Chương 2
Ngày hôm sau, sau khi cậu đi học vào ngày đầu tiên, trong lúc cả nhà ăn sáng.
Ba mẹ hỏi:
"Con thấy thế nào về ngày đầu tiên đi học?"
Cậu vui vẻ đáp:
"Tuyệt lắm ạ! Con gặp rất nhiều bạn, không ai giống ai về bề ngoài, nhưng họ khá giống nhau về tính cách. Bọn họ đều thấy con dễ thương nè. Các giáo viên rất thân thiện nữa, nhiều thứ lắm!"
Ba mẹ cậu vui vẻ:
"Ba mẹ rất vui vì con vui như thế."
Gabaria tuy mỉm cười, nhưng trong lòng cậu vẫn còn một thắc mắc âm ỉ cháy.
Không ai ở trường có thân hình giống cậu—chiếc vây lưng, lớp da hơi thô ráp, và hàm răng sắc nhỏ gọn như cá mập. Cậu vẫn hy vọng sẽ tìm thấy một ai đó giống mình, dù chỉ một chút.
Nhưng không có ai cả.
Bạn bè cậu dễ mến, luôn hỏi han và chơi cùng. Một vài đứa tò mò hỏi:
“Ba mẹ cậu là ai vậy? Họ cũng giống cậu hả?”
Cậu lắc đầu. Chúng quay sang hỏi ba mẹ Gabaria, nhưng họ chỉ mỉm cười nhẹ:
“Chúng tôi cũng không rõ lắm, chúng tôi nhận nuôi thôi.”
Những câu trả lời đó không khiến ai nghi ngờ thêm… nhưng trong Gabaria, một ngọn sóng ngờ vực bắt đầu cuộn lên.
“Mình là ai? Mình từ đâu đến?”
Câu hỏi ấy chưa từng được trả lời. Và cậu bắt đầu nhận ra: chỉ có chính cậu mới tìm ra sự thật đó.
Cuộc sống êm đềm cứ thế trôi đi. Khu phố nơi Gabaria sống rất bình yên, mọi người tuy khác biệt nhưng luôn cư xử bình đẳng, chan hòa. Gabaria cảm thấy may mắn khi sống ở đây.
Thế nhưng, người đàn ông ấy – Justice – vẫn âm thầm theo dõi cậu từng ngày. Có những lúc Gabaria vô tình làm rơi đồ của mình. Nhưng đột nhiên, món đồ ấy lại xuất hiện ngay trước chân cậu.
"Ủa, sao nó rớt hay vậy?" – cậu hơi khó hiểu nói, nhưng rồi cũng không để ý và nhặt lên.
Đó chính là năng lực của Justice: ông có thể dịch chuyển các vật thể không quá lớn đến vị trí khác mà ông nhắm vào. Ông dùng năng lực đó để bảo vệ Gabaria trong thầm lặng.
"Mình sẽ chờ đợi, không cần biết bao lâu... Cho đến khi cậu ta trưởng thành."
Cậu dần phát triển, và dần trở thành một người cao ráo. Nhưng cậu vẫn giữ nét dịu dàng của mẹ, và thông minh, cứng rắn nếu cần thiết từ ba. Dù kết quả học tập không quá cao, nhưng cũng không hề thấp. Ba mẹ cậu tự hào thấy thế là quá đủ. Cậu vui vì cậu chứng kiến một vài bạn bị áp lực từ gia đình về điều đó, nhưng không phải cậu.
Một vài lần cậu vui chơi cùng các bạn. Rồi trời chuyển mưa, cậu và các bạn tháo chạy. Nước mưa rơi vào cậu, rồi đột nhiên cậu thấy mình từ chỗ này chạy nhanh đến mức phi lí qua đoạn ngắn khác, khiến cậu xén ngã.
Các bạn và cậu tưởng rằng cậu chỉ trượt do đường chạy trơn, không hề biết đây là năng lực âm thầm bộc phát dần của cậu.
Một cô bé làn da nâu – người mà Gabaria gặp vào ngày đầu tiên đi học – bắt đầu trở nên thân thiết với cậu hơn. Cô thường ngồi cùng cậu vào giờ nghỉ, cùng ăn trưa và trò chuyện. Khi các bạn khác không đưa ra được câu trả lời nào về chủng tộc hay nguồn gốc của cậu, cô chính là người lên tiếng động viên:
"Không sao đâu, tớ thấy cậu đặc biệt mà. Biết đâu... cậu đến từ một nơi rất xa trong biển sâu thì sao?"
Gabaria lặng im, nhưng trong lòng thầm cảm ơn sự chân thành ấy. Cô bé ấy là người đầu tiên không nhìn cậu bằng ánh mắt xa lạ.
Khi Gabaria lớn hơn, cậu bắt đầu phụ giúp cha mẹ trong những công việc thường nhật. Dù còn nhỏ, cậu đã có thể lau dọn nhà, phân loại những bó hoa mẹ bán, thậm chí là gửi hoa cho khách quen. Chính nhờ việc này, cậu bắt đầu gặp gỡ nhiều người hơn trong thị trấn.
Ban đầu, ai cũng tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cậu – một đứa trẻ lai thuộc chủng tộc hiếm gặp – xuất hiện. Nhưng rồi, khi họ biết cậu đang giúp đỡ gia đình mình một cách tận tâm, họ bắt đầu nhìn cậu bằng ánh mắt khác. Nhiều người không chỉ khen ngợi mà còn tặng cậu vài món quà nhỏ – như trái cây, kẹo hoặc đồ chơi thủ công.
Gabaria chỉ mỉm cười, gãi đầu rồi rụt rè nói:
"Dạ, cảm ơn cô chú nhiều ạ."
Ở một góc xa hơn của thị trấn, một người đàn ông lặng lẽ dõi theo cậu. Ông ta không bao giờ tiến lại gần, nhưng mỗi ngày đều xuất hiện đúng một thời điểm. Đôi mắt vàng của ông như dõi theo từng bước chân của Gabaria, như thể... đang chờ đợi điều gì đó.
Khi năm học kết thúc, cũng là lúc cậu tạm biệt lớp học quen thuộc và bước vào kỳ nghỉ hè dài ngày. Ánh nắng đổ dài trên những con đường vắng, gió hè mang theo mùi hương của hoa phượng và tiếng ve ngân. Những ngày đầu rảnh rỗi, cậu thường đi dạo quanh khu phố, đôi khi một mình, đôi khi nhập hội cùng vài người bạn thân. Những buổi chiều trôi qua trong tiếng cười đùa và những trận bóng kéo dài đến tận hoàng hôn.
Một chiều nọ, khi cậu đang đi dọc theo con đường nhỏ gần nhà – nơi cỏ dại mọc um tùm và những hàng cây đan bóng mát trên lối đi – ánh mắt cậu dừng lại ở một vật thể lạ trên thân một gốc cây già. Đó là một tổ ong – xám xịt, to cỡ nắm tay, lặng lẽ ẩn mình dưới tán lá rậm.
“Hửm? Một tổ ong sao?” – cậu lẩm bẩm, đôi chân dừng lại theo bản năng. Tò mò, cậu lùi lại vài bước, tránh xa đường bay của chúng. Từ xa, cậu quan sát những sinh vật nhỏ ấy. Chúng bay ra – vào tổ liên tục, nhưng chẳng mấy khi dừng lại ở các bông hoa xung quanh. Cậu nghiêng đầu, ánh mắt hơi nheo lại.
“Lạ thật… Chúng không hút mật à?” – cậu tự hỏi, rồi một thoáng lạnh chạy dọc sống lưng. “Chẳng lẽ… là ong bắp cày?”
Cậu rùng mình. Ong bắp cày – loài côn trùng hung hãn, có thể đuổi theo con mồi hàng trăm mét chỉ để trả đũa. Cậu lùi thêm một bước nữa, tính rẽ sang đường khác. Giữa cậu và chúng, chẳng có lý do gì để dính líu.
Thế nhưng, đời không đơn giản như thế.
Từ phía xa, tiếng cười đùa rộn rã của lũ trẻ vang lên – một nhóm bạn cùng xóm đang đá bóng ở khoảng sân gần đó. Tiếng hò reo xen lẫn tiếng bóng đập vào đất. Bất ngờ, một cú sút lệch hướng. Quả bóng lăn vút qua lề đường, bay lên… và va thẳng vào thân cây nơi tổ ong đang treo lủng lẳng.
Bịch!
Cái cây khẽ rung. Cành lá xào xạc. Và rồi… im lặng.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, không gian bỗng như đặc quánh lại.
Một tiếng vo ve chợt vút lên, rồi hàng chục – hàng trăm tiếng nữa nối tiếp. Tổ ong bỗng chốc trở thành một cơn lốc sống động. Đàn ong vỡ tổ, hoảng loạn trong tích tắc rồi chuyển sang giận dữ, như thể chúng vừa bị đánh thức khỏi một giấc mộng ngắn ngủi.
Từ đằng xa, những đứa trẻ vẫn cười đùa vô tư, lao theo trái bóng lăn mà không hề hay biết mối nguy hiểm đang rình rập phía trước. Những bước chân bé nhỏ ấy mỗi lúc một tiến gần hơn tới gốc cây nơi đàn ong đang cuộn trào trong cơn thịnh nộ.
Gabaria thoáng do dự. Nhưng rồi ánh mắt cậu bỗng mở to khi thấy bóng dáng của tụi trẻ ngày một gần cái tổ. Cảm giác hiểm họa nhói lên trong lồng ngực – một phản xạ không suy nghĩ. Cậu lao tới, vung tay hét lên trong nỗi hoảng hốt:
“ĐỪNG LẠI ĐÂY, CÓ ONG BẮP CÀY ĐẤY!”
Tiếng hét xé toang bầu không khí oi ả của buổi chiều hè. Nó mạnh đến mức làm chấn động cả không gian xung quanh – và cả những kẻ đang bay lượn trên không trung.
Ngay khoảnh khắc ấy, hướng bay của đàn ong bỗng thay đổi. Những cặp mắt lồi ghê rợn như cùng xoáy thẳng vào một mục tiêu duy nhất – cậu.
Gabaria khựng lại. Tim cậu như bị bóp nghẹt.
Chết rồi.
Giọng nói vừa rồi – quá to, quá rõ ràng, quá... khiêu khích. Lũ ong dường như đã định hướng mục tiêu mới.
Những đứa trẻ giờ cũng nhận ra chuyện chẳng lành. Mặt chúng tái mét, đồng loạt la lên rồi quay đầu bỏ chạy trong hoảng loạn. Tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp con phố vắng. Trái bóng lăn lóc nằm lại một mình, lặng lẽ bên gốc cây.
Còn Gabaria... thì không kịp trốn.
Tiếng vo ve giờ đã ngay trên đầu cậu – sát đến mức có thể cảm nhận từng nhịp rung trong không khí. Một con, hai con... rồi hàng chục con ong lao tới, như thể chúng muốn trút hết cơn giận lên kẻ vừa phá hỏng sự bình yên của chúng.
Cậu đang gặp rắc rối lớn, rất lớn.
Gabaria biết mình không thể thoát.
Lũ ong đã ở ngay phía trên đầu. Từng nhịp cánh vo ve như gào thét, dội thẳng vào tai cậu, vào tận tâm trí. Chạy? Không kịp. Trốn? Không kịp. Thậm chí hét lên cũng chẳng kịp nữa.
Cậu chỉ còn biết đứng chết lặng giữa đường, toàn thân đông cứng như đá lạnh.
Một nỗi sợ nguyên thủy – bản năng tuyệt vọng trỗi dậy – khiến cậu hoảng loạn giơ tay lên che mặt. Mắt nhắm chặt. Tim đập liên hồi.
Trong khoảnh khắc sinh tử ấy, một ý nghĩ bất chợt lướt qua đầu cậu – như một tiếng thì thầm sâu trong tiềm thức:
“Làm ơn… Ước gì đàn ong kia dừng lại…”
Ngay lúc ấy, một luồng ấm nóng bất thường phát ra từ ngực.
Ngay giữa lồng ngực, dưới lớp áo mỏng – vết bớt hình ngôi sao tám cánh – bỗng phát sáng. Ánh sáng dịu nhưng mãnh liệt, lan ra như nhịp đập của một trái tim khác bên trong cậu.
Gabaria cảm nhận có gì đó đang chuyển động trong hai bàn tay.
Cậu hé mắt – chỉ đủ để nhìn thấy thứ kỳ lạ đang hình thành: từng làn sáng mềm mại như nước xoáy lại trong lòng tay, rồi tụ thành những bong bóng trong suốt mang hình ngôi sao tám cánh, giống hệt vết bớt trên ngực.
Những ngôi sao ấy bay ra – không nhanh, không chậm – như được điều khiển bởi một ý chí vô hình. Chúng xoay vòng, chập lại với nhau, kết thành một mạng lưới phát sáng như tấm lưới trời, chớp mắt đã quây trọn bầy ong trong một khối bong bóng khổng lồ, óng ánh như bọt xà phòng giữa trời nắng.
Bầy ong hoảng loạn bay loạn bên trong lớp lưới ấy, nhưng chẳng thể nào xuyên qua được. Chúng va vào từng mắt lưới bong bóng, bị đẩy bật lại như chạm vào tường kính.
Gabaria vẫn đứng yên, run rẩy. Cậu nín thở, chờ... chờ một vết đốt, một cơn đau, bất cứ thứ gì.
Nhưng không có gì cả.
Chỉ có tiếng gió nhẹ và tiếng tim cậu vẫn còn đập nhanh vì sợ.
Chậm rãi, cậu mở mắt. Ánh sáng đã tắt. Những vì sao nhỏ cũng biến mất. Tấm lưới bong bóng từ từ tan dần, để lại không khí lặng im và một khoảng trời trong veo.
Cậu nhìn hai tay mình, thẫn thờ.
“Cái gì thế này…? Đây là… Đây là…!”
Gabaria nhìn chằm chằm vào hai bàn tay mình.
Bầy ong đã biến mất – bay tán loạn đi khi tấm lưới bong bóng tan rã. Nhưng điều khiến cậu sửng sốt… là ánh sáng vẫn chưa tắt.
Hai bàn tay cậu… vẫn đang phát ra ánh sáng mờ mờ, như ánh hoàng hôn đọng lại trong lòng tay. Những bong bóng hình ngôi sao nhỏ vẫn nổi lên từ da, lấp lánh rồi vỡ ra trong không khí như những hạt bụi vàng nhẹ nhàng bay đi.
Cậu đưa tay lên gần mắt – những bong bóng ấy… không nóng, cũng không lạnh. Chúng nhẹ như không khí, nhưng đầy sức sống, như đang phản hồi cảm xúc bên trong cậu.
"Chúng… vẫn còn," cậu thì thào, gần như không tin nổi. "Chúng vẫn ở đây..."
Từng bong bóng nhỏ vẫn không ngừng sinh ra, như thể tay cậu đã trở thành nguồn gốc của một thứ sức mạnh không thể lý giải. Không phải là ảo giác. Không phải mơ.
Cậu xoè tay – những ngôi sao nhỏ liền tỏa ra theo hướng ấy.
Cậu nắm lại – tất cả lập tức tan biến như tan vào không khí.
Gabaria hít sâu, ánh mắt tràn ngập cả sợ hãi lẫn kinh ngạc. Một phần trong cậu thì muốn chạy trốn, muốn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng một phần khác… mạnh mẽ hơn, sâu thẳm hơn… lại cảm thấy một điều gì đó đang bắt đầu.
Một điều lớn lao.
Ngoại Truyện Phụ: So sánh với “Soft & Wet” (JoJolion)
Trong thế giới JoJolion – phần thứ tám của series JoJo’s Bizarre Adventure do Hirohiko Araki sáng tác – nhân vật Josuke Higashikata sở hữu một Stand mang tên Soft & Wet.
Soft & Wet là một Stand kỳ lạ có khả năng tạo ra những bong bóng năng lượng, mà khi chạm vào mục tiêu, cướp đi một thuộc tính nào đó. Có thể là ma sát, âm thanh, thị giác, hay thậm chí cảm giác đau. Đó là khả năng đánh cắp – tạm thời hoặc vĩnh viễn – khiến nó trở thành một năng lực chiến thuật cực kỳ linh hoạt và nguy hiểm.
Điểm khác biệt với Gabaria:
Gabaria – dù lấy cảm hứng từ hình ảnh bong bóng trong Soft & Wet – nhưng khả năng lại hoàn toàn khác biệt về bản chất.
Không phải đánh cắp: Bong bóng của Gabaria không cướp đi thuộc tính nào. Chúng không làm đối thủ mất cảm giác hay đánh mất giác quan.
Không phải phản ứng tức thời: Bong bóng của Soft & Wet thường tồn tại ngắn, mang tính tiếp xúc. Trong khi bong bóng của Gabaria có thể tồn tại lâu dài, tự do di chuyển, và kết hợp tạo hình.
Không cần mục tiêu cụ thể: Gabaria có thể tạo bong bóng giữa không trung, biến nó thành tường chắn, lưới, hay thậm chí một kết cấu phòng thủ hoặc tấn công, tùy vào sức tưởng tượng.
Sinh ra từ nội tại ma lực: Bong bóng là ma thuật cá nhân – một phần từ con người Gabaria – không phải một Stand độc lập.
Tóm gọn lại:
Soft & Wet: Trộm thuộc tính bằng bong bóng.
Gabaria: Tạo hình năng lượng bằng bong bóng ma lực.
Cả hai đều mềm mại nhưng nguy hiểm –chỉ là theo hai cách khác nhau.
Quay lại truyện:
Gabaria rảo bước trên con đường lát đá quen thuộc, ánh nắng chiều phủ nhẹ lên vai áo cậu. Trong đầu, những hình ảnh về bầy ong, về tấm lưới bong bóng phát ra từ tay mình... vẫn chưa thể tan đi.
“...Mình có siêu năng lực sao?”
Cậu lẩm bẩm, bàn tay khẽ siết lại.
Tất cả xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ. Nhưng cậu không cảm thấy hoảng loạn nữa. Thay vào đó, là một sự thấu hiểu mơ hồ, như thể có điều gì đó đã ngủ quên bên trong, và giờ chỉ vừa tỉnh giấc.
Có lẽ... chính cuộc sống yên bình suốt bao năm qua đã khiến năng lực ấy không có lý do để xuất hiện.
Cậu khẽ thở dài, rồi bước vào nhà như thể chưa có gì xảy ra. Mọi chuyện… cậu sẽ giữ cho riêng mình.
Nhưng, ở nơi khác—ẩn sâu trong bóng râm của hàng cây—một người đàn ông đứng lặng lẽ quan sát. Đó là Justice.
Ông đã chứng kiến tất cả. Đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc, rồi dần dịu xuống bằng một cảm xúc không tên.
“…Giống hệt như bọn họ…” – Ông khẽ nói, gần như chỉ đủ mình nghe.
“Cuối cùng... sự chờ đợi bao năm nay... thật xứng đáng.”
Tối hôm đó.
Căn phòng chìm trong bóng tối dịu nhẹ, chỉ có ánh đèn ngủ vàng nhạt le lói một góc tường. Gabaria nằm trên giường, ánh mắt đăm chiêu nhìn trần nhà.
Cậu hít sâu một hơi, rồi đưa tay chạm vào ngực trái. Vết bớt hình ngôi sao tám cánh – giờ đây, cậu nhận ra, nó luôn phát sáng mỗi khi cậu sử dụng năng lực ấy.
Cậu giơ ngón trỏ lên. Một bong bóng nhỏ, tròn và óng ánh như viên ngọc trai, từ từ hiện ra trong không trung.
“…Sau khi chứng kiến sức mạnh này…” – cậu thì thầm – “Mình càng thắc mắc… Mình thật sự là ai?”
Bong bóng trôi lơ lửng một lúc rồi tan biến.
“Liệu sẽ có ai giống mình? Liệu sẽ có ai… tìm đến mình không?”
Những câu hỏi cứ thế vang vọng trong tâm trí, nhưng Gabaria biết rõ: cậu không thể để điều đó khiến mình lạc lối. Gia đình và bạn bè vẫn là điều quan trọng nhất lúc này.
Dù cho bên trong cậu đang có điều gì đó đang dần thay đổi…
Cậu khép mắt lại, để những suy nghĩ ấy trôi dạt theo làn gió đêm, nhẹ nhàng trốn vào giấc ngủ.
Những ngày sau đó, cuộc sống dần trôi qua như mặt nước lặng lẽ. Gabaria dành phần lớn thời gian giúp đỡ gia đình, chuyên tâm học hành như bao học sinh bình thường khác. Nhưng cậu vẫn giữ cho riêng mình một bí mật — một điều kỳ lạ đang nhen nhóm lớn dần trong tim.
Mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, cậu lại tìm một nơi vắng vẻ, yên tĩnh. Ở đó, dưới tán cây hay trên mái nhà, cậu luyện tập năng lực mà mình vừa khám phá. Ban đầu chỉ là những bong bóng lơ lửng, mong manh như hạt sương. Nhưng dần dần, cậu bắt đầu thử nghiệm, thử tưởng tượng những hình dáng đơn giản — hình vuông, hình trụ, hình cầu… và chúng bắt đầu xuất hiện, tạo nên từ chính những bong bóng ấy, mờ ảo nhưng mang cấu trúc vững vàng.
"Chúng không chỉ là bong bóng…" — cậu thì thầm, ánh mắt rực sáng trong màn đêm.
Tuy nhiên, khi cố gắng hình dung những thứ phức tạp hơn — một con mèo nhỏ, dáng người, hay một ngôi nhà thu nhỏ — tất cả đều tan rã hoặc méo mó không thành hình. Ma lực của cậu dường như chưa đủ để chạm tới những chi tiết quá phức tạp.
Cậu không thất vọng, mà trái lại, càng thêm kiên trì. Với Gabaria, đây không chỉ là năng lực — mà là cánh cửa mở ra bí ẩn lớn hơn về bản thân mình.
Dưới ánh nắng nhạt buổi chiều, như mọi khi, Gabaria quỳ xuống sân đất sau nhà, tập trung vào một cục đá nhỏ lấp lánh. Cậu giơ tay, khẽ vẽ vòng tròn trong không khí. Một bong bóng hiện ra, trôi nhè nhẹ rồi bao lấy cục đá.
Nó không phát nổ. Không tan biến. Mà lặng lẽ tóm gọn vật thể bên trong. Cậu đưa tay kéo quả bong bóng về phía mình, nó đáp xuống lòng bàn tay nhẹ nhàng như một giọt nước khổng lồ. Bên trong, cục đá đã sẫm màu — bị thấm nước.
Cậu tròn mắt kinh ngạc, rồi bật cười nhỏ: “Thì ra bên trong chứa nước thật… không phải chỉ là hình thức.”
Sự thích thú khiến cậu không nhận ra có người đang đến gần. Chỉ đến khi một cái bóng phủ lên nền đất, cậu mới giật mình, quả bong bóng tan biến theo phản xạ.
Đứng trước cậu là một cô gái elf — mái tóc dài bạc lấp lánh, tai nhọn đặc trưng ló ra khỏi chiếc mũ beret phong cách. Trông cô như một nữ sinh viên đại học, với bộ váy giản dị nhưng sang trọng, và ánh mắt toát lên sự thông thái.
“Em, có năng lực,” cô cất giọng nhẹ nhàng, nụ cười dịu dàng không mang chút đe dọa nào. “Đừng lo, chị chỉ muốn hướng dẫn em thôi.”
Gabaria thoáng bối rối, cúi mặt, hai tay nắm chặt. Dù sự hiện diện của cô không hề đáng sợ, cậu vẫn cảm thấy như đang bị bắt gặp điều gì đó rất riêng tư.
“…Vâng. Nhưng… nhưng chị hứa đừng nói với ai nhé.”
Cô gái elf bật cười khẽ, rồi đưa ngón tay lên môi.
“Ừ. Bí mật giữa hai ta. Chị sẽ giữ.”
Camellia mỉm cười, bước tới gần hơn, ánh nắng chiều vẽ lên khuôn mặt cô nét ấm áp và thân thiện.
“Chị là Camellia. Rất vui vì được gặp em.”
Gabaria bớt rụt rè hơn, mắt cậu nhìn thẳng vào cô, nhẹ gật đầu.
“Em là Gabaria.”
“Chị đi ngang qua,” Camellia nói tiếp, tay đặt nhẹ lên ngực như một cử chỉ trấn an. “Thì cảm nhận được ma lực phát ra từ em. Khi nhìn lại thì thấy em đang tạo phép. Cho chị xem lại đi nhé?”
Gabaria gật đầu, hơi lo lắng nhưng cũng có chút tự hào. Cậu giơ ngón tay, tập trung. Vết bớt hình ngôi sao tám cánh ẩn sau lớp áo mỏng phát sáng nhẹ, như phản hồi theo ý chí của cậu. Từ đầu ngón trỏ, một bong bóng tròn lặng lẽ trôi ra, trên bề mặt phản chiếu đúng hình vết bớt ấy — ngôi sao tám cánh ánh nhạt.
Đôi mắt Camellia ánh lên sự cuốn hút, như thể cô đang đọc một câu chuyện qua từng tia sáng.
“Từ ngực em sáng lên, rồi tới đầu ngón… thú vị thật đấy,” cô khẽ lẩm bẩm.
Rồi nghiêng đầu quan sát, cô tiếp lời:
“Khi nãy thấy chị, em giật mình nên tắt năng lực đúng không? Vì chị thấy viên đá rơi xuống.”
Gabaria ngỡ ngàng trước sự quan sát tỉ mỉ ấy, miệng bật lên:
“Chị hay quá! Đúng vậy luôn đó!”
Camellia mỉm cười. “Nếu vậy, em sẽ có tiềm năng trở thành một người vừa tấn công lẫn phòng thủ đấy.”
Nói rồi, cô giơ tay lên, tạo ra một quả cầu ánh sáng vàng nhạt, lớn bằng lòng bàn tay, phát ra ánh sáng nhè nhẹ như một mặt trăng con.
Gabaria tròn mắt, khẽ nheo lại vì chói. Camellia nhanh chóng nhận ra, vội điều chỉnh luồng sáng dịu hơn.
“Xin lỗi em, chị bị phấn khích quá.”
Gabaria lắc đầu, mỉm cười:
“Không sao đâu chị.”
Camellia khẽ xoay cổ tay, ánh sáng trong lòng bàn tay cô chuyển động mềm mại như dòng nước rồi từ từ chĩa về một tán lá gần đó.
“Đây là năng lực của chị,” cô nói, giọng trầm lại. “Chị có thể tạo ra ánh sáng, điều khiển nó… và nếu cần, khiến nó trở thành sức mạnh phá huỷ.”
Dứt lời, cô giơ tay thẳng, một luồng sáng ngưng tụ, rồi vút một đường ngắn gọn — “xoẹt” — tán lá trước mặt cháy xém gọn gàng, như thể một lưỡi dao nóng vừa lướt qua.
Gabaria kinh ngạc, mắt mở to, thốt lên:
“Cứ như lửa ấy!”
Camellia bật cười nhẹ, ánh mắt long lanh.
“Gần giống thôi, nhưng ánh sáng thì không tạo ra hậu quả cháy lan như lửa. Vì vậy, dù hạn chế về phạm vi rộng, nhưng nó rất hữu dụng khi chiến đấu trong những nơi hẹp, đông người hoặc nguy cơ cháy nổ cao.”
Gabaria nhìn cô bằng ánh mắt vừa thán phục, vừa tò mò:
“Chị biết nhiều thật, lại còn mạnh nữa!”
Camellia đặt tay lên hông, mỉm cười dịu dàng.
“Không phải tự nhiên mà có đâu. Là do chị đã trải qua quá trình tìm tòi, rèn luyện và học hỏi suốt nhiều năm đấy.”
Rồi, cô lấy từ túi bên hông ra một cuốn sách nhỏ, bìa da được cột bằng sợi dây mềm, đưa cho Gabaria.
“Đây là sách phép thuật cơ bản. Không cần lo, chị không lấy phí đâu. Nếu em thực sự muốn mạnh hơn, hãy thử học từ nó nhé.”
Gabaria nhẹ cúi đầu, hai tay nâng quyển sách lên như một món quà quý giá.
“Em cảm ơn chị! Sẽ có ngày… em mạnh đến mức khiến chị phải bất ngờ cho mà xem!”
Camellia bật cười, cúi xuống xoa nhẹ đầu cậu, giọng trìu mến:
“Chị sẽ chờ. Cố gắng lên, Gabaria.”
Sau cuộc gặp gỡ với Camellia, Gabaria dường như không còn muốn giấu giếm năng lực của mình nữa. Cậu có ý định kể với ba mẹ, nhưng một chút do dự vẫn đọng lại trong lòng.
Tối hôm ấy, Gabaria ngồi trên giường, ánh đèn bàn nhẹ nhàng hắt lên cuốn sách nhỏ mà Camellia đã trao. Cậu mở ra, đọc thử trang đầu tiên:
"Phép thuật tồn tại theo trí tưởng tượng và ý chí của người thi triển. Không cần biết cấp độ, nếu ứng dụng và trí tưởng tượng cao, nó sẽ mạnh rõ rệt."
Cậu trầm ngâm nhìn dòng chữ, rồi lặng lẽ kích hoạt năng lực. Một quả bong bóng trong suốt, ánh lên hình ngôi sao tám cánh, nổi trong lòng bàn tay cậu.
—“Nếu vậy… mình tưởng tượng được nhiều thứ, nhưng chỉ tạo ra hình khối đơn giản. Tại sao nhỉ?”
Cậu tiếp tục lật sang trang kế:
"Căn cứ vào ma lực và kinh nghiệm, nó sẽ quyết định việc có thể thi triển linh hoạt hay không."
—“À! Mình chỉ là con nít… Chị ấy mạnh hơn vì đã trưởng thành, có nhiều ma lực hơn mình.”
Cậu huỷ kích hoạt, để quả bong bóng tan biến nhẹ nhàng trong không khí.
—“Chị Camellia thật giỏi…”
Gabaria tiếp tục đọc. Đến phần minh họa, cậu tròn mắt kinh ngạc: những phép thuật nước hoá thành sinh vật, hình người, thậm chí là cả công trình khổng lồ.
—“Wow… Mình có thể làm được không nhỉ?”
Cậu khẽ thì thầm, rồi nhẹ nhàng khép cuốn sách lại, ôm nó vào lòng.
—“Mình muốn mạnh hơn… để khám phá chính mình. Nhưng hiện tại vậy là đủ rồi.”
Dưới ánh trăng mờ ngoài cửa sổ, cậu dần thiếp đi, giấc ngủ nhẹ nhàng như dòng nước trôi trong đêm yên tĩnh.
Sau ngày hôm ấy, Gabaria dần quen hơn với năng lực của mình qua cuốn sách mà Camellia tặng. Cậu bắt đầu hiểu về các trường phái phép thuật cơ bản: Nguyên tố, Cường hóa, Bổ trợ… Dù mới chỉ là kiến thức sơ khai, nhưng với một cậu bé lớp nhỏ, chúng đã mở ra cả một thế giới.
Cậu không chỉ học qua lý thuyết. Trong những lúc làm việc nhà, Gabaria thử áp dụng năng lực để luyện tập. Khi rửa bát, cậu bao quanh đĩa ăn bằng bong bóng, dùng chúng làm sạch bề mặt thay cho nước và xà phòng. Còn khi lau kính, cậu cố gắng tạo độ ẩm bằng cách biến các bong bóng thành chất lỏng nhẹ, làm mềm vết bẩn. Dù còn vụng về và đôi lúc thất bại, Gabaria phát hiện một điều: bong bóng của cậu không dễ vỡ như bong bóng xà phòng bình thường.
Cậu chỉ có thể luyện tập khi chắc chắn không ai có mặt ở nhà. Dù khao khát được chia sẻ, nhưng Gabaria vẫn giữ ý định: tạm thời chưa nói cho ba mẹ biết.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Kỳ nghỉ hè kết thúc. Gabaria lại trở về trường, như một học sinh bình thường…
… nhưng mang theo một bí mật, một sức mạnh đang lớn dần trong lồng ngực—và một ngọn lửa âm ỉ của định mệnh đang chờ được thắp sáng.
Khi trở lại trường học, Gabaria không mất quá lâu để nhận ra một điều bất ngờ:
Trường cậu chính là một ngôi trường phép thuật.
Chỉ là, quy định rất rõ ràng—chỉ những học sinh đã học đủ một năm mới được phép biết về điều này. Những học sinh năm đầu, như Gabaria hồi năm ngoái, bị che giấu hoàn toàn.
Biết được điều đó, cậu thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng như vừa gỡ bỏ được một cục nợ to lớn.
Giờ đây, cậu đã có một lý do chính đáng để giải thích với ba mẹ nếu cậu muốn kể sự thật. Và mọi thứ không còn quá éo le như cậu từng tưởng tượng.
Gabaria ngẩng đầu nhìn quanh lớp học mới, những người bạn cũ năm ngoái dường như vẫn quen thuộc, ngoại trừ một người—cô gái da nâu.
Cậu nhìn về phía chỗ ngồi cũ của cô, nơi giờ đây chỉ là chiếc bàn trống không.
Cậu hơi hụt hẫng.
Cậu từng muốn nói với cô ấy rằng mình cũng có năng lực. Từng nghĩ đến khoảnh khắc khi cô ấy bất ngờ, rồi mỉm cười, hoặc thậm chí tự hào giùm cậu.
Giờ đây, cơ hội ấy đã biến mất.
Và Gabaria hiểu ra một điều:
Thời cơ chỉ đến một lần. Nếu đánh mất, thì khó mà làm lại được.
Cậu ngồi xuống, khẽ thở ra.
Không còn gì tiếc nuối nữa—chỉ còn con đường phía trước, đang đợi cậu khám phá.
Khi bắt đầu buổi học, Gabaria nhận ra cô giáo Yasuho – cô chủ nhiệm năm ngoái mà cậu rất quý mến – không còn dạy nữa. Cậu có phần hụt hẫng, nhưng hiểu rằng sự thay đổi là điều vốn dĩ trong môi trường học đường. Thay vào vị trí đó là một thầy giáo mới, dáng người cao lớn, nét mặt hiền hòa và giọng nói trầm ấm. Ông giới thiệu bản thân:
“Chào các em, thầy là Jordan. Rất vui được đồng hành cùng lớp trong năm học này.”
Gabaria ngay lập tức cảm nhận được sự chân thành của thầy. Phong thái của thầy Jordan khiến cậu liên tưởng đến Jonathan Joestar – mạnh mẽ nhưng đầy lòng nhân hậu. Nhờ vậy, nỗi nhớ nhung về cô giáo Yasuho trong lòng cậu cũng vơi đi phần nào.
Đặc biệt hơn, trong thời khóa biểu năm nay có thêm một tiết học Phép căn bản, khiến cả lớp náo nức. Trong giờ ra chơi, bạn bè của cậu rộn ràng khoe năng lực:
Một bạn tạo ra những chiếc lá xoay tít trong lòng bàn tay, như có thể ra lệnh cho gió. Một bạn khác há miệng thổi ra luồng lửa ấm dịu – vừa đủ để không gây hư hỏng đồ vật. Còn một bạn phóng ra những tia điện nhỏ như pháo bông nổ lép bép.
Gabaria không chủ động thể hiện gì cả. Cậu lặng lẽ quan sát, trân trọng từng màn trình diễn. Nhưng đến khi được các bạn hỏi đến, cậu mới từ tốn giơ tay.
Vết bớt tám cánh giữa ngực bỗng ánh lên dưới lớp áo. Một quả bong bóng nhỏ, mang hình ngôi sao nổi lên nơi đầu ngón tay cậu. Trong khoảnh khắc ấy, cả lớp như lặng đi một chút.
“Trời ơi! Dễ thương quá!” – một bạn nữ kêu lên.
“Cho mình chạm thử được không?” – một bạn khác đã đưa tay ra trước khi kịp hỏi.
Gabaria tái mặt, hơi lùi về sau, vội vàng nói nhỏ:
“Ê, đủ rồi đó…”
Các bạn phá lên cười vì phản ứng của cậu. Nhưng rồi cũng biết điều mà rút tay lại. Gabaria chỉ khẽ cười trong tình huống ấy, thầm nghĩ:
“Có lẽ... mình cũng dần quen với việc này rồi.”
Tiết học Phép căn bản bắt đầu. Cả lớp ngồi ngay ngắn, hồi hộp chờ đợi giáo viên bộ môn bước vào. Nhưng rồi… chính thầy Jordan – thầy chủ nhiệm – bước lên bục giảng với nụ cười hiền hậu.
Cả lớp, kể cả Gabaria, đều ngạc nhiên và trầm trồ.
“Thầy dạy luôn phép à?”
“Thầy giỏi vậy sao?”
Thầy Jordan cười nhẹ, rồi không nói gì thêm, bắt đầu biến hình ngay trước mặt cả lớp.
Đôi tai người chợt co lại rồi vươn dài thành tai cáo, nhọn và lông mềm. Sau lưng ông, một chiếc đuôi rậm rạp màu vàng ánh nâu hiện ra, đung đưa nhịp nhàng. Ánh sáng trong phòng dường như phản chiếu lên lớp lông ấy, khiến nó càng thêm ấn tượng.
Thầy nói bằng giọng điềm đạm:
“Thầy là người cáo – một giống loài sống xen kẽ giữa người thường và linh thú. Năng lực của thầy là gia tăng nhiệt độ của thứ mà thầy chạm vào.”
Nói rồi, thầy lấy ra một cây nhiệt kế thủy ngân từ túi áo.
“Bây giờ, nhiệt độ phòng là… 29 độ C.”
Thầy đặt tay lên phần đầu nhiệt kế. Một luồng ánh sáng mờ mờ màu cam lan ra từ lòng bàn tay. Kim thủy ngân từ từ leo vọt lên 30… 35… rồi dừng ở 45°C.
Cả lớp không ai bảo ai, đồng loạt:
“Woaaa!!!”
Gabaria cũng không kìm được sự kinh ngạc, ánh mắt long lanh. “Thầy thật là giỏi… và cũng bí ẩn nữa…”
Thầy thu tay lại, lắc lắc đuôi cho vui rồi nói:
“Đây là một ví dụ nhỏ về phép tăng cường nhiệt lượng – thuộc nhóm điều khiển nguyên tố cơ bản. Để học được điều này, các em cần hiểu rõ năng lượng, ma lực, và điều khiển ý chí.”
Thầy quay lại, ánh mắt ánh lên vẻ hào hứng:
“Các em sẵn sàng chưa?”
Cả lớp cùng hô vang:
“Rồi ạ!!”
Gabaria siết nhẹ cuốn sách Camellia đưa trong cặp, trong lòng trào lên một cảm giác:
“Mình muốn tiến xa hơn nữa. Mình muốn làm được như thầy… và như chị ấy…”
Thầy Jordan đặt nhiệt kế xuống bàn, rồi xoay người lại, tay chống nhẹ lên bảng:
"Tiết này, chúng ta sẽ chia lớp thành các nhóm luyện tập cơ bản. Lớp mình sĩ số bao nhiêu nhỉ?"
Cô bạn lớp trưởng nhanh nhẹn đứng lên đáp: "40 ạ!"
Thầy mỉm cười: "Vậy thì chia làm 8 nhóm, mỗi nhóm 4 bạn. Mục tiêu là kết hợp năng lực để phối hợp chiến thuật, không phải để thi đua ai mạnh hơn."
Cả lớp đồng thanh: "Vâng ạ!"
Thầy gật đầu hài lòng, rồi bắt đầu xem hồ sơ năng lực từng bạn, như thể đã đọc kỹ trước buổi học. Tay thầy lướt trên một cuốn sổ da nhỏ, ma lực mờ hiện quanh.
"Các em lưu ý, mỗi người có thể sở hữu nhiều hướng phát triển, nhưng phần lớn sẽ thiên về nguyên tố chủ đạo. Vậy… em nào có năng lực hệ nước?"
Gabaria lập tức giơ tay.
Một nhịp sau, cậu hơi bất ngờ vì có 7 cánh tay khác cũng giơ lên, mỗi người đều khác biệt:
Một bạn nam người thường, tóc xanh đậm, khuôn mặt nghiêm nghị.
Một bạn nữ da trắng muốt, với mái tóc dài bạc ánh lam – đôi tai nhọn chứng tỏ cô là người lai tiên nước.
Một cậu bé có đuôi cá nhỏ, chân vẫn là người – lai người cá, không giống cậu.
Một bạn nữ thấp bé, đeo kính, có làn da ngả xanh dương nhạt.
Cậu đảo mắt nhìn từng người, rồi thoáng hụt hẫng.
"Không ai giống mình hoàn toàn… Mình vẫn là duy nhất..."
Cảm giác ấy là nỗi cô đơn xen lẫn tự hào, vì dù khác biệt, cậu cũng là một phần của thế giới này – một điểm lặng giữa những tiếng sóng ồn ào.
Nhưng rồi thầy Jordan lên tiếng, ánh mắt ấm áp như đọc được suy nghĩ cậu:
"Mỗi người dù cùng nguyên tố cũng sẽ mang cách vận hành và bản chất ma lực riêng biệt. Đó là điều khiến chúng ta… khác nhau và quý giá."
Gabaria ngước lên, ánh mắt gặp ánh nhìn đầy động viên của thầy.
Cậu khẽ gật đầu, thầm nghĩ: “Được rồi… mình sẽ cho mọi người thấy người cá mập cũng có thể mạnh mẽ và dịu dàng.”
Tiết học bắt đầu rộn ràng hơn khi thầy Jordan phân chia xong nhóm. Gabaria được xếp vào một nhóm thú vị gồm những bạn có năng lực nguyên tố khác nhau. Cả nhóm tụ lại, bắt đầu giới thiệu về bản thân.
Người đầu tiên lên tiếng là một cậu bạn có đôi sừng nhỏ uốn cong, vảy lấp lánh dưới cổ áo, mái tóc rối bù và ánh mắt sắc sảo.
“Tớ là Gypsy, tộc rồng,” cậu nói, giọng trầm nhưng phảng phất nét mỉa mai, “điều khiển hoả. Nếu thấy tớ lơ đễnh thì... cứ cho là tớ đang để tâm theo cách riêng.”
Cả nhóm khẽ cười, rồi đến lượt cậu nhỏ mang da đá, ánh mắt tròn xoe như viên ngọc sáng.
“Tớ là Abin, nửa golem, điều khiển đất. Rất vui được gặp mọi người!” Cậu đưa tay ra bắt tay từng người một cách hào hứng.
Tiếp theo là cô gái elf có làn da trắng nhạt và mái tóc bạc dài mượt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
“Tôi là Madonna, năng lực điều khiển gió. Hy vọng chúng ta phối hợp tốt.”
Cuối cùng là cô gái có tóc đuôi ngựa và ánh mắt kiên định, toát ra khí chất nổi loạn và tự tin.
“Tớ là Erica, người bình thường thôi, nhưng điều khiển ánh sáng. Đừng để vẻ ngoài đánh lừa nhá.”
Gabaria nghe xong, mỉm cười và giơ tay chào nhẹ: “Tớ tên là Gabaria, năng lực là tạo bong bóng từ ma lực nước, chúng có thể giữ vật thể hoặc truyền lực tuỳ ý. Tớ vẫn còn đang luyện tập nhưng... rất vui được ở nhóm này!”
Cả nhóm nhìn nhau, đồng loạt trầm trồ. Erica là người đầu tiên lên tiếng: “Bong bóng mà chứa vật thể á? Quá tiện cho chiến thuật luôn!”
Gypsy nhướng mày: “Nghe như thứ giúp ta tấn công linh hoạt lẫn bảo vệ, không tệ chút nào.”
Abin gật gù, đôi mắt cậu lấp lánh: “Cậu có vết bớt phát sáng đúng không? Tớ từng nghe năng lực như vậy hiếm lắm đó!”
Gabaria hơi bối rối trước lời khen, nhưng trong lòng ấm lên. Cậu nhận ra, không còn cảm giác đơn độc nữa. Cậu đã tìm thấy những người bạn có thể đồng hành, học hỏi và trưởng thành cùng nhau.
Sau khi chia nhóm xong, thầy Jordan vỗ tay nhẹ, thu hút sự chú ý của cả lớp:
“Đến đây thôi nhé. Hiện tại thời gian tiết học đã gần hết rồi. Những buổi tiếp theo, thầy sẽ hướng dẫn các em từng bước – từ điều khiển phép căn bản cho đến phối hợp chiến đấu.”
Cả lớp đồng loạt "ồ" lên, có chút tiếc nuối. Một bạn nam lên tiếng:
“Không được đấu luôn hả thầy?”
Thầy Jordan bật cười hiền từ:
“Không phải vội. Mà cũng đừng lo, các em không phải đánh nhau đâu – ít nhất là không phải đánh bạn học mình đâu.”
Tiếng cười nhẹ nhàng lan ra khắp lớp. Không khí bỗng nhẹ nhõm hơn.
Chuông báo hết tiết vang lên. Cả lớp đứng dậy, đồng thanh lễ phép:
“Chúng em chào thầy ạ!”
Thầy Jordan gật đầu, cười đáp lại rồi bước ra khỏi lớp. Nhưng khi đi qua khung cửa, ông khẽ liếc về phía cuối lớp – nơi Gabaria đang vui vẻ nói chuyện với nhóm bạn mới.
Ánh mắt thầy thoáng nét suy tư, ông thầm nghĩ:
“Trước giờ mình chưa từng gặp chủng tộc như em ấy... Một người cá mập? Lạ thật.”
Không nói ra lời, ông chỉ khẽ mỉm cười, rồi tiếp tục bước dọc hành lang, đôi tai cáo đung đưa nhẹ theo từng bước chân, đuôi cũng đập nhè nhẹ trong không khí.
Khung cảnh chuyển sang ánh chiều rọi qua ô cửa lớp, nhóm của Gabaria vẫn tiếp tục cười nói, dường như một chương mới trong cuộc đời cậu vừa bắt đầu.
Sau khi tan học, Gabaria tung tăng trên đường về như một dòng suối nhỏ đang reo vui giữa rừng. Cậu không ngừng nghĩ đến những người bạn mới: Gypsy, Abin, Madonna, Erica—mỗi người đều thú vị theo cách riêng của mình. Nỗi cô đơn vì khác biệt ngày nào đã dần tan biến trong cậu.
Vừa bước vào cửa, Gabaria đã reo lên:
“Ba mẹ ơi! Con có tiết phép thuật rồi! Con được dùng năng lực đó, và tụi bạn cũng có nữa! Ai cũng hay hết!”
Cậu kể say sưa, từ thầy Jordan cho đến nhóm bạn, cả những năng lực kỳ lạ mà các bạn thể hiện. Cậu không giấu gì nữa—không còn sợ ánh mắt nghi ngại hay hiểu lầm. Chỉ còn lại niềm vui.
Ba cậu ngạc nhiên đôi chút khi nghe Gabaria kể về năng lực và vết bớt phát sáng giữa ngực. Nhưng thay vì trách mắng, ông mỉm cười hiền hậu, đưa tay xoa đầu cậu:
"Ra là vậy… Ba không ngờ con đã mang theo điều đặc biệt ấy suốt bấy lâu. Nhưng không sao cả, ba hiểu vì sao con giấu."
Ông ngừng một chút, rồi nói tiếp với sự tin tưởng trong mắt:
"Bây giờ con không còn phải che giấu nữa. Vết bớt đó là dấu hiệu… và năng lực của con sẽ đưa con đến nơi con thuộc về. Con cứ mạnh mẽ tiến lên, ba tin ở con."
Mẹ cậu cũng gật đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng không kém phần chắc chắn:
"Con đã bước được bước đầu rồi. Hãy đi tiếp, từng bước một. Tụi mẹ luôn ở phía sau con."
Gabaria cảm nhận được một thứ gì đó thật ấm áp len lỏi trong lòng. Không còn bí mật, không còn sợ hãi. Chỉ còn niềm tin và tình yêu từ gia đình.
Ngày hôm sau, Gabaria đến trường với tâm trạng đầy hứng khởi. Hôm nay là ngày cả lớp chính thức có tiết học phép thuật đầu tiên—điều mà cậu và các bạn đã mong chờ từ khi năm học bắt đầu.
Từ sáng sớm, không khí trong lớp đã rộn ràng. Một thông báo được gửi từ hôm trước: “Tập hợp tại sân sau trường – khu luyện phép dành cho học sinh và giáo viên.” Chính vì vậy, ai cũng mặc đồng phục chỉnh tề và có phần phấn khích hơn thường lệ.
Gabaria bước ra sân cùng nhóm mình. Sân sau là một khu đất rộng, trải cỏ mềm, được bao quanh bởi tường chắn ma lực để đảm bảo an toàn. Nơi đây từng là chỗ tập luyện cho các thế hệ học sinh trước – và giờ là đến lượt cậu.
Thầy Jordan xuất hiện, tay xách theo vài bia ngắm bằng kim loại, đồng phục thể thao khiến cả lớp trầm trồ. Bộ đồ thun đơn giản không che đi vẻ điềm đạm nhưng rắn rỏi của ông. Đôi tai cáo và chiếc đuôi khẽ lay theo gió khiến học sinh nào cũng chú ý.
Thầy đặt từng bia ngắm xuống đất, căn chỉnh khoảng cách. Rồi ông quay lại, ánh mắt hiền nhưng cương nghị:
“Hôm nay, chúng ta sẽ luyện một thứ tưởng đơn giản nhưng lại vô cùng quan trọng: độ chính xác. Dù phép của các em có mạnh đến đâu, nếu bắn lệch hướng, thì chỉ là uổng phí.”
Ông đặt tay lên bia, truyền ma lực. Một ánh sáng cam lan ra, chia mặt bia thành các vòng tròn tính điểm.
“Mỗi nhóm sẽ lên theo thứ tự đã chia. Mỗi người có ba lượt. Sau khi xong, thầy sẽ chấm điểm và công bố nhóm có thành tích tốt nhất.”
Tiếng xì xào râm ran. Ai cũng háo hức. Gabaria hít sâu. Nhóm của cậu – nhóm 3 được thầy đặt tên theo thứ tự. Sẽ chuẩn bị sau hai nhóm đầu.
Cậu cảm thấy hơi hồi hộp, nhưng trong lòng là sự mong đợi. Đây là lần đầu tiên cậu thể hiện năng lực mình đã giấu kín suốt thời gian qua… trước mắt bạn bè, thầy giáo, và cả chính bản thân.
Nhóm đầu tiên bước lên. Bốn bạn học sinh sải bước đầy tự tin, mỗi người đều mang vẻ ngoài gợi liên tưởng đến nguyên tố mà họ điều khiển.
Một cô bạn tóc đỏ rực như lửa, sau lưng lấp ló đôi cánh lửa mảnh—rõ ràng là người lai phượng hoàng. Bên cạnh cô là một cậu bé thấp người, tay và chân hơi mềm như chất lỏng, mái tóc uốn lượn như xúc tu—một người lai bạch tuộc. Cậu mỉm cười ngượng ngùng nhưng đôi mắt rất sáng. Người thứ ba là một học sinh cao gầy, mái tóc bạch kim và mắt sắc như chim săn mồi, gió thổi nhẹ quanh người—hẳn là mang huyết thống chim ưng gió. Người thứ tư là một cậu bé vạm vỡ, da hơi xám và có những vết nứt tự nhiên như đá chạy dọc tay—một người mang dòng máu golem, hệ thổ. Và cuối cùng là một cô gái da sẫm, vết phát sáng lấp lánh chạy dọc cánh tay—cô thuộc hệ ánh sáng.
Thầy Jordan gật đầu.
“Bắt đầu đi nào, từng người một.”
Phượng hoàng đỏ bước ra đầu tiên. Cô tạo ra một tia lửa lướt trong không khí, bay chệch qua hồng tâm một chút nhưng trúng vòng 7 điểm. Một tiếng vỗ tay vang lên. Thầy gật đầu:
“Tốt lắm. Lửa của em ổn định và không lan. Điều đó rất quan trọng.”
Người lai bạch tuộc rụt rè bước ra. Cậu đưa tay tạo thành một quả cầu nước xoáy nhỏ, bắn đi chậm nhưng chuẩn xác, trúng vào rìa vòng 9.
“Kỹ thuật tốt, giữ được hình dạng dù tốc độ chậm. Rất giỏi!”
Học sinh chim ưng là người tiếp theo. Cậu không tạo ra phép theo hướng thẳng, mà điều khiển một luồng gió xoắn lại như mũi khoan, bay theo đường cong rồi cắm thẳng vào giữa vòng 8.
“Đường bay đẹp. Em có thiên hướng chiến thuật đấy.” – thầy nói, giọng hài lòng.
Người điều khiển đất bước ra, giơ hai tay lên. Mặt đất phía trước khẽ rung, một mảnh đá nhỏ bay vút lên rồi được cậu đấm mạnh bằng một nắm đấm phủ phép, bắn trúng gần tâm bia.
“Thô nhưng hiệu quả. Cơ bản tốt, chỉ cần luyện thêm độ chính xác.”
Cuối cùng là cô gái ánh sáng. Cô chạm hai tay vào nhau, tạo ra một luồng sáng nhỏ, rồi bắn nó đi như tia laser. Nó vụt qua không trung, nhanh đến mức gần như không thấy—và trúng sát bên vòng 10.
Cả lớp trầm trồ. Thầy mỉm cười:
“Tốt lắm. Ánh sáng rất khó điều khiển mà em làm được vậy là xuất sắc.”
Gabaria đứng từ xa theo dõi, trái tim đập thình thịch. Cậu cảm thấy vừa hồi hộp vừa háo hức.
Nhóm thứ hai tiến lên phía trước, đứng giữa sân dưới ánh nắng vàng êm dịu. Năm học sinh, mỗi người mang khí chất riêng biệt—một tập hợp đa dạng cả về chủng tộc lẫn năng lực.
Đầu tiên là cậu học sinh tóc cam cháy, da rám nắng, vết vẩy rồng kéo dài từ cổ xuống bả vai—người lai salamander. Hệ Hỏa, ánh mắt đầy quyết tâm, như trong người luôn chực chờ một đốm lửa bùng lên.
Kế đến là một cô gái nhỏ nhắn, người thường, nhưng mái tóc bồng bềnh như mây, đôi mắt ánh bạc, bước đi nhẹ như làn gió. Khi bước lên, từng vạt gió mỏng lướt qua chân cô. Cô thuộc hệ Phong.
Người thứ ba là một bạn gái tóc đen dài, da sáng, ánh mắt bình tĩnh. Là người bình thường nhưng mang năng lực hệ Ánh sáng—khi cô bước vào vị trí, ánh sáng nhè nhẹ phản chiếu quanh tay cô như sương sớm.
Thứ tư là cậu học sinh từ tộc khô mộc, thân thể như được đẽo từ gỗ tươi, dáng đứng uy nghiêm. Hệ Thổ—từng chuyển động của cậu như hòa làm một với mặt đất.
Cuối cùng là cô gái lai tiên cá, tóc xanh biếc như rong, mang làn da ẩm và đôi tai nhọn. Hệ Thủy, bước chân như hòa lẫn vào không khí ẩm của sân tập.
“Bắt đầu nhé!” – Thầy Jordan mỉm cười ra hiệu.
Cậu salamander phóng một tia lửa hình mũi tên—nóng rực, bay thẳng, đâm vào vòng 6.
“Lửa tốt, nhưng tâm hơi vội. Giữ nhịp độ đều.”
Cô gái hệ Phong hít một hơi thật sâu, vung tay. Một lưỡi gió sắc mảnh vụt lao đi, không gây tiếng động, xuyên qua vòng 9 sát rìa.
“Điều khiển rất chuẩn xác. Gió càng nhẹ, càng khó giữ hình, em làm tốt.”
Cô gái hệ Ánh sáng chụm hai tay tạo thành cầu sáng nhỏ, rồi búng nó bay như pháo hoa. Nó chạm vòng 9, chói mắt nhưng không quá gắt.
“Sáng rõ, nhưng vẫn mềm mại. Khả năng cân bằng tốt đấy.”
Cậu khô mộc áp tay xuống đất, tạo một luồng đất nhô lên, rồi đẩy viên đá bay tới vòng 10.
“Thổ hệ ổn định, chuyển lực khéo léo. Tuyệt vời.”
Cuối cùng, cô gái hệ Thủy nâng tay, nước xoay quanh cổ tay như vũ điệu rồi bắn ra—một dòng thẳng, chạm vòng 8.
“Rất khá. Nước mềm nhưng không loãng. Giữ được áp lực là một điểm cộng.”
Cả nhóm cúi đầu nhẹ khi hoàn thành, bước về hàng giữa tiếng vỗ tay nhỏ. Gabaria nắm nhẹ tay mình. Đến lượt nhóm cậu.
Đến lượt nhóm của Gabaria.
Thầy Jordan giơ tay ra hiệu cho cả nhóm tiến lên, xếp thành hàng trước vạch bắn.
Gabaria liếc nhìn những người bạn trong nhóm, rồi cậu lặng lẽ lùi về phía sau cùng.
Cần một chút thời gian để trấn tĩnh... mình sẽ bắn cuối cùng, cậu tự nhủ.
Đầu tiên là Gypsy.
"Gypsy, hệ Hỏa." – Thầy Jordan nói lớn, mắt dõi theo bảng kiểm danh sách.
Gypsy bước ra, ánh mắt lạnh lùng, nét mặt nghiêm túc bất thường.
Cậu hít sâu một hơi, tay phải giơ lên cao. Trong lòng bàn tay, một đốm lửa lóe lên – nhỏ nhưng cực kỳ tinh khiết. Nhiệt lượng toả ra mạnh đến mức không khí xung quanh bắt đầu nhòe nhẹ, không gian vặn vẹo dưới áp lực của nhiệt.
Từng chuyển động của cậu dứt khoát và tập trung. Gypsy ngắm vào tấm bia trước mặt.
Bây giờ...
Tia lửa bắn ra như viên đạn cháy rực, lao vút trong không trung, ghim thẳng vào vùng gần hồng tâm trên bia. Một vụ nổ nhỏ vang lên, để lại vệt cháy đen.
Không ít bạn cùng hệ lửa trầm trồ.
"Woah... chuẩn không cần chỉnh luôn!"
Gypsy xoay người bước về với dáng vẻ cực kỳ tự tin, vuốt tóc và nở một nụ cười nửa miệng.
Cậu Gáy ò ó o: "mấy ông thấy chưa, người ta gọi đó là đẳng cấp!" – cậu nói, rõ ràng đang tận hưởng ánh nhìn ngưỡng mộ.
Thầy Jordan giữ gương mặt nghiêm túc, nhưng giọng nói pha chút tán thưởng:
"Tập trung tốt, kiểm soát lửa tốt. Abin, tiếp theo."
Đến lượt Abin.
Cậu bước vào vị trí sẵn sàng, điềm tĩnh nhưng không thiếu phần tập trung. Đôi mắt nâu ánh lên sự nghiêm túc, cơ thể cậu căng lên như một sợi dây cung chờ bung.
Cậu dậm mạnh chân xuống nền đất. Một tiếng rầm vang lên nhẹ nhàng, và mặt đất trước mặt cậu rung chuyển. Các khối đất nhô lên, thành hình như thể được nhào nặn bởi bàn tay vô hình.
Abin hít một hơi thật sâu, rồi giơ tay—như ra hiệu với chính mặt đất. Cậu ngắm thẳng vào tấm bia phía xa, rồi phóng.
Vút—khối đất bay đi, đâm mạnh vào bia. Một cú đánh gọn gàng, ổn định. Vị trí trúng sát ngay gần hồng tâm.
Các học sinh hệ Đất xung quanh huýt sáo, tán dương. Một số vỗ tay, thậm chí có người buột miệng:
“Chuẩn đấy, Abin!”
“Không hổ là Abin của lớp mình!”
Thầy Jordan khẽ gật đầu, nụ cười hiện lên nơi khóe môi:
“Tốt lắm, rất vững vàng. Cậu đang kiểm soát lực đạo rất tốt.”
Abin hơi ngượng, cúi đầu cảm ơn vội. Rồi không nói gì thêm, cậu bước nhanh về phía Gypsy, người đang đợi cậu với nụ cười ấm áp.
Gypsy vỗ nhẹ lên vai cậu, thì thầm:
“Làm tốt lắm. Cậu đang tiến bộ từng ngày đấy.”
Abin không nói gì, nhưng khuôn mặt cậu dần giãn ra, một nụ cười nhẹ thoáng qua—dù chỉ trong chớp mắt, cũng đủ để Gypsy nhận ra.
Erica bước lên.
Cô gái hệ Phong di chuyển nhẹ nhàng như thể được gió nâng đỡ. Mái tóc nâu đỏ lòa xòa theo từng cơn gió nhỏ quanh cô, ánh mắt thì sáng rực như kẻ luôn sẵn sàng chơi một ván nghịch ngợm.
Không chuẩn bị cầu kỳ, Erica nhảy nhẹ một cái tại chỗ rồi xoay người, giơ tay như đang nhắm bắn một thứ vô hình.
Vút!—một luồng gió hình lưỡi liềm cắt thẳng về phía tấm bia, xoáy vào và ghim lấy rìa hồng tâm.
Các bạn hệ Phong vỗ tay, có tiếng huýt sáo vang lên.
“Chuẩn không cần chỉnh!”
“Gió như lưỡi dao luôn!”
Thầy Jordan nhướng mày đầy hài lòng:
“Dứt khoát, không do dự. Tốt lắm, Erica.”
Erica quay gót, tay khoanh trước ngực:
“Có thế chứ,” cô cười khẩy, rồi quay về chỗ cả nhóm. “Thấy chưa? Gió là phải sắc.”
Gabaria cười nhẹ, còn Abin lẩm bẩm điều gì đó như “kiêu nữa rồi đấy”.
Madonna bước lên với dáng điềm đạm, khuôn mặt thanh tú mang vẻ bình tĩnh khó lay chuyển. Dù là người hệ Ánh sáng, cô không hề vội vã hay lòe loẹt.
Cô nhắm mắt lại, hai tay chắp nhẹ trước ngực. Một vầng sáng ấm xuất hiện trong lòng bàn tay cô—nhẹ nhưng rõ ràng, như một lời cầu nguyện.
Cô mở mắt.
Bụp!—quả cầu ánh sáng phóng ra như một sao băng mini, yên lặng mà nhanh gọn, ghim thẳng vào chính giữa hồng tâm, không gây tiếng nổ hay chấn động.
Lớp học im lặng vài giây, rồi vỡ oà trong tiếng vỗ tay.
“Rất tốt. Tập trung và chính xác,” thầy Jordan nói, ánh mắt đầy khích lệ. “Em luôn biết điều gì là cần thiết, không hơn không kém.”
Madonna khẽ cúi đầu cảm ơn. Khi quay về chỗ, cô chỉ mỉm cười nhẹ với Erica và Gabaria, giọng nhỏ nhưng chắc:
“Không cần chói lọi để được thấy. Miễn là ánh sáng đúng lúc.”
Cuối cùng cũng đến lượt Gabaria.
Khi thầy Jordan gọi tên, cậu khẽ giật mình. Cậu bước lên, từng bước chậm rãi, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Nhưng rồi từ phía sau, tiếng thì thầm động viên vang lên:
“Cố lên Gabaria!” – là Erica.
“Cậu làm được mà!” – Madonna mỉm cười.
“Bình tĩnh thôi,” Abin gật đầu.
Các bạn khác cũng cổ vũ âm thầm.
Gabaria hít sâu một hơi. Môi khẽ mấp máy:
“Mình làm được.”
Thầy Jordan ra hiệu bắt đầu.
Cậu nhắm mắt lại, tập trung.
Từ giữa ngực, vết bớt hình sóng nước bắt đầu phát sáng nhè nhẹ.
Một luồng khí dịu mát lan ra. Cả lớp dần im lặng, ngạc nhiên nhìn cậu.
Gabaria giơ tay, chỉ ngón trỏ về phía tấm bia.
Một bong bóng nước xuất hiện – lơ lửng trước mặt, to bằng lòng bàn tay, trên đó là ký hiệu trùng khớp với vết bớt đang phát sáng.
Các bạn chăm chú nhìn, thích thú nhưng không ai dám lên tiếng, sợ làm cậu phân tâm.
Gabaria mở mắt. Đôi mắt cậu lúc này sáng lên, tập trung và sắc bén.
Cậu vung mạnh tay.
Vút!
Quả bong bóng lao đi, nhanh và chính xác. Nó gần như chạm vào hồng tâm!
Tiếng reo hò nổ ra. Gabaria nở nụ cười rạng rỡ.
Nhưng—
Póc!
Thay vì bật lại như những quả đạn phép khác, bong bóng nước lại… ôm chặt lấy cả tấm bia.
Gabaria sững người.
“Chết! Mình quên mất!!”
Cậu loay hoay, không biết làm sao.
Thầy Jordan giữ giọng điềm tĩnh:
“Trước tiên, em hãy bình tĩnh như ban đầu… và ra hiệu bằng tay.”
Gabaria sực nhớ lại. Trong cuốn sách mà Camellia từng đưa, có ghi rõ:
> "Nếu muốn giải thuật nước, hãy dùng ký hiệu tay ban đầu – nhưng đảo chiều."
Cậu giơ tay đã dùng lúc bắn, rồi từ từ nắm lại thành đấm.
Quả bong bóng rung nhẹ, rồi tan ra dần như làn hơi sương. Tấm bia rơi xuống, ướt đẫm nước nhưng không hề hư hại.
Cả lớp vỗ tay vang dội.
Các học sinh hệ nước gật gù đầy ấn tượng.
“Thú vị thật đó,” một bạn thì thầm.
“Phép của cậu ta là loại điều khiển trực tiếp,” một bạn khác bình luận.
Erica đập nhẹ vào vai Gabaria:
“Đã bảo cậu làm được mà!”
Madonna mỉm cười, còn Abin gật đầu đầy tự hào.
Gabaria mỉm cười rạng rỡ, cúi đầu nhẹ:
“Em cảm ơn thầy… và cả các bạn!”
tiếp đến, các nhóm còn lại lận lượt trình diễn
Nhóm 4 – Nhóm học sinh bí ẩn, thiên về kỹ thuật
Vell (Thủy) – Người đeo mặt nạ, trầm lặng, thao tác tinh tế. Dùng roi nước cắt trúng cạnh hồng tâm.
Ignel (Hỏa) – Nhân thú cáo, nghịch ngợm, tạo trụ lửa mạnh nhưng lệch hướng.
Berri (Thổ) – Bé gái tóc như rễ cây, nhút nhát nhưng chính xác, ném trúng rìa tâm.
Cylos (Phong) – Chàng trai da lam, điềm đạm, dùng gió cắt ngang bia mượt mà.
Rika (Ánh sáng) – Tiên nữ, duyên dáng, bắn tia sáng xuyên hồng tâm.
Nhóm 5 – Nhóm năng lực trung bình, tiềm năng chưa rõ
Nino (Thủy) – Người thường, nhút nhát, tạo tia nước yếu trúng viền bảng.
Daz (Hỏa) – Tóc đỏ, nóng nảy, tạo lửa mạnh làm cháy góc bảng.
Mina (Thổ) – Tóc nâu, quyết đoán, ném đá trúng hồng tâm chắc chắn.
Yule (Phong) – Dáng thư sinh, hơi lơ đễnh, tạo đường gió yếu nhưng trúng bia.
Fiel (Ánh sáng) – Rụt rè, ánh sáng lệch, chỉ chạm vào bảng.
Nhóm 6 – Nhóm có ngoại hình khác thường
Blobin (Thủy) – Sinh vật thạch nước, vui vẻ, tạo bong bóng bắn trúng trung tâm.
Flamette (Hỏa) – Tóc như khói, lạnh lùng, tia lửa đẹp mắt bắn trúng hồng tâm.
Rockit (Thổ) – Người mặc giáp đất, mạnh mẽ, ném đá làm rung bia.
Zuff (Phong) – Gió có hình, yếu và lệch tâm do không ổn định.
Lyra (Ánh sáng) – Nửa người nửa sao, phát tia sáng lung linh, trúng cạnh hồng tâm.
Nhóm 7 – Nhóm giao thoa giữa người và thú
Mira (Thủy) – Nữ nhân ngư, duyên dáng, sóng nước lượn đẹp nhưng chỉ trúng rìa bảng.
Korn (Hỏa) – Nhân thú gấu, mạnh bạo, phun lửa lệch hẳn vì quá sung.
Tenji (Thổ) – Người lùn da đồng, chắc chắn, ném đá trúng tâm gần như tuyệt đối.
Ereo (Phong) – Chim người, nhanh nhẹn, lưỡi gió bay xa và lệch.
Lumen (Ánh sáng) – Người trọc đầu tỏa sáng, tia ánh sáng đâm trúng giữa bảng, hơi chệch tâm.
Nhóm 8 – Nhóm học sinh thử nghiệm mới
Tali (Thủy) – Bé gái tóc xanh, nhút nhát, nước bắn yếu, lệch bảng.
Blayz (Hỏa) – Cậu bé tóc xù, thiếu kiểm soát, tạo cháy lan nền.
Dorra (Thổ) – Cô bé có tay đất, ném gọn vào giữa bảng.
Siv (Phong) – Gương mặt không biểu cảm, gió nhẹ, chỉ tạo lằn cắt ngang mép.
Erica (Ánh sáng) – Cô gái ánh sáng chói, bắn cực nhanh và chính xác, ngang với Rika.
Gabaria theo dõi với ánh mắt xen lẫn hào hứng và dè chừng. Cậu ghi nhận những đối thủ tiềm năng, nhất là Rika và Erica – hai người điều khiển ánh sáng thành thạo.
Thầy Jordan thì tỏ rõ sự đánh giá công bằng: nhóm 4 và nhóm 6 được đánh giá cao nhất, nhóm 8 có nhân tố nổi bật nhưng còn thiếu ổn định.
Sau buổi kiểm tra năng lực hôm ấy, không khí trong lớp trở nên gần gũi và cởi mở hơn. Gabaria, tuy vẫn còn chút dè dặt, bắt đầu hòa nhập với các bạn cùng lớp. Mỗi người một cá tính: có người hoạt bát, người trầm lặng, người ham học hỏi hay thích đùa nghịch. Một vài gương mặt cậu đã quen từ năm trước, nay lại cùng đồng hành trong hành trình mới.
Sau khi chứng kiến năng lực thực tế của nhau, cả lớp dần hình thành thói quen cùng nhau phân tích điểm mạnh – điểm yếu để cùng tiến bộ. Không có sự cạnh tranh độc hại, mà thay vào đó là tinh thần hỗ trợ chân thành.
Gabaria cùng nhóm hệ Thủy thường luyện tập riêng vào cuối buổi. Cậu được hướng dẫn cách làm dòng nước di chuyển nhanh hơn, nhờ vậy chiêu “phóng bong bóng” của cậu trở nên sắc bén, khó né hơn. Ngược lại, cậu lại chia sẻ cách “kết cấu” phép để duy trì chiêu thức lâu hơn mà không hao tổn nhiều ma lực – một kỹ thuật mà cậu vô tình nắm bắt được trong quá trình tự luyện.
Dưới ánh sáng buổi chiều mờ, tiếng nước văng, phép thuật tung ra nhịp nhàng. Trong từng khoảnh khắc, cậu cảm nhận rõ ràng – đây là những người đồng hành thật sự, không chỉ trong lớp học, mà còn trên hành trình mà họ chưa biết sẽ đưa mình đến đâu.
Thời gian trôi qua trong nhịp sống sôi nổi và tràn đầy phép thuật. Dưới sự hướng dẫn tận tâm của thầy Jordan, cả lớp dần phát triển từng ngày. Thầy không chỉ là người giảng dạy, mà còn như người huấn luyện viên luôn tìm cách khai phá tiềm năng của từng học sinh. Nhờ thầy, mỗi học viên đều được sắp xếp vào các phòng gym chuyên biệt – nơi huấn luyện theo hệ nguyên tố phù hợp.
Tin tức về các phòng gym đặc biệt khiến cả lớp xôn xao và háo hức như thể sắp được khám phá một vùng đất mới. Gabaria và các bạn thuộc hệ Thủy được vào Gym Thủy, một nơi được thiết kế như một thế giới thu nhỏ dưới biển. Bầu không khí trong lành, tường được trang trí bằng những bức tranh sóng nước động, bể bơi rộng lớn, và các thiết bị huấn luyện hiện đại – tất cả tạo nên một không gian lý tưởng để rèn luyện và thư giãn.
Ở đó, Gabaria có cơ hội gặp gỡ các bạn khác từ những lớp khác cũng thuộc hệ Thủy. Mỗi người mang một đặc điểm riêng: có người là bán tiên sông, người mang gen loài rùa, có người là con cháu của các pháp sư vùng đầm lầy. Nhưng dù đông đảo như vậy, Gabaria vẫn không thấy ai giống cậu. Không một người cá mập nào khác.
Ban đầu, cậu thoáng chạnh lòng – cảm giác lạc lõng quen thuộc lại trỗi dậy. Nhưng chính những người bạn đã ở bên, vỗ vai, trấn an và động viên cậu: “Có thể người giống cậu đang ở đâu đó ngoài thế giới rộng lớn kia. Cậu không một mình đâu.”
Những lời ấy như một cơn gió mát lành thổi tan mây mù trong lòng Gabaria. Cậu mỉm cười, gật đầu. Rồi hòa mình vào dòng nước, bơi lội, tập luyện cùng mọi người. Trong khoảnh khắc ấy, mặc cảm tan biến, chỉ còn lại tiếng cười, làn nước trong xanh, và một niềm tin âm ỉ rằng – một ngày nào đó, cậu sẽ tìm ra nơi mình thuộc về.
Việc bơi lội thường xuyên và luyện tập phép thuật không chỉ giúp Gabaria mạnh hơn về kỹ năng, mà còn khiến cơ thể cậu phát triển rõ rệt. Cậu dần cảm nhận được những thay đổi tích cực: chiếc đuôi cá mập của cậu trở nên dài và mạnh mẽ hơn, các chiếc răng sắc bén mọc thêm đôi chút – nhưng vẫn cân đối, không làm mất đi vẻ ngoài dễ mến vốn có của cậu. Đặc biệt, đôi mắt xanh sâu thẳm như đại dương vẫn luôn là điểm nổi bật, thu hút và gây thiện cảm với bất kỳ ai đối diện.
Cùng với việc học lý thuyết và luyện tập thực hành, Gabaria dần hiểu được cấu trúc phép thuật của chính mình. Cậu học được cách khiến bong bóng nước của mình phát nổ nhanh hơn bằng cách điều chỉnh lượng ma lực và áp suất nội tại – điều trước đây cậu chưa từng nghĩ tới. Có thể là nhờ thể lực tăng lên mà cậu kiểm soát được năng lượng tốt hơn. Ngoài ra, cậu bắt đầu tìm thấy niềm vui trong việc chạy bộ mỗi sáng, điều mà trước đây cậu từng thấy nhàm chán. Giờ đây, Gabaria trở nên hoạt bát, yêu thích vận động, sống khỏe và đầy năng lượng.
Tuy vậy, giữa guồng quay bận rộn của việc học tập và rèn luyện, Gabaria không bao giờ quên mái ấm thân thương của mình. Ba mẹ – người thân duy nhất và cũng là hậu phương vững chắc – luôn ở trong tim cậu. Dù có học được bao nhiêu điều mới, đạt được bao nhiêu tiến bộ, thì mỗi khi về nhà, cậu vẫn là cậu bé biết thương yêu, biết san sẻ việc nhà và dành thời gian cho gia đình. Trong thế giới rộng lớn ấy, ngôi nhà nhỏ ấy vẫn luôn là nơi giữ cậu lại – nơi có hạnh phúc to bền bỉ như đại dương.


0 Bình luận