• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Câu chuyện đầu tiên

Chương 9: Hồi kết của chuyến hành trình

0 Bình luận - Độ dài: 2,661 từ - Cập nhật:

"Mọi người, hãy dừng lại đi."

Cô đã đứng chắn trước Akazuha trước khi có thêm một người nào khác trong tộc của cô bị thương.

Một tên bước ra khỏi đám đông và nói lớn. "Emilia, em mau tránh khỏi tên đó đi. Hắn ta là thuộc hạ của con quái vật đó."

Emilia lắc đầu lia lịa ngay sau khi nghe tên kia nói câu đó. "Không, anh ta không phải đâu mà, mọi người đang hiểu nhầm rồi."

Tên kia liền quát lớn. "Làm sao có thể nhầm được chứ, tên đó đang tỏa ra một lượng mana kinh người. Không có bất kỳ sinh vật nào lại có một lượng mana lớn đến mức đó!"

Akazuha giật mình và giơ cánh trái của mình tay lên.

Hơn 2 năm trước khi anh rời khỏi ngôi làng của mình để bắt đầu chuyến phiêu lưu của mình thì anh đã tìm được một chiếc vòng đeo tay trong một ngôi mộ cổ mà anh đã tìm thấy sau 3 ngày rời khỏi làng, chiếc vòng này có một loại khả năng đặc biệt. Đó chính là ẩn dấu ma lực của người khác.

Anh đã đi khắp cái hành tinh này hơn 600 năm, trong suốt những năm đó thì anh đã liên tục luyện tập ma thuật, võ thuật và sức khỏe của mình lên mức đỉnh cao, lượng mana mà anh tỏa ra thậm chí là đã khiến cho nhiều sinh vật sống nhỏ bé yếu đuối ngất sau trong bán kính 4 mét. Những kẻ như là các chiến binh sau khi anh tháo vòng ra thì ngay lập tức sẽ cảm nhận thấy lượng mana của anh chứ không giống như phụ nữ và trẻ em, không cảm nhận được gì.

Anh suy nghĩ.

"Chậc, họ là những chiến binh nên là không ngất sỉu rồi, mình lại quá bất cẩn."

"Có vẻ như là lúc mà họ nhìn mình thì họ cũng đã thấy được lượng mana tỏa ra từ mình rồi. Ở đây gần như là các chiến binh, ngoại trừ Emilia."

Tiếng hét từ người trưởng làng đã cắt đứt suy nghĩ của anh.

"Emilia hãy mau tránh ra, riêng việc cháu dám cướp đồ của những người đi qua ngôi làng này đã là một tội rồi, nếu cháu bảo vệ tên này thì tội lỗi của cháu sẽ được tăng thêm đấy."

Akazuha mở to mắt mà sửng sốt. 

"Khoan, vậy ý là cô làm việc này một cách trái phép á?"

"Ừ..."

"Ôi trời ơi, chuyện này sẽ mệt rồi đây."

Một giọt mồ hôi lăn xuống má của Akazuha, đôi mắt đằng sau tấm che đã nhíu lại.

Nhưng mà anh liền quay sang phía bên phải vì đã có một thứ gì đó đang lao thẳng đến chỗ này.

"Tránh ra!"

"<Ebisk>"

Hai vòng tròn ma pháp hiện lên trên hai bàn tay của Akazuha và nó liền tạo ra một loại trường lực thổi bay tất cả những người đứng trước Akazuha bao gồm Emilia.

Sau khi đẩy lùi họ thì anh liền quay lại và đưa tay lên.

ẦM!

Một thứ sinh vật khổng lồ liền lao xuyên qua những cành cây và đấm bay đi Akazuha, đó là một sinh vật hình người to lớn và cơ bắp, nó có một chiếc lưng gù, một sợi xích buộc ngang thân và cùng với đó là đầu của nó được che bởi một chiếc mũ sắt mang họa tiết kỳ lạ.

Trên lưng của nó còn mang một thứ còn kỳ lạ hơn nữa, nó là một cô gái mang một bộ váy trắng, quanh eo của cô được bọc một tấm vải màu vàng, cô có mái tóc màu xanh nước và một khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt được nhắm lại.

Akazuha bị đấm bay xuyên qua cái bàn ở giữa.

ẦM!

Anh đã đấm bay đi đống đổ nát đè lấy anh và đứng dậy.

"Chẹp, chả có cảm giác gì cả."

"Cô nên dạy lại con thú của mình đi đấy."

Cô gái đó không nói gì sau câu nói bông đùa đó của anh. Cô ả cúi xuống gần tai của sinh vật và nói một điều gì đó, sinh vật ngay lập tức gầm lên điên cuồng.

"Groooooaaaaaaarrrrrr!!!!"

Nó liền lao về phía Akazuha.

"Tinbanchou Bakugan."

Từ trong túi áo của anh là một thanh kiếm mang trong mình một lượng ma lực cực hạn.

Lúc mà thứ đó tung cú đấm thì anh đã đâm thanh kiếm đó vào cơ thể của nó và khiến cơ thể con quái vật phải bất động.

Anh vươn tay ra và nắm lấy eo của cô gái đó và kéo lại phía mình.

" Được rồi đó cô gái trẻ, tôi đoán cô là thứ mà mấy thú nhân kia đang sợ hay người mà mấy thú nhân là con quái vật kia?"

Cô ả không nói gì, hình bóng của cô ta ngay lập tức biến mất khiến cho Akazuha giật mình.

Đôi mắt đằng sau tấm che lướt qua khu vực xung quanh và Akazuha đã nhìn thấy cô ả đã rút thanh kiếm ra khỏi người con quái vật.

"Tồn tại ở dạng phi vật chất sao?"

"Tưởng không phải thần ai dè là Thần thật."

"Cuối cùng thì ta cũng đã ghặp được phản diện của câu chuyện này rồi đấy nhỉ?"

Cô ả nghiên đầu thắc mắc khi mà Akazuha nói như vậy, anh liền ngay lập tức búng tay và không gian liền bị bóp méo.

"Chào mừng đến với không gian vô hạn, nơi tách biệt với câu chuyện của ngươi."

Sau một tiếng búng tay thì cả hai người ngay bây giờ đã ở trong một không gian trắng xóa, không có kích thước, không có sự tồn tại, đó chỉ là một không gian phi vật chất rộng đến mức vô hạn mà thôi.

"Nhìn ngươi đi, ngươi cho ta một ánh nhìn khó hiểu."

"Ta hiểu cái sự khó hiểu của ngươi, một vịt thần sông như ngươi, kẻ đã trải qua hàng trăm triệu năm qua những con sông trên khắp thế giới này, đây là lần đầu tiên mà ngươi ghặp một kẻ như ta, đừng có hiểu lầm, việc ngươi so sánh ta với thần sáng tạo chả khác gì ngươi đang so sánh ta với một hạt cát trong đa thế giới hết cả."

Anh bước lại gần vị thần.

"Hãy để ta kể cho ngươi nghe về một câu chuyện."

Ngày xưa, khi rừng rậm Kael’Thar còn chưa bị bàn chân người ngoài chạm đến, có một dòng suối tên là Suối Trắng. Nước trong như pha lê, mát lành như giấc mơ của trẻ nhỏ. Người thú nhân trong vùng tin rằng suối ấy là nơi cư ngụ của Thần Sông Ayros – một vị thần tốt bụng, mang hình dáng một con rồng bạc với đôi mắt ngủ quên, luôn lặng lẽ trôi trong lòng suối, bảo vệ sinh linh nơi đây.

Nhưng một ngày, trời đất đổi màu.

Khói đen từ phương xa kéo đến. Người ta đồn rằng loài người đã đào bới những vách núi ở thượng nguồn, xẻ đất, phá đá, xây những máy móc khổng lồ. Họ thải độc xuống sông. Và Thần Sông – người đã gắn linh hồn với từng giọt nước, đã bị ô uế.

Ayros không còn là thần nữa. Người ta không gọi tên cô bằng sự tôn kính, mà bằng nỗi sợ. Dòng Suối Trắng chuyển thành màu nâu đục. Vào đêm trăng, có tiếng gào rít của con rồng bạc, nhưng đôi mắt ông giờ đã mở ra và chỉ có cuồng nộ.

Người trong làng gọi đó là Lời Nguyền Độc Thủy. Ai bén mảng đến bờ suối đều bị hút đi, để lại tiếng kêu lạc trong gió.

Trong ngôi làng nhỏ nằm bên một khu rừng già, có một cô gái thú nhân tên là Emilia – một đứa trẻ mang tai sói và mái tóc ánh lên này bạc. Cô có đôi mắt màu hổ phách, và khả năng nghe được giọng nói của thú rừng. Từ nhỏ, cô đã được bà kể rằng thần Ayros từng là bạn của tổ tiên, từng giúp loài thú thoát nạn lụt bằng cách nâng cả con sông bay lên trời.

Emilia không tin rằng một vị thần như thế có thể mãi mãi trở thành quái vật. Thế là, bất chấp lệnh cấm, cô bắt đầu hành trình đến nguồn suối nơi mà thần cư ngụ.

Cô mang theo một chiếc trống da – bảo vật của những thú nhân cổ xưa, một bình nước sạch từ suối ngầm, và bài hát ru mà mẹ cô từng hát.

Trên đường đi, thú rừng giúp cô. Nai chỉ đường, cú cảnh báo bẫy, rắn lục rút lui khỏi bụi rậm khi cô đi qua. Cả khu rừng như đồng lòng với cô gái nhỏ vì tất cả đều nhớ thần Ayros khi xưa.

Cuối cùng, Emilia đến được suối nguồn. Nơi đó không còn đẹp như trong truyền thuyết, bây giờ chỉ là một hố xoáy đen kịt, nước sủi bọt và mùi hôi thối lan ra cả khu rừng. Nhưng chính giữa nó chính là một con rồng bạc, quằn quại như kẻ bị xiềng bởi chính linh hồn mình.

Ayros không nói bằng lời. Cô gào lên bằng tiếng nước vỡ tung, tiếng đất lở, và những ảo ảnh đổ về phía Emilia, những cơn ác mộng, những ký ức máu tanh mà dòng sông đã phải chịu khi bị loài người đầu độc.

Nhưng Emilia không sợ.

Cô ngồi xuống, đánh trống.

Tiếng trống vang lên chậm rãi như nhịp tim của đất. Rồi cô hát. Bài hát ru cũ, ngôn ngữ cổ xưa của loài thú nhân, kể về ngọn suối đầu tiên được sinh ra từ giấc mơ của trời, kể về thần rồng bạc ngủ trong làn sương.

Cô hát cho đến khi giọng khàn đi, cho đến khi nước mắt hòa vào nước độc. Và rồi con rồng dừng lại.

Ayros nhìn cô.

Trong khoảnh khắc, dòng suối ngừng chảy. Mọi thứ tĩnh lặng đến mức cây rừng không dám xào xạc. Rồi… một giọt nước trong suốt chảy từ mắt Ayros.

Dòng nước bắt đầu thanh lọc.

Cô rống lên lần cuối như tiễn biệt thứ đau khổ đã giam cầm cô suốt bao năm. Và rồi, Ayros tan vào làn mưa trắng. Cơn mưa ấy rửa sạch toàn bộ chất độc, trả lại màu bạc cho suối.

Emilia không về làng ngay. Cô dựng một chiếc lều nhỏ bên suối, canh giữ nơi ấy, giữ cho thần Ayros được yên nghỉ. Dân làng sau này đến gọi cô là “Người Canh Giữ Dòng Trong”.

Câu chuyện của cô được kể mãi như bằng chứng rằng, ngay cả một vị thần bị nguyền rủa... cũng có thể được cứu bằng lòng tin và lòng dũng cảm của một cô gái  người thú.

"Nghe khá là vô lý, nhưng mà kệ đi. Truyện cổ tích mà, nó có bao giờ đúng đâu."

"Nhưng mà câu chuyện dành cho trẻ con đó lại bị một thứ mà ta gọi là Zomushi, nó là một thứ làm thay đổi các câu chuyện và làm chúng đi sai hướng đi ban đầu, điều này khiến cho các câu hỏi không bao giờ đi theo hướng đi của nó nữa."

"Thế giới của ta, câu chuyện của ta cũng đã bị nó tiêu diệt, nhưng rồi ta đã được một kẻ cứu giúp."

"Hắn ta tự gọi mình là The Almighty, một thợ làm vườn có nhiệm vụ là tiêu diệt những con Zomushi đang gây hại cho câu những câu chuyện."

"Bất ngờ vì một kẻ như ta có thể tồn tại ngay khi mà câu chuyện của ta đã bị phá hủy."

"Hắn ta đã mang ta về và nhét vào Căn Nguyên của ta sức mạnh của sự hủy diệt để ta có thể dễ đàng tiêu diệt lũ các ngươi đấy."

Akazuha chỉ về phía con quái vật mà nữ thần Ayros đang cưỡi.

"Lũ sâu mọt khốn khiếp... nhìn ngươi thôi... mà ta đã thấy ơn rồi."

Bàn tay của anh liền hiện lên một vòng ma pháp kỳ lạ mà thế giới này chưa bao giờ có, hay nói đúng hơn thì đây là loại ma pháp chỉ có ở thế giới của anh.

"Thiên Ma Bạo Ngược."

"Tàn Ma Bộc Cháy."

"Thiên Đạo Bùng Nổ."

Một khẩu pháo không lồ xuất hiện, trên khẩu pháo đó là những linh hồn đang liên tục gào thét.

"Chậc, cái skin này khiến mình khó chịu thật sự."

Từ khẩu pháo thì một tia lửa nổi lên và hàng nghìn tia lửa nữa đã xuất hiện, khẩu pháo chuẩn bị khai hỏa.

"Tiến lên đi."

"<Kraz Vel Gunthra>"

"Hỏa diễm lốc xoáy hủy diệt cực hạn."

Khẩu pháo ngay lập tức khai hỏa và bắn về phía nữ thần Ayros và con bọ Zomushi, nguồn năng lượng có thể hủy diệt một câu chuyện hơn một nghìn lần đã xuyên qua cả hai và ngay lập tức toàn bộ chiều không gian vô hạn này.

Trong những mảnh vỡ đang rơi xuống thì Akazuha đã nói.

"Cũng may mà ta đã giảm lại sức mạnh của mình, chứ không là cả câu chuyện bên ngoài kia đã bị ảnh hưởng rồi."

Vậy là, nhờ sự hiện diện và bàn tay khéo léo của anh, mạch truyện nơi đây cuối cùng đã được khôi phục, trở lại vẻ nguyên vẹn như thuở ban đầu. Anh đứng lặng lẽ bên lề không gian huyền thoại ấy, ánh trăng lấp lánh xuyên qua những tán lá cổ thụ, phản chiếu lên vết thương cũ của nhân vật và khép lại giai đoạn đầy biến cố. Lần cuối, anh đưa ánh mắt dõi theo từng chi tiết, ngôi làng hồi sinh, đứa trẻ tìm lại cha sau chuỗi ngày tha hương, và dòng sông bạc trở về với hình dạng xủa nó, tất cả như một bản giao hưởng trọn vẹn, không một nốt nhạc nào bị vuột mất.

Trên hành trình dài đằng đẵng để tìm Zomushi. Anh đã rong ruổi khắp mọi miền đất lạ. Từ sa mạc rực rỡ ánh bình minh, qua rừng mưa âm u thỉnh thoảng tiếng muông thú vang vọng, đến những thành phố ngập tràng âm vang của những tiếng cười. Mỗi nơi anh đặt chân đến đều là một điều kỳ diệu mới, màu ánh sáng không hề có trong thế giới của anh, thứ âm nhạc khiến tâm hồn rung lên bần bật, và cả những mảnh đời nhỏ bé, những nhân vật từng bị quên lãng bây giờ đã được đánh thức.

Trong lòng anh không khỏi dâng lên một chút nuối tiếc. Nuối tiếc vì không được ở lại lâu hơn, vì không thể nở nụ cười với từng sinh linh nhỏ bé khi họ tìm thấy hy vọng. Nhưng anh hiểu rõ sứ mệnh của mình chưa kết thúc, và trên con đường vô tận kia vẫn còn biết bao câu chuyện dang dở cần bàn tay anh cứu giúp. Anh không muốn độc giả phải chịu cảnh “câu chuyện dở”, nhân vật bị bỏ quên giữa nửa chừng, nơi mạch cảm xúc bị đứt khúc, nơi độc giả chỉ còn lại nỗi hụt hẫng.

Vậy nên, anh vội vã khoác áo choàng lên vai, và bước vào cánh cổng không thời gian 11 chiều và biến mất khỏi câu chuyện đó.

Kết thúc chương 9

Note: trời ơi, cuối cùng cũng xong vol 1, tôi không ngờ là một thằng yếu về mặt plot như tôi thì đây là lần đầu tiên mà tôi hoàn thành được thứ như này à nghen.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận