“Nó có ý thức.”
“Eric?”
Cô ngước mắt quay sang nhìn Awerst.
“Belia, cô ấy có ý thức… dù đã chuyển hóa hoàn toàn thành ác mộng.”
Việc Eric giải thoát cho ác mộng hết sức bình thường nhưng ở đây, chúng có ý thức. Chẳng khác nào giết chính Belia, vật chủ của hạt giống tàn lụi.
Bàn tay run rẩy lẫn theo tiếng xào xạc từ cỏ và cây, kèm theo ánh dương xanh từ con ngươi đục ngầu khi ngẫm lại những gì bản thân vừa làm.
“Tớ… vừa giết… người.”
“Em không làm gì sai trái đâu, đấy là cách duy nhất để cô ấy giải thoát, mặc dù cũng chẳng biết giải thích như nào trước hành động vừa rồi của ả.”
Ary bày tỏ quan điểm của mình lẫn an ủi một phần nào đó cô học trò. Nếu bị nỗi sợ hãi chiếm lĩnh hoàn toàn, thứ duy nhất vật chủ có thể chọn là trở nên điên loạn hoặc bị giết.
Kể cả thế, sinh vật ba người phải đối mặt khi nãy còn không biết nên gọi nó với cái tên gì.
Eric ngồi xổm xuống, lấy bàn tay nhỏ nhắn che đi khuôn mặt đỏ ửng. Việc liên tục lau đi giọt lệ không ngừng tuôn khiến lớp da hiện lên những vết xước, li ti vài sợi tóc dính lên đôi má hồng đang nức nở òa khóc.
Cho đến phút cuối, thứ Belia trao cho cô không phải nỗi đau mà là niềm vui, sự ấm áp của một người được thỏa mãn ước vọng bấy lâu.
“Tại sao cho đến lúc đó, cô lại để tôi bắn chứ.”
Eric thấy rõ đôi mắt đó, ánh nhìn của một người đã mất đi hi vọng vô số lần, ánh mắt mà cô gặp hàng ngày tại những nơi tối tăm nhất ở khu số năm.
“Ngay lúc đó… sao lại… chết tiệt!”
Song, không gian bây giờ yên tĩnh một cách lạ kì, chỉ còn tồn đọng âm vang được phát ra từ cổ họng nghẹn cứng của cô nàng.
Awerst ngồi xuống cùng cô bạn, cậu hướng hoàn toàn đôi mắt vào hai tai đỏ ngầu kia. Sau đó, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng đặt lên đầu người bên cạnh.
“Cứ khóc đi, khóc cho hết đi, lúc đó lỗi buồn cũng sẽ trôi theo thôi.”
Eric nhìn lại cậu bạn, mỉm cười thật tươi mặc dù hàng lệ vẫn đọng trên hai hàng mi.
“Tớ không sao nữa rồi, đi về thôi, thầy Cork đang chờ đấy.”
“Cậu không còn bận lòng điều gì chứ?”
Cánh váy dài xoay theo chiều gió khi cô gái với mái tóc vàng óng trước ánh trăng kia quay lại nhìn Awerst.
“Tớ biết sẽ có một số những điều buộc phải làm, để mọi người được hạnh phúc mà. Đây là con đường tớ đã chọn, một số thứ phải học cách chấp nhận thôi, cảm ơn cậu.”
Cô xòe bàn tay, kéo cậu bạn đứng dậy. Việc hai người ở ngay sát nhau khiến chàng ta nhận ra cơ thể kia mỏng manh và nhỏ bé cỡ nào.
Nhưng mạnh mẽ thật.
“Đến giờ báo cáo nhiệm vụ rồi đấy hai đứa.”
Ary đằng xa thích thú nhìn bọn nhỏ, làm cô nhớ đến quãng thời gian còn là học sinh của trường, với Julius, Cork và Boader.
Nhưng cả đám tan tành do cuộc cãi vã của Julius và Boader. Mái tóc đen, xơ xác cùng đôi mắt thâm quầng ấy rời bỏ ba người còn lại.
Giá như ngược lại dòng thời gian được nhỉ.
Xẹt!
Miếng kim loại lạnh lẽo đâm thẳng vào lớp da thịt mềm mại của Ary. Ngoảnh mặt lại, từng sợi tóc màu tối đang tung bay, quầng thâm đen dưới lớp mi cùng với khuôn mặt hốc hác đang nhìn chằm chằm cô.
“Boader…!”
Eric và Awerst nhanh chóng cảm nhận sát khí ở bên kia, chúng đậm đặc tới mức chân hai người tựa bị đông cứng, không thể di chuyển.
Bằng việc sử dụng tạo tác, thứ giống chiếc kính Cork đã đưa cho, Eric dò tìm nguồn hạt vừa được lan tỏa.
Một Tưởng gia!
“Ồ, Ary hả? Lâu rồi không gặp!”
Hắn rút lưỡi dao khiến dòng máu tươi tuôn ra nhưng được ngăn lại bởi sự hồi phục của tư niệm. Bằng cách tưởng tượng vết thương được nối liền, các hạt xanh phát sáng, bám vào nhằm điều trị vết thương của cô.
“Nhưng nghe nè, phẩn tổn thương bên trong sẽ không bao giờ được chữa đâu, vì tôi biết cậu không tài nào tưởng tượng được phần đấy sẽ phục hồi như nào.”
“Câu được thêm thời gian để giết cậu là hay rồi đó?”
Một nhát rìu được vung lên quấn theo vài lớp đất lẫn cỏ.
“Vẫn mạnh bạo như mọi khi nhỉ!”
Chỉnh lại mái tóc trong khi quỳ xuống, Boader đâm từng nhát dao vào chân phải của Ary.
Cô khụy xuống nhưng tay vẫn cầm chặt phần chuôi, lưỡi rìu lao tới phần thân trên của cậu bạn cũ. Hắn nhanh chóng nhảy bật lên vòng về sau trong, nhạy bén né tránh đòn tấn công trong gang tấc.
“Cậu bảo sẽ không dính dáng tới giới Tưởng gia nữa mà?”
Mặc kệ người trước mặt, Boader đứng vuốt cằm mà ngẫm.
“Có vẻ vật thí nghiệm của tôi làm cậu kiệt quệ lắm nhờ?”
Một khi ngừng sử dụng Tràn, Van của người dùng sẽ khép lại khiến tư niệm mất ổn định. Lúc này Ary rơi vào tình trạng bế tắc hơn bao giờ hết. Trong khi ba người điều kiệt sức trước chủng loại mới của ác mộng, Boader vẫn sung sức.
“Vật thí nghiệm, Bilia?”
Eric sững người trước câu nói của hắn.
Vật thí nghiệm… Bilia… chủng loại ác mộng mới.
Trên trời, hàng loạt hạt sáng phóng tới, nổ tung khi chạm vào người Boader, chúng đến từ tạo tác Ace of Wands.
Những cú đập mạnh bạo với độ nặng cao giáng xuống Boader, chiếc áo blouse đung đưa rập rình theo giới với từng cú va chạm.
Eric lùi lại, truyền hạt vào các mạch dẫn trên thân cán, dẫn chúng tới phần nóng pháo, cô đặc lại và phóng ra như những viên đạn với tốc độ cao.
“Ồ, tạo tác của trí tưởng tượng hả. Học sinh Cork dạy năm nay ổn quá!”
Xoay người sang bên né loạt tia sáng vừa vụt qua, Boader thích thú mà cảm nhận lượng hạt ấy.
“Ngươi… đang sử dụng nguồn hạt để cấu tạo thân thể đó?”
“Im mồm!”
Nhanh chóng, nguồn năng lượng ấy lại biến đổi lần nữa, khiến Boader không khỏi ngạc nhiên.
“Này! Này! Này! Đừng nói người thỏa mãn trong khi đánh nhau nhé!”
Hạt sinh ra từ sự thỏa mãn, được sử dụng phổ biến trong tư niệm được coi là hạt phụ. Còn những loại hạt giúp ổn định cấu trúc cơ thể, gọi là hạt chính.
Rút thêm dao từ lớp áo dài kia, Boader chặn lại những lưỡi đao đến từ phía Eric, những tia sáng do va chạm kim loại kêu vang trong không khí, ngân vang trong không gian.
“Eric, quay về được rồi, để cô lo cho. Awerst hỗ trợ!”
Bức tường đất được dụng trên trước hai kẻ được giao chiến kia, Ary lao tới đẩy Eric ra ngoài rồi đỡ lấy đòn tấn công từ Boader.
Mặc kệ lời khuyên ngăn, mái tóc vàng ấy vẫn lướt đi, lao tới thứ cô cho là đáng ghê tởm nhất.
Nhưng, thứ kim loại đó đã ngay trước mặt Eric từ lúc nào không hay. Song, vết chém lại hằn do trên lưng Ary, qua lớp vải trắng có những họa tiết màu đỏ.
“Cô…?”
“Phiền thật đấy.”
Vung lưỡi rìu ra đằng sau, Ary đáp trả lại đòn vừa nãy bằng nhát chém lên cánh tay phải của Boader.
Ngước mắt sang nhìn đường rách dài trên cẳng tay, hắn thở dài rồi nói.
“Chậc, giải quyết nhanh nào.”
Lớp màn màu tím bao phủ quanh người Boader, chúng ngày càng dày hơn đến mức đặc lại.
“Không lẽ.”
Ary kinh ngạc nhìn cảnh tượng thân quen ấy, khi luồng sáng bao phủ khắp người kẻ trước mặt, tỏa ra xung quanh.
“Vui chơi tí nhỉ… TRÀ..!”
Cùng với lưỡi giáo làm từ tạo vật, Awerst lao tới bằng tư niệm đâm thẳng bụng đối phương. Nhưng mặc kệ dòng máu đang chảy, Boader ngày càng tăng đầu ra của hạt khiến tên bốn mắt phía trước bay ra ngoài do áp lực được giải phóng.
“À, kệ đi. TRÀN!”
Bầu trời chuyển màu thành đỏ, mọi thứ bắt đầu tối dần, luồng khí lạnh sau gáy khiến tất thảy sinh vật hoảng sợ.
Những lưỡi dao dần dài ra, uống cong một cách dị dạng, bụi cỏ xung quanh Boader héo úa dần. Trọng lực xung quanh được gia tăng gấp hai lần, khiến Ary với những vết thương sâu cùng Awerst đang nằm sõng soài dưới đất bị ép đến mức nghẹt thở.
Nhưng.
“TRÀN!”
Cả ba người còn lại mở to mắt trước những gì Eric đang thực hiện. Một Tưởng gia ba sao lại có Tràn? Lập tức Tràn của Boader bị phá toạc ra do xung đột với cô nàng.
Không gian biến thành màu trắng xóa, tạo tác biến đổi, giống như cây bút cọ khổng lồ. Eric bình tĩnh thở từng hơi nặng nhọc, áp lực cô phải gánh chịu là quá lớn khi lần đầu dùng thứ này.
Song, khoảng không lại nhanh chóng vỡ tan ra lần nữa trong khi cô kiệt sức mà nằm gục xuống.
“Toang luôn, Van của mình khép lại rồi.”
Boader tạch lưỡi trước sự phá đám kia, anh nhanh chóng quay đi bỏ mặc lại ba kẻ còn lại.
“Sống… rồi sao?”
Với tiếng thở dài, Awerst quay sang Eric. Nhưng cậu nhanh chóng chạy tới bế cô lên khi thấy cơ thể ấy có dấu hiệu bất thường.
“Eric! Eric! Làm ơn đấy, sao… lại dùng hạt chính chứ?”
Trên mặt Eric, những vết nứt có đường vuông góc hiện lên với tiếng tách tách.
“Dùng hạt đi, truyền hạt vào nhóc ấy, nhanh lên! Chúng sẽ giúp ngăn chặn việc cơ thể bị phá vỡ.”
Awerst nhìn Ary, gật đầu rồi quay sang cô bạn.
Ánh sáng xanh dịu dàng ôm lấy Eric. Đôi mi dài, cong mấp máy mở dần, mặt cô đã không còn cảm giác khó dịu do tạo tác giống kính được tháo ra.
“...Awerst… tớ sợ lắm.”
“Biết mà, nên nằm im coi.”
“Tớ sợ mất cậu và cô Ary lắm.”
Eric liền bật cười trước câu nói khi nãy, chính cậu bạn mà mình không muốn mất đang cứu chữa cho cô còn gì.
Cơn gió khiến mái tóc xám ấy bay phấp lên, đôi mắt đen sâu thẳm lộ rõ.
“Cậu cũng sợ mất tớ hả?”
Cô trêu chọc Awerst nhưng không ngờ cậu đỏ mặt nhanh tới vậy.
Bên cạnh, Ary đứng dậy sau khi điều trị sơ qua vết thương, trí óc giờ chỉ còn quan tâm đến người bạn cũ cô vừa gặp mặt.
Nếu theo lời Boader là đúng, chính hắn đã tạo ra chủng loại ác mộng mới. Nhưng bằng cách nào?
Bằng việc để hạt giống của sự lụi tàn sinh trưởng bằng sự tiêu cực, chúng sẽ biến đổi vật chủ dựa theo nỗi đau, sự ám ánh, nỗi sợ lớn nhất của họ.
Nỗi sợ… việc có cơ chế hoạt động giống tư niệm… nỗi sợ với tư niệm!
Ary sững người lại, lập tức phủ định điều cô vừa nghĩ tới. Đối với các khu vực số thấp, Tưởng gia được coi như anh hùng, là biểu tượng của họ thì cớ sao sợ hãi tư niệm được chứ?
Nhưng nếu là Boader, thì hoàn toàn… có thể.
Cô cắn chặt đôi môi, có quá nhiều thứ cần được giải đáp sau ngày hôm nay, chủng loại mới, Boader và giả thuyết về nỗi sợ Tư niệm đang len lỏi trong thâm tâm Ary.
Ánh sáng kim loại chói lóa trong không gian, những bước chân lặng lẽ dần đi tới. Mái tóc đen óng ả được chải chuốt gọn gang đứng trước mặt ba người.
“Awerst, Eric và Ary của đội Thập tự. Đã có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”
Ông nhìn vết cháy xém, dập nát lẫn héo tàn trên đồng cỏ xanh rì rào rồi quay qua ba người trước mặt.
Awerst không tin trước mặt mình, kẻ không ai ngờ đến lại xuất hiện tại đây, cái nơi bẩn thỉu nhất Mornak.
“Đội trưởng kị sĩ đoàn, Karn Orget. Một lần nữa yêu cầu các cô các cậu trình bày sự việc.”


0 Bình luận