Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng động vang lên như sấm dội giữa phố đêm — mặt đất dưới chân bỗng chao đảo. Những khối xi măng nứt toác, nhô lên như bị một bàn tay khổng lồ đẩy từ lòng đất. Một bức tường đất dày trồi lên chắn ngang, hất tung cột nước đang xiết chặt lấy Thiên. Dòng nước rít lên giận dữ, cuộn tròn rồi vỡ tung thành mưa bụi.
Thiên rơi xuống như bị ai ném mạnh khỏi một bức tường vô hình. Lưng cậu đập xuống nền xi măng ướt sũng, hơi thở bị đánh bật khỏi lồng ngực. Cậu ho sặc sụa. Mỗi cơn ho như xé rách cổ họng, và trong vài giây, Thiên tưởng mình sẽ không thở được nữa. Phổi cháy rát. Cậu há miệng cố hớp lấy không khí như người suýt chết đuối — từng ngụm oxy vào phổi như kim châm, vừa đau vừa giải thoát.
Mắt mờ đi vì nước, Thiên lồm cồm chống tay ngồi dậy. Toàn thân run lên, không rõ vì lạnh, vì sợ, hay vì cơn sốc vừa trải qua. Giữa làn khói đất và hơi nước mờ mịt, một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống. Vẫn là cô gái theo dõi cậu ở Quảng Bình — mái tóc đen nhánh được tết gọn sau gáy, đôi mắt bình tĩnh, thân hình rắn rỏi toát ra khí chất như một người lính. Trên người cô là bộ váy thổ cẩm cách điệu kết hợp với những chi tiết giáp nhẹ màu đồng.
Cô gái chìa tay ra trước mặt Thiên, bàn tay phải đeo một chiếc găng màu đất, lòng bàn tay in hoa văn trống đồng Đông Sơn. Cậu ngước lên, ánh sáng đèn đường lờ mờ in lên khuôn mặt cô gái. Ánh mắt cô điềm tĩnh đến khó tin — như thể chuyện vừa rồi chỉ là một cơn mưa bất chợt. Cậu nhìn bàn tay ấy, rồi lại nhìn cô gái. Trong khoảnh khắc ấy, dù đầu óc còn choáng váng và tim vẫn đập loạn, Thiên biết: mình vừa được cứu sống.
— “Lại gặp nhau rồi, anh chàng cứng đầu.” cô nháy mắt với Thiên, giọng trêu đùa.
Cô gái tóc lam quay người lại, ánh mắt híp lại. Nước dưới chân cô sôi lên, cuộn trào thành những lưỡi dao băng sắc như cạo kính. Một cái phẩy tay — và ba mũi dao nước bắn vút về phía đối thủ. Nhưng đất cũng chuyển động theo.
Một mảng vỉa hè bật lên dựng đứng, chặn ngay tầm lao. Dao nước cắm phập vào tường đất, nứt ra rồi vỡ vụn. Bụi đá lởm chởm bay mù mịt. Đằng sau nó, cô gái dân tộc vẫn đứng yên, một tay nắm chặt bờ vai Thiên kéo cậu lùi lại.
Cô gái tóc lam nhếch môi, giọng nói lạnh lẽo vang lên giữa bầu không khí căng thẳng: "Sao, giờ cô đổi nghề thành vệ sĩ rồi à, Ngọc Linh?"
— “Tôi không muốn đánh nhau với cô, Lạc Châu. Nhưng nếu cô còn tiến thêm bước nữa... tôi sẽ không nhịn nữa đâu.”
— “Tránh ra!” Giọng của kẻ điều khiển nước lạnh như băng. Cô ta nâng tay, dòng nước lượn thành hình rồng, lộn một vòng trong không trung rồi lao xuống như thác đổ.
Trận chiến bùng nổ: Một bên là nước — nhanh, biến hóa, liên tục tấn công từ mọi hướng như muốn nhấn chìm đối thủ. Một bên là đất — vững chắc, kiên cường, vừa phản công vừa bảo vệ. Một vòi rồng nước xuất hiện giữa con hẻm, cuốn phăng đồ đạc, xoắn thành một lồng xoáy hút lấy mọi thứ.
Thiên đứng chết trân giữa những âm thanh vỡ toác và rít gào. Không chỉ vì sức mạnh khủng khiếp của hai người con gái đang chiến đấu, mà bởi vì cảm giác lạc lõng dâng lên như sóng ngầm: Cậu là người duy nhất ở đây không thuộc về thế giới này. Giữa những đòn đánh thần tốc, giữa những mảnh đất trồi lên và nước xoáy gào rú, cậu chỉ là một phàm nhân đối diện với thiên tai.
Ngọc Linh xoay người, giậm chân — mặt đường nứt ra, một mảng đất lớn trồi lên như tấm khiên, chặn dòng nước. Nhưng ngay sau đó, một cú đấm băng xuyên qua mảng chắn, làm cô văng ngược vào vách tường. Chưa kịp đứng dậy, nền đất dưới chân cô bắt đầu đóng băng, băng lan như mạng nhện. Cô đập nắm tay xuống đất, tạo một rung chấn nhẹ — đủ để nứt lớp băng và làm đối thủ chệch nhịp đứng.
Lạc Châu đã áp sát, hai tay hóa thành dao nước sắc bén, múa lượn như song đao. Lưỡi dao lướt qua cổ Ngọc Linh, sát đến mức cắt đứt vài sợi tóc. Cô ngửa người, xoay tròn trên gót chân, tung một cú đá đổi hướng đường dao.
Đòn tay của Lạc Châu nhanh và mềm như dòng chảy — liên tục đâm, xoáy, quét ngang. Nhưng Ngọc Linh đáp trả bằng các đòn khóa, chặn, và đẩy trọng lực — không đánh nhanh, nhưng mỗi cú đều vững chắc như núi. Một lớp đất đá rắn chắc phủ lên da cô, dựng nên lớp bảo vệ như mặc giáp.
"Đây không phải chuyện của cô." Lạc Châu cảnh cáo. Ngọc Linh đứng vững, không lùi bước: "Chúng ta đều có lý do riêng. Nhưng tôi sẽ không để cô làm hại người vô tội."
Cô gái tóc lam mỉm cười lạnh lùng: "Vậy thì đừng trách tôi."
Thiên bỗng cảm thấy cơ thể nặng dần — không phải vì mệt, mà máu, mồ hôi, và từng giọt nước trên người đang bị kéo ra, lơ lửng giữa không khí. Những sợi nước mỏng như tơ đang tụ lại quanh tay Lạc Châu. Đôi mắt vàng của cô sáng lấp lánh trong bóng tối, như đang hút cạn sinh mạng khỏi người cậu. Trong khoảnh khắc đó, Thiên hiểu ra: đây không còn là trò chơi, không còn là phim ảnh. Đây là cái chết — chậm rãi, âm thầm, và vô cùng thật.
— “Dừng tay!” Ngọc Linh quát lên đầy giận dữ. Ngay lập tức, mặt đất chao đảo. Một vết nứt dài ngoằn ngoèo chạy qua dưới chân Lạc Châu, làm cô ta loạng choạng — chính lúc đó, cô gái dân tộc lao tới như viên đạn, phá vỡ màng nước phòng thủ, đấm thẳng vào sườn đối thủ.
Một cú đánh thực — tiếng nứt giòn tan vang lên. Cô gái tóc lam trượt dài trên mặt đường, để lại một vệt nước kéo dài. Nhưng thay vì gượng dậy, cô tan vào làn sương mù ngay trước mắt, cơ thể hóa lỏng, rồi tụ lại sau lưng đối thủ.
Một roi nước quấn quanh cổ Ngọc Linh, siết chặt. “Cẩn thận!” Thiên hét lên cảnh báo. Cô giậm mạnh gót chân — cả mặt đường nhô lên, hất văng Lạc Châu khỏi người mình. Ngay sau đó, cô lăn một vòng trên đất, tránh mũi băng nhọn cắm phập xuống vị trí vừa đứng. Hai người lại lao vào nhau.
Lạc Châu trượt trên làn nước mỏng dưới chân, tay xoay tạo lưỡi liềm băng xanh sáng, chém vòng. Ngọc Linh lách người vào sát, dùng cùi chỏ tì vào vai đối thủ, dùng trọng lực ép ngược lại, như cách người luyện judo phá đòn xoay. Cả hai xoay một vòng, va vào tường, rơi xuống mái hiên, rồi bật ngược ra giữa phố.
Cả hai đều đã đuối sức thở dốc, trên mặt đầy những vết trầy trụa. Mặt đường quanh họ giờ đã đầy hố sụt, vết cháy lạnh, và rãnh nước cạn. Xa xa, tiếng còi hú báo hiệu công an vang lên. Đèn xanh đỏ nhấp nháy cắt qua bóng đêm.
Lạc Châu liếc nhìn Thiên một lần cuối. Cô không nói gì, biến thành cột xoáy nước rút vào lòng cống, tan biến như chưa từng tồn tại. Tiếng người ồn ào ngày càng gần hơn, có vẻ như mọi người đã chú ý đến những tiếng động lạ trong con hẻm.
Khói bụi sau trận chiến dần lắng xuống, trong không khí còn vương mùi nước biển và đất ẩm, Thiên khẽ cựa mình, cánh tay vẫn còn tê dại vì va chạm. Cậu cảm giác như mình vừa sống sót sau một cơn bão siêu nhiên.
Một bàn tay thon dài, rắn rỏi, chìa ra trước mặt cậu. Thiên ngước lên — là cô gái dân tộc vừa cứu mình khỏi nanh vuốt của Lạc Châu. Mái tóc đen dày buộc gọn sau gáy, mắt ánh lên vẻ cương nghị nhưng không thiếu đi nét dịu dàng. Dưới ánh đèn đường chập chờn, bộ đồ dân tộc của cô lấm bụi nhưng vẫn toát ra khí chất đặc biệt — như thể cô không chỉ quen thuộc với chiến đấu, mà còn quen với việc bảo vệ người khác.
Ngọc Linh quay đầu nhìn về phía cuối phố — nơi ánh đèn xanh đỏ của xe cảnh sát bắt đầu nhấp nháy, kèm theo tiếng còi hú xa xa. Cô nhíu mày, nhanh chóng kéo tay Thiên.
“Không thể ở lại đây được. Cậu biết chỗ nào gần không?”
Thiên gật đầu theo phản xạ, chân vẫn còn run. “Nhà tôi… cách đây ba con phố.” Chân cậu lảo đảo như chưa từng bước trên mặt đất. Mọi giác quan vẫn còn chìm trong dư chấn của sợ hãi. Nhưng nơi bàn tay cô gái chạm vào tay cậu — có gì đó ấm, chắc, như rễ cây xuyên qua lòng đất. Đáng tin, dù vẫn chưa rõ vì sao.
“Dẫn đường đi.”
Không chờ thêm lời nào, Linh vòng tay đỡ lấy Thiên. Cả hai hòa vào bóng tối bên rìa phố, bước gấp gáp qua những hẻm nhỏ và con đường ngách, nép mình sau những bức tường loang lổ. Thiên không chắc mình đang đi hay được kéo đi, nhưng hơi ấm từ bàn tay cô gái lạ khiến cậu bớt cảm giác run rẩy sau cuộc truy sát.
Chỉ vài phút sau, họ đến trước căn nhà quen thuộc. Linh lặng lẽ quan sát bốn phía, rồi bước vào theo Thiên. Khi cánh cửa đóng lại, chốt khóa an toàn, cô mới thả lỏng đôi vai.
Căn phòng khách đơn sơ, ánh đèn vàng dịu hắt xuống bộ sofa. Thiên bước tới bật công tắc, rồi ngồi phịch xuống. Linh không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo một chiếc ghế đối diện, ngồi thẳng lưng, tay đặt gọn trong lòng.
Họ im lặng vài giây. Cuối cùng, Thiên cất giọng khàn khàn:: “Rốt cuộc… cô là ai?”
“Âu Ngọc Linh,” cô gái giới thiệu, giọng chắc nịch và tự tin. “Nhân viên của Cục An ninh Đặc biệt — đơn vị chuyên trách các sự kiện liên quan đến siêu năng lực.” Cô chìa tay ra như một thói quen. “Rất vui được gặp mặt.”
Thiên ngần ngừ một thoáng rồi cũng đưa tay ra bắt nhẹ chào hỏi. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, và trong khoảnh khắc đó, Thiên cảm thấy lòng mình bình ổn lại. Cậu nheo mắt. “Tôi tưởng mấy thứ đó chỉ có trong phim.”
“Cậu vừa bị suýt bị Ariel – nàng tiên cá bé bỏng giết chết. Còn nghĩ đó là kỹ xảo sao?” Linh trả lời, giọng bông đùa. Thiên cứng họng, không biết nói gì.
“Bố mẹ cậu,” Linh nói tiếp, “là những đặc vụ kỳ cựu của chúng tôi. Họ mất tích trong một nhiệm vụ quan trọng, điều tra về một công nghệ chiến giáp cổ đại có tên là Phù Đổng. Những manh mối cuối cùng đều liên quan đến Long Cung.”
Trái tim Thiên chợt siết lại. Long Cung— cái tên được nhắc đến trong video khảo cổ, vừa được thốt ra đã khiến không khí như trĩu xuống. “Và cô gái khi nãy,” Linh liếc về phía xa, “Là công chúa của Long cung. Lạc Châu — một ngự thủy sư dày dặn kinh nghiệm. Rất khó đối phó nếu không siêu năng lực xứng tầm.”
Thiên siết chặt nắm tay. Mọi thứ quá nhiều. Quá đột ngột. Cậu thấy mình như một cơn thuyền nhỏ lọt vào giữa cơn sóng thần của những thế lực to lớn. Một phần trong cậu muốn gào lên rằng tất cả đều là bịa đặt. Rằng đây là một cơn mê do stress gây ra. Nhưng giọng nói cô gái, ánh mắt kiên định, và những gì cậu vừa chứng kiến… tất cả đều quá thực. Và khi nghe đến bố mẹ, trái tim cậu chùng xuống như bị nhấn chìm. Không còn ai để hỏi cho ra lẽ. Không còn ai để trách móc vì đã giấu diếm. Chỉ còn khoảng trống — trống rỗng đến mức đau đớn.
“Vậy ra... tất cả đều là thật?” Cậu lẩm bẩm. “Bố mẹ tôi không chỉ là nhà khảo cổ?”
“Là những người tuyệt vời,” Linh gật đầu, ánh nhìn chùng xuống. “Và họ đã hy sinh rất nhiều để giữ an toàn cho thế giới này.”
“Còn tôi thì chẳng biết gì cả.” Thiên cười khẽ, đắng ngắt.
Linh nhìn cậu thêm một lúc. Rồi cô đưa ra một tấm thẻ mỏng màu đen, in nổi logo hình núi đá cách điệu bọc trong vòng tròn bạc, ở giữa khắc một hình trống đồng thu nhỏ — biểu tượng cổ xưa của quyền năng gắn với đất. “Nếu cậu muốn biết sự thật. Nếu cậu sẵn sàng bước vào con đường của họ… hãy đến địa chỉ này. Còn nếu không—cũng không sao. Quyết định là của cậu.”
Thiên cầm tấm thẻ, ánh mắt ngập ngừng. “Tôi... chưa chắc đã tin hết những gì cô nói.”
“Tôi không trách,” Linh mỉm cười, dịu dàng nhưng không yếu mềm. “Tôi cũng từng không tin.” Cô đứng dậy, định rời đi. “Chờ đã,” Thiên gọi với theo, giọng vẫn còn khàn. “Cô bị thương rồi.” Ống tay áo bên trái của Linh, chỗ gần khuỷu tay, sẫm lại.
Linh khẽ giật tay lại. “Không nghiêm trọng.”
“Cứ để tôi xử lý.” Thiên lục tủ lấy hộp y tế nhỏ, rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống. Linh chần chừ, nhưng cuối cùng cũng ngồi lên chiếc ghế sofa cạnh bàn. Cậu nhẹ nhàng xắn tay áo cô lên — vết cắt dài, máu đã đông lại thành một vệt sẫm.
“Chắc là lúc cận chiến với Lạc Châu...” Thiên nói, vừa dùng khăn lau sạch máu vừa tránh nhìn vào mắt cô. Linh im lặng, chỉ hơi rụt tay lại khi cồn sát trùng chạm vào vết thương.
“Xin lỗi. Rát lắm à?”
“Không.” Cô đáp khẽ. “Tôi từng bị thương nặng hơn rồi.”
Thiên khẽ cười, nhưng không đáp. Trong một thoáng, cậu nhận ra Linh đang nhìn mình — ánh mắt không còn xa cách như ban chiều, mà có gì đó mềm lại, gần như là... tin cậy. Khi quấn xong lớp băng, Thiên ngẩng lên. “Lúc đó… nếu không có cô, chắc tôi đã—”
“Đừng cảm ơn,” Linh cắt lời, giọng nhỏ nhưng dứt khoát. “Tôi không làm vì chờ lời cảm ơn.”
Thiên im lặng, rồi gật đầu. “Vậy… coi như em nợ anh một lần băng bó.” Linh thoáng sững lại. Một giây sau, cô cười nhẹ — rất nhạt, nhưng đủ để khiến không khí trong căn bếp nhỏ như ấm lên một chút.
“Ừ,” cô nói. “Vậy lần sau, nhớ đừng đứng một chỗ như trời trồng nữa. Bảo vệ anh nhọc lắm.” Nói xong, cô rời đi, nhanh nhẹn và dứt khoát như lúc mới xuất hiện.
________________________________________
Sáng hôm sau, Thiên thức dậy với đôi mắt thâm quầng, người vẫn còn đau êm ẩm. Mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh dòng nước cuộn tròn như một con mãng xà nổi giận lại hiện về. Cảm giác ngạt thở, rát bỏng nơi cổ họng, và ánh mắt lạnh lùng của cô gái tóc lam như khắc vào tâm trí cậu.
Cậu bật TV theo thói quen. Một bản tin sáng đang phát, với tiếng nữ phóng viên rõ ràng, đều đều: — “…hiện trường vụ nổ lớn xảy ra vào tối qua tại khu ngõ chợ Khâm Thiên đã được phong tỏa. Theo cơ quan chức năng, nguyên nhân ban đầu được xác định là do rò rỉ khí gas trong quá trình thi công trái phép. Rất may không có thương vong, tuy nhiên vụ việc đã khiến mặt đất sụp lún, bốc hơi nước mạnh. Các cơ quan thanh tra thuộc Bộ xây dựng đang vào cuộc…”
Hình ảnh hiện trường hiện lên – chính là nơi Linh và Lạc Châu giao chiến. Dưới góc quay flycam, đất đá nứt toác, có vết lõm sâu như hố thiên thạch, nhưng đã bị quây kín bằng bạt và rào chắn. Thiên nhếch mép. — “Ừ, rò rỉ khí gas với thi công trái phép. Nghe quen thật đấy.”
Anh ngả lưng xuống ghế, ánh mắt nhìn trân trân lên trần nhà, rồi khẽ lẩm bẩm: — “Không ai sẽ tin có một cô gái điều khiển nước và một người khác khiến đất trồi lên như sóng. Cứ như kiểu… Sơn Tinh Thủy Tinh thời hiện đại vậy.”
Im lặng bao trùm. Ngoài kia, thế giới vẫn quay, với những lời nói dối vừa đủ hợp lý để ru ngủ tất cả. Còn trong đầu Thiên, những gì cậu thấy đêm qua – và lời của Ngọc Linh – vẫn văng vẳng không dứt.
Cậu bắt đầu lục lọi mọi ngóc ngách của mạng lưới thông tin — từ các diễn đàn khảo cổ học đến những bài báo lưu trữ, từ những từ khóa vô nghĩa đến những tổ hợp kỳ dị. Không có gì. Không một dấu vết, không một dòng chữ, không một biểu tượng trùng khớp. Tổ chức kia — nếu có tồn tại — như một bóng ma.
Có lúc Thiên ngồi hàng giờ chỉ để nhìn chằm chằm vào bức hình bố mẹ mình trước chuyến khảo cổ cuối cùng. Mỗi nếp nhăn, mỗi ánh mắt trong ảnh đều khiến cậu hoang mang: họ thật sự là ai?
Và rồi câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu:
Mình có nên tiếp tục không?
Mình có đang đi vào đúng con đường… hay chỉ đang lao đầu vào cái bẫy họ giăng sẵn?
Có những đêm, cậu đã suýt từ bỏ. Nhưng mỗi lần quay lưng, một điều gì đó kéo cậu lại — không phải sự tò mò, mà là một cảm giác rất sâu và rất thật: Mình đã không thể trở về như xưa. Và nếu mình không đi đến tận cùng, sẽ chẳng ai làm điều đó thay mình.
Tấm thẻ đen nằm lặng lẽ trong ngăn ví, như một viên đá nhỏ nhưng nặng trĩu trong lòng Thiên. Cậu đã xem đi xem lại tấm bản đồ mà nó thể hiện ấy không biết bao lần — một toạ độ trong vùng núi Ba Vì, sâu trong dãy Tản Viên. Cuối cùng, sau bao lần đắn đo, cậu bước lên chuyến xe sớm nhất. Không nói với ai. Không nhắn cho ai. Con đường dẫn đến sự thật, dù mịt mù, vẫn đang mở ra — chờ cậu bước tiếp.
________________________________________
Cùng lúc đó, Lạc Châu lặng lẽ ngồi trong một căn phòng lạnh lẽo, các vách tường ánh lên sắc xanh dương nhạt như nước biển, không gian ẩm ướt khiến không khí càng thêm nặng nề. Mỗi cơn đau từ vết thương trên người cô như một nhắc nhở về thất bại, nhưng cô không dám kêu lên dù chỉ một tiếng. Bàn tay run rẩy, cô cẩn thận băng bó vết thương, máu vẫn thấm ra từng chút một, hòa lẫn với dòng nước đang nhẹ nhàng rỉ xuống từ các khe hở trên tường.
Đột nhiên, không gian tĩnh mịch bị phá vỡ bởi một tiếng động nhẹ, như thể có ai đó đang bước đến. Một bóng đen lướt qua, không có hình dạng rõ ràng, chỉ là một đám sương mù dày đặc, như thể người này được sinh ra từ chính bóng tối. Bóng đen dừng lại trước mặt cô, và giọng nói khô khốc vang lên, lạnh lùng, không một chút cảm xúc: "Xử lý nó xong chưa?"
Lạc Châu vội vã quỳ xuống, không dám nhìn vào bóng đen. Cô báo cáo trong một giọng điệu lạnh lùng, mặc cho vết thương đang rỉ máu, mắt không rời khỏi mặt đất: "Hắn ta… vẫn còn sống. con đã thất bại."
Sự im lặng đáng sợ bao trùm căn phòng. Bóng đen chỉ đứng đó, không nói gì trong chốc lát. Rồi, đột ngột, một âm thanh giống như tiếng gió vỡ ra từ trong không khí, roi cây nước xuất hiện, quất mạnh vào người Lạc Châu.
"Không có lần sau đâu," Giọng nói lại vang lên, lạnh lùng như băng, nhưng lại xen lẫn chút u ám khó tả, "Con gái thân yêu của ta…" Lạc Châu không dám phản kháng, chỉ có thể nhắm chặt mắt chịu đựng cơn đau từ vết roi. Mỗi cú đánh như xé nát cơ thể cô, nhưng cô vẫn im lặng, không dám thốt ra một lời nào. Cô biết, nếu mình tiếp tục thất bại, cái giá phải trả sẽ còn khủng khiếp hơn gấp bội.


0 Bình luận