OPEN
Vịt Vitvangchaycanh
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 03: Điểm dị thường

0 Bình luận - Độ dài: 2,281 từ - Cập nhật:

Cork ngạc nhiên khi Ary bày tỏ mong muốn được tham gia vào nhiệm vụ lần này, nhưng cảm thấy an tâm vì hai cô cậu học trò đây có thêm một người bảo hộ, một Thập tự.

“Có thể ác mộng đã tiến hóa thêm một khả năng mới, giống như tạo hư của tư niệm vậy.”

 Đôi mắt xanh lục nhìn thẳng vào mắt vị giáo sư kia, bày tỏ rõ giả thuyết của mình.

“Hoặc đó chỉ là ngẫu nhiên khi nhận được thông tin con ác mộng đó xuất hiện và biến mất liên tục. Nhưng cái đáng nói ở đây, chưa hề có thiệt hại nào về của và người.”

 Bình thường ác mộng không hề có ý chí, chỉ hành động theo bản năng, điều khiển vật chủ giải phóng nỗi sợ của mình. Thế nhưng việc không có bất kì hành vi đáng quan ngại nào diễn ra là một việc không tưởng, tất cả người dân tại Mornak điều biết được rằng những sinh vật ấy chỉ có mục tiêu duy nhất, phá hủy mọi thứ.

 “Vậy cô cho rằng lần này không phải là ác mộng?”

 Eric tò mò hỏi Ary, hàng mi nhắm lại như muốn che đi con người màu xanh biếc rồi lại mở ra.

“Ừm… tức là sao ạ?”

“Eric, như cô đã nói ở trên có hai trường hợp có thể xảy ra. Vả lại, nhà trường không cho thêm bất kì thông tin nào nữa. Nếu như trường hợp đầu tiên đúng, thì việc để cho ác mộng có khả năng giống tư niệm là quá nguy hiểm, cần loại bỏ ngay lập tức.”

 Việc những thứ đại diện cho nỗi sợ ấy có loại sức mạnh như tạo hư hay tạo vật là chưa có tiền lệ, những gì từng được ghi nhận chỉ là khả năng vật lí của chúng.

“Nếu vậy thì hẳn nhà trường đã cho chúng ta thêm thông tin, hoặc thậm chí phải cử bên Thập tự chứ?”

 Awerst bày tỏ thắc mắc của riêng mình. Việc cho thông tin mơ hồ hay bắt ép học sinh thực hiện một nhiệm vụ có tính rủi ro cao chẳng khác nào muốn họ đâm đầu vào chỗ chết.

 “Có khi cậu chỉ nghĩ quá thôi, nhưng… được rồi, tôi sẽ chuẩn bị tạo tác kia.”

 Quay sang Cork, Ary nhìn anh mà mỉm cười. Cô không muốn xảy ra bất cứ điều gì giống sự vụ năm đó, hay thậm chí là cả những mối nguy to lớn hơn, cô không muốn người đàn ông trước mặt phải chịu thêm quá nhiều tổn thương.

“Này Cork! Trước khi rời khỏi đây… tặng tôi may mắn đi?”

 Ban đầu không hiểu ý của cô bạn, nhưng rồi anh nhanh chóng mỉm cười, chạm nhẹ đỉnh đầu cô bằng bàn tay của mình.

“Cẩn thận nhé?”

“Ừm…”

 Awerst cùng Eric nhíu mày lại nhìn cảnh tượng ấy, cô kéo tay áo cậu bạn rồi thì thầm gì đó khiến tên bốn mắt kế bên gật đầu theo lia lịa.

 Sau khi chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, cả ba người cùng nhau di chuyển đến cổng thông hành, sử dụng thẻ lẫn chứng chỉ Tưởng gia để được thông qua, đi tới khu vực số tám.

 Do là một Thập tự lẫn bộ trang phục được nêu bật lên bởi những hình chữ thập nằm rải rác xung quanh. Ary hút mắt hẳn so với hai đứa học trò. Thập tự là danh hiệu dành cho những người có đóng góp to lớn cho tư niệm qua nhiều hình thức: nguyên cứu, chế tác công cụ, tạo tác, cùng một số thứ khác. Và người Eric đang đứng bên cạnh là người đầu tiên sử dụng thành tạo Tràn.

 Sau khi xuống chuyến tàu tốc hành có lịch di chuyển từ khu năm tới khu số tám, Eric thẫn thờ mà đi xuống trước.

“Awerst… đi hai lần một ngày, tớ nôn mất.”

 Nàng ta uể oải ngồi gục xuống dải ghế gần đó.

“Khu tám vẫn như thế nhỉ?”

 Đảo mắt nhìn xung quanh, khung cảnh nơi đây đúng chuẩn một khu ổ chuột. Những đường cống bốc mùi hôi thối nồng nặc được đặt bên ngoài khiến giọt nước màu tím nhỏ ra một cách rõ ràng, căn nhà xộc xệch hiện diện ở khắp nơi nhưng chỉ là số ít, hầu hết người dân sống trong túp lều rách nát do không có đủ chi phí để xây nên chốn ăn nơi ở.

 “Eric, người ở đây không tốt như cậu nghĩ đâu.”

 Awerst cản lại khi thấy cô bạn có vẻ thực lòng muốn giúp nơi đây. Khu số tám có tình trạng thảm thê như này do tai họa năm, đó là một phần, phần còn lại có thể nhận ra khá rõ ràng.

“Nơi đây giết người được coi là bình thường ấy. Buôn bán tình tục, Nha thạch và vô số hành vi phạm pháp điều có ở đây, cậu biết không?”

 Ở khu vực này, trẻ em nếu muốn sống sót buộc phải trưởng thành và lớn lên nhanh nhất có thể, chúng sát hại lẫn nhau, ăn trộm và tham gia buôn bán Nha thạch số lượng lớn. Người lớn thì làm mọi cách để có miếng ăn dù cho có phải giết người hay làm bất cứ điều gì.

“Hôi thật đấy, tạm thời chúng ta sẽ tới một vài nơi người dân cho là xuất hiện ác mộng.”

 Dù nói là vậy, ác mộng tại đây thì nhiều vô kể, chỉ là những băng đảng vẫn có thể kiểm soát được chúng. Nhưng khi chưa kịp làm gì, một vài cậu nhóc đi tới chỗ ba người họ, với thân thể gầy gò, xương trên cơ thể lộ rõ ra qua lớp da thể hiện tình trạng thiếu dinh dưỡng trầm trọng kèm theo mái tóc xơ xác, rối bù và đôi mắt vô hồn.

 Eric đau xót khi thấy lũ trẻ ấy, những gương mặt đó hoàn toàn có thể làm cô có một cơn ác mộng tối nay. Song, một trong số chúng tiến tới, níu lấy cánh tay của cô.

“Chị Tưởng gia, có thể cứu bạn em khỏi ác mộng không?”

 Mái tóc vàng khẽ đung đưa khi nàng ta cúi xuống nhìn đứa trẻ, đôi tay chạm vào gò má của chúng, vuốt ve nhẹ nhàng.

“Được rồi, chị hứa sẽ cứu bạn em ngay. Phải không Ary, Awesrt?”

 Cô mỉm cười quay sang hai người, cũng coi như để có một chút manh mối về đối tượng trong nhiệm vụ lần này, hai người còn lại nhanh chóng đồng ý.

 Khi đi ngang qua những túp lều rách nát, ba người hoàn toàn có thể thấy những xác chết không biết từ bao giờ vẫn nằm trên chiếc gối bẩn thịu, ruồi bọ đang bay vo ve xung quanh, giòi xuất hiện trên hầu hết bộ phận cơ thể . Một số có cánh tay phải bị cắt phang đi một cách gọn gàng, có vẻ như ai đó đã cắt chúng ra để ăn hoặc làm lương thực dự trữ.

 Càng nhiều mảnh cỏ ướt bị bẹp xuống do tác động của bàn chân gây lên, càng đi xa khỏi vị trí ban đầu, những số phận bi thảm khác nhau lần lượt hiện lên trước mặt Eric.

 “Nếu không muốn nhìn thì cứ việc nhắm mắt lại, bấu vào áo tôi mà đi theo.”

 Awerst ngỏ lời khi thấy cô bạn run sợ trước cảnh tượng trước mặt. Dùng đôi mắt đen nhìn chậm rãi xung quanh rồi cậu quay lại, lấy bàn tay che đi tầm nhìn của Eric.

“Tớ bảo không cần…”

“Nếu không làm vậy chắc đêm hôm cậu la hét ầm ĩ làm tôi mất ngủ mất.”

 Cô bạn bên cạnh khẽ cười khi thấy cách quan tâm đặc biệt của cậu nhưng lại cúi xuống, thoát khỏi Awerst mà tiến lên phía trước.

 “Awerst, không sao, tớ ổn mà.”

 Eric lấy làm vinh hạnh khi có cậu kế bên và cả cô Ary nữa, khi nhớ ra vẫn còn có hai người đáng tin cậy bên cạnh, nàng ta cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.

 Đám trẻ đằng trước vẫn dẫn họ đi một cách bất cần, dù có được một chị gái xinh đẹp tóc vàng tiếp chuyện, chúng vẫn chỉ trả lời qua loa.

 Họ đi tới một cánh đồng rộng lớn, khá hiếm gặp vì dân cư ở khu số tám rất đông nên không thể nào có thể bỏ qua nơi như vậy để sinh sống, hoặc có lẽ còn một lí do khác.

“Bilia, chúng tớ dẫn họ tới rồi đây.”

 Âm thanh nhỏ nhẹ từ ba cậu nhóc đứng trước ba người vang lên. Sau tiếng gọi đó, một bóng đen dần lộ diện, nó cao bằng bọn trẻ xung quanh nhưng lại có chút khác lạ. Ary nhận ra gì đó, liền kêu lên:

“Ác.. Ác mộng! Mấy đứa! Lùi lại!”

 Eric lẫn Awerst lập tức sẵn sàng chuẩn bị tạo tác để đối phó, còn người cô kế bên hai người cũng rút ra cho mình một tạo tác có hình dáng cây rìu chiến với phần bộ đẩy gắn đằng sau.

 Mặc kệ ba người ngoài kia làm gì, đám trẻ vẫn thờ ơ và đứng bên ác mộng, ngay sau đó quay lại nhìn người chị đã luôn cố nói chuyện với chúng khi nãy.

“Bilia, bạn của chúng em.”

 Thế rồi, những lớp da sần sùi trên hình dạng trẻ con lộ ra, giữa mặt là đôi mắt to lớn độc nhất trên đó, mái tóc trải dài tới tận mặt đất. Nó mặc bộ trang phục dành riêng cho người hầu, ngước nhìn các Tưởng gia.

“Chơi với em… nhé?”

 Awerst lẫn Ary toát mồ hôi lạnh, họ không thể tin được ác mộng có thể giao tiếp, chúng thường chỉ nói một từ lặp đi lặp lại, điều này chưa từng xảy ra từ trước đến nay. Vốn việc nó chưa hề làm hại lũ trẻ dù ở gần ngay kế bên đã vô cùng bất thường.

“Không chơi hả? Thôi nào, lại đây đi, MỘT CHÚT THÔI.”

 Một sức nặng khủng khiếp đè lên ba người, tự khắc, đôi chân của họ tiến tới chỗ của ác mộng dù không có chỉ thị từ bộ não.

“Đúng rồi, thế mới vui chứ, ngoan lắm!”

 Đôi mắt duy nhất trên khuôn mặt của nó trợn to ra, miệng cười mỉm thích thú trước cảnh tượng trước mặt.

“Thứ này thậm chí còn không phải tạo hư, nó nằm ngoài phạm trù chúng ta biết!”

 Awerst cố gắng dậm chân tại chỗ, nhưng các bó cơ vẫn hoạt động, đôi chân anh vẫn tự tiến tới sinh vật trước mặt. Mặc kệ tình thế hiện tại, Ary vẫn không quan tâm mà chỉ nhìn ngó xung quanh, có kẻ nào đó đang theo dõi bọn họ.

 “Để tớ lo.”

 Eric bùng phát hạt ra không khí, do tính chất làm cho quá trình sinh trưởng của sự lụi tàn bị đảo ngược nên bằng cách đó, cô đẩy lùi đi thứ ác mộng đặt lên ba người họ.

 Bằng việc tưởng tượng cảnh tượng và sự việc người dùng muốn xảy ra, hạt nhanh chóng phân tán khắp nơi rồi định hình lại không gian, tái hiện hình ảnh trong đầu người dùng, kĩ thuật này còn được gọi là tạo hư.

 Ác mộng bị bắn bật lên trên không trung bởi lực gió do Eric tạo ra. Cô nhanh chóng dùng Ace of Wands, truyền năng lượng xanh vào mạch dẫn tới nòng pháo, nén ép các hạt lại rồi phóng chúng như những viên đạn với uy lực lớn.

 Trên trời, hàng loạt vụ nổ đồng loạt diễn ra, ánh sáng xanh lan tỏa khắp không gian, soi sáng nơi họ đang đứng. Thế nhưng đột ngột, máu chảy ra từ mũi Eric rơi xuống đất, não bộ cô bị ảnh hưởng nghiêm trọng khi thực hiện việc tạo hư vừa rồi.

 Awerst kinh hãi chạy tới, đỡ lấy cô trong khi máu mũi vẫn không ngừng chảy ra. Việc áp đặt tư niệm của mình lên đối tượng có đẳng cấp cao hơn sẽ ảnh hưởng xấu tới cơ thể và não bộ, chưa kể đến việc sử dụng tạo hư khiến tác hại còn tệ hơn.

 Hàng loạt sợi tóc dài ngoằng bay tới, Awerst dùng tạo vật khiến các hạt tái định hình cấu trúc vật thể biến vùng đất xung quanh hai người lún sâu xuống, tránh được đòn tấn công trong tích tắc.

“Eric! Cậu đứng dậy được không?”

 Cơ thể nhỏ bé run rẩy trong vòng tay của cậu, khóe mi dần dần mở ra để nhìn rõ mái tóc xám kia hơn rồi bắt đầu mờ dần đi.

 Bên trên, Ary đang cản lại những sợi tóc được phóng đi với tốc độ nhanh cùng uy lực như những nhát dao đâm.

 “Nếu đối thủ đã mạnh vậy, chỉ còn một thứ duy nhất thôi.”

 Phía đằng xa, kẻ nhìn lén mở to mắt ra và kinh ngạc lẫn thích thú trước những gì cô sắp thực hiện, hắn có đôi mắt thâm cuồng cùng mái tóc đen dài che phủ hầu hết khuôn mặt.

 Đặt tạo tác xuống đất, Ary thủ ấn, ánh sáng xanh phủ khắp cơ thể của cô rồi lan ra một vùng trong bán kính một trăm mét.

 “TRÀN!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận