Thiên Vương
Noah Neyugn
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 Long cung

CHƯƠNG 3: TÌM KIẾM MANH MỐI

0 Bình luận - Độ dài: 3,796 từ - Cập nhật:

Thiên bước vào nhà, mùi ẩm mốc, tro cũ xen lẫn mùi kim loại rỉ sét lẫn trong không khí, bám chặt lấy khoang mũi. Cậu nín thở, lia mắt một vòng. Mọi thứ đều phủ bụi dày đến mức chẳng rõ vật gì nằm dưới lớp xám xịt ấy. Ánh đèn pin quét qua góc tường bong tróc, những mảnh mạng nhện giăng như tàn tích của một ký ức bị quên lãng.

Căn phòng chỉ có vài vật dụng: chiếc bàn gỗ xiêu vẹo, cái kệ sách đổ nghiêng, tủ áo nứt toác, vài chiếc ghế gãy chân nằm ngổn ngang, trơ trọi giữa đám mạng nhện giăng rối. Bức tường bong tróc, để lộ lớp vữa xám xịt bên dưới. Thiên lần lượt mở từng ngăn kéo, nhấc từng cuốn sổ mốc lên, nhưng hầu hết chỉ là giấy tờ lặt vặt bị bỏ quên, chữ đã phai màu theo thời gian.

Cậu khom xuống, soi kỹ phần chân tường. Không có hầm bí mật, cũng không có gạch nào lạ màu. Cửa sổ bị đóng bằng những tấm ván xộc xệch — cũ đến mức mỗi lần chạm vào là mùn gỗ rơi lả tả.

Thời gian trôi đi, Thiên bắt đầu cảm thấy nản. Tay cậu dính bẩn, mồ hôi trán rịn ra dù không khí lạnh ẩm. Cậu dựa lưng vào tủ, hít một hơi dài, mắt vô thức nhìn theo đường nứt trên bức tường. Rồi cậu khựng lại. Ngay góc sau của chiếc tủ gỗ, nơi ánh đèn vừa lướt qua, có một vết khắc rất mờ — tưởng như chỉ là vết trầy. Nhưng khi ghé sát vào, Thiên nhận ra đó là một hàng số được viết nguệch ngoạc hiện lên: 7 - 15 - 13 - 9 - 20.

"Có lẽ là một loại mật mã gì đó chăng?" Thiên lẩm bẩm. Cậu rút điện thoại, chụp lại và bắt đầu phân tích. Thiên phán đoán dãy số kia có thể là mã hoán vị theo thứ tự chữ cái: 7 = G, 15=O, 13 = M, 9 = I, 20 = T. “GOMIT”? Không có ý nghĩa rõ ràng. Chợt Thiên nhớ đến tấm bản đồ địa phương cũ mà cậu từng đọc ở bến xe – Gò Mít – một khu đất bỏ hoang gần cánh đồng phía nam. “Đúng rồi! Không phải ‘GOMIT’, mà là ‘Gò Mít’ viết không dấu!”

Đúng lúc ấy, một tiếng động nhỏ vang lên sau lưng. Thiên giật mình quay phắt lại. Một con mèo đen nhảy từ cửa sổ vào, kêu "meo" một tiếng đầy ngắt quãng rồi nhảy vụt lên xà ngang. Cậu cười khẽ, nhưng vẫn cảnh giác. Cảm giác bị theo dõi vẫn chưa biến mất.

Ra khỏi ngôi nhà, trời đã nhá nhem. Ánh đỏ cuối ngày trút xuống đồi sim như lớp sơn máu khô. Thiên rảo bước trở lại đường mòn thì chợt dừng lại — trên nền đất, dấu giày mới dẫm còn ẩm, không phải của cậu. Một ai đó đã đến đây trước, hoặc sau cậu, chỉ vài phút.

Không kịp suy nghĩ thêm, Thiên rảo bước nhanh hơn, giả vờ như không biết gì. Không có tiếng động rõ ràng — nhưng có điều gì đó lệch nhịp. Một cành gãy, quá khẽ để là gió. Có người theo dõi. Cậu không quay lại, không dừng bước. Chỉ hơi nghiêng đầu như mỏi cổ, đủ để mắt liếc qua bên vai.

Không thấy rõ mặt, chỉ là một bóng người thấp thoáng — dáng nhỏ, nhanh, không thừa cử động. Người đó giữ khoảng cách như dân chuyên nghiệp. Thiên quyết định không chạy. Chạy là hỏng — dễ lộ. Cậu bẻ một nhánh sim, nhét nhanh vào gấu quần để lại dấu. Rồi rẽ vào một đoạn lối mòn nhỏ, chân vẫn đi đều, không ngập ngừng.

Đến chỗ địa hình có hai lối song song — một rẽ xuống đầm, một vòng lên mô đá cao — cậu đột ngột dừng lại, cúi xuống giả vờ buộc dây giày. Trong lúc đó, mắt dò phản chiếu trên màn điện thoại như soi gương.

Bóng người kia đứng cách đó không xa — lần này nhìn rõ hơn. Là một cô gái. Tầm tuổi cậu, hoặc lớn hơn một chút. Áo khoác nhẹ màu xanh chì, loại chất liệu không phản sáng, gọn gàng sát người. Quần dã chiến co giãn, giày thể thao đế thấp chuyên dụng, tất cả đều tối màu, không chi tiết thừa. Một khẩu trang y tế đen che nửa mặt. Nón lưỡi trai đen trơn, không logo. Tóc được búi gọn phía sau gáy, không lòi ra sợi nào.

Dáng thể thao, người rắn chắc, lưng thẳng, gối linh hoạt — kiểu người từng tập võ, hoặc ít nhất đã qua huấn luyện. Gương mặt không thấy rõ dưới vành nón lưỡi trai kéo thấp và khẩu trang đen, nhưng đôi mắt thì rất tỉnh. Như thể cô đang... đếm bước chân cậu.

“Không phải người dân địa phương,” Thiên thầm nghĩ. “Và cũng không giống cảnh sát”. Thiên không buộc dây nữa. Cậu đứng dậy, đi tiếp về hướng đầm lầy — cố tình để lại dấu giày rõ. Nhưng đến gốc cây tước vỏ ở khúc quanh, cậu bật nhanh sang trái, nhảy lên mỏm đá và áp sát thân người xuống lớp cỏ. Từng cử động đều kiểm soát — không thừa tiếng động, không làm vỡ nhịp không khí.

Gần một phút sau, cô gái xuất hiện. Không chạy, không dò xét — đi chậm, nhưng thẳng vào lối giả. Đôi mắt lia theo dấu giày cậu để lại, đầu hơi gật, như xác nhận hướng đi. Cô mất hút trong đám cỏ lau cao, đi đúng hướng ngược lại. Thiên lặng người, không thở mạnh. Đợi thêm mười nhịp tim, rồi mới bò ngược ra sau sườn đồi, men theo con đường đá lở quen thuộc — thẳng hướng Gò Mít. Cậu không biết mình sẽ tìm thấy gì, nhưng cảm giác cấp bách ngày càng rõ.

Gò Mít không có gì giống tên gọi — không mít, không bóng người, chỉ là vùng đất cao trơ trụi với vài gò đất nứt chân chim, cỏ lác mọc um tùm cao ngang gối. Thiên vòng quanh ba lần mới dám chắc không có ai bám theo. Không khí nơi đây khô lạnh, đặc quánh mùi đất đọng và phân chim phơi nắng. Trên trời, lũ diều hâu lượn thành vòng rộng, im lặng như bóng.

Ở giữa một gò đất tròn, cậu phát hiện một tấm gỗ mỏng, đã mục xước ở viền, nằm sấp trong cỏ, như thể ai đó từng cố tình vứt lại. Cậu cúi xuống, thận trọng lật lên. Trên mặt gỗ khắc một dòng số: 13411300

Thiên cau mày. “Tám chữ số? Không giống tọa độ… cũng chẳng phải ngày tháng.” Cậu chép lại vào sổ tay, rồi dừng bút. Có gì đó lạ lạ. Cậu viết lại dòng số liền mạch, không cách, nét đậm hơn: 13411300 Rồi nghiêng đầu. Nhìn từ góc xiên, dãy số… giống như chữ. 13 trông như chữ B, 4 có thể là chữ A nếu viết tay kiểu cũ, 11 — hai nét thẳng của M, 3 – thân cong của chữ B, 0 0 – đôi O tròn trịa.

“BAMBOO.” Cậu ngẩng lên, đảo mắt khắp gò đất trống. Ở rìa phía tây, một bụi tre mọc đơn độc, thân cao vượt đầu người, cành lá sột soạt theo gió. Thiên bước đến. Dưới tán tre rậm, ánh sáng mờ đi. Cậu lách qua vài thân tre nghiêng, thì dừng lại trước một cây có thân bị khía nhẹ, vòng quanh đốt giữa.

Tim cậu đập mạnh. Cậu nhìn xuống gốc cây. Lá mục phủ dày. Nhưng đất dưới chân mềm hơn hẳn. Cậu bắt đầu đào. Chưa đầy nửa phút, lưỡi dao chạm vào kim loại. Một chiếc hộp sắt nhỏ, gỉ viền, nằm im lìm dưới lớp đất. Bên trong là một cuốn sổ với dòng chữ nguệch ngoạc: “Nhật ký hành trình”.

Lúc này, trăng non vừa mọc.. Thiên cần một chỗ nghỉ qua đêm, nhưng tuyệt đối không thể về lại xóm. Ngồi một mình bên bếp lửa tạm dựng bằng đá, cậu lôi quyển nhật ký ra xem xét. Trang giấy ố vàng, lấm tấm vết ẩm, chữ viết tay nghiêng nhẹ nhưng vẫn còn rõ. Thiên lật nhẹ mép giấy, lòng dâng lên cảm giác nôn nao khó gọi tên.

Ngày thứ 3

Địa điểm: Tọa độ X/Y phía Tây Nam hệ thống hang Sơn Đoòng. Độ sâu đo được khoảng 170m từ miệng hang chính. Đã vượt qua hai tầng suối ngầm, lối vào hang số 5 nhỏ nhưng mở rộng dần khi đi sâu. Địa hình trơn, nhũ đá sắc như răng cá mập. Cảnh quan kỳ vĩ. Đã bắt đầu thấy dấu hiệu can thiệp nhân tạo.

Thiên dừng lại, mắt dán vào dòng “can thiệp nhân tạo”. Cậu lật sang trang tiếp theo, ánh đèn pin nhỏ hắt lên mặt giấy loang lổ. Có những chỗ mực bị nhòe, nhưng phần lớn vẫn còn nguyên vẹn.

Ngày thứ 5

Sáng sớm, kiểm tra lại khu vực phát hiện vách đá có chạm khắc hôm qua. Lạ ở chỗ: có một phiến đá lớn hình tam giác, nằm nghiêng so với địa tầng xung quanh — như bị đặt vào, chứ không thuộc cấu trúc tự nhiên. Đưa máy đo từ trường lại gần — kim chỉ thị dao động nhẹ, không đều. Chúng tôi thử thiết bị đo tần số năng lượng – có tín hiệu nhiễu bất thường, như thể… có thứ gì đó phát ra từ bên dưới lớp đá.

Thiên cau mày. Bố mẹ cậu từng dạy rằng trong khảo cổ, đôi khi những gì khoa học chưa giải thích được lại đáng sợ hơn mọi điều huyền bí.

Lấy mẫu vụn đá từ cạnh phiến để phân tích — vật liệu không khớp với mẫu địa tầng của vùng này. Có lẫn kim loại — nhưng không phản ứng với nam châm. Gửi ông Lộc mang mẫu về trại phân tích sơ bộ. Thành phần: hỗn hợp chưa từng ghi nhận — có vết của hợp kim chứa iridium, thường chỉ thấy trong thiên thạch.

Thiên thì thầm: “Thiên thạch à…” Rồi lật trang.

Ngày thứ 7

Đêm qua, thiết bị nhiệt động ghi nhận thay đổi bất thường ở khu vực hốc sâu phía dưới. Đã đóng lại phiến đá bằng tấm bảo hộ tạm thời để tránh động vật hoặc khí độc. Nhưng... khi trở lại sáng nay, ai đó đã mở nó ra. Không có dấu hiệu cưỡng chế, không có dấu giày lạ. Chỉ là… phiến đá bị đẩy lệch khỏi vị trí.

Cậu thấy sống lưng mình lạnh toát. “Có kẻ nào khác đang ở đó chăng?”

Tình cờ phát hiện thêm một vật thể bị vùi giữa lớp đá vụn – như đầu một bức tượng, chất liệu bằng kim loại đen, lạnh buốt. Chạm vào có cảm giác tê nhẹ đầu ngón tay. Tạm thời cất trong hộp chì. Không khí trong hốc sau khi lấy tượng ra có mùi… ẩm kim loại, và hơi chua. Không ai trong đoàn thấy lạ, nhưng tôi thì thấy như có ai đang nhìn mình.

Một đoạn cuối cùng bị rách nửa dòng, chỉ còn vài từ: … họ không muốn sự thật được… Cậu khựng lại. Mắt trượt qua vết rách ở mép dưới trang. Như thể ai đó đã cố xé mất phần còn lại. Thiên siết quyển sổ chặt hơn. Trong lòng, sự ngờ vực và nỗi sợ không tên bắt đầu hình thành — không rõ ràng, nhưng dai dẳng. Cậu thầm nghĩ: “Có thế lực nào đó đứng sau chuyện này...”

Bất chợt, tiếng sột soạt phía bụi cây vang lên. Lại là cô gái lúc nãy, đang bước ra một cách ung dung, quan sát cậu bằng ánh mắt ôn hòa. “Cậu cầm nhầm đồ rồi, đưa nó cho tôi!” Cô nói, giọng bình tĩnh.

Thiên đứng bật dậy, tay vô thức giữ quyển sổ. “Cô là ai?”

Cô không đáp, chỉ lặp lại: “Đưa nó cho tôi. Nó không dành cho cậu.”

Cậu lắc đầu: “Tôi cần biết sự thật.”

“Và cậu sẽ chết nếu cứ tiếp tục.” Cô gái thoáng nhìn Thiên, do dự một giây, rồi bất ngờ lao đến. Thiên lùi lại theo phản xạ, đỡ được cú chụp tay đầu tiên. Cậu phản đòn — đấm móc trái, gập người ép sát. Cô bất ngờ bị đẩy lùi nửa bước, ánh mắt khẽ đổi. “Boxing?”

“Mấy đòn cơ bản tập ở gym thôi,” Thiên gằn giọng.

“Đáng tiếc,” cô thì thầm, rồi xoay người tung một cú đá vòng. Thiên né được, nhưng cú thứ hai trúng thẳng sườn khiến cậu khụy xuống, một tay ôm hông. Dù đau, cậu vẫn lao lên như bản năng, chụp lấy cổ tay cô kéo ngã. Cô xoay người thoát thế, dùng vai đè cậu xuống mặt đất.

Cả hai quấn nhau trong vài giây hỗn loạn, cát tung lên mù mịt. Thiên không buông sổ, dù bị khóa tay. Cuối cùng, cô khẽ đảo tay — một đòn đè ngực, cùi chỏ ghì đúng ngực trái. Thiên nghẹt thở, buông tay, ngã ngửa ra đất, thở dốc.

Cô gái đứng dậy, quyển sổ trong tay, không thở mạnh chút nào. Nhìn Thiên đang nằm nghiêng, tay ôm sườn, cô cau mày khẽ, rồi nói: “Nếu là người khác, cậu đã gãy ít nhất chục cái xương rồi.” Thiên cười khan, máu rịn nơi khóe môi. “Vậy thì… cảm ơn?”

Cô không đáp, nhẹ nhàng phủi phủi bụi trên quần áo. Trước khi bỏ đi, cô dừng lại, quay đầu, giọng khuyên nhủ: “Cậu không hiểu mình đang đào sâu vào thứ gì đâu. Dừng lại đi, khi còn kịp.”

“Rốt cuộc… các người là ai?” Thiên gắng sức hét với theo, giọng khản đặc. “Có liên quan gì đến vụ tai nạn của bố mẹ tôi không?” Cô gái tiếp tục bước đi, nhưng âm thanh giọng nói lại vang lên rõ ràng trong màn sương nhè nhẹ: “Có thể… tôi sẽ cho cậu biết…” Cô dừng một nhịp “… nếu lần sau còn gặp lại.”

Rồi cô bước vào bóng tối, lặng lẽ như một cái bóng. Không tiếng động, không dấu vết. Chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc nhẹ trong gió đêm. Thiên nằm trên cát, thở gấp, một tay siết chặt nắm đấm — không phải vì thua, mà vì… Manh mối cuối cùng đã mất. Cậu nghiến răng lẩm bẩm: “Chờ đấy… nhất định tôi sẽ tìm ra cô!”

Chuyến xe đêm lắc lư như một giấc mơ dở dang. Ngoài cửa sổ, cảnh vật trôi tuột về phía sau trong bóng tối. Đồi núi, ruộng đồng, những đốm sáng lẻ loi của các thị trấn nhỏ... tất cả lướt qua như những ký ức vừa chạm tới đã mất. Thiên ngồi bất động, hai tay đặt lên đầu gối, mắt dán vào khoảng không mờ đục phản chiếu trên kính.

Không còn nhật ký. Không còn manh mối. Mọi thứ lại trở về điểm xuất phát. Lúc trước, cậu đã hy vọng. Tưởng rằng chỉ cần đến đúng nơi, tìm đúng người, đọc được những gì bố mẹ để lại… thì mọi thứ sẽ sáng tỏ. Nhưng thực tế thì sao? Một cái bẫy. Một vết nứt trong quá khứ mà ai đó đang cố bịt kín lại, bằng mọi giá.

Cậu tự hỏi — rốt cuộc ai mới là kẻ đang chơi trò mèo vờn chuột với mình? Vì sao ngay cả bố mẹ cũng không thể nói ra sự thật? Tàu lắc mạnh khi vào cua, Thiên nghiêng người, nhưng vẫn không rời mắt khỏi bóng tối ngoài cửa. Trong lòng cậu, một khoảng trống lớn dần, như chiếc hang sâu nơi Gò Mít — âm u, lạnh lẽo, và chẳng ai biết cuối đường hầm là gì.

Cậu rút chiếc điện thoại cũ ra, lướt lại những tấm ảnh chụp vội trong lúc khảo sát. Mỗi hình ảnh là một câu hỏi chưa lời đáp. Nhưng giờ đây, cậu biết — có thứ gì đó đang chuyển động. Một guồng máy âm thầm mà cậu vừa chạm vào. Và một khi đã bước chân vào, sẽ không thể dừng lại.

Thiên ngả đầu ra sau, khép mắt lại. Tạm thời, cậu cần nghỉ. Nhưng sâu bên trong, một mũi kim vẫn cứa nhẹ vào tâm trí: nếu không tiếp tục, nếu từ bỏ ngay lúc này, thì tất cả chỉ là vô nghĩa…

Căn nhà nhỏ quen thuộc hiện ra trong bóng tối, im lìm như mọi khi. Nhưng ngay khi đặt chân lên bậc thềm, Thiên dừng lại. Cửa không còn khóa như lúc cậu rời đi. Mặt tay nắm có một vết xước nhẹ, như thể có ai đó đã cạy khóa. Mẩu giấy nhỏ cậu kẹp ở bản lề vẫn còn nguyên, nhưng đã bị xê dịch vị trí so với ban đầu. Một hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Dân chuyên nghiệp!

Cậu không do dự. Không hét, không gọi. Quay phắt người, lao vọt ra sau nhà như một mũi tên. Bọn chúng biết cậu ở đâu. Không thể đối đầu – chỉ có thể trốn. Phía sau, tiếng cửa bật tung, tiếng giày nện dồn dập xuống nền, rồi một giọng nói lạnh tanh bật ra trong đêm: — “Mục tiêu ở gần đây! Chia ra tìm!”

Không dám ngoái lại, cậu lao ra sau nhà, gập gối, bật chân — đạp vào bức tường xiêu vẹo, bám lấy ống dẫn nước rỉ sét, kéo cả cơ thể lên mái tôn. Tiếng “két” chói tai vang lên khi móng tay cào trượt trên kim loại han gỉ. Mái tôn cũ lồi lõm, mỏng và ọp ẹp, chỉ cần một sai sót là sẽ tạo tiếng động lớn. Thiên ép sát người xuống, bò nghiêng, luồn qua khoảng hở giữa hai sống mái, chân quẹt nhẹ vào thanh sắt gãy, tạo ra tiếng “coong” sắc lạnh vang xa trong đêm.

Phía sau có tiếng bước chân bám theo, một tên đã leo lên mái. Thiên không dừng lại, gió tạt vào mặt cậu, mang theo bụi kim loại và mùi ẩm mốc từ mái nhà mốc rêu. Tay cậu trượt khi bám vào ống thoát nước, nhưng kịp bấu vào thanh giằng sắt bên cạnh, đu người văng sang mái nhà kế bên – một mái xi măng bằng, cao hơn nửa mét. Cậu tiếp đất bằng vai, lăn một vòng rồi bật dậy, tiếp tục chạy.

Tiếng bước chân phía sau dồn dập hơn, linh hoạt và nhẹ nhàng – như một con báo săn mồi – khiến Thiên ớn lạnh. Cậu lao qua một dãy dây phơi quần áo, áo quần vắt ngang mặt, cậu dùng tay gạt phăng, chân không ngừng chuyển động. Phía trước là một khoảng trống – giữa hai tòa nhà. Không có lựa chọn. Cậu tăng tốc, gồng chân, nhảy.

Trong tích tắc, cả thân người cậu lơ lửng giữa không trung, dưới chân là khoảng sân bê tông sâu hút. Không khí rít bên tai. Cậu rướn người hết mức, bàn tay chụp lấy mép tường nhà bên kia, trượt nửa gang tay nhưng rồi bấu được. Một chân đập mạnh vào tường, bật người lên như con mèo.

Một tiếng huýt sáo vang lên, có vẻ đội ngũ truy đuổi đã chia làm hai, vòng ra trước để chặn đầu. Thiên đảo hướng, nhảy xuống ban công tầng hai, bám lấy rào sắt rỉ rồi đu người tụt xuống thang thoát hiểm. Từng bậc thang gỉ sét kêu răng rắc dưới chân.

Phía dưới là một con hẻm nhỏ — dẫn ra phía con phố đông đúc và nhộn nhịp, nơi cậu có thể cầu cứu ai đó. Tiếng bước chân vẫn còn xa, chắc chắn chúng không dám xuất hiện ở chỗ đông người. Thiên tin rằng mình đã thắng — Cho đến khi nghe tiếng nước vỡ tung.

Một trụ nước cứu hỏa gần góc đường vừa nổ tung như bị bẻ gãy. Một dòng nước khổng lồ phun lên không trung, uốn cong như rồng quẫy. Giữa làn nước cuộn tròn, một cô gái đứng sừng sững —vững vàng như trên mặt đất.

Vẻ đẹp của cô lạnh lẽo như Bà Chúa Tuyết: làn da trắng không tì vết, gương mặt thon gọn, sống mũi cao, đôi môi mím chặt như tượng đá. Mái tóc màu lam xõa dài, tung bay trong dòng chảy vô hình. Nhưng đáng sợ nhất là đôi mắt màu vàng nhạt — đồng tử co lại thành hình elip, lạnh lùng và nguy hiểm như mắt rắn.

Bộ đồ cô mặc ôm sát thân hình săn chắc như siêu mẫu — một dạng giáp công nghệ cao, lai giữa đồ lặn và giáp vảy. Từ cổ tay, bả vai, đến lưng hiện lên từng lớp vảy sẫm màu, ánh lên sắc xanh biển sâu. Chỗ khuỷu tay và đầu gối còn nhô ra những gai nhỏ, sắc, như dùng để rẽ nước hoặc tấn công khi cần. Dưới lòng bàn chân, nước rít lên — bị nén lại thành lớp đệm mỏng, giúp cô lướt đi êm như bóng ma.

Thiên còn chưa kịp phản ứng, một nhánh nước như rắn quấn lấy chân cậu, kéo mạnh về phía sau. Cậu ngã sấp xuống mặt đường, trượt cả mét, va đầu vào mép xi măng. Trước khi kịp gượng dậy, một quả cầu nước đã bao lấy đầu cậu — lạnh đến thấu óc, không lối thoát.

Thiên giãy giụa. Tay cậu vung loạn xạ, nhưng nước ép sát từ mọi phía. Mắt cay xè, không khí dần cạn kiệt. Mọi thứ tối dần lại, tiếng tim đập nặng nề dội vào tai như tiếng trống. Trong khoảnh khắc chới với ấy, một ký ức mơ hồ ùa về — Hình ảnh cha mẹ trong giấc mơ: ánh đèn đầu hắt lên khuôn mặt họ trong hang tối, đôi tay vẫy gọi.

Một nỗi sợ trào lên — không phải sợ chết, mà là sợ bị nuốt chửng. Sợ không bao giờ biết được sự thật. Cậu tức giận. Tức bản thân vì bất lực. Vì không thể làm gì hơn ngoài chịu chết. Vì luôn đi sau, luôn bị dắt mũi. Cậu gào lên — trong đầu, không thành tiếng. Bàn tay siết lại, như níu lấy sự sống cuối cùng.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận