“Dù cho có phải quay lại cuộc sống nghèo khổ trước kia, dẫu cho có phải tiêu diệt quỷ vương thêm hàng trăm, hàng ngàn lần. Dũng sĩ Athur vẫn không từ bỏ, anh sẽ bước tiếp dù càng tiến bước mùi máu tươi càng hăng. Vì anh biết, sau lưng vẫn có người con gái mình yêu, bạch công chúa Elia”.
Trang sách tiếp tục được lật sang bởi ngón tay thon thả lẫn trắng nõn của cô nàng với đôi mắt đang rưng rưng ngồi trên toa tàu tốc hành, niềm tự hào về tốc độ của người dân vương quốc công nghệ. Ánh sáng len lỏi qua khung cửa sổ, dễ thấy sợi tóc vàng óng đã dính vào đôi môi có bề cong và màu sắc tựa cánh hoa hồng bị hàm răng cắn chặt. Còn đôi vai nơi vác một thứ, món bị cuốn quanh bởi dải băng đang run lẩy bẩy, có lẽ câu chuyện vừa rồi đã làm dâng trào cảm xúc trong cô.
“Eric, nhạy cảm quá đấy?”
Awerst, chàng trai đeo kính bên cạnh đưa túi khăn giấy cho cô, cả hai điều khoác lên tấm áo choàng dễ dàng phủ kính cơ thể, trên đó có biểu tượng của trường đào tạo Tưởng gia.
“Tác phong không chuẩn một Tưởng gia chút nào đâu.”
Chả thèm nhìn Eric dù nhan sắc của cô có cỡ nào, cậu nhận xét cô nàng mít ướt khi đang đọc lại thông báo về nhiệm vụ trong tin nhắn điện thoại.
“Tưởng gia là phải tưởng tượng! Tưởng tượng! Cậu hiểu không? Cho nên mỗi khi tớ nghĩ tới số phận của dũng sĩ và công chúa, tớ lại buồn thay…”
Eric lặng thin cúi mặt xuống đất, chiếc nơ đỏ cũng hiểu tâm trạng của cô chủ mà rũ xuống theo. Nàng ta là một người giàu cảm xúc, cậu chàng bốn mắt hiểu điều đó.
“Nhưng không có nghĩa cậu phải khóc vì một câu chuyện không có thật đâu.”
Awerst lấy khăn giấy lau nước mắt cho quý cô đa cảm kế bên, gương mặt có chút bận lòng khi thấy nàng ta hôm nay khác thường vậy. Đặt cuốn sách sang bên, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy tà váy dài, miệng lẩm bẩm:
“Nhưng… lỡ đâu, đó… là cậu thì sao? Khi gặp một ác mộng siêu mạnh?”
Mắt cô long lanh quay sang nhìn Awerst. Cậu cạn lời, một lúc sau lại cười phì.
“Ha.. nên lo cho thân cậu ấy! Với cả Eric Eward đây chắc không yếu tới mức để phụ tá của mình chết oan uổng đâu nhỉ? Thiên tài tư niệm với trí tưởng tượng vô tận đang ở cạnh tớ mà.”
Xoa đầu an ủi Eric như cảm ơn vì đã lo lắng thay cho cậu, Awerst tự hào vì có trợ thủ như cô.
“Nên nhớ. Chúng ta là những cá nhân hiếm hoi mở khóa được Van, thứ khiến tưởng tượng tràn ra và hòa trộn với thế giới, sử dụng tư niệm và duy trì cân bằng trật tự của vương quốc này là nghĩa vụ của mỗi Tưởng gia.”
Cậu chàng nhìn Eric rồi ngó ra cửa sổ, cô tò mò nhìn theo. Bên ngoài, ngọn lửa đỏ của mặt trời đang dần bị mặt nước nuốt chừng, ánh dương hồng phản chiếu rồi hắt lên bề mặt của những tòa nhà cao tầng, được in dấu bởi con mắt xanh thẳm kia.
Eric mỉm cười, nhìn Awerst, cảm xúc có chút khó tả.
“Vậy ra đây là thứ hai ta và mọi người trong trường cố gắng bảo vệ, đẹp quá nhỉ!”
Tay cô tì vào lớp kính, ánh mắt rực rỡ, hướng về nơi tỏa sáng nhất tựa hoa hướng dương.
Đoàn tàu lại tiếp tục băng qua đường hầm, và khi ánh sáng mờ đi, là lúc những thứ ta không hay lại xuất hiện.
Trái với hai cô cậu đang vui cười ở toa đằng xa, ông chú với đôi mắt thâm quầng đang ngoảnh mặt xuống sàn thì thầm:
“Chết! Chết! Chết! Tại sao mọi thứ luôn đổ dồn về tao, tại sao mọi thứ luôn chống lại tao, chính tao?”
Gõ mạnh vào ngực bằng đôi bàn tay gầy gò, hàng mồ hôi như mưa rơi lã chã xuống, da gà nổi lên và cơn lạnh ớn ở phần gáy khiến ông run rẩy.
“Tiền bạc, vợ con và danh tiếng… mất hết!”
Ông đập tay xuống ghế tạo ra âm va động lớn, đủ để mọi người xung quanh chú ý.
“Nóng quá! Nóng quá! Tim tao! Ngực của tao!”
Gục xuống, ngã lăn trên mặt sàn rồi lăn lóc cựa quậy khắp nơi, người đàn ông xé toạc lớp áo bởi cơn khó chịu bên trong lồng ngực. Tiếp tới hắn ngồi một góc, ôm đầu thì thào.
“Không, không, không, không, không!”
Hạt của sự tàn lụi, thứ đã bén rẽ bên trong kẻ xấu số kia, đang bắt đầu lớn lên, biến vật chủ thành nỗi sợ của chính họ.
“Tiền! Tiền!”
Khuôn mặt bị biến dạng, nhăn nhúm, việc phồng to ra khiến mũi dễ dàng che hết một nửa gương mặt, đôi tai co lại, nhỏ dần cho đến khi biến mất, miệng thở hổn hển thứ mùi hôi hám, da xám đi và cánh tay dài ra như muốn vươn lấy mọi thứ.
“Tiền…. Tiền!”
Dưới lớp da nhăn nhúm là nụ cười lan rộng đến tận mang tai trong khoang tàu không còn một ai, có lẽ do nỗi sợ vô hình về một thứ không thể đoán trước, cái thứ đang thay đổi cả trong lẫn ngoài của người đàn ông đang ngồi chơ vơ trên chiếc ghế, họ đã nhanh chóng chạy ra các khoang khác, yêu cầu trợ giúp từ buồng lái.
Tay nắm cửa lung lay khi cánh cửa được mở ra lần nữa. Thiếu nữ tóc vàng với lớp áo choàng bên phải gần như che phủ nửa thân của cô, vác trên lưng một vật giống gậy, với phần đầu dạng trụ, phình to ra bất thường.
“Eric, Tưởng gia 3 sao đang trên đường đi làm nhiệm vụ.”
Cô đã nhanh chóng chạy tới đây ngay sau khi nghe thấy tiếng ồn.
Cẩn thận nhìn ngó xung quanh, đảm bảo không còn hành khách nào khác ở đây, Eric quay lại nhìn sinh vật mang tên ác mộng kia, thứ tượng trưng cho nỗi sợ lớn nhất của vật chủ.
Đang trong quá trình biến đổi? Vẫn cứu được.
Vừa nghĩ vừa tiến tới, cô nàng cố vươn tay với lấy cơ thể trước mặt. Nếu sử dụng hạt được sinh ra từ cảm giác thỏa mãn, hẳn sẽ lấn át đi cảm xúc tiêu cực từ hạt giống của lụi tàn.
Khoảng cách được rút ngắn, khi ngón tay của Eric gần chạm vào được, tức khắc, cánh tay dài ngoằng với tốc độ xé gió khiến mọi thứ trong khoang tàu rung lắc dữ dội lao tới trước mặt cô. Song cùng lúc đó, ánh sáng xanh dương toả ra xung quanh, các hạt tái định hình mặt sàn khiến bức tường hợp kim mỏng chui lên, cản lại đòn đánh tay của ác mộng.
Eric nghiêng người về phía sau, đôi chân nhấc lên không trung để thực hiện tư thế lộn nhào, hai tay chạm đất giữ thăng bằng, cả người cô nàng nhanh chóng vòng về phía sau, rút món đồ từ dải băng ra. Dạng vũ khí kì quái, với phần đầu là một khẩu súng bốn nòng gắn với cán hình trụ có bốn lưỡi đao bao phủ xung quanh, cán kim loại dài và ở cuối có vật thể hình thoi với lỗ vuông ở đầu được gắn vào.
“Tạo tác của trí tưởng tượng, Ace of Wands. Thú vị đấy chứ Awerst.”
Cậu chàng chẳng biết từ đâu xuất hiện đã dùng tạo thực, một trong hai dạng của tư niệm kéo Eric ra khỏi vòng tay thần chết trong tích tắc.
“Hành khách đã đến nơi an toàn, giờ thoải mái bung lụa đi Eric.”
Cô nhếch môi cười nhìn sang Awerst, rồi cầm món tạo tác lên sẵn sàng chiến đấu.
Tay nắm bay lên, ác mộng bị đẩy dồn vào một góc bên phải.
Bằng cách sử dụng tạo hư, dạng còn lại của tư niệm tưởng tượng cảnh tượng sắp tới, các hạt của Eric được giải phóng ra tạo thành cơn gió mạnh hất tên trước mặt đập vào bên phải toa tàu. Nhanh chóng cầm cán vung một cú thật mạnh vào người ác mộng, khiến hắn kêu gào.
“Tiền!”
Tiếp tục vung cánh tay dài với bộ móng sắc nhọn về phía Eric, nhưng cô đã nhảy lên né tránh nhờ lực đẩy từ gió, lấy tạo tác làm điểm tựa xoay vòng tung một cú vào mặt tên phía trước. Phía sau, Awerst tạo ra những dải băng thép cuốn quanh người, khóa chuyển động của tên ác mộng.
“Eric!”
Awerst quay sang mái tóc vàng đang thướt tha lả lướt óng ánh trước ánh dương, thứ tia sáng xuyên qua khung cửa sổ một cách nhẹ nhàng. Hệt bông hoa hướng dương, luôn theo đuổi hướng tới điều tươi sáng nhất.
Tạo tác tiếp tục lao tới, vút lên. Cuối cùng, nòng pháo được đặt dàn ra trước chiếc đầu có mũi to quái lạ kia một cách nhanh chóng.
“Giải phóng!”
Eric hét lên trong khi tay trái nắm chặt phần cán, bên còn lại cầm lấy tay cầm được đặt ở thân trên, bóp cò.
Ánh sáng xanh dương từ hạt lan tỏa khắp khoang tàu, cùng lúc đó đoàn tàu tốc hành cô đang đứng dừng lại tại trạm gần nhất so với khi nãy.
Hạt được sinh ra từ sự hưng phấn, thỏa mãn của một người, nhất là khi ta để trí tưởng tượng tung hoành. Vì thế, nếu đã mở được Van, ranh giới ngăn cách giữa thực tại và hư cấu sẽ không còn. Những hạt li ti tỏa sáng xanh có thể giải phóng ra từ thân chủ để tái định hình không gian. Chính vì thế, nó là khắc tinh so với hạt giống của sự lụi tàn, thứ sinh ra từ nỗi sợ.
Ngay lúc ánh sáng tan dần, người đàn ông khi nãy gục xuống, lớp da của ác mộng dính trên thân từ từ hòa tan theo không khí.
“Tớ tưởng sẽ bắn bay ông ta cơ, sợ thật đấy.”
Để không làm ảnh hưởng tới thể xác con người, Eric đã nén hạt một cách lỏng lẻo, nếu làm ngược lại thứ được tạo ra không chỉ là ánh sáng xanh, mà còn là những viên đạn được tạo ra từ hạt được phóng ra với uy lực và tốc độ cao.
“Lúc đấy cậu mà tưởng tượng vậy có khi lại thành thật không chừng? Quay lại vấn đề chính, thầy Cork đang gọi đấy.”
Awerst giơ chiếc điện thoại đang gieo vang tiếng chuông cuộc gọi khẩn, sau đó cậu điều chỉnh toa tàu về nguyên trạng rồi đứng dậy. tiến tới trước mặt cô bạn.
“Ưm! Tớ không phải trẻ con đâu?”
Eric kêu lên khi anh chàng bốn mắt lấy khăn lau vết bẩn trên má cô, điều đó làm nàng ta giật mình một thoáng. Chẳng có lời nào, Awerst quay ra toa đằng trước, mở cửa làm cho cơn gió lạnh luồng qua mái tóc màu xám kèm theo tiếng kêu “chờ tớ với!” của Eric.
Nơi họ sắp đến là trường đào tạo Tưởng gia, đào tạo những con người đủ khả năng để bảo vệ sự thịnh vượng và hòa bình của vương quốc công nghệ Mornak dưới mối hiểm họa không lường trước được từ ác mộng. Tại đó, giáo sư Cork và một cô gái tóc hồng cười mỉm có ý định tiếp tục trêu chọc anh bằng cách làm nổ phòng thí nghiệm lần nữa đang đợi.


4 Bình luận