Đêm buông xuống yên ả, chỉ còn tiếng côn trùng khe khẽ bên ngoài cửa sổ. Thiên đặt chiếc đèn nến hình hoa sen lên bàn học. Món quà từ Diệu Liên có vẻ cổ xưa nhưng tinh xảo, với cánh sen khắc tỉ mỉ, phần thân nến tỏa ra mùi hương dễ chịu.
Khi cậu thắp nến, ngọn lửa bập bùng dâng lên theo hình xoắn ốc, rồi lập tức ổn định, như có một bàn tay vô hình khẽ vuốt ve nó. Ngọn nến bật sáng, không đơn thuần là ánh lửa – mà như một vầng sáng sống động, xoắn lại như cánh hoa đang nở, rồi tỏa ra vầng hào quang nhè nhẹ quanh đèn
Ánh nến màu hổ phách le lói, hắt lên vách tường những hình ảnh chập chờn: khi thì như cánh sen rung động trong gió, khi lại như những vệt ánh như sóng nước, khi tròn, khi gấp khúc, rồi dường như có cả tiếng gió rì rào vọng về từ nơi xa lắc. Mọi thứ dường như đang chậm lại, Thiên cảm thấy thư thái đến kỳ lạ, mí mắt nặng trĩu, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Trong giấc mơ, Thiên thấy mình đứng giữa một khu rừng ngập nước, tối tăm và mù mịt. Những tán cây cổ thụ vươn lên cao như những chiếc sừng rồng, quấn quýt trong sương trắng đặc quánh. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mặt nước. Một tiếng thét. Rồi hai bóng người – cha mẹ cậu – đang chạy dọc theo lối mòn trơn trượt, phía sau họ là tiếng bước chân nặng nề, tiếng gầm gừ như thú hoang.
“Nhanh lên, họ đến gần rồi!” – mẹ cậu, trong bộ quần áo dã ngoại sũng nước, quay đầu lại hét lên. Vẻ nghiêm nghị lộ rõ trên khuôn mặt, nhưng trong mắt là nỗi hoảng loạn mà Thiên chưa từng thấy ở bà.
Cha cậu, tay ôm một vật gì đó bọc vải, vừa chạy vừa thở hồng hộc. “Anh biết! Anh biết rồi! Nhưng trượt chân là do em cằn nhằn đấy nhé!”
“Bớt nói nhảm lại mà chạy đi!”
Trái tim Thiên như bị bóp nghẹt khi thấy cha mẹ mình tháo chạy trong hoảng loạn. Dù biết chỉ là mơ, cậu vẫn bất lực, chân không chạm đất, cổ họng nghẹn lại khi gọi mà không thành tiếng. Cảm giác đó giống như ngày nhận tin mất tích – như thể cả thế giới sụp đổ mà không kịp báo trước.
Thiên bay theo họ, chân không chạm đất, như một hồn ma trôi lơ lửng. Khi đến gần, cậu có thể thấy rõ hơn thứ bọc trong tấm vải: một bản thiết kế thứ gì đó không rõ nội dung vì bị che khuất, được ghi chú bằng chữ Nôm. Bên ngoài là một bức tranh vẽ tay kiểu tranh Đông Hồ, mô phỏng lại cảnh Thánh Gióng cưỡi ngựa bay lên trời.
Một tia chớp lóe lên, rạch ngang bầu trời. Từ trong bóng tối phía sau, những bóng người vận áo choàng đen xuất hiện – không rõ mặt, chỉ có những ánh mắt sáng rực như thú hoang. Một trong số họ giơ tay lên – một dòng nước xiết xuất hiện, làm cây cối bật tung, như có cơn lũ vừa tràn qua.
“Giao nó ra đây. Các người không hiểu mình đang chạm vào thứ gì đâu.” – một giọng trầm đục vang lên, phát ra từ người áo choàng đứng giữa, gương mặt bị che bởi chiếc mặt nạ kim loại.
Cha mẹ Thiên không dừng lại. “Chạy đi!” – mẹ hét lên, đẩy cha về phía trước. “Đừng để chúng có được thứ này…” – bà thì thầm. Ngay khi xoay người lại, một cơn sóng kỳ lạ ập đến. Nó không phải nước thường – mà là một khối lỏng dày đặc, như có sinh mệnh, như có ý chí. Nó quấn lấy bố mẹ Thiên, nâng họ lên giữa không trung rồi quăng họ xuống vách núi.
“Không!!!” – Thiên hét lên, lao về phía đó, nhưng cơ thể cậu dường như không nhúc nhích được. Mọi thứ mờ đi, rồi tan biến vào bóng tối. Cậu bừng tỉnh.
Thiên ngồi thẫn thờ trong bóng tối, mùi nến nhè nhẹ lẩn khuất trong không khí như lời nhắc nhở từ một nơi xa xôi. Cơn mơ quá thật, quá sắc nét, đến mức những giọt mồ hôi lạnh vẫn còn đọng trên lưng. Cậu không dám nhắm mắt lại – sợ rằng nếu làm vậy, mình sẽ quay về khoảnh khắc ấy, sẽ phải chứng kiến lần nữa cảnh cha mẹ bị cuốn vào bóng tối.
Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, tim đập như trống trận. Đèn nến đã tắt từ lúc nào, nhưng mùi hương dịu nhẹ vẫn còn phảng phất trong không khí – thoảng như hoa sen, thoảng như mùi gỗ cháy. Thiên ôm đầu, cổ họng cậu khô khốc, tim đập thình thịch. Cơn mơ đó… quá thật, như thể ai đó đang cố gửi cho cậu một thông điệp. Chẳng lẽ… cha mẹ cậu không mất tích vì tai nạn như điều mọi người tưởng?
Sáng hôm sau, Thiên ngồi trước máy tính, cà phê đặc quánh trong tay, mắt vẫn còn thâm quầng vì thiếu ngủ. Cậu mở máy tính cũ của bố, thử tìm kiếm trong các thư mục nhưng chẳng có gì đáng chú ý ngoài mấy báo cáo khảo cổ học từ năm ngoái. Thiên thử lục lại mọi ảnh chụp và tài liệu từng lưu từ cha mẹ mình. Nhưng tất cả chỉ là các ảnh khảo cổ thông thường, vài bài giảng đại học, những ghi chú chuyên môn lộn xộn. Không có gì cho thấy họ ẩn dấu bí mật nào cả.
Sau một hồi đắn đo, Thiên chuyển sang kế hoạch táo bạo hơn: truy cập tài khoản Zalo của bố. Màn hình hiện lên mật khẩu đăng nhập. Cậu thử vài chuỗi quen thuộc nhưng đều sai. “Có vẻ không dễ ăn nhỉ?” Thiên lẩm bẩm, kéo ghế sát lại, bắt đầu kiểm tra dấu vết.
Màn hình đen hiện lên một khung dòng lệnh, chữ trắng chạy vùn vụt như rắn bò. Thiên gõ nhanh một loạt lệnh bằng mười đầu ngón tay, chẳng cần nhìn phím. Đôi mắt cậu dán chặt vào màn hình, nơi từng hàng mã được xử lý như nhịp tim.
Đây không phải lần đầu Thiên làm chuyện này. Cậu từng đào sâu các diễn đàn ngầm – nơi chia sẻ đủ loại công cụ vượt tường lửa, giải mã tài khoản. Nhưng lần này khác, cậu đang truy tìm dấu vết về bố mẹ mình.
Sau gần mười phút, một cửa sổ mới bật lên: “ZALO WEB – đăng nhập thành công”. Cậu thở ra một hơi, tay hơi run, lướt nhanh phần giao diện. Phần lớn là tin nhắn với đồng nghiệp, học trò. Nhưng khi lướt xuống dưới cùng, cậu dừng lại. Một đoạn hội thoại giữa bố và mẹ, chỉ cách vài ngày trước khi cả hai mất tích:
Thu (mẹ): Đừng để tôi phát hiện anh mang hiện vật về nhà. Báo cáo thẳng lên viện luôn đi, đúng quy trình.
Minh (bố): Trời ạ, anh chỉ muốn thử xem nó có giống như truyền thuyết không thôi mà! Em nghiêm túc quá đó. Lỡ đâu anh nhận được siêu năng lực như Ironman?
Thu (mẹ): Lúc ấy bị người ta tống vào phòng thí nghiệm để giải phẫu nghiên cứu thì đừng cầu cứu tôi nhé. Bớt mơ mộng đi. Tập trung vào việc khai quật đúng khu vực hôm trước. Nhớ bật máy quay lại.
Minh (bố): Tuân lệnh đội trưởng! Nhưng xong vụ này cho anh nghỉ mấy bữa đi nhậu nhé?
Đọc lại những dòng tin nhắn ấy, Thiên chợt thấy như đang nghe lại tiếng nói của họ – sống động, chân thực, gần gũi đến nhói lòng. Một chút bông đùa của bố, sự nghiêm túc quen thuộc của mẹ… tất cả như thước phim cũ quay chậm lại trong trí óc. Cậu cười – nhưng mắt lại cay.
Cậu tiếp tục kiểm tra thư mục ảnh và video trong Zalo. Thiên nhấp vào biểu tượng tệp video. Màn hình hiện lên khung hình rung lắc, âm thanh lạo xạo đặc trưng của những video quay ngoài thực địa. Ở góc có dòng thời gian – đúng vào thời điểm bố mẹ cậu mất tích.
Mở đầu là cảnh một đoàn thám hiểm đang tiến sâu vào lòng một hang động rộng lớn, nền đá trơn ướt, những nhũ đá rủ xuống như răng thú hóa thạch. Người cầm máy có vẻ là thành viên trẻ nhất trong đoàn, giọng nói hồ hởi vang lên:
– “Ngày thứ tám. Địa điểm tọa lạc phía tây nam hang Sơn Đoòng. Tín hiệu vẫn ổn định. Bắt đầu ghi hình hành trình thám hiểm hang số 5.” Cảnh vật trong video trôi qua như một hành trình ngược dòng ký ức. Mỗi hình ảnh là một nhát dao nhẹ lên tâm trí Thiên – không đủ để khiến cậu gục ngã, nhưng đủ để khiến tim cậu rớm máu.
Thiên nín thở khi nghe tiếng mẹ cậu vang lên, ánh đèn rọi vào vách đá – nơi từng dấu vết trở thành chứng nhân thầm lặng cho những điều vượt ngoài sức tưởng tượng của nhân loại – “Tập trung đèn vào vách phía tây. Có lớp địa tầng bị khoét nhân tạo.” Camera lia sang. Dưới ánh đèn UV, các hoa văn hiện ra rõ rệt trên đá: chim Lạc dang cánh bay lên trời, những vòng tròn đồng tâm như mặt trống đồng, và ở giữa là hình một chiến binh khổng lồ mặc giáp, tay cầm roi tre, chân cưỡi ngựa sắt.
Bố Thiên – với giọng hồ hởi không giấu được – thì thầm: – “Là ngài ấy… Phù Đổng Thiên Vương. Truyền thuyết không nói sai.” Một người khác, trung niên, râu quai nón, thêm vào:
– “Chú ý chỗ này. Có dòng ký tự lạ – không phải Hán, không phải Nôm.”
Mẹ Thiên bật đèn rọi sát vào khe đá. Những ký tự khắc chìm hiện ra, dòng đầu tiên đã mờ, nhưng vài chữ vẫn rõ nét: – “Long… cung… ngự… thủy…”
Bố Thiên lẩm bẩm, tay chạm lên vết khắc: – “Long… cung? Nghĩa là gì nhỉ? Không thấy ghi chép trong thư tịch nào cả…”
– “Có thể là ẩn dụ,” mẹ Thiên đáp, “hoặc tên gọi cổ xưa của một vương triều dưới nước?”
Họ quay tiếp vào sâu trong hang. Cảnh vật mỗi lúc một kỳ vĩ: từ trần hang rủ xuống những phiến đá vôi hình vây cá, vách đá bên phải có một bức bích họa màu chàm đã phai theo năm tháng – vẽ cảnh một vương quốc dưới lòng biển, những tòa tháp uốn lượn như san hô khổng lồ, xung quanh là những sinh vật mang dáng dấp rồng và người hòa lẫn.
Một thành viên đoàn thốt lên: – “Trời ạ! Tôi không hoa mắt chứ? Atlantis phiên bản Đông Nam Á!” Giọng bố Thiên lại vang lên, phấn khích như một đứa trẻ: – “Chúng ta không chỉ đang tìm thấy giáp Phù Đổng... Có thể toàn bộ truyền thuyết về Long cung là thật. Huyền thoại không phải chỉ để kể cho trẻ con nghe đâu…”
Camera lúc này lia xuống một lỗ khoét nhỏ dưới chân vách đá. Một người đàn ông lớn tuổi, đeo kính đen gọi lớn: – “Dưới này có hốc sâu. Rất có thể là lối đi bí mật.” Cả đoàn túa lại. Một người lấy thiết bị cảm ứng âm gõ nhẹ, tiếng vọng kéo dài. Mẹ Thiên nói, giọng hơi run: – “Chuẩn bị thiết bị hạ tầng, đừng để đất sụp. Chúng ta phải mở được cánh cửa ấy trước khi họ…”
Đúng lúc đó, một tiếng rền vang lên. Mọi thứ rung chuyển. Đèn pin chao đảo. Đá từ trên cao bắt đầu rơi. Có người hét: – “Hang sập rồi! Ra ngoài mau!”
Camera loạng choạng, hình ảnh vấp váp rồi quay ngang. Một dòng nước đột ngột trào lên từ khe nứt bên dưới – không mạnh như sóng thần, nhưng cuốn phăng hai người đang đứng gần miệng hố. Mẹ Thiên chới với, cố nắm tay chồng, nhưng cả hai bị hút vào dòng xoáy.
Tiếng gào thét. Bụi đá. Ánh sáng tắt ngấm. Một khung hình chập chờn cuối cùng hiện lên: người đàn ông đeo kính đen ôm lấy một cột đá, máu chảy từ trán, ánh mắt thất thần. Ông trườn vào một khe nứt nhỏ rồi biến mất khỏi tầm nhìn. Tín hiệu chập chờn. Màn hình nhiễu sóng. Rồi hoàn toàn đen ngòm. Video kết thúc.
Thiên ngồi bất động trước màn hình đen, bóng cậu đổ dài trên tường, méo mó như chính tâm trí đang quay cuồng. Cậu không biết mình đã ngồi như thế bao lâu. Tay phải vẫn đặt trên con chuột, run nhẹ. Trong ngực, trái tim đập không theo nhịp. Mồ hôi lạnh rịn ra sau gáy, chạy dọc sống lưng như từng tia điện.
Đoạn video vừa xem như một lưỡi dao cắt ngang mọi giả định trước đó. Không còn là giả thuyết, mọi thứ rõ ràng hơn: bố mẹ cậu đã tìm thấy thứ gì đó vượt khỏi hiểu biết thông thường – và họ biến mất ngay khi chạm vào sự thật ấy.
Ánh mắt Thiên vẫn dán vào khung hình tĩnh, như thể chỉ cần nhìn lâu thêm một giây, bố mẹ sẽ bước ra khỏi đó, vẫy tay cười như những lần đi công tác xa rồi trở về. Nhưng không có gì cả – chỉ là màn đen lạnh lùng. Cậu bật dậy.Kéo chiếc ghế ra xa, Thiên đứng giữa phòng, hít một hơi thật sâu. Nhưng không khí như nghẹn lại nơi cuống họng. Cậu đưa tay lên vuốt mặt, không tin nổi những gì mình vừa chứng kiến. “Long cung… chiến giáp… mình không sống trong vũ trụ Marvel đó chứ?”
Cậu quay lại bàn, mở sổ tay ra, bắt đầu ghi lại mọi chi tiết trong video: ký hiệu, bức vẽ, vị trí địa lý, các thành viên đoàn thám hiểm – “Ông Dư – kỹ sư địa chất. Không rõ số phận. Có thể là manh mối duy nhất.” Thiên vươn vai, hít một hơi thật sâu. Cậu biết mình không thể dừng lại ở đây. Trong đáy lòng, một ý chí vừa nảy sinh, âm ỉ như hòn than giữa tro tàn – nhưng cậu biết, nếu không dập tắt, nó sẽ sớm hóa thành lửa. “Nếu có người sống sót… Có thể sẽ có manh mối về chuyện đã xảy ra.”
Thiên ngồi lặng lẽ trong phòng, ánh sáng xanh nhợt từ màn hình laptop phản chiếu lên đôi mắt đầy quầng thâm. Vụ mất tích của đoàn khảo cổ – trong đó có cả cha mẹ cậu – chỉ mới xảy ra hơn một tháng trước. Tuy nhiên trên báo chí và các cổng thông tin chính thống, gần như không có gì ngoài một vài dòng thông báo sơ sài, mọi thông tin liên quan đều bị đưa vào danh sách tài liệu hạn chế truy cập nội bộ. Bằng vài thủ thuật và chút mạo hiểm, cậu lén truy cập được vào hệ thống lưu trữ của Viện Khảo cổ học.
Trong danh sách các đoàn khảo sát gần đây, Thiên tìm được cái tên: “Dự án điều tra địa chất vùng hang động biên giới – Mã số NB-QB/24-01”. Danh sách thành viên bị mã hóa. Cậu tiếp tục lần theo dữ liệu của từng tệp – một trong số đó có người tên Lê Văn Dư, kỹ sư địa chất.
Thiên thử dò tên email và số điện thoại trong danh sách cán bộ của Viện – Một email nội bộ dạng Du.Le@dcmt.vn hiện ra – khả năng cao là người mà cậu cần tìm. Từ đó, Thiên lần ra địa chỉ IP liên kết với email qua các công cụ truy vết – không chính xác tuyệt đối, nhưng cho biết người này từng đăng nhập từ vùng Tuyên Hóa, Quảng Bình.
Thiên mở Zalo và Facebook, nhập tên Lê Văn Dư kèm số điện thoại. “Dư là tên gọi phổ biến ở miền Trung, nhưng không có quá nhiều người làm kỹ sư địa chất trạc tuổi này.” Thiên lẩm bẩm. Cậu lọc theo ngành nghề, rồi khoanh vùng vị trí theo khu vực khảo sát địa hình những năm gần đây.
Một vài hồ sơ hiện ra. Ảnh. Số điện thoại. Địa chỉ email. Chỉ một người khớp hoàn toàn với mọi dữ liệu mẹ từng nhắc đến. Tài khoản đó hiện lên với ảnh đại diện là người đàn ông trung niên đứng trên một mỏ đá, sau lưng là rừng núi. Ảnh bìa là khung cảnh một thôn quê mờ sương.
Kết hợp với ảnh chụp trong album của ông Dư, Thiên tra bản đồ tìm các vị trí và thu hẹp vị trí trong khoảng ba con xóm nhỏ. Cậu đứng dậy, lôi chiếc balô cậu hay dùng đi phượt ra, bắt đầu thu dọn hành lý.
Từng món đồ được cho vào: điện thoại, sạc dự phòng, dao gấp, đèn pin, hộp y tế, một cuốn sách về ký hiệu học Đông Sơn mà bố mẹ tặng cậu vào sinh nhật, và – không quên – chiếc đèn nến hình hoa sen của Diệu Liên.
Bên ngoài, nắng sớm bắt đầu rọi lên mặt đường, như rải vàng lên những hàng cây đang đâm lộc non. Nhưng trong mắt Thiên, ánh sáng đó giống như tín hiệu khai mở một con đường – con đường mà cậu không còn chọn đi nữa, mà buộc phải bước vào. “Bố… mẹ… con sẽ tìm ra sự thật. Dù nó là gì đi nữa.” Cậu đeo balô lên vai, đóng cửa phòng lại.
Con tàu hỏa lắc lư giữa trưa nắng như thiêu. Qua khung cửa kính mờ bụi, dãy núi đá vôi hiện ra như những con rồng ngủ quên, lưng gù lên giữa thung lũng cằn cỗi. Thiên tựa trán vào cửa, mắt dõi theo bóng núi, lòng như bị đè nặng bởi một điều gì đó không gọi tên được. Gió biển lùa vào qua khe hở, mang theo hơi muối và mùi cỏ cháy, pha lẫn mùi nhựa ghế cũ kỹ — tất cả khiến cậu thấy như đang trôi vào một cõi xa lạ nào đó, vừa quen vừa lạ.
Ga Đồng Hới hiện ra dưới nắng xám, lác đác vài người đợi tàu, gương mặt phờ phạc. Thiên kéo ba lô lên vai, bước xuống sân ga mà không nói một lời. Dưới chân cậu, bóng mình kéo dài trên nền xi măng nứt nẻ. Cảm giác như đang bước vào một giấc mơ cũ, dù không chắc đã từng mơ thấy nơi này.
Ông Dư được thông báo đã mất liên lạc kể từ sau vụ mất tích. Một dòng thông báo vắn tắt từ phòng nhân sự của viện: “Nghỉ hưu sớm do thương tật, về quê an dưỡng. Không rõ địa chỉ.” Chỉ có một đầu mối duy nhất: ba con xóm nhỏ nằm sâu trong vùng bán sơn địa phía tây Quảng Bình, nơi tín hiệu điện thoại chập chờn và bản đồ Google trống trơn.
Xe khách rẽ vào con đường đất đỏ, hai bên là rừng keo bạt ngàn, cây cao vút như muốn nuốt chửng ánh sáng. Mỗi ổ gà xe xóc qua, là một tiếng vọng dội lên từ trong ngực Thiên. Cậu nghĩ đến tấm bản đồ trong giấc mơ — bản vẽ cũ kỹ bị gấp nếp, mờ nhòe vì nước. Nghĩ đến câu nói kỳ lạ: “Các người không hiểu mình đang chạm vào thứ gì đâu.” Câu đó không chỉ dành cho bố mẹ cậu. Nó như một lời cảnh báo, xuyên qua ký ức, gửi thẳng đến cậu lúc này.
Thiên xuống xe ở ngã ba đất đỏ nơi con đường chính rẽ vào ba xóm nhỏ. Không biển hiệu, không cột mốc, chỉ có một tấm bảng gỗ đã mục nát treo lủng lẳng trên cột tre, chữ đã mờ đến mức không thể đọc. Cậu phải hỏi thăm một người đàn ông đang gùi củi đi ngang — một khuôn mặt khắc khổ, đôi mắt hoài nghi, chỉ tay về hướng tay phải: “Xóm Đồi Sim đấy, đi bộ chừng nửa tiếng là tới.”
Cả ba con xóm đều nằm rải rác ven những ngọn đồi thấp, nối với nhau bằng những lối mòn chỉ đủ cho một người đi bộ. Thiên lần lượt tìm đến từng nhà, đưa tấm ảnh cũ in từ hồ sơ ra — ảnh ông Dư chụp cách đây gần mười năm, tóc muối tiêu, ánh mắt hiền lành nhưng rụt rè. Phần lớn người dân chỉ lắc đầu hoặc nói chưa từng gặp. Có người bảo từng nghe tên, nhưng lâu rồi không thấy. Một bà cụ trong xóm Cồn Mây nhíu mày nhớ lại: “Hình như có người như vậy ở xóm Chằm. Nhưng cái nhà đó bỏ hoang lâu rồi…”
Trời chiều sầm xuống rất nhanh. Thiên đi theo lối đất hẹp dẫn lên triền đồi, nơi cây bụi mọc um tùm. Mỗi bước chân là một lần rễ cây níu lại, như muốn hỏi cậu định đi đâu. Cuối cùng, cậu dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ lợp mái tôn, tường gạch tróc vữa, cửa sập bằng gỗ đã mục và móp méo. Cỏ mọc cao ngang đầu gối, vây kín sân. Không có ai.
Thiên đẩy cửa — nó kêu cọt kẹt như than thở — rồi khựng lại. Bên trong tối om, chỉ có vệt sáng xuyên qua lỗ thủng trên mái rọi xuống nền đất bụi mù. Một chiếc bàn gỗ xiêu vẹo, mấy quyển sổ mục nát nằm lăn lóc. Có dấu vết người từng sống ở đây, nhưng đã rời đi vội vã, hoặc biến mất không lời từ biệt…


0 Bình luận