nước đi tiếp theo.
“Mày làm gì ăn nổi cù lũ. Thằng đần.”
“Anh lầm to rồi. Tận ba con át mà anh chả tính tới tui có tứ quý.”
“Này, đem người tới rồi.”
Giọng Vy cất lên cắt ngang trò chơi của những gã đàn ông nghiện cờ bạc.
Bọn họ dừng lại khi nhận thấy có hai người đứng cạnh cửa.
“Ồ, chào cậu bạn thân yêu.” Gã tóc rối ngẩng đầu lên, nhếch môi cười, sau đó úp bài trên tay xuống như vừa tìm ra cái cớ để dừng cuộc chơi.
“Gì vậy, sắp tới lượt mở bài anh rồi.”
“Muốn làm gì tùy thích.”
Vy lại lôi từ túi áo ra một điếu thuốc khác. Cô châm lửa, lặng lẽ tiến ra ngoài mà không giải thích gì thêm.
Cả hai đều dùng tiếng Việt, giọng nói lẫn biểu cảm đều mang dáng dấp của những người từng sống cùng quê hương với hắn, nhưng điều đó không khiến hắn cảm thấy gần gũi. Trái lại còn khiến hắn cảnh giác. Gã tóc rối với thân hình to lớn, bắp tay phủ kín hình xăm như dân băng đảng. Nụ cười của gã chẳng có tí thiện cảm nào. Còn gã đeo kính tuy trông có vẻ yếu hơn, nhưng lại đang soi xét hắn bằng ánh mắt khó chịu.
“Ngồi đi.” Gã xăm mình nói, chân gác lên bàn với tư thế thảnh thơi. “Tụi tao không cắn đâu.”
John im lặng. Hắn tiến tới chiếc ghế gỗ trống bên cạnh và ngồi xuống, mắt vẫn chưa rời khỏi hai kẻ lạ mặt này.
“Đừng nhìn kiểu đó, ai cũng từng là người mới cả.” Gã xăm trổ tiếp tục, giọng nói nửa đùa nửa thật. “Tên gì?”
“… John.”
“Tên lúc mày chưa chết ấy. Căn cước công dân của mày ghi gì?”
“Chết?”
“Ừ, thành thật đi, tất cả đều là người đã trải qua sinh tử hết rồi. Có lẽ chúa từ bi dẫn linh hồn chúng ta đến thế giới này.”
“Sao anh bảo anh là người vô thần mà, đôi lúc anh còn chửi luôn phật tử.”
“Im đi Minh, có nhiều lúc mày thích bắt bẻ những thứ không quan trọng gì cả.”
John khẽ cau mày. Chết? Những lời họ nói cứ như một sự thật hiển nhiên rằng mọi người ở đây đều đã chết trước khi xuất hiện trong thế giới này. Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt của hai người đàn ông, cố xác định xem họ đang nói thật hay chỉ đang giễu cợt hắn.
“Gì nhìn tao ghê vậy, muốn biết cuộc đời hoang dại của thằng này như nào không?” Gã xăm trổ bắt chéo chân lại, hai tay đan sau đầu. “Tao từng làm việc bên công trình. Treo mình lơ lửng trên cao suốt ngày, như con nhện ấy.” Gã nheo mắt, giọng trầm xuống. “Có lần sợi dây an toàn đứt. Tao rơi từ tầng mười ba. Đầu đập xuống sàn bê tông. Nghe cái ‘bốp’ còn rõ trong tai.”
Gã cười nhẹ, một tiếng cười trống rỗng.
“Kế tiếp mở mắt ra thì tao ở đây. Lúc đầu còn tưởng là đang mơ. Nhưng không, cái lạnh, cái đói, và cả mùi chuột chết lên men quật tao tới tấp. Nghĩ lại đã thấy buồn nôn rồi.”
“Còn tui.” Gã tên Minh chen vào, giọng đều đều như đang đọc lại một đoạn ký ức đã kể quá nhiều lần. “Bị đâm. Con vợ phát hiện tui có bồ. Đâm thẳng một nhát vào bụng trong lúc tui đang tắm.” Gã nhướng mày lên nhìn John qua lớp kính mờ đục. “Đúng kiểu tàn nhẫn. Máu chảy đầy sàn nhà. Tui cố lết ra cửa khách sạn nhưng chẳng ai cứu hết.”
John nhìn họ với cổ họng khô rát. Một phần trong hắn muốn phủ nhận những điều vừa nghe thấy. Nhưng đâu đó trong lòng hắn bắt đầu dâng lên một nỗi bất an mơ hồ. Sự tương đồng giữa họ quá rõ ràng để có thể bỏ qua. Không ai quen nhau từ trước cũng chẳng có cuộc gặp gỡ nào với thần thánh hay ma quỷ. Và rồi tỉnh dậy ở đây.
Hắn thì khác. Hắn không chết.
Hắn vẫn nhớ rõ cảm giác lúc thực hiện nghi thức kỳ quái ấy. Chỉ là một cơn choáng bất chợt, một luồng hơi lạnh lướt qua sống lưng. Khi mở mắt ra, thứ đầu tiên hắn thấy là trần nhà xa lạ phủ bụi mờ, chẳng có gì quen thuộc với thế giới hắn từng biết.
“Mày thì sao John? Mày vẫn chưa chịu nói mày tên gì… Tao đoán Vy cũng hỏi mày rồi.”
“Quan trọng lắm sao.” Hắn cau mày.
“Nếu mày muốn chung thuyền với bọn tao. Nhân tiện tao tên Trần Hải Phong. Thằng ốm nhách ốm nhôm này là Ngô Thị Thúy Minh. Ba mẹ nó đặt cái danh bựa vãi.”
“Này, đã nhắc nhiều lần là đừng đem họ tên tui ra làm trò cười.” Thúy Minh đập tay mạnh xuống sàn, nhưng bàn tay gã không tí mỡ nào khiến vùng thịt va chạm đỏ lên. Gã nhăn mặt chửi rủa.
Cả hai nhìn chằm chằm vào hắn, đang đợi câu trả lời trước khi bắt đầu cuộc trò chuyện tiếp theo. Trước áp lực ấy, hắn chẳng thể làm gì hơn ngoài việc buột miệng bịa ra một cái tên.
“... Trần Anh Khôi.”
Hải Phong cười khẽ, đoạn vỗ tay một cái chứng tỏ hắn vừa đạt được tiêu chuẩn tối thiểu cho bài kiểm tra nhập hội.
“Khôi à, tốt lắm.” Gã nói với giọng đầy vẻ thân mật giả tạo. “Mày trông thông minh, mặt mày sáng sủa, vậy mà cái kiểu đứng im như tượng làm tao tưởng mày đang chơi Poker. Đừng giấu mình nữa, ở đây tụi tao đều cùng thuyền cả.”
Gã chìa tay ra hòng muốn kéo John vào vòng tròn kỳ lạ của những linh hồn lạc lối vào thế giới này. John chỉ liếc qua bàn tay chai sạn đầy mực xăm, không hứng thú với những nghi thức xã giao nửa vời.
“Bọn mày định làm gì? Tất cả đều bị kẹt ở đây hết rồi. Tao không nghĩ ra giải pháp nào hợp lý cả. Cùng lắm trốn chui trốn lủi qua ngày.”
“Mày nói đúng, nhưng đó chỉ xảy ra khi mày chưa gặp ngài ấy.”
“Ngài ấy?”
“Phải, ngài là người dẫn dắt cả nhóm Sekai chúng tao. Ngài biết rõ phương thức giúp cả lũ quay về nhà.”
John cảm thấy tim mình khẽ lỡ nhịp.
Quay về?
Từ đó giống một tiếng gọi từ đáy vực vọng lên, đánh thức nỗi khao khát mà hắn đã cố vùi lấp. Dù chỉ là một hy vọng mong manh, hắn cũng không thể giả vờ rằng nó không tồn tại.
Nhưng lý trí hắn vẫn chưa dễ dàng bị khuất phục.
“Về bằng cách nào?”
“Bằng thứ mà chỉ tụi tao mới hiểu được. Từ những mảnh vụn thông tin nằm rải rác giữa thế giới này. Ngài ấy đang ghép lại từng mảnh, và tụi tao là người góp phần.”
Ngay khi hắn định hỏi thêm thì bị Minh cắt ngang.
“Dừng lại được rồi. Cậu nên hiểu rằng chúng tui không làm từ thiện. Nếu cậu đồng ý tham gia, ba người chúng tui sẽ nói chi tiết toàn bộ kế hoạch.”
“Nhưng…”
Hắn ngập ngừng. Giọng nói bị mắc kẹt giữa hai dòng chảy đối lập trong chính hắn.
Trong đầu, từng cảnh tượng sáng nay hiện lên rõ ràng như một thước phim cũ. Một cô gái giãy giụa giữa lửa đỏ, tiếng gào thét bị bóp nghẹt dưới hàm răng nghiến chặt, bởi làn khói đen và tro. Ánh mắt rạo rực đầy sống động của đám đông khi nhìn cô gái bị thiêu như đang xem một buổi trình diễn nghệ thuật.
Hắn sợ. Sợ rằng chỉ cần một sơ hở nhỏ hay một ai đó nghi ngờ, thì sẽ đến lượt hắn bị lôi ra giữa quảng trường. Dưới cái nhìn phán xét của hàng trăm khuôn mặt quen thuộc, liệu hắn có gào thét, giãy giụa hay nhắm mắt chịu đựng nỗi đau hỏa thiêu, đốt cháy từng thớ thịt trên cơ thể? Hắn thực sự không muốn nghĩ tới.
Một phần trong hắn muốn chạy trốn, muốn dứt khoát đặt niềm tin vào cái kế hoạch kia dù là mơ hồ. Miễn là không phải đón nhận cái chết đau đớn như thế.
Nhưng rồi, hắn lại cảm nhận đươc bàn tay ai đó nhẹ nhàng kéo hắn từ vực sâu. Hắn lại nhớ đến đôi mắt của người phụ nữ ấy. Đôi mắt dịu dàng, bao dung, lo lắng mỗi lần hắn bị sốt. Nhớ đến Tiel, cậu bé mang tâm hồn bướng bỉnh và đầy sức sống, luôn hỏi han hắn những câu hỏi kỳ quặc. Họ không phải máu mủ. Không phải người thân. Nhưng hắn cảm nhận được thứ mà hắn tưởng mình không còn khả năng cảm nhận nữa.
Ra vậy.
Phải đến lúc này, hắn mới hiểu rõ điều khiến tim mình run lên không phải là nỗi sợ cái chết. Không phải những ngọn lửa, hay tiếng gào xé họng. Hắn chỉ sợ… mất đi những người hắn vô thức xem là gia đình.
“Những kẻ che giấu, tiếp tay, hoặc tỏ ra thương xót cho kẻ báng bổ... cũng sẽ chịu chung một kết cục.”
Lời tuyên án của tên chỉ huy vang lên trong đầu hắn.
“Tôi.”
Hắn quyết định chìa bàn tay phải ra, nơi vết máu trên mu đã khô lại từ bao giờ.


0 Bình luận