“Tớ vừa gửi bản báo cáo cho bên đoàn kị sĩ rồi.”
Awerst tới chỗ Eric đang đứng sau khi trình bày vụ việc trên đoàn tàu tốc hành khu số bốn cho phía tòa kị sĩ.
“Mấy người dùng ‘khí’ đó hả? Nghe nói là khắc tinh so với tạo hư của tớ.”
Cô vừa nói vừa vươn vai khiến cổ tay áo tuột xuống, cẳng tay trắng muốt như tỏa sáng và phản chiếu lại ánh sáng mờ từ đèn đường nơi hai người đang đứng dưới, bên cạnh Eric là túi đồ ăn cô vừa mua từ siêu thị.
“Càng động đến các khu ở trong thì phía kị sĩ càng để ý đến mà. Cũng không phải lần đầu.”
Dù Awerst nói vậy nhưng thực tế kị sĩ và Tưởng gia đã không còn mấy dính dáng tới nhau sau sự cố năm năm trước, họ chia nhau bảo vệ và duy trì vương quốc công nghệ Mornak theo yêu cầu của hội đồng.
Hai người đang ở khu số năm, nơi ngự trị của trường đào tạo Tưởng gia nhằm gặp mặt giáo sư Cork. Trời cũng đã tờ mờ tối, điều đó khiến những đốm sáng li ti từ vô số tòa nhà phía xa càng rõ hơn, bên trên là những dải đường chi chít, dày đặc nằm đè lên nhau chủ yếu phục vụ cho việc vận chuyển và đi lại.
Một số người xung quanh dán mắt vào Eric và Awerst do huy hiệu của trường được thêu lên trên áo họ, một số người có biết nhưng không quan tâm và chỉ đơn giản tiếp tục cuộc sống thường nhật.
Khu vực được đánh số càng cao tức đời sống, cơ sở hạ tầng và một số dịch vụ khác lại càng xuống cấp, ở giữa Mornak là khu số một, nơi đa số quan chức và đặc biệt hơn cả là các thành viên trong hội đồng điều tập trung ở đó, được biết đến như khu quý tộc, do các kị sĩ canh giác và bảo vệ chặt chẽ.
Càng tiến tới ranh giới giữa khu số năm và sáu ở phía Bắc, ngôi trường mà hai cô cậu theo học dần hiện ra. Eric hào hứng chạy trước mặt Awerst rồi quay lại nhếch mép trêu chọc cậu.
Awerst chỉ biết thở dài nhìn con người có phần trẻ con ấy vui tươi chạy tiếp. Cậu vẫn bình thản đi bộ vì biết kiểu gì cô cũng sẽ hết sức mà thở hết hơi dù còn chưa tới đích đến.
Khu phố này hiện đã đươc sửa sang lại sau ‘sự cố năm ấy’, nhưng vết tích vẫn còn đọng vương nơi đây, tựa các vệt đen dính trên các bức tường đổ nát tại những nơi bị bỏ hoang.
Tưởng gia được các khu vực đánh số cao coi như anh hùng do góp phần lớn vào công cuộc phục dựng lại đất nước nhờ khả năng của tư niệm, thứ giúp trí tưởng tượng tràn ra thế giới thực. Kể cả thế, số phận vẫn trêu đùa và rút cạn dần sinh mạng những kẻ đang nằm co ro dưới đất, da xanh xao, thân thể hốc hác cùng đôi môi khô khốc, những kẻ chẳng còn gì sau cái năm định mệnh ấy.
Đáng lẽ những bộ phận con người như vậy nên được chú ý hơn do dễ dàng bùng phát ác mộng, hoặc có lẽ Awerst lo xa quá.
Trước mặt cậu là Eric, hệt một thánh nữ với nụ cười như chữa lành vạn vật. Cánh tay thanh mảnh ấy đang chìa ra, nắm lấy những cánh tay gầy guộc còn lại và chia cho họ những gói đồ ăn cô đã mua trước đó.
“Có thể không giúp được gì, nhưng tớ mong họ có thêm một chút hi vọng, một chút thôi…”
Ánh sáng từ hạt tỏa ra xung quanh, hạt giống của sự lụi tàn nhanh chóng lại bị đẩy lùi, khiến quá trình sinh trưởng của chúng được đảo ngược, tránh trường hợp giống trên chuyến tàu chiều nay.
Cậu bạn đứng bên luôn thắc mắc sau cô có lượng hạt dồi dào như vậy, nhưng có lẽ câu trả lời lại đơn giản hơn cậu nghĩ, việc giúp đỡ người khác chính là cách nàng ta tự thỏa mãn bản thân. Awerst mỉm cười, tiến tới gõ nhẹ đầu Eric.
“Cảm ơn thánh nữ nhiều, nhưng đến giờ đi rồi đó.”
Ôm đầu bĩu môi nhìn, điều đó càng khiến cậu thích thú hơn khi được trêu chọc cô nhưng rồi lại ngăn ham muốn của mình lại. Những người tị nạn ngồi đó đồng loạt gọi Eric là thánh nữ như chàng trai bên cạnh vừa làm, điều này khiến tai cô đỏ ửng, nhanh chóng ngồi xổm xuống ôm mặt.
“Này… cậu vừa bày trò gì vậy?”
Cô nắm nhẹ lấy vạc áo của Awerst, tỏ ý không hài lòng. Song, khuôn mặt ngại ngùng đó đứng lên chỉnh trang lại khuôn mặt và trang phục, chào mọi người rồi cùng cậu bạn rời đi.
Trường đào tạo Tưởng gia có khuôn viên to lớn, với thiết kế đường vòng cung kì quái và trên cùng là quả cầu to in huy hiêu nhà trường trôi lơ lửng trên không, hiệu trưởng đã tạo ra nó bằng tư niệm vời đa phần các công trình tại đây cùng đội Thâp tự.
Hai người đang đến phòng nguyên cứu tư niệm của thầy Cork, nơi mà có vẻ người thầy ấy đang bị bắt nạt bởi cô nàng tóc hồng tinh quái.
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ma mị phát ra từ căn phòng.
“Nếu tôi đụng vào cái này thì sao nhỉ?”
“Đó là món đồ đặc biệt cho nhiệm vụ lần này.”
“vậy hả? Thế thôi cái khác đi.”
Cùng nụ cười tinh nghịch trên đôi môi, Ary từ từ vươn tay tới các tạo tác được đặt trên bàn của giáo sư Cork. Không chần chừ, anh vội túm lấy cánh tay của nhỏ tiểu quỷ trước mặt trong khi từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống khoé mắt.
Dù chẳng có gì bất ngờ trước cái nắm tay đó, Ary vẫn giả vờ hoảng hốt hòng tiếp tục dọa nạt người đồng nghiệp kế bên.
“Biến thái?”
Giật mình, Cork nhanh chóng buông cô ra rồi từ từ lùi lại. Nhưng cái tính bừa bộn tiếp tục phát huy tác dụng, anh ngã đau điếng xuống mặt đất do một vài thứ vẫn đang nằm rải khắp nơi, chờ ai đó đến dọn.
“Phòng nhìn thảm thật đấy? Thế mà còn kêu bọn học sinh đến đây.”
Ary nhìn Cork nhặt kính lên mà phán xét. Cậu không quan tâm lắm, vì bộ mặt trần trụi này thực tế đã được nhìn ngắm qua bởi biết bao nhiêu con người, trong đó có cả cô bạn bên cạnh.
“Kệ đi. Dù gì tôi cũng chỉ muốn thông báo về nhiệm vụ sắp tới thôi, ổn mà.”
Cô nàng định độc miệng tiếp nhưng ngay sau đó phải đầu hàng trước thái độ có phần cợt nhả của cậu bạn thân. Tuy nhiên phải nói rằng với cương vị là bạn thuở nhỏ của Cork, điều mà cô quan tâm hơn lại là việc bao giờ anh sẽ có thể tự lo cho bản thân mà không cần đến ai.
“Cứ như vậy tớ thành mẹ cậu mất.”
Cậu chàng bên cạnh Ary mỉm cười khi bị nói vậy, trên gương mặt và đôi tay rắn rỏi có những vết nứt hình vuông.
“Việc sử dụng hạt đến cạn kiệt…”
Cô thì thầm khi thấy những vết tích từ chiến trường lẫn việc tự thí nghiệm lên chính bản thân của Cork, dù có vẻ nhút nhát nhưng chắc hẳn thân thể ấy vẫn đang kêu gào cho cấu trúc cơ thể vẫn chưa được hồi phục hoàn toàn.
“Dù cho đã nhiều thập kỉ trôi qua nhưng chúng ta vẫn chưa khai thác hết được về tư niệm.”
Anh lên tiếng để xua tan đi bầu không khí im lặng này, nắm chặt đôi tay rồi tiếp tục.
“Đặc biệt là ‘Van’ và ‘Tràn’, liệu dùng Tràn thêm nhiều lần nữa… có thể biết điều gì đó không nhỉ”
Mỉm cười nhìn cô bạn một cách hiền dịu. Hơn ai hết, cậu là người mong mỏi sự thật nhất, là người đánh đổi cả cơ thể để đi tìm câu trả lời. Lập tức, Ary tiến tới bỏ mặc chiếc ghế lăn lóc trên mặt sàn, cầm cánh tay phải của Cork lên mà nói:
“Sao cơ? Bị như này vẫn muốn tiếp tục hả! Không chết do thứ khác thì cũng chết do cấu trúc cơ thể bị vỡ! BIẾT KHÔNG?”
Giơ tay còn lại để đầu hàng trước người phụ nữ với tà váy dài cùng mái tóc hồng được cột hai bên đang nổi giận trước mặt kia, có lẽ nên thật sự lưu tâm tới bản thân hơn nhỉ, anh đã nghĩ vậy khi nhìn thấy vẻ mặt có chút buồn bã ấy.
Sau đó, tiếng gõ cửa cuốn bay đi sự gượng gạo giữa hai người. Đứng ngoài kia là Eri và Awerst, Cork né tránh Ary bằng cách ra mở cửa cho hai cô cậu học sinh.
Với đôi mắt tinh nghịch pha lẫn sắc bén như mọi khi, cô nhóc đứng ngoài hiểu luôn vấn đề hiện tại:
“Thầy và cô cãi nhau hả?”
Trước đôi mắt ngây thơ đó kèm thêm việc bị nói trúng tim đen, Cork và Ary xấu hổ quay đi chỗ khác. Eric thấy vậy khoái chí mà khoan tay, khuôn mặt có chứt hờn dỗi.
“Nếu đã là bạn thân thì chuyện gì cũng bỏ qua cho nhau thôi, nhỉ Awerst? Hai người bắt tay làm hòa đi.”
Sau khi bình thản đồng ý với câu nói của người trợ thủ bên cạnh như mọi khi, Awerst quay ra dò xét đôi bạn kia.
Cùng lúc đó do thấy có chút áy náy, Cork mở lời trước:
“À… xin lỗi vì nói những điều không hay…?”
“Cậu không cần xin lỗi đâu, do tôi cáu bẩn trước mà.”
Ary cười khẩy dùng ngón tay búng trán tên con trai nhút nhát trước mặt. Có vẻ lại nói đúng nữa rồi, Awerst ngạc nhiên nhìn Eric, còn cô thì lại dùng hai tay chống eo mà nhếch mép. Hai người cũng không quên báo cáo nhiệm vụ giám sát khu số ba và bốn vừa được hoàn thành.
Tiếp đó, cậu chàng bốn mắt đưa cho người thầy xem thử tạo tác Ace of Wands, thứ mà Awerst chỉ vừa hoàn thành. Cork ngạc nhiên mà nhìn món vũ khí, không thể tin vào mắt mình đứa học trò lại tiến bộ nhanh tới vậy.
“Sử dụng tính chất đồ vật bị biến đổi bởi tạo thực sẽ có thể hấp thụ các hạt, dùng các đường dẫn nối tới nòng pháo cùng với công cụ nén hạt áp suất cao của thầy… không, cái này là công cụ em tự làm? Nó có thể… nén các hạt với các mức áp suất khác nhau, tạo thành đa dạng loại đạn. Còn phần hình thoi có lỗ vuông này, sử dụng hạt đươc nén để...?”
“Có vẻ là vậy.”
Awerst không tiết lộ gì thêm những cũng phấn khích khi tạo tác lần này có vẻ làm ông thầy hứng thú rồi. Tiếp đó Ary cũng buông lời khen dành cho cậu chàng trong lúc tiếp tục bắt nạt thằng bạn.
“Thế về phần nhiệm vụ? Em chỉ biết nó sẽ ở khu số tám thôi.”
Cork ngớ người nhìn Eric, có vẻ như anh quên bén chuyện này trong khi đánh giá sản phẩm của cậu học trò. Ngay sau đó anh lao vội tới bàn làm việc, lục lọi giấy tờ được đè lên bởi hàng loạt công cụ khác nhau được sắp xếp theo một kiểu thiếu tổ chức.
Cuối cùng, sau khi vứt hết mọi đống hổ đốn xuống sàn, người thầy ấy cũng đã tìm thấy tờ giấy ghi chú về nhiệm vụ lần này.
“Ờm, người dân tại khu số tám phản ánh lên đoàn Tưởng gia rằng tại đó có ác mộng mang theo hành tung kì lạ. Nó xuất hiện ở một số khu vực ngẫu nhiên rồi lại biến mất một cách bí ẩn, mặc dù chưa có thiệt hại nào nhưng cứ để lâu không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nên nhà trường sẽ quyết định cử hai Tưởng gia ba sao tới đó để đánh giá tình hình, và đó là Awerst Couriz và Eric Eward. Mong các em làm nhiệm vụ bình an.”
Khu số tám, khu vực được đánh số cao nhất, có thể coi nơi đó là khu ổ chuột ở vương quốc công nghệ Mornak nên việc xuất hiện ác mộng tại đó là điều rất dễ hiểu.
“Tạm thời chỉ là dò soát thôi đúng không? Nhưng sao người dân lại khẳng định đó là ác mộng trong khi còn chưa thấy tận mặt, có một số trường hợp ác mộng có hình dạng giống con người mà?”
“Kệ đi Awerst, đã goi là khu số tám… thì luôn luôn có ác mộng nhỉ? Chúng ta chỉ cần tới đó nhanh nhất có thể để trình báo tình hình tại đó thôi, an toàn của người dân là trên hết mà, họ mà bị tấn công lúc nào ta cũng chả hay đâu.”
Eric vỗ lưng, mong cậu bạn bớt suy nghĩ linh tinh lại. Awerst thấy có vẻ mình hơi tọc mạch nên cũng im lặng luôn. Cork đặt lại tờ giấy lên bàn, anh tiến tới Eric trong khi trên tay là một món tạo tác, nhanh chóng đeo lên đầu cô khi đi đến nơi.
“Kính ạ?”
“Kiểu như vậy, khi đeo lên mắt, nó sẽ giúp phát hiện nhanh chóng các hạt của sự lụi tàn do ác mộng thải ra nhanh chóng. Thầy nghĩ nó sẽ giúp Eric lần này.”
Việc biến đổi cơ thể là do hạt giống của sự lụi tàn hóa vật chất, bọc lên thân thể rồi dần dần chiếm lấy vật chủ. Giống như giải phóng hạt để tạo ra những hiện tượng siêu nhiên hoặc biến đổi cấu trúc của tư niệm, sự biến đổi của ác mộng cũng tương tự như vậy, giải phóng hạt để chuyển hóa cơ thể sinh vật sống dựa theo nỗi sợ của họ.
Ary bỗng thấy có linh cảm chẳng lành, liệu việc xuất hiện rồi biến mất liên tục của ác mộng có phải ngẫu nhiên, hay chúng đã tiến hóa và có các khả năng khác ngoài tấn công vật lí? Cô nàng nghĩ vậy, rồi quay sang nhìn Cork.
“Tôi đi được chứ? Ary Kilour, đội Thập tự có thể đi cùng không, Cork?”
/////////////////////////////////////////////////////////////////////
Tác: "Thả tranh nè:D"


2 Bình luận